Đừng Có Học Hư

Chương 15: Giấy màu kí tên

Cái này kí là kí Gửi gì tôi hỏi cậu đấy!

Lộ Thức Thanh hắt xì.

Đoàn phim cho cậu cầm bao lì xì đóng máy và bao lì xì dành cho người chết trong phim, cậu khoác áo khoác dày đứng chờ một bên, đeo khẩu trang rầu rĩ ho.

Châu Phó đang dùng ba tấc lưỡi trơn tuột của mình từ chối lời mời thịnh tình của đạo diễn Triệu.

“Thật đó, chúng tôi đặt vé máy bay rồi, thật sự là công ty có việc gấp.”

Từ phim trường lái xe hơn một giờ là về đến Truyền thông Tinh Trần, vốn dĩ không cần đặt vé máy bay.

Đạo diễn Triệu cũng nhìn ra anh ta thật sự không muốn tham gia kiểu hoạt động xã giao này, đành bóp cổ tay thở dài: “Được rồi, cuối tháng này đoàn phim cũng đóng máy, tới chừng đấy có thời gian Tiểu Lộ với anh Châu ghé chơi.”

Châu Phó mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng cũng lừa được đạo diễn Triệu nhiệt tình quá độ đi, Châu Phó thở phào, dẫn Lộ Thức Thanh về khách sạn thu dọn đồ đạc.

Trên đường đi, Lộ Thức Thanh cứ ủ ê.

Châu Phó còn tưởng cậu chưa thoát diễn hẳn, chỉ thầm nói vài tiếng, không mấy để ý. Tới lúc về đến khách sạn, tần suất ho của Lộ Thức Thanh ngày một dày đặc, ngay cả giọng nói cũng lẫn theo chút giọng mũi.

Châu Phó bỏ thẻ phòng xuống, cau mày sờ trán cậu, giật nảy cả người vì nóng: “Sốt rồi hả?”

Lộ Thức Thanh nóng tới độ hai mắt mơ màng, thất thần nhìn Châu Phó.

Cũng đúng, vóc người Lộ Thức Thanh vừa cao vừa gầy, vừa nhìn đã biết không phải người ưa rèn luyện, dạo này lại đang giao mùa, cả ngày cậu đều bận quần áo mỏng tanh, để chân trần bay khắp nơi, không bệnh mới lạ.

Gần phim trường cũng không có bệnh viện lớn nào, Châu Phó cau mày, vội vàng thu xếp hành lý, nhanh chóng đưa người về Yến Thành.

Ở bệnh viện chịu đày đọa tới nửa đêm, cuối cùng cơn sốt cũng lui được tí.

Lộ Thức Thanh về đến nhà thì ngã đầu xuống ngủ, trùm kín chăn, bức bối ra mồ hôi toàn thân.

Còn tưởng hôm sau hạ sốt là được, ai ngờ lại bắt đầu cảm nặng.

Ban đầu Lộ Thức Thanh sốt đến váng đầu, sau lại ho đến muốn úng não, nhiều ngày liền không sờ tới điện thoại, cũng bỏ lỡ trò hay trên hot search.

#Dung Tự bấm theo dõi Lộ Thức Thanh#

Weibo Dung Tự có hơn 40M fan hâm mộ, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm. Huống chi số người hắn bấm theo dõi quanh năm không đổi có biến, gần như Dung Tự bấm vào là ngay đêm đó lên thẳng hot search.

[Follow Lộ Thức Thanh á hả? Voãi, tao phá án rồi, chắc kèo chó Dung thấy sắc nên nảy lòng tham. Cả cái giới giải trí này làm gì có ai được hắn cho đãi ngộ đó?]

[Video cọ tay hôm qua vừa lên hot search, không biết thần thánh phương nào tốn công hạ nhiệt, thể mà thủy đế lại dâng nước lên nữa.]

[Big gan! Dám nói tới Dung Diêm Dúa!]

[Ai nói gì đâu há há há.]

Càng chọc vào ổ CP lặng lẽ hành quân chưa bao lâu.

[Ai hít ke rồi tui hít ke rồi á á á á!]

[Ánh mắt Dung Tự nhìn đại mỹ nhân không thể nào trong sáng hết. Tui hít tui hít tui hít lấy hít để.]

[Lộ Thức Thanh cậu hot rồi, khúc giữa quên mất rồi, khúc cuối xong rồi, tóm lại là cậu hot rồi.]


Song cũng có người nhanh chóng phát hiện ra chỗ đặc sắc: [Ủa khoan, mị mới coi danh sách người Lộ Thức Thanh theo dõi, hình như, đại loại, 80%... cậu ấy không có follow Dung Tự.]

Tất cả mọi người: [???]

Dung Tự và fan CP không hẹn mà cùng nhau im lặng rất lâu, kế đó:

[Há há há há há!!!]

[Dung Tự tên nhãi nhà mi cũng có ngày này! Năm xưa chị tui theo dõi anh, anh keo kiệt không fl lại, hồi đó tui thấy anh là chướng. Đúng là nhân quả báo ứng luân hồi, dù giờ tui đã bò qua nhà anh nhưng mà vẫn muốn nói: Vì anh xứng đáng!]

[Lâu rồi chưa gặp cảnh Dung Tự xã giao waterloo, tui là fan cứng đừng đánh tui.]

Waterloo: ở đây ý chỉ thất bại (trong lĩnh vực mình am hiểu)

Chỉ có fan CP thầm rớt nước mắt.

CP đơn phương còn chưa kịp bắt đầu đã BE rồi.

Lúc Châu Phó có thời gian, trông thấy cái hot search này thì giật bắn, anh vội đăng nhập vào tài khoản của Lộ Thức Thanh bấm theo dõi lại, miễn cho fans của Dung Tự khỏi qua chỗ Lộ Thức Thanh nữa.

Song điều này cũng không bịt nổi miệng người khác.

Fan CP sống lại ngay tại chỗ, tự phát lập siêu thoại CP “cọ tay” âm thầm hít đường.

Tạm thời chưa bị Truyền thông Tinh Trần phát hiện, cuộc sống thật gian khó.

Khi Dung Tự trông thấy cái hot search theo dõi lại trong lúc bận rộn trăm bề thì khịt mũi hừ lạnh, ngón tay di tới di lui chỗ “hủy theo dõi”, muốn dọa cậu một phen.

Nhưng hắn do dự rất lâu, cuối cùng bại bởi ánh mắt khi Lộ Thức Thanh cầm tay hắn khẽ dụi vào trong kí ức.

Thôi bỏ đi.

Lần tới gặp lại, giáp mặt hù dọa vui hơn.

***

Lộ Thức Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bệnh hơn cả tuần, người gầy đi thấy rõ.

Hầu như Yến Thành không có mùa thu, sau khi nhiệt độ giảm xuống thì bước vào mùa đông với tốc độ ánh sáng.

Lộ Thức Thanh sợ lạnh, ra cửa đều mặc áo phao mỏng.

Châu Phó đón cậu lên công ty ký hợp đồng tạp chí thời trang mùa sau, thấy cậu vùi cả khuôn mặt trong khăn quàng, khuôn mặt gầy nhỏ hơn thấy rõ, khí chất chán đời vọt thằng tới nấc sa sút.

“Vẫn không khỏe à?” Châu Phó lo lắng hỏi thăm.

Lộ Thức Thanh lắc đầu, ho tới mức rát cả họng, tạm thời không muốn nói chuyện.

Châu Phó hết cách, cũng đã hiểu vì sao Tạ Hành Lan lúc nào cũng dặn dò đủ điều như vậy.

Lộ Thức Thanh hệt đóa hoa xinh đẹp lại yêu chiều khó dưỡng, chỉ vừa hơi lơ đễnh một chút là sẽ héo úa ngay.

Hai người đến văn phòng tổng bộ của Truyền thông Tinh Trần, ban đầu hẹn 10 giờ nhưng gần đến giờ đối phương lại nhắn tin máy bay đến muộn, phải đợi sang buổi chiều.

Châu Phó nhíu mày: “Hay cậu tới phòng nghỉ ngủ trưa đi.”

Lộ Thức Thanh đã định đi, nhưng khi cậu ngồi đấy dọn tin nhắn thì thấy tin nhắn của “tiểu tỷ tỷ” quản lý siêu thoại Dung Tự gửi mình một tuần trước.



Cậu không tiện để lộ địa chỉ, nhận chuyển phát nhanh đều điền thông tin liên hệ là văn phòng thư ký của trợ lý đặc của Tạ Hành Lan.

Nhìn tin nhắn thấy chuyển phát nhanh đã được kí nhận từ mấy ngày trước, Lộ Thức Thanh cầm thẻ lên tầng cao nhất nhận hàng.

