Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 52


Tạ Trác vẫn chưa thoát ra khỏi tâm trạng thấp thỏm không yên của Tô Ngọc.


 Tô Ngọc không nói gì nữa, bị anh ghì chặt hai tay, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở ra một hơi ngắn, với một tư thế thư thái yên phận trong sự kìm kẹp, đầu cô tự nhiên ngửa ra sau.


 Vệt nước mắt lấm tấm vẫn còn trên mặt, nhưng sắc mặt cô lại bình yên, dường như nói ngủ là ngủ được ngay.


 Tạ Trác buông cô ra.


 Anh không biết bây giờ phải làm sao, giúp cô thay đồ là không thể, thế là tạm thời đặt Tô Ngọc lên giường, giúp cô đắp lại chăn.


 Cứ như vậy ngủ một giấc đến sáng cũng không tệ.


 Nhưng khi anh vừa định xoay người rời đi, phía sau lại vang lên tiếng gọi nho nhỏ:


 “Tạ Trác, Tạ Trác.”


 Anh quay đầu lại.


 Người trong chăn ló đầu ra, cẩn thận nhìn anh một cái, giơ tay vẫy vẫy, tiếp tục nói bằng giọng lí nhí: “Lại đây, lại đây.”


 Tô Ngọc cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, để lộ hàm răng trắng muốt đáng yêu.


 “Mau đến xem đồng hồ dạ quang của em này.”


 Cả người cô cuộn tròn trong chăn, làm cho tấm ga trải giường màu trắng phồng lên thành một ngọn núi nhỏ, cô mừng rỡ ra mặt, như thể thật sự giấu báu vật gì đó bên trong chờ anh đến xem.


 Tạ Trác vẫn rất phối hợp, bước lên một bước.


 “Leng keng——”


 Cô đưa tay ra, giơ cao cổ tay, tư thế đó như thể đang b*n r* một tia la-de, khiến cô vô cùng phấn khích “Mau nhìn này!”


 Tạ Trác chẳng nhìn thấy gì cả, đó không phải là đồng hồ dạ quang, mà là đồng hồ của hoàng đế*.


  (*) Đồng hồ của hoàng đế*: Ám chỉ bộ quần áo mới của hoàng đế, một câu chuyện ngụ ngôn ý nói thứ không hề tồn tại.


 Nhưng anh vẫn nể mặt gật gật đầu: “Đẹp lắm.”


 “Đẹp phải không?” Nhận được hồi đáp, mắt Tô Ngọc càng sáng hơn.


 Anh không thấy đồng hồ, nhưng lại thấy một vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô. Giọt lệ còn chưa khô hẳn nằm ngay dưới nụ cười, mà cô dường như hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc nãy.


 Tạ Trác cuối cùng cũng hiểu ra, anh ở đây lo trước lo sau, còn cô đơn thuần chỉ là đang say rượu làm càn.


 Ngay khi anh chuẩn bị đắp lại chăn cho Tô Ngọc, để cô nghỉ ngơi cho tốt, bàn tay Tạ Trác đưa ra đã bị cô nhẹ nhàng nắm lấy.


 Động tác của Tô Ngọc rất nhẹ, ngón tay lạnh ngắt của cô nắm lấy cổ tay anh, nhưng Tạ Trác lại cảm thấy sự lạnh lẽo này rất nặng nề, khiến anh dù thế nào cũng không thể thoát ra.


 Chỉ có thể nghe cô nói bằng giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Anh ấy vẫn luôn nghĩ về em.”


 “Anh ấy vẫn nhớ tên em, vẫn nhớ dáng vẻ của em, vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em, vẫn nhớ bài hát chúng em đã cùng nghe…”


 Tạ Trác cúi người, nhẹ nhàng xoa đuôi tóc cô, khẳng định lời cô nói: “Đúng vậy, anh ấy vẫn luôn nghĩ về em.”


 Anh nói với cô: “Anh ấy muốn nói với em rằng, sao anh ấy có thể quên em được.”


 “…”


 Tô Ngọc mím môi không nói, yên lặng nhìn chằm chằm vào anh.


 Cô ngay cả mắt cũng không chớp, sợ rằng hễ nhắm mắt lại, cảnh tượng này sẽ như cơn gió lốc bị thổi bay khỏi đầu.


 “Nếu anh không quay lại tìm em, em cũng sẽ không tìm anh.” Tạ Trác nhìn Tô Ngọc chăm chú, anh hạ giọng, bàn tay khô ráo ấm áp áp lên gò má mỏng manh của cô.


 “Có phải không.”


 Tô Ngọc không nói gì, vẫn nhìn anh.


 Nhìn gần, đôi mắt cô rất đẹp, lòng đen trắng rõ ràng, không một chút vẩn đục. Không có tơ máu, hay bóng tối u ám.


 Đôi môi cũng đẹp, óng ánh căng mọng, màu hoa anh đào nhàn nhạt, ở khoảng cách gần như vậy, anh cũng không thấy được một chút nếp nhăn nào trên môi cô.


 Khi mím lại, là trong lòng có điều lo lắng, hoặc là đang dò xét anh.


 Ví dụ như lúc này.


 Một lúc sau, Tô Ngọc lại nghĩ ra điều gì đó, hỏi anh: “Thỏ con đâu, anh nói đưa cho em mà.”


 Tạ Trác hỏi cô: “Ở đâu?”


 “Ở trên giường ngủ của em.” Cô giải thích rõ ràng với anh một lần “Em phải ôm nó ngủ.”


 Anh không biết con thỏ của Tô Ngọc có thật sự tồn tại hay không.


 Nhưng thấy cô lo lắng như vậy, sợ không đưa cho cô, cô sẽ không thể nghỉ ngơi cho tốt.


 Thế là Tạ Trác lấy điện thoại của cô để cô gọi cho bạn cùng phòng, may mà bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, Tạ Trác nhận máy, hỏi xem bên đó có thể phối hợp một chút không, lát nữa anh sẽ tìm người giao hàng đến lấy đồ.


 Đối phương nói được.



 Xem ra cô thật sự có một con thỏ để ôm ngủ.


 Tạ Trác lại nhờ bên đó gửi kèm hai bộ quần áo để thay.


 Đối phương ngẩn ra một lúc, rồi nói được.


 Tô Ngọc lăn vào giữa giường.


 Tạ Trác cúi mắt, nhìn nếp gấp trên giường do cô lăn qua, và cả hơi ấm của cơ thể, anh dựa vào mép giường, nhẹ nhàng nằm xuống.


 Anh đã tắm rồi, trên người và đuôi tóc vẫn còn mùi hương trà xanh nhàn nhạt.


 Nếu hương thơm có màu sắc, có lẽ bây giờ anh đang ở trong trạng thái màu xanh lá, tựa như cây long não giữa mùa hè rực rỡ, khỏe mạnh và căng tràn.


 Tạ Trác nhắm mắt, đầu vừa chạm gối, như đang suy tư.


 Rất nhanh, bên tai anh truyền đến tiếng khịt mũi ngắt quãng.


 “Anh thơm quá.”


 Giọng nói đó từ từ bò đến bên tai anh, lại ngửi ngửi chính mình, Tô Ngọc khe khẽ nói, giọng điệu còn có chút buồn bã “Không giống em, em thì hôi hôi.”


 Tạ Trác nhắm mắt, trả lời cô: “Em không hôi.”


 Tô Ngọc nhìn hàng mi dài buông xuống của anh, muốn chạm vào một cái, ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, cô lại rụt tay về “Em phải đi ngủ, em phải ôm thỏ con ngủ.”


 Tô Ngọc nói xong, liền lăn xuống giường đi tìm thỏ con.


 Nhưng giây tiếp theo, cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại.


 Tạ Trác một tay kéo cô vào lòng, giọng nói trầm ấm lười biếng từ lồng ngực truyền ra, mang theo cảm giác rung động, khiến tim Tô Ngọc đang áp vào ngực anh nóng lên. Một giọng nói nhàn nhạt tưởng chừng như bất lực, nhưng lại quá đỗi cưng chiều: “Em ôm anh ngủ đi.”


 “…”


 Tô Ngọc đông cứng trong lòng anh khoảng nửa phút, rồi mới từ từ, từ từ thả lỏng tứ chi.


 Anh vẫn chưa mở mắt.


 Trông có vẻ thật sự lười đối phó với cô rồi, nhưng lại rất tốt tính mà đáp lại từng câu nói say của cô.


 Thực ra Tạ Trác không phải là ghét cô phiền, mà anh đang suy nghĩ.


 Một lúc lâu sau, người trong lòng anh đã ấm lên, lồng ngực và bụng anh cũng trở nên ấm áp.


 Anh mở mắt, cúi xuống nhìn Tô Ngọc đang ngây người, cũng nhìn cả những vệt nước mắt nhỏ đã khô trên mặt cô: “Em để tâm đến anh à?”


 Tạ Trác sau khi suy nghĩ, đã đưa ra kết luận như vậy: “Nếu không thì sao lại khóc vì anh?”


 Anh đang dựa vào mép giường nằm hờ.


 Chân còn chưa đặt lên giường, một tay gối sau đầu, một tay ôm Tô Ngọc.


 Ánh mắt nhàn nhạt bình tĩnh nhìn cô.


 Tô Ngọc chớp chớp mắt, nhìn vào mặt và mắt anh một lúc lâu, cuối cùng, giọng nói dính như keo: “Không muốn nói cho anh biết.”


 Anh tức đến mức bật cười.


 Nhưng cánh tay Tạ Trác lại siết chặt hơn một chút.


 “Sờ đi.” Anh còn khá hào phóng, dung túng nói “Cứ coi anh là con thỏ của em là được.”


 Bởi vì anh đã nói như vậy, Tô Ngọc can đảm hơn gấp bội, nhích người lên, giơ ngón tay lên, sờ vào sống mũi anh.


 Cô đã tò mò từ trước, cảm thấy sống mũi của con trai giống như một ngọn đồi, rất đẹp, rất có sức mạnh. Dưới đầu ngón tay, nhiệt độ cơ thể ấm áp, cảm giác rắn chắc.


 Tô Ngọc say sưa trượt tới trượt lui, dùng đầu ngón tay lặp đi lặp lại vẽ ra một vệt mỏng.


 Cô không biết, cô chạm như vậy khiến anh rất nhột.


 Mũi nhột, lòng cũng nhột.


 Bàn tay cô cứ đặt trên mặt anh, cách một khoảng cách không đáng kể, vừa đủ để anh thở, lòng bàn tay mềm mại thỉnh thoảng lướt qua chóp mũi anh, và cả đôi môi.


 Tô Ngọc đột ngột dừng lại.


 Bởi vì Tạ Trác đã nắm lấy cổ tay cô, anh hơi ngẩng mặt lên, hôn vào lòng bàn tay cô.


 “…”


 Cô chắc chắn đó là một nụ hôn.


 Bởi vì cô cảm nhận được sự mềm mại của môi anh, cũng nghe thấy tiếng hôn.


 Mắt Tô Ngọc sững sờ sáng lên, dường như bị anh hôn một cái mà tỉnh cả rượu.


 “Đủ chưa?”


 Tạ Trác từ từ mở mắt ra, nhìn cô, nhưng tay vẫn nắm cổ tay cô không lỏng không chặt.


 Tô Ngọc ngây người một lúc lâu, má đỏ bừng, cô lắc đầu lia lịa như trống bỏi.



 Nhanh chóng rút lại bàn tay đang bị anh giữ, tốc độ rút lui cực nhanh, như thể đang trốn tránh điều gì.


 Tạ Trác nhìn cô, một lúc lâu sau hỏi: “Trốn không phải là vì ngại chứ?”


 “…Không phải đâu.”


 Tô Ngọc nói dối lòng, lăn một vòng trên giường, lại bị anh ngang ngược kéo lại vào lòng.


 Cô ngủ khoảng hai tiếng.


 Khi mở mắt ra lần nữa, Tô Ngọc đã tỉnh táo được một nửa, cô chống giường ngồi dậy.


 Nhìn thấy gương mặt anh tuấn này của anh xuất hiện trong tầm mắt, lần này Tô Ngọc hoàn toàn tỉnh hẳn.


 “…!”


 Cô nhanh chóng nhảy xuống giường.


 Dụi dụi mắt, xác định, lúc nãy là Tạ Trác đang ôm cô ngủ.


 Cảnh tượng Tạ Trác và chiếc giường cùng lúc xuất hiện, cũng là điều mà Tô Ngọc không dám nghĩ đến.


 Anh nên ở trong lớp học, ở ngoài những dãy bàn ghế trùng điệp, ở sân bóng, trong biển người…


 Chứ không phải là cùng cô xuất hiện trong cùng một phòng ngủ, trên cùng một chiếc giường.


 Tuy họ chẳng làm gì cả, nhưng cảnh tượng như vậy, cũng quá riêng tư rồi.


 Tô Ngọc sợ đến mức chớp mắt mấy chục lần.


 Anh rất yên tĩnh nhắm mắt nằm đó, ngay mép giường, Tạ Trác không dậy theo, cô lén lút quan sát anh một lúc.


 Chắc là bị cô quấy mệt nên ngủ thiếp đi rồi.


 Tô Ngọc rón rén ra phòng khách, thấy trên bàn đặt một chiếc túi đựng đồ thể thao khô ướt riêng biệt mà cô thường dùng.


 Bên cạnh túi là con thỏ của cô.


 Con thỏ này lại có ý gì đây…?


 Hôm qua rõ ràng cô đâu có mang theo người.


 Tô Ngọc liếc nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng rồi.


 Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Trình Bích Trân: Hôm qua không phải em ăn cơm với chị sao???


 Đối phương không trả lời.


 Không có gì bất ngờ thì chắc đã ngủ rồi.


 Tô Ngọc đi tắm một cái.


 Thay quần áo sạch sẽ, sang phòng ngủ khác để ngủ, cô không lấy con thỏ.


 Sáng sớm hôm sau, Trình Bích Trân mới trả lời tin nhắn: Ăn cơm với chị, gọi tên cậu ta, chị thật sự chịu không nổi mới gọi cậu ta đến đấy


 Tô Ngọc mở mắt ra thấy tin nhắn, hỏi chị ấy: Thế em đã làm gì với anh ấy


 Trình Bích Trăn: Chị làm sao biết em làm gì với cậu ta [Mỉm cười] Chị chỉ nhớ lúc em đi cứ níu lấy cậu ta gọi anh ơi, sau đó cậu ta ôm em vào xe đi mất [Mỉm cười]


 “…”


 Trong đầu Tô Ngọc hiện lên hai chữ “tiêu rồi”.


 Cô lại có thể nổi điên vì rượu trước mặt Tạ Trác.


 Tô Ngọc đời này mất trí nhớ tạm thời hai lần, một lần là lúc tốt nghiệp đại học, lúc đó uống một ít cùng các bạn cùng phòng.


 Một lần chính là hôm qua.


 Họ nói, cô say rượu diễn rất sâu, thậm chí còn làm trò một khóc hai nháo ba đòi treo cổ.


 Tiêu rồi…


 Tô Ngọc xoa xoa thái dương.


 Trình Bích Trân: Em không sao chứ? Về chưa


 Tô Ngọc không biết định nghĩa có sao hay không, chỉ có thể nói với chị ấy: Vẫn còn sống


 Cô thu dọn đồ đạc, quý giá nhất, là chiếc điện thoại cũ kia.


 Để phòng ngừa, Tô Ngọc còn lấy tin nhắn trong điện thoại ra xem lại lần nữa.


 Tin nhắn không phải là mơ, cũng không bị xóa đi.


 Tạ Trác đã dậy sớm rồi.


 Kế hoạch lén lút chuồn đi của cô tan thành mây khói.


 Phòng tắm ở phía đông, cửa mở, cửa sổ rất sáng, lúc Tô Ngọc đi ra, ánh nắng ban mai màu cam ấm áp vượt qua vai người đàn ông, chiếu thẳng xuống tấm thảm trong phòng khách.



 Tạ Trác đang soi gương nghiên cứu chiếc dao cạo râu dùng một lần không mấy dễ dùng của khách sạn, mặc dù động tác của Tô Ngọc rất nhẹ, nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra sự xuất hiện của cô, động tác trong tay dừng lại một chút, nghiêng mắt nhìn qua.


 Anh còn chưa nói gì cả.


 Tô Ngọc chỉ cần đối diện với ánh mắt của anh, đã không khỏi sững người.


 Cô như có tật giật mình vội vàng nói: “Chào buổi sáng, Tạ Trác.”


 Thấy cô ôm cái túi đựng quần áo định xoay người, Tạ Trác ném đồ trong tay đi, đi theo: “Em đi đâu đấy.”


 “Em đi làm.”


 Anh dựa vào khung cửa, im lặng đánh giá cô.


 Tô Ngọc bị nhìn đến trong lòng hoảng hốt, không biết bước tiếp theo nên làm gì.


 Tô Ngọc thầm nghĩ, hôm qua chắc không xảy ra chuyện gì đâu, quần áo của mọi người rõ ràng vẫn mặc chỉnh tề mà…


 Cuối cùng, anh lên tiếng: “Em như vậy thì có khác gì vắt chanh bỏ vỏ không?”


 Vắt chanh bỏ vỏ?


 Tim Tô Ngọc thắt lại, tình hình đã phát triển nghiêm trọng đến thế rồi sao?


 Cô ngẩn người một lúc lâu: “Vậy, vậy em đưa anh đi làm trước nhé?”


 Tạ Trác bị cô chọc cười.


 “Được, em đưa anh đi làm.” Anh gật đầu, không chút khách sáo.


 Tô Ngọc không nói gì.


 Kết quả anh làm thật: “Bật định vị đi, biết đường không?”


 Cô ôm túi của mình, đột nhiên bị sự vô lý của anh làm cho cũng tức giận, phồng má, lầm bầm: “Anh như vậy có hơi quá đáng.”


 Tạ Trác nhìn cô: “Hơi quá đáng?”


 “…” Tô Ngọc mềm giọng lại: “Ừm, có một chút thôi ạ.”


 Tạ Trác không nhìn cô nữa, chú ý đến con thú nhồi bông nhỏ trên sofa.


 “Không cầm thỏ à?” Anh đi qua, một tay túm lấy con thỏ mặc quần yếm.


 Tô Ngọc suýt nữa thì quên thật, vội vàng gật đầu nói: “Có cầm, có cầm ạ.”


 “Chuyện hôm qua còn nhớ không?” Anh đưa cho cô.


 Tô Ngọc thầm nghĩ, không dám nhớ cho lắm, đang định nhận lấy thì anh lại không buông tay.


 Tạ Trác lắc lắc con thỏ: “Anh mua cho em lúc nào?”


 Anh chắc chắn không nhớ đâu, món đồ chơi nhỏ ở gánh hàng rong này, là do anh thắng được bằng sáu viên đạn cho cô.


 Tô Ngọc nói thật: “Không phải anh mua.”


 Tạ Trác không nghi ngờ, anh nhìn vào tay mình, quả thực không nhớ đã mua thứ này.


 Tô Ngọc không để anh đưa về.


 Cô tự bắt taxi về nhà, trên đường từ từ thở phào một hơi.


 Nhưng vừa nghĩ đến cảnh nửa đêm hôm qua tỉnh lại, Tạ Trác đang ôm cô.


 Hơi thở này của Tô Ngọc lập tức lại xông lên, không xuống được.


 Chiếc điện thoại cũ quý giá cả một đêm vẫn bị cô nắm chặt trong tay, nhưng tụt pin rất nhanh, lúc này đã không mở lên được nữa.


 Cô gửi tin nhắn cho Tạ Trác: Em đi Luân Đôn vào ngày 28


 Một lúc lâu sau anh mới trả lời: Ừm


 Tô Ngọc nhìn vào khung đối thoại, cảm thấy sau đó anh còn phải nói thêm gì đó.


 Quả nhiên, Tạ Trác gõ chữ một lúc lâu, hỏi cô: Anh mua vé cho em nhé?


 Cô nói: Anh em mua rồi


 Tạ Trác: Anh đưa em ra sân bay nhé?


 Tô Ngọc nghĩ một lúc: Anh đừng mua hoa, em không mang đi được


 Anh nói: Được


 Lần gặp lại tiếp theo chính là ngày 28.


 Trần Tích Chu mua cho cô vẫn là vé máy bay khoang hạng nhất, Tô Ngọc để xứng với tấm vé này, tạm biệt thân phận người lữ hành phong trần mệt mỏi, trước khi ra ngoài đã trang điểm tỉ mỉ một chút, để mình trông Tây hơn một chút, đời người luôn có những khoảnh khắc vênh váo tự đắc như vậy.


 Tạ Trác đưa cô ra sân bay.


 Cô có ý thức về thời gian rất mạnh, phải đến trước ba tiếng, anh cũng phải dậy sớm theo.



 Trong xe, cả hai đều không nhắc đến buổi tối xấu hổ mấy hôm trước.


 Cô thuận theo tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh anh, mùi hương Đỗ Tang nhàn nhạt trên người cô quyện quanh anh.


 Dậy quá sớm, Tạ Trác vẫn chưa tỉnh hẳn, cho nên hôm nay đặc biệt im lặng.


 Tô Ngọc thầm nghĩ, bình thường cô đi xe công nghệ cũng như vậy, tài xế cả đường không nói một lời.


 Tạ Trác mặc áo phông ngắn tay, màu trắng đơn giản thuần túy, chỉ có logo của một hãng thời trang ở ngực và sau cổ áo.


 Hồi đi học cô đã rất thích nhìn anh mặc áo phông trắng.


 Đặc biệt sạch sẽ sảng khoái, rất có hơi thở thiếu niên.


 Không tự chủ được, ánh mắt cô dừng lại trên người anh một lúc lâu.


 Lúc đèn đỏ, Tạ Trác nhàn nhạt đưa mắt nhìn lại.


 “Anh ấy không bảo anh đi à?” Cô vội vàng tìm một chủ đề để mở lời.


 “Bận.” Anh nói.


 Tô Ngọc “ừm” một tiếng, một lúc sau, nói với anh: “Em có thể sẽ về vào ngày mùng năm.”


 Tạ Trác không lên tiếng.


 Anh không hiểu lắm hành động này của cô.


 Ý này là bảo anh đến đón?


 Đương nhiên, anh rất sẵn lòng.


 Nhưng thái độ này của Tô Ngọc, cứ như là không khách sáo với anh nữa vậy.


 Trong tình huống không có dấu hiệu báo trước, khoảng cách đột nhiên kéo gần lại, khiến anh không khỏi khó hiểu.


 Tạ Trác nhướng mày, hỏi cô: “Anh là tài xế của em à?”


 Tô Ngọc mặt đỏ bừng.


 Cô mấp máy môi, vẻ mặt như giây tiếp theo sẽ buột miệng xin lỗi.


 Nhưng cô không xin lỗi.


 Tô Ngọc từ từ mở miệng, nói là: “Em cũng không biết sai bảo anh như vậy có hợp lý không, nhưng mà, em thấy người khác yêu nhau đều như vậy, em liền nghĩ, đây có phải là việc bạn trai nên làm không?”


 Tạ Trác yên lặng nhìn con đường phía trước, trong mày mắt dường như có dấu vết của băng tan, bất giác nhếch lên một bên khóe miệng.


 Tô Ngọc tỏ ra vẻ thông tình đạt lý “Nhưng nếu anh rất mệt hoặc có việc thì có thể nói với em, nếu anh không có việc gì, thì em vẫn hy vọng…”


 Cô nói, giọng nhỏ dần: “Em hy vọng lúc đầu tiên sẽ nhìn thấy anh, điều này còn quan trọng hơn việc anh có đến đón em hay không.”


 “Bạn trai?”


 Anh nhìn cô, ánh mắt lúc nãy còn chưa tỉnh táo cuối cùng cũng trở lại nghiêm túc, trêu chọc nói: “Em nói thích anh khi nào, mà đã là bạn trai.”


 Trong xe im lặng một lúc lâu, Tô Ngọc mới trả lời: “Em thích anh mà.”


 Giọng cô quá nhỏ, nhỏ đến mức anh còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.


 Tạ Trác liếc cô một cái: “Thích đến mức nào.”


 “Rất thích.” Cô nói.


 Ngã tư đèn đỏ, xe dừng lại một lát.


 Tô Ngọc: “Tối hôm đó anh ôm em, hình như cũng khá lâu, trong nhận thức của em, như vậy chính là ở bên nhau rồi, không phải ý này sao?”


 Tạ Trác: “Có phải ý này hay không, là do em quyết định à?”


 Im lặng một lúc, Tô Ngọc nói: “Vậy thì thử xem sao.”


 Thử xem sao?


 Thử xem sao cũng được.


 Tạ Trác đưa tay qua, những ngón tay thon dài gầy guộc vòng qua bàn tay cô đang đặt trên đùi, anh nhẹ nhàng nắm lấy.


 Không ai nói gì, hai người yên lặng nắm tay một lúc.


 Tô Ngọc cúi đầu, nghe thấy tiếng tim mình đập.


 Cô lần đầu tiên trong đời hy vọng, thời gian đếm ngược của đèn đỏ lâu hơn một chút.


 “Về sớm một chút.” Anh phá vỡ sự im lặng.


 “Hả?” Tô Ngọc vẫn còn chìm đắm trong bong bóng màu hồng chân không, trong giọng nói của anh, cô từ từ hoàn hồn “Nhiều nhất là một tuần thôi.”


 Tạ Trác buồn cười.


 Đây là giọng điệu gì vậy? Xa nhau một tuần còn chưa đủ lâu sao?


 “Thôi được.” Anh tỏ ra rộng lượng, ôn hòa cười một tiếng “Anh thích em nhiều hơn một chút cũng được.”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 52
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...