Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 68
Hai ngày Tết này, Trần Lan và TL bận rộn trước sau rất vất vả, hai người ngay cả đánh bài cũng không chơi.
TL hiếm khi siêng năng, dọn dẹp nhà cửa một lượt, còn tìm một lọ keo xịt tóc không biết đã mua từ bao nhiêu năm trước ở đó ra vẻ vuốt tóc.
Trung Quốc có một câu tục ngữ: Tết nhất cả mà.
Bất kể bố mẹ có ý kiến gì với con rể, mấy ngày Tết đến chúc Tết cũng không thể tỏ ra thù địch, dù sao cũng phải lịch sự gặp mặt một lần.
TL: “Hay là bố cũng tìm một tiệm duỗi tóc nhỉ, làm cái gì đó như duỗi ion, sao lại mọc không đều mà còn xẹp lép thế này.”
Tô Ngọc nghiêm túc ngắt lời: “Không được, hôm nay thật sự không được cắt tóc đâu, cậu thật sự sẽ đến tận nhà tính sổ đó.” (tục lệ dân gian cho rằng cắt tóc đầu năm sẽ không may cho cậu)
Trần Lan lạnh lùng: “Bao nhiêu năm không thấy ông chê mình xấu, bây giờ lại ra vẻ rồi.”
TL bất bình: “Không phải bà nói cậu trai đó trông đặc biệt đẹp trai sao, tôi không thể làm bà mất mặt được.”
Trần Lan: “Thôi đi, người ta là thanh xuân tươi đẹp, một trang tuấn kiệt, ông có duỗi tóc, hay là đi căng da mặt thì cũng là con cóc ghẻ, thể diện gì chứ, sớm đã bị tôi vứt đi hết rồi.”
TL tức đến mức “chậc” một tiếng, chỉ vào Trần Lan rồi nói với Tô Ngọc: “Con xem người phụ nữ này thay đổi nhanh chưa! Trước khi kết hôn còn nói bố là Kim Thành Vũ.”
Tô Ngọc bật cười, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của bố, nín một lúc vẫn không nhịn được mà nói: “Khen bố là Kim Thành Vũ chắc là giả đó ạ.”
TL nhất thời không phản ứng lại, đợi hai người đi rồi, ông ở phía sau la lên: “Ý gì vậy hả? Con cóc ghẻ là thật phải không?!”
Tô Ngọc thầm nghĩ, mẹ cô lại có thể khen Tạ Trác đẹp trai sau lưng sao?
Tuy đó là chuyện ai cũng biết, nhưng từ miệng Trần Lan nói ra vẫn khá là khó tưởng tượng.
Khoảng thời gian nghỉ đông về nhà này, Tô Ngọc không nhắc nhiều đến Tạ Trác, nhưng có nghe được một lần, bố mẹ dường như vì chuyện này mà còn cãi nhau.
Ngay trong phòng ngủ của họ, cách âm không tốt, tiếng lớn một chút là Tô Ngọc nghe thấy, người khơi mào là Trần Lan——
“Tôi thấy nó rất có lễ phép, tôi làm sao biết được ở với nhau thì như thế nào. Dù sao người có tiền cũng là hay có cái tính đó, đàn ông các người hiểu đàn ông nhất, hễ có tiền là bắt đầu ăn chơi trác táng, có ai thật thà đâu.”
TL vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi thì không có nhé, tôi thật thà lắm.”
“Đó là vì ông không có tiền!”
TL một trận cạn lời, lại nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, lần trước ông Tạ đó lại mời tôi đi ăn cơm, nói lần đó vội quá chưa nói chuyện được nhiều.”
“Sao ông không nói với tôi” Trần Lan kinh ngạc, “Đi chưa?”
“Chưa đi, tôi nói để qua Tết rồi tính, gần đây tôi cũng bận—— chủ yếu là dạo đó không biết trong lòng Tiểu Ngọc nghĩ sao, hai đứa nó chưa ngã ngũ, bố mẹ chúng ta ở đây bàn tới bàn lui có ích gì, đây không phải là chia rẽ uyên ương sao, giống như mấy bà mẹ chồng độc ác trong phim truyền hình vậy.”
Trần Lan: “Phì, ông mới là mẹ chồng độc ác.”
Cả hai đều im lặng.
TL không còn gì để nói, cuối cùng nói: “Con bé thích thì cứ để nó đi, không quản được. Nếu thật sự chịu thiệt thòi thì cũng coi như là phúc khí của nó.”
Ngày mùng hai Tết, trong nhà khá náo nhiệt.
Đến trước Tạ Trác là cậu mợ, Trần Tích Chu cũng đến.
Trần Lan vẫn luôn thích Trần Tích Chu, có lẽ con trai nhà người ta nhìn thế nào cũng thuận mắt hơn con gái nhà mình, huống hồ anh ta còn trông phong lưu phóng khoáng, nổi bật trong đám đông, sau khi trở thành Trần tổng thì càng đẹp trai hơn.
Trần Lan kéo anh ta qua liền khen: Bao nhiêu năm không về rồi, bây giờ là Hải quy* rồi nha, để cô giới thiệu bạn gái cho con.
(*) Hải quy*: Từ này dùng để chỉ những người Trung Quốc đã đi du học hoặc làm việc ở nước ngoài lâu năm, sau đó trở về Trung Quốc để phát triển sự nghiệp, được xem là tầng lớp tinh anh, săn đón với mức lương rất cao và vị trí quan trọng.
Trần Tích Chu cũng không đỏ mặt, nghe đến đây còn cười nói: “Đã dọn đường nhiều như vậy rồi, quay đầu lại nói giới thiệu cho con, cô thật sự không nhìn ra con không thiếu bạn gái à.”
Trần Lan: “Cũng phải, từ nhỏ đã có bao nhiêu cô bé vây quanh con, vậy sao không tìm một người đi?”
Trần Tích Chu luôn bịa ra một lý do để từ chối: “Tìm một bạn gái rồi, thì làm gì còn nhiều cô gái vây quanh con nữa?”
TL ở bên cạnh nghe thấy, nói với Trần Lan: “Thấy chưa, đây chính là một tra nam chính hiệu. Chỉ thích tận hưởng cái gọi là, cảm giác lượn lờ giữa rừng hoa, người thật thà như tôi không làm vậy đâu.”
Trần Tích Chu cười hiền lành, mày mắt cong cong rất tuấn tú, quay đầu nói: “Nghe nói hôm nay có một cậu con rể đến nhà, cháu đến để thẩm tra giúp hai người.”
Tô Ngọc ngồi trước bàn ăn thong thả bóc quýt nhỏ, khá kinh ngạc: “Sao anh cũng biết rồi.”
Trần Tích Chu cướp lấy quả quýt cô bóc xong nhét vào miệng: “Phải đó, con gái dẫn bạn trai về nhà, làm cho bố già của em kích động đến mức này, cầm loa phóng thanh ra đầu làng hét lên: Gả con gái đây.”
TL vội vàng thanh minh với Tô Ngọc: “Bố không có nhé.”
Tô Ngọc mặt lộ vẻ khó xử, trận thế này không biết có dọa đến anh không.
Tạ Trác bình thường hiếm khi căng thẳng, anh cho phép sự việc có tình huống mất kiểm soát xảy ra.
Nhưng tính chất của việc này có chút khác biệt.
Thế là lúc này xe lái đến hẻm Hạnh Lương, anh im lặng ngồi một lúc lâu mới xuống xe, xách quà đến nhà, dọc theo con hẻm đi vào, tìm thấy số nhà.
Tòa nhà không cao, anh đi bộ lên cầu thang, còn đang xác định có phải là đơn vị này không, ngẩng đầu lên liền thấy một người quen đứng ở cửa.
Trần Tích Chu tay đút túi quần, chặn ở cửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhìn Tạ Trác đến gần, lại liếc nhìn đồ trong tay anh.
“Người đến tự khai báo gia môn, họ tên là gì, nhà có mấy người, bình quân mỗi người mấy mẫu đất, trong đất có mấy con bò? Kết hôn rồi tiền trong nhà ai quản? Việc nhà ai làm? Con cái theo họ ai?”
Anh ta đối diện với ánh mắt cạn lời của Tạ Trác, nhướng mày, giả vờ dịu dàng cười: “Không muốn trả lời cũng được, gọi một tiếng anh cả rồi cho qua.”
“…”
Tạ Trác lười để ý, dự định từ khe cửa đi vào.
Kết quả Trần Tích Chu dịch người, dựa sang bên phải.
Tạ Trác đi sang bên trái, anh ta liền dựa sang bên trái.
Tạ Trác lườm anh ta một cái, thấp giọng nói: “Để tớ vào.”
“Cửa ải của tớ còn không qua được, làm sao mà gặp mẹ vợ chứ?” Trần Tích Chu cũng không sợ anh, dựa vào cửa, nhếch mép cười khẩy.
Nếu không phải là Tết, lại còn ở nhà Tô Ngọc, Tạ Trác cảm thấy chuyện này một cú đấm là có thể giải quyết được.
Nhưng bây giờ không thể thô lỗ được.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, trên người có đồ gì thừa không, ví dụ như thuốc lá các loại, có thể hối lộ vị anh vợ này một chút.
Giây tiếp theo sau lưng có người lên tiếng giải vây——
“Đây không phải là Tạ Trác sao
Trần Luyện đi tới, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, kinh ngạc “hơ” một tiếng “Bạn trai Tiểu Ngọc thì ra là cháu à.”
Tạ Trác khẽ gật đầu: “Chú Trần.”
Trần Luyện lại nhìn con trai mình: “Con không phải là người mai mối đấy chứ.”
Trần Tích Chu xòe tay, ngây thơ cười: “Con không mai mối được, con bị giấu trong trống mà.”
Tô Ngọc nghe thấy giọng của Tạ Trác rồi, từ trong phòng chạy ra liền thấy hai người họ bị chặn ở cửa, “bốp” một tiếng đẩy Trần Tích Chu sang cánh cửa bên cạnh: “Anh làm khó anh ấy làm gì.”
Trần Tích Chu chậm chạp hoàn hồn, vô cùng kinh ngạc nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của họ: “Tô, Ngọc!”
Anh ta đang quyết định sẽ chiến tranh lạnh với kẻ “ăn cây táo rào cây sung” này ba phút, thì Tô Ngọc đã kéo Tạ Trác vào trong rồi.
Tạ Trác buông tay cô ra, vòng qua eo Tô Ngọc khẽ ôm một cái, giọng nói rất nhẹ lướt qua tai cô: “Cảm ơn bà xã.”
Tô Ngọc khẽ cười, ra vẻ uy h**p: “Ở trong nhà này chỉ có em thương anh thôi đó, cẩn thận hành sự.”
Tạ Trác gật đầu: “Xin ghi nhớ.”
Hai chàng trai đi vào trong nhà, cậu của cô cũng qua, nhất thời trong nhà dường như đông nghịt người, Tô Ngọc lần đầu tiên cảm thấy mái nhà của họ thấp như vậy.
TL liếc anh một cái: “Kim Thành Vũ đến rồi.”
Tạ Trác liếc nhìn Tô Ngọc, thấp giọng hỏi: “Ý gì vậy?”
Tô Ngọc nhỏ giọng: “Khen anh đẹp trai đó.”
Tạ Trác để ý thấy TL hôm nay mặc một bộ áo khoác mới tinh, tóc cũng vuốt một chút sáp, chắc chắn là có chú ý đến ngoại hình.
Anh khẽ cười, rất biết ý nói: “Chú là người có văn hóa, có tu dưỡng, khí chất bên trong quan trọng hơn rất nhiều.”
TL lập tức bị anh khen có chút mừng không kìm được, cười nói: “Vào ngồi đi.”
Bố cô không biết ngượng, Tô Ngọc còn thấy ngượng thay ông.
Nhưng lời hay ý đẹp vẫn có tác dụng, khiến cho sự đề phòng của bố mẹ cũng giảm đi một chút.
Người lớn trông có vẻ không khó dỗ như vậy.
Lúc ăn cơm, Tô Ngọc nhận ra Trần Lan đang làm như vô ý chú ý đến trang phục của Tạ Trác.
Nhưng Tạ Trác chẳng có trưng diện gì cả, anh đến một cách sạch sẽ sảng khoái, không bao giờ đeo vàng đeo bạc, nhãn hiệu của áo khoác cũng nhét vào trong cổ áo.
Nhưng người ta khí chất tốt, căn bản không cần cái vẻ trưởng giả học làm sang đó.
Tô Ngọc thầm nghĩ, Trần Lan có lẽ sẽ gán cho anh một cái mác “khiêm tốn”.
Trong nhà đông người, không khí sẽ không bị lạnh lẽo.
Ăn xong cơm trưa, chiều lại có mấy người họ hàng đến chúc Tết.
Tô Ngọc cùng bố mẹ qua chào hỏi.
Hai chàng trai ngồi trên ghế sofa nhàm chán xem tivi một lúc.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim hoạt hình rất nhạt nhẽo, cả hai đều không ai chuyển kênh.
Tạ Trác lười biếng dựa vào ghế sofa một lúc.
Anh muốn nói lại thôi mà nhìn Trần Tích Chu, người bên cạnh phơi nắng thoải mái đến mức sắp ngủ gật rồi.
Trần Tích Chu không nhịn được lên tiếng: “Có gì thì nói đi, nhìn đến mức tôi toát mồ hôi lạnh rồi đây.”
“Cũng không có gì” Tạ Trác nhớ lại điều gì đó, giọng nói nhàn nhạt, “Chỉ là muốn tìm hiểu một chút, cậu có biết trước đây có ai thầm yêu tớ không?”
Trần Tích Chu không hiểu: “Người thầm yêu tớ thì tớ còn nhìn ra được, người thầm yêu cậu tớ lên trời mà biết à.”
Tạ Trác: “Cậu không nhìn ra được à?”
Trần Tích Chu nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc quan tâm: “Cậu không phải là có chướng ngại tình cảm gì đó chứ? Mắt người ta mọc trên người cậu mà cậu còn không biết, lại còn hỏi tớ làm sao nhìn ra.”
Tạ Trác không phản bác lời trêu chọc của anh ta, im lặng một lúc, giọng trầm xuống một nấc “Vậy cậu có biết, Tô Ngọc vẫn luôn thích tớkhông?”
Trần Tích Chu còn chưa đợi anh dứt lời: “Tớ đương nhiên là biết.”
Tạ Trác lại một lần nữa cảm thấy mình rất đần độn.
Thì ra sự mỉa mai này của anh ta là để trút giận cho em gái.
Trần Tích Chu sớm đã nhìn ra tám chín phần mười rồi.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, hai người này đều không nhắc đến đối phương trước mặt anh ta, Trần Tích Chu vẫn luôn tưởng hai người họ đã từng yêu rồi lại chia tay, cái không khí tránh né không nhắc đến đó rất giống như cặp đôi tan vỡ.
Anh ta liền không hỏi nhiều.
Lông mày Tạ Trác nhíu chặt lại: “Sao không nói sớm?”
“Đó là lựa chọn của em ấy, tớ dựa vào đâu mà thay em ấy lên tiếng.”
Trần Tích Chu vẫn một dáng vẻ thong dong, anh ta chưa bao giờ cảm thấy có bất kỳ chuyện gì đáng để trời sập đất lở, hướng đi của mỗi câu chuyện đều không thoát khỏi ý trời, đã như vậy, có gì để hối hận chứ?
Anh ta nói: “Thực ra thầm yêu cũng rất tốt đẹp, cậu không cần phải nhìn nó một cách khổ sở như vậy.”
Không biết có phải là để an ủi anh không, tóm lại câu nói này của Trần Tích Chu thật sự đã xóa đi một chút cảm giác áy náy của Tạ Trác.
Thấy Tạ Trác mặt mày nghiêm túc, Trần Tích Chu không nhịn được bật cười: “Cậu xem bây giờ tớ ngồi cùng cậu, tớ là người nhà của em gái tớ, bênh người thân không bênh lẽ phải, em ấy bị bắt nạt tớ không tha cho cậu đâu.”
Tạ Trác hoàn hồn, khẳng định: “Cô ấy không bị bắt nạt được đâu.”
Anh ta lười nghe đàn ông nói những lời này: “Cậu thề độc đi.”
Đợi TL rảnh rỗi, Tạ Trác tìm cơ hội đến nói chuyện với ông.
Tô Ngọc ngồi ở vị trí Tạ Trác vừa ngồi, buổi sáng, cô đã gửi lời chúc Tết cho giáo viên chủ nhiệm cấp ba Lâm Phi trên điện thoại.
Sau khi đối phó xong với họ hàng, cô xem điện thoại, nhận được hồi âm muộn của Lâm Phi: [Về Bình Giang rồi à? Tiến sĩ Tô]
Tô Ngọc: [Thầy lại trêu em rồi]
Tô Ngọc trò chuyện một lúc với Lâm Phi trên Wechat.
Lâm Phi hiện tại vẫn đang dạy lớp 12, nhắc đến lứa học sinh năm đó của họ, Lâm Phi nói học sinh ông thích nhất là Tô Ngọc.
Ông không phải là người thích nói lời khách sáo, Tô Ngọc cũng không có lý do gì để ông phải nịnh bợ.
Nói thích chính là thật sự thích, Tô Ngọc đối với điều này khá là bất ngờ.
Lâm Phi: [Có thời gian thì cho thầy một cái hẹn, đến trường mở một buổi tọa đàm nhé?]
Tô Ngọc cười: [Em đã tài giỏi đến mức mở được tọa đàm rồi sao ạ?]
Lâm Phi: [Tùy tiện nói chuyện hai ngày, kể về kinh nghiệm học tập của em]
Tô Ngọc: [Vâng, để em xem lịch trình]
Thấy Tạ Trác và TL đang nói chuyện với nhau, Tô Ngọc từ trong đáy lòng rất thấp thỏm, dù đang trả lời tin nhắn, khóe mắt vẫn lơ đãng liếc về phía đó.
Tạ Trác vừa đứng dậy, Tô Ngọc cũng nhanh chóng đứng dậy theo.
Vừa rồi trên bàn một ly trà bị đổ, lòng bàn tay anh dính lá trà, anh xòe ra cho cô xem, ra hiệu đi rửa một chút.
Tô Ngọc vội vàng đi qua, kéo TL lại khẽ hỏi: “Anh ấy đã nói gì với bố?”
TL nhấp một ngụm trà, ý vị sâu xa thở dài, như thể đã thở ra hết tất cả khí đục của cả đời này, “cạch” một tiếng đậy nắp cốc trà lại: “Vừa đến đã nói với bố, nó nhất định sẽ cưới con.”
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 68
10.0/10 từ 21 lượt.
