Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 120: Thánh thủy lưu kim.

232@-

 
Để tránh làm phiền Rociel, Anastasia đưa Phil sang một phòng khác.


"Ngài đang làm gì đấy?" Chúc Minh Tỉ bước tới bên cạnh hắn.


Rociel vừa hay hoàn tất bước cuối cùng, giơ lọ thuốc màu vàng kim lên, ánh mắt lấp lánh: "Sau khi ăn quả Song Mệnh sẽ có vài phản ứng khó chịu nhẹ. Loại dược này có thể làm giảm bớt."


Chúc Minh Tỉ bật cười: "Nhưng quả Song Mệnh còn chưa lấy được mà, nhỡ đâu..."


"Không có 'nhỡ đâu' gì cả." Rociel ngắt lời.


Nếu là Ma Vương trong gương, chắc giờ này hắn đã cau mày, ánh mắt nóng nảy đầy lo âu, khiến Chúc Minh Tỉ hối hận vì trót nói lời xúi quẩy.


Nhưng Rociel lúc này thì không. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, khoé môi còn khẽ cong, trong đôi mắt xanh là sự tự tin rực rỡ ngông cuồng.


"Quả Song Mệnh chắc chắn sẽ lấy được, tuyệt đối không có bất kỳ sai sót nào." Hắn mỉm cười rạng rỡ như mặt trời.


Tim Chúc Minh Tỉ khẽ nhói lên một cái.


Cậu chẳng buồn kìm chế, nghiêng người hôn lên khoé môi Rociel.


Biểu cảm trầm ổn của Rociel lập tức tan biến. Ban đầu hắn còn định giữ bình tĩnh để ra dáng "người lớn", nhưng chẳng bao lâu sau đã nhịn không được mà siết eo Chúc Minh Tỉ, bế cậu ngồi lên bàn, ngẩng đầu hôn sâu.


"...Còn đang là ban ngày mà."


Chúc Minh Tỉ th* d*c, đẩy bàn tay đang cởi áo cậu của Rociel ra.


"Vậy à?"


Rociel chớp mắt.


Ngay sau đó, mây đen che kín bầu trời, buổi chiều rực nắng bỗng hóa thành u ám âm u, cả căn phòng cũng trở nên tối lại.


Chúc Minh Tỉ: "..."


"Giờ thì tối rồi."


Rociel vừa nói vừa khẽ hôn lên sống mũi Chúc Minh Tỉ. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã kề sát ngay trước mắt cậu, đôi mắt xanh màu lam băng tựa như đá quý chớp nhẹ, lông mi dài gần như chạm vào mặt cậu.


Chúc Minh Tỉ: "..."


Cậu nhắm mắt lại rồi mở ra, cuối cùng cũng không kháng cự nổi, chỉ còn giữ lại một tấc cuối cùng cho lý trí: "...Đừng ở đây, vào phòng ngủ đi."


-


Khi Phil đã hoàn toàn chấp nhận sự thật, cuộn người trên giường gặm chăn khóc tu tu suốt cả đêm thì ở tầng trên, Chúc Minh Tỉ đang mệt mỏi nằm dài trên giường, để mặc cho Rociel hôn lên má mình.


"Chúc Minh Tỉ..."


Rociel ôm chặt cậu, tay vuốt dọc sống lưng, môi m*n tr*n làn da, giọng nói mang theo thứ cảm xúc dính dớp như keo ngọt, vừa si mê vừa thỏa mãn, như thể cuối cùng cũng ôm được món đồ chơi yêu thích, không nỡ buông tay.


"...Chúc Minh Tỉ."


Cậu mệt đến mức mở mắt không nổi, chỉ khẽ lẩm bẩm: "...Sao không gọi tôi là A Tỉ?"


Rõ ràng trước kia rất thích gọi như vậy.


Lúc hai người vừa rời khỏi thung lũng Ánh Trăng, lúc cậu bị Ma Vương trong gương bắt đi rồi trở về, lúc Rociel muốn an ủi cậu... hắn đều vô thức gọi cậu là A Tỉ.


Nhưng nụ hôn của Rociel lại đột ngột dừng lại.


