Đừng Cắn Đuôi Rắn Ta - Đại Nha Thanh
Chương 44
15@-
Đừng Cắn Đuôi Rắn Ta - Đại Nha Thanh
“Mau đem Hạ Chi Ôn quăng ra chợ đen bán đi.”
“Con rắn nhỏ mà mang gen của Bộ tiểu thư thì sẽ ổn hơn. Gen của ngươi biến dị quá mạnh, dễ sinh ra khuyết tật.”
“Ta… chưa suy nghĩ xa như vậy. Nàng thích con rắn nhỏ, thì… ta đều được.”
“Nghe nói ngươi bị cảm, nên ta mang ít thảo dược đến. Ngâm tắm sẽ dễ chịu hơn.”
“Thật kỳ diệu! Trên người ngươi có mùi ta chưa từng ngửi qua. Là xà loại mới sao? Hay là đang nguy cấp…”
“Ai dạy ngươi gặp người là nhào tới? Suýt nữa đụng vào ta! Ngươi không biết giữ khoảng cách, ta thấy ghê tởm!”
“Ta có gây phiền phức cho ngươi không? Ngươi không biết đâu, trên người nàng có mùi giống như xà loại mới. Nếu đăng báo thì đây là phát hiện lớn đấy!”
“Sao vậy? Về rồi mà cứ đứng mãi trong phòng tắm…”
“Không có gì. Ta vừa nói chuyện rất vui với Hình lão sư. Ngươi gửi cho ta mấy tấm ảnh xà trứng đi, nàng nói muốn xem.” Nghe Hình Việt muốn xem ảnh xà trứng, Hạ Chi Ôn hơi ngượng, mở album, vừa tìm vừa than nhẹ:
“Có chứ, ta còn lưu trên mạng nữa. Nhưng đăng nhập tài khoản phải xác minh đủ thứ, phiền lắm. Ngươi cứ gửi qua WeChat, ta chuyển cho Hình lão sư là được, tiện hơn.”
“Lão bà, phía trước đang sửa đường, không ngủ ngon đâu. Ngươi biến về xà thể, quấn lên đây đi.”
“Tài liệu giả mạo chuẩn bị xong chưa? Mau đem nữ nhân này bán ra chợ đen, đừng ảnh hưởng đến việc ta ra mắt.”
Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, loại xà như nàng có đặc điểm khá phiền toái: chất nhầy ở đuôi rắn tiết ra nhiều hơn bình thường, nếu để lộ đuôi lâu sẽ luôn trong trạng thái ẩm ướt.
Thêm vào đó, với tính cách của xà loại, thể chất đặc biệt như vậy dễ khiến đồng loại sinh lòng thèm muốn.
Hình Việt hiểu sơ qua, nhưng đã mấy chục năm nàng không nhìn lại đuôi rắn của mình, nên những thuộc tính này vẫn khá xa lạ. Bị Đàm Tương Nga trêu chọc, nàng chỉ lặng lẽ kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt.
Thuốc gây tê bắt đầu có tác dụng, khiến nàng hơi buồn ngủ. Liều lượng lần này không đủ để gây mê hoàn toàn, nên nàng vẫn tỉnh táo nhìn thấy dao phẫu thuật cắt trên đùi mình.
“Ngươi nếu định có con với Bộ tiểu thư…” — Đàm Tương Nga bất ngờ chuyển đề tài, đưa ra một lời khuyên khá thẳng thắn:
“Con rắn nhỏ mà mang gen của Bộ tiểu thư thì sẽ ổn hơn. Gen của ngươi biến dị quá mạnh, dễ sinh ra khuyết tật.”
Dù gen đột biến có thể tạo ra màu sắc rực rỡ, nhưng đó là xác suất rất thấp. Nguy cơ vẫn là lớn.
Ngay cả Đàm Tương Nga cũng không dám đề cập đến chuyện này. Với bối cảnh gia tộc của Bộ Yểu, họ không thể chấp nhận sinh ra một cây xanh mãng không thuần chủng. Bộ gia rất quyền lực. Thế giới này không trọng nam khinh nữ, nhưng với xà loại thì vẫn có phân cấp.
Hình Việt hơi ngượng ngùng. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này:
“Ta… chưa suy nghĩ xa như vậy. Nàng thích con rắn nhỏ, thì… ta đều được.”
Nàng không quá để tâm đến chuyện truyền thừa huyết thống. Bộ Yểu thích rắn nhỏ thì sinh rắn nhỏ, thích nhóm lửa xà thì sinh nhóm lửa xà, thích cây xanh mãng cũng được. Chỉ là ai mang thai thì tỷ lệ gen sẽ khác nhau.
Nếu Bộ gia muốn sinh ra tiểu hỏa xà, thì chỉ có thể để Bộ Yểu mang thai.
Mang thai rất vất vả, mà Hình Việt lại khá để tâm đến điều đó. Bộ Yểu thân thể mềm mại, quý giá, không biết sẽ chịu đựng được bao nhiêu.
Hình Việt hơi chột dạ. Nàng còn chưa được sự chấp thuận của cha mẹ Bộ Yểu, mà đã bắt đầu tưởng tượng đến chuyện sinh con với nàng…
---
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Đàm Tương Nga theo phản xạ kéo tấm chăn vô trùng che lên người Hình Việt, bên ngoài còn phủ thêm một lớp chăn bình thường.
“Hình lão sư, nghe nói ngươi…” — Khương Nguyệt ôm một chậu thảo dược bước vào, vừa mở cửa đã bị mùi hoa hồng xộc vào. Từ ban công đến trong phòng đều bày đầy hoa tươi. Nàng ngập ngừng, nhận ra có gì đó không ổn.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng:
“Nghe nói ngươi bị cảm, nên ta mang ít thảo dược đến. Ngâm tắm sẽ dễ chịu hơn.”
Nàng xoay đầu tìm Hình Việt, nhưng bất ngờ va phải một người lạ. Khoảng cách quá gần, mặt gần như chạm nhau.
Khương Nguyệt giật mình, lùi nửa bước. Nữ nhân kia lại tiến tới, như đang ngửi gì đó trên người nàng.
“Chuyển đề tài đi!” — Hình Việt gọi Đàm Tương Nga, giọng lạnh.
Nhưng Đàm Tương Nga đã bị thu hút. Nàng nắm lấy vai Khương Nguyệt, ánh mắt sáng rực:
“Thật kỳ diệu! Trên người ngươi có mùi ta chưa từng ngửi qua. Là xà loại mới sao? Hay là đang nguy cấp…”
“Ngươi làm gì vậy!” — Khương Nguyệt vội đẩy nàng ra, không để nàng nói tiếp. Từ trước đến nay luôn giữ vẻ ôn hòa, nhưng giờ lại nổi giận:
“Ai dạy ngươi gặp người là nhào tới? Suýt nữa đụng vào ta! Ngươi không biết giữ khoảng cách, ta thấy ghê tởm!”
Nàng giơ tay lau mạnh mặt mình, dù chỉ là chóp mũi bị cọ nhẹ, nàng vẫn thấy như bị làm bẩn. Dạ dày cuộn lên từng cơn.
Hình Việt chứng kiến toàn bộ sự việc, hơi nhíu mày. Thuốc gây tê vẫn chưa ngấm hoàn toàn, nàng vẫn còn đủ sức ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Ta có gây phiền phức cho ngươi không? Ngươi không biết đâu, trên người nàng có mùi giống như xà loại mới. Nếu đăng báo thì đây là phát hiện lớn đấy!”
Nàng vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích. Nếu thật sự xác nhận là xà loại mới, thì đó sẽ là một cú chấn động.
Hình Việt mím môi, định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Nàng biết rõ — đó không phải xà loại mới, mà là giống loài đang bị truy lùng. Đàm Tương Nga sẽ không có cơ hội đăng báo, và quốc gia cũng sẽ không cho phép công khai.
---
Sau khi rời khỏi phòng, Khương Nguyệt vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng. Nàng vội vã rửa mặt, như muốn gột sạch toàn bộ gò má vừa bị chạm vào.
Gần đây nàng buồn nôn ngày càng nhiều. Sau mỗi lần thân mật với Hạ Chi Ôn, nàng đều phải đi tắm. Giờ thì càng nghiêm trọng hơn — chỉ cần bị một người phụ nữ chạm vào mặt là nàng muốn nôn.
Trong lòng Khương Nguyệt đầy bực bội. Rồi nàng chợt nhận ra một điều: một trợ lý bình thường sao lại phân biệt được khí vị xà loại?
Nghĩ lại căn phòng đầy hoa hồng, những dụng cụ kỳ lạ nàng không hiểu, và Hình Việt nằm trên giường trùm chăn kín mít…
Khương Nguyệt bắt đầu nghi ngờ: Đàm Tương Nga có lẽ không phải trợ lý đơn thuần. Chỉ có người có chuyên môn y thuật về xà loại mới có thể phân biệt khí vị bằng mũi. Người bình thường phải dùng thiết bị hoặc quan sát bằng mắt thường.
---
“Nguyệt Nguyệt.”
Giọng nói mềm mại vang lên từ phía sau.
Hạ Chi Ôn ôm lấy Khương Nguyệt, nhìn nàng đang ngẩn người trước gương:
“Sao vậy? Về rồi mà cứ đứng mãi trong phòng tắm…”
Khương Nguyệt không biểu lộ cảm xúc, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi eo, mỉm cười:
“Không có gì. Ta vừa nói chuyện rất vui với Hình lão sư. Ngươi gửi cho ta mấy tấm ảnh xà trứng đi, nàng nói muốn xem.”
Trợ lý kia trông có vẻ không đơn giản. Biết đâu nhìn ảnh chụp lại phát hiện được điều gì. Khương Nguyệt không muốn chờ thêm nữa — mỗi ngày đều thấy ghê tởm, tắm hai lần cũng không đủ.
“Có chứ, ta còn lưu trên mạng nữa. Nhưng đăng nhập tài khoản phải xác minh đủ thứ, phiền lắm. Ngươi cứ gửi qua WeChat, ta chuyển cho Hình lão sư là được, tiện hơn.”
“Hình Việt thật sự nói vậy sao…” — Hạ Chi Ôn lẩm bẩm, gửi ảnh đi. Dù hơi ngại, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Không loại trừ khả năng nàng sẽ phán đoán sai, trừ khi cả hai người mẹ đều là xà loại cây xanh mãng, thì trứng rắn mới có thể di truyền gen từ một bên còn lại. Đây chỉ là vấn đề xác suất.
Sắc mặt Khương Nguyệt trở nên u ám, như một cơn giông kéo đến từ núi sâu. Ánh mắt nàng lạnh lẽo đến mức như có thể đóng băng mọi thứ.
Người khác có thể không biết linh xà là gì, nhưng nàng thì biết rất rõ — Hạ Chi Ôn tuyệt đối không phải thuộc giống cây xanh mãng.
Thấy vẻ mặt Khương Nguyệt khó coi như vậy, Đàm Tương Nga rùng mình một cái, không biết còn tưởng nàng vừa bắt gặp chồng ngoại tình, đang bênh vực chị gái mình.
Khương Nguyệt không quay về phòng ngủ, mà trực tiếp đưa Hạ Chi Ôn rời khỏi thành phố trong đêm, chạy về quê.
Đường không quá xa, đi xe mất khoảng hai tiếng. Nhưng đường núi quanh co, phải chạy chậm. Hạ Chi Ôn khuyên vài câu, Khương Nguyệt lấy lý do nhớ “bảo bối”, muốn nhìn ngay trong đêm, nói mãi không được, đành phải đi theo.
“Nguyệt Nguyệt, ta ngủ một chút, đến nơi thì gọi ta.” — Hạ Chi Ôn tựa vào cửa sổ xe, định nghỉ ngơi.
Khương Nguyệt lái xe đến đoạn không có camera giám sát, rẽ vào một con đường nhỏ:
“Lão bà, phía trước đang sửa đường, không ngủ ngon đâu. Ngươi biến về xà thể, quấn lên đây đi.”
Đường núi gập ghềnh, đúng là khó ngủ.
Hạ Chi Ôn đang trong thời kỳ cho con bú, chuyến đi khiến nàng mệt mỏi. Không lâu sau, một con xà trắng muốt cuộn tròn ở ghế phụ, đầu gục xuống.
Chưa đầy hai giây, nàng đã bò sang đùi Khương Nguyệt, tìm vị trí thoải mái, cuộn đuôi lại, đầu rắn chui vào lòng nàng, ngủ say.
Đợi khoảng mười phút, khi chắc chắn Hạ Chi Ôn đã ngủ sâu, Khương Nguyệt nhẹ nhàng lấy khăn tẩm hóa chất gây mê, áp lên đầu nàng.
Từ phía sau xe, nàng kéo ra một chiếc lồng sắt — kích thước như lồng chim, bên ngoài quấn dây điện. Nàng đặt Hạ Chi Ôn vào trong.
Lồng sắt vừa đủ chứa xà thể của Hạ Chi Ôn, không còn chỗ để cử động đuôi. Chỉ như vậy, nàng mới không thể biến lại thành người.
Để phòng Hạ Chi Ôn tỉnh lại và “vượt ngục”, Khương Nguyệt quấn thêm vài vòng dây điện, chỉ cần ấn nút là dòng điện sẽ truyền vào.
Nàng gọi điện cho một người đàn ông:
“Tài liệu giả mạo chuẩn bị xong chưa? Mau đem nữ nhân này bán ra chợ đen, đừng ảnh hưởng đến việc ta ra mắt.”
“Còn nữa, ta về nhà lừa mẹ ta ra ngoài. Đám trứng rắn kia ngươi xử lý hết đi. Dù sao chưa thành hình, cũng không tính là trẻ con…”
---
Tác giả có lời:
(Đoạn này là phần trải nền cốt truyện. Hai chương vừa rồi Khương Nguyệt xuất hiện khá nhiều, giờ đã trải xong, sắp tới sẽ quay lại với bối cảnh của Hình Việt.)
Editor:...... Truyện này sao lúc đầu tui không thấy tag cẩu huyết tag ngược hay dì mà sao càng đọc càng thấy nhiều vại...Tội bà ôn ghê lun á.
Đừng Cắn Đuôi Rắn Ta - Đại Nha Thanh
Đánh giá:
Truyện Đừng Cắn Đuôi Rắn Ta - Đại Nha Thanh
Story
Chương 44
10.0/10 từ 11 lượt.