Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
Chương 9: Thắng hiểm
*Thắng hiểm: Raw là tuyệt sát, có nghĩa là giết chết đối thủ hoặc kết thúc trò chơi một cách tuyệt đối và không để lại cơ hội phản công cho đối thủ. Thường dùng trong tình huống bàn thắng được ghi vào thời điểm cuối cùng trong giai đoạn đếm ngược của một trận đấu bóng và đối phương không thể phản công.
Chuyện này bất luận là đặt trêи một trường học hay một cá nhân nào đó đều không phải chuyện nhỏ, đủ để quần chúng hít drama cùng với các giáo viên ở phòng giáo vụ cực kỳ coi trọng.
Thế mà bản thân đương sự lại chẳng hề tỏ thái độ.
Kéo lê cái chân dài bó bột khập khiễng từng chút đi về phía phòng giáo vụ, biểu tình lạnh lùng uể oải, không nói một lời.
Ngay cả Lưu Đức Thanh cũng không biết nên nói cái gì.
Muốn mắng chửi nhưng vừa rồi dò thử, phát hiện người ta không chỉ thuộc bài khối 10 mà ngay cả toàn bộ bài học của khối 11 cũng có thể đọc ngon ơ, vốn dĩ không hiếm lạ gì một hai câu thơ cổ kia.
Muốn nói là gian lận thì không khỏi xem thường chỉ số thông minh của mọi người, sao mà thuyết phục được người khác.
Nhưng nếu muốn nói có người hãm hại, chuyện này một khi điều tra làm lớn lên, bản chất sẽ còn tệ hơn việc gian dối, xui xẻo đột nhiên ụp xuống đầu, mà người hiềm nghi lớn nhất còn là cháu trai ruột của mình.
Một đi một về, chuyện này ụp lên đầu Lưu Đức Thanh có vẻ khó nhằn.
Cũng may đứa nhỏ Tống Yếm này thoạt nhìn rất thông tình đạt lý, một không khóc, hai không nháo, ba không treo cổ. Cứ tận tình trấn an thì nói không chừng có hy vọng áp chuyện này xuống.
Cho nên chẳng màn đối phương ở trước mặt ông trắng trợn táo bạo cất điện thoại vào túi áo đồng phục, coi như không nhìn thấy, chỉ nói: "Chuyện này à, thầy cô cũng đã điều tra rõ ràng, quả thật là hiểu lầm, nhất định sẽ phát thống báo giải thích rõ ràng trước toàn trường, không thành vấn đề chứ?"
Tống Yếm lên tiếng: "Được."
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Không có lên án Lưu Việt có thể là cố ý hãm hại mình, cũng không có kêu oan cho thành tích của mình, ngược lại làm cho trong lòng Lưu Đức Thanh có chút nửa vời: "Em... Không có điều gì khác muốn nói hả?"
"Không có. Xác nhận chuyện này là vấn đề của Lưu Việt là được."
Lưu Đức Thanh lập tức vỗ bàn: "Đó khẳng định là vấn đề của Lưu Việt! Thầy nhất định sẽ cảnh cáo xử phạt bạn ấy, còn phải thông báo phê bình ở lễ chào cờ. Sau này phải kiên quyết ngăn chặn loại hành vi bất lương gây mất trật tự phòng thi như thế này!"
Gây mất trật tự phòng thi, nghe vào có vẻ gay hơn việc vu oan bạn học gian lận.
"Vất vả cho chủ nhiệm Lưu." Tống Yếm trào phúng tựa có tựa không.
Lưu Đức Thanh vốn dĩ nghe không ra, vung tay lên: "Vất vả cái gì, đứa nhỏ như em chính là quá hiểu chuyện, bị bắt nạt cũng không biết khóc."
Nói xong cầm ly nhấp một ngụm, hớt bọt trà: "Nhưng em cứ yên tâm, chuyện này thầy cô nhất định sẽ cho em một công đạo. Em cứ an tâm thi xong mấy môn sau là được. Nghe không?"
"Vâng. Nhưng mà..."
Hai chữ 'nhưng mà' vừa bật ra, tim Lưu Đức Thanh lập tức treo lên cao.
