Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi
Chương 54: Thói Quen
Sau khi đấm một quyền, Tống Yếm mới cảm thấy không đúng.Mềm mại, ấm áp, có hơi không giống với cảm giác vừa lạnh vừa cứng của đám ma quỷ như trong tưởng tượng.Đầu tiên Tống Yếm ngẩn người, sau đó nghe được một câu ai oán anh Yếm, cậu thật tàn nhẫn được truyền từ dưới lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bạn béo đang tủi thân ôm cơ thể nằm trên đất, bấy giờ mới bừng tỉnh sựt nhớ ra việc Hạ Chi Dã đã lên đường tham gia tập huấn, hiện tại người ngủ ở giường trên chính là tiểu Béo.Từ từ.Tiểu Béo?!Tống Yếm đệt một tiếng, vội vàng xoay người xuống giường, đỡ tiểu Béo đứng dậy, thấp giọng nói: "Không sao chứ?"Không khó để nghe ra sự lo lắng và áy náy vô cùng bên trong giọng nói.Tiểu Béo cũng không có sao cả, dù sao người đang buồn ngủ mơ mơ đến nỗi màng màng cũng chẳng có mấy sức lực, bụng của bạn lại có đủ độ giảm xóc cho nên không có đau lắm, chỉ là cảm giác nhục nhã rất mạnh mẽ mà thôi.Vịn vào cánh tay Tống Yếm chầm chậm đứng dậy rồi ngồi lên giường của cậu, vẫy vẫy tay: "Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là đột nhiên cậu làm vậy nên khiến tôi sửng sốt."Tống Yếm chột dạ xoa xoa chóp mũi: "À ừm, tôi quên mất cậu dọn qua đây, mới đầu chưa phản ứng kịp...!Xin lỗi nhé.""Không sao, tôi đoán được mà." Tiểu Béo ngồi bên mép giường, vẻ mặt thoải mái, "Lúc cậu liên tục kêu tên của anh Dã thì tôi đã biết bản thân chỉ là vật hy sinh cho tình yêu của hai người mà thôi.""Ai yêu đương gì với cậu ta?"Tống Yếm trực tiếp phản bác.Tiểu Béo cho rằng cậu không dám thừa nhận, vỗ vỗ bả vai của cậu: "Không sao đâu anh Yếm, tôi biết do tình huống đặc biệt của các cậu nên mới không thừa nhận, nhưng mà ở trước mặt tôi thì cậu có thể yên tâm lớn mật là chính mình, cái gì tôi cũng hiểu hết á, cái gì cũng hiểu."Tống Yếm: "?""Cho nên cậu và anh Dã nhất định phải hạnh phúc, nếu không thì rất có lỗi với việc tôi hy sinh rất nhiều vì tình yêu của hai người."Tống Yếm: "??""Không phải, rốt cuộc là cậu hiểu cái gì?" Tống Yếm nhẫn nhịn tính khí, nhấn mạnh, "Tôi và Hạ Chi Dã hiện giờ chỉ là quan hệ bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn bình thường nhất mà thôi.""Cậu và anh Dã chỉ là là quan hệ bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn bình thường nhất? Ha hả." Tiểu Béo vốn đang thấy bản thân như vừa mới nghe xong một câu chuyện rất nực cười.Tống Yếm lại cau mày: "Nếu không?"Vẻ mặt nghiêm túc đến nỗi không giống như đang nói giỡn hay là che giấu, tiểu Béo bỗng cảm thấy không đúng: "Từ từ, anh Yếm, lời này của cậu là nghiêm túc thật à?""Vô nghĩa."Tống Yếm ngắn gọn sáng tỏ biểu đạt thái độ của bản thân.Tiểu Béo: "...?"Tống Yếm thế mà lại nghiêm túc cảm thấy như vậy à?!Chuyện này có khoa học không thế?"Không phải chứ anh Yếm, hai người như vậy mà cậu vẫn có thể nói là quan hệ bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn bình thường?" Tiểu Béo cảm thấy nhân sinh quan của đã chịu đả kích, "Anh Dã đối xử với cậu như thế nào thì tôi không nói nữa, trong lòng cậu hẳn là đã hiểu rõ.
Nhưng cái cách cậu đối xử với anh Dã ra sao, trong lòng cậu lại không rõ à?"Tống Yếm dường như cũng không rõ lắm: "Tôi đối xử với cậu ấy ra sao cơ?"Không phải chỉ là việc giúp đỡ người nghèo rất bình thường rồi sau đó ngẫu nhiên tim đập nhanh hơn thôi sao.Nhìn Tống Yếm ngày thường đều thông minh hơn bất cứ ai mà lúc này lại bày ra vẻ mặt như đầu óc gỗ du, tiểu Béo tức đến bật cười thay cho Hạ Chi Dã: "Cậu hỏi là cậu đối xử với cậu ấy ra sao á? Mỗi lần có nữ sinh tặng quà cho cậu ấy, mặt của cậu lập tức tối sầm, bản thân cậu không lấy gương ra soi thử à?"Tống Yếm: "...""Lúc trước anh Dã đã từng chạy Marathon rồi, lần này thì phải chạy 3000 mét lẫn 1000 mét, cậu khẩn trương đến mức thiếu chút nữa đã chuyển khoa dinh dưỡng của bệnh viện về đây cho cậu ấy luôn rồi, cậu không cảm thấy cậu hơi quan tâm quá mức à?"Tống Yếm: "...""Hơn nữa việc cậu ngủ, cậu khát đều phải kêu tên của anh Dã, bạn cùng bàn và bạn cùng phòng bình thường như chúng tôi không có làm như vậy bao giờ cả."Tiểu Béo ỷ vào sự áy náy vì vừa đấm bạn một quyền của Tống Yếm nên làm tay hoa lan chỉ, rung đùi đắc ý, âm dương quái khí, thần thái vẻ mặt y hệt như đại nội tổng quản phụ trách việc gièm pha gian thần.Mà Tống Yếm lại bị lời nói của bạn làm cho á khẩu không trả lời được, sau một hồi im lặng ngắn ngủi mới nhàn nhạt biện giải: "Chỉ là thói quen mà thôi.""Ồ..." Tiểu Béo giơ tay hoa lan chỉ, nhẹ chấm một chút, "Chúng tôi quen biết Hạ gia lâu như vậy, tại sao lại không hình thành thói quen giống như này thế?"Giọng điệu cực kỳ âm dương quái khí, nếu đổi thành ngày thường, có lẽ tiểu Béo đã đi đầu thai một trăm lần.Nhưng bởi vì chột dạ, Tống Yếm chỉ đứng im tại chỗ không nói lời nào.Mái tóc mềm mại đen nhánh lộn xộn do mới ngủ dậy rũ xuống chân mày, mí mắt hơi cụp, môi mím lại, nhìn qua có chút ngốc nghếch.Tiểu Béo vốn đang giọng điệu cổ quái quay đầu lại nhìn thấy cậu như vậy thì khẽ dừng.Từ từ, bộ dáng này của Tống Yếm thoạt nhìn không phải là hiểu nhưng giả vờ không hiểu, mà hình như là thật sự không hiểu?!Không phải chứ...Nhưng mà nhớ đến trạng thái lạnh lùng thiếu thốn tình cảm của Tống Yếm lúc bình thường, tiểu Béo bỗng cảm thấy hình như cũng không phải không có khả năng.Dù sao thì việc đóa hoa đẹp trên núi cao không hiểu được tình cảm của người phàm như bọn họ cũng rất bình thường.Vì thế bỗng chợt không thể âm dương quái khí thêm được nữa.Chỉ nhìn Tống Yếm đứng im ở chỗ đó nửa ngày cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi, sau đó yên lặng buông bàn tay hoa lan chỉ của mình ra, khôi phục giọng điệu đứng đắn: "Dù sao chuyện có phải thói quen hay không, cậu cứ thử là biết, nếu chỉ là thói quen thì ban đầu sẽ có chút không thích ứng được, nếu càng ngày càng không thích ứng, vậy chứng tỏ đó không phải là thói quen.
Cơ mà...""Cơ mà cái gì?"Tống Yếm hỏi.Tiểu Béo thở dài, nghiêm túc nói: "Cơ mà cậu đừng ỷ vào việc anh Dã bất kể ra sao cũng sẽ đối tốt với cậu mà cứ ỡm ờ mãi, cậu ấy là thật lòng thích cậu, sẽ luôn nhân nhượng cậu.
Nhưng nói thật, Anh Yếm, thích một người có tính cách như cậu quả thật không dễ dàng chút nào."Không phải nói con người của Tống Yếm không tốt.Chỉ là với người có tính cách như Tống Yếm, muốn tiếp cận thôi mà đã cần rất nhiều dũng khí, huống chi là muốn hiểu biết sâu sắc và lớn mật yêu thích.Rốt cuộc thì mọi người cũng chỉ là bạn cùng lứa tuổi bình thường mà thôi, ai cũng không có nghĩa vụ đối diện với vẻ lạnh lùng chù ụ của người khác để tìm hiểu bản tính thật ra vốn dĩ rất thiện lương rất mềm mại của họ, sau đó lại bao dung cho tính xấu của người đó.Tình cảm của con người đều cần sự hồi đáp, không có được lời phản hồi, thời gian lâu dần sẽ cảm thấy mệt mỏi.Mặc dù rất nhiều người chưa chắc sẽ từ bỏ vì thấy mệt, nhưng cứ kéo dài mãi như vậy, quả thật có hơi không công bằng với người bên phía chủ động.Tiểu Béo bởi vì quen Hạ Chi Dã nên mới thân với Tống Yếm, cũng biết Tống Yếm chỉ lạnh nhạt quái gở ở mặt ngoài mà thôi, thực tế cũng không phải người không biết đúng sai, thậm chí còn có đôi khi rất đơn thuần dễ lừa, thế nên hôm nay thừa dịp đụng phải tình huống đặc biệt mới dám to gan đào tim đào phổi nói nhiều như vậy.Mà Tống Yếm quả thật cũng không tức giận rồi đánh người như bạn đã nghĩ, chỉ đứng ngay tãi chỗ, rũ mi, sau đó rầm rì nói: "Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn."Nghe thấy câu đó, tiểu Béo rầu thúi ruột vì tình yêu của người khác mới vừa lòng đứng lên: "Biết rồi là được, tôi đi ngủ tiếp đây.""Ừm."Giường trên rất nhanh truyền đến tiếng ngáy lên xuống phập phồng đinh tai nhức óc của tiểu Béo, mà Tống Yếm cũng quên mất chuyện lúc nãy mình khát nước, nằm nghiêng trên giường, nhìn cây vạn tuế bé xíu đặt trên bàn học đối diện đang an tĩnh trầm mặc đứng dưới ánh trăng rồi ngẩn ngơ.Lúc trước cậu chưa nhận ra, nhưng hôm nay tiểu Béo nói như vậy bỗng khiến cậu mới chợt phát hiện bản thân thật sự rất ích kỷ.Chính cậu không tin tưởng vào tình cảm, không tin tưởng việc thành lập các mối quan hệ, không tin tưởng vào việc Hạ Chi Dã thật sự thích cậu.
Sau đó vì mặt mũi của bản thân mà dù thích cũng không chịu thừa nhận, rõ ràng là luyến tiếc nhưng lại không chịu thừa nhận, rõ ràng là lo lắng nhưng vẫn không muốn thừa nhận.Lại không hề nghĩ đến việc nếu Hạ Chi Dã thật lòng thích cậu, cậu lại dây dưa như vậy, Hạ Chi Dã sẽ có cảm giác như thế nào, mà khi bản thân cậu nói những lời lạnh nhạt đó ra, Hạ Chi Dã rốt cuộc có thấy mất mát thương tâm hay không.Nếu Hạ Chi Dã thật sự mất mát thương tâm thì phải làm sao bây giờ.Nghĩ đến đó, Tống Yếm chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, lấy điện thoại ra, nhận mở tài khoản Wechat của Hạ Chi Dã, vừa mới chuẩn bị nhắn một câu quan tâm hỏi han đã thấy tin nhắn Hạ Chi Dã gửi vào hai tiếng trước:Wild: Đã đến địa điểm tập huấn rồi, phải nộp điện thoại nên nếu không liên hệ với tôi đueọc thì đừng lo lắng, ngủ ngoan rồi chờ tôi về.Wild: Tuy rằng cậu đã nói sẽ không nhớ tôi nhưng mà tôi vẫn nhớ cậu.Wild: Ngủ ngon, bạn trai tương lai của tôi.Tuy rằng cậu đã nói sẽ không nhớ tôi nhưng mà tôi vẫn nhớ cậu.Ngón tay Tống Yếm nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ này hai lần, một cảm giác ấm áp chua xót thong thả lướt qua từng dây thần kinh nơi khóe mắt và chóp mũi của cậu.Khó trách Tống Minh Hải lại đặt tên cho cậu là ghét, xem ra cậu thật sự không xứng đáng để người khác yêu thích.Cậu đúng là một đứa nhỏ có tính cách rất kém và tính khí rất xấu, cũng chỉ có nhân tài có khiếu thẩm mỹ kỳ kỳ quái quái như Hạ Chi Dã mới không hiểu ra sao mà thích cậu thôi.Nhưng mà Hạ Chi Dã tốt như vậy, nếu sau này hắn phát hiện thật ra cậu là một đứa trẻ không xứng đáng để hắn thích thì phải làm sao đây.Tống Yếm tắt điện thoại, chui vào chăn bông, nhắm mắt lại.Cậu nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi Hạ Chi Dã quay về, cậu nhất định phải cho hắn một đáp án.Ngày kế tiếp sau khi Hạ Chi Dã rời đi, Nam Vụ bắt đầu đổ mưa xám xịt cả bầu trời, nhiệt độ không khí hạ xuống trong nhiều ngày, toàn bộ Nam Vụ cũng xem như hoàn toàn bước vào mùa đông.Mùa đông phương nam rất khác phương bắc, không có gió gào thét lạnh thấu xương đáng sợ như vậy, cũng không có việc đột ngột hạ thấp nhiệt độ xuống âm độ, chỉ có cái lạnh cực kỳ ẩm ướt giá rét, sự lạnh lẽo u ám thấm vào xuống cốt toàn thân từ trên xuống dưới, hơi lạnh muốn tránh cũng không thể tránh.Tống Yếm cũng thay đổi áo lông vừa dày vừa ấm và cả áo lông vũ.Kể từ khi tiểu Béo nói với cậu những lời đó, cậu cũng bắt đầu thử thoát khỏi một vài thói quen hư do Hạ Chi Dã tạo ra.Chẳng hạn như mỗi buổi sáng sẽ không còn làm mình làm mẩy chờ Hạ Chi Dã nửa dỗ nửa ôm ôm xuống giường, mà chỉ cần đồng hồ vang lên tiếng thứ nhất là sẽ lập tức thức đậy.Chẳng hạn như giữa các giờ học của mỗi sáng và mỗi tối cũng sẽ không còn ngồi im tại chỗ chờ nước lọc đưa đến trước mặt nữa, mà là ghi vào giấy nhớ để nhắc nhở bản thân nhớ rót nước nóng vào bình giữ nhiệt.Chẳng hạn như mỗi ngày sẽ đúng giờ đi ăn cơm chung với bọn tiểu Béo, bản thân yên lặng gắp những món mình không thích bỏ ra ngoài, có cả việc đi học rồi tan học cùng nhau, chẳng còn quái gở lạc lõng như trước nữa.Lúc ban đầu thì thường hay không quen, luôn miệng gọi tên Hạ Chi Dã, gọi được một nửa mới chợt nhận ra hắn không có ở đây, sau đó mất mát xoay người lại.Mà không có Hạ Chi Dã, người luôn hạ bút thành văn xử lý êm đẹp mọi chuyện, nên rất nhiều việc vặt hằng ngày mà cậu làm đều chẳng chút thuận tay, bực bội đến nỗi muốn trực tiếp xách Hạ Chi Dã đang ở trại tập huấn quay về đây.
Nhưng mỗi lần mở Wechat ra nhìn dòng chữ tôi vẫn nhớ cậu của Hạ Chi Dã thì sẽ lập tức bình tĩnh.Vì thế sau một khoảng thời gian khá dài cũng chậm rãi quen dần.
Tống Yếm mới chợt phát hiện thật ra những thói quen trong sinh hoạt đó cũng chẳng có khó sửa như cậu tưởng tượng, giống như tiểu Béo đã nói, chỉ là ban đầu có hơi không thích ứng, sau này sẽ tốt thôi.Nhưng mà không phải tất cả thói quen đều dễ dàng thay đổi như thói quen trong sinh hoạt, thậm chí theo dòng thời gian trôi qua, chúng sẽ càng ngày càng khó thích ứng, càng ngày càng mãnh kiệt, càng ngày càng giống như một căn bệnh cứng đầu không thể chữa khỏi.Chẳng hạn như mỗi ngày cứ luôn vô thức bật điện thoại lên, nhấn vào lịch để nhìn xem cách ngày 21 tháng 12 còn có bao nhiêu ngày.Chờ đến khi còn cách ngày 21 tháng 12 chỉ còn đúng một ngày, Tống Yếm đi theo Nguyễn Điềm đến trường Thực Nghiệm.Cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh Cúp Thanh Tài lần này được mấy trường đại học ở Bắc Kinh tài trợ, mời những trường học trọng điểm thuộc các tỉnh trong cả nước đến tham dự, tổ chức giao lưu thay phiên giữa các thành phố, năm nay vừa lúc đến lượt Nam Vụ.Mà xét từ trang bị phần mềm và phần cứng mà nói, trường học tốt nhất toàn bộ Nam Vụ chính là Thực Nghiệm, vì vậy nên địa điểm tổ chức cứ thế tự nhiên rơi vào đầu của trường Thực Nghiệm.Chiều ngày 20 tháng 12, các bản thảo đã được chuẩn bị trước được sử dụng để tham gia vòng loại, sau đó sẽ đề xuất ngay tại chỗ, trao đổi giao lưu học tập vào ngày 21, ngày 22 cử hành trận chung kết, trong lúc đó việc ăn uống của các tuyển thủ dự thi sẽ được sắp xếp ở Thực Nghiệm.Nguyễn Điềm là giáo viên hướng dẫn của Tam trung nên toàn bộ hành trình đều phải đi cùng.Vì thế sáng sớm chủ nhật ngày 20, Nguyễn Điềm đã gọi điện thoại cho cậu: "Tống Yếm, em dậy chưa?"Tống Yếm không biết nếu mình chưa dậy thì người nhận cuộc gọi của Nguyễn Điềm là ai nữa, nhưng vẫn đáp: "Rồi ạ.""Dậy rồi là được, dậy rồi là được, lúc trước Hạ Chi Dã nói với cô em rất khó thức giấc, vừa không thích nghe tiếng đồng hồ báo thức vừa thích nổi giận, bảo cô hôm nào tổ chức thi đấu thì nhất định phải đoạt mạng liên hoàn call cho em, không ngờ rằng em rất có tự giác." Nguyễn Điềm mỹ mãn tuyên dương.Ngón tay nắm điện thoại của Tống Yếm bỗng chốc dùng sức đến mức biến xanh.Đệt, cái tên Hạ Chi Dã ngốc nghếch này, chuyện cậu có chứng gắt ngủ quang vinh lắm hay gì?! Có cần phải gặp người ta là kể ra không hả?! Cậu không biết xấu hổ à?!Mà Nguyễn Điềm ở đầu dây bên kia đã lải nhải được một đống việc, cuối cùng hỏi một câu: "Ồ, đúng rồi, em có đồ vest chưa? Không có thì để cô mượn đồ vest của bạn trai cô cho em.""Không cần ạ, em có."Trận chung kết Cúp Thanh Tài luôn yêu cầu học sinh mặc đồ vest, nhưng lần này Tống Yếm từ Bắc Kinh chuyển đến Nam Vụ lại không có đem theo, cho nên sáng sớm đã thức dậy đi tới trung tâm thương mại để mua đồ vest cho mình.Nguyễn Điềm cũng yên lòng: "Được, vậy 12 giờ trưa cô sẽ lái xe đến ký túc xá đón em và một bạn nữ khác rồi chúng ta cùng nhau tới trường Thực Nghiệm.""Vâng."Tống Yếm cúp điện thoại, sau đó chỉ chỉ một cái đồng hồ đang trưng bày trong quầy, "Làm phiền lấy cái kia cho tôi xem một chút được không?""Vâng, thưa ngài."Mặt xanh đai nâu, phía sau có khắc hình hoàng tử bé.Đây là phiên bản đặc biệt hoàng tử bé của series đồng hồ phi công của hãng IWC.Ngay ánh mắt đầu tiền nhìn thấy cái đồng hồ này, không hiểu ra sao mà Tống Yếm bỗng nhớ đến Hạ Chi Dã.Có lẽ là do hắn giống như hoàng tử bé, đều nuôi một đóa hoa hồng cực kỳ xấu tính cực kỳ mỏng manh còn cực kỳ làm màu.Mà cái đồng hồ này, chính là đáp án Tống Yếm muốn dành cho Hạ Chi Dã.Vừa lúc ngày 24 tháng 12 là sinh nhật của Hạ Chi Dã, hết thảy đều rất đúng lúc.Cơ mà cái đồng hồ này chỉ có giá bốn vạn, tặng mỗi cái này thôi thì có vẻ như là cậu không coi trọng việc đó lắm thì phải? Hạ Chi Dã sẽ thích nó chứ?Tống Yếm đang cúi đầu suy nghĩ xem cái đồng hồ này rốt cuộc có xứng với Hạ Chi Dã hay không, đột nhiên nghe thấy có người ở đằng sau gọi cậu một tiếng: "Tống Yếm, sao cậu lại ở đây?"Lúc cậu nghe tiếng quay đầu nhìn lại, sự khẩn trương chờ mong và rối rắm trong ánh mắt của Tống Yếm lập tức không còn sót lại dù chỉ một chút, lãnh đạm hờ hững hơn cả bình thường, còn nhiều thêm một loại nham hiểm hung ác lại kinh tởm.
Những nơi mà ánh mắt cậu xẹt qua đều khiến người ta dâng lên một cảm giác áp bức vô cùng khó chịu.Mà chỉ liếc mắt một cái như vậy thôi, Tống Yếm đã lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nói với nhân viên trước quầy: "Làm phiền đóng gói cái này giúp tôi."Sau đó nhận lấy cái túi, xoay người rời đi, đầu cũng chẳng thèm quay lại, một chữ cũng không muốn nhiều lời.Kiêu căng lạnh nhạt không nói tình nói lý.Phía sau có người không quen biết cậu nhịn không được hỏi một câu: "Thượng Duy, đó là ai vậy, sao trông vênh váo thế, một chút lễ phép cũng không có."Bên cạnh là một nam sinh thân hình cao lớn mặc áo lông vũ màu trắng, mặt mày ôn nhuận thanh tú, trên xương mày bên phải có một vết sẹo nhợt nhạt, nghe thấy lời này, tốt tình cười đáp lời: "Đừng có nói người ta như vậy, cậu ấy chính là một người bạn học trước kia của tôi, bị thôi học, hiện giờ chuyển tới Nam Vụ, không ngờ lại tình cờ gặp được.""A, bị thôi học? Vậy nhân phẩm của người này nhất định rất có vấn đề." Người đi cùng khoa trương phụ họa.Một học sinh khác của trường Hội Anh đến Nam Vụ thi đấu cười nhạt một tiếng: "Há phải chỉ bấy nhiêu, quả thật chính là kém cỏi đến mức tận cùng, lớp chúng tôi không có một ai thích cậu ta cả, vết sẹo trên trán của Thượng Duy là do cậu ta gây ra đó, chỉ bởi vì...""Được rồi." Thượng Duy nhẹ nhàng cắt lời, "Đừng nói nữa, đã qua hết rồi."Người nọ bĩu môi: "Thượng Duy, cậu tốt quá rồi đó, nhưng mà cũng phải, với loại người như Tống Yếm, người cũng như tên, đến chỗ nào cũng không có ai thích, tôi cũng lười so đo với cậu ta."Lời nói phía sau không hề hạ thấp âm lượng, thế nên tất cả đều lọt vào tai của Tống Yếm mà không sót một chữ.Nhưng Tống Yếm chỉ lạnh mặt đeo tai nghe vào.Quả thật cậu không phải người sẽ khiến cho người khác yêu thích, nhưng vẫn chưa đến lượt đám ngu này chỉ chỉ trỏ trỏ.Lúc trước là do cậu không thèm để ý cho nên thờ ơ để bản thân tự sa ngã, nhưng bây giờ cậu đã có người quan tâm, cho nên cậu muốn cho người kia biết rằng cậu không có kém cỏi như thế, ít nhất vẫn có chút xứng đáng để thích..
Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi