Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

142@-

 
Chúc Minh Tỉ cúi đầu nhìn tay mình, suy nghĩ rồi đứng dậy.


Nhưng Ma Vương đang ngồi dưới đất lại bất ngờ kéo tay cậu đặt lên đầu mình, ngẩng đầu chớp mắt nhìn cậu:


"Thử lại lần nữa."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng Chúc Minh Tỉ cũng xác nhận một sự thật: Tay cậu thật sự có thể giúp Ma Vương tránh được sét đánh.


"Ta hiểu rồi." Ma Vương nắm lấy tay cậu, ánh mắt sáng lấp lánh, nói, "Ma pháp của công chúa Heidi là loại ma pháp nàng tạo ra để tự bảo vệ bản thân, nên khi công chúa bằng lòng chắn sét cho người bị trừng phạt, người đó sẽ không bị thương."


Chúc Minh Tỉ rút tay về, nói:


"Sét có tính dẫn điện. Trước đây mỗi lần ngài bị sét đánh, cả Bạch Anh bên dưới ngài cũng bị liên lụy. Nhưng tôi thì chưa từng bị thương bởi sét. Tôi từng cho rằng là ma pháp Joa đang bảo vệ tôi, nhưng thật ra không phải. Như ngài nói đó, ma pháp của công chúa Heidi vốn là để bảo vệ chính mình. Mà tôi lại là người đang sở hữu ma pháp đó nên cơ thể tôi đương nhiên cách điện với sét. Khi tôi đặt tay lên đầu ngài, sẽ hình thành một lớp chắn tự nhiên, đó là tấm chắn chống sét tốt nhất."


Ma Vương: "..."


Hắn nheo mắt: "Ngươi nói với ta thì có khác gì đâu?"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Ờm... khác biệt giữa bảo vệ chủ quan và chống sét khách quan?


Ma Vương đứng dậy, dùng ma pháp sửa lại căn nhà gỗ đã bị sét đánh thành tổ ong:


"Trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta rời khỏi Thánh Sơn."


Chúc Minh Tỉ hỏi: "Ngài biết tuyết ngũ sắc trên đỉnh Thánh Sơn ở đâu không?"


Ma Vương đáp: "Biết."


"Vậy thì tốt." - Chúc Minh Tỉ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười - "Ngài giỏi thật đấy."


Ma Vương hừ lạnh một tiếng, lật người leo lên giường, còn quay lưng lại với cậu.


Chúc Minh Tỉ cũng trèo lên giường, nằm yên lặng bên cạnh.


Cậu ngủ nhiều rồi, giờ chẳng thấy buồn ngủ nữa, nhưng cũng không phát ra tiếng động.


Thật lâu sau, Ma Vương bỗng gọi tên cậu.


"Chúc Minh Tỉ." - Giọng hắn vang lên trong đêm, rõ ràng và trong trẻo - "Lần đầu tiên ngươi đặt tay lên đầu ta... là vì ngươi đoán được cơ thể mình cách điện, có thể giúp ta chống sét, đúng không?"


Chúc Minh Tỉ im lặng một lúc rồi đáp:


"Không phải. Khi đó tôi chẳng nghĩ gì cả."


Ma Vương khẽ xoay người, nhìn nghiêng gương mặt của cậu, hỏi nhỏ:


"Vậy tại sao ngươi làm thế?"


Chúc Minh Tỉ cụp mắt xuống:



"Vì tôi không muốn thấy ngài bị thương... Mà suy nghĩ ấy đã thắng lý trí của tôi. Nếu không phải tôi vô tình trúng phải Mị độc, ngài cũng sẽ không phải chịu sét đánh. Vì chuyện đó, tôi thật sự rất á-"


Lời cậu bỗng dưng bị cắt ngang vì Ma Vương đưa hai ngón tay ra bóp nhẹ môi cậu lại.


"Được rồi, im miệng đi." - Hắn lạnh giọng nói - "Chỉ cần nói nửa câu trước thôi."


Chúc Minh Tỉ: "..."


-


Nửa đêm, Chúc Minh Tỉ mơ màng tỉnh giấc.


Vì cậu phát hiện có người đang nghịch tay mình.


Mắt còn lim dim, cậu thấy Ma Vương lén lút áp mặt lại gần, giống như ăn trộm, lặng lẽ nhấc tay cậu đặt lên đầu mình.


Hai người mắt đối mắt, Ma Vương lập tức cứng đờ.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Ma Vương: "..."


Chưa đợi cậu hoàn toàn tỉnh táo, Ma Vương đã đột ngột cúi xuống, hôn chớp nhoáng lên môi cậu một cái, rồi lập tức buông ra.


Sét lại giáng xuống bên cạnh hai người, nhưng lần này, Chúc Minh Tỉ chỉ nhìn thấy ánh chớp, không nghe thấy tiếng sấm.


Ma Vương đưa tay gỡ bỏ kết giới cách âm, mặt mũi nghiêm túc:


"Ngươi lại phát độc rồi. Ta đang giúp ngươi giải độc."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Dù cậu không cảm thấy có triệu chứng gì, vẫn lịch sự đáp lại:


"Cảm ơn ngài. Ngài chu đáo thật."


Vị Ma Vương "chu đáo" ấy sau khi khôi phục lại dấu vết bị sét đánh, liền lật người xuống giường:


"Ngươi nghỉ tiếp đi, ta ra ngoài tìm đá quý Thánh Dũ."


Chúc Minh Tỉ ngồi dậy hỏi:


"Ngài vẫn định vẽ trận chống sét à?"


Ma Vương lạnh lùng "ừ" một tiếng, mở cửa bước nhanh ra ngoài.


Chúc Minh Tỉ: "..."


-


Ma pháp Joa sẽ chuyển cái lạnh Chúc Minh Tỉ phải chịu ngoài tuyết sang cho Ma Vương nên cậu cũng không cố tỏ ra gan lì đi theo hắn, mà ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ đã được lau sạch.


Đá quý Thánh Dũ trong suốt đang ẩn mình đâu đó giữa biển tuyết bát ngát, mênh mông nơi Thánh Sơn.


Chúc Minh Tỉ cứ nghĩ Ma Vương sẽ dùng cách nào đó cao siêu để tìm báu vật, ai ngờ hắn chỉ tiện tay vung một phát, lửa bốc lên rừng rực, lơ lửng trên nền tuyết như đám mây, đốt tan cả một vùng tuyết dày.



Hắn cúi đầu, tay đặt sau lưng, bước đi tìm đá quý Thánh Dũ trong vũng nước, không thấy liền chuyển sang chỗ khác, rồi biến mất khỏi tầm mắt.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu nhìn mãi cũng chẳng thấy bóng hắn đâu nữa, đành nằm lại xuống giường.


Một lát sau, cậu lại dậy, đi đến góc nhà gỗ.


Cậu tìm thấy vị trí của trận pháp truyền tống trong tương lai, cũng thấy nơi mà Ma Vương ngã xuống trong gương.


Cậu cúi đầu đo khoảng cách giữa hai vị trí ấy, rồi đứng bất động rất lâu.


Chúc Minh Tỉ không hối hận vì những gì mình đã làm.


Cậu không hối hận vì đã lừa Ma Vương đến đỉnh Thánh Sơn, để hắn trong lúc trọng thương mất đi Ma gương.


Cậu không có lựa chọn khác. Cậu chỉ có thể làm vậy.


Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn như thế.


Chỉ là... nếu có thể quay lại thật, cậu sẽ làm cho hoàn hảo hơn.


Ví dụ như, điều chỉnh vị trí để Ma Vương ngã đúng bên rìa pháp trận.


-


Và việc Ma Vương nói là đang "giải độc" trước đó chỉ là một hồi nói hươu nói vượn, vì chỉ nửa tiếng sau, Chúc Minh Tỉ đã cảm nhận được cơn phát tác Mị độc thực sự.


Lúc Chúc Minh Tỉ còn đang cân nhắc xem nên làm thế nào để gọi Ma Vương về, cánh cửa nhà gỗ bỗng vang lên tiếng đập loạn nhịp.


Ma Vương quay về rồi?


Mà sao hắn lại gõ cửa?


Đầu óc choáng váng, Chúc Minh Tỉ day trán, mơ mơ màng màng đi ra mở cửa.


...Rồi thấy một khối băng đứng ngay trước mặt.


Không, phải nói chính xác là: một xác chết bị đóng băng đang cười toe toét nhìn cậu qua lớp băng.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Vong linh tuyết địa?


Cậu từng đọc thấy loài này trong sách, không ngờ ngoài đời lại xấu đến thế.


Khoan đã, loại này cũng bị hấp dẫn bởi mùi Mị độc?!


Chúc Minh Tỉ nhắm mắt, thở dài một hơi.


Vong linh tuyết địa cười "hô hô", duỗi tay như xác sống, định đè cậu xuống đất.


Ầm!


Chúc Minh Tỉ kích hoạt lớp kết giới Kim Quang quanh người, ánh sáng chói lòa đánh bay Vong linh kia vào tuyết.



Quả nhiên, gần như ngay tức khắc, một chấm đen từ đằng xa lao tới như bay.


"Có chuyện gì vậy?"


Người đó lập tức nắm lấy tay Chúc Minh Tỉ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Vong linh tuyết địa.


Không đợi Ma Vương ra tay hủy xác, Chúc Minh Tỉ đã thở dài, đặt tay mình l*n đ*nh đầu hắn.


Ma Vương như bị đóng băng, chậm rãi quay đầu lại.


Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn:


"Giải độc."


Giải độc xong, Ma Vương kiên quyết đòi cõng Chúc Minh Tỉ cùng đi tìm đá quý Thánh Dũ.


"Không cần thiết đâu," Chúc Minh Tỉ nói, "tôi vừa mới giải độc, cách lần phát độc tiếp theo còn khá lâu, đi theo chỉ tổ vướng chân ngài."


"Cách lần trước mới có nửa tiếng thôi, làm gì mà lâu? Có khi tần suất phát độc của ngươi tăng lên rồi cũng nên." Ma Vương nói với vẻ nghiêm túc, nhưng vành tai lại ửng đỏ rõ ràng.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu há miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, cuối cùng chỉ lặng lẽ trèo lên lưng Ma Vương.


-


Đá quý Thánh Dũ chẳng dễ tìm chút nào, Ma Vương đốt tan từng mảng tuyết một, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích viên đá quý ấy.


Chúc Minh Tỉ đưa tay che đôi tai lạnh buốt của hắn, nói:


"Ngài có mệt không? Nghỉ một lát đi."


"Không mệt." Ma Vương đáp.


"Nhưng tôi hơi chán rồi, muốn xuống đi bộ một chút."


Ma Vương liền nhẹ nhàng đặt cậu xuống, cũng ngừng việc đốt tuyết tìm đá quý.


Chúc Minh Tỉ cúi đầu giẫm lên lớp tuyết chưa ai bước qua, Ma Vương đi cạnh cậu, nắm lấy tay cậu.


"Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện hố sâu và gió lốc." Ma Vương nghiêng đầu nhắc nhở.


Chúc Minh Tỉ gật đầu, chủ động nắm chặt tay hắn.


Bất ngờ, cậu dừng bước, nhìn về một hướng rồi hỏi:


"Tuyết ngũ sắc trên đỉnh Thánh Sơn rốt cuộc là gì?"


Ma Vương giải thích:


"Đá quý Thánh Dũ có thể khúc xạ ánh mặt trời thành những đốm sáng ngũ sắc rơi xuống tuyết, vùng tuyết nào hứng được ánh sáng đó thì gọi là tuyết ngũ sắc. Nhưng thật ra dùng loại ma tinh thạch khác cũng có thể tạo ra hiệu ứng tương tự."


Chúc Minh Tỉ mắt sáng lên, kéo tay hắn hối hả chạy về phía trước:


"Hình như tôi thấy đá quý Thánh Dũ rồi!"



Ma Vương nhìn theo ánh mắt cậu, quả nhiên thấy một vùng ánh sáng ngũ sắc lấp ló giữa tuyết trắng mênh mông.


Thật sự là đá quý Thánh Dũ.


Chỉ là viên đá này có chút đặc biệt, nó không bị chôn dưới tuyết mà bị một bàn tay xám trắng, cứng đờ giữ chặt trong lòng bàn tay, chính vì thế mới có thể khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ như vậy.


Thi thể đang giữ lấy viên đá quý Thánh Dũ ấy đã bị tuyết chôn hơn nửa, trông như mới chết chưa bao lâu, chưa kịp bị đông thành tượng băng.


"Có lẽ là một pháp sư cấp Thánh đến đây tìm đá quý Thánh Dũ." Chúc Minh Tỉ thở dài.


Ma Vương đưa tay định trực tiếp tách viên ngọc ra khỏi tay người đó.


Chúc Minh Tỉ vội kéo tay hắn lại:


"Đừng chạm vào, nhỡ đâu hắn dính thi độc thì sao."


Thi độc là một loại nguyền rủa mà vài pháp sư cấp Thánh sẽ để lại trước khi chết, chỉ cần chạm vào thi thể là sẽ bị lây bệnh.


Ma Vương bật cười lạnh:


"Chút thi độc cỏn con."


Chúc Minh Tỉ: "..."


"Tôi nói thật đó, thi độc rất kinh lắm. Ngài có thể không chết, nhưng chắc chắn sẽ biến dạng. Lúc đó tôi e là đến cả máu của ngài tôi cũng chẳng dám hút đâu."


Ma Vương: "..."


Hắn lập tức rút tay về, đứng thẳng người:


"Thôi được, thiêu hắn đi. đá quý Thánh Dũ tự nhiên sẽ rơi ra."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Ờ... cũng là một cách.


Nhưng khi lửa vừa bùng lên dưới tay Ma Vương, thi thể dưới tuyết đột nhiên động đậy.


Chúc Minh Tỉ vội túm lấy tay hắn:


"Khoan đã! Hình như hắn còn sống!"


Ma Vương cau mày:


"Còn sống cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng đốt luôn cho nhanh."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu kéo Ma Vương lùi lại hai bước, mắt dán chặt vào cái xác chưa chết ấy.


Chỉ thấy người kia lại động đậy, lớp tuyết trên nửa thân trên rơi rào rào xuống.


Hắn cử động đầu, đôi mắt vàng kim mở ra, ghim trên gương mặt của hai tên "cướp mộ trên Thánh Sơn" vừa rồi còn đang bàn cách diệt xác đoạt bảo.


Gương mặt của Chúc Minh Tỉ và Ma Vương đồng loạt biến sắc, giật lùi lại một bước như gặp quỷ, tay vẫn siết chặt lấy nhau.


-Thầy Quinn?!
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...