Văn phòng của Tạ - bá - tổng chiếm quá nửa diện tích tầng này, khu vực thừa lại là văn phòng của mấy người phòng thư ký.

Lộ Thức Thanh đi thang máy lên, có mấy đôi mắt cách kính thủy tinh quét về phía cậu.

Lộ Thức Thanh: “..”

Quá ư là dọa người.

Lộ Thức Thanh gồng mình đi qua, ấp ủ trong lòng thật lâu, cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Tôi tìm… trợ lý đặc biệt họ Lâm.”

“Thiếu gia tới rồi.” Trợ lý đặc biệt họ Lâm bận áo vest với váy ngắn, nhìn đã thấy là người giỏi giang. Cô nở nụ cười ôn hòa với Lộ Thức Thanh: “Tạ tổng vốn sắp xếp tối nay đến thăm thiếu gia. Thiếu gia đến cũng đến rồi, không sang chào hỏi Tạ tổng một tiếng à?”

Lần nào Lộ Thức Thanh cũng bị cái xưng hô “thiếu gia” sặc mùi nổi loạn tuổi dậy thì làm xấu hổ đỏ bừng mang tai, hoàn toàn không hiểu nổi làm sao bọn họ kêu cho được, gồng mình lạnh mặt lắc đầu nguầy nguậy.

Xách đồ xong là đi ngay.

Chỉ là Lộ Thức Thanh còn chưa kịp trả lời, trợ lý đặc biệt vẫn duy trì nụ cười mỉm, giẫm giày cao gót sải bước tới trước cửa văn phòng chủ tịch, gõ khí thế mấy cái lên cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng kèm vẻ uy nghiêm.

“Không phải đã nói chiều nay hãy…”

“Khụ.” Trợ lý đặc biệt nói, “Tạ tổng, Lộ thiếu gia tới, đang chờ bên ngoài.”

Giọng nói bên trong tịt ngóm chỉ trong nháy mắt, lát sau mới truyền ra.

“Để em ấy vào đi.”

Nghe thấy giọng nói đột ngột nghẹn về chế độ ôn tồn nho nhã, không chỉ riêng trợ lý đặc biệt, những người khác của phòng thư ký đều thầm thở phào.

Lộ Thức Thanh: “?”

Cậu chợt có ảo giác bị người ta coi như bình chữa cháy mà dùng.

Trợ lý đặc biệt đẩy cửa ra cho cậu, lại như nhớ ra gì đó mới bổ sung một câu: “Đồ của thiếu gia bên chỗ Tạ tổng.”

Lộ Thức Thanh đành phải cất bước đi vào.

Truyền thông Tinh Trần là công ty giải trí top 1 top 2 trong giới, cả tòa cao ốc tọa lạc ở trung tâm thành phố đều thuộc về họ Tạ, phòng chủ tịch xa hoa vô cùng tận, mỗi một chi tiết góc tường đều đang gào lên “bố có nhiều tiền lắm nhé”.

Lộ Thức Thanh còn tưởng cả văn phòng chỉ có mình Tạ Hành Lan, nhưng vừa bước vào, ngẩng đầu lên đã thấy mười mấy nhân viên ngồi họp quanh chiếc bàn dài rộng, hình như là đang báo cáo công việc.

Thấy Lộ Thức Thanh đi vào, hốt nhiên ai nấy đều nhìn sang, khí thế như dời non lấp biển.

Lộ Thức Thanh trống rỗng, động tác nhanh gọn dứt khoát, sắp sửa bước lui ngay lập tức.

“Vào đi.” Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa thản nhiên nói, “Vào phòng nghỉ ngồi chút đi, sắp xong rồi.”

Những người còn lại có mặt ở đó thầm thở phào một hơi.

Lộ Thức Thanh không dám ngẩng đầu, vọt vào phòng nghỉ bên cạnh như chú thỏ.


Tạ Hành Lan tuổi còn trẻ đã tiếp quản Truyền thông Tinh Trần, là kẻ cuồng công việc hàng thật giá thật. Phòng nghỉ vốn chỉ là nơi ngủ trưa hoặc tiếp đón người khác, nhưng hắn lại thường tăng ca đến tận nửa đêm, ngủ lại văn phòng nên bố trí thành hai phòng giống nhau, cần gì có đấy.

Trong phòng đều là mùi nước hoa hương gỗ Tạ Hành Lan quen dùng, Lộ Thức Thanh ngồi xuống sô pha, gửi tin cho Châu Phó.

[Cyan: Em ở chỗ Tạ tổng, người ta tới thì anh ới em.]

[AAA Châu sư Phó: Được.]

Lộ Thức Thanh bệnh một trận, hôm nay lại dậy sớm, cả người mệt mỏi như muốn đòi mạng. Cậu nằm ườn ra sô pha vọc điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ bù một giấc.

Phòng nghỉ cách âm không tệ, ngoài kia cãi nhau tung trời cũng chẳng truyền vào tới bên trong.

Không biết ngủ hết bao lâu, Lộ Thức Thanh bị mùi cà phê nồng đượm gọi dậy.

Cậu líu díu mở mắt ra, ngẩn người hồi lâu mới cảm giác được có người ngồi bên đầu mình, mùi cà phê và mùi mực tài liệu vừa mới in hòa quyện vào nhau bay đến.

Tạ Hành Lan đã xong việc, không biết ngồi đây hết bao lâu, mùi gỗ lành lạnh càng thêm đậm.

Giống như ấn tượng đầu tiên mà Tạ Hành Lan cho người ta.

Lạnh lùng, tỉ mỉ, không chút cảm tình.

Lại thoáng mang theo cảm giác chèn ép và công kích.

Ngũ quan hai người chẳng giống nhau chút nào, Tạ Hành Lan sở hữu ngũ quan tuấn mỹ uy nghiêm, đỉnh mày hơi thấp để lộ ánh mắt vô cùng sắc bén, tùy ý nhìn thôi cũng rất có cảm giác áp bức.

Hắn nhấp ngụm cà phê, áo sơ mi đen xắn tay, để lộ cánh tay có vân da rõ ràng: Hẳn là Tạ tổng tập gym thường xuyên, mặc quần áo trông rõ là gầy, cơ thịt lại không ít. Cứ có cảm giác 1 quyền cũng đủ đánh gục 8 Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh mơ màng: “Tạ tổng?”

Tạ Hành Lan lại tiếp tục lật hồ sơ, giọng nói trầm thấp, tùy tiện đến nỗi có một loại cảm giác thân thiết khiến người ta sởn tóc gáy.

“Giới giải trí chơi vui không?”

Lộ Thức Thanh vùng vẫy ngồi dậy, bấy giờ mới nhận ra mình đang khoác áo vest của Tạ Hành Lan. Cậu day mắt, thuận miệng “ừ” một tiếng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn văn kiện trong tay Tạ Hành Lan.

Hình như phần văn kiện đó… có liên quan đến Dung Tự.

Tạ Hành Lan gập văn kiện lại: “Muốn xem à?”

Lộ Thức Thanh gật đầu như gà con mổ thóc.

Tạ Hành Lan: “Buổi tối về nhà ăn cơm với anh nhé?”

Lộ Thức Thanh muốn biến thành con ưng già mổ chết hắn.

“Em rời nhà lâu như vậy, dì lo cho em lắm đó.”

Tạ Hành Lan kiên nhẫn khuyên lơn: Nếu để mấy người bị hắn mắng cả buổi sáng ngoài kia trông thấy cảnh này, tám phần cằm có thể rớt trúng mu bàn chân.

Lộ Thức Thanh không muốn nói chuyện này, cậu vứt áo ngoài lên người Tạ Hành Lan, đứng lên toan rời đi.

Tạ Hành Lan nắm tay cậu lại, cưỡng chế kéo cậu ngồi xuống: “Đừng cáu.”

Lộ Thức Thanh là người có giận cũng chẳng cứng rắn được, muốn chạy cũng giãy không thoát, chỉ có thể yếu ớt nói: “Tôi không có…”

Còn chưa giải thích xong, Tạ Hành Lan tiện tay đã đưa văn kiện sang, cũng không lo tiết lộ chuyện cơ mật của công ty.

Lộ Thức Thanh vội cầm lấy.

Tạ Hành Lan chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn từ trên xuống dưới cả người Lộ Thức Thanh, cuối cùng đánh giá một câu.

“Bệnh lâu như vậy, đã gầy đi nhiều.”

Lộ Thức Thanh biết hắn đang tìm đề tài, chỉ im lặng không nói gì, lật xem tài liệu, phát hiện đấy đấy lại là một tiết mục livestream hợp tác giữa Dung Tự và Truyền thông Tinh Trần.

