Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
Chương 79: Thành Niên
Tống Yếm ngủ say thật là say.
Giống như bù hết những giấc ngủ mà cậu đã thiếu trong mấy ngày qua.
Những cảnh tưởng đem lại cho cảm giác cực kỳ hạnh phúc ở trong mơ dường như cũng rửa sạch sự bất an và bi an của cậu trong khoảng thời gian qua.
Chờ đến khi sực tỉnh dậy, sốt nhẹ cũng bớt, thân thể cũng đã có sức lực, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng mà Hạ Chi Dã vốn dĩ nên nằm bên cạnh ôm cậu đã không còn nữa.
Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẫn là chạng vạng, xem ra cậu cũng không có ngủ bao lâu, nhéo nhéo giữa hàng mày, đứng lên, mở cửa phòng, khàn giọng gọi một tiếng, "Hạ Chi Dã."
Cậu nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng động, vốn đang cho rằng Hạ Chi Dã có lẽ đàn chuẩn bị cơm chiều cho mình.
Kết quả trả lời cậu lại là một giọng nữ dịu dàng: "Hôm nay tiểu Hạ phải vào học, sáng sớm đã về rồi, thấy con ngủ say quá nên mới không đánh thức con dậy."
Hôm nay vào học?
Tống Yếm cầm đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ của Tống Nhạc Nhạc nhìn thử.
18 giờ 22 phút ngày 31 tháng 8.
Thế mà cậu lại ngủ một ngày một đêm.
"Vậy cậu ấy..."
"Yên tâm đi, dì có mua vé máy bay cho thằng bé về, không để nó đi xe lửa màu xanh quay về." Đàm Thanh bưng một chén cháo lên lầu, đặt trên bàn sách của Tống Yếm, cười vừa dịu dàng vừa có chút trêu chọc.
Tống Yếm bỗng dưng ngượng ngùng, nghĩ đến mớ lộn xộn trên khăn trải giường và giấy vệ sinh bọn họ đã dùng hôm qua còn nằm trong thùng rác, trong lòng hoảng hốt, đang chuẩn bị xoay người che giấu, lại phát hiện cả căn phòng vô cùng sạch sẽ, khăn trải giường cũng được giặt rồi.
Mà trên bàn còn đặt một lý nước sôi để nguội.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Hạ Chi Dã làm.
Cái người cả ngày không ra dáng này vẫn mãi mãi đáng tin cậy và chu đáo như vậy.
Tống Yếm nhớ đến nụ cười ngây ngô của Hạ Chi Dã trong mơ, bản thân cũng kìm lòng không được bật cười ngây ngô.
Đàm Thanh nhìn một Tống Yếm dường như đã sống lại, cũng cảm thấy đáng yêu và buồn cười: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, mau ăn cháo đi."
"Dạ, vâng, cảm ơn dì...!Đàm."
Tống Yếm mới vừa múc một thìa cháo đưa vào trong miệng, cổ tay bỗng nhiên cứng lại.
Khoang miệng tràn ngập một hương vị quái dị.
Đàm Thanh ngồi một bên chờ mong nhìn cậu: "Thế nào? Dì nấu theo công thức của bà nội tiểu Hạ đó, mùi vị có giống không con? Ăn ngon không? Lần đầu tiên dì nấu cháo, cũng chẳng biết là có thành công không nữa."
Khó trách lúc trước cậu đổ bệnh, Đàm Thanh chưa bao giờ tự tay nấu cháo cho cậu cả.
Hóa ra không phải không muốn, mà là không thể.
Nếu không cậu sợ bản thân sẽ sống không đến năm 17 tuổi.
Tống Yếm yên lặng nuốt xuống: "Khá ngon."
Đàm Thanh lập tức vui vẻ giống như một cô bé: "Vậy là tốt rồi, dì định sau này sẽ học nấu cháo rồi hầm canh linh tinh để bồi bổ cho con."
"..." Tống Yếm thấy chết không sờn, "Vâng ạ, dì Đàm."
Nói xong, như là nhớ ra việc gì đó, quay đầu nhìn về phía cô: "Ba con không có làm khó dì chứ?"
"Ừm, cãi nhau một trận, nhưng mà ông ta cũng đâu có biện pháp nào." Tâm tình Đàm Thanh dường như không tồi, "Miếng đất ở Nam Vụ xảy ra vấn đề, hôm qua ông ta đã bay đến đó rồi, chắc là không thể về ngay đâu.
Hơn nữa dì đoán sẽ bận rộn đến nỗi sức đầu mẻ trán, không có nhiều thời gian để quản nghiêm con như vậy đâu, vậy nên..."
"Sao ạ?"
"Vậy nên dì có mua cho con một cái điện thoại mới, tuy rằng lúc bình thường phải nộp cho giáo viên nhưng vào cuối tuần hai đứa vẫn có thể lén lút liên lạc với nhau, cơ mà phải chú ý giấu thật kỹ vào nhé." Đàm Thanh mỉm cười đặt chiếc điện thoại mới ngay trước mặt cậu, "Bây giờ con có thể trả đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ cho Tống Nhạc Nhạc rồi chứ?"
Lúc này Tống Yếm mới nhớ ra hôm qua cậu đã cướp một cái đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ vac 500 tệ của một đứa nhóc chín tuổi, nhất thời có hơi ngại ngùng: "À ừm, tiền tiêu vặt của Nhạc Nhạc, con sẽ trả cho em ấy."
"Nợ nần của hai anh em tụi con dì cũng mặc kệ." Đàm Thanh cứ như là rất thích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng giống hệt như con nít của Tống Yếm, khi nói chuyện cũng chẳng còn chú ý lễ phép đúng mực như trước nữa, mà có thêm vài phần vui đùa, nhưng vẫn có sự thu liếm, "Cơ mà dì có một việc cần thương lượng với con."
Đàm Thanh nói như vậy, hẳn lad không phải việc nhỏ.
Tống Yếm buông muỗng: "Dì Đàm, dì cứ nói."
