Đừng Có Học Hư

Chương 12: Cọ cọ cọ

Tôi hựn tôi hựn tôi hựn hựn trời hựn đất hựn hot search!

Nửa tháng này, cảnh diễn của Lộ Thức Thanh với Giang Vọng Chi là nhiều nhất.

Trong phim, Giang Vọng Chi thích lấy tay trêu Lộ Thức Thanh dẫn tới việc cậu sinh ra phản xạ có điều kiện, hễ thấy có người đưa tay về phía mình thì sẽ nắm lấy rồi dán mặt vào đấy.

Bình thường Lộ Thức Thanh còn ghìm lại được, nhưng lần này cậu còn chưa thoát diễn, đầu óc ngơ ngác, thuận theo bản năng khẽ khàng dụi gương mặt tái nhợt của mình vào mu bàn tay ấm nóng ngay trước mặt.

Dung Tự như thể bị bỏng, cánh tay run rẩy kịch liệt.

Lộ Thức Thanh ngồi trên chiếc ghế dựa, cậu ngước mặt lên nhìn người đối diện, ánh mắt trìu mến trong veo… Trong phim, cậu luôn nhìn chủ nhân mình bằng ánh mắt này, muốn để nàng vuốt ve đầu mình.

Hầu kết của Dung Tự trượt lên xuống mấy lần, không rõ vì sao, thế mà hắn chẳng rút tay lại ngay.

Châu Phó cầm bình giữ nhiệt đi tới, vừa vặn trông thấy một màn này, mặt mày tái xanh tái mét.

Anh vội vàng sải bước chạy tới, nhanh chóng bắt lấy bàn tay Dung Tự từ trong “ma trảo” của Lộ Thức Thanh, lắc lên lắc xuống mấy cái, cười gượng: “Nghe nói Dung lão sư đóng máy rồi nhỉ, chúc mừng chúc mừng, trời lạnh như vậy, uống chút nước ấm nhé.”

Nói xong thì nhét ly giữ nhiệt vào tay Dung Tự.

Lúc này Dung Tự mới tỉnh lại, lặng lẽ quệt vào mu bàn tay mình.

Nhìn ra Châu Phó đang giảng hòa, Dung Tự cũng mỉm cười nhận chiếc ly.

Lộ Thức Thanh lại ngồi xuống, tiếp tục đờ đẫn.

Dung Tự vừa uống nước vừa hỏi Châu Phó: “Ban đêm các anh còn cảnh quay không?”

“Hết rồi, hết cảnh quay ngày mai nữa là Lộ Thức Thanh có thể đóng máy.” Châu Phó cứ thấy là lạ, hình như Dung Tự có vẻ thân quen hơi quá đà rồi đấy. Người cũng đã đóng máy, sao còn rảnh rỗi đến đoàn phim khác nhỉ, mưu đồ gì đấy.

Còn dùng ly của Lộ Thức Thanh, uống nước của Lộ Thức Thanh.

Bỏ mọe.

Châu Phó giật mình tỉnh ra.

Lộ Thức Thanh hơi mắc chứng ưa sạch sẽ, thường thì đồ người khác từng chạm vào cậu sẽ không dùng tới nữa.

Châu Phó vẫn luôn liếc nhìn chiếc ly giữ nhiệt.

Dung Tự không phát hiện ra dị thường, uống hết nửa ly sau đó tiện tay để đấy, đưa ra ảnh chụp màn hình mã QR kết bạn wechat trên di động: “Đây là tài khoản wechat của đạo diễn Lý, anh thêm ông ấy đi.”

Châu Phó sửng sốt: “Đạo diễn Lý?”

“Ừm, hiện tại thì “Trường An Ý” vẫn còn đang trong giai đoạn casting.” Dung Tự nói, “Lộ lão sư diễn xuất không tệ, nếu thấy hứng thú thì có thể liên hệ đạo diễn Lý đi thử vai.”

Châu Phó cả kinh.

Đã nhiều năm Dung Tự không quay phim cổ trang nữa. “Đỗ Phương Khê” hắn diễn hồi 5 6 năm trước, cái hồi mà hắn hãy còn ngây ngô ấy, đến giờ vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng biết bao người.

Bạch nguyệt quang: Thường chỉ người mình luôn vấn vương, mối tình đầu từ thuở niên thiếu mà chẳng có được


Trước mắt, “Trường An Ý” đã định nam chính là Dung Tự, nam hai là Đậu Trạc, hai diễn viên thực lực cộng thêm đạo diễn Lý quả là kẻ mạnh bắt tay nhau, là chế tác lớn hơn hẳn “Cửu Trùng truyện”.

Khoảng thời gian trước, Châu Phó còn đang cho Lộ Thức Thanh xem kịch bản “Trường An Ý”, nghĩ xem liệu có tìm được cơ hội đi thử vai không, không ngờ Dung Tự đã trực tiếp đưa cho cành Oliu.

Chớp mắt Châu Phó đã vứt cái suy nghĩ “rảnh rỗi không gì làm thì chạy tới đây” lên tận chín tầng mây, cảm thấy con người Dung Tự tốt thật, sốt sắng lấy di động ra quét mã phương thức liên hệ của đạo diễn Lý.

“Lần này thật sự phiền Dung lão sư quá.”

Dung Tự thuận miệng đáp: “Khách sáo rồi.”

Hai người trò chuyện lại qua, rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng tỉnh táo trở lại, bối rối ngẩng đầu lên nhìn quanh quất.

Còn chưa đợi cậu nhớ ra mới nãy mình vừa làm gì thì thấy ngay Dung Tự đang ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh, tay chống má, lười nhác nở nụ cười với cậu: “Chà, Lộ lão sư tỉnh rồi.”

Lộ Thức Thanh ngơ ngác.

Thời gian cậu đờ đẫn quá lâu, đầu óc nhảy số chậm mấy nhịp, song bản chất “xã khủng” thâm căn cố đế, chỉ nhìn lướt vào mắt Dung Tự đã vội vàng tránh đi, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Để che giấu sự ngại ngùng, Lộ Thức Thanh còn cầm bừa chiếc ly giữ nhiệt bên cạnh, định uống hớp nước.

Dung Tự “à” lên, nhếch môi cười nói: “Lộ lão sư, đây là ly giữ nhiệt tôi đã uống.”

Lộ Thức Thanh: “... Phụt!”

Suýt nữa cậu đã phun hết nước ra, sặc nước dở sống dở chết, bàn tay ôm ly giữ nhiệt còn đang run rẩy, không dám tin mà ngước mắt lên nhìn hắn.

Cái, cái gì cơ?!

Không phải ly của mình sao?

“Ly này có vấn đề gì à?” Dung Tự hỏi.

Lộ Thức Thanh nghẹn lời.

Châu Phó ngồi kế bên dán mắt gõ chữ vào di động cành cạch, hình như đang trò chuyện với ai đấy.

Lộ Thức Thanh sắp khóc thành bão luôn rồi, bàn tay cầu cứu quơ quào ra sau, liều mạng vỗ lên màn hình di động của Châu Phó.

Phạch.

Lúc này Châu Phó mới giật mình, thấy vậy thì xấu hổ ho khan: “Anh bận quá quên mất… Dung lão sư đừng ngại, trước khi tôi rót nước có tiêu độc bằng nước sôi rồi.”

Dung Tự đã hiểu là chuyện gì, cũng không so đo mà nở nụ cười: “Không sao.”

Lộ Thức Thanh run rẩy che ly giữ nhiệt lại, vùi đầu giả chết.

“Muộn thế này rồi.” Dung Tự nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi trước đây.”

Lộ Thức Thanh liều mạng gật đầu.



Dung Tự nhịn cười, cũng không trêu cậu nữa.

Cứ luôn cảm thấy Dung Tự mà còn ở đây nữa, Lộ Thức Thanh sẽ hóa thành ấm trà bốc khói sôi ùng ục mất.

Dung Tự với cảm giác tồn tại và trị số áp bức cực cao vừa đi mất, Lộ Thức Thanh đã há to miệng hít thở. Đôi chân buông thõng bên ghế bắt đầu đá lung tung, chỉ hận không thể đá mình văng về khách sạn luôn.

Sao thế giới còn chưa tới ngày tận thế? Chả có lẽ mình van nài như vậy mà không có tác dụng tẹo nào ư?

Ly giữ nhiệt không thể dùng nữa, Châu Phó lấy ly giấy rót nước vào, đưa cho Lộ Thức Thanh.

“Uống nước nhé?”

Lộ Thức Thanh vừa thấy bàn tay vươn ra từ phía trên, bất giác định dụi vào, động tác được một nửa thì cảnh tượng trong lúc mình ngơ ngơ ban nãy chậm nửa nhịp ập vào đầu.

