Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.

219@-

 
Ma Vương đang làm một cỗ quan tài.


Một cỗ quan tài pha lê đôi được chế tạo từ đá quý băng lam.


Quan tài này được cắt ra từ một khối đá quý băng lam nguyên khối, bề ngoài được phủ lên vô số lớp bột tinh thể, bên trong lại được ngâm qua vô số loại dược thủy, cả trong lẫn ngoài tổng cộng được khắc vào chín mươi chín pháp trận.


Ma Vương sẽ lén đi chế tạo quan tài khi Chúc Minh Tỉ ngủ say.


Là một Huyết tộc mới sinh, Chúc Minh Tỉ hoàng hôn tỉnh dậy, bình minh thiếp ngủ, mà mỗi khi cậu ngủ say, Ma Vương sẽ biến cậu thành hình thái dơi, giấu trong ngực mình, lặng lẽ đi làm cỗ quan tài lộng lẫy và trong suốt kia.


Không phải là do quả cầu thủy tinh nói cho cậu biết.


Mà là do Chúc Minh Tỉ tự đoán được.


Vì cậu biết, sớm muộn gì Ma Vương cũng sẽ tạo ra một cỗ quan tài như thế, mà đêm nay sau khi tỉnh dậy, cậu đã nhìn thấy vụn lam tinh thạch trên mũi giày của Ma Vương.


"Ngài đang làm một cỗ quan tài đôi sao?" - Chúc Minh Tỉ hỏi thẳng.


Ánh mắt cậu quá đỗi bình tĩnh, ngữ khí lại chắc như đinh đóng cột khiến Ma Vương khựng người một thoáng, nhất thời không biết là nên thừa nhận hay nên chối.


Lúc nói câu ấy, Chúc Minh Tỉ vừa mới hút xong máu của Ma Vương, cả người cậu tựa vào lòng hắn, đầu lưỡi đỏ thẫm khẽ l**m máu vương bên khóe môi, đồng tử lấp lánh ánh sáng đỏ mơ hồ. Cậu lại hỏi: "Rociel, ngài muốn hợp táng với tôi sao?"


Câu hỏi của cậu nhẹ nhàng đến lạ, nụ cười cũng dịu dàng, như một lời mời mọc, hoặc là một thứ mê hoặc.


Ma Vương không kìm được mà gật đầu.


"A Tỉ, chúng ta sẽ cùng nhau chết đi, cùng nhau trở về vòng tay của chư thần." - Ma Vương nắm lấy tay cậu.


"Vòng tay của chư thần là nơi nào?" - Chúc Minh Tỉ hỏi.


"Là một nơi rất đẹp." - Ma Vương mỉm cười - "Ở đó không có bệnh tật, không có cái chết, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia lìa."


Chúc Minh Tỉ: "Nhưng ngài là Ma tộc, tôi là Huyết tộc, cả hai chúng ta đều là chủng tộc bị chư thần ruồng bỏ, chết rồi cũng chẳng thể trở về vòng tay của họ."


Ma Vương lắc đầu: "Ta có thể chết dưới thân phận Tinh Linh, cũng có thể biến em trở lại thành Nhân tộc."


"Làm sao để trở lại thành Nhân tộc?" - Chúc Minh Tỉ cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như lời hắn nói.


Ma Vương lại không trả lời.


"Tôi phải làm gì mới có thể trở lại thành Nhân tộc?" - Chúc Minh Tỉ quay đầu hỏi quả cầu thủy tinh.


Quả cầu thủy tinh: Cần khắc lên người Huyết tộc đã biến đổi ngài thành Huyết tộc chú đệ sinh, sau đó đưa người ấy ra dưới ánh nắng và lửa thiêu...


Lời chưa nói hết, Ma Vương đã lập tức giật áo choàng trên người, ném lên quả cầu, che khuất nó hoàn toàn.


Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Ma Vương trốn tránh ánh mắt cậu một chốc, rồi lại đối diện với nó.


"A Tỉ, ta muốn hợp táng với em, muốn cùng em trở về vòng tay chư thần." - Ma Vương khẽ nói.


Chúc Minh Tỉ nhìn vào mắt hắn.