Đàm Thanh ngồi xuống ngay phía đối diện của cậu: "Tuy rằng nói việc thừa kế cổ quyền phải đợi đến năm đủ 18 tuổi, con mới có thể kế thừa tư cách cổ đông, nhưng nếu tài liệu của công ty có quy định đặc biệt rõ ràng, nó sẽ loại trừ quyền thừa kế tư cách cổ đông, chỉ bảo vệ quyền kế thừa tài sản.
Công ty ba con vừa lúc có quy định như thế này, vậy nên cho dù con có 18 tuổi đi chăng nữa, ba con vẫn có thể nắm giữ cổ phần của con và trở thành cổ đông lớn nhất."
"Thế thì chúng ta phải làm sao đây ạ?"
Tống Yếm nhìn về phía Đàm Thanh.
Đàm Thanh hỏi cậu: "Lúc mẹ con qua đời đã làm công chứng hết chưa?"
Tống Yếm đáp: "Làm rồi ạ, tài liệu công chứng và di chúc đều nằm trong tủ sắt ngân hàng, khi con đủ 18 tuổi thì sẽ lập tức có hiệu lực."
"Ừm, là thế này, thật ra cổ phần của các cổ đông nhỏ trong công ty đã bị dì mua gần hết, bây giờ chỉ cần cổ phần trong tay dì vượt qua ba con, hội đồng quản trị có thể thông qua đề án thu mua, thế nên dì muốn mua hết toàn bộ cổ phần của con ngay ngày con đủ 18 tuổi, con có đồng ý không?" Đàm Thanh thật nghiêm túc dò hỏi Tống Yếm.
Bởi vì việc trực tiếp nhận được tiền mặt và trực tiếp trở thành đại cổ đông của một công ty trên cơ bản vẫn có khác nhau, cô không chắc rằng Tống Yếm có sẵn lòng từ bỏ sự nghiệp mà lẽ ra cậu vốn được thừa kế này hay không.
Nhưng mà Tống Yếm lại chẳng có chút hứng thú với công ty của Tống Minh Hải, nên không chút do dự: "Vâng, không thành vấn đề."
"Thật ra vẫn còn một ít vấn đề." Đàm Thanh không định giấu diếm, "Chắc là con biết lúc đo ba con theo đuổi dì là vì muốn được nhà họ Đàm giúp đỡ, nhưng đều là bằng sáng chế công nghệ, trên thức tế nhà họ Đàm cũng không có quá nhiều vốn.
Mấy năm nay chịu ảnh hưởng của tình hình dịch bệnh, việc xoay vòng tiền mặt càng thêm khó khắn, cho nên dì không có cách nào để thanh toán số tiền mua cổ phần hết một lượt được, chỉ có thể trả cho con năm mươi triệu trước, khoản tiền còn lại còn phải đợi đến khi thu mua thành công mới có thể kết toán, vậy nên nếu con lo lắng..."
"Con không có việc gì để lo lắng cả, dì Đàm, con tin dì." Tống Yếm nhìn Đàm Thanh, giống hệt như một người lớn thành thục, "Vốn dĩ ba con không thèm sợ hãi như vậy chắc chắn là do biết số tiền trong tay dì không đủ mua quá nhiều cổ phần, vậy nên mới cảm thấy ông ta có thể dẫn đầu, nếu chúng ta muốn thắng, cũng chỉ đành ra tay bất ngờ mà thôi."
Và chỉ khi hoàn toàn đánh bại Tống Minh Hải, cậu và Đàm Thanh với cả Tống Nhạc Nhạc mới có thể có được tương lai tự do không bị chuyên quyền.
Đây là hy vọng duy nhất của cậu, cho nên cậu chẳng sợ việc trong tay không còn một xu, cũng không muốn để Tống Minh Hải tự cho bản thân siêu phàm như trước nữa.
Huống chi bây giờ cậu có khoản tiền bảo đảm ít nhất cũng 50 triệu, mà chỉ cần tất cả đều thuận lợi, khi cậu tròn 18 tuổi sẽ có thể nhận được số tiền lên tới chín chữ số, có lý do gì để cậu lại không tin cả.
Mà giây phút ấy, đối mặt với một đứa trẻ thông minh và biết rõ bản thân mong muốn điều gì, Đàm Thanh cảm thấy có rất nhiều lời cũng chẳng cần nói thêm nữa, chỉ duỗi tay dịu dàng sờ sờ đầu của cậu: "Được, chúng ta chắc chắn sẽ thắng."
Giống y như lời của Đàm Thanh, Tống Minh Hải quả nhiên bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chân không chạm đất.
Ông ta xuất thân từ cô nhi viện sau đó gây dựng sự nghiệp khiến người khác cực kỳ hâm mộ bằng hai bàn tay trắng, thấy rằng vụ cao ốc sắp sụp đổ, ông ta cũng chẳng có tinh lực đi quản chuyện xu hướng tính dục khiến ông ta không mấy vui vẻ của con trai.
Mà trường cấp ba tư thục Tống Yếm đang theo học khá nổi tiếng về cách quản lý quân sự hóa, khắc nghiệt đến mức ngày nào cũng dùng máy dò kim loại kiểm tra xem có người nào lén lút đem điện thoại theo hay không.
Vậy nên từ thứ hai đến thứ bảy hàng tuần, Tống Yếm chỉ có thể giao nộp điện thoại, chỉ có thể dựa vào những bức thue do SF Express gửi đến để liên lạc với Hạ Chi Dã.
Nhưng khi đến chủ nhật, cậu có thể video call với Hạ Chi Dã suốt một ngày một đêm, so với những ngày tháng trước kia, Tống Yếm đã cảm thấy cực kỳ đáng quý.
Cậu cũng bắt đầu chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh mới, không hề rơi vào sự bi quan hay lo âu nữa.
Hôm ấy khi nghe thấy Hạ Chi Dã miêu tả cuộc sống sau này của bọn họ, cậu bỗng có những kỳ vọng và tưởng tượng thiết thực hơn về tương lai của hai người, tất cả đều có hy vọng.
