Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 82: Hoàn
Ghi chép của Tạ Trác trong bài đăng đó dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng của anh.
Tô Ngọc đã dành một khoảng thời gian rất dài để xem hết toàn bộ bài viết.
Lâu đến mức cô còn đón cả năm mới trong lúc xem.
Tết năm nay đón ở Bắc Kinh, không có gì bất ngờ thì sau này cũng sẽ chỉ đón Tết ở Bắc Kinh mà thôi.
Trước Tết, Tạ Trác có một chuyến công tác rất lâu.
Ngày anh trở về đã mua hoa cho Tô Ngọc, cô đã quen với việc ở nhà đợi anh tan làm, có mấy lần anh về chỉ thấy người đang nằm trên sofa, nghiêng đầu ngủ say, trên ti vi vẫn đang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô thích.
Tạ Trác cắm hoa xong, nhẹ tay nhẹ chân đến hôn cô.
Kỹ năng giả vờ ngủ của Tô Ngọc không đủ tốt, rõ ràng đã bị anh làm cho tỉnh giấc mà vẫn giả vờ nhắm mắt, nhưng khoé miệng lại đang khẽ nhếch lên.
Sự thay đổi tinh vi đó đã bị anh bắt được.
“Lần sau đừng đợi anh nữa.” Tạ Trác nói.
Tô Ngọc cuối cùng cũng bật cười, “Em diễn tệ đến vậy sao? Còn đang đợi anh bế em về phòng đây này.”
Tạ Trác cũng cưng chiều cười theo, thật sự bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.
Tô Ngọc vội vàng nắm lấy chiếc điện thoại trượt bên gối, cầm chắc trong tay rồi mới ôm lại Tạ Trác.
“Đôi găng tay còn không anh?” Cô được đặt lên giường, đột nhiên hỏi một câu.
Tạ Trác “Hửm?” một tiếng, giúp cô kéo lại chăn: “Găng tay gì cơ?”
“Chính là… trước khi anh đi Thụy Sĩ, lần đó lén lút mua cho em đó.” Tô Ngọc vừa nói, giọng điệu còn có vẻ ngại ngùng, nhỏ đi một tông.
Tạ Trác nhớ ra rồi, nhìn Tô Ngọc cười nhạt: “Gì mà lén lút, anh mua một cách đàng hoàng quang minh chính đại, chỉ là chưa tìm được cơ hội để tặng thôi.”
“Ồ em biết rồi, anh trước giờ chẳng bao giờ lén lút cả,” Tô Ngọc gật gù như đã hiểu ra, lại nghĩ “Nếu lúc đó anh thật sự tặng cho em, em sẽ vui cả nửa năm đấy.”
“Chỉ nửa năm thôi à?” Anh nhướng mày.
Cô cười: “Chuyện cũ không nhắc lại nữa.”
Tạ Trác nghĩ về đôi găng tay đó “Vẫn còn ở Bình Giang.” Anh nói.
“Chất lượng rất tốt, vẫn dùng được. Nếu cần thì lần sau anh mang về cho em.”
Tô Ngọc không nói cần hay không, cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tạ Trác nhìn theo ánh mắt của cô, giao diện điện thoại vẫn đang dừng lại ở bài viết đó của anh.
Anh có rất nhiều nội dung chưa viết ra.
Anh không viết rằng đã mơ thấy cô ở nước ngoài, không viết rằng mỗi dịp Tết đến lại nhớ đến cô, không viết rằng đoạn video đó vẫn luôn ở trong điện thoại anh, cứ dăm ba bữa lại lấy ra xem…
Anh không phải không nỡ xoá, mà là không thể xoá, vì rồi sẽ gặp lại thôi.
Trong cõi u minh Tạ Trác có dự cảm, rằng họ sẽ gặp lại, anh vẫn còn cơ hội cho cô xem.
Không ngờ rằng, đoạn video tiện tay quay lại lại trở thành bằng chứng để họ hoài niệm sau này.
Video đã xem bao nhiêu lần, thì Tô Ngọc đã khóc trong lòng anh bấy nhiêu lâu.
Nếu biết đó là lần cuối cùng, Tạ Trác sẽ chọn bước lên phía trước, giúp Tô Ngọc lau đi nước mắt, chứ không phải sau này hết lần này đến lần khác dùng đầu ngón tay ấn lên màn hình lạnh lẽo, dù có dùng sức thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
“Anh làm xong việc rồi à?”
Giọng nói của Tô Ngọc cắt ngang dòng hồi tưởng của Tạ Trác.
Anh nói: “Vẫn chưa, về ăn Tết với em đã.”
Tạ Trác nắm tay Tô Ngọc hôn một cái, trịnh trọng nói: “Đây là cái Tết đầu tiên của chúng ta.”
Cảm giác đã kết hôn được thể hiện vào những lúc thế này, hai người trẻ tuổi ở bên nhau, không hay bày vẽ những nghi lễ tập tục quá rườm rà, trước đây ở nhà còn có cả một quy trình cúng bái tổ tiên, cuối cùng giản lược đi, họ ở bên nhau chỉ dán câu đối, dọn dẹp nhà cửa một lượt, cùng nhau nấu một bữa cơm tất niên.
“Còn cần làm gì nữa không?” Tạ Trác hỏi.
Tô Ngọc nghĩ một lát: “Xem Xuân Vãn thôi.”
Ti vi được bật lên, trong nhà mới có chút không khí náo nhiệt.
Bầu không khí của gia đình nhỏ chầm chậm lan tỏa.
“Có thấy chán không em?” Tạ Trác hỏi cô.
“Tại sao lại chán ạ.”
Anh nghĩ một lát, nói một cách thông thường, “Không có hương vị Tết?”
Tô Ngọc làu bàu: “Hương vị Tết thì có gì quan trọng chứ, em vẫn luôn cảm thấy, những nghi lễ ồn ào náo nhiệt hoàn toàn không cần thiết, điều quan trọng là hạnh phúc. Người đông còn dễ cãi nhau ấy chứ, giục cưới giục sinh, so sánh thành tích, so sánh con cái, những cái Tết như vậy có thật sự thoải mái không.”
Cô nằm trong lòng Tạ Trác xem ti vi, thản nhiên nói ra những lời này, cứ thế nhẹ nhàng gạt bỏ cái “hương vị Tết” mà anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tô Ngọc tất nhiên không phải người bảo thủ, cô càng không phải người tầm thường, tự có một bộ thế giới quan của riêng mình, cũng khá mới lạ.
Tạ Trác cảm thấy có lý, rồi lại từ từ cảm thấy thông suốt.
“Vậy bây giờ em có hạnh phúc không?” Anh hỏi.
Tô Ngọc cười dựa vào người anh, dáng vẻ như đang nói đùa, nhưng từng chữ đều chân thành, cô khoác tay Tạ Trác, nói lớn: “Em đặc biệt hạnh phúc!”
Xuân Vãn không có ý nghĩa, bầu không khí không cần thiết đã bị cô dứt khoát cắt bỏ. Trên ti vi đang chiếu bộ phim hoạt hình mà Tô Ngọc thích nhất, tên là Chuyện ngày xưa.
Anh đã hứa với cô, sẽ cùng nhau xem phim hoạt hình.
Lời hứa lúc đó chưa kịp thực hiện, năm tháng dài lâu, rồi sẽ có thể bù đắp từng chút một.
Hôm nay lúc dọn dẹp nhà cửa ban ngày, Tạ Trác nhìn thấy cuốn nhật ký thời cấp ba của Tô Ngọc, bìa là một chú cá voi nhỏ, anh biết được chuyện này là vì cô đã viết trong bài đăng, rằng cuốn nhật ký này trong những năm tháng cấp ba cô độc đã mang lại sự an ủi và đồng hành, nhưng cũng đã từng gây ra cho cô tổn thương thực sự.
Thế nên Tạ Trác đã không mở ra xem nữa, anh cất những cuốn sách đã sắp xếp gọn gàng cùng với cuốn nhật ký vào tủ sách.
Bộ phim rất ấm áp, xem đến mức Tô Ngọc buồn ngủ rũ rượi, bên ngoài mơ hồ có tiếng pháo nổ, vì trong thành phố cấm đốt pháo nên âm thanh truyền đến cách rất xa.
Đột nhiên, trong nhà cũng vang lên một tiếng “Bốp!”.
Âm thanh từ trong bếp truyền đến, giá để đĩa đựng thức ăn dự trữ bị đổ, đĩa vỡ loảng xoảng khắp sàn.
Hai người đều giật mình.
Tô Ngọc lập tức biết chuyện gì đã xảy ra: “Niết Niết! Mày lại gây chuyện rồi!!”
Niết Niết lớn rồi, sức chiến đấu cực mạnh.
Lúc đầu họ toàn lo con mèo nhỏ sẽ bị chó bắt nạt, không ngờ con mèo này lại không phải dạng dễ chọc, mỗi lần đại chiến chó mèo đều là nó khơi mào trước, lúc Tạ Trác chạy đến nhà bếp, Niết Niết đang xù lông, nhấc miếng đệm thịt lên tặng cho Oscar hai cú đấm cứng rắn.
“Meo!”
“Gâu gâu!!!”
Niết Niết còn đặc biệt lanh lỏi, đánh chó xong để phòng bị trả đũa, giây sau đã nhanh như chớp chuồn mất, ngay cả Tạ Trác đứng ở cửa cũng không tóm được nó.
Trong bếp chỉ còn lại lông mèo bay tán loạn và Oscar đang nhe răng trợn mắt.
Oscar cũng không chịu thua kém, mài vuốt xuống đất rồi chạy vọt ra ngoài.
Tạ Trác và Tô Ngọc nhìn nhau với vẻ mặt bất lực: “…”
Nhìn cảnh tượng bừa bộn khắp sàn, hai người dở khóc dở cười.
Vừa mới thảo luận xem Tết hai người có quá nhàm chán không, giờ thì đã có đứa trẻ hư tìm việc cho họ làm rồi.
May mà tính tình hai người ôn hòa, cùng nhau thu dọn lại nhà cửa một cách không vội vã cũng là một loại niềm vui.
Còn về những chén đĩa bị vỡ, Tô Ngọc đã sớm không còn nhớ đến lọ hương liệu trong trung tâm thương mại kia nữa, cô đã chôn vùi những vết thương đó trở về với tuổi thơ. Bây giờ cô sẽ mỉm cười, an ủi lẫn nhau: “Vỡ vụn bình an* mà, điềm tốt đấy.”
(*) Vỡ vụn bình an*: Chữ ‘vỡ’ () đồng âm với chữ ‘tuổi’ (), ý nói năm nào cũng bình an.
Tháng sáu, Tô Ngọc cuối cùng cũng tốt nghiệp.
Tốt nghiệp tiến sĩ là một việc vô cùng đáng mừng, Tạ Trác nói phải đưa cô đi ăn mừng một phen.
Nhưng bản thân Tô Ngọc không thích bày vẽ rầm rộ, so với tiệc Mãn Hán toàn tịch, bữa tối dưới ánh nến, cô lại thích sự ngọt ngào của không gian nhỏ hơn, cuối cùng, họ tìm một quán cóc trong con hẻm nhỏ.
“Lần đầu tiên em đến Bắc Kinh, bữa cơm đầu tiên chính là ăn ở đây.”
Tô Ngọc tâm trạng không tồi, uống chút rượu, vui vẻ kể cho anh nghe những trải nghiệm ban đầu khi mới đến. Cô kể rồi kể, mắt rưng rưng lệ, nhưng không phải là bi thương, cô vui mừng cho chính mình.
Cô nhả từng chữ nói: “Em là một cô gái nhà bình thường, loại rất rất bình thường, em đi đến ngày hôm nay là rất không dễ dàng. Tạ Trác à.
“Trước đây em rất thích nghe anh khen em, nhưng bây giờ ấy à, anh vẫn có thể khen em, khen em rất giỏi, có thể khen em rất xinh đẹp, nhưng những thứ này đều là vật ngoài thân của em rồi.”
“Bởi vì, cho dù anh có khen em hay không, em vẫn rất giỏi giang, em đã đọc rất nhiều sách,” nói đến đây, Tô Ngọc dừng lại bẻ ngón tay tính toán, “21 năm —— 21 năm đã qua rồi, tiền đồ xán lạn của em mới chỉ vừa bước vào quỹ đạo thôi.”
Cô nói, không còn cần thông qua sự công nhận của người khác mới nhìn thấy sự ưu tú của mình.
Tô Ngọc biết, cô rất giỏi giang. Đây là một sự thật khách quan không thể lay chuyển.
Cô cuối cùng đã từng bước từng bước đi đến hình mẫu lý tưởng của mình.
Cô uống say, không kìm được mà rơi nước mắt, là mừng đến phát khóc.
Tạ Trác ôm cô, in một nụ hôn lên trán cô: “Chúc mừng em, Tô Ngọc.”
Trong cơn gió buổi trưa hè nóng nực, Tô Ngọc khóc đến hai má ửng hồng.
Một ông chú nhiệt tình mở quán trong hẻm thấy vậy, lại liếc nhìn người đàn ông đang ôm cô, dùng ánh mắt nghi ngờ liệu có cần giúp đỡ không nhìn Tô Ngọc.
Tạ Trác cười giải thích: “Bà xã tôi tốt nghiệp tiến sĩ rồi.”
Ông chú sững người, lúc nhìn lại Tô Ngọc, ánh mắt thành thật chỉ còn lại sự khâm phục, cười nói: “Giỏi thật đấy cô bé.”
Tô Ngọc gật đầu lia lịa, cô ôm bằng tốt nghiệp, giơ ngón tay cái lên cho chính mình: “Đúng vậy, cháu siêu lợi hại.”
Năm tốt nghiệp này, Tô Ngọc thuận lợi vào làm việc tại viện nghiên cứu, lương tuy không cao lắm nhưng cô cảm thấy rất mãn nguyện.
Tô Ngọc mua một chiếc xe, để tiện cho việc đi làm, đã dùng một ít tiền trong quỹ đen nhỏ của mình.
Có xe rồi, con người cũng tự do hơn nhiều.
Tại ngã tư đèn đỏ lúc tan làm, cô chậm rãi di chuyển trong dòng xe cộ, ánh hoàng hôn đối diện vẫn còn hơi chói mắt, Tô Ngọc nheo mắt ngẩng đầu nhìn.
Lá mùa thu rơi đầy đất.
Gần đây nhiệt độ vừa phải, gió ở Bắc Kinh cũng rất dễ chịu.
Tô Ngọc lái xe về hướng nhà, tin nhắn điện thoại là Tạ Trác hỏi cô còn bao lâu nữa thì đến, trong ảnh Niết Niết và Oscar hiếm khi “tương kính như tân” dựa vào nhau.
Tô Ngọc mỉm cười, phóng to ảnh xem đi xem lại, lại nghe tin nhắn thoại của Tạ Trác.
Trong ánh nắng mong manh, lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được rằng, hạnh phúc của cô đang như hình với bóng.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Tô Ngọc bận rộn với công việc trước máy tính đến tận trưa, bữa trưa và bữa tối đều do Tạ Trác chuẩn bị.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng giao nộp xong, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, một ngày nữa lại chầm chậm trôi qua.
Tô Ngọc đi hỏi Tạ Trác có cần giúp gì không, anh nói không cần, còn một món nữa là xong. Cô thấy buồn chán, lại đi xem Oscar, nó đang ngủ say, quay về phòng, Niết Niết lại thích nằm trước máy tính của cô hơn, bám người vô cùng.
Tô Ngọc pha một tách trà táo đỏ, cô thấy mưa bụi ẩm ướt, từ từ nhấn chìm dãy núi xa xa, cửa kính phòng sách đã phủ một lớp sương mờ.
Cô mở tập tùy bút đã lâu không cập nhật Thư Viết Sau Mưa, nhẹ nhàng gõ chữ trên bàn phím:
Mưa thu đến rồi, tiết trời chuyển lạnh.
Tôi rất thích mùa thu của Bắc Kinh, nó không giống như khi keo kiệt ở lại quê hương thoáng qua rồi biến mất.
Nó rất ôn hòa, dài lâu, có thể khiến tôi tĩnh tâm để trải nghiệm cuộc sống trong cơn mưa tiêu điều.
Công việc kết thúc, người thương đang ở trong bếp, tôi ngửi thấy mùi thơm của thịt bò, mặt trời xa xôi đang lặn dần, tỏa ra những tia nắng tàn yếu ớt, như thể đang nói lời tạm biệt với tôi, mà trước mắt đã mưa rơi. Mèo con ngủ bên chân tôi, phát ra tiếng gừ gừ, gió ấm vừa phải, khiến tôi cảm thấy dịu dàng, chắc hẳn nó cũng rất thích.
Đây không phải là tương lai mà tôi từng khao khát.
Bấy lâu nay, tôi chỉ không ngừng cúi đầu tiến về phía trước, rất ít khi nhìn xa trông rộng đến một loại hạnh phúc trần tục có thể chạm tới được, ví dụ như con cái đủ nếp đủ tẻ, hôn nhân mỹ mãn gì đó, tôi không coi những thứ này là mục tiêu theo đuổi của mình.
Chỉ là, vào một buổi chiều rảnh rỗi nào đó, tôi dừng lại những bước chân vội vã, quay đầu nhìn lại, mới thấy họ đang lặng lẽ chờ đợi tôi.
Tôi đột nhiên lĩnh ngộ được câu nói đó, tiểu mãn thắng vạn toàn*.
(*) Tiểu mãn thắng vạn toàn*: Sự viên mãn nho nhỏ, chưa trọn vẹn lại tốt hơn sự hoàn hảo tuyệt đối, vì vẫn còn chỗ cho sự mong đợi và trưởng thành.
Hóa ra ngoài nhiệm vụ quan trọng là “hoàn thiện bản thân”, tôi đã sớm được cảm giác hạnh phúc bao bọc kín kẽ không một kẽ hở.
Nói đến mèo con—
Hôm nay đồng nghiệp mới quen cứ trò chuyện với tôi mãi, cô ấy nói cảm thấy tôi rất đáng yêu, hỏi tôi có ai từng nói tôi giống một loài động vật nhỏ nào đó không, lại còn là loại lông xù nữa.
Tôi nghĩ một lát, tôi đã được ví với rất nhiều thứ.
Bạn bè nói tôi giống mèo, anh trai nói tôi giống thỏ, người thương nói tôi giống dòng nước.
Tôi rất vui, tôi đã từng thể hiện những mặt này cho những người tôi yêu thương. Tôi rất vui, họ vẫn còn nhớ sự mềm mại của tôi.
Thế nhưng bây giờ, tôi đã không còn thích bị coi như động vật nhỏ nữa, tôi không còn mong đợi nhận được những lời đánh giá như ngoan ngoãn, dịu dàng, đáng yêu nữa.
Tôi không muốn hài lòng với những điều đó.
Từ nay về sau, tôi sẽ ví mình như núi xanh. Nguy nga, cao vút, bình hòa sừng sững, vĩnh viễn không ngã đổ.
-------------------------------------------
—–Toàn văn hoàn —–
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 82: Hoàn
10.0/10 từ 21 lượt.