"Nhưng mà vụ cá cược lúc trước của em và Lưu Việt là về lần thi này, có một số trò đùa sẽ hơi quá trớn. Hy vọng đến lúc đó chủ nhiệm Lưu không nên trách Lưu Việt."
Tống Yếm nói rất bình tĩnh ôn hòa, cực kỳ giống một học sinh ngoan biết lý lẽ.
Thế nên sau khi nói xong, Lưu Đức Thanh vừa rồi còn lo lắng đề phòng lập tức cảm thấy thoải mái cả về thể xác và tình thần.
Haizzz, con nít mà, tuổi trẻ khí thịnh, đánh đố nhiều là chuyện bình thường.
"Việc này có gì đâu? Thầy cũng không phải đồ cổ hũ, có thể vì loại chuyện này mà mắng các em à? Yên tâm đi, nên chơi thì chơi, đừng ảnh hưởng việc học là được." Lưu Đức Thanh biểu hiện vô cùng thông tình đạt lý.
Tống Yếm cũng cảm thấy xong xuôi rồi: "Không có việc gì khác thì em muốn về ôn tập, buổi chiều còn phải thi Toán."
"Đi mau, đi mau lên, thầy không làm chậm trễ thời gian của em nữa, buổi chiều cố lên nhé, thầy tin em."
Giọng điệu nhiệt tình cứ như Tống Yếm mới là cháu trai ruột của ông.
Cháu trai thật và giả lại gặp nhau ngay cái cửa nhỏ xíu của phòng giáo vụ.
Lưu Việt hoàn toàn không biết gì về việc đã xảy ra nên ngạo mạn trào phúng liếc mắt nhìn Tống Yếm.
Tống Yếm lười phản ứng, dù sao thế giới của cậu không tồn tại người sắp chết. Cậu chỉ cúi đầu tải đoạn ghi âm vừa rồi Cloud.
Chuyện này cậu tùy tiện đi cãi cũng cãi không được cái gì.
Rốt cuộc Lưu Việt cũng không ngốc, chữ viết trêи tài kiệu nhất định không phải của hắn ta, có tra thì cũng chỉ tra được là hắn ta báo cáo hồ đồ mà thôi.
Hơn nữa Lưu Việt có Lưu Đức Thanh thiên vị, cậu lại chẳng có phụ huynh che chở cho mình. Cho nên so với việc làm lớn chuyện khiến bản thân mất thể diện còn không chắc có kết quả tốt thì chẳng bằng dùng phương thức của chính mình làm Lưu Việt thua khó coi một chút.
Tóm lại chỉ là thành tích một cuộc thi thử không lưu điểm bình thường mà thôi, vừa không ảnh hưởng đến việc tự đăng ký tuyển sinh, cũng chẳng ảnh hưởng đến hồ sơ xuất ngoại. Nếu một hai phải nói ra nó có lợi ích gì thì đại khái chính là dùng để chứng minh sự chênh lệch của thế giới.
Khó mà nói Tống Yếm có phải bên 'chênh' kia hay không, nhưng Lưu Việt thì nhất định là bên 'lệch' chắc rồi.
*Tác giả dùng từ '参差' (không đều, so le, chênh lệch) ở câu trêи, sau đó xuống dưới tách hai chữ ra, mà khi đứng riêng thì nó mang nghĩa hơi khác với từ ghép đầu tiên nên tui edit theo mặt chữ. Nếu có cao nhân nào biết thì xin chỉ giáo.
Lưu Đức Thanh và Lưu Việt nói cái gì, không có ai biết.
Về việc Lưu Việt tố các Tống Yếm gian lận, ngoại trừ duy nhất thông báo thanh minh với bên ngoài rằng chuyện này chỉ do hiểu lầm thì cũng chẳng có tin tức gì nữa.
Lời đồn đãi ngấm ngầm mà mãnh liệt, lợi dụng chút độ hot cuối cùng lan truyền đến nơi mỗi người đều thấy được nhưng lại không ai biết ở đâu.
Tống Yếm chẳng chịu chút ảnh hưởng, còn bởi vì đề cuối môn Toán học và Vật lý đều là câu hỏi lý thuyết mà cảm thấy kỳ thi lần này xem như đơn giản, không chút ăn nhập với bầu không khí như nghĩa địa của lớp 11-1.
Theo lời của Hạ Chi Dã thì đó chính là thánh quan của Anduin giữa đám thây ma mất hết niềm tin, ngoại trừ trào phúng thì chính là trào phúng.
*Anduin: Một nhân vật trong game Hearthstone.
Lúc hắn nói lời này, tiểu Béo bàn trước đã gấp đến độ không chịu nổi: "Anh Dã, cậu còn có tâm trí chơi Hearthstone hả, không thấy anh Yếm của tôi bị chế giễu thành cái dạng gì rồi à?"
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, tiết đọc sớm vẫn chưa bắt đầu, anh Yếm của bạn đang gục vào trêи bàn ngủ bù.
Một tay đặt trêи bàn, một tay che ót, nghe thấy thanh âm nói chuyện, ngón tay thon gầy trắng nõn bực bội cuộn lại hai lần, mái tóc đen ngắn lộ ra từ khe hở giữa các ngón tay, là bộ dáng buồn ngủ không kiên nhẫn mà mắt thường có thể thấy.
Hạ Chi Dã liếc mắt nhìn: "Nếu còn nói to thêm chút nữa thì anh Yếm của cậu có thể trực tiếp kéo cậu vào nhà xác đó tin không?"
Rất tin.
Tiểu Béo vô cùng thức thời chuyển thành giọng gió: "Cậu --- ấy --- đêm --- qua --- đi --- trộm --- bò --- hả ---"
Hạ Chi Dã bình tĩnh nhìn bạn: "Nói nhỏ một chút không có nghĩa là phải dùng phương thức nói chuyện của quỷ thắt cổ, hiểu?"
"Ồ." Tiểu Béo sợ sệt chấp nhận sự thật, "Nhưng mà hỏi thật, sao ngày nào cậu ấy cũng buồn ngủ thế này? Cả đêm hai cậu làm cái gì ở ký túc xá vậy hả?"
Vấn đề này nghe rất chi là sinh động.
Nhưng Hạ Chi Dã cũng không biết đáp án.
Bọn họ mỗi tối tuy rằng không có ngủ sớm nhưng gần như đều tắt đèn trước mười hai giờ. Còn sau khi tắt đèn Tống Yếm làm gì thì hắn không có rõ lắm, dù sao cũng chẳng nghe được động tĩnh kỳ quái gì cả.
Chỉ là có một buổi tối lúc hắn tỉnh dậy thì phát hiện Tống Yếm hình như nằm ở trêи giường ngẩn người, nhìn qua có hơi giống... Mất ngủ?
Chỉ là tuổi tác ngủ mấy cũng không đủ, đang yên đang lành tại sao lại mất ngủ được.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã vô thức gõ hai lần lên mặt bàn.
Tiểu Béo ở đầu kia dĩ nhiên quan tâm một việc khác hơn: "Trước tiên cứ mặc kệ việc này đã. Quan trọng là hôm nay sẽ có điểm, anh Yếm phải làm sao bây giờ?"
Hạ Chi Dã: "Làm sao bây giờ cái gì?"
"Cá cược." Tiểu Béo đưa điện thoại cho Hạ Chi Dã, "Xem đi, toàn bộ Tam trung đang chờ chế giễu đây này."
Lại là Teiba.
Hạ Chi Dã không biết tại sao nhóm người kia lại hứng thú với việc này như vậy, là game không thú vị hay phim Mỹ không hay. Một đám người cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy núp lùm dưới mấy cái ID ảo rồi đóng cọc ở chỗ này buôn dưa lê bán dưa chuột thì có ích gì.
Có bản lĩnh thì nó trước mặt này.
Nhưng lúc thấy hai chữ 'Tống Yếm' chói lọi trêи tiêu đề vẫn không nhịn được click vào.
Chủ đề vẫn là chuyện hư hỏng kia của Tống Yếm và Lưu Việt.
Chủ thớt: Số đặc biệt số đặc biệt! Bài thi chung đã trả về rồi! Nhóm lớp đang thống kê! Hôm nay nhất định sẽ có điểm thi! Có người nào muốn vote xem ai thắng ai thua không!
1L: Giờ mà còn vote nữa à, Tống Yếm không phải bởi vì gian lận nên thiếu điểm một môn hả?
2L: Lầu trêи nói chuyện đàng hoàng, Tống Yếm không gian lận, là 'bị Lưu Việt vu khống gian lận', ok? Phòng giáo vụ đã phát thông báo làm sáng tỏ rồi.
5L: Ha hả, phòng giáo vụ nói gì thì mày tin cái đó à? Vậy chuyện tài liệu giải thích như thế nào?
6L: Lưu Việt là cháu trai ruột của chủ nhiệm phòng giáo vụ, sau đó lại nói phòng giáo vụ thiên vị Tống Yếm? Chúa hề hay gì.
11L: Mày mới là chúa hề, nếu Tống Yếm thật sự không gian lận, còn bị bắt tài liệu, người cáo trạng có thể không xảy ra chuyện gì à?
12L: Được rồi, người ta một người hoàng quyền, một người phú quý, giai cấp vô sản như chúng ta ở chỗ này ầm ĩ cái đếu. Tui chỉ quan tâm năm bịch que cay tui vote cho Tống Yếm có giữ được không thôi.
13L: Tất nhiên là giữ không được, giám thị mấy môn sau đáng sợ thấy mồ, có đánh chết thì Tống Yếm cũng không có cách nào gian lận được đâu.
15L: Bạn yêu nói cái gì vậy, ý là anh Yếm của mình không gian lận thì không thắng được thằng ngu Lưu Việt phải không?
17L: Mở miệng là Yếm cưa của mày, mày là ai? Chó của Tống Yếm? Tao nói thẳng nhé, Tống Yếm thiếu điểm môn Ngữ Văn thì nó còn tranh giành cái đéo, không bằng trực tiếp đầu hàng nhận thua một nửa, không làm cháu trai thì làm con trai cũng được đấy.
...
Lưu Việt cái gì cũng không được chứ việc kết bè kết lũ lại cực kỳ lợi hại.
Một đám đàn ông lắm mồm như mấy bà lão rụng hết răng, nếu là lúc thường, Hạ Chi Dã ngay cả hứng thú nhìn thêm cũng không có.
Nhưng lần này người bị bọn họ lắm mồm lại chính là bạn cùng bàn của hắn.
Người hắn mỗi ngày hầu hạ trong ngoài trước sau, không có đạo lý ở bên ngoài chịu người khác mắng mỏ.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã không nhanh không chậm gõ mấy lần lên ID của mấy tên không nói tiếng người kia, sau đó liếc mắt nhìn thời gian, 7:18.
Cách lễ chào cờ còn 12 phút.
Đủ cho ông hoàng văn học là hắn tạm thời phát huy.
Cơ mà lần này phải khen trước chê sau hay chê trước khen sau đây?
Ông hoàng văn học rơi vào tình cảnh bí ý tưởng.
Ngay sau đó liền nghe được một tiếng 'leng keng', màn hình di động bắn ra một biểu ngữ.
SMAS trường Tam trung Nam Vụ: Thành tích kỳ thi khai giảng hằng năm nửa cuối năm học 2020 như sau...
*SMAS: Raw là 家校通, một hệ thống quản lý thông tin được dùng trong các trường học. Tui thấy nó cũng từa tựa như SMAS bên mình nên mạo muội lấy luôn.
SMAS trường Tam trung Nam Vụ là ba bên nhà trường, phụ huynh, học sinh xài chung. Thành tích mỗi lần thi thử đều được thông báo trước để đảm bảo mỗi học sinh đạt điểm kém sẽ không bỏ lỡ cơ hội bị ba mẹ đánh tơi bời. Cho nên nghe thấy âm thanh này cũng giống như thấy tiếng chuông đoạt mệnh.
Nhưng hôm nay nó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
"Đệt đệt đệt! Có thành tích rồi! Làm sao bây giờ! Tui có 505 thôi, tui xong rồi, tui chết chắc, huhuhuhu." Tiểu Béo đằng trước lấy điện thoại về ôm đầu khóc rống.
Trong phòng học đầy tiếng kêu than trời dậy đất, người nào coi xong thì sôi nổi hít hà drama: "Anh Việt, thi thế nào?"
"Cũng tạm, hơn 500 điểm."
Cái câu 'cũng tạm' của Lưu Việt nói ra cứ như đứng thứ ba thế giới không bằng.
Quần chúng ăn dưa cũng chẳng có kiên nhẫn: "Lời này của cậu nói như không nói, 501 hay 599 đều hơn 500, rốt cuộc là bao nhiêu."
Nói xong mọi người lập tức thò đầu qua nhìn.
Sau đó thấy được một loạt phiếu điểm chói lọi trêи màn hình.
Tên họ: Lưu Việt.
Thành tích: Ngữ Văn: 101, Toán học: 125, Tiếng Anh: 119, Khoa học tự nhiên: 219, Tổng điểm: 564.
Xếp hạng toàn lớp: 22 (↑5).
Xếp hạng toàn khối: 190 (↑62).
Xếp hạng toàn trường: 2891.
Tham khảo mô phỏng một loạt điểm số bậc đại học: 546.
"Được đấy anh Việt, 564, đủ điểm vào trường top đầu."
"Không tồi, ổn đấy anh Việt, trà sữa của em được bảo vệ rồi."
"Mày còn chưa xem điểm ai kia đâu, sao mà biết anh Việt ổn được?"
"Xàm quần, ai kia thiếu một môn Ngữ Văn, như thế mà có thể thắng thì không bằng đi gõ cửa phòng tuyển sinh của Thanh Hoa Bắc Đại cho rồi."
"Nói cũng phải, nhưng mà mày đi hỏi ai kia chút đi..."
Mồm nằm miệng mười lải nha lải nhải cứ như rớt vào chuồng vịt.
Tống Yếm bực bội bức tóc, chống mặt bàn miễn cưỡng đứng dậy, rồi sau đó thoát lực dựa vào lưng ghế.
Hai cái chân dài tựa như vô hồn chống đất, mắt phượng nửa hé, mày nhíu lại, tràn ngập ý tứ 'kẻ quấy nhiễu giấc ngủ của trẫm chết không cần luận tội'.
Người vừa rồi còn nóng lòng muốn hỏi thử hỏi điểm nháy mắt tắt đài, với khí thế như Diêm Vương này thì mẹ nó ai dám phạm vào cấm kỵ.
*Phạm húy: Phạm đến tên húy của người bề trêи, điều phải kiêng theo tục lệ thời phong kiến.
Tất nhiên là có một vị Diêm Vương khác.
Hạ Chi Dã đẩy ly nước sôi để nguội qua: "Có điểm rồi."
"Ừm." Tống Yếm bơ phờ ỉu xìu lên tiếng.
Nhận lấy cái ly chậm chạp uống một hớp nước, thuận tiện cầm điện thoại ra khỏi hộc bàn.
Khoảnh khắc màn hình sáng lên, toàn bộ người trong phòng học đều chăm chú nhìn thẳng về phía Tống Yếm, cảm giác hận không thể trực tiếp móc tròng mắt dán lên mặt của cậu, sợ bỏ lỡ dù chỉ một phần nghìn giây biểu tình thoáng qua.
Nhưng mà Tống Yếm lại không có biểu tình gì.
Từ đầu tới đuôi đều không có biểu tình nào.
Lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, nhìn thoáng qua, sau đó tắt di động, nhét vào hộc bàn, để nguyên.
Toàn bộ quá trình ngay cả lông mi cũng chẳng run một chút.
Mọi người: "..."
Mẹ nó đây là chứng hoại tử dây thần kinh mặt đấy à.
Chỉ có tiểu Béo thân thiết sương sương với cậu lấy hết can đảm run bần bật hỏi: "Anh Yếm... Điểm thi thế nào?"
Tống Yếm: "Thường thường."
Lưu Việt nhẹ nhàng thở ra.
Tống Yếm: "Hơn 500 điểm."
Lưu Việt nghẹn tức trong lòng.
Đừng nói Lưu Việt, nguyên cả phòng học ngoại trừ Tống Yếm và Hạ Chi Dã thì tất cả đều không thể tưởng tượng mở to mắt.
Người nào đó không giỏi Toán học lập tức cầm ngón tay của mình và bạn cùng bàn bắt đầu tính toán, sau khi tính nửa ngày, không thể tưởng tượng cũng đã biến thành sợ hãi không thể diễn tả.