Hắn áp trán lên trán Chúc Minh Tỉ, giọng mang theo chút trách móc: "Lần đầu ta gọi em là A Tỉ, em lại đột nhiên bắt đầu tránh né ta. Lần thứ hai ta gọi, em lại bỏ mặc mọi thứ, muốn rời xa ta... Ta không dám gọi nữa, sợ cái tên đó là một loại lời nguyền, gọi xong em sẽ lại bỏ đi."


Chúc Minh Tỉ mở mắt ra.


Rociel nhìn cậu, lông mi chớp khẽ, như đôi cánh bướm rung nhẹ.


Chúc Minh Tỉ khẽ hôn lên lông mi hắn, ánh mắt mang theo một tia áy náy.


Thế là con bướm kia bắt đầu bay lượn.


"A Tỉ."


Rociel ôm lấy cậu, không nhịn được hôn tới tấp. Giọng hắn nửa tự đắc nửa vui sướng như trẻ con được khen.


"Thôi được rồi, ta biết giờ em rất thích ta, sẽ không bỏ ta mà đi nữa."


Hắn siết chặt vòng tay, má áp vào má cậu, giọng nói dường như còn phảng phất mùi hương của hạnh phúc ngọt ngào.


"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."


-


Bảy ngày sau.


Lễ đăng quang của nữ vương Tinh Linh được tổ chức tại vương cung Tinh Linh. Nhưng đúng vào thời khắc nghi lễ hoàn tất, kho báu riêng của Tinh Linh Vương tiền nhiệm - Saint Delia - đã bị đột nhập.


Kho báu của Saint Delia còn hoành tráng hơn những gì được thấy trong quả cầu. Chúc Minh Tỉ tùy tiện mở một rương báu ra thôi cũng suýt bị ánh sáng từ ma tinh thạch cấp thánh bên trong làm chói mắt.


"Chậc, hai trăm năm qua Saint Delia tích trữ cũng không ít đồ tốt đấy chứ."



Rociel cố gắng tìm một khoảng trống, vẽ ra trận pháp truyền tống. Đống kho báu lập tức ào ào trút về hầm vàng dưới lòng lâu đài trong rừng ma pháp.


"A Tỉ," Rociel mày rạng mắt sáng nhìn cậu, "cuối cùng ta cũng có thể lấp đầy hầm ngầm, sở hữu một ngọn núi vàng bạc ma tinh rồi."


Chúc Minh Tỉ chớp mắt mấy cái.


Kho báu của Saint Delia nhanh chóng bị vét sạch, chỉ còn lại chiếc hộp pha lê đặt trên giá.


Rociel cẩn thận lấy quả Song Mệnh ra khỏi hộp.


"Thấy chưa," hắn mỉm cười cong môi, "ta đã nói là sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."


Tâm trạng Chúc Minh Tỉ cũng không kiềm được mà phơi phới theo.


Cậu vốn không ám ảnh gì với chuyện trường sinh, nhưng cậu cũng là người bình thường.


Cậu muốn bên người yêu thật lâu thật lâu. Cậu không muốn nhìn Rociel trước mắt biến thành Ma Vương trong gương.


"Ăn trực tiếp à?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


Rociel lắc đầu: "Để đề phòng, trước khi em ăn, ta phải gỡ bỏ ma pháp Joa trên người em đã."


Chúc Minh Tỉ đưa tay ra.


Tách.


Ngay giây tiếp theo, một chiếc vòng tay lấp lánh ánh vàng đã xuất hiện trên cổ tay cậu.


Chúc Minh Tỉ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn.


"Đây là vòng tay mới ta làm cho em." Giọng Rociel hơi hồi hộp. "Có một nguyên liệu quan trọng ta vẫn chưa tìm được, nên chỉ số chuyển đổi ma tinh của nó hơi thấp hơn cái trước, nhưng ngoài ra thì không hề thua kém... Ta đã thay đổi cách khảm đá quý Thánh Dũ, nâng cấp khe năng lượng, giờ không chỉ ma tinh thạch cao cấp mà ma tinh thạch cấp Thánh cũng dùng được... Ta còn chỉnh lại kiểu dáng nữa, A Tỉ, em có thích không?"


Chúc Minh Tỉ cúi đầu, xoa nhẹ chiếc vòng trên cổ tay.


Chiếc vòng rất đẹp, người luyện chế rõ ràng đã đặt rất nhiều tâm huyết. Nhưng... đẹp đến mức có phần phô trương. Khe năng lượng to hơn, có thể lắp ma tinh cấp Thánh, nhưng tốc độ chuyển đổi lại hơi chậm. Ngoài ra, vòng này cũng nặng hơn, không nhẹ như cái trước.


"Tôi rất thích." Chúc Minh Tỉ mỉm cười v**t v* vòng tay. "Nó đẹp hơn cái cũ."


Rociel thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ.


"Em thích cái này hơn thật sao?" Rociel hỏi.


"Thật mà, tôi thích cái này hơn." Chúc Minh Tỉ nói dối.


Không, mà cũng không hẳn là nói dối.


Dù chiếc vòng này không hoàn hảo như cái trước, nhưng cậu thật sự thích ánh mắt rạng ngời của Rociel khi nhìn thấy cậu đeo nó.


Nụ cười của Rociel vì thế càng thêm rực rỡ.


Mọi thứ dường như đang hướng về viên mãn.


Hắn nhìn Chúc Minh Tỉ không rời, miệng vẫn khẽ cong khi giải trừ ma pháp Joa, rồi đưa quả Song Mệnh cho cậu.


"Giờ có thể ăn được chưa?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


Rociel gật đầu: "Sau khi ăn em có thể sẽ thấy hơi buồn nôn, muốn ói, nhưng đó là phản ứng bình thường, đừng lo. Ta đã chuẩn bị sẵn thuốc hỗ trợ rồi."


"Ăn xong còn phản ứng gì nữa không?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


"Sau khi ăn, trên cổ tay em sẽ xuất hiện hai đóa hoa. Mỗi cánh hoa đại diện cho mười năm tuổi thọ. Em là nhân loại, sau khi dùng quả Song Mệnh có thể sống tới khoảng hai trăm tuổi. Dù thể chất em là nhân loại thuần túy, ít nhất em cũng sống được đến một trăm năm mươi tuổi."


"Nhưng không sao," Rociel nói, "Thánh thụ của Tinh Linh còn chín mươi bảy năm nữa sẽ kết quả. Lúc đó em chỉ cần ăn Thánh quả là có thể trở thành Tinh Linh, đạt được trường sinh vĩnh hằng."


Chúc Minh Tỉ gật đầu.


"Ăn đi." Rociel nhìn cậu đầy mong đợi.


Chúc Minh Tỉ đặt quả Song Mệnh vào miệng.


Bề ngoài của nó rất đẹp, khi ăn vào mát lạnh như thạch trái cây.


Quả Song Mệnh trượt qua cổ họng, rơi vào cơ thể, trong bụng Chúc Minh Tỉ bắt đầu có chút căng tức, đầu óc choáng váng, buồn nôn muốn ói.


Thế nhưng Rociel không đưa thuốc cho cậu uống, mà chỉ thoa dược lên trán cậu.


Thuốc mát lạnh, cảm giác buồn nôn trong nháy mắt liền biến mất.


Đồng thời, cổ tay cậu cũng bắt đầu nóng rát.


Một đóa, hai đóa...


Hai đóa hoa đỏ xuất hiện trên cổ tay phải của Chúc Minh Tỉ, sống động như thật.


Rociel lập tức nắm lấy tay cậu, tỉ mỉ đếm từng cánh.


"Tổng cộng hai mươi cánh hoa," Rociel nói, "A Tỉ, thành công rồi! Em có thể sống tới hai trăm tuổi!"


Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, hai trong số đó đột ngột biến mất.


Rociel khựng lại một chút, rồi như chợt hiểu: "Ồ, chắc là vì em đã ngoài hai mươi, nên bị trừ đi hai cánh. Như vậy em sẽ sống được một trăm tám-"



Giọng hắn đột ngột khựng lại.