Vươn tay, ôm lấy…

Dụi vào mu bàn tay.

Châu Phó thấy cậu không cần, anh còn tưởng cậu chê ly giấy, đành lấy về tự mình uống.

Dường như Lộ Thức Thanh gặp phải đả kích nặng nề, sợ đến độ hai mắt rã rời, cả người dại ra.

Mình cọ vào tay ai cơ?

Châu Phó đột ngột kêu: “Dung Tự?”

Lộ Thức Thanh giật mình tỉnh lại ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là vẻ hốt hoảng.

Dung Tự đi rồi còn vòng lại, sải bước đến đây, quen thân thiết lắm: “Anh Châu, em mới nhớ ra xe tham quan có việc đi trước rồi. Lát nữa nếu mọi người không có cảnh quay thì sẽ về khách sạn à? Có thể cho em đi nhờ một chuyến không?”

Lộ Thức Thanh: “???”

Không kêu đại diện tới đón hay đi chùa xe ai được hả?

Mấy tiếng “đừng mà đừng mà đừng mà” của Lộ Thức Thanh hóa thành viên đạn bắn chíu chíu.

Châu Phó mặc áo chống đạn, hoàn toàn không có cảm giác gì, gật đầu nói: “Đương nhiên, tiện đường mà.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh khó nhọc tung ra đại chiêu tẩy trang tại chỗ, toa rập kéo dài thời gian cho Dung Tự theo xe diễn viên khác về khách sạn trước. Song có vẻ Dung Tự không nhận ra, hắn vẫn cứ bình chân như vại mà ngồi đấy vọc di động.

Tẩy trang xong, quần áo cũng đã thay, lề mề câu giờ 20 phút, cuối cùng vẫn là ngồi chung xe với nhau.

Thường thì Châu Phó lái xe, Lộ Thức Thanh ngồi ở ghế phó lái. Lần này cậu cũng chúi đầu, định nhân lúc hỗn loạn lẫn vào ghế phó lái nhưng lại bị Châu Phó túm lại, nhỏ giọng dỗ: “Cậu để mình Dung Tự ngồi phía sau thì coi sao được. Ngoan, anh ta là thần tượng của cậu, không ăn thịt người.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh hít thật sâu, ôm một bầu bi tráng tráng sĩ chặt tay ngồi vào ghế sau.



Dung Tự đã lên xe, hắn đang gọi điện thoại, thấy Lộ Thức Thanh lên xe thì tùy ý gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“... Ừm, vừa đóng máy, ngày mấy tháng sau thử vai vậy? Ngày 8, ồ, hẳn là có thời gian, đến lúc đó đến xem chung. Đúng rồi, gọi cả Đậu Trạc nữa.”

Dung Tự vừa mới đóng máy, công việc chất chồng còn chưa xử lý, suốt 10 phút xe chạy, hắn vẫn luôn gọi di động, nói chuyện wechat.

Lộ Thức Thanh thấy không cần xã giao, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Châu Phó nhanh chóng dừng xe lại trước cửa khách sạn, để Lộ Thức Thanh và Dung Tự lên trước, còn mình thì đi đỗ xe.

Dung Tự cũng làm gần xong việc rồi, hắn nói Châu Phó: “Cám ơn anh Châu nha… Thử vai vào ngày 8 tháng sau ở tầng 26 khách sạn Ngô Đồng, anh Châu nhớ sắp xếp thời gian.”

Châu Phó vội vã gật đầu.

Dung Tự nói xong thì xuống xe, thấy Lộ Thức Thanh còn ngồi đó thì hiếu kỳ: “Lộ lão sư, không xuống xe cùng à?”

Lộ Thức Thanh giả chết thất bại, đành phải căng da đầu xuống theo.

Châu Phó nhấn ga vọt đi.

Lộ Thức Thanh gần như vung tay chân cùng bên, theo Dung Tự vào khách sạn, mong Dung Tự sẽ tiếp tục gọi điện thoại.

Nhưng Dung Tự lại nhét di động vào túi, lấy ra thái độ “nào chúng ta cùng nhau trò chuyện phiếm thôi” thật đáng sợ: “Lộ lão sư bao nhiêu tuổi rồi, còn đang học đại học à?”

Lộ Thức Thanh thấy không tránh được kiếp này, chỉ có thể gượng gạo đáp từng câu: “20, còn đang học đại học.”

“Trường nào thế, ở Yến Thành hả?”