Đã rất lâu rồi Ma Vương không ngủ, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, quầng mắt hơi thâm đen, vừa bị cậu hút máu nên thoạt trông khá mệt mỏi.


Nhưng khi nói ra những lời này, đôi mắt hắn lại sáng rực, dịu dàng, chan chứa mong chờ.


Liệu tương lai thật sự không thể thay đổi sao?


Chúc Minh Tỉ bỗng nghĩ đến câu hỏi đó.


Tương lai... dĩ nhiên là có thể thay đổi.


Chỉ cần cậu gật đầu nói: "Tôi cũng muốn," thì Ma Vương sẽ không chút do dự mà đi theo cậu chết đi, khi đó, cho dù Ma gương có vượt qua thời không, cũng sẽ không còn Ma Vương trong gương nữa.


Nhưng...


Chúc Minh Tỉ rút tay ra khỏi tay hắn: "Tôi không muốn."


Cậu nhìn vào mắt hắn: "Vòng tay của chư thần là nơi nào? Ngài từng thấy chưa? Có ai từng đến chưa? Có lẽ đó chỉ là một lời dối trá được dệt nên để ru ngủ kẻ hấp hối. Chết rồi là chết rồi, tan thành tro bụi, là tiêu biến, chẳng có vòng tay nào hết. Hơn nữa, tôi đến từ một thế giới khác, linh hồn cũng không thuộc về nơi này, dù thực sự có vòng tay chư thần, thì đó cũng sẽ không phải là nơi nương thân sau khi tôi chết.


"Rociel, đừng ngốc nữa, ngài là người có ma lực mạnh nhất thế gian này, có thiên phú khiến kẻ khác ganh tỵ, có em gái, có thầy cô, có quá khứ, cũng có tương lai, ngài chỉ là yêu một người phàm như tôi thôi, không đáng để phải liều sống chết."


Chúc Minh Tỉ cụp mắt xuống: "Nếu sớm biết ngài cực đoan như vậy, yêu đương cũng đòi tuẫn tình, tôi đã không bao giờ đồng ý ở bên ngài từ đầu."


Cậu nói toàn là những lời lạnh lẽo tàn nhẫn, vậy mà khi ngẩng đầu lại, thứ đập vào mắt vẫn là ánh nhìn dịu dàng như nước của Ma Vương, cùng nụ cười dịu dàng tha thiết kia.


"A Tỉ, em đang nói dối. Đôi mắt em nói cho ta biết, em chưa từng hối hận khi ở bên ta."


Chúc Minh Tỉ: "..."


Ma Vương lại nắm tay cậu: "A Tỉ, không sao đâu, khi đến vòng tay chư thần, em sẽ biết ta không hề ngốc."


Chúc Minh Tỉ: "..."



Thôi xong, nói cả buổi, Ma Vương có nghe lọt chữ nào đâu.


Chúc Minh Tỉ khép mắt lại.


Cơn mệt mỏi lại ập tới lần nữa.


Chúc Minh Tỉ tỉnh táo ngày một ít đi.


Trước kia, cậu còn có thể nhờ hút máu Ma Vương mà tạm thời trẻ lại, nhưng bây giờ, dù có uống máu hắn thì cũng chỉ duy trì được vài khoảnh khắc ngắn ngủi tỉnh táo.


Một ngày nọ, khi Chúc Minh Tỉ tỉnh dậy, cậu phát hiện Ma Vương đang nắm lấy tay mình, cúi người áp sát lồng ngực cậu, cả người cứng đờ, hơi thở cũng như ngừng hẳn.


Phải đến mấy giây sau, Ma Vương mới nghe được một tiếng tim đập rất yếu.


Hắn đỏ hoe mắt ngẩng đầu lên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Chúc Minh Tỉ mở mắt, khóe môi hắn lập tức hiện lên nụ cười: "A Tỉ, em tỉnh rồi."


Chúc Minh Tỉ muốn nói gì đó, nhưng không còn sức, chỉ khẽ siết lấy lòng bàn tay Ma Vương.


Ma Vương cúi đầu hôn cậu, Chúc Minh Tỉ không nhịn được nghiêng đầu tránh đi.


Quả cầu thủy tinh đặt ở đầu giường được lau sáng bóng, phản chiếu rõ nét dung mạo của Chúc Minh Tỉ lúc này.


Cậu tái nhợt, gầy gò, tóc bạc trắng cả đầu.


Năm nay cậu 47 tuổi, cả người đều mang theo khí tức của bệnh tật và cái chết.


Khi Ma Vương hôn lên mắt cậu, cậu tránh đi, vùi mặt vào chăn.


Chăn làm từ nhung thiên nga cực kỳ mềm mại, nhẹ nhàng như mây, nhưng lúc này lại như đang đè nặng lên má cậu, khiến cậu cảm thấy một loại ngạt thở sâu kín.


Cậu nghĩ, hóa ra mình cũng chỉ là một người trần tục.


Nhưng trong chớp mắt, chăn bị vén lên, Ma Vương nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, hôn khẽ lên trán, đuôi mắt và môi cậu.


"A Tỉ đẹp quá." - Ma Vương cọ vào gò má cậu, thì thầm.


Chốc lát sau, hắn ôm trọn cậu vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình, tay luồn ra sau lưng cậu, từng tấc một m*n tr*n phần xương gầy guộc, ngẩng đầu hôn lên giọt nước mắt trên má cậu.


-


Chúc Minh Tỉ thậm chí còn không biết mình chính xác đã trở lại làm người từ khi nào.


Chỉ là có một hôm tỉnh lại, phát hiện Ma Vương chỉ đút cho cậu uống Thánh thủy lưu kim mà không có máu.


Ma Vương hôn lên trán cậu, hỏi: "Em có đói không?"


Chúc Minh Tỉ lắc đầu, đột nhiên lại khó khăn giơ tay lên, kéo áo choàng Ma Vương ra-


Cậu nhìn thấy trên ngực Ma Vương là một vết thương đỏ rực như máu, hằn sâu như bị nung bởi sắt nóng.


Ma Vương lập tức khép vạt áo lại.


Chúc Minh Tỉ không kìm được cúi đầu ho khan, cả người run rẩy dữ dội.


Cậu chẳng ho ra thứ gì, ngược lại là Ma Vương đột nhiên phun ra một ngụm máu.


... Ma pháp của Joa đã bắt đầu phát huy tác dụng.


Chúc Minh Tỉ chẳng còn sức mà đau buồn, rất nhanh đã thiếp đi một lần nữa.


-


Lúc tỉnh dậy, cậu nhìn thấy một cỗ quan tài.


Bây giờ cậu không còn là Huyết tộc, Ma Vương không thể tùy tiện biến cậu thành dơi, cũng không dám dùng ma pháp biến hình lên người cậu, chỉ có thể cẩn thận đặt cậu nằm trên giường trong phòng thí nghiệm, tự mình chế tác cỗ quan tài ấy.


Khi Chúc Minh Tỉ mở mắt, vừa hay nhìn thấy Ma Vương đang dùng pháp thuật quét sạch tinh thể vụn trên bề mặt quan tài pha lê.


Cỗ quan tài dưới ánh mặt trời lấp lánh trong suốt, như một giấc mộng băng lam mờ ảo.


Nó đẹp đến mức không thể chê vào đâu được.


Và nó... đã được chế tạo xong.


"Rociel..."


Chúc Minh Tỉ khẽ thì thầm.


Ma Vương lập tức vứt hết mọi thứ, quay người lao đến bên cậu: "A Tỉ, em tỉnh rồi!"


Hắn dùng nụ cười rạng rỡ đẹp đẽ mà Chúc Minh Tỉ đã thấy vô số lần để nhìn cậu, không hề có lấy một tia bi thương.


Chúc Minh Tỉ hé môi, Ma Vương đã thành thạo đỡ cậu uống Thánh thủy lưu kim.


Thánh thủy ngọt ngào trượt xuống cổ họng, khiến toàn thân Chúc Minh Tỉ nóng lên và khẽ run.



Ma Vương vui mừng nhìn cậu: "A Tỉ, hôm nay em trông có vẻ khá hơn hẳn."


Chúc Minh Tỉ cười khẽ, không nói gì.


"Tôi muốn ăn bánh bao hấp." - Cậu ngẩng đầu nói.


Ma Vương lập tức đưa tay muốn bế cậu: "Vậy ta vào bếp làm cho em."