Bởi vì giây tiếp theo, một trong hai đóa hoa kia cũng tan biến, và thêm năm cánh hoa nữa cũng rơi theo.


Giờ đây, trên cổ tay trắng ngần như ánh trăng của Chúc Minh Tỉ, chỉ còn lại ba cánh hoa đỏ, khô héo, như sắp tàn úa.


Quả Song Mệnh đang nói cho họ biết-


Chúc Minh Tỉ chỉ còn sống được ba mươi năm nữa.


-


"...Tại sao lại chỉ còn ba mươi năm?" Rociel lẩm bẩm.


Chúc Minh Tỉ cũng muốn biết.


Thầy Vicaria rõ ràng từng bảo cậu có thể sống đến bảy mươi lăm tuổi, vì sao sau khi dùng quả Song Mệnh, cậu lại chỉ còn có thể sống đến năm mươi?


Ba cánh hoa trên cổ tay như chiếc đồng hồ vô hình, gõ vào tai cậu từng tiếng từng tiếng, làm thức tỉnh giấc mộng trường cửu bên Rociel.


Trong đầu cậu không kiềm được mà hiện lên gương mặt điên loạn của Ma Vương trong gương.


Tim và đầu ngón tay đều tê rần run rẩy.


"Có thể là mấy cánh hoa này không chính xác đâu." Chúc Minh Tỉ cười rút cổ tay về, giọng bình tĩnh hững hờ như không có gì.


Nhưng sắc mặt Rociel lại chẳng khá hơn chút nào. Hắn cúi gằm đầu, mặt trắng bệch, cả người bao trùm trong một bầu không khí u ám.


Chúc Minh Tỉ không nhịn được, đưa tay định nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Rociel.


Chỉ vừa chạm ngón tay lên mu bàn tay hắn, Rociel đã bất ngờ siết lấy tay cậu, ngẩng đầu lên.


"A Tỉ, không sao đâu. Giờ em có thể sống đến năm mươi rồi, nếu ăn thêm một quả Song Mệnh nữa thì sẽ thành một trăm, ăn thêm hai quả nữa thì sẽ là hai trăm!"


Chúc Minh Tỉ khựng lại, sau đó bật cười: "Thật có thể như vậy à?"


Rociel cũng hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nói: "Chắc là được."


Chúc Minh Tỉ: "Nhưng mà quả Song Mệnh..."


Rociel: "Saint Delia lấy được thì ta cũng phải lấy được."


Lần này, giọng hắn rất chắc nịch, khí tức ảm đạm cũng vơi bớt đi vài phần.


Chúc Minh Tỉ lặng lẽ nhìn hắn, rồi bất chợt đưa tay lên chạm vào hàng chân mày rắn rỏi kia.


"Sao vậy?" Rociel nắm lấy tay cậu.


Chúc Minh Tỉ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên giữa chân mày hắn.


Mong ngài luôn vui vẻ.


-


Để đẩy nhanh quá trình kế vị, Anastasia đã kế thừa ngai vàng Tinh Linh Vương với danh nghĩa vợ cũ của Saint Delia.


Thế nhưng sau khi nghi lễ kết thúc, nàng lại lấy ra Thánh khí, đứng giữa ánh mắt bàng hoàng của mọi người, bắt đầu vạch trần tội trạng của Saint Delia.


Từng chuyện từng chuyện, khiến người người nghẹn họng.


Từng tội từng tội, đều được Thánh khí chứng thực.


Nàng nói về huyết mạch Di tộc, nói về Demily, nói về quái vật trong thần điện, nói về Rociel.


Nàng phơi bày toàn bộ sự thật, chỉ duy nhất có một điều nói dối, đó là về Ma Vương. Nàng không nói Ma Vương chính là Rociel, mà bảo rằng Rociel bị Saint Delia giam giữ trong thân xác Ma Vương.


Khắp đại điện bắt đầu xôn xao.


"Rociel, anh ấy..."


Quinn bước lên một bước, mắt rưng rưng.


"Anh trai ta còn sống." Anastasia dịu dàng nói, "Chỉ là còn chưa hồi phục, không tiện xuất hiện..."


Lời còn chưa dứt, cửa điện phụ đã bị cơn gió lốc thổi tung.


Rociel "chưa hồi phục" thình lình xuất hiện giữa đám đông, một tay túm lấy cổ áo của thân vương Norbya rồi biến mất tại chỗ.


Trước khi đi còn không quên cầm theo Thánh khí.


Cả đại điện lặng như tờ.


Một lúc lâu sau, mới có người lí nhí lên tiếng: "Điện hạ Rociel thật sự được thả ra từ thân xác Ma Vương sao? Không phải Ma Vương biến thành chứ..."


Anastasia: "..."


-


Tại kho báu trống không của Tinh Linh Vương, thân vương Norbya vừa đứng vững đã bị nhét vào tay một cái hộp pha lê.


"Trên hộp có tên ông," Rociel hỏi, "quả Song Mệnh là ông đưa cho Saint Delia sao?"



Rociel cau mày.


Chúc Minh Tỉ bước đến bên cạnh hắn, kéo nhẹ vạt áo hắn.


"Rociel..."


"Hửm?"


"Chú ý thân phận của mình chút đi."


Rociel sững người, chợt nhận ra điều gì. Hắn đưa Thánh khí trong tay cho Chúc Minh Tỉ, rồi đẩy Norbya ngồi xuống ghế bên cạnh.


"Chú Norbya," Rociel giúp ông vuốt lại cổ áo, "chú có thể cho cháu biết chú lấy được hai quả Song Mệnh kia từ đâu không?"


Giọng điệu rất lễ phép, rất nhã nhặn.


Norbya: "..."


Norbya hít sâu một hơi, giọng run run đáp: "Là... là một kỵ sĩ Tinh Linh dũng cảm tặng cho ta. Nghe nói anh ta tình cờ đi lạc vào núi Roshan, thấy được cây Song Mệnh. Anh ta hái được ba quả, một cho vợ mình, hai quả còn lại đưa cho ta."


"Chú có thể đi rồi." Rociel buông tay.


Norbya như trốn chạy, dùng pháp thuật biến mất khỏi chỗ.


"Núi Roshan là nơi nào vậy?" Chúc Minh Tỉ hỏi.


"Nó không có vị trí cố định, giống như bóng ma lúc xuất hiện lúc biến mất. Có khi ở hoang nguyên U Ảnh, có khi lại lộ ra ở rừng Ma pháp. Cửa vào của nó rất bí mật, giống hệt như thung lũng Ánh Trăng vậy, rất hiếm có người tìm được và bước vào trong."


"Vậy chẳng phải rất khó tìm sao?" Chúc Minh Tỉ nhíu mày.


"Ta sẽ tìm ra." Rociel nắm lấy tay cậu, ánh mắt kiên định. "Ta nhất định sẽ tìm được núi Roshan."


-


Rociel không nói suông.


Từ ngày hôm đó, hắn bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Có khi dắt theo Chúc Minh Tỉ, có khi không. Nhưng mỗi đêm, hắn đều đúng giờ trở về bên cậu, hôn nhẹ lên mắt mày cậu.


Hắn không tỏ ra gấp gáp, cũng không hề bối rối, như thể đang kiên nhẫn chờ một cơn mưa định mệnh.


Rồi vào một ngày nọ vài tháng sau, hắn đẩy cửa bước vào, ôm lấy Chúc Minh Tỉ đang ngồi bên lò sưởi đọc sách.


"Ta tìm thấy núi Roshan rồi!"


Hắn siết chặt eo Chúc Minh Tỉ, má dính đầy tuyết cọ lên mặt cậu.


"Ở đâu vậy?" Chúc Minh Tỉ đặt sách xuống, mỉm cười quay đầu hỏi.


"Ở vực Vong Thần." Rociel đáp, "nơi đó có thể sẽ chịu ảnh hưởng, không dùng được ma pháp."


"Tôi có thể đi với ngài không?"


Rociel lắc đầu: "Quá nguy hiểm. Dù có kích hoạt lại ma pháp Joa, ta cũng không dám để em đi cùng."


