Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 50


Bức ảnh được trả lại nguyên vẹn cho Tạ Trác.


 Tô Ngọc không hỏi han về cô gái kia, cũng không hỏi những vấn đề như anh có đang đi xem mắt không, cô không có ý kiến.


 Cô nói cảm ơn anh đã cùng cô đến truyền dịch.


 Đến ngày hôm sau, cơ thể Tô Ngọc đã hồi phục, cũng có thể ăn uống bình thường.


 Ngoại trừ sâu trong chân răng, cái hố mà mắt thường không nhìn thấy được. Tất cả những cơn đau, chua xót, dằn vặt lặp đi lặp lại đã trải qua, đều như chưa từng xảy ra, và cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa.


 Giáo sư hướng dẫn của Tô Ngọc là một phụ nữ trung niên, tên là Hoàng Bội, một nhà thiết kế hàng không vũ trụ.


 Hoàng Bội cùng tuổi với mẹ của Tô Ngọc, nhưng tính tình hòa nhã, không hề có chút uy nghiêm của người bề trên, giọng nói cũng nhẹ nhàng, dịu dàng.


 Tô Ngọc cùng bà đi công tác ba nơi, từ Nam ra Bắc, đến vùng núi xem phóng vệ tinh dẫn đường Bắc Đẩu, cơ hội này cũng là do Tô Ngọc chủ động giành lấy.


 Bãi phóng ở trong dãy núi, dưới bầu trời xanh chói mắt, lá cờ hàng không vũ trụ của Trung Quốc còn rực rỡ hơn cả mặt trời.


 Tô Ngọc nghe tiếng đếm ngược bên tai——


 “Năm, bốn, ba, hai, một, điểm hỏa!”


 Ngay sau đó, tiếng gầm rú khổng lồ bao trùm cả dãy núi.


 Khi cô ngẩng đầu lên không dùng tay che nắng, mà nhìn thẳng vào tên lửa đẩy phá vỡ lực hấp dẫn của trái đất, bay về phía sâu thẳm của vũ trụ.


 Có lẽ ánh sáng quá mạnh, chiếu vào mắt Tô Ngọc cay cay.


 Chặng đường cuối cùng, Tô Ngọc và mấy người đồng nghiệp cùng đến viện nghiên cứu ở Thượng Hải họp.


 Tô Ngọc thường không ăn cơm hộp trên tàu cao tốc, vừa đắt vừa dở, nhưng quãng đường có hơi dài, cô tựa đầu vào gối chữ U ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy, Hoàng Bội đã đặt cho cô một suất cơm.


 Tô Ngọc được yêu chiều mà kinh ngạc, có chút ngại ngùng, vội vàng nhận lấy, bẻ đũa nói cảm ơn.


 Nhổ răng xong chưa đầy một tuần, cô cảm thấy đã lâu lắm rồi chưa được ăn bữa cơm thơm ngon như vậy.


 “Lúc nhỏ em rất ngưỡng mộ những người được đi công tác.”


 “Cậu của em làm kinh doanh xuất khẩu, đi công tác khắp nơi, thắp sáng bản đồ thế giới. Lúc thì đến nước này, lúc thì đến nước khác. Nào là Ý, Nga, luôn cảm thấy đi công tác là một từ rất cao cấp. Cậu còn mang đồ chơi của trẻ em bên châu Âu về cho chúng