Hắn đã quen với việc đi đâu cũng mang theo Chúc Minh Tỉ.


Nhưng Chúc Minh Tỉ lại giữ tay hắn lại, lắc đầu: "Tôi không muốn di chuyển, tôi muốn ngồi đây tắm nắng."


Ma Vương cau mày, hơi do dự.


Chúc Minh Tỉ lặp lại: "Tôi muốn ở phòng này tắm nắng."


Ma Vương quay đầu nhìn ra cửa sổ. Phòng này quả thật là nơi đón nắng đẹp nhất, ánh sáng rất ấm áp.


Trước đây, Chúc Minh Tỉ là Huyết tộc, đã rất rất lâu rồi không thể phơi nắng.


Vì thế Ma Vương khẽ hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Vậy ta đi hấp bánh bao, sẽ quay lại ngay."


Ma Vương lao đi như bay, đến cửa còn quên không đóng.


Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời.


Quả thực hôm nay cậu cảm thấy mình rất khỏe, như thể mọi bệnh tật đều tan biến, giống một lần "hồi quang phản chiếu".


Cậu không tin chư thần, nhưng khi đặt tay lên trái tim mình - nơi hiếm hoi còn đang đập khỏe mạnh - thì lại cảm thấy đây là một dạng chỉ dẫn.


Cậu đứng dậy, bước tới bàn thí nghiệm.


-


Năm phút sau, Ma Vương trở lại với hai bàn tay dính đầy bột mì, nói rằng bánh bao đã được hấp.


Trời biết hắn đã nhét thứ gì vào trong cái xửng đó.


Chúc Minh Tỉ bật cười hỏi: "Ủ bột chưa đấy?"


Ma Vương đi tới ôm eo cậu: "Dùng pháp thuật ủ rồi."


Chúc Minh Tỉ thở dài: "Dẫn tôi qua xem thử đi."


Ma Vương cười rạng rỡ, bế bổng cậu lên, bước về phía nhà bếp.


Chỉ cần ở bên Chúc Minh Tỉ, đừng nói là hấp bánh bao, cho dù là ngồi ngơ ra cùng nhau, hắn cũng thấy đáng giá.


Rociel quả không hổ danh thiên tài pháp sư, đến hấp bánh bao cũng ngon tuyệt vời. Dù dùng ma pháp để ủ bột, nhưng nhìn qua cũng chẳng khác gì bánh bao thông thường.


Trong lúc chờ bánh chín, Chúc Minh Tỉ còn sai hắn nấu thêm vài món, thỉnh thoảng cũng phụ giúp chút việc vặt.


Cậu và Ma Vương cùng ngồi ăn cơm ở bàn ăn, thi thoảng còn đút cho nhau một thìa, giống hệt một cặp tình nhân bình thường.


"Tôi nhìn thấy cỗ quan tài pha lê rồi." - Chúc Minh Tỉ bỗng mở lời.


"Em thích không?" - Ma Vương lập tức trông chờ.


"Rất đẹp." - Chúc Minh Tỉ trả lời thẳng thắn.


Vì vậy Ma Vương hớn hở thao thao kể về các ưu điểm của cỗ quan tài kia, như một nhân viên bán hàng đầy tâm huyết.


Chúc Minh Tỉ bật cười, cắt ngang hắn: "Ngài thật sự không định đổi ý sao?"


"Tuyệt đối không."


"Vậy à..." - Chúc Minh Tỉ lắc đầu bất lực, dùng thìa xúc vài hạt đậu đút cho hắn.


Ma Vương lập tức ngả đầu tới, một miếng nuốt trọn, nhai nhồm nhoàm đầy thỏa mãn.


Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.


Cạch -đôi đũa trong tay rơi xuống đất, mặt hắn trắng bệch đến dọa người, hắn giơ tay định tụ ma lực, nhưng toàn thân từ cổ trở xuống lại trong khoảnh khắc hóa thành đá, cứng ngắc, hoàn toàn bất động.


Hắn ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.


Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn ăn, ngước mắt nhìn hắn: "Đừng nghĩ đến việc dùng pháp thuật cưỡng ép phá giải dược hiệu. Trong thuốc tôi có bỏ máu mình, đã lập khế ước. Chỉ cần ngài ép giải dược hiệu, tôi sẽ lập tức chết ngay."


Lồng ngực Ma Vương cũng lập tức ngừng phập phồng.


"A Tỉ..." - Hắn gần như rách khóe mắt mà nhìn cậu.


Chúc Minh Tỉ khẽ chạm vào má hắn, thì thầm trách móc: "Tôi không muốn hợp táng với ngài, nhưng ngài cứ luôn bỏ qua ý kiến của tôi."


Ma Vương nhắm mắt lại, thậm chí hô hấp cũng đang run rẩy: "A Tỉ... giúp ta giải dược trước đã."



Ma Vương: "Em định làm gì?!"


Chúc Minh Tỉ không trả lời. Cậu chỉ nắm lấy bàn tay bất lực của Ma Vương, chấm vào dược thủy, gỡ đi ma pháp Joa được khắc trên lòng bàn tay trái của chính mình.


"Chúc, Minh, Tỉ-!"


Nhưng vẻ giận dữ trên mặt Ma Vương rất nhanh chuyển thành hoảng hốt, bởi hắn trông thấy Chúc Minh Tỉ đột nhiên co giật dữ dội, dù bịt miệng lại, nhưng máu tươi sánh đặc vẫn tràn ra qua kẽ tay, nhỏ xuống mặt đất.


Chúc Minh Tỉ một tay chống bàn, tay còn lại run rẩy lấy ra một ống dược phẩm rồi uống.


Chất lỏng đỏ rực vừa trôi xuống cổ họng, toàn bộ đau đớn trong người cậu lập tức biến mất. Nhưng thân thể cậu thì lại gầy rộc đi với tốc độ mắt thường cũng thấy rõ, làn da mỏng manh gần như dán sát vào xương cốt.


"Nhìn như một bộ xương khô vậy."


Chúc Minh Tỉ ngắm nhìn cánh tay gầy trơ xương của mình, đảo mắt quanh phòng, tìm được một dải vải đen, rồi dùng nó che mắt Ma Vương.


"A Tỉ..."


Toàn thân Ma Vương run rẩy, giọng nói như đang cầu xin.


Nhưng Chúc Minh Tỉ chẳng thèm để ý, vẫn im lặng buộc chặt vải sau đầu hắn.


Ma Vương ngừng thở, một lát sau mới cất giọng bình tĩnh: "A Tỉ, em quên mất ước định năm ngày rồi sao? Điều khoản thứ tư nói rõ, khi em chết, ta sẽ chết theo, và gánh chịu toàn bộ nỗi đau em phải chịu lúc chết, kể cả khi ma pháp Joa bị xóa, khế ước vẫn hiệu lực. Chúng ta rồi cũng sẽ cùng chết thôi, hợp táng hay không chẳng còn quan trọng."


Chúc Minh Tỉ lại bật cười: "Ngài đã tìm ra cách giải trừ ước định năm ngày rồi, đúng không?"


Ma Vương cứng đờ: "Không có!"


"Có." - Chúc Minh Tỉ nói - "Năm năm trước, ngài xông vào địa cung của tộc Người lùn, tìm kiếm hoa thần kéo dài tuổi thọ trong truyền thuyết. Ngài tìm được Thần hoa, lại còn nhìn thấy một cuốn sách cổ bên cạnh. Trong đó có bí pháp giúp giải trừ mọi khế ước sinh tử ngoại trừ khế ước máu..."


"Không có!" - Hô hấp của Ma Vương trở nên dồn dập, nhưng hắn cố nén cảm xúc, giọng nói nghe lạnh như băng - "Ta chưa đọc hết thì đã đốt sách thành tro rồi, kể cả em có dùng Ma gương theo dõi ta, cũng không thể biết cách giải."


Chúc Minh Tỉ cụp mắt, khẽ nói: "Ngài từng cầm tro ấy hỏi Quốc vương của địa cung tộc Người lùn, hỏi cuốn sách đó có bao nhiêu bản. Quốc vương nói, cổ thư đó do Đại tế ti của họ tự tay viết, chỉ có một bản gốc và một bản chép tay. Mà bản chép tay thì đã bị một thương nhân mua lại từ bảy năm trước... Rociel, ngài đoán xem, mười hai năm trước, ai là người đã bỏ ra một trăm viên Ma tinh cấp Thánh để mua lại cuốn bản chép tay ấy?"


Toàn thân Ma Vương run lẩy bẩy.


Chúc Minh Tỉ bước tới gần, nắm lấy tay hắn: "Tôi đã mất hơn mười năm để tìm ra cuốn sách đó. Lại mất thêm năm năm nữa để gom đủ nguyên liệu, điều chế thuốc giải... Ngài có biết tôi sợ đến thế nào, sợ cuộc đời ngài sẽ kết thúc vì tôi không? Vậy mà bây giờ ngài lại nói muốn tuẫn tình, muốn hợp táng với tôi?"


Trong bóng tối tuyệt đối, Ma Vương không dám khởi động ma lực, toàn thân hắn từ cổ trở xuống đều bất động, không hề nghe theo điều khiển, nhưng không có nghĩa là hắn không còn cảm giác.


Hắn nghe thấy tiếng Chúc Minh Tỉ cởi áo mình ra.


Cậu cảm giác có người nhẹ nhàng dắt tay mình, nhúng vào một lớp thuốc mỏng, sau đó đặt lên làn da lạnh toát.


Một nét, hai nét, ba nét...


Điều khoản cuối cùng của ước định năm ngày, đã được giải trừ.


Chúc Minh Tỉ chỉnh lại cổ áo, khi ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Ma Vương thế mà lại đang mỉm cười.


Gương mặt hắn không chút huyết sắc, môi trắng bệch, vậy mà vẫn cong lên khe khẽ. Trên gương mặt bị bịt mắt bằng dải vải đen kia, hiện ra một nụ cười như trào phúng.


Em tưởng làm vậy là ngăn được ta sao?


Chúc Minh Tỉ nghe thấy Ma Vương trong lòng cười lạnh như thế.


Cậu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi đầu khẽ hôn lên trán hắn, nhẹ giọng nói:


"Được rồi, tôi phải đi tìm con đường trường sinh đây."


Ma Vương lập tức cứng đờ người, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại.


"...Trường sinh?"


"Ừ," Chúc Minh Tỉ khẽ đáp, "Rociel, tôi thích ngài lắm, thích đến tham lam ích kỷ, cảm thấy đời mình quá ngắn, nên tôi phải một mình đi tìm trường sinh. Nhưng con đường đó vừa gian nan vừa nguy hiểm, chỉ có thể đi một mình. Tôi không biết khi nào mới quay lại được."


"...Em lừa ta. Nếu là vậy thì em đâu cần phải giải trừ ước định năm ngày."


Chúc Minh Tỉ lại đột ngột vươn tay tháo dải vải bịt mắt trên gương mặt hắn, vừa cười vừa lắc đầu:


"Rociel, ngài có biết về bến đò Vong linh không?"


Ma Vương đột ngột mở to mắt.


Chúc Minh Tỉ chưa từng kể rõ với hắn về trải nghiệm cùng Ma Vương trong gương ở hoang nguyên U Ảnh, vì thế hắn không hề biết chuyện có nơi gọi là bến đò Vong linh.


Chúc Minh Tỉ mỉm cười:


"Bến đò Vong linh là một nơi có thể khiến người sống biến thành ong linh. Tôi sẽ đến đó để tìm đường trường sinh. Khi tôi trở thành Vong linh, thể xác sẽ tiêu tan, nếu ước định năm ngày vẫn chưa được giải, ngài có thể sẽ chết uổng mạng. Nhưng sau khi thành Vong linh rồi, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mãi mãi, đúng không?"


Trong mắt Ma Vương lập tức bùng lên tia hy vọng, đến cả hơi thở cũng run rẩy.


"...Ta sẽ đi cùng em."


"Không được."



Chúc Minh Tỉ lại mỉm cười, khẽ lắc đầu:


"Tôi không nói dối. Tôi thậm chí có thể nói chắc chắn với ngài rằng, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai."


Ma Vương môi run run nhìn cậu, trong mắt hắn đầy đau đớn, dường như vẫn không thật sự tin tưởng.


Chúc Minh Tỉ gọi ra quả cầu thủy tinh:


"Xin hãy nói với Rociel, tôi có nói dối không?"


Ma Vương lập tức nhìn về phía quả cầu, hô hấp dồn dập.


Quả cầu thủy tinh: Không nói dối. Hai người sẽ tái ngộ trong tương lai.


Chúc Minh Tỉ cười:


"Thấy chưa, Rociel? Ngay cả Thánh khí tộc Tinh Linh của ngài cũng nói vậy."


Câu vừa dứt, cậu liền nghiêng đầu ho ra một ngụm máu. Cảm giác chóng mặt, tứ chi không còn chút sức lực, thuốc vừa uống đang dần mất hiệu lực.


Ma Vương hoảng loạn nhìn về phía cậu.


Chúc Minh Tỉ run rẩy lấy ra thuốc, mở nắp uống tiếp.


Mái tóc rũ xuống trán cậu, trắng như cỏ khô. Cậu còn chưa thành Vong linh, nhưng nhìn qua lại chẳng khác nào bộ xương khô.


Chúc Minh Tỉ cúi đầu, lấy tay che mắt, thở nhẹ.


Cậu hơi hối hận vì đã tháo dải bịt mắt cho Ma Vương khi nãy.


Một lúc sau, hơi thở cậu ổn định lại.


Cậu bước đến, vươn đôi tay gầy guộc như cành cây che mắt Ma Vương lại.


"Có thể hôn ngài một cái không?" Cậu khàn giọng hỏi.


Ma Vương run rẩy hé miệng, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo đã bị rót thuốc mê.


Ngay giây phút cuối trước khi ý thức tan biến, Ma Vương cảm nhận được đôi môi lạnh băng của Chúc Minh Tỉ khẽ chạm lên mí mắt hắn qua mu bàn tay.


"...Xin lỗi, bây giờ tôi xấu quá."


Giọng Chúc Minh Tỉ khàn đặc, hòa cùng những giọt nước mắt lạnh giá rơi xuống.


"Tôi thích ngài lắm... tôi muốn ở bên ngài mãi mãi."


-


Chỉ đến khi xác nhận Ma Vương đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Chúc Minh Tỉ mới khoác lên mình chiếc áo choàng đen, ôm quả cầu thủy tinh, cầm lấy cây pháp trượng và chiếc vòng tay đã lâu không đụng tới, xoay người bước ra khỏi tòa thành.


Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên thân thể cậu.


Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu lên, ánh sáng chói lòa khiến cậu muốn rơi lệ.


Linh hồn cậu không thuộc về nơi này, cậu là một kẻ tha hương không nơi về.


Dù từng là Huyết tộc, cậu cũng không có được sự trường sinh, chẳng lẽ trở thành Vong linh rồi sẽ bất tử bất diệt sao?


Chúc Minh Tỉ không biết.


Cậu chỉ biết, mình nhất định phải rời đi. Dù có chết, cũng không thể để lại xương cốt.


Tương lai thật sự không thể thay đổi sao?


Chúc Minh Tỉ nghĩ.


Phải.


Vì cậu chưa từng làm sai điều gì, vì cậu ở mỗi giai đoạn trong đời đều đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.


Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn muốn đánh cược một lần.


Cược vào một tia hy vọng nhỏ nhoi, cược vào lòng thương hại của vận mệnh, cược rằng vòng Möbius sẽ có một lần bị phá vỡ, cược rằng cậu có thể tìm thấy điều gì đó trong chuyến hành trình cuối cùng của đời mình.


Chết vì tình nghe thật đẹp, được chôn cùng người mình yêu cũng thật mỹ mãn.


Chúc Minh Tỉ không phải chưa từng rung động vì ý niệm đó.


Nhưng cậu không cam tâm.


Không cam lòng để linh hồn rực rỡ của Rociel vì cậu mà vụt tắt. Không cam lòng để chết vì tình lại trở thành đoạn kết duy nhất không thể thay đổi.


Trong lòng cậu có một ngọn lửa vẫn đang cháy.


Chỉ cần còn sống, mới có hy vọng.


Dù chỉ là một con kiến nhỏ bé trong cõi đời này, cậu vẫn muốn ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, phá tan xiềng xích của vận mệnh.
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...