Hầu như cả giới giải trí chẳng có công ty nào dám livestream chương trình giải trí cả.

Tài liệu dày cả xấp, bên trên là kế hoạch chi chít, nhìn cũng ra hình ra dáng lắm.

Hai mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ, cậu nhanh chóng kết thúc chiến tranh lạnh, ánh mắt háo hức: “Show này khi nào vậy?”

“Còn đang trong giai đoạn đàm phán, hẳn là tháng này có thể xong.” Tạ Hành Lan đưa cái túi bên cạnh sang, “... Chuyển phát nhanh của em, anh còn định tối nay cầm sang cho.”

Lộ Thức Thanh đắm chìm trong niềm vui Dung Tự sắp hợp tác với Truyền thông Tinh Trần, tiếp tục lật xem tài liệu.

“Tạ tổng mở ra hộ tôi.”

Tạ Hành Lan đường đường là một “bá đạo tổng tài”, ngày thường lãnh đạm, người trong vòng đều nói hắn là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng, kẻ theo chủ nghĩa vị lợi chi li tột cùng, chẳng có chút tình cảm nào.

… Giờ đang cầm con dao cà rốt nhỏ gắn chung móc khóa, trên có in hình chibi của Dung Tự, cụp mắt giúp Lộ Thức Thanh mở gói hàng chuyển phát nhanh.

Thường thì hàng chuyển phát nhanh của Lộ Thức Thanh đều là mấy món đồ nhỏ tặng kèm để đu idol.

Tạ Hành Lan đặt mấy tấm thẻ nhỏ lên bàn, tiện tay mở tờ giấy ký tên được bọc mấy lớp, sau khi nhìn rõ dòng chữ trên ấy thì động tác kẹt lại.

Lộ Thức Thanh nhanh chóng xem xong mấy kế hoạch khá hay ho mặt trước, cảm thấy có mục phát sóng trực tiếp một ngày của Dung Tự khá thú vị… Dù sao Dung Tự thông minh phản ứng mau lẹ, có gặp phải chuyện bất ngờ phát sinh cũng sẽ không thấy nhạt nhẽo.

Hơn nữa còn có thể để người hâm mộ nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của idol, tương tác thời gian thực.

Chỉ nghĩ thôi mà Lộ Thức Thanh đã vui không chịu được, ngón tay chọc vào trang giấy, hiếm khi có được chút cảm xúc kịch liệt: “Tạ tổng, cái này sẽ chọn dùng… ơ.”

Hai ngón tay của Tạ tổng kẹp tờ giấy màu có chữ ký nhẹ nhàng đưa sang, hai chân vắt chéo, tư thế ưu nhã, nhìn không ra là vui hay giận.

“Của em à?”

Lộ Thức Thanh mờ mịt cầm lấy tờ giấy ký tên, tùy ý liếc nhìn sau đó trợn tròn mắt ngay.

Cái túi này đúng là quà tặng và chữ ký có kèm Gửi độc nhất vô nhị của mà “tiểu tỷ tỷ quản lý” đưa cho.

Lộ Thức Thanh còn tưởng “tiểu tỷ tỷ quản lý” sẽ kêu Dung Tự ký “Gửi Từ lão sư”, dù sao các cô cũng gọi như vậy cả. Cậu đã chuẩn bị mua sẵn kính acrylic dán chữ ký lên, về sau ở đâu lúc nào cũng có thể thưởng thức cả.

Nhưng có đánh chết cậu cũng không ngờ trên tấm giấy ký tên lại là mấy hàng chữ như phượng múa rồng bay được viết bằng bút lông màu vàng kim.

[Gửi: Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự.

Từ lão sư, mặc cái quần vào bạn ei.

Câu này xuất phát từ movie Tiểu thời đại, ý chỉ những người ngả ngớn, không đứng đắn.

Dung Tự.]

Lộ Thức Thanh: “…”



Acrylic - Poly (methyl methacrylate) là một loại nhựa nhiệt dẻo trong suốt, cứng, độ bền va đập cao, nhẹ, khó rạn nứt, bền thời tiết và nhiều tính chất tốt khác, hiện nay chúng được sử dụng phổ biến để thay thế cho thủy tinh, do đó, nó còn được gọi là thủy tinh hữu cơ (wiki)

Đừng Có Học Hư
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Có Học Hư Truyện Đừng Có Học Hư Story Chương 15: Giấy màu kí tên
7.5/10 từ 51 lượt.
loading...