“Ừm, Học viện điện ảnh Yến Thành.”

“Tôi ghé trường ấy cũng nhiều.” Dung Tự nhìn cậu, “Lộ lão sư diễn xuất tốt như vậy, chắc cũng tham gia biểu diễn không ít đâu ha, sao hồi trước không nghe nhắc gì đến Lộ lão sư vậy?”

Lộ Thức Thanh lúng túng: “Em… tôi mới vừa chuyển tới năm nay, trước kia học tài chính ở Bắc Thành.”

Dung Tự thầm “ồ” một tiếng.

Trong thời gian đang học đại học lại chuyển trường, chưa kể còn là chuyển từ Bắc Thành tới học viện điện ảnh khó vào nhất, xem ra điều kiện gia thế của Lộ Thức Thanh hẳn là không tệ, xếp vào top một top hai.

Tài chính sang hệ biểu diễn, hình như có hơi tùy hứng quá đấy.

Người nhà cậu ấy lại đồng ý sao?

Dung Tự nói mấy câu hỏi thăm với Lộ Thức Thanh, đến khi thang máy tới tầng 15, Lộ Thức Thanh đã không còn lắp bắp như trước nữa.

Dung Tự mở cửa phòng bằng thẻ, vừa định vào trong thì liếc thấy Lộ Thức Thanh đã vọt vào phòng cậu như một cơn gió, cứ như có sói đuổi theo ở phía sau vậy.

Dung Tự nhướng mày, trước lúc đóng cửa phòng thì chợt kêu: “Lộ lão sư.”

Cánh cửa sắp đóng lại khựng lại đấy… Thế mà Dung Tự lại trông thấy vẻ kinh hoàng và tự kỷ trên cánh cửa.



“Còn chuyện gì nữa à?”

Dung Tự bật cười: “Lần trước Lộ lão sư giữ tôi lại, lúc ấy có nói sẽ mời Lộ lão sư ăn bữa cơm, không biết tối nay có thời gian không?”

Nhãn cầu trừng muốn rớt ra ngoài, Lộ Thức Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không có, tôi bận.”

Nói xong lại hối hận ngay.

Từ chối quá cứng nhắc

Dung Tự “ồ” một tiếng, hắn nghiêng mái đầu, nhịn cười nói: “Thế thì tiếc thật, vẫn là để hôm khác vậy.”

Quét thẻ vào phòng, đóng cửa lại.

Lộ Thức Thanh triệt để thở phào, đóng sập cửa lại, cậu nhào lên chiếc giường bên trong phòng ngủ với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

Cậu bận.

Bận lăn lộn.

Hay! Hay lắm!

Sao cứ gặp Dung Tự một lần là quê nhệ một lần thế này, debuff gì đó là đây sao?!

Debuff: Hiệu ứng gây bất lợi cho nhân vật trong game

Lộ Thức Thanh lên mạng đu idol, có lời cợt nhả nào mà không dám nói kia chứ? Offline nói chuyện thì toàn như vướng dây điện.

Cậu gian nan lăn lộn hơn chục vòng trên giường, tận đến khi đầu óc quay cuồng mới chịu dừng lại, thành thạo bật chế độ bắt đầu tự an ủi mình.

Không sao cả.

Dù sao chuyện mình cọ vào tay Dung Tự cũng không ai thấy, Dung Tự lại là người tốt, hắn sẽ không chủ động nhắc chuyện làm mình xấu hổ.

Nhắm một mắt mở một mắt, hôm sau cứ coi nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì hết.

Rất là tốt.

Lộ Thức Thanh yên tâm nhắm mắt lại.

Một giờ sau, Châu Phó đỗ xe xong tiện tay mua bữa tối quay về, ánh mắt nghiêm nghị gõ cửa phòng ngủ của Lộ Thức Thanh.

“Thức Thanh ơi, có chuyện này, cậu khoan hãy kích động…”

Phòng ngủ vang lên tiếng Lộ Thức Thanh hức hức cắn gối, nghe như sắp sụp đổ tới nơi.

“Là video… ai quay thế này?!”

Châu Phó bỏ tay xuống.

Rồi, coi bộ thấy hot search #Lộ Thức Thanh Dung Tự Cọ tay# rồi đó.

Đừng Có Học Hư
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đừng Có Học Hư Truyện Đừng Có Học Hư Story Chương 12: Cọ cọ cọ
7.5/10 từ 51 lượt.
loading...