Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 549: Cháy rồi
Ánh mắt Tống Anh ánh lên ý cười.
Nếu Hoắc Bình thật sự dám phóng hỏa thì tiểu tử này thật sự chán sống rồi.
Dù Tống lý chính có tốt tính đến mấy thì nếu là chuyện liên quan tới tài sản của thôn dân, ắt hẳn ông ấy sẽ rất tức giận.
Huống chi, phóng hỏa chính là tội lớn!
Ở cái thôn nhỏ này, nhà nào cũng dùng gỗ để dựng nhà, làm xà nhà, chỉ có mình nàng sau này kiếm được ít tiền nên khi sửa chữa tường vây bên ngoài tiền viện mới dùng gạch xanh, ngói lớn.
Thời cổ đại khác với hiện đại, đường đi trong thôn toàn là đường đất nên thô sơ, cùng lắm chỉ được rải thêm chút sỏi đá, khắp nơi xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Vào mùa đông, cỏ khô dễ bắt lửa, nguồn nước lại khan hiếm, việc lấy nước rất bất tiện.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ xíu, nếu phát hiện muộn thì hoàn toàn có thể đốt trụi cả một thôn làng.
"Ngươi đi trước trông chừng xem hắn định đốt đồ của nhà ai.
Nếu muốn xuống tay với đồ của nhà người khác thì dọa hắn chạy về nhà.
Nếu đi thẳng một mạch không làm gì thì chờ tới khi hắn tới nhà của ta, cứ để hắn đốt." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
Nhà nàng cách xa nhà mọi người, bởi vì không chịu nổi chuyện mùa hè quá nhiều muỗi nên đã quét dọn bốn phía vô cùng sạch sẽ, cho dù có phóng hỏa thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Ếch tinh lập tức vâng lời, quay đầu, nhảy qua tường vây.
Thấy hắn nhảy cực kỳ cao, Tống Anh cũng không nhịn được mà chậc lưỡi.
Bên kia, Hoắc Bình mang vẻ mặt âm u, lén lút đi tới nhà Tống Anh, hoàn toàn không chú ý tới đám ếch nhảy lên gần đó.
Trong bóng đêm đen kịt, đứa trẻ này không hề cảm thấy sợ hãi, sau khi đi một quãng đường dài, cuối cùng hắn ta cũng tới chỗ bụi lau sậy gần hậu viện của Tống Anh.
Mùa đông ít mưa, ao cạn đi không ít.
Xung quanh toàn là lau sậy rậm rạp mọc dọc bờ ao tới tận hậu viện của Tống Anh.
Nếu lửa bén thì ngọn lửa có thể chạy thẳng tới đó.
Bình thường, chỉ khi nào trong thôn xảy ra chuyện lớn thì mới được gõ chiêng.
Vì vậy, người nghe thấy tiếng chiêng hoàn toàn không ngủ được, lập tức khoác thêm quần áo rồi chạy ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, khắp thôn thắp đuốc sáng rực.
Ếch tinh không thể gặp người khác nên đổi thành Tống Anh và Ngưu Đại Lực chặn người lại, thế nên lúc này hắn ta mới không bỏ chạy được.
Chỗ ao nước cạn vẫn đang bùng cháy dữ dội.
Mọi người can đảm nhìn qua thì lập tức giật nảy mình!
"Sao lại cháy rồi!? Mau dập lửa! Xách nước tới!" Người tuần tra ban đêm vừa thấy vậy thì vội vàng sắp xếp.
Tuy ngọn lửa này khá lớn nhưng may mà nó chỉ cháy theo một hướng nhất định, hơn nữa, những khu vực quan trọng đã được Tống Anh cách ly nên dù có mặc kệ ngọn lửa tiếp tục cháy thì tình hình cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Lúc này, mọi người luống cuống tay chân xách nước tới dập lửa.
Sau một hồi lâu bận rộn, ngọn lửa này đã được dập tắt.
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu