Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!

117@-

 
Ngay lúc Chúc Minh Tỉ định đóng cửa sổ, cầm pháp trượng rời đi thì Ma Vương đột ngột gọi cậu lại:


"Chúc Minh Tỉ!"


Cậu quay đầu.


Nhưng Ma Vương lại lảng tránh ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta có bắt được hắn không?"


Chúc Minh Tỉ im lặng một chốc, rồi thuận theo câu hỏi mà đáp: "Vậy... ngài có bắt được hắn không?"


"...Không." Ma Vương ngồi xuống ghế dài, đá mạnh vào chiếc đôn kê chân bên cạnh, nghiến răng: "Tên đó yếu xìu, ta chẳng tốn chút sức nào đã đánh hắn hộc máu. Nhưng hắn quá đê tiện, lấy Bạch Anh làm lá chắn, còn giăng bẫy nhốt ta trong rừng mê cung Trụy Long..."


"Lần sau ta nhất định bắt được hắn!"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu lại im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng nói: "Tôi tin ngài."


Nói xong xoay người định rời đi.


Nhưng ngay khi tay chạm vào tay nắm cửa, giọng Ma Vương lại vang lên sau lưng.


"Chúc Minh Tỉ..."


Lần này giọng hắn có phần do dự hiếm thấy.


Chúc Minh Tỉ hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng Ma Vương vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.


Lưng hắn thẳng tắp, vai thì căng cứng, ngón tay đặt trên tay vịn ghế gần như bóp rách lớp vải satin màu xanh, nhưng tai lộ ra giữa mái tóc đen... lại ửng đỏ.


"...Có phải ngươi đang sợ không?"


Chúc Minh Tỉ nghe thấy hắn hỏi vậy.


Cậu ngẩn người, chớp mắt, chưa hiểu: "Gì cơ?"


Ma Vương mất kiên nhẫn quay sang nhìn cậu, cau mày: "Ngươi sợ hắn đến tìm ngươi, nên mới chạy sang phòng ta ngủ à?"


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu mở miệng, định nhắc hắn rằng đây vốn là phòng mình, cửa còn treo biển tên "Minh Tây" rõ rành rành.


Nhưng chưa kịp nghĩ ra nên đáp sao, Ma Vương lại quay mặt đi, mở miệng lần nữa:



"Nếu ngươi sợ quá, ta cũng có thể miễn cưỡng cho ngươi tiếp tục ngủ ở đây... nhưng ban đêm nhất định không được làm ồn, không được-"


Hắn bỗng ngừng nói.


Ánh mắt như bị đóng đinh vào một điểm.


Chúc Minh Tỉ nhìn theo, thấy trên bàn có một đĩa trái cây được bày trí tinh xảo và chiếc dĩa bạc lấp lánh trong đó.


- Là bộ đồ dùng riêng của Ma Vương. Chính cậu đã mua tặng hắn.


Ma Vương đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt sa sầm trong tích tắc.


Ánh mắt hắn quét một vòng khắp phòng.


Lướt qua cánh cửa chưa khóa, giường ngủ rối bời, mép giường bị kéo dài, và Chúc Minh Tỉ - người vốn không nên có mặt trong phòng này.


"Hắn đã đến đây à?" Giọng Ma Vương lạnh lẽo như gió âm ti, từng chữ như rít qua kẽ răng.


Chúc Minh Tỉ vốn không cho rằng có thể giấu chuyện này trót lọt với hắn, và cũng chẳng thấy cần phải che giấu, nên gật đầu: "Sau khi mặt trời lặn, hắn giả làm ngài, xuất hiện tại đây với dáng vẻ của Otis."


Ma Vương nhìn chằm chằm Chúc Minh Tỉ, không thể tin nổi mà hỏi:


"Ngươi không nhận ra ta? Ngươi không những dẫn tên giả mạo đó vào phòng ta, còn dâng hoa quả cho hắn, thậm chí... còn ngủ với hắn?!"


Chúc Minh Tỉ: "..."


"...Ngay cả Bạch Anh cũng không nhận ra ngài mà." Cậu bào chữa, "Hắn bắt chước ngài giống như đúc vậy."


Rầm!


Ma Vương giơ chân đá bay cái ghế đôn bên cạnh ghế dài!


Ghế đôn đập vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, đĩa trái cây trên bàn lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng rào rào va chạm rồi vỡ tan, chiếc dĩa bạc chưa từng dùng đến hôm nay cũng bị đè bẹp đến độ không còn nhận ra hình dạng ban đầu.


Chúc Minh Tỉ lập tức ngậm miệng.


Không khí trong phòng bỗng trở nên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng xương tay kêu rắc rắc vì nắm quá chặt của Ma Vương.


"Nước... Thánh." Ma Vương nghiến răng.


Chúc Minh Tỉ lập tức moi từ chỗ cất trữ ra nước Thánh, đưa cho hắn.


Chỉ trong chốc lát, Ma Vương người đầy sát khí đã hóa thành một vị vương tử Tinh Linh lạnh lùng, mang theo khí lạnh như băng.


Sau khi kết thúc thuật Tinh linh Truy Quang, vị vương tử Tinh Linh mở mắt. Đôi mắt xanh lam của hắn như băng tuyết ngàn năm nơi cực địa, lạnh buốt đến thấu xương.



Ngay giây tiếp theo, tất cả nơi nào bị quầng sáng hắc ám vấy bẩn liền hóa thành tro tàn.


Trước là tay nắm cửa, rồi đến thảm, bậu cửa sổ, ghế đôn, giường ngủ...


Nhưng khi cả phòng ký túc xá đã gần như trở thành đống đổ nát hoang tàn, ánh mắt băng giá của Rociel lại rơi lên người Chúc Minh Tỉ.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu âm thầm lùi lại một bước.


Rociel lập tức sải chân lao tới, một tay bế bổng cậu lên, ba bước làm hai mà ném cậu vào phòng tắm, còn đóng sầm cửa lại như sấm nổ.


"Tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ra!" Vương tử Tinh Linh nghiến răng nghiến lợi nói.


Chúc Minh Tỉ: "..."


-


Tắm xong, Chúc Minh Tỉ thay một bộ đồ ngủ mới tinh, còn dùng thêm một lần ma pháp làm sạch toàn thân.


Vừa đẩy cửa phòng tắm bước ra, cậu đã thấy vị vương tử Tinh Linh tóc vàng mắt xanh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách được khôi phục sáng choang, không chút biểu cảm, trông chẳng khác nào một pho tượng băng đẹp đến lóa mắt.


Chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, tâm trạng u ám trong lòng Chúc Minh Tỉ cũng vơi đi đôi chút.


Cậu lặng lẽ ngồi xuống đối diện hắn.


"Thuật Tinh linh Truy Quang đã dùng rồi, ngài không định biến lại thành hình dạng cũ à?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


"Không." Vương tử Tinh Linh lạnh nhạt trả lời.


Một lúc sau, chính Chúc Minh Tỉ chủ động mở lời.


"Tuy lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng rất nhanh đã phát hiện điểm bất thường, rồi vạch trần thân phận hắn." Cậu nói.


Rociel nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Thật không?"


"Thật," Chúc Minh Tỉ gật đầu, "Vừa lên giường hắn đã động tay động chân, hoàn toàn không giống ngài chút nào."


Rociel: "..."


Vẻ mặt vừa mới dịu xuống một chút liền đóng băng trở lại.


"Nhưng dù có vạch trần được thân phận hắn thì có ích gì?" Giọng Chúc Minh Tỉ trầm xuống, khàn khàn, "Tôi vẫn không biết hắn là ai, cũng không rõ vì sao hắn lại làm thế với tôi. Tôi chỉ có thể giả vờ ứng phó với hắn, mạnh miệng chống chế, nhưng trong lòng thì rất sợ. Vì tôi không biết ngài đang ở đâu, cũng không biết ngài có kịp xuất hiện để cứu tôi không..."


Rociel đột nhiên trở nên bồn chồn.



Chúc Minh Tỉ khẽ thở dài, mỉm cười dịu dàng:


"Điện hạ Rociel, may mà ngài đến kịp... Chẳng trách lúc hắn bỏ chạy lại hoảng loạn đến vậy."


Rociel lúc này mới ngẩng đầu lên.


"...Hắn trốn đi bằng cách nào?" Rociel hỏi.


Sắc mặt Chúc Minh Tỉ nghiêm túc hẳn.


Cậu lắc đầu: "Hắn không dùng trận pháp truyền tống. Hắn dùng ma khí."


"Ma khí?"


"Phải. Hắn còn khoe khoang với tôi rằng mình có ma khí lợi hại nhất thế gian. Ma khí đó không chỉ có thể đưa hắn đến nơi mà thuật Tinh Linh Truy Quang không thể theo dõi, mà còn có thể biến hắn thành dáng vẻ của ngài, đến mức cả Bạch Anh cũng không nhận ra."


Chúc Minh Tỉ ngừng lại một chút, cau mày:


"Rõ ràng hắn giấu ma khí trên người, nhưng lúc tôi tìm cách ứng phó, đã lục tung cả người hắn mà vẫn không tìm thấy."


"Ma pháp Ẩn Khí." Rociel bất ngờ lên tiếng, "Loại ma pháp này có thể ẩn giấu ma khí ngay trên người, không ai phát hiện được."


Chúc Minh Tỉ lập tức hỏi: "Vậy phá giải kiểu gì?"


Rociel không trả lời, chỉ đứng dậy, lạnh giọng nói:


"Ngươi không cần biết. Lần tới hắn xuất hiện, ta sẽ lấy được ma khí của hắn, rồi băm hắn ra từng mảnh."


Chúc Minh Tỉ lập tức nắm lấy tay hắn.


"Tôi muốn biết."


Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng giá của Rociel, tha thiết nói:


"Làm ơn hãy cho tôi biết cách phá giải ma pháp Ẩn Khí."


-


Sau khi dạy cho Chúc Minh Tỉ cách phá giải ma pháp Ẩn Khí, Rociel nhìn sắc trời, xoay người bước vào căn phòng khác - nơi từng treo bảng tên "Otis", nhưng đã bị Chúc Minh Tỉ chiếm ngủ suốt mấy ngày liền.


Chúc Minh Tỉ: "...?"


"Ngài định ngủ ở đó từ giờ à?" Cậu hỏi.


Rociel lạnh lùng đáp: "Căn phòng kia bốc mùi lắm. Toàn mùi của tên giả mạo kia."



Chúc Minh Tỉ: "..."


Rociel đẩy cửa phòng, nhưng vừa bước một chân vào, hắn lại ngoảnh đầu nhìn về phía Chúc Minh Tỉ, định nói rồi lại thôi:


"Chúc Minh Tỉ, ngươi có muốn cùng ta..."


"Tôi ngủ phòng khác là được rồi." Chúc Minh Tỉ mỉm cười cắt ngang, cúi mắt, lùi lại một bước, "Chúc ngài ngủ ngon, điện hạ."


Nhưng hai giây sau, Rociel sải bước tới, nắm lấy tay cậu kéo vào phòng.


"Ngươi ngủ ở đây."


Hắn ném Chúc Minh Tỉ lên giường, rồi quay người đi ra ngoài, lầm bầm: "Ta đi ngủ cái phòng hôi thối bị tên giả mạo kia nằm qua cũng được."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu vừa nằm xuống giường, đắp chăn bông mềm mại, trong đầu lại ôn lại cách giải ma pháp Ẩn Khí thêm vài lần. Nhưng chưa kịp chợp mắt thì một đám bụi tường rơi lả tả xuống người.


Ban đầu, cậu còn tưởng là ảo giác.


Cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên tường, cậu lập tức cảm nhận được cơn chấn động rất nhỏ nhưng không bình thường.


Ngay sau đó, một vòng tròn phát sáng hiện lên trên mặt tường.


Rầm!


Mảng tường bên trong vòng tròn lập tức biến thành bụi mịn. Nhưng trước khi đám bụi ấy kịp rơi xuống mặt Chúc Minh Tỉ, đã bị ma pháp quét sạch.


Đồng thời, trên bức tường bên trái cậu xuất hiện một lỗ tròn tròn.


"Chúc Minh Tỉ."


Giọng nói của vương tử Tinh Linh truyền qua lỗ hổng.


Chậm rãi, trầm thấp, còn có chút... không được lưu loát cho lắm.


"...Ngươi đừng sợ."


Chúc Minh Tỉ sững sờ nhìn về phía lỗ tường.


Rồi nhìn thấy một cái đầu tóc vàng óng ánh, quay lưng về phía mình.


Cậu chớp mắt một cái.


Lát sau, cậu nhẹ giọng đáp: "...Ừm."


Sau đó kéo chăn cao lên, che hết nửa gương mặt.
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...