Chúc Minh Tỉ không nài nỉ: "Vậy tôi sẽ đợi ngài về."


Không biết là chữ nào trong câu nói ấy đã khiến Rociel chấn động, đôi mắt hắn sáng lên, khoé miệng cũng cong cong.


Hắn cúi người hôn lên môi Chúc Minh Tỉ, rồi bế cậu lên, bước về phía phòng ngủ: "Mai ta hẵng đi được không?"


"Được." Chúc Minh Tỉ cười, cúi đầu hôn hắn một cái.


-


Sau khi Rociel tiến vào núi Roshan, Chúc Minh Tỉ bắt đầu dùng Ma gương để theo dõi hắn.


Cậu thấy Rociel không dùng được ma pháp nên hành động vụng về, bước đi chậm chạp.


Cậu thấy hắn trượt chân lăn từ sườn núi xuống, đập đầu vào đá, máu me đầy trán.


Cậu thấy hắn ôm lấy áo run lên khi gió lạnh thổi qua.


Cậu thấy hắn liều mạng chiến đấu với dã thú trong núi, cuối cùng toàn thân nhuốm máu đâm đao vào đầu con thú.


Cậu thấy hắn nhóm lửa nướng thịt, sau đó phì một tiếng nhổ ra, rồi cụp đầu, nản lòng gọi một tiếng A Tỉ.


Cậu thấy hắn ngã từ vách đá xuống lần thứ bảy, rồi đến lần thứ tám cuối cùng cũng trèo lên được đỉnh núi, tìm thấy cây Song Mệnh trong truyền thuyết.


Cậu thấy ánh sáng trong mắt hắn, vừa xa vừa sáng, như những vì tinh tú phản chiếu trên mặt nước.


-


"A Tỉ!"


Rociel ôm ba quả Song Mệnh xuất hiện trước mặt Chúc Minh Tỉ, ánh mắt rực rỡ, nụ cười lấp lánh, trên vai còn dính bông tuyết.


Trong ánh nhìn đầy mong chờ ấy, Chúc Minh Tỉ ăn một quả.


Rociel lập tức nắm lấy tay phải cậu, nhìn về cổ tay.


Một lát sau, Chúc Minh Tỉ thấy ánh sao trong mắt hắn tắt đi một ngôi.



"...Thì ra không thể cộng dồn." Rociel cụp mắt xuống.


Chúc Minh Tỉ cúi đầu.


Cổ tay cậu vẫn chỉ còn ba cánh hoa, không có gì thay đổi.


-


Sự thất bại của quả Song Mệnh khiến tâm trạng Rociel sa sút hẳn. Chúc Minh Tỉ mất cả đêm để dỗ hắn, còn bị hắn buồn bực mà cắn khiến khắp vai đều là dấu răng.


Bước ngoặt đến vào mùa thu năm sau.


Hôm đó, Chúc Minh Tỉ đang làm giảng viên thỉnh giảng tại một học viện dược tề, thì Rociel không màng gì lao vào lớp học, kéo cậu chạy ra ngoài, rồi ôm cậu dí vào góc cầu thang vắng người, vui mừng khôn xiết hôn lấy cậu.


"Làm sao vậy?" Chúc Minh Tỉ vừa cười vừa đẩy hắn ra.


Đôi mắt Rociel sáng rực: "A Tỉ, em biết nước mắt của Auretta không?"


Chúc Minh Tỉ: "Auretta... là vị thần trong truyền thuyết đúng không?"


Rociel: "Đúng vậy, là nữ thần mang hình thái Tinh Linh. Tương truyền nước mắt của nàng có hiệu quả thần kỳ, chỉ cần một giọt là có thể trừ sạch bách bệnh, trường sinh trăm tuổi!"


Trái tim Chúc Minh Tỉ bất giác đập nhanh hơn, nôn nao một chút hy vọng: "Ngài tìm được rồi à?"


Rociel: "Nước mắt của nàng rơi vào dung nham trong núi lửa Trụy Thần. Ta tìm ra cách để tách chúng ra khỏi dòng dung nham đó!"


Đôi mắt Chúc Minh Tỉ lập tức sáng lên, vui mừng chớp nhẹ.


Rociel ôm lấy cậu, nhẹ nhàng cọ sát bên tai: "A Tỉ, tách nước mắt phải làm ngay trong núi lửa, thời gian kéo dài khá lâu. Em đi cùng ta nhé, được không?"


"Đương nhiên là được."


"Vậy ta đi chuẩn bị nguyên liệu trước, chiều nay mình xuất phát!"


Sau khi Rociel rời đi, Chúc Minh Tỉ không nhịn được mà lấy Ma gương ra, rót ma lực vào và mở sách.


Nước mắt Auretta thực sự có thần hiệu như vậy sao?


Cậu hỏi trong lòng.


Chữ viết hiện ra trên trang sách, cuốn sách đưa ra câu trả lời.


Nước mắt của Auretta, còn được gọi là Thánh thủy lưu kim, có thể kéo dài tuổi thọ, chữa lành bệnh tật. Chỉ cần một giọt, nhân loại có thể khỏe mạnh, trường sinh. Tuy nhiên, pháp thuật tách giọt nước khỏi dung nham cực kỳ khó khăn, lại đã thất truyền, trăm năm không ai từng thành công.


Xem ra đúng là nước mắt ấy có công hiệu thật sự.


Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu rơi vào một cụm từ, toàn thân bỗng chốc cứng lại.


...Thánh thủy lưu kim?


Cuốn sách bắt được dao động trong cảm xúc của Chúc Minh Tỉ, lập tức hiển hiện ra hình dáng của loại "Thánh thủy" kia.


Đó là một ống nghiệm trong suốt, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt, như thể nước được phủ một lớp phấn kim, hoặc như ánh hoàng hôn rơi trên mặt biển.


Chúc Minh Tỉ nghẹn thở.


Bốn năm trước, vào cái đêm đầu tiên cậu bước vào thế giới trong gương.


Khi cậu giả vờ mình không khỏe, Ma Vương trong gương hốt hoảng chạy đi, mang về một ống thuốc màu vàng nhạt.


Trước khi đi lấy, hắn đã nói:


"A Tỉ... ta đi lấy cho em Thánh thủy lưu kim, chỉ cần uống là sẽ khỏi, đừng sợ..."


Thánh thủy lưu kim luôn có hơi ấm, tỏa ra mùi thơm ngọt như trái cây mùa hè.


Chúc Minh Tỉ từng khen: Thơm quá.


Ma Vương trong gương liền đổ nó vào nước trái cây, đặt vào cốc nước của cậu.


Chỉ một giọt thánh thủy lưu kim đã có thể khiến người ta sống đến trăm tuổi.


Mà Chúc Minh Tỉ... đã ở trong thế giới gương rất lâu.


Số lượng Thánh thủy cậu từng uống có lẽ phải đến vô số giọt rồi.


-


Chúc Minh Tỉ ngơ ngác thu hồi ma lực và ý thức đang trôi.


Ma gương phản chiếu gương mặt cậu tái nhợt, không một chút sắc máu.


Cậu đờ đẫn nhìn vào gương, và trong đó, cậu nhìn thấy đôi mắt của Rociel.


Cậu nhìn thấy đôi mắt xanh lam ấy trở nên ảm đạm, khóe môi cong cong trở nên phẳng lặng. Cậu thấy cảm xúc nôn nóng và đau đớn như gió xoáy cuốn lấy người ấy. Cậu nhìn thấy, Rociel vẫn là tóc vàng mắt xanh, nhưng ánh nhìn hướng về cậu lại giống hệt Ma Vương trong gương.


"Tại sao chứ."


Sau ba trăm ngày chiến tranh lạnh với khí linh của Ma gương, sáng nay, cuối cùng Chúc Minh Tỉ đã mở miệng, ngơ ngẩn hỏi một câu như thở than.


Mặt gương run nhẹ, phủ đầy hơi nước mờ mịt.


Nhưng không cho ra bất kỳ câu trả lời nào.
 


Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Truyện Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách Story Chương 120: Thánh thủy lưu kim.
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...