Cậu đã có thể an tâm ngủ yên, đi gặp Hạ Chi Dã và tương lai một mèo một chó ở trong mơ.
Cậu bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, một ngày ba bữa, dù ngon hay dở cũng chẳng bỏ bữa nào.
Cậu thậm chí còn chạy bộ vào ban đêm, dùng sự kiệt quệ thể chất để tiêu hao sự phiền não dư thừa và vô dụng.
Ngày tháng cứ trôi qua từng ngày từng ngày, kẹo que càng ngày càng ít, thư từ càng ngày càng dày, thể trọng của Tống Yếm cuối cùng cũng từ vô cùng gầy khôi phục thành gầy bình thường, thân thể cũng khỏe mạnh hơn không ít.
Cậu đang vô cùng nghiêm túc học hành, sinh sống, thương nhớ và chờ mong.
Ngày Hạ Chi Dã thành niên, bọn họ thân là học sinh cuối cấp bất hạnh, đều phải tham gia một lần thi tháng cuối cùng trước khi thi cuối kỳ.
Bởi vì là kỳ thu quan trọng phải nhập vào hồ sơ, cho nên Tống Yếm không thể đến Nam Vụ gặp mặt Hạ Chi Dã.
Đối với chuyện này, cậu có cảm giác áy náy không nói nên lời, Hạ Chi Dã cũng chẳng hề có ý định dễ như trở bàn tay tha thứ cho cậu chút nào cả.
Hắn dụ dỗ cậu mặt đỏ tai hồng kêu anh trai, anh trai nhỏ, anh Dã ơi, ông xã à, kêu hết mấy lần, sau đó ký tên đóng dấu tỏ vẻ cậu thiếu Hạ Chi Dã một nghi thức trưởng thành và một món quà thành niên xong xuôi, mới miễn cưỡng buông tha cho cậu.
Trừ việc này ra, tối hôm đó Hạ Chi Dã còn nhận được một câu thở dài của ông nội hắn: "Thôi, ông lớn tuổi rồi, không lay chuyển được mấy đứa.
Ba con cũng vậy, con cũng thế, nhận định việc gì rồi thì sẽ không chịu buông tay và không bao giờ chịu thua, nhưng ông già như ông cũng đâu thể người đầu bạc tiễn kẻ người đầu xanh thêm một lần nữa.
Cho nên con muốn làm gì thì cứ làm đi, có thể chịu trách nhiệm vì lựa chọn của mình là được, còn nữa, nhớ phải về thăm nhà thật nhiều vào "
Vì thế nên bạn học Hạ -nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần- Chi Dã bị Tống Yếm bao dưỡng suốt nửa năm, lại làm phiền chị họ của hắn sửa sang một danh sách tài sản gửi cho bạn trai của hắn ngay giữa đêm hôn khuya khoắt, để thực hiện lời hứa sau này giao tiền cho bạn trai quản lý của hắn với Tống Yếm vào năm 17 tuổi.
Mà hôm Tống Yếm thành niên, Hạ Chi Dã, thân là học sinh cuối cấp bất hạnh vẫn đang tham gia kỳ thi.
Hôm đó là ngày thứ hai trong đợt thi thử của thành phố Nam Vụ.
Hắn quyết định sau khi thi xong, đêm đó sẽ bay đến Bắc Kinh để tạo bất ngờ cho Tống Yếm.
Chỉ tiếc là cuối cùng cũng không thể thực hiện được quyết định này.
Hôm ấy là một ngày nắng trong hiếm có.
Xuân khởi Kinh Trập, đào hoa thái dương, anh duân quang niên.
*Mùa xuân bắt đầu từ tiết Kinh Trập, sắc xuân rực rỡ, ba tháng mùa xuân.
Có thể dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp miêu tả mùa xuân để miêu tả một ngày đẹp trời.
Mà ngày hôm ấy, tâm tình của Tống Yếm dường như cũng vui vẻ hiếm có.
Cậu ngồi trong phòng khách, chờ đợi Tống Minh Hải, người đã vật vã suốt đêm toàn thân nhiễm đầy mùi nicotin và bộ tây trang toàn là nếp gấp đang phong trần mệt mỏi chạy về nhà.
Sau đó phát hiện Tống Minh Hải từ trước đến nay vẫn luôn cao cao tại thượng tây trang giày da nhân mô cậu dành thế mà đã có vài sợi tóc bạc, ngay cả khuôn mặt cũng khá là tiều tụy.
Nghĩ đến việc loại người tự phụ kiêu ngạo tuyệt đối chuyên quyền này hẳn là sẽ không cho phép bản thân có bất cứ sự thất bại nào, thế nên mới liều mạng đến nông nỗi này.
Tống Yếm ngồi xuống ghế sô pha đối diện cậu, châm thuốc, ném một phần văn kiện đến trước mặt cậu: "Ký."
Bên B: Tống Minh Hải.
Bên A: Đợi điền thêm.
Chẳng chút ngoài ý muốn.
Đàm Thanh đã sớm biết Tống Minh Hải nhất định sẽ yêu cầu tiếp tục nắm giữ quyền cổ đông của cậu, cho nên mới nghĩ ra vài biện pháp làm vướng chân Tống Minh Hải, để ông ta mãi đến trưa mới quay về kịp.
Mà sở dĩ Tống Yếm ngồi ở đây chờ ông ta là do muốn nói một câu thẳng mặt với ông ta: "Xin lỗi, tổng giám đốc Tống, toàn bộ cổ phần của tôi đều mới bán hết vào hai tiếng trước rồi, vậy nên tôi không thể ký vào tờ giấy ủy quyền này được."
Đốt ngón tay của Tống Minh Hải hơi khựng lại, đốm lửa màu đỏ giữa đốt ngón tay thon dài chợt tối chợt sáng, sau đó ông ta cúi đầu nhàn nhạt phủi rớt tàn thuốc: "Không thể nào, trong tay cô ta không có nhiều tiền như vậy."
Thế nên nói chuyện với loại người thông minh như Tống Minh Hải quả là dùng rất ít sức.
Cũng càng dễ dàng bốn lạng đẩy ngàn cân.
Tống Yếm không tỏ ý kiến: "Vậy nên tôi mới không thu tiền của dì ấy.
Hoặc là nói tạm thời không có lấy tiền của dì ấy."
Ngón tay thon dài đang nghiền tàn thuốc chợt dùng lực, đuôi thuốc bỗng chợt cong queo theo một góc độ rất đột ngột, kèm với tiếng gạt tàn vạch ra một âm thanh ma sát chói tai trên mặt bàn, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh đầy áp lực trong phòng khách.
Tống Minh Hải ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Yếm, mặt mày lạnh lùng đè nặng sự phẫn nộ cùng cực: "Tống Yếm, mày biết mày làm cái gì không?"
Tống Yếm đáp rất bình tĩnh: "Tôi biết."
"Mày biết? Mày biết mà mày còn làm như vậy à?" Tiếng nói của Tống Minh Hải vững vàng nhiễm đầy tức giận, "Cô ta và mày không có chút quan hệ huyết thống nào với nhau, mày dựa vào cái gì mà tin tưởng cô ta!"
"Việc này chẳng lẽ không phải là vấn đề ông nên suy nghĩ hay sao?" Tống Yếm nhìn lại ông ta, "Tại sao tôi lại tình nguyện tin tưởng một người không có quan hệ huyết thống với tôi, cũng không thèm tin tưởng ông, chả nhẽ ông không nghĩ ra nguyên nhân à?"
"Tao là ba mày! Bất kể tao làm cái gì cũng không thể hại mày!" Ngón tay của Tống Minh Hải dùng sức gõ mạnh lên bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, "Dù tao có làm gì cũng là vì muốn tốt cho mày! Nhưng cô ta là người ngoài, mày dựa vào cái gì mà lại cảm thấy cô ta sẽ giúp mày?"
"Tôi thích thế." Hôm nay tâm tình của Tống Yếm hình như quả thật không tồi, đứng lên, xách cặp, "Dù sao thì hợp đồng cũng ký rồi, ông có nói nhiều với tôi cũng vô dụng.
Thay vì ở chỗ này lằng nhằng với tôi, không bằng suy nghĩ thử xem nên làm thế nào để giữ lại công ty của ông đi.
Suy cho cùng, bây giờ chắc ông cũng không đánh lại tôi đâu, cho nên hôm nay chúng ta tốt nhất cứ dễ đến dễ đi."
Tống Yếm nói xong cũng chẳng thèm quay đầu mà cứ thế bước về phía cửa ra.
Tống Minh Hải trực tiếp đứng lên quát to: "Mày đứng lại cho tao!"
Tống Yếm thật sự đứng lại, sau đó quay đầu, như là đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ồ một tiếng, "Quên nói với ông, cuối tuần này tôi sẽ về Nam Vụ để gặp Hạ Chi Dã, rồi ăn sinh nhật chung với cậu ấy, tiện đường giúp ông hỏi thăm ông Hạ luôn, đừng khách khí nhé.
Còn việc ông nói ông là ba tôi, bất kể làm chuyện gì cũng sẽ không làm hại đến tôi..."
"Có lẽ thế." Tống Yếm hơi từng, gật đầu, "Dù sao thì cái chuyện suýt nữa tiễn tôi vào phòng bệnh ICU tận hai lần, sao mà gọi là hại tôi được chứ.
Là do tôi gánh vác không nổi tình thương của cha kiểu đó mà thôi, vậy nên bây giờ tôi thành niên rồi, sau này chúng ta tốt nhất vẫn là bảo trì khoảng cách nhất định thì hơn.
Chúc ông bị thu mua thuận lợi, tạm biệt tổng giám đốc Tống."
Lần này Tống Yếm thật sự ngay cả đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Khi cửa lớn khéo lại, trong phòng vang lên một tiếng đồ sứ đập mạnh vào cánh cửa, tỏ rõ sự phẫn nộ vô dụng của Tống Minh Hải, cậu nghe được mà trong lòng cảm thấy êm tai đến cùng cực.
Ngẩng đầu híp mắt nhìn trời quang mây tạnh của ngày xuân ngay trên đỉnh đầu, nghĩ thầm, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, chuyến bay chắc sẽ không trễ đâu.
Lúc Hạ Chi Dã thi xong môn khoa học tổng hợp cuối cùng, đã là năm giờ chiều.
Học kỳ hai của học sinh cuối cấp trường Tam trung Nam Vụ không xứng để có ngày cuối tuần, cho nên Hạ Chi Dã trước hết phải đi tìm Nguyễn Điềm xin nghỉ.
Trong kế hoạch của hắn, đây vốn sẽ là một việc rất đơn giản.
Bởi vì Nguyễn Điềm luôn luôn am hiểu lòng người, cũng biết việc của hắn và Tống Yếm, hơn nữa Hạ Chi Dã đã có huy chương vàng Olympic Toán làm đảm bảo, tốt xấy gì cũng có thể tranh một chân vào lớp nâng cao cơ bản của Thanh Bắc, vậy nên bây giờ đa số giáo viên trong trường đều một mắt nhắm một mắt mở với hắn, Nguyễn Điềm thì càng không có lý do nào để từ chối."
Nhưng mà Nguyễn Điềm lại từ chối.
Nguyễn Điềm ngồi trong văn phòng không chút do dự: "Em cứ thành thành thật thật đợi trong trường cho cô, đừng có mơ đi đến chỗ nào cả."
"Đừng mà, Điềm muội, hôm nay là sinh nhật Tống Yếm, nếu em không đi, nhất định sẽ bị đá đó.
Em mà bị đá thì sẽ thất tình, em mà thất tình thì tâm tình chắc chắn sẽ không tốt, tâm tình mà không tốt thì thân thể sẽ suy sút, thân thể mà suy sút thì ngay cả trường top đầu cũng thi không đậu đâu.
Vậy nên vì công trạng năm nay của trường chúng ta, Điềm muội cô hãy giúp em phê duyệt một tờ đơn xin nghỉ phép đi ạ, xin cô đó, Điềm muội đáng yêu nhất mỹ lệ nhất của em ~"
Hạ Chi Dã hết uy hiếp rồi làm nũng, thậm chí còn tóm ấy cổ tay vô cùng đáng thương của Nguyễn Điềm lắc qua lắc lại, chớp chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ của hắn không chịu dứt.
Quả thật muốn không có giới hạn bao nhiêu thì không có giới hạn bấy nhiêu.
Nhưng mà dùng không được.
Nguyễn Điềm vốn luôn tươi cười ngọt ngào vẫn lạnh mặt vô tình từ chối: "Không được, bảo em thành thật ngồi trong trường đợi, em phải thành thật ngồi trong trường đợi.
Không được thương lượng."
Trước nay Hạ Chi Dã chưa từng thấy bộ dạng khắc nghiệt lạnh nhạt của Nguyễn Điềm như vậy bao giờ, trực giác cho biết hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nhìn thấy thời gian đã sắp trễ, hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nắm chặt quai đeo cặp bỏ lại một câu em đi trước nhé cô, giấy xin phép khi nào em về rồi bổ sung sau rồi vội vàng xoay người đi về phía cửa.
Nguyễn Điềm vội vã đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, thân ảnh của Hạ Chi Dã đã tự động dừng ngay trước cửa.
Ngoài cửa có người đang móc quai đeo cặp trên một bên vai, lười biếng uể oải dựa vào khung cửa, khi thấy Hạ Chi Dã bước ra, kiêu ngạo nhướng mi: "Muốn đi đâu đấy?"
Mắt phượng sắc bén xinh đẹp, khí chất lạnh lùng uể oải không dễ trêu chọc, màu da tái nhợt có chút bệnh trạng, và cả sự can đảm dám trắng trợn táo bạo đón đầu Hạ Chi Dã ngay trước cửa văn phòng.
Ngoại trừ Tống Yếm, không có người thứ hai.
Cơ mà tại sao Tống Yếm lại ở chỗ này?
Không phải cậu nói hắn rằng hôm nay rất bận, cho nên không có hứng thú ăn sinh nhật, cũng không cho hắn đến gặp cậu à.
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lén chạy đến Bắc Kinh, tiền trảm hậu tấu, ăn sinh nhật nhật trước rồi quỳ ván giặt đồ sau, kết quả Tống Yếm đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, có ý gì đây?
Còn chưa kịp hoàn hồn từ sự sốt ruột lúc nãy, đã bị ném cho một niềm vui thật bất ngờ, Hạ Chi Dã nhất thời sững sờ tại chỗ: "Sao cậu lại đến đây?"
Giọng điệu như thể giật mình vì được cưng chiều quá mà chưa kịp hoàn hồn.
Người đứng trước mặt hắn vẫn cứ nhướng mi như trước, giọng điệu ngông cuồng gợi đòn: "Tại sao tôi lại không thể đến đây, Tam trung do cậu mở à?"
Hạ Chi Dã: "Không phải..."
"Hay là cậu cảm thấy tôi không nên đến đây?"
"Không có..."
"Vậy ý của cậu là sao?"
Tống Yếm cậy sủng mà kiêu, được một tấc lại tiến thêm một thước, từng bước ép sát.
Chết ở chỗ bây giờ đang đứng trước cửa phòng, Hạ Chi Dã không thể làm được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trước mặt Tống Yếm, hỏi gì đáp nấy, còn mang vẻ dịu dàng như thể dù không biết tại sao phải dỗ nhưng cứ dỗ đã rồi tính tiếp.
Nguyễn Điềm đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu bá vương trường Tam trung bọn họ đâu, cuối cùng cũng kiềm chế không được bật cười thành tiếng: "Được rồi, hai đứa em chú ý ảnh hưởng.
Diễn cùng diễn với mấy em xong rồi, cầm giấy xin phép rồi nhanh chóng đi đi, đừng có đứng đây chướng mắt cô."
Nói, đẩy tờ giấy xin phép nghỉ học đã ký xong xuôi từ trên bàn tới đây.
Lúc này Hạ Chi Dã mới hoàn toàn hoàn hồn, hắn bị Nguyễn Điềm và Tống Yếm liên hợp với nhau lừa gạt.
Vật nhỏ, còn học được cách thông đồng với cô giáo cố ý khiến hắn lo lắng hãi hùng, lá gan to hơn rồi nhờ.
Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn Tống Yếm, híp mắt, nhẹ nhàng ma sát răng cấm.
Vẻ mặt này là báo động vô cùng nguy hiểm.
Để chắc chắn rằng bản thân sẽ không bị làm những việc xấu xa trong khuôn viên trường linh thiêng Tống Yếm vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Hạ Chi Dã lập tức tóm lấy giấy xin phép để trên bàn rồi nhanh chân đuổi theo.
Vì thế mà Tống Yếm còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị Hạ Chi Dã lôi cổ tay dồn vào một góc khuất ít ai lui tới.
Khi cảm giác áp bách do ưu thế chiều cao và hơi thở hormone quen thuộc đè tới trước mặt Tống Yếm, cậu vừa định đẩy ra, vừa định nghĩa chính từ nghiêm cảnh cáo Hạ Chi Dã không được làm ra mấy việc nhiễm bẩn sự thuần khiết của trường học, đã nghe thấy trên đỉnh đầy truyền đến một câu thật trầm thấp: "Đi qua đi lại vất vả, tại sao lại không ngoan ngoãn chờ tôi đi tìm cậu chứ."
Tiếng nói dù thấp nhưng lại dịu dàng, cuốn theo sự đau lòng và thương nhớ không thể che giấu, khi lọt vào trong tai Tống Yếm, khiến cậu chợt giật mình.
Rũ mắt, đáp rất bình đạm: "Bởi vì tôi không muốn luôn là cậu đến tìm tôi.
Cậu là bạn trai của tôi, tôi cũng là bạn trai của cậu."
Thế nên tình yêu và sự hy sinh của bọn họ chắc hẳn phải là mũi tên hai chiều có qua có lại.
Chứ không phải một mình Hạ Chi Dã vừa đau lòng vừa hy sinh.
Khi nghe thấy câu nói ấy,Hạ Chi Dã đột nhiên cảm thấy rung động và thỏa mãn không thể nói thành lời.
Tống Đại Hỉ nhà bọn họ quả nhiên đã là bạn lớn 18 tuổi, học được cách đau lòng cho người khác, cũng càng khiến người ta yêu thích hơn.
Hạ Chi Dã nhìn lông mi cậu khẽ run, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mí mắt của cậu: "Tống Yếm, tôi rất hạnh phúc."
Thật hạnh phúc khi lúc tôi muốn gặp cậu, cậu cũng muốn gặp tôi.
"Thế nên là bây giờ tôi có thể hôn cậu được không?"
Hạ Chi Dã chậm rãi gục đầu xuống, từng chút dời về phía đôi môi của Tống Yếm.
Tống Yếm cũng chỉ nắm chặt ngón tay đang rũ ở bên người, không hề từ chối.
Cảnh xuân chạng vạng ngoài cửa sổ đang lưu luyến ái muội.
Góc hẹp không người của khuôn viên trường, đúng là nơi thích hợp để các thiếu niên vụng trộm thể hiện tình yêu.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc cánh môi hai người vừa chạm vào nhau, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vô cùng phẫn nộ truyền đến từ sau lưng Hạ Chi Dã: "Hạ gia! Cậu im miệng lại cho tôi! Sao cậu có thể che giấu anh Yếm đi hôn người khác được chứ! Cái tên khốn nạn này!!!"
Vì thế mà toàn bộ bầu không khí kiều diễm bỗng chốc biến mất hầu như không còn.
Hạ Chi Dã thấp giọng thở dài.
Tống Yếm bị thân hình của hắn che chắn kín mít chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ này có người đã quen với việc chết nhục đến nỗi lặng câm: "Tránh ra."
"Tiểu Béo còn trẻ, đừng có ra tay tàn sát."
Nói xong, Hạ Chi Dã tránh qua một bên, để lộ ra Tống Yếm đứng trong góc tường.
Tống Yếm dựa vào tường, lạnh lùng liếc nhìn tiểu Béo và Triệu Duệ Văn đang trợn mắt đứng ở đầu bên kia hành lang, đang chuẩn bị tung ra mấy lời uy hiếp chết chóc, nhưng còn chưa kịp mở miệng, giây tiếp theo đã bị chấn động vì hai tiếng hét phấn khích chói tai rạch ngang bầu trời.
Ngay sau đó, hai thân ảnh một béo một gầy chợt dùng tốc độ tên lửa vọt lại chỗ cậu: "Yếm cưa!!! Cuối cùng cậu cũng về rồi! Bọn tôi nhớ cậu lắm đó!!!"
Hai người một trái một phải ôm chầm lấy Tống Yếm, siết chặt đến nỗi khiến Tống Yếm không thể động đậy chứ đừng nói là giết người, thậm chí còn mang theo sóng âm thanh tàn nhẫn tân công thẳng vào tim gan.
"Huhuhu, anh Yếm, quay về đây mà sao lại không thèm nói một tiếng với chúng tôi hết vậy.
Có phải là trong lòng cậu chỉ có anh Dã thôi, không có mấy người bạn là chúng tôi có đúng không."
"Huhuhu, anh Yếm, sao cậu lại gầy thế này, cậu sắp chỉ bằng một nửa chiều rộng của tiểu Béo luôn rồi á."
"Anh Yếm, cậu về nhà không có bị ngược đãi chứ."
"Nhất định là có bị ngược đãi, miệng vết thương ở đâu, tôi xem thử nào, hãy để tôi dùng tới sự trợ giúp yêu thương cho cậu...!Ấu! Hạ gia, nhẹ chút!"
Ôm gào hai câu thì thôi, tại sao còn dám vén quần áo lên đó.
Hạ Chi Dã trực tiếp sử dụng bạo lực lôi hai tên kia ra khỏi người Tống Yếm: "Đừng có động tay động chân, hai người các cậu chán sống rồi có phải không?"
"Không phải chứ Hạ gia, hai thẳng nam như chúng tôi đây, cậu ăn giấm bậy bạ gì đấy, bọn tôi chỉ là đơn thuần quan tâm anh Yếm mà thôi." Triệu Duệ Văn vô cùng bất mãn với hành vi bá đạo của Hạ Chi Dã, "Cơ mà anh Yếm qf, tại sao cậu lại ở đây? Cậu về luôn à?"
"Không." Tống Yếm nhích quai đeo cặp trên vai, "Tôi chỉ tùy tiện quay về nhìn thử thôi."
"Tam trung có gì đẹp..."
"Cậu ngốc à, hôm nay là sinh nhật của anh Yếm đó." Không đợi Triệu Duệ Văn nói xong, tiểu Béo đã trực tiếp cắt lời.
Lúc này Triệu Duệ Văn mới bừng tỉnh, vỗ trán: "Đúng ha! Hôm nay là kinh trập! Đù má, tôi nói này, tối nay mà vẫn còn không đi ấy à!"
Tống Yếm: "? Đi gì cơ?"
Triệu Duệ Văn phi thường kích động: "Đi làm nghi lễ trưởng thành đó! Bây giờ cậu đã là đàn ông đích thực! Phải làm chuyện đàn ông đích thực nên làm chứ! Nếu không chẳng phải là uổng phí việc cậu ngàn dặm xa xôi bay đến đây tìm Hạ gia một chuyến à.
Đi, đi đến thi cử ắt qua nào, uống hai ly, sau đó làm chính sự!"
Triệu Duệ Văn khí phách hiên ngang, dõng dạc hùng hồn.
Tiểu Béo: "....?"
Tống Yếm: "...??"
Hạ Chi Dã: "...???"
Mẹ nó Triệu Duệ Văn đang làm gì vậy?
Bình thường thoạt nhìn thành thành thật thật, kết quả tư tưởng lại xấu xa đáng khinh thế à?
Mấu chốt nhất chính là, cậu mới không có hứng thú làm cái việc mà đàn ông nên làm gì đó đâu!
Tống Yếm đỏ tai, hung dữ đạp Hạ Chi Dã một cú, đôi xoay người đi mất.
Triệu Duệ Văn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác: "Anh Yếm làm sao vậy?"
"Cậu còn hỏi cậu ấy làm sao?" Hạ Chi Dã đá chân về phía y, "Cậu không biết anh Yếm của cậu da mặt mỏng à? Chuyện như thế này cũng lấy ra nói bậy được? Cậu chán sống rồi đúng không?"
"???" Triệu Duệ Văn tỏ vẻ vô tội, "Không phải, là một người đàn ông, ngày đầu tiên thành niên, cuối cùng cũng không phải mở thẻ đen nữa rồi, có thể quang minh chính đại đến tiệm net trải nghiệm một phen, có cái gì mà ngại ngùng? Chuyện này cũng có thể bị đánh à?"
"...?"
Ba người còn lại chợt khựng người, đồng thời bật ra một dấu chấm hỏi?
Triệu Duệ Văn càng nói càng không thể hiểu nổi: "Đây là 18 tuổi đó! Trang đầu tiên trong cuộc đời của một người đàn ông đủ 18 tuổi đi bao quán net cả đêm chẳng lẽ không sướng? Gọi Chu Tử Thu đấu team năm chẳng lẽ khó chịu lắm à? Rốt cuộc là các cậu bị làm sao thế?!"
"..."
Trầm mặc thật lâu.
Hóa ra người xấu xa đáng khung lại là bản thân ta.
Tiểu Béo thở ra một hơi thật dài: "Anh Yếm."
Tống Yếm lãnh đạm nói: "Ừ."
"Thật xin lỗi, tôi không nên làm một tên thẳng nam ngu ngốc như thế này rồi xuất hiện trước mặt của cậu, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu ấy đi ngay."
"Được."
Nói xong, tiểu Béo lập tức kéo Triệu Duệ Văn còn chưa nhận ra bản thân rốt cuộc đã nói sai chỗ nào, dùng tốc độ nhanh nhất gần đẩy rồi bỏ trốn mất dạng.
Hạ Chi Dã cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, ôm chầm bả vai của Tống Yếm: "Thế nào, Yếm cưa, có muốn suy xét đến việc đón đêm đầu tiên của tuổi 18 bằng một nghi thức trưởng thành khác biệt mà thằng đàn ông thực sự nên trải qua chút không, hửm?"
Không biết xấu hổ!
"...!Hạ Chi Dã, cậu giữ mặt mũi chút đi!"
Tống Yếm dùng lực đá bay hắn ra, xụ mặt, bên tai đỏ bừng, nhanh chân bước ra ngoài.
Hạ Chi Dã vội vàng tươi cười đuổi theo, ôm vai Tống Yếm.
Vẫn như cũ, là một người cười, một người mắng, vui cười tức giận, thoạt nhìn tựa như không có chút khác biệt so với những ngày lúc trước.
Chỉ là trên người Tống Yếm không còn bộ đồng phục Tam trung nữa, cửa hàng hai bên đường phố cũng đã khai trương quán mới, đầu hẻm Tại Tửu cũng viết đầy mấy câu đoán chữ đỏ tươi.
Ngày hôm ấy chung quy cũng là lần cuối cùng bọn họ khoác lên mình bộ đồng phục giống hệt nhau rồi đi qua con phố cũ đó.
Thời gian niên thiếu bị bỏ lỡ trong một năm ấy chung quy cũng là khoảng thời gian niên thiếu vĩnh viễn không thể tìm lại được dù dùng bất cứ cách nào trong suốt quãng đời còn lại.
Bởi vì theo năm tháng sẽ luôn có một vài thứ âm thầm thay đổi ở những nơi bạn không nhìn thể thấy.
Nhưng mà những thứ không thay đổi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nghe thấy giọng nói của bọn họ, tiểu Mạt Chượt vẫn sẽ nhanh chóng lao ra với đôi chân ngắn củn cỡn của cô bé như lúc trước, ôm chặt chân Tống Yếm: "Anh Yếm ơi, tiểu Mạt Chượt nhớ anh lắm."
Khi bà Lưu nhìn thấy Tống Yếm, nước mắt vẫn sẽ đau lòng tuôn ra, nắm lấy tay cậu liên tiếp nhắc mãi: "Tại sao lại gầy như thế này, người lớn trong nhà con chăm sóc con kiểu gì đấy, sao mà khiến con gầy như vậy được chứ."
Sân trước của căn nhà trệt ấm áp nhỏ hẹp vẫn ấm áp và chen chúc như thế.
Món mì trường thọ do bà nội chính tay nấu ra vẫn thơm ngon như vậy.
Bàn tiệc sinh nhật đầy ú ụ, những miếng thịt tuyệt nhất, những nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng nhất, những bộ phận ngon nhất, tất cả vẫn luôn được bỏ vào trong chén của Tống Yếm như cũ.
Mà bà nội Lưu cũng đã sớm biết hai đứa nhỏ này không dễ dàng, cho nên sau khi tiệc sinh nhật xong, lập tức dẫn tiểu Mạt Chượt đi nghỉ ngơi thật sớm, chừa thời gian và không gian cho hai đứa nhỏ thật sự không mấy dễ dàng này.
Tống Yếm dựa vào cửa sổ phòng ngủ, nhìn ngắm bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, không nói gì một hồi lâu.
Hạ Chi Dã bước đến bên cậu, dùng tư thế giống hệt cậu dựa vào cạnh cậu, hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"
"Không nhìn gì cả, chỉ là suy nghĩ xem nếu sang năm hẻm Tại Tửu thật sự bị phá dỡ, nhà cậu tặng cho tôi có phải là mất dạng luôn không."
Lúc Tống Yếm nói ra mấy lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, thế nhưng Hạ Chi Dã có thể nghe được sự thương cảm bên trong đó.
Hắn nắm lấy tay Tống Yếm: "Cậu lại đây với tôi."
Tống Yếm bị hắn nắm tay dắt tới sofa phòng khách rồi ngồi xuống, trơ mắt nhìn Hạ Chi Dã mở ngăn kéo của bàn trà ra, sau đó vừa mới liếc mắt đã trông thấy cái đồng hồ Omega màu rong biển.
Nhớ lại chuyện bị Hạ Chi Dã lừa gạt, sự phẫn nộ bất chợt hòa tan hết tất cả thương cảm.
Vừa mới chuẩn bị đánh Hạ Chi Dã thêm một trận nữa, đã bị Hạ Chi Dã vội vàng ôm sát vào trong lồng ngực: "Tôi sai rồi, muốn đánh thì một lát nữa rồi hẵng đánh, chờ tôi cho cậu xem một thứ trước đã."
Xem cái đít!
Tống Yếm đang định chen chân đá Hạ Chi Dã, một quyển album lập tức xuất hiện kịp thời trước mặt cậu.
Một quyển album đã lâu, thoạt nhìn đã được mấy năm, trên bìa album còn có một dòng chữ viết tay người một nhà của tôi trông rất non nớt.
Tống Yếm dừng lại: "Đây là cái gì?"
"Đây là nhà của tôi." Hạ Chi Dã mở trang đầu tiên ra, chỉ vào tấm ảnh chụp đã cũ, "Đây là lúc mẹ mang thai tôi, đây là ba tôi.
Cho nên đây là ảnh chụp một nhà ba người của chúng tôi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì cậu cứ lật qua về phía sau."
Tống Yếm ngồi trên đùi Hạ Chi Dã, bị hắn ôm vào trong lòng, lật từng tờ từng tờ ở đằng sau, tất cả đều là ảnh chụp của hắn và ba mẹ, có thể nhìn ra đây là một gia đình rất hạnh phúc, nhưng cậu không biết mục đích mà Hạ Chi Dã cho cậu xem cái này.
Đang muốn đặt câu hỏi, đầu ngón tay bỗng dừng lại khi nhìn thấy một tấm ảnh.
Bức ảnh đó là bức ảnh bọn họ bị chụp lén lần đầu tiên và được đăng lên Teiba với tên gọi là chạy trốn.
Sau bức ảnh này là ảnh chụp bọn họ tham gia hoạt động gia đình ở công viên giải trí.
Phía sau nữa là tấm ảnh chụp lén khi cậu đang ngủ say, ảnh nhận thưởng trong cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh, ảnh hỉ phục khi diễn Lương Chúc.
Toàn bộ đều là ảnh của cậu.
Cũng là tồn tại duy nhất trong cuốn album này ngoại trừ hắn và ba mẹ của hắn.
Tốc độ lật album của Tống Yếm càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Hạ Chi Dã ôm cậu, thấp giọng nỉ non bên tai cậu: "Cuốn album này là thứ tôi thích nhất khi còn nhỏ, sau này ba mẹ tôi qua đời, quyển album này chợt trở thành gia đình trong lòng tôi.
Cho nên lúc tôi đặt ảnh của cậu vào đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ở cạnh cậu suốt đời, là kiểu cùng nhau sống trong một gia đình suốt cả đời ấy."
"Không liên quan đến việc nhà cửa ở đâu, có được ở chung sổ hộ khẩu hay không.
Chỉ liên quan đến chuyện chúng ta có ở bên nhau, có còn yêu nhau hay không mà thôi."
"Tôi biết thật ra độ tuổi này của chúng ta mà nói ra mấy lời này rất ấu trĩ, không đáng tin chút nào, nhưng ít nhất bây giờ tôi rất nghiêm túc khi suy nghĩ như vậy, hơn nữa tôi cũng sẽ cố gắng dùng cả đời để làm được chuyện này, vậy nên tôi hy vọng cậu có thể tin tôi."
"Vốn dĩ tôi đã đặt bàn tại nhà hàng trong một khách sạn rất xịn, chuẩn bị quà tặng và nghi thức rất lãng mạn, có dàn nhạc violon, có tháp bánh kem, có hao hồng, có nến thơm, nhưng mà ai ngờ được là cậu lại đột nhiên tập kích bay về Nam Vụ, khiến tôi bây giờ giống như một người bạn trai không xứng đáng, chưa chuẩn bị được cái gì cả."
"Nhưng cũng may thứ này là vật tùy thân luôn mang theo, muốn làm quà tặng sinh nhật 18 tuổi cho cậu, không biết cậu có bằng lòng nhận lấy không đây."
"Vậy nên Tống Yếm à, cậu có bằng lòng trở thành người yêu của tôi, người nhà, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại hay không."
Giọng nói của Hạ Chi Dã vừa dịu dàng vừa chắc chắn.
Như là dòng nước mùa xuân như mùa nước nổi chảy róc rách trong đêm, đem đến cảnh xuân tươi đẹp suốt cả cuộc đời.
Tống Yếm nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn cũng nhìn về phía Tống Yếm.
Sau đó Tống Yếm chợt phát hiện đôi mắt của hắn tại sao lại đẹp như thế, đẹp đến mức khiến cậu cầm lòng không đậu cúi đầu khẽ hôn một cái.
Nụ hôn khẽ lướt qua rồi lập tức dừng lại này nhanh chóng nhận được sự đáp lại nồng nhiệt và dịu dàng nhất.
Mãi đến khi cuốn album rơi xuống mặt đất, bông hồng nở rôn bên cửa sổ lặng lẽ không một tiếng động khẽ rụng một cánh hoa.
Tống Yếm nằm trên người Hạ Chi Dã, thấp giọng nói một câu: "Hạ Chi Dã, lần này tôi không còn nhỏ nữa, thân thể của tôi cũng khỏe rồi, hơn nữa, tôi bằng lòng."
Cho nên cậu muốn làm gì đó đẹp đẽ trong mùa xuân này cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả.
.
Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi