Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 80
Ngoại truyện : Góc Nhìn Của Tạ Trác (03)
Có một khoảng thời gian, ấn tượng của Tạ Trác về Tô Ngọc về cơ bản có bốn điểm:
1. Bạn cùng lớp
2. Hiền lành hòa nhã
3. Em gái của Trần Tích Chu
4. Chăm chỉ hiếu học
Vì là em gái của bạn, cho nên sự chú ý của Tạ Trác đối với cô, sẽ nhiều hơn một chút so với các bạn học cùng lớp khác.
Đôi khi đi tụ tập có thể gặp nhau, tuy không nói được mấy câu, nhưng lâu dần, rõ ràng là quen thuộc hơn một chút so với bạn học bình thường.
Về điểm chăm chỉ hiếu học, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc, Tô Ngọc mỗi buổi sáng đều là người đầu tiên đến lớp học đọc sách.
Tô Ngọc trong lớp học này, thuộc nhóm người chăm chỉ nỗ lực, dù thứ hạng thành tích không cao, nhưng cô không ngốc, chỉ là cần một quá trình. Thầy cô luôn khuyến khích học sinh, nói có một loại học sinh nhất định sẽ dày công tích lũy rồi bộc phát.
Trong mắt Tạ Trác, Tô Ngọc chính là người gần gũi nhất với bốn chữ này.
Mùa đông dài đằng đẵng kéo dài đến đầu học kỳ.
Tháng hai ở Bình Giang, tuyết vẫn chưa tan hết.
Tô Ngọc rất đặc biệt khi quàng một chiếc khăn màu đỏ táo, cô rất ít khi thể hiện một mặt rực rỡ trong đám đông, chiếc khăn quàng khiến cả người cô trở nên rất bắt mắt.
Lúc cúi đầu, tóc mai bên tai sẽ không theo quy tắc mà rủ xuống, mỏng manh vụn vặt, khiến đôi mắt trong veo lạnh lùng của cô như một viên ngọc trong nước, lắng đọng giữa từng sợi tóc.
Lúc cô chuyên tâm học thuộc bài, hai tai không nghe chuyện bên ngoài. Mắt sáng ngời, hai viên ngọc theo chữ trên sách giáo khoa khẽ lấp lánh lay động, phản chiếu ánh nắng nhạt.
—— Nhưng bây giờ dường như không phải là thời điểm tốt để học thuộc bài.
Tạ Trác sẽ đánh giá như vậy, vì cậu đang ở nhà ăn không có việc gì làm mà xếp hàng.
Tô Ngọc ở hàng bên trái cậu.
Vị trí của Tạ Trác lùi về phía sau một chút, nhưng hàng của cậu tiến lên cũng nhanh hơn một chút.
Khoảng cách của cậu và Tô Ngọc từ từ được kéo lại gần.
Tạ Trác lúc xếp hàng không học thuộc bài, cho nên ánh mắt không biết nên đặt vào đâu, liền tùy ý nhìn chằm chằm vào những người xung quanh một lúc.
Tô Ngọc rất gầy, bộ đồng phục mùa đông màu xanh nhạt có lót trong mặc trên người, cũng vẫn trông rất gầy, cô cúi đầu, tay cầm một cuốn sách bỏ túi, đứng trong hàng cách Tạ Trác nửa mét.
Cô học thuộc rất chăm chú, không nhận ra sự tiếp cận của cậu.
Trong nhà ăn rất ồn ào, nhưng vì đứng gần, cậu có thể nghe thấy giọng nói của cô.
Văn Nhược Mẫn phía trước đã xem xong thực đơn hôm nay, quay đầu lại muốn nói chuyện với Tô Ngọc, phát hiện cô đang chìm đắm trong học tập không thể thoát ra, không nhịn được mà đưa tay ra xoa xoa chiếc khăn quàng ấm áp của cô, hỏi cô: “Năm nay cậu về quê à? Thanh Khê có vui không?”
Tô Ngọc lúc này mới khẽ động mí mắt, đôi mắt trong veo dịu dàng ngẩng lên, mím môi nói với cô ấy: “Rất vui, nhớ lại lúc nhỏ.”
Văn Nhược Mẫn nhìn vẻ mặt của cô, hỏi cô: “Sao cảm giác cậu không vui? Thi thử không tốt à?”
Tô Ngọc tay còn cầm cuốn sổ tay học thuộc môn lịch sử, ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt trở nên chán nản, rất khẽ đáp lại: “Ừm… chỉ là đang nghi ngờ, có phải mình không có năng khiếu học tập không.”
Văn Nhược Mẫn nói: “Năng khiếu cái thứ này, vốn dĩ là không thể trông mong cũng không thể cầu xin. Người thật sự có năng khiếu rất ít. Cậu có thể phát huy tối đa năng lực của mình đã là rất tốt rồi.”
Tô Ngọc suy nghĩ lời của cô ấy, cảm thấy rất có lý, gật đầu nói với Văn Nhược Mẫn: “Được.”
Cô cuối cùng cũng nở ra một chút nụ cười.
Khóe miệng hơi mím thẳng, đôi môi mỏng hơi khô, đôi mắt sạch sẽ không gì sánh bằng, ngây thơ và mộc mạc, mỗi một nụ cười để lộ ra với người khác đều không khiến người ta cảm thấy đang diễn kịch phối hợp, mà hòa nhã và chân thành.
Cô là người Thanh Khê sao?
Tạ Trác nhớ lại thị trấn nhỏ yên bình mà cậu từng đến, khí chất và Tô Ngọc rất thống nhất, có thể nói là như một khuôn đúc ra.
Cậu nhớ lại một câu nói, đất nào người nấy. Một người dù đi xa bao nhiêu, đi bao lâu, trong xương máu cũng sẽ mang theo bản chất của quê hương.
Có nơi mưa nhỏ như tơ, có nơi lạnh lẽo mạnh mẽ.
Đáy mắt Tô Ngọc, giống như mùa xuân của thị trấn nhỏ đó, núi xanh trùng điệp, quanh năm có dòng suối ấm áp chảy róc rách.
Lúc Tạ Trác đang nghiêng đầu nhìn Tô Ngọc, đang im lặng nhớ lại nơi gọi là Thanh Khê, không ngờ Tô Ngọc đã để ý thấy ánh mắt của anh, sau vài lần chuyển đổi biểu cảm phức tạp, đã dừng lại ở một trạng thái thận trọng, rất khẽ gọi tên cậu.
“Tạ Trác…”
Tạ Trác gật đầu: “Ừm.”
Cô nhìn cái gáy của người phía trước, như thể đầu óc trống rỗng hai giây, làm sao để chào hỏi người bạn học không quen thân này, cuốn sách trong tay cuộn lại, lại quay đầu nhìn Tạ Trác, một lúc lâu mới nặn ra được bốn chữ: “Lâu rồi không gặp.”
Từ nghỉ đông đến bây giờ chưa được nửa tháng nhỉ?
Tạ Trác cười một tiếng: “Lâu sao.”
Tô Ngọc lại mím môi, không nói gì nữa, hàng người dịch chuyển một đoạn, cô nhanh chóng bước theo.
Tạ Trác nhìn cái gáy tròn tròn của cô, hình như thấy tai cô đỏ đỏ, nhưng giấu trong khăn quàng lại không rõ lắm.
Cậu bất giác cảm thấy, ngay cả sợi tóc của cô cũng câu nệ.
Thầy giáo dạy văn gọi Tạ Trác lên diễn vai Romeo.
Lúc sự việc xảy ra cậu đang lơ đãng làm bài thi khoa học tự nhiên, bị gọi tên, cậu ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt có rất nhiều ánh mắt, có cái cười trên nỗi đau của người khác, có cái xem náo nhiệt, có cái phức tạp, có cái e thẹn.
Tạ Trác để ý thấy Tô Ngọc đang nhìn lại cậu.
Biểu cảm của cô thuộc loại phức tạp pha lẫn một chút e thẹn.
Ban đầu không nhận ra đã xảy ra chuyện gì, Tạ Trác hỏi Từ Nhất Trần: “Diễn cái gì?”
Từ Nhất Trần loẹt xoẹt hai cái lật sách của cậu đến đúng trang bài học, nói: “Nghe giảng đi chứ!”
Tạ Trác chống trán, dưới con mắt của mọi người cất đi tờ giấy thi bị thầy giáo gọi tên phê bình.
Từ Nhất Trần thấp giọng: “Cậu không muốn diễn thì tớ có thể tự đề cử, tuy rằng, tớ không phải là người đẹp trai nhất, nhưng ít nhất cũng được coi là đẹp trai thứ hai chứ.”
Tạ Trác liếc nhìn nội dung trên sách, thậm chí không xem kỹ, đã nhận lời cái việc đối với cậu là phiền phức mà nói: “Ai nói không diễn.”
Từ Nhất Trần khẽ cười, vỗ tay nói: “Mong chờ mong chờ.”
Tạ Trác không phải là loại học sinh cá biệt khó bảo, tuy hứng thú tham gia hoạt động này không cao, nhưng không đến mức chống đối thầy cô.
Hôm đó, Tạ Trác đã ghi chép rất lâu.
Cậu chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất, chẳng lẽ phải đứng trên đó đọc thuộc lời thoại sao? Công việc học thuộc lời thoại thì đã làm tốt rồi, nhưng điều này khiến Tạ Trác có chút đau đầu.
Không biết Tô Ngọc đang làm gì.
Ở trước bàn học trong nhà, Tạ Trác không có ý tưởng gì mà chống đầu, nghĩ muốn gửi tin nhắn hỏi cô đã làm xong bài tập chưa, có thể ra ngoài đối thoại một chút không? Nếu thời gian của Tô Ngọc rất gấp, cậu sẵn lòng đến chỗ cô tìm cô.
Tạ Trác lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn, còn đang đắn đo từ ngữ, một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh đã gọi đến.
Là thầy giáo hướng dẫn cậu tham gia cuộc thi robot năm ngoái, thầy giáo nói với cậu gần đây có một cuộc thi cấp thế giới, mời cậu đến hiện trường quan sát.
Tạ Trác xem thời gian, từ Bình Giang đến Bắc Kinh đi đi về về, ít nhất cũng phải lãng phí ba ngày thời gian, cậu muốn từ chối không đi, vì trường học không chắc sẽ cho giấy nghỉ phép, nhưng người ta nói đã chuẩn bị sẵn vé vào cửa cho cậu rồi.
Hơn nữa cơ hội hiếm có, có một vị giám khảo là một trong những người sáng lập của một thương hiệu trí tuệ nhân tạo của Mỹ. Không nói đến việc tạo mối quan hệ tốt, quen biết với người ta một chút, cũng có lợi cho cậu.
Tạ Trác lật xem cuốn sách đầy ghi chú trên bàn, suy nghĩ nửa phút, đứng dậy gọi điện thoại cho thầy giáo dạy văn.
Cuộc điện thoại thứ hai của cậu là gọi cho Tô Ngọc.
Tuy lý do xin nghỉ của cậu hợp lý và chính đáng, nhưng lời xin lỗi này vẫn phải đích thân đến nói.
Sinh nhật của Từ Nhất Trần vào tháng mười, Tạ Trác vẫn luôn nhớ, cậu cần phải tìm một lý do thích hợp để cùng cậu ấy đón sinh nhật, vì năm nay mẹ cậu ấy không ở bên cạnh, Từ Nhất Trần miệng thì không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cô đơn.
Giữa con trai với nhau rất ít khi tâm sự, nếu đột ngột thốt ra một câu “tớ muốn ở bên cậu”, thật sự là quá sến súa, cho nên Tạ Trác biểu đạt rất uyển chuyển, nói muốn đến xem con mèo nhỏ của cậu ấy.
Con mèo tam thể của Từ Nhất Trần là do Tạ Trác và cậu ấy cùng nhau cứu giúp, vì mẹ Tạ Trác bị dị ứng với lông mèo, cho nên tạm thời quyết định nuôi ở nhà cậu ấy.
Nhà cậu ấy có sân ở tầng một, trong sân trồng hoa cỏ do mẹ cậu ấy lúc sinh thời trồng, vì Từ Nhất Trần không có kinh nghiệm trồng hoa cỏ, hễ đến mùa thu, một số loài hoa liền khô héo, không biết có phải đã chết hẳn không.
Tạ Trác tự nhiên cũng không biết trồng hoa.
Cậu đối với hoa có thể có hứng thú gì chứ? Nhưng nghe thấy Từ Nhất Trần kinh hãi và chán nản nói với cậu “không biết những bông hoa này đến sang năm có còn nở không.”
Cậu không nghĩ ngợi mà lừa Từ Nhất Trần, nói cậu biết trồng.
Tạ Trác đã hỏi ý kiến dì làm vườn trong nhà, học được rất nhiều kinh nghiệm trồng trọt và cắt tỉa, trong thời gian ngắn đã học được kỹ thuật này, khiến cho những cây cỏ hoa lá khô héo đó sống lại, cứu được chút nào hay chút đó, trong cảnh thu tiêu điều, bắt mắt nhất là mấy đóa hồng và phong đỏ.
Từ Nhất Trần ban ngày ở trong sân làm bài tập, sẽ thỉnh thoảng chống mặt nhìn những bông hoa đó ngẩn người.
Hai chàng trai cùng nhau đón sinh nhật, hình như cũng không có việc gì khác để làm.
Từ Nhất Trần không muốn náo nhiệt, ít nhất là sinh nhật năm nay cậu không muốn. Cho nên tất cả các hoạt động giải trí đều không xem xét.
Cuối cùng hai người ở trong sân yên tĩnh làm bài tập một lúc.
Cho đến khi Tô Ngọc gõ cửa nhà cậu.
“Chúc mừng sinh nhật cậu~ Chúc mừng sinh nhật cậu~”
Cửa là do Tạ Trác mở, những cành hoa Tô Ngọc mua gần như che khuất nửa khuôn mặt cô, vì là chạy đến, cô còn đang thở hổn hển, trên trán có mồ hôi mịn có thể nhìn thấy rõ, tóc tai rối bời.
Nhưng dù vội vàng, cô vẫn hát rất vang và nhiệt tình, sợ rằng lời chúc sinh nhật không được truyền tải đầy đủ, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô gái khi nhìn rõ Tạ Trác đã cứng đờ.
Đồng tử co lại, lồng ngực đang phập phồng cũng không dám có động tĩnh nữa, nén lại rất nhiều cảm xúc và phản ứng cơ thể vào sâu bên trong.
Lại trở nên câu nệ như vậy.
Tạ Trác buông tay nắm cửa, mời cô vào.
Cậu không biết Tô Ngọc có phải có chuyện muốn nói với Từ Nhất Trần không, buổi chiều liền nhường ra một chút thời gian, để họ ở trong sân một mình một lúc.
Ngồi trong phòng của Từ Nhất Trần, Tạ Trác ở trước bàn học làm bài.
Lúc cậu toàn tâm toàn ý làm bài rất ít khi lơ đãng, nhưng lúc này lại nhìn bóng lưng của Tô Ngọc ngoài cửa sổ, suy nghĩ lan man.
Nhớ lại toàn bộ thời kỳ cấp ba, có ba cảnh tượng, khiến Tạ Trác cảm thấy Tô Ngọc rất xinh đẹp.
Là sự xinh đẹp, động lòng người rất thuần túy, không liên quan đến khí chất dịu dàng ôn hòa đó.
Một lần là có một lần trong giờ ra chơi, trên đường về lớp, ở góc rẽ cầu thang đông nghịt người, Tạ Trác đi trước Tô Ngọc một chút, khoảnh khắc cậu cúi đầu, cô lại đang ngẩng đầu nhìn lên.
Có một số khoảnh khắc rung động, có lẽ không có nguyên nhân kết quả rõ ràng, chỉ là một cái nhìn đơn giản như vậy, bất giác khiến người ta cảm thấy, khoảnh khắc này mọi thứ đều đẹp đẽ vừa đủ.
Tuy thời gian đối mặt không dài, nhưng ấn tượng của Tạ Trác về cảnh tượng này rất sâu sắc.
Vào buổi tự học tối hôm đó, Tạ Trác nhận được một tờ giấy nhắn, không biết ai đang truyền đi khắp nơi tờ giấy nhắn hỏi “Cậu thấy bạn nữ nào trong lớp xinh nhất?”, tiến hành một cuộc bỏ phiếu vô cùng nhàm chán.
Cậu nhìn thấy trên đó viết một số cái tên không ngoài dự đoán, cái gọi là hoa khôi của lớp, cậu không có suy nghĩ gì, lập tức ném tờ giấy nhắn cho người bên cạnh.
“Phiếu của Giang Manh cao thật đó.” Từ Nhất Trần sờ cằm suy nghĩ, lại hỏi Tạ Trác “Cậu bầu cho ai?”
“Không bầu.” Tạ Trác lười đi đếm phiếu của ai, cậu chìm đắm trong biển đề, lại nghe thấy Từ Nhất Trần nói, vậy thì tớ cũng không bầu.
Tạ Trác làm xong một câu đề, phát hiện tờ giấy nhắn vẫn còn, cậu nhớ đến giờ ra chơi hôm nay, cái nhìn đó của Tô Ngọc.
Cậu lại liếc nhìn tờ giấy nhắn mà Từ Nhất Trần đang nghiên cứu, rất thấp giọng, như thể tự nói với mình một câu: “Thực ra tớ thấy Tô Ngọc cũng được.”
Giọng điệu của cậu từ từ, đặc biệt ôn tồn.
Từ Nhất Trần nghe thấy, không nói hai lời đã viết xuống tên của Tô Ngọc, trên mặt cậu ta mang theo nụ cười, không biết là đang trả lời thay ai.
Lần thứ hai, Tạ Trác cảm thấy Tô Ngọc rất xinh đẹp, chính là lúc này.
Trong lòng cô ôm một chú mèo con, trong sự ấm áp của hoàng hôn buông xuống, những lọn tóc mái chưa được chải chuốt tự do bay lượn, vì đang cười với Từ Nhất Trần, khuôn mặt nghiêng văn nhã dịu dàng hướng về phía Tạ Trác, cậu thoáng ngẩn ngơ, lơ đãng khỏi bài thi.
Lần thứ ba, là không lâu sau đó, trường học có một hoạt động lễ hội văn hóa, mỗi năm tổ chức một lần vào mùa thu.
Học kỳ một lớp 12, giáo viên âm nhạc đến lớp tìm kiếm những mầm non hợp xướng.
Cô yêu cầu mỗi học sinh đứng dậy hát hai câu, thể hiện giọng hát.
Tạ Trác lấy cớ bị cảm để thoát một kiếp—— mấy hôm đó cậu thật sự có dấu hiệu bị bệnh, cổ họng không thoải mái.
Ngoài một vài học sinh cá biệt, gần như mọi người đều biểu diễn. Mọi người đều thể hiện tài năng, có người hát rap, có người luyến láy điêu luyện, ngay cả người biết hát côn khúc cũng có.
Giờ ra chơi ba giờ chiều, cả lớp học chìm trong ánh nắng chiều ấm áp và náo nhiệt.
Cuối cùng, đến lượt Tô Ngọc đứng dậy, cô hát một bài hát rất đơn giản tên là “Tống biệt”.
“Chân trời góc bể, bạn bè nửa phần lưu lạc. Một bình rượu đục cạn niềm vui còn lại, đêm nay mộng biệt ly lạnh lẽo…”
Giọng hát của cô trong trẻo sạch sẽ, không có chút kỹ xảo nào, ngay cả uyển chuyển cũng không thể nói đến, chỉ yên lặng hát một giai điệu đơn giản như vậy.
Lớp học ồn ào trở nên yên tĩnh, lắng nghe giọng hát buồn bã và động lòng người của cô.
“Hỏi người đi lần này bao giờ trở lại, lúc về xin chớ ngần ngại.”
Vì cách xa với lối hát thanh nhạc, Tô Ngọc cuối cùng không được chọn vào đội hợp xướng.
Nhưng trong những kỹ năng hát hò đa dạng đó, Tạ Trác chỉ nhớ giọng hát của Tô Ngọc, và, dáng vẻ lúc cô hát rất xinh đẹp.
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 80
10.0/10 từ 21 lượt.