"Đệt, Ngữ Văn không tính điểm mà điểm còn cao hơn 500?! Vậy nếu có nó nữa thì điểm của cậu không phải bay lên trời luôn à?!"
Tống Yếm không có hứng thú lên trời, chỉ là biểu tình lười biếng uể oải nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Có đem kẹo bạc hà không."
"Có đem." Hạ Chi Dã thuận tay lột một viên.
Tống Yếm nhận lấy ném vào trong miệng, bảo trì trầm mặc.
Mọi người: "..."
Đờ mờ nó bây giờ là lúc ăn kẹo hả?!
Hơn nữa trai tráng mà ăn kẹo làm gì!
Thành tích! Thành tích!
Lòng mọi người nóng như lừa đốt.
Tiểu Béo không thể không liều cái gan chó của mình thêm lần nữa, dùng tâm lý chấp nhận bị lăng trì run rẩy hỏi: "À ừm, anh Yếm, điểm Toán của cậu bao nhiêu?
"148."
"..."
"Còn Tiếng Anh?"
"146."
"..."
"Lý, Lý khoa thì sao?"
"2..."
Mọi người nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hiện tại hai môn của Tống Yếm đã lên 294, chỉ cần Lý khoa trêи 270 thì tổng điểm sẽ vượt qua Lưu Việt.
Con mẹ nó vậy thì quả thật quá trâu bò.
Lưu Việt ngồi chếch phía trước Tống Yếm mặt ngoài nhìn như bất động như núi nhưng trêи thực tế lại gắt gao nắm chặt cây bút trong tay, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên dữ tợn.
Ban đầu hắn ta cho rằng Tống Yếm chỉ là phú nhị đại thành tích chẳng ra gì, kết quả không ngờ thành tích Tống Yếm lại tốt như vậy.
Vốn đã có nhiều người cảm thấy chuyện hắn ta báo cáo Tống Yếm gian lận có điều kỳ lạ. Dưới loại tình huống này mà tổng điểm của Tống Yếm lại cao hơn hắn ta thì chẳng khác nào gián tiếp chứng thực lời nói hắn ta cố ý hãm hại cậu.
Dù sao thì người có thành tích tốt như vậy, lẩn quẩn trong lòng bao nhiêu mới có thể gian lận?
Đến lúc đó hắn ta tất nhiên là thương tích đầy mình cả trong lẫn ngoài, đám người gió chiều nào theo chiều ấy không chừng sẽ ấn hắn ta trêи mặt đất giẫm đạp.
Cho nên Tống Yếm tuyệt đối không thể thắng.
Hơn nữa đạt trêи 270 điểm Lý khoa nào có dễ dàng như vậy? Kỳ thi chung cả khối, à không, của cả năm trường, liệu có mấy người được hơn 270 điểm? Tống Yếm có năng lực này thì chuyển đến Tam trung làm gì?
Lưu Việt nghĩ như vậy lại càng nắm chặt cây bút trong tay hơn, móng tay cấu vào lòng bàn tay, ngay cả khi cấu đến chảy máu cũng chẳng cảm thấy đau đớn.
Chỉ là không ngừng mặc niệm không có khả năng trêи 270, không có khả năng trêи 270, không có khả năng 2...
"2."
Hô hấp đình trệ.
"7."
Tim đập lỡ nhịp.
"1."
Rầm ---
Khoảnh khắc khi ba con số bình đạm vô nghĩa xuyên qua không khí đông đặc dừng trêи màng nhĩ của Lưu Việt, dường như cả thế giới đều sụp đổ cùng với hư vinh và tự tôn của hắn ta.
Hết chương 9.
Tác giả có lời muốn nói.
Hạ -cuồng ma bảo vệ vợ- Chi Dã: Trước hết đừng có gục, đợi tập sau ông hoàng văn học phô hết skill trước mặt vợ yêu rồi gục luôn một lần cho gọn.
Lời của tui:
Truyện bên Trung đã hoàn chính văn rồi nên tui cũng phải đẩy nhanh tiến độ thôi, mong là con chúa làm biếng trong người sẽ không trỗi dậy.
Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi