Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Chương 98: Lợn ma pháp.
185@-
Ba người mới đi được nửa đường thì chợt thấy hàng trăm hàng ngàn con dơi cùng lúc bay vụt qua trên đầu.
Demily nhìn sang Chúc Minh Tỉ.
Cậu gật đầu: "Chúng xuất phát từ hướng nhốt Bellis."
Demily lập tức nhẹ nhõm thấy rõ: "Vậy là em đoán đúng rồi, đám dơi quanh hang Tàng Huyết đúng là đi dự lễ tang thật."
Nói xong, cô lấy đũa phép ra, gia cố thêm lớp kết giới ẩn thân đang che phủ ba người, rồi quay sang Chúc Minh Tỉ và Phil: "Hai em đều thi triển được ma pháp tốc hành sơ cấp rồi đúng không? Chúng ta phải tranh thủ."
Chúc Minh Tỉ gật đầu, lập tức niệm chú tốc hành cho bản thân. Phil thì phải thử đến lần thứ ba mới thành công.
Cả ba cùng dùng ma pháp tốc hành sơ cấp, dưới sự bảo vệ của kết giới ẩn thân, nhanh chóng tiến về phía hang Tàng Huyết - nơi Bellis bị giam giữ. Năm phút sau, họ đến nơi.
Mọi thứ đúng như dự đoán.
Dưới ánh trăng bạc treo cao, hàng trăm người bị bắt làm vật hiến máu đang bị giam trong các hang đá đục thẳng vào vách núi. Những thân cây trơ trọi đứng lặng dưới ánh trăng, hai nhánh cây trái phải có hai con dơi đang trong trạng thái cảnh giác cao độ đậu canh.
"Thấy Bellis rồi, hắn ta ở cái hang ngoài cùng bên trái." Phil thì thào.
Demily nhìn sang hai con dơi: "Chúng ta chia ra hành động. Cô đi giết hai con dơi kia-"
"Em với Minh Tây sẽ cứu Bellis và những người khác." Phil chen ngang.
"Không." Demily lắc đầu, "Hai em cứ ngoan ngoãn ở đây đợi cô mang Bellis ra. Tốt nhất là nằm rạp xuống, đừng phát ra chút động tĩnh nào."
Phil cau mày, bất mãn: "Tại sao chứ? Em là pháp sư trung cấp rồi đấy, em cũng có thể cứu người!"
Chúc Minh Tỉ kéo tay áo cậu ta: "Bên ngoài hang giam Bellis có kết giới cấp cao, nếu cưỡng ép phá thì sẽ bị phản phệ."
Demily liếc nhìn Chúc Minh Tỉ, khen ngợi: "Minh Tây, em canh chừng Phil. Đừng để nó gây rối. Nếu rảnh rỗi thì luyện thêm ma pháp trị liệu đi, lát nữa chắc dùng tới."
-
Demily đi rồi, Phil khoanh tay đứng đó, giọng lạnh tanh: "Vậy là giờ chúng ta chỉ ngồi không? Giống như mấy kẻ hèn nhát rúc trong cái kết giới này à?"
"Không làm gì hết là tốt nhất." Chúc Minh Tỉ vừa đáp, vừa nhìn về hai con dơi trên cây khô.
Sau khi rời khỏi kết giới, Demily dùng luôn ẩn thân cấp thánh, nên Chúc Minh Tỉ không thể thấy cô, chỉ có thể quan sát phản ứng của hai con dơi để đoán cô đang hành động thế nào.
Chưa đầy một phút, con dơi bên trái bất ngờ rơi thẳng xuống như diều đứt dây. Con bên phải lập tức hóa thành hình người, phóng ra một đòn tấn công về phía không trung!
Ầm!
Đòn ma pháp Hắc Ám bị chặn lại giữa không trung bởi một kết giới vô hình. Demily hiện thân, hai bên lập tức giao chiến trên vách núi.
"Cô ấy sẽ thắng chứ?" Phil hỏi.
Chúc Minh Tỉ không trả lời.
Bởi vì đối thủ cũng là một pháp sư cấp Thánh.
Ba phút sau, con ma cà rồng bị một tia Thánh quang đánh trúng, lập tức hóa thành tro bụi.
Phil thở phào, đang định bước ra khỏi kết giới thì bị Chúc Minh Tỉ kéo lại: "Khoan đã!"
Phil cau mày định hỏi thì ngay lúc đó, tiếng vỗ cánh dồn dập vang lên.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy mấy chục con dơi từ xa lao đến, xông thẳng về phía Demily!
"Tên Huyết tộc lúc nãy trước khi chết đã phát tín hiệu." Chúc Minh Tỉ trầm giọng.
Toàn thân Phil căng như dây đàn.
Hàng chục con dơi gần như che khuất hoàn toàn thân ảnh Demily. Chúc Minh Tỉ không nhìn rõ được tình hình chiến đấu.
Hai phút sau, một luồng sáng trắng lóe lên, cả Demily lẫn đám Huyết tộc vây đánh cô đều biến mất khỏi nơi đó.
Phil và Chúc Minh Tỉ nhìn nhau.
Phil: "...Làm sao bây giờ? Cô ấy đi đâu rồi?"
Ánh mắt Chúc Minh Tỉ lướt qua tấm huy chương bảo mệnh trước ngực Phil: "Cứu Bellis trước đã."
Phil không chần chừ, lập tức lao ra.
Chúc Minh Tỉ theo sát phía sau.
-
Khi hai người đến hang giam của Bellis, hắn ta đang run rẩy ngồi co ro quay lưng về phía họ, vẫn tiếp tục viết thư cho ông nội trong góc hang.
Thân thể gầy gò, tóc rối bù, áo quần lấm lem, cánh tay lộ ra thì chi chít vết cắn của răng nanh ma cà rồng.
"Bellis!"
Phil đập mạnh vào vách đá cạnh hang.
Nhưng Bellis không phản ứng gì, vẫn vừa lau nước mắt vừa viết thư.
Chúc Minh Tỉ kéo cậu ta một cái: "Kết giới ở hang này cách âm, hắn ta không nghe được đâu."
Phil ngẩn ra: "Hang có nhiều kết giới thế, sao Bellis còn viết thư được?"
Chúc Minh Tỉ vừa gắn ma tinh thạch lên vòng tay, vừa thản nhiên đáp: "Có lẽ là do yên tâm không ai dám phá. Cũng có thể là để dụ thêm con mồi. Nhìn mấy người trong hang kế bên đi, giống như cả một gia đình. Có lẽ là ba một người nhà."
Phil thật sự nhìn qua, lúc trở lại thì mặt có chút u sầu pha lẫn ngưỡng mộ: "Thế cũng hạnh phúc mà, cả nhà bị bắt cùng nhau, ít ra còn được ở bên nhau."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu liếc nhìn cái túi vải bên cạnh.
Lợn con đã tỉnh, nghe đến đó thì nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phil hoàn hồn: "À đúng rồi, cứu Bellis kiểu gì? Không phải ngươi nói có kết giới cấp cao à? Hay là mình đào từ bên cạnh vào?"
Chúc Minh Tỉ lắc đầu: "Không cần."
"Vậy thì-"
Câu hỏi của Phil bị cắt ngang.
Ngay lúc ấy, lớp ma khí mờ mịt ở cửa hang đột ngột tan biến, không khí và âm thanh từ bên ngoài ùa vào.
- Kết giới mở rồi.
Chúc Minh Tỉ thu lại pháp trượng.
Phil ngẩn người nhìn cậu.
Bellis cũng run rẩy quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Chúc Minh Tỉ và Phil, nước mắt Bellis lập tức tuôn như suối.
"Minh Tây!"
Hắn ta vứt giấy bút, nước mắt nước mũi ròng ròng nhào vào lòng Chúc Minh Tỉ!
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu theo phản xạ muốn né, nhưng đang đứng trên một mỏm đá nhô ra, nếu tránh sẽ ngã khỏi vách núi mất.
Nên cậu đành phải dang tay đỡ lấy Bellis, để tránh hắn ta quá kích động mà đẩy mình rơi xuống.
Bellis vừa khóc vừa gào: "Hu hu Minh Tỉ, ta biết mà! Ngươi nhất định sẽ đến cứu ta, ngươi đúng là người bạn tốt nhất của ta hu hu hu..."
Chúc Minh Tỉ: "Đừng chùi nước mũi lên người tôi."
"Hu hu hu... Không ai đến cứu ta, chỉ có ngươi... hu hu hu..."
Phil: "Heh."
Chúc Minh Tỉ: "Cả Phil và Demily cũng đến cứu cậu đấy. Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta phải đi."
Cậu đặt tay lên vai Bellis, chuẩn bị đẩy ra. Nhưng chưa kịp dùng lực, Bellis đã tự nhảy lùi lại.
Hắn ta dụi dụi mắt sưng đỏ, cúi xuống nhìn bên hông Chúc Minh Tỉ, lẩm bẩm: "Gì vậy? Có cái gì đụng vào ta thì phải..."
Chưa nói dứt câu, một chú lợn con đen sì từ trong túi vải ló đầu ra, nhe răng trợn mắt đầy sát khí nhìn Bellis.
"Á á! Lợn rừng?!"
Bellis suýt té ngửa, may mà được Phil đỡ kịp.
Chúc Minh Tỉ nhét lợn con về túi, xoa đầu trấn an nó, rồi quay sang nói với Phil: "Tình hình của cô Demily vẫn chưa rõ. Huyết tộc khác có thể quay về bất cứ lúc nào. Chúng ta không thể ở lại lâu, về lại kết giới của cô ấy đi."
Phil mím môi, mắt lo lắng nhìn sang những hang động kế bên.
Chúc Minh Tỉ nói: "Cậu đưa Bellis về trước, tôi đi cứu những người còn lại."
Phil gật đầu, cõng Bellis - người vừa hết hưng phấn là xụi lơ - rồi dùng ma pháp nhảy xuống vách đá.
-
Để mở một hang cần dùng một lần ma pháp cấp cao, tốn một viên ma tinh thạch cấp cao.
Trên vách này có hơn hai trăm cái hang.
Dù trước đó Chúc Minh Tỉ đã cướp được kha khá ma tinh trong kho báu, thì hiện giờ cũng chẳng đủ.
Và tốc độ thế này thì quá chậm.
Chúc Minh Tỉ do dự, liếc về phía kết giới mờ ảo nơi Phil và Bellis đang trốn, rồi cắn răng gắn đầy tinh thạch vào vòng tay.
Một lát sau, cậu lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trắng thánh khiết như kiếm bén phóng thẳng về phía hơn hai trăm hang động.
- Là ma pháp cấp Thánh.
Bên trong hang có kết giới cách âm, nhưng Thánh quang không thể che khuất.
Tất cả tù nhân đều trông thấy luồng sáng ấy, trong mắt họ ánh lên hi vọng rực rỡ.
Cạch.
Hơn hai trăm kết giới cấp cao đồng loạt bị phá.
Không khí tự do ùa vào.
Nhưng chưa kịp reo hò hay quỳ tạ, họ đã nghe một giọng nam dịu dàng vang lên:
"Huyết tộc có thể quay lại bất cứ lúc nào. Ai còn sức hãy lập tức rời khỏi đây. Nếu muốn cảm ơn tôi, có thể gửi ma tinh thạch, tốt nhất là loại cấp cao, đến số 103, khu dân cư ma pháp sư ở Thánh Thành. Cảm ơn."
Tất cả: "..."
Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, tiếp lời:
"Nhắc lại lần nữa, nơi này rất nguy hiểm, Huyết tộc có thể quay lại bất cứ lúc nào. Hãy lập tức rời đi."
Hai phút sau, gần như tất cả người còn sức đều dùng ma pháp rời khỏi. Chỉ còn chưa tới hai mươi người già yếu bệnh tật hoặc không biết dùng ma pháp.
Chúc Minh Tỉ gom họ lại, dùng một lần trị liệu cấp cao, rồi đặt pháp trận truyền tống, đưa họ ra khỏi hoang nguyên U Ảnh.
Xong xuôi, cậu quay về lớp ẩn thân của Demily.
Phil và Bellis, người đã hồi sức, đang ngơ ngác nhìn cậu.
Phil: "...Minh Tây, sao ngươi có thể đòi ma tinh từ mấy người kia chứ?"
Chúc Minh Tỉ: "Lúc chia sẽ chia cho cậu một ít."
Phil: "..."
Phil: "Không phải, ý ta không phải thế. Ý ta là, sao ngươi lại có thể thi triển được ma pháp cấp Thánh?!"
"Ma pháp cấp Thánh là do ai thi triển vậy?"
Một giọng nữ vang lên bên cạnh, Bellis lập tức quay đầu lại: "Cô Demily!"
Rõ ràng Demily vừa trải qua một trận đại chiến, trên quần áo dính đầy bùn đất và vết máu, cánh tay còn đang rỉ máu vì bị cào rách.
Cô lấy ra một bình dược trị thương uống vào, sắc mặt mới khá hơn đôi chút. Ánh mắt cô đảo qua Bellis, lại nhìn đến những hang đá đã trống rỗng, cuối cùng dừng trên gương mặt Chúc Minh Tỉ, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này là do em làm à?"
Chúc Minh Tỉ buông tay xuống, tay áo dài che đi vòng tay nơi cổ tay.
Cậu hơi thấy hối hận. Biết cô giáo Demily trở lại nhanh như vậy, vừa nãy cậu đã không nên dùng chiếc vòng tay đó.
"Là cậu ấy làm đấy!"
Phil và Bellis tranh nhau kể lại hành động anh hùng vừa rồi của Chúc Minh Tỉ, kể đến nỗi Demily càng nghe mặt càng ngạc nhiên.
"Trên người em có ma khí đặc biệt nào à?" giáo viên dạy Ma khí hỏi.
Chúc Minh Tỉ im lặng.
Thực ra cái vòng tay kia cũng không phải thứ gì không thể để người khác biết, cũng chẳng phải cậu muốn giấu cả đời.
Chỉ là cậu không muốn để Demily nhìn thấy.
Bởi Demily và Rociel từng quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Nếu thấy chiếc vòng tay này, không chừng sẽ nhận ra ngay đó là tác phẩm của Rociel.
Huống hồ, bên trong chiếc vòng ấy, ngay cạnh tên của Chúc Minh Tỉ, Ma Vương còn dùng chữ Tinh Linh khắc tên mình, tuy chữ rất nhỏ, nhưng dưới ánh trăng lại rõ rành rành.
"Cô đang hỏi đấy?" Bellis thúc cùi chỏ vào tay Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Không phải em làm." Cậu đáp.
Demily ngẩn người: "Không phải em?"
Phil: "Ngươi nói gì vậy? Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa?"
Chúc Minh Tỉ nhìn về một hướng khác: "Là nó làm."
Không khí bỗng tĩnh lặng. Biểu cảm của mọi người đều trở nên trống rỗng.
"Ý em là..." Demily khó tin nhìn con lợn rừng nhỏ đang nằm trong lòng Chúc Minh Tỉ, chỉ tay run run, "...con lợn này thi triển ma pháp cấp Thánh cứu mọi người?"
"Đúng vậy." Chúc Minh Tỉ mặt không đổi sắc trả lời: "Nó không phải con lợn bình thường, mà là lợn ma pháp. Trong cơ thể nó chứa nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt. Em cứu được mọi người là vì mượn sức mạnh của nó."
Lợn con quay đầu, vẻ mặt choáng váng nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ xoa đầu nó, tiếp tục nói: "Mọi người đừng nghi ngờ, con lợn nhỏ này rất thần kỳ."
Cậu đặt lợn con xuống đất, nói: "Nhanh, biến ra một cái gì đó cho họ xem đi."
Lợn con vẫn quay đầu nhìn cậu, lần này cả con người và đồng tử đều đang run rẩy.
Chúc Minh Tỉ mỉm cười: "Biến một bông hoa đi, mày còn tự biến mình ngày càng đẹp hơn được cơ mà, hoa thì có khó gì đâu."
Lợn con: "..."
Trong đêm tối tĩnh lặng, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, lợn con cúi đầu một cách nhục nhã.
Một lúc sau, nó lùi lại nửa bước.
Nơi nó vừa đứng, mọc lên một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp vô cùng.
Bellis và Phil sững sờ nhìn cả quá trình, mắt suýt rớt ra khỏi tròng.
Demily cũng mở to mắt kinh ngạc.
Lợn con không nói một lời, cúi đầu, ngậm bông hoa bằng mồm, chậm rãi đi đến trước mặt Chúc Minh Tỉ đang ngồi xổm, đặt bông hoa vào lòng bàn tay cậu. Sau đó, nó dùng dáng vẻ cực kỳ vụng về lật mở cái túi vải, tự bò vào trong rồi úp mặt xuống ngủ.
Bellis thì thào: "Đúng là con lợn thần kỳ..."
"Đúng không?" Chúc Minh Tỉ đứng dậy xoa đầu lợn con, cười nói: "Tôi cũng thấy nó thần kỳ lắm."
Ào ào!
Tiếng vỗ cánh bất ngờ lại vang lên trên bầu trời.
Demily ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi: "Bọn Huyết tộc quay lại rồi, mau rời khỏi đây!"
Vừa nói, cô vừa vẽ một pháp trận truyền tống trên đất, còn thở ra một hơi nhẹ nhõm: "May mà Minh Tây... à không, may mà con lợn của em vừa rồi cứu được Bellis, bằng không giờ chúng ta chưa chắc đã đi được dễ dàng thế này-"
Vẻ mặt cô đột nhiên đông cứng lại.
Pháp trận dưới tay cô cũng tối sầm, mất hết ánh sáng.
Rắc!
Cùng lúc đó, kết giới ẩn thân trên đầu họ vỡ tan như vỏ trứng bị đập nát. Demily mặt mày trắng bệch, lùi lại một bước.
Chỉ thấy từng đợt cánh dơi khổng lồ đang tiến gần, hàng ngàn con dơi đen đặc như mây đen cuộn đến từ xa!
Trong số đó, hàng trăm con dơi đi đầu có ánh sáng đỏ lập lòe trong mắt, chúng tụ hội thành một chùm sáng đỏ tươi, giống như đèn pha, rọi thẳng vào người Chúc Minh Tỉ!
Demily và Chúc Minh Tỉ đồng thời tái mặt.
Tộc Tinh Linh có thuật Truy Quang của họ.
Huyết tộc cũng có thuật Truy Huyết.
Khi một Huyết tộc bị giết, họ sẽ hóa thành tro, không để lại dấu vết.
Nhưng đồng tộc của họ có thể dùng thuật Truy Huyết để tìm ra kẻ giết hại người thân.
Quả nhiên, ngay giây sau, vô số con dơi hóa thành người, bước từng bước về phía Chúc Minh Tỉ.
Người đứng đầu đôi mắt đỏ rực, nét mặt vặn vẹo: "Một nhân loại hèn mọn như ngươi... lại dám giết con trai ta, Vincent!"
Vincent?!
Chúc Minh Tỉ tái mét, lùi về sau một bước.
- Là tên Huyết tộc ốm yếu từng chung nhóm với Mị ma đó ư?!
"Xong rồi xong rồi..." Bellis gần như muốn khóc: "Trước kia còn bị hút máu, giờ đến mạng cũng không giữ nổi..."
Lúc trước để đề phòng tình huống bất trắc, Chúc Minh Tỉ đã nạp đầy năng lượng vào vòng tay, giờ có thể dễ dàng tung ra ma pháp cấp Thánh.
Cậu rút pháp trượng ra, vô thức muốn vẽ ma trận Thánh quang.
Không được.
Pháp trượng vừa hạ xuống, cậu đã dừng lại.
Dù Thánh quang rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu cũng không thể giết hết hơn ngàn Huyết tộc kia.
Một khi dùng đến Thánh quang, sinh vật đầu tiên bị tổn thương chính là chú lợn con đang ở gần ma trận nhất trong lòng cậu.
Demily giơ pháp trượng muốn vẽ pháp trận truyền tống một lần nữa, nhưng lần này, vừa vẽ xong nét đầu tiên, pháp trượng đã vỡ nát, cô cũng phun ra một ngụm máu.
"Minh Tây! Còn ngẩn ra làm gì?! Mau thả cái vị đại ma pháp sư cấp siêu Thánh không biết vì sao lại biến thành lợn nhà em ra đi!"
Demily nghiến răng nghiến lợi hét lớn!
Chúc Minh Tỉ: "..."
Lợn con: "..."
Ngay lúc hàng ngàn con dơi sau lưng thân vương Sawyer đồng loạt vỗ cánh, đỏ mắt lao về phía họ như muốn xé xác, thì một luồng kim quang chói lòa, bao phủ cả bầu trời, ập xuống tất cả mọi người.
Ánh sáng đó quá chói, quá rực rỡ, đến nỗi tất cả đều phải cúi đầu.
Khi ánh sáng tan đi, mọi người đều chết lặng.
Bellis mơ hồ hỏi: "Đám Huyết tộc kia... đâu rồi? Chẳng lẽ bị một ma trận truyền tống khổng lồ đưa đi à?"
Phil mặt xám như tro, lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua từng cánh dơi hóa tro theo gió: "Không... không phải truyền đi đâu..."
Demily ngơ ngác nói: "...Đây chính là truyền thuyết về ma pháp sư siêu cấpThánh sao... Nhưng rốt cuộc là ai?"
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ chậm rãi ngồi xổm, đón lấy con lợn nhỏ đang lảo đảo bước đến, mệt mỏi ngáp một cái, rồi ngồi phịch vào lòng bàn tay cậu.
Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Ba người mới đi được nửa đường thì chợt thấy hàng trăm hàng ngàn con dơi cùng lúc bay vụt qua trên đầu.
Demily nhìn sang Chúc Minh Tỉ.
Cậu gật đầu: "Chúng xuất phát từ hướng nhốt Bellis."
Demily lập tức nhẹ nhõm thấy rõ: "Vậy là em đoán đúng rồi, đám dơi quanh hang Tàng Huyết đúng là đi dự lễ tang thật."
Nói xong, cô lấy đũa phép ra, gia cố thêm lớp kết giới ẩn thân đang che phủ ba người, rồi quay sang Chúc Minh Tỉ và Phil: "Hai em đều thi triển được ma pháp tốc hành sơ cấp rồi đúng không? Chúng ta phải tranh thủ."
Chúc Minh Tỉ gật đầu, lập tức niệm chú tốc hành cho bản thân. Phil thì phải thử đến lần thứ ba mới thành công.
Cả ba cùng dùng ma pháp tốc hành sơ cấp, dưới sự bảo vệ của kết giới ẩn thân, nhanh chóng tiến về phía hang Tàng Huyết - nơi Bellis bị giam giữ. Năm phút sau, họ đến nơi.
Mọi thứ đúng như dự đoán.
Dưới ánh trăng bạc treo cao, hàng trăm người bị bắt làm vật hiến máu đang bị giam trong các hang đá đục thẳng vào vách núi. Những thân cây trơ trọi đứng lặng dưới ánh trăng, hai nhánh cây trái phải có hai con dơi đang trong trạng thái cảnh giác cao độ đậu canh.
"Thấy Bellis rồi, hắn ta ở cái hang ngoài cùng bên trái." Phil thì thào.
Demily nhìn sang hai con dơi: "Chúng ta chia ra hành động. Cô đi giết hai con dơi kia-"
"Em với Minh Tây sẽ cứu Bellis và những người khác." Phil chen ngang.
"Không." Demily lắc đầu, "Hai em cứ ngoan ngoãn ở đây đợi cô mang Bellis ra. Tốt nhất là nằm rạp xuống, đừng phát ra chút động tĩnh nào."
Phil cau mày, bất mãn: "Tại sao chứ? Em là pháp sư trung cấp rồi đấy, em cũng có thể cứu người!"
Chúc Minh Tỉ kéo tay áo cậu ta: "Bên ngoài hang giam Bellis có kết giới cấp cao, nếu cưỡng ép phá thì sẽ bị phản phệ."
Demily liếc nhìn Chúc Minh Tỉ, khen ngợi: "Minh Tây, em canh chừng Phil. Đừng để nó gây rối. Nếu rảnh rỗi thì luyện thêm ma pháp trị liệu đi, lát nữa chắc dùng tới."
-
Demily đi rồi, Phil khoanh tay đứng đó, giọng lạnh tanh: "Vậy là giờ chúng ta chỉ ngồi không? Giống như mấy kẻ hèn nhát rúc trong cái kết giới này à?"
"Không làm gì hết là tốt nhất." Chúc Minh Tỉ vừa đáp, vừa nhìn về hai con dơi trên cây khô.
Sau khi rời khỏi kết giới, Demily dùng luôn ẩn thân cấp thánh, nên Chúc Minh Tỉ không thể thấy cô, chỉ có thể quan sát phản ứng của hai con dơi để đoán cô đang hành động thế nào.
Chưa đầy một phút, con dơi bên trái bất ngờ rơi thẳng xuống như diều đứt dây. Con bên phải lập tức hóa thành hình người, phóng ra một đòn tấn công về phía không trung!
Ầm!
Đòn ma pháp Hắc Ám bị chặn lại giữa không trung bởi một kết giới vô hình. Demily hiện thân, hai bên lập tức giao chiến trên vách núi.
"Cô ấy sẽ thắng chứ?" Phil hỏi.
Chúc Minh Tỉ không trả lời.
Bởi vì đối thủ cũng là một pháp sư cấp Thánh.
Ba phút sau, con ma cà rồng bị một tia Thánh quang đánh trúng, lập tức hóa thành tro bụi.
Phil thở phào, đang định bước ra khỏi kết giới thì bị Chúc Minh Tỉ kéo lại: "Khoan đã!"
Phil cau mày định hỏi thì ngay lúc đó, tiếng vỗ cánh dồn dập vang lên.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy mấy chục con dơi từ xa lao đến, xông thẳng về phía Demily!
"Tên Huyết tộc lúc nãy trước khi chết đã phát tín hiệu." Chúc Minh Tỉ trầm giọng.
Toàn thân Phil căng như dây đàn.
Hàng chục con dơi gần như che khuất hoàn toàn thân ảnh Demily. Chúc Minh Tỉ không nhìn rõ được tình hình chiến đấu.
Hai phút sau, một luồng sáng trắng lóe lên, cả Demily lẫn đám Huyết tộc vây đánh cô đều biến mất khỏi nơi đó.
Phil và Chúc Minh Tỉ nhìn nhau.
Phil: "...Làm sao bây giờ? Cô ấy đi đâu rồi?"
Ánh mắt Chúc Minh Tỉ lướt qua tấm huy chương bảo mệnh trước ngực Phil: "Cứu Bellis trước đã."
Phil không chần chừ, lập tức lao ra.
Chúc Minh Tỉ theo sát phía sau.
-
Khi hai người đến hang giam của Bellis, hắn ta đang run rẩy ngồi co ro quay lưng về phía họ, vẫn tiếp tục viết thư cho ông nội trong góc hang.
Thân thể gầy gò, tóc rối bù, áo quần lấm lem, cánh tay lộ ra thì chi chít vết cắn của răng nanh ma cà rồng.
"Bellis!"
Phil đập mạnh vào vách đá cạnh hang.
Nhưng Bellis không phản ứng gì, vẫn vừa lau nước mắt vừa viết thư.
Chúc Minh Tỉ kéo cậu ta một cái: "Kết giới ở hang này cách âm, hắn ta không nghe được đâu."
Phil ngẩn ra: "Hang có nhiều kết giới thế, sao Bellis còn viết thư được?"
Chúc Minh Tỉ vừa gắn ma tinh thạch lên vòng tay, vừa thản nhiên đáp: "Có lẽ là do yên tâm không ai dám phá. Cũng có thể là để dụ thêm con mồi. Nhìn mấy người trong hang kế bên đi, giống như cả một gia đình. Có lẽ là ba một người nhà."
Phil thật sự nhìn qua, lúc trở lại thì mặt có chút u sầu pha lẫn ngưỡng mộ: "Thế cũng hạnh phúc mà, cả nhà bị bắt cùng nhau, ít ra còn được ở bên nhau."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu liếc nhìn cái túi vải bên cạnh.
Lợn con đã tỉnh, nghe đến đó thì nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phil hoàn hồn: "À đúng rồi, cứu Bellis kiểu gì? Không phải ngươi nói có kết giới cấp cao à? Hay là mình đào từ bên cạnh vào?"
Chúc Minh Tỉ lắc đầu: "Không cần."
"Vậy thì-"
Câu hỏi của Phil bị cắt ngang.
Ngay lúc ấy, lớp ma khí mờ mịt ở cửa hang đột ngột tan biến, không khí và âm thanh từ bên ngoài ùa vào.
- Kết giới mở rồi.
Chúc Minh Tỉ thu lại pháp trượng.
Phil ngẩn người nhìn cậu.
Bellis cũng run rẩy quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Chúc Minh Tỉ và Phil, nước mắt Bellis lập tức tuôn như suối.
"Minh Tây!"
Hắn ta vứt giấy bút, nước mắt nước mũi ròng ròng nhào vào lòng Chúc Minh Tỉ!
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu theo phản xạ muốn né, nhưng đang đứng trên một mỏm đá nhô ra, nếu tránh sẽ ngã khỏi vách núi mất.
Nên cậu đành phải dang tay đỡ lấy Bellis, để tránh hắn ta quá kích động mà đẩy mình rơi xuống.
Bellis vừa khóc vừa gào: "Hu hu Minh Tỉ, ta biết mà! Ngươi nhất định sẽ đến cứu ta, ngươi đúng là người bạn tốt nhất của ta hu hu hu..."
Chúc Minh Tỉ: "Đừng chùi nước mũi lên người tôi."
"Hu hu hu... Không ai đến cứu ta, chỉ có ngươi... hu hu hu..."
Phil: "Heh."
Chúc Minh Tỉ: "Cả Phil và Demily cũng đến cứu cậu đấy. Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta phải đi."
Cậu đặt tay lên vai Bellis, chuẩn bị đẩy ra. Nhưng chưa kịp dùng lực, Bellis đã tự nhảy lùi lại.
Hắn ta dụi dụi mắt sưng đỏ, cúi xuống nhìn bên hông Chúc Minh Tỉ, lẩm bẩm: "Gì vậy? Có cái gì đụng vào ta thì phải..."
Chưa nói dứt câu, một chú lợn con đen sì từ trong túi vải ló đầu ra, nhe răng trợn mắt đầy sát khí nhìn Bellis.
"Á á! Lợn rừng?!"
Bellis suýt té ngửa, may mà được Phil đỡ kịp.
Chúc Minh Tỉ nhét lợn con về túi, xoa đầu trấn an nó, rồi quay sang nói với Phil: "Tình hình của cô Demily vẫn chưa rõ. Huyết tộc khác có thể quay về bất cứ lúc nào. Chúng ta không thể ở lại lâu, về lại kết giới của cô ấy đi."
Phil mím môi, mắt lo lắng nhìn sang những hang động kế bên.
Chúc Minh Tỉ nói: "Cậu đưa Bellis về trước, tôi đi cứu những người còn lại."
Phil gật đầu, cõng Bellis - người vừa hết hưng phấn là xụi lơ - rồi dùng ma pháp nhảy xuống vách đá.
-
Để mở một hang cần dùng một lần ma pháp cấp cao, tốn một viên ma tinh thạch cấp cao.
Trên vách này có hơn hai trăm cái hang.
Dù trước đó Chúc Minh Tỉ đã cướp được kha khá ma tinh trong kho báu, thì hiện giờ cũng chẳng đủ.
Và tốc độ thế này thì quá chậm.
Chúc Minh Tỉ do dự, liếc về phía kết giới mờ ảo nơi Phil và Bellis đang trốn, rồi cắn răng gắn đầy tinh thạch vào vòng tay.
Một lát sau, cậu lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trắng thánh khiết như kiếm bén phóng thẳng về phía hơn hai trăm hang động.
- Là ma pháp cấp Thánh.
Bên trong hang có kết giới cách âm, nhưng Thánh quang không thể che khuất.
Tất cả tù nhân đều trông thấy luồng sáng ấy, trong mắt họ ánh lên hi vọng rực rỡ.
Cạch.
Hơn hai trăm kết giới cấp cao đồng loạt bị phá.
Không khí tự do ùa vào.
Nhưng chưa kịp reo hò hay quỳ tạ, họ đã nghe một giọng nam dịu dàng vang lên:
"Huyết tộc có thể quay lại bất cứ lúc nào. Ai còn sức hãy lập tức rời khỏi đây. Nếu muốn cảm ơn tôi, có thể gửi ma tinh thạch, tốt nhất là loại cấp cao, đến số 103, khu dân cư ma pháp sư ở Thánh Thành. Cảm ơn."
Tất cả: "..."
Chúc Minh Tỉ hít sâu một hơi, tiếp lời:
"Nhắc lại lần nữa, nơi này rất nguy hiểm, Huyết tộc có thể quay lại bất cứ lúc nào. Hãy lập tức rời đi."
Hai phút sau, gần như tất cả người còn sức đều dùng ma pháp rời khỏi. Chỉ còn chưa tới hai mươi người già yếu bệnh tật hoặc không biết dùng ma pháp.
Chúc Minh Tỉ gom họ lại, dùng một lần trị liệu cấp cao, rồi đặt pháp trận truyền tống, đưa họ ra khỏi hoang nguyên U Ảnh.
Xong xuôi, cậu quay về lớp ẩn thân của Demily.
Phil và Bellis, người đã hồi sức, đang ngơ ngác nhìn cậu.
Phil: "...Minh Tây, sao ngươi có thể đòi ma tinh từ mấy người kia chứ?"
Chúc Minh Tỉ: "Lúc chia sẽ chia cho cậu một ít."
Phil: "..."
Phil: "Không phải, ý ta không phải thế. Ý ta là, sao ngươi lại có thể thi triển được ma pháp cấp Thánh?!"
"Ma pháp cấp Thánh là do ai thi triển vậy?"
Một giọng nữ vang lên bên cạnh, Bellis lập tức quay đầu lại: "Cô Demily!"
Rõ ràng Demily vừa trải qua một trận đại chiến, trên quần áo dính đầy bùn đất và vết máu, cánh tay còn đang rỉ máu vì bị cào rách.
Cô lấy ra một bình dược trị thương uống vào, sắc mặt mới khá hơn đôi chút. Ánh mắt cô đảo qua Bellis, lại nhìn đến những hang đá đã trống rỗng, cuối cùng dừng trên gương mặt Chúc Minh Tỉ, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này là do em làm à?"
Chúc Minh Tỉ buông tay xuống, tay áo dài che đi vòng tay nơi cổ tay.
Cậu hơi thấy hối hận. Biết cô giáo Demily trở lại nhanh như vậy, vừa nãy cậu đã không nên dùng chiếc vòng tay đó.
"Là cậu ấy làm đấy!"
Phil và Bellis tranh nhau kể lại hành động anh hùng vừa rồi của Chúc Minh Tỉ, kể đến nỗi Demily càng nghe mặt càng ngạc nhiên.
"Trên người em có ma khí đặc biệt nào à?" giáo viên dạy Ma khí hỏi.
Chúc Minh Tỉ im lặng.
Thực ra cái vòng tay kia cũng không phải thứ gì không thể để người khác biết, cũng chẳng phải cậu muốn giấu cả đời.
Chỉ là cậu không muốn để Demily nhìn thấy.
Bởi Demily và Rociel từng quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Nếu thấy chiếc vòng tay này, không chừng sẽ nhận ra ngay đó là tác phẩm của Rociel.
Huống hồ, bên trong chiếc vòng ấy, ngay cạnh tên của Chúc Minh Tỉ, Ma Vương còn dùng chữ Tinh Linh khắc tên mình, tuy chữ rất nhỏ, nhưng dưới ánh trăng lại rõ rành rành.
"Cô đang hỏi đấy?" Bellis thúc cùi chỏ vào tay Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Không phải em làm." Cậu đáp.
Demily ngẩn người: "Không phải em?"
Phil: "Ngươi nói gì vậy? Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa?"
Chúc Minh Tỉ nhìn về một hướng khác: "Là nó làm."
Không khí bỗng tĩnh lặng. Biểu cảm của mọi người đều trở nên trống rỗng.
"Ý em là..." Demily khó tin nhìn con lợn rừng nhỏ đang nằm trong lòng Chúc Minh Tỉ, chỉ tay run run, "...con lợn này thi triển ma pháp cấp Thánh cứu mọi người?"
"Đúng vậy." Chúc Minh Tỉ mặt không đổi sắc trả lời: "Nó không phải con lợn bình thường, mà là lợn ma pháp. Trong cơ thể nó chứa nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt. Em cứu được mọi người là vì mượn sức mạnh của nó."
Lợn con quay đầu, vẻ mặt choáng váng nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ xoa đầu nó, tiếp tục nói: "Mọi người đừng nghi ngờ, con lợn nhỏ này rất thần kỳ."
Cậu đặt lợn con xuống đất, nói: "Nhanh, biến ra một cái gì đó cho họ xem đi."
Lợn con vẫn quay đầu nhìn cậu, lần này cả con người và đồng tử đều đang run rẩy.
Chúc Minh Tỉ mỉm cười: "Biến một bông hoa đi, mày còn tự biến mình ngày càng đẹp hơn được cơ mà, hoa thì có khó gì đâu."
Lợn con: "..."
Trong đêm tối tĩnh lặng, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, lợn con cúi đầu một cách nhục nhã.
Một lúc sau, nó lùi lại nửa bước.
Nơi nó vừa đứng, mọc lên một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp vô cùng.
Bellis và Phil sững sờ nhìn cả quá trình, mắt suýt rớt ra khỏi tròng.
Demily cũng mở to mắt kinh ngạc.
Lợn con không nói một lời, cúi đầu, ngậm bông hoa bằng mồm, chậm rãi đi đến trước mặt Chúc Minh Tỉ đang ngồi xổm, đặt bông hoa vào lòng bàn tay cậu. Sau đó, nó dùng dáng vẻ cực kỳ vụng về lật mở cái túi vải, tự bò vào trong rồi úp mặt xuống ngủ.
Bellis thì thào: "Đúng là con lợn thần kỳ..."
"Đúng không?" Chúc Minh Tỉ đứng dậy xoa đầu lợn con, cười nói: "Tôi cũng thấy nó thần kỳ lắm."
Ào ào!
Tiếng vỗ cánh bất ngờ lại vang lên trên bầu trời.
Demily ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi: "Bọn Huyết tộc quay lại rồi, mau rời khỏi đây!"
Vừa nói, cô vừa vẽ một pháp trận truyền tống trên đất, còn thở ra một hơi nhẹ nhõm: "May mà Minh Tây... à không, may mà con lợn của em vừa rồi cứu được Bellis, bằng không giờ chúng ta chưa chắc đã đi được dễ dàng thế này-"
Vẻ mặt cô đột nhiên đông cứng lại.
Pháp trận dưới tay cô cũng tối sầm, mất hết ánh sáng.
Rắc!
Cùng lúc đó, kết giới ẩn thân trên đầu họ vỡ tan như vỏ trứng bị đập nát. Demily mặt mày trắng bệch, lùi lại một bước.
Chỉ thấy từng đợt cánh dơi khổng lồ đang tiến gần, hàng ngàn con dơi đen đặc như mây đen cuộn đến từ xa!
Trong số đó, hàng trăm con dơi đi đầu có ánh sáng đỏ lập lòe trong mắt, chúng tụ hội thành một chùm sáng đỏ tươi, giống như đèn pha, rọi thẳng vào người Chúc Minh Tỉ!
Demily và Chúc Minh Tỉ đồng thời tái mặt.
Tộc Tinh Linh có thuật Truy Quang của họ.
Huyết tộc cũng có thuật Truy Huyết.
Khi một Huyết tộc bị giết, họ sẽ hóa thành tro, không để lại dấu vết.
Nhưng đồng tộc của họ có thể dùng thuật Truy Huyết để tìm ra kẻ giết hại người thân.
Quả nhiên, ngay giây sau, vô số con dơi hóa thành người, bước từng bước về phía Chúc Minh Tỉ.
Người đứng đầu đôi mắt đỏ rực, nét mặt vặn vẹo: "Một nhân loại hèn mọn như ngươi... lại dám giết con trai ta, Vincent!"
Vincent?!
Chúc Minh Tỉ tái mét, lùi về sau một bước.
- Là tên Huyết tộc ốm yếu từng chung nhóm với Mị ma đó ư?!
"Xong rồi xong rồi..." Bellis gần như muốn khóc: "Trước kia còn bị hút máu, giờ đến mạng cũng không giữ nổi..."
Lúc trước để đề phòng tình huống bất trắc, Chúc Minh Tỉ đã nạp đầy năng lượng vào vòng tay, giờ có thể dễ dàng tung ra ma pháp cấp Thánh.
Cậu rút pháp trượng ra, vô thức muốn vẽ ma trận Thánh quang.
Không được.
Pháp trượng vừa hạ xuống, cậu đã dừng lại.
Dù Thánh quang rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu cũng không thể giết hết hơn ngàn Huyết tộc kia.
Một khi dùng đến Thánh quang, sinh vật đầu tiên bị tổn thương chính là chú lợn con đang ở gần ma trận nhất trong lòng cậu.
Demily giơ pháp trượng muốn vẽ pháp trận truyền tống một lần nữa, nhưng lần này, vừa vẽ xong nét đầu tiên, pháp trượng đã vỡ nát, cô cũng phun ra một ngụm máu.
"Minh Tây! Còn ngẩn ra làm gì?! Mau thả cái vị đại ma pháp sư cấp siêu Thánh không biết vì sao lại biến thành lợn nhà em ra đi!"
Demily nghiến răng nghiến lợi hét lớn!
Chúc Minh Tỉ: "..."
Lợn con: "..."
Ngay lúc hàng ngàn con dơi sau lưng thân vương Sawyer đồng loạt vỗ cánh, đỏ mắt lao về phía họ như muốn xé xác, thì một luồng kim quang chói lòa, bao phủ cả bầu trời, ập xuống tất cả mọi người.
Ánh sáng đó quá chói, quá rực rỡ, đến nỗi tất cả đều phải cúi đầu.
Khi ánh sáng tan đi, mọi người đều chết lặng.
Bellis mơ hồ hỏi: "Đám Huyết tộc kia... đâu rồi? Chẳng lẽ bị một ma trận truyền tống khổng lồ đưa đi à?"
Phil mặt xám như tro, lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua từng cánh dơi hóa tro theo gió: "Không... không phải truyền đi đâu..."
Demily ngơ ngác nói: "...Đây chính là truyền thuyết về ma pháp sư siêu cấpThánh sao... Nhưng rốt cuộc là ai?"
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ chậm rãi ngồi xổm, đón lấy con lợn nhỏ đang lảo đảo bước đến, mệt mỏi ngáp một cái, rồi ngồi phịch vào lòng bàn tay cậu.
Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Story
Chương 98: Lợn ma pháp.
10.0/10 từ 26 lượt.