Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 76


Tô Ngọc vùi mình trong vòng tay của Tạ Trác rất lâu.


 Niềm hạnh phúc được bao bọc bởi mèo con, xoài, và cả Tạ Trác đã bao trùm lấy cô một lúc lâu.


 Tô Ngọc rất ít khi tham lam sự an nhàn, trừ khi là lúc Tạ Trác ôm cô, cô mới hy vọng khoảnh khắc lười biếng này trôi qua chậm một chút, để cô được chìm đắm vào từng chi tiết, cảm nhận lực đạo từ những đốt ngón tay thon dài của anh lướt qua ngọn tóc, là một sự dịu dàng mang tính vỗ về.


 Cô sẽ có ảo giác như mình say ngã.


 “Mệt rồi à?” Ôm cô một lúc, cảm nhận được thân thể Tô Ngọc trở nên mềm nhũn, uể oải ngã vào người anh, Tạ Trác nhỏ giọng hỏi.


 Một lát sau, Tô Ngọc mới khẽ đáp: “Ừm, có một chút.”


 Cô nhìn anh, nói: “Hôm nay đầu óc cứ quay cuồng, không được nghỉ ngơi chút nào.”


 Anh định nói, nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.


 Tuy nhiên, Tô Ngọc vẫn dựa vào Tạ Trác, không buông anh ra, cô dường như dồn hết trọng lượng cơ thể mình lên người anh, chứ không phải tự mình đứng, Tô Ngọc lại lên tiếng, giọng nói dính như keo: “Ôm thêm một lúc nữa được không anh.”


 Tạ Trác cầu còn không được, thấy cô hóa thành một người thích dính lấy mình, khóe môi anh khẽ cong lên, cười nói: “Xem ra món quà này tặng đúng rồi.”


 “Đúng vậy, em đặc biệt thích.” Tô Ngọc gật đầu lia lịa, liên tục tỏ ý khẳng định, “Mèo con rất thích, xoài cũng rất thích.”


 Cô nói rồi, nở một nụ cười trong trẻo mềm mại “Tạ Trác cũng thích.”


 “Là vinh hạnh của anh.” Anh cũng nói một cách mãn nguyện.


 Hai người im lặng ôm nhau một lúc, trong không khí chỉ còn lại tiếng mèo con nhai bánh sữa rôm rốp.


 Nói đến quà, Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn anh “Đúng rồi, sắp đến sinh nhật anh rồi, anh thích hộp quà bất ngờ hay thích chỉ định món quà?”


 Tô Ngọc thừa nhận mình thiếu một chút yếu tố lãng mạn, so với việc tặng một món quà bất ngờ mà người ta không thích, cô cảm thấy chuyện tặng quà, hỏi rõ nhu cầu của đối phương trước thì tốt hơn.


 Tạ Trác hoàn toàn không để tâm, khẽ búng vào trán cô một cái “Không cần chuẩn bị.”


 Tô Ngọc toe toét miệng cười: “Biết rồi, anh thích bất ngờ.”


 “Em cái này gọi là diễn giải quá mức” Tạ Trác cũng cười: “Thật đó.”


 Anh ra vẻ bí mật, đổi giọng nói: “Đến ngày đó anh sẽ đòi em, em dành thời gian cho anh là được rồi.”


 “Ừm, được ạ.” Tô Ngọc gật đầu, sinh nhật của anh, chắc chắn là phải chiều theo anh rồi.


 Nhân tiện nhắc đến sinh nhật, Tạ Trác cũng có một điều tò mò, đột nhiên hỏi cô: “Vậy trước đây em nói nhớ sinh nhật anh, là vì em vẫn luôn rất quan tâm đến anh?”


 Anh nói câu này, là vì có một lần Tạ Trác nói với cô, mật khẩu mở khóa điện thoại là sinh nhật anh, Tô Ngọc liền đọc ra ngay. Lúc đó anh thật sự tưởng rằng mới yêu nhau vài ngày, Tô Ngọc đã yêu say đắm rồi, nào ngờ, đây đâu phải là tình cảm vài ngày.


 Cô nghĩ, anh đúng là một người cuồng chi tiết không hơn không kém, ngay cả chuyện này cũng nhớ.


 Tô Ngọc thừa nhận: “Đúng vậy, mật khẩu của em có tám chữ số, bốn số là sinh nhật của em, bốn số còn lại là của anh.”


 Nghe giọng điệu này của cô, Tạ Trác nhướng mày hỏi: “Luôn là vậy sao?”


 Tô Ngọc tiếp tục thành thật: “Luôn là vậy.”


 Cô nói: “Bởi vì mật khẩu là thứ không dễ nhớ, đổi cũng phiền phức, tốt nhất là tất cả các nền tảng cơ bản đều dùng chung một bộ mật khẩu, dùng riết rồi cũng nhiều năm.”


 Tạ Trác im lặng một lát, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu hơn một chút.


 Tô Ngọc giải thích cho anh: “Chỉ là một thói quen thôi.”


 Mật khẩu là thói quen, anh cũng là thói quen, sẽ không dễ dàng thay đổi.


 Tạ Trác không nói gì thêm, khẽ gật đầu, bên tai lại nghe thấy tiếng reo hò õng ẹo của Tô Ngọc: “Meo meo~ Mèo con đáng yêu quá đi, trên đời sao lại có người không thích meo meo chứ?!”


 “…”


 Mèo con được ăn no căng bụng, đã thoải mái nằm bò ra. Nó đang l**m những vụn thức ăn còn sót lại bên mép, vẻ mặt đầy mãn nguyện.


 Chú mèo sữa này khá hiền lành, Tạ Trác nói, anh đã lựa chọn rất nhiều, cuối cùng giữ lại con này.


 Trông có vẻ không quá nghịch ngợm, nhưng gan cũng khá lớn, rất quấn người.


 “Về nhà, thích nghi rất nhanh. Buổi chiều trốn một lúc là ra ngoài rồi.”


 Mèo con mới đến, vậy mà không trốn không nấp, ăn no uống đủ, còn lười biếng sớm coi nơi này là lãnh địa của mình, mặc cho Tô Ngọc v**t v* nó, nó vô cùng phối hợp nheo mắt lại.


 “Nó chắc chắn là một chú mèo hướng ngoại, đã tâm đầu ý hợp với em rồi.”


 Tô Ngọc ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, nắn nắn miếng đệm thịt hồng hào của mèo.


 Tạ Trác nhớ lại những lời lảm nhảm của cô lúc nãy, khẽ trầm ngâm, hỏi: “Lúc nãy em nói, vì con mèo của Từ Nhất Trần, nên mới thường xuyên đến tìm cậu ta chơi?”


 Đây đều là chuyện từ tám hoánh nào rồi? Tô Ngọc thầm nghĩ, anh nói cô cứ thích nhớ lại chuyện xưa, anh cũng có khá hơn đâu.


 Tô Ngọc gật đầu: “Cũng là một lý do nhỏ thôi ạ.”


 Cô nhìn Tạ Trác, mỉm cười hỏi: “Sao thế, anh đừng nói với em, anh lại sắp ghen đấy nhé?”


 Tạ Trác bật cười, bàn tay đang nắn mèo chuyển sang véo má Tô Ngọc.


 Giọng anh trầm ấm, đặc biệt là trong đêm tối, một giọng nói quyến rũ lòng người, dính chặt vào màng nhĩ của cô, tràn đầy cảm xúc: “Ghen chết đi được.”


 Tô Ngọc đỏ mặt, cô cười né đi, rồi chỉ vào con mèo, lảng sang chuyện khác: “Này, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi.”



 Tay cô vẫn tiếp tục động tác x** n*n móng vuốt nhỏ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Hay là gọi nó là Niết Niết nhé!”


 Tạ Trác không có ý kiến.


 Tô Ngọc cuối cùng cũng có “đủ cả nếp lẫn tẻ” trông vui vẻ hơn hẳn, cô nghe theo lời khuyên của Tạ Trác, nuôi chó và mèo riêng ra, dù sao Oscar đã là một chú chó Golden Retriever trưởng thành rồi, nếu hai đứa này đánh nhau, có khi nó thật sự có thể ngồi một phát chết Niết Niết.


 Nhưng dù đã có mèo con, cô cũng không thể lạnh nhạt với Oscar, cảm xúc của chó rất nhạy cảm, những đãi ngộ cần có, cô vẫn không thiếu cho nó một chút nào.


 Trong nhà có một vị khách không mời mà đến, Oscar cách một cái lồng, vừa nhìn thấy Niết Niết đã lộ rõ vẻ hung dữ, quyết tâm phải cho nó một màn ra oai phủ đầu, tuy nhiên dưới sự giáo dục của chủ nhân, nó nhanh chóng thu lại vẻ kiêu ngạo.


 Còn Niết Niết đang xù lông cong lưng, phải một lúc lâu mới được Tô Ngọc dỗ dành.


 Buổi tối, Tô Ngọc tắm xong, thoa lên người một lớp hương thơm, lật chăn chui vào chiếc chăn ấm áp, ôm chầm lấy Tạ Trác, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.


 Đây chính là khoảnh khắc thoải mái nhất trong ngày của cô.


 “Bây giờ có cảm giác như vợ chồng già không anh?”


 Tạ Trác vừa nhận một cuộc điện thoại, Tô Ngọc không biết ai gọi đến, vì lúc cô ra ngoài, anh vừa cúp máy, lúc này, anh cất điện thoại đi, khẽ liếc nhìn Tô Ngọc: “Tặng em một con mèo con mà vui đến thế à?”


 Anh cúi đầu, bắt gặp đôi mắt cô đang hưng phấn đến mức tan biến cả cơn buồn ngủ, khẽ và nhàn nhạt khen một câu: “Dễ dỗ thật.”


 Tô Ngọc cười nói: “Không phải dễ dỗ đâu ạ, mà là anh rất biết cách chiều theo sở thích của em, nếu không thì, con người em rất khó chiều đấy, nghìn vàng cũng khó mua được sự vui vẻ của em, anh không phải là không hiểu em.”


 Trên mặt Tạ Trác nở một nụ cười nhạt như gợn sóng, gật đầu thừa nhận.


 Anh không nói gì, bị mùi hương thanh tao trên người cô thu hút, yết hầu khẽ động, không nhịn được cúi đầu, hôn sâu cô một lúc.


 Nghĩ đến chuyện anh đã xem trực tiếp trận đấu, Tô Ngọc nghiêng đầu, có chút tự hào hỏi anh: “Hôm nay em có lợi hại không?”


 Tạ Trác cười nói: “Em đâu chỉ có hôm nay là lợi hại?”


 Nói đến đây, Tô Ngọc đột nhiên nảy ra ý tưởng, ngồi dậy mở điện thoại, tìm đoạn ghi hình trực tiếp hôm nay mà đàn em gửi trong nhóm.


 Đây không phải là lần đầu tiên Tô Ngọc lên tivi.


 Bình thường cô gần như không có thời gian xem lại các trận đấu đã qua, bản thân xuất hiện trên video công cộng, xem lại thật sự rất ngại ngùng.


 Tạ Trác khó hiểu hỏi cô “Không có trận đấu nữa à?”


 “Không có ạ.” Tô Ngọc lắc đầu nói “Em không phải đang xem lại để phân tích, mà em muốn xem em đã thể hiện trên sân khấu như thế nào.”


 Nhưng chỉ vừa liếc nhìn một cái, Tô Ngọc đã nổi da gà, “hít” một tiếng, lập tức úp điện thoại xuống: “Sao lên hình trông kỳ cục thế này?”


 Tạ Trác buồn cười: “Kỳ cục chỗ nào?”


 “Không đẹp bằng người thật.”


 Anh liếc nhìn màn hình điện thoại của cô một cách không tỏ ý kiến, như có điều suy nghĩ hỏi: “Em còn có những chuyện gì mà anh không biết không?”


 “Hửm?” Cô ngơ ngác hỏi “Anh nói phần nào ạ?”


 “Tất cả những gì liên quan đến em.” Anh nói.


 “Ví dụ như.”


 “Ví dụ như— con mèo nhỏ em nuôi hồi bé.”


 Tô Ngọc không khỏi bật cười.


 “Vậy thì phạm vi rộng quá, lúc nuôi mèo nhỏ, em còn bé tí, mới chỉ vừa biết đi thôi.”


 Tạ Trác lại nhìn cô một cách chăm chú “Anh muốn biết, kể hết cho anh nghe đi.”


 Tô Ngọc nghiêm túc suy nghĩ về con mèo nuôi ở kiếp trước, lẩm bẩm nhớ lại: “Đó là lúc ở Thanh Khê rồi, lúc sống cùng ông bà nội, tuổi thơ thật sự rất xa xôi.”


 Tô Ngọc biết Tạ Trác từng đến Thanh Khê, hồi cấp ba để tìm hiểu về anh, cô đã dò hỏi rất nhiều tin tức từ Từ Nhất Trần.


 Nhưng cô đoán trong lòng, có lẽ chính Tạ Trác cũng đã quên, nên cô không mấy khi nhắc đến chuyện này.


 Nhưng Tạ Trác lại nói anh nhớ.


 Anh cũng vẫn luôn nhớ, Thanh Khê là quê hương của Tô Ngọc.


 “Anh đã đến đó một lần, là một lần ăn Tết.” Anh nhớ lại, nói với cô.


 Lần đầu tiên trường tổ chức đến Thanh Khê, anh không quen Tô Ngọc, nhưng Tạ Trác nhớ, những ngôi sao ở đó rất đẹp và sáng chói, để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.


 Lần thứ hai anh đến, là lúc Tạ Trác học năm ba đại học, anh về một chuyến ăn Tết, Thanh Khê những năm đó đã phát triển rất tốt, vì có núi xanh nước biếc môi trường trong lành, chính phủ đã phát triển một số dự án khu nghỉ dưỡng, lúc Tết, người dân các tỉnh lân cận đều đến chơi, Hướng Mẫn Ngôn cũng muốn góp vui, thế là Tạ Trác đưa bố mẹ đến đó chơi một chuyến.


 Hướng Mẫn Ngôn nhận ra sự lơ đãng của anh trong suốt quá trình, hỏi anh đang nghĩ đến ai.


 Tạ Trác còn không nhận ra mình đang lơ đãng, bị hỏi như vậy, ngây người một lúc không trả lời được.


 Đêm đó, Tạ Trác ngồi trên chiếc ghế treo trong khách sạn, bố mẹ đang ngắm trăng trong hồ nước nóng, anh cô đơn ngẩng đầu nhìn sao.


 “Vậy, lúc đó anh đang nghĩ gì?” Sau nhiều năm, Tô Ngọc hỏi anh.


 Anh nói: “Anh chỉ lặp đi lặp lại suy nghĩ một chuyện, em đã từng sống ở nơi này. Khí chất của nó rất giống em, rất yên tĩnh, từng cọng cây ngọn cỏ đều rất giống.”


 Lúc đó, Tạ Trác vừa gửi tin nhắn chúc mừng năm mới nhưng bị từ chối, liền đến quê nhà của Tô Ngọc.


 Lúc này trong đêm khuya ở Bắc Kinh, tuyết đang rơi, Tô Ngọc dựa vào lòng Tạ Trác, cười nói: “Em phát hiện ra, anh chỉ là không tiện thừa nhận, rằng em đã sớm ở trong lòng anh rồi.”


 Tạ Trác nghe vậy, khẽ im lặng, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này, một lúc sau mới khẽ “ừm” một tiếng “Tiếc là anh quá chậm chạp.”



 Anh đã tự kiểm điểm, rồi hỏi cô “Kể tiếp đi.”


 Bắt đầu từ chủ đề về mèo con, đêm đó, Tô Ngọc đã trò chuyện rất lâu với Tạ Trác.


 Cô kể chuyện hồi nhỏ, lựa những chuyện vui để kể.


 Tô Ngọc và Trần Tích Chu vốn ở hai nơi khác nhau, lớn lên riêng biệt, không nên có tình cảm sâu đậm, nhưng không còn cách nào khác, Trần Tích Chu đối với cô quá tốt.


 “Hồi nhỏ em rất ngoan, có một cậu bé rất bá đạo, đẩy em một cái, em còn nghĩ có nên nhường cậu ta không? Dù sao em cũng lớn tuổi hơn cậu ta một chút mà.


 “Nhưng anh họ thấy, anh ấy liền xông qua đẩy ngã người đó, cảnh cáo cậu ta không được bắt nạt em nữa. Lúc đó em thật sự cảm thấy anh ấy rất ngầu, thế là ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh ấy. Lúc em đến Bình Giang, cũng là anh ấy dắt em đi chơi.”


 Tô Ngọc kể về quãng thời gian ôn thi lại năm lớp mười hai “đường dây nóng của anh họ” mà Trần Tích Chu để lại cho cô, cô đến bây giờ vẫn còn giữ, nhưng đang nằm trên giường, không tiện tìm, cô liền lật một tấm ảnh trong điện thoại ra cho Tạ Trác xem, cho anh xem xong, Tô Ngọc nói: “Anh họ đối với em rất tốt, sau này em phải hiếu thuận với anh ấy.”


 Tạ Trác cười nhạt: “Được, cùng nhau hiếu thuận với cậu ấy.”


 Cũng không biết lời đáp này là thật lòng hay giả dối.


 “Được thôi, vậy anh ấy mà biết chắc sẽ vui chết mất.” Tô Ngọc cười cong cả mắt “Vậy anh gọi anh ấy một tiếng anh cả đi, để anh ấy sướng một chút.”


 Tạ Trác “chậc” một tiếng “Cùi chỏ sao lại hướng ra ngoài?”


 “Ai là ngoài? Ai là trong?” Tô Ngọc ra vẻ xoa cằm “Em phải phân định rõ ràng mới được.”


 Tạ Trác thật sự bị cô chọc cho tức cười.


 “Tiếc là đường tình của chúng ta đều lận đận.” Cuối cùng, trong mắt Tô Ngọc thể hiện sự đồng cảm với Trần Tích Chu.


 Tạ Trác không biết xấu hổ nói: “Cậu ta chỉ cần có được một nửa sự quyết đoán theo đuổi con gái của anh, thì đã sớm cưới được vợ rồi.”


 “Không phải đâu” cô vội phản bác: “Tình yêu là không thể tự chủ được, anh rất rõ điểm này, không phải là thiếu quyết đoán.”


 Tạ Trác nhìn cô, lần này thì không còn tính toán nữa, hoặc là cảm thấy lời cô nói có phần có lý.


 Dù sao người yêu thầm nhiều năm như vậy không phải là anh.


 Vì trò chuyện đến quá muộn, Tô Ngọc đã qua cả cơn buồn ngủ.


 Tạ Trác ngủ trước.


 Bên ngoài tuyết rơi lả tả.


 Tô Ngọc cầm điện thoại, lật xem bài viết “Yêu thầm là một trải nghiệm như thế nào” mà cô ghi lại lúc trước, từ đầu đến cuối, đọc kỹ lưỡng một lượt.


 Trạng thái của cô bây giờ là gì nhỉ? So với người trong cuộc, có lẽ càng giống một khán giả có thể đồng cảm hơn.


 Câu nói “văn chương ghét mệnh tốt” quả là có lý, bây giờ sống thoải mái rồi, Tô Ngọc không còn hứng thú ghi lại cuộc sống nữa.


 Cô tiện tay lướt xem những lượt thích mới.


 Nhìn thấy một ID là dấu chấm.


 Tô Ngọc không hiểu sao, thường xuyên bị một dấu chấm thu hút.


 Dù đó chỉ là một ký hiệu bình thường, không có quan hệ gì với cô.


 Cô bấm vào, trang chủ của người đó trống không.


 Tô Ngọc thực ra rất thích ăn xoài, cô tưởng Tạ Trác mua cả một thùng lớn như vậy thật sự sẽ để đến hỏng, kết quả là không.


 Bởi vì cả hộp đó rất nhanh đã bị cô giải quyết hết.


 Trái cây trái mùa đều ngọt lịm, tự nhiên cũng có công lao của “tình yêu” trong đó.


 Bắc Kinh đã vào đông, Tô Ngọc trở nên bận rộn hơn một chút.


 Tạ Trác có những lúc không tăng ca, sẽ đến đón cô tan học.


 Ban ngày ở Bắc Kinh, thời gian ngày càng ngắn lại. Buổi chiều đang học, trời đã bất chợt tối sầm.


 Tô Ngọc ngoài việc tự mình lên lớp, còn phải làm trợ giảng cho sinh viên thạc sĩ.


 Thỉnh thoảng thầy hướng dẫn đi công tác vắng, cô còn phải giúp dạy thay vài tiết.


 Chiều hôm đó, khi tiết học cuối cùng kết thúc, trời đã tối mịt, Tô Ngọc bị người ta gọi lại, cô ở lại lớp giải đáp vài câu hỏi cho một sinh viên.


 Mọi người dần dần ra về, đèn huỳnh quang bên cạnh lớp học đều đã được tắt. Trong phòng vào lúc hoàng hôn tối tăm mờ mịt, Tô Ngọc quay đầu kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa, vừa quay lại đã thoáng thấy Tạ Trác đứng dưới bóng đèn.


 Bên cạnh anh còn có một người đang đứng.


 Tô Ngọc có chút cận thị, nheo mắt nhìn, là một ông lão, chống gậy.


 Ông lão đứng đó khá có khí thế, dù tóc xanh đã thành tuyết trắng, nhưng vai lưng thẳng tắp, rất có khí thế và khí chất.


 Tô Ngọc nhìn ông từ xa, mái tóc bạc trắng của ông khiến cô hơi kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đó là một lãnh đạo nào đó của trường đến tìm mình, nhìn lại, phong thái cũng không giống lãnh đạo.


 Trái lại giống như.


 “Tạ Trác…?”


 Lúc Tô Ngọc nhìn qua, ông lão đang nói chuyện với Tạ Trác cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Ngọc.


 Đối phương khẽ gật đầu chào hỏi, Tô Ngọc đột nhiên nhớ ra đó là ai, bởi vì cô từng thấy cây gậy đó, trông có vẻ rất đắt tiền, một chiếc đầu rồng đầy khí thế, được nắm trong tay ông lão.


 Cô đã từng thấy, là ông nội của Tạ Trác!



 Tô Ngọc hít một hơi lạnh trong lòng, sao đột nhiên lại dẫn ông nội đến đây? Nhưng đã đến rồi, không thể lâm trận bỏ chạy được, cô cứng đầu, mặt không đổi sắc đi đến trước mặt ông nội.


 Tạ Trác khẽ cười, anh thì không hề hoảng hốt, khá bình tĩnh đứng đó, hỏi ông nội: “Ông có nhận ra cô ấy không?”


 Ông nội của Tạ Trác tên là Tạ Chiêu Nghĩa, Tô Ngọc đã từng thấy cái tên này trên đơn bệnh án — về bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào của Tạ Trác, Tô Ngọc đều nhớ rất rõ.


 Tạ Chiêu Nghĩa nhìn Tô Ngọc, trông ông còn già hơn so với trước đây vài phần, nhưng tinh thần rất tốt, người trông cũng rất thân thiện, đặc biệt là đối với hậu bối, vô cùng hiền từ: “Gặp qua rồi à? Cô bé.”


 Tạ Trác không lên tiếng, anh chỉ đứng bên cạnh cười nhạt, ra hiệu bằng mắt cho Tô Ngọc: Ông hỏi em, em cứ trả lời.


 Tạ Chiêu Nghĩa biết một vài chuyện về Tô Ngọc, Tạ Trác đều đã giới thiệu với ông, nhưng anh không đề cập đến chuyện năm đó Tô Ngọc đã cứu ông.


 Nhìn vẻ mặt mờ mịt của ông nội, ông có nhớ hay không, câu trả lời đã quá rõ ràng.


 Tô Ngọc không vạch trần vết thương lòng năm xưa của người ta, cô chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Chào ông ạ.”


 Ông nội cười rất hiền hòa: “Chào cháu, đồng chí Tô Ngọc.”


 Lúc này cô nhìn kỹ, tướng mạo của Tạ Chiêu Nghĩa và Tạ Trác có vài phần tương tự.


 Đôi mắt của cả hai đều rất sâu và ấm áp.


 Tạ Trác nói với cô: “Ông đến Bắc Kinh thăm đồng đội, tiện thể đến gặp em.”


 Ông lão chống gậy, sức khỏe rất tốt, đi nhanh như bay ở phía trước.


 Tô Ngọc lo lắng chết đi được, lại nghe Tạ Trác nói: “Mẹ anh có chút việc bận, ngày mai mới qua.”


 Cô không nhịn được kinh ngạc: “Trời ạ… không phải là đặc biệt đến vì em chứ.”


 Tạ Trác cười: “Thật sự không phải.”


 “Xa xôi như vậy, em lo quá.”


 Tạ Trác nhấn mạnh nhiều lần: “Yên tâm, chỉ là đến dự một bữa tiệc rượu thôi, hôm qua đã đến rồi.”


 Tạ Chiêu Nghĩa đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn Tô Ngọc: “Thằng nhóc này nói chúng ta đã gặp nhau, ta già rồi, trí nhớ về chuyện xưa không còn tốt nữa. Nếu thật sự có giao tình gì, cháu nhắc nhở ta một chút nhé.”


 Tay Tạ Chiêu Nghĩa chắp sau lưng, rất có khí thế của một cán bộ lão thành.


 Tô Ngọc thấy ông lão kỷ luật nghiêm minh, một bộ đồ Tôn Trung Sơn mặc thẳng thớm sạch sẽ.


 Cô đoán một ông lão như vậy trước mặt người khác chắc chắn phải giữ thể diện, những tình tiết trượng nghĩa giúp người đối với cô, không nghi ngờ gì chính là những thăng trầm trong cuộc đời mà đối phương không muốn nhắc lại.


 Tô Ngọc bịa ra một lời nói dối để cho qua: “Cháu và Tạ Trác là bạn học cấp ba, từng đến nhà anh ấy chơi, có lẽ là gặp nhau vào lúc đó.”


 Ông lão đầy ẩn ý “ồ” một tiếng, “Hóa ra là bạn học cũ.”


 Tạ Trác liếc nhìn Tô Ngọc, lĩnh hội được sự lương thiện trong lòng cô.


 Đối với cô mà nói, ân tình này có được nhớ đến hay không, đều không đáng để bận tâm.


 Ông nội cho người sắp xếp xe.


 Người lái xe là một lãnh đạo mặc quân phục, không khí trong xe khá giản dị và trang nghiêm.


 “Nhờ phúc của ông, uống chút trà đi.” Tạ Trác khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói với cô.


 Tạ Trác nắm tay Tô Ngọc, nhưng cô lại lùi ra một chút, nhỏ giọng hỏi: “Ở trước mặt ông nội như vậy có không tốt không.”


 Không khí thực sự quá nghiêm túc.


 Tạ Trác thật sự bị cô chọc cười: “Sắp ba mươi tuổi rồi, nắm tay cũng không được à? Ông nội anh tuy lớn tuổi, nhưng không phong kiến đến mức đó đâu.”


 Tô Ngọc trẻ con phản bác: “Anh mới ba mươi, em còn nhỏ hơn anh một tuổi đấy.”


 Tạ Trác bị cô làm cho nghẹn họng, rồi tức cười.


 Tạ Chiêu Nghĩa quay đầu lại, nói với Tô Ngọc: “Bố cháu, bận lắm, công việc không dứt ra được, mẹ cháu ngày mai qua, cùng nhau ăn một bữa cơm.”


 Tô Ngọc ngồi ngay ngắn, giống như một cô gái ngoan ngoãn, gật đầu nói được.


 “Lão già như ta, lớn tuổi rồi, nói thật, những dịp trọng đại chắc không tham gia được mấy lần nữa, nên đồng đội mừng thọ, xa xôi đến đây chung vui một chút.”


 Tạ Trác và Tô Ngọc đồng thanh: “Ông đừng nói vậy.”


 Tạ Chiêu Nghĩa cười.


 Tạ Trác nói, ông nội bây giờ thích chơi bài poker, đánh cờ, cuộc sống trôi qua rất phóng khoáng.


 Không có việc gì thì uống trà.


 Hôm đó, Tạ Chiêu Nghĩa thật sự dẫn họ đi gặp mặt uống trà, ông dắt theo Tô Ngọc, một tiếng “cháu dâu”, hai tiếng “cháu dâu”, bảo những người ông quen ở Bắc Kinh đều chiếu cố cháu dâu của ông.


 “Nhà khoa học tương lai, rường cột quốc gia, tương lai rộng mở.”


 Tô Ngọc bị nói đến đỏ mặt, dựa vào người Tạ Trác.


 Tạ Trác cúi đầu, nhìn cô cười, nhẹ nhàng vuốt má Tô Ngọc nói: “Cứ nhận lời khen đi.”


 Khi buổi uống trà kết thúc, ông lão kéo Tạ Trác lại nói chuyện rất lâu.


 Hôm đó, sau khi tụ tập một cách gò bó xong, Tô Ngọc lên xe của Tạ Trác, mới như trút được gánh nặng mà ngã vào người anh.


 “Em thật sự không ngờ người đầu tiên gặp lại là ông nội — ông đến Bắc Kinh sao anh không nói với em một tiếng?”



 “Anh nói em đang lên lớp, ông nói muốn đến nghe giảng, ngăn cũng không ngăn được, thế là đến.”


 Hóa ra ông đã đến nghe giảng từ trước, Tô Ngọc mơ hồ nhớ lại, rồi căng thẳng lên: “Lúc nãy em giảng có tốt không.”


 “Rất tốt, tương lai rộng mở.” Tạ Trác mỉm cười, bắt chước giọng điệu của ông nội.


 Tô Ngọc khẽ thở dài, nói anh đừng trêu em, nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa kết thúc, mà lại hỏi anh: “Lúc nãy ông nội nói gì về em?”


 Tạ Trác suy nghĩ một chút, nói: “Ông nói ông nhận ra em rồi.”


 Tô Ngọc có chút kinh ngạc, tự lẩm bẩm một câu thật sao.


 Im lặng vài giây, cô tiêu hóa thông tin này, hỏi anh: “Rồi sao nữa?”


 Cô nói xong, lập tức nói: “Em không muốn nghe những lời khách sáo.”


 Những lời như cảm ơn cô đã giúp đỡ các loại, Tô Ngọc không muốn nghe, những lời cảm ơn cô đã nghe rất nhiều lần rồi.


 Tạ Trác cười “Ông có thể có ý kiến gì với em được chứ, không phải là chỉ vào anh mà lải nhải sao.”


 Tạ Trác bảo cô yên tâm, ông nội rất hài lòng về cô.


 Ông chính trực cả đời, luôn rất kính trọng những người làm việc cho đất nước, từ trường của Tô Ngọc rất hợp với ông.


 Thêm vào đó là giao tình từ chuyện trước đây, khiến ông nội càng coi trọng cô cháu dâu này, dặn dò Tạ Trác nhiều lần, nhất định phải đối xử tốt với người ta.


 Những lời răn dạy của ông lão luôn lỗi thời như vậy, nhưng Tạ Trác đều lần lượt lắng nghe, lần lượt gật đầu nói vâng.


 “Nếu không có em, sẽ không có ông nội của bây giờ.” Cuối cùng, Tạ Trác như có điều cảm khái nói.


 Tô Ngọc cũng khẽ cười, như trút được gánh nặng.


 Cô nói “Thầy bói nói, ông có thể sống đến 98 tuổi.”


 Tạ Trác nghe vậy, trong đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng, như một viên sỏi ném xuống hồ gợn lên một vòng sóng, rất lâu chưa tan.


 Cứ như thể tất cả mọi thứ liên quan đến cô trong tuổi thanh xuân chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.


 Hướng Mẫn Ngôn có việc đột xuất, phải ra nước ngoài, ngày hôm sau mới đến Bắc Kinh.


 Tạ Trác đích thân ra sân bay đón người.


 Trong xe, mẹ anh ngồi ghế phụ vừa lấy hộp phấn ra dặm mặt, vừa trang điểm, vừa vui vẻ ngân nga hát.


 Tạ Trác mấy lần muốn nói lại thôi.


 Hướng Mẫn Ngôn dùng khóe mắt cũng nhìn ra anh có điều muốn nói, nhưng lúc này anh lại im lặng không lên tiếng, bà liền chủ động mở lời hỏi: “Sao vậy? Căng thẳng cái gì thế.”


 Đúng là mẹ thì nhìn thấu con trai, một ánh mắt đã nhìn ra anh có chuyện trong lòng.


 Im lặng một lúc, Tạ Trác thừa nhận: “Đúng là có một câu muốn nói.”


 “Liên quan đến Tô Ngọc phải không?”


 Tạ Trác gật đầu.


 “Nói đi.” Tính tình của mẹ anh rất tốt.


 “Trước đây cô ấy nói bố mẹ cô ấy đã tìm gặp bố mẹ.”


 “Đúng vậy.” Hướng Mẫn Ngôn thừa nhận “Phụ huynh của con bé có thêm vài chút để ý là đúng, chúng ta không nghĩ nhiều, đương nhiên là vì tin tưởng con rồi.”


 Tạ Trác khẽ “vâng” một tiếng, anh chậm rãi lên tiếng, nói: “Tô Ngọc đã thích con nhiều năm, con cũng rất nỗ lực để gìn giữ tình cảm của cô ấy dành cho con. Chúng con ở bên nhau rất hòa hợp, nên con hy vọng sự hòa hợp này có thể kéo dài thật lâu, cho dù chúng con kết hôn, cũng không muốn có những xích mích nhỏ nhặt, con rất yêu cô ấy, con hy vọng bố mẹ có thể tôn trọng cô ấy như con.”


 Hướng Mẫn Ngôn nghe xong, không hề phản bác, mà cười một cách đầy ẩn ý.


 Bà liên tưởng, có lẽ đứa trẻ này hồi nhỏ đã cùng bà xem một số bộ phim về mẹ chồng nàng dâu cường điệu, vì vậy, Tạ Trác khó tránh khỏi lo lắng suy nghĩ về những mâu thuẫn trong mối quan hệ này.


 Bà nghe anh nói tiếp: “Tô Ngọc từng có một số áp lực, trước đây nhu cầu của cô ấy trong gia đình không được coi trọng, nên đã có bóng ma tâm lý, tuy bây giờ đều đã qua rồi, nhưng con rất sợ môi trường tương tự xuất hiện, tính cách cô ấy rất kín đáo, nếu trưởng bối làm gì khiến cô ấy không thoải mái, cô ấy sẽ không thẳng thắn bày tỏ sự phản kháng.”


 Mẹ anh hỏi tiếp: “Vậy nên?”


 “Vậy nên con muốn trước khi cô ấy có cảm xúc phản kháng, tuyên bố rõ một số tình hình, con hy vọng bố mẹ—


 Dừng lại một chút, tuy cảm thấy nói ra những lời này có chút nổi loạn, Tạ Trác vẫn phải nói: “Đừng có yêu cầu gì với cô ấy, đừng bắt cô ấy phải tương phu giáo tử*, cô ấy không phải là người như vậy, và cũng tuyệt đối đừng chỉ trích cô ấy không thể trở thành người như vậy.


  (*) Tương phu giáo tử*: Giúp chồng dạy con


 “Bởi vì con yêu chính là một Tô Ngọc như thế. Cô ấy là lựa chọn của con, nếu thật sự có điều gì không hài lòng, hãy đến chỉ trích con trước.”


 Nghe xong một tràng trần tình ruột gan của Tạ Trác, Hướng Mẫn Ngôn trong lòng vô cùng cảm khái, bà thở dài một hơi, hỏi anh: “Trong lòng con, mẹ là người như vậy sao?”


 Tạ Trác: “Con biết không phải, nhưng những điều cần dặn dò con phải dặn dò rõ ràng, như vậy cả hai bên mới có thể yên tâm.”


 Giọng anh nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị, ý tứ trong lời nói lại vô cùng trang trọng và chắc chắn: “Con hy vọng mẹ nhận ra, Tô Ngọc đối với con rất quan trọng.”


 Tương tự, cũng cần một lời đáp lại và một lời hứa trang trọng.


 Hướng Mẫn Ngôn chống cằm, đánh giá Tạ Trác, đánh giá một hồi rồi cười, bà nói: “Biết không, bố con cách đây không lâu còn âm thầm phàn nàn với mẹ về con, nói ông ấy yêu vợ như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai, có khuôn mặt của kẻ lăng nhăng.”


 “Mẹ không phục, hỏi ông ấy cái gì gọi là mặt lăng nhăng? Ông ấy nói, đẹp trai quá đó, đàn ông đẹp trai nhìn đều lăng nhăng.”


 “Mẹ nói lão Tạ, ông đúng là không hiểu con trai mình gì cả, sao có thể bịa đặt về nó như vậy?”


 Hướng Mẫn Ngôn kéo tay Tạ Trác, dùng khăn ướt lau giúp anh lòng bàn tay đang đổ mồ hôi “Tình yêu là chuyện của hai đứa, mẹ không can thiệp, tốt xấu đều không can thiệp, con có trách nhiệm của mình là được rồi.”


 Bà nói rồi, cười một cách đắc ý, tự nhận xét về mình: “Mẹ thì, sẽ cố gắng phấn đấu, trở thành một bà mẹ chồng tuyệt vời không có chỗ chê, được không.”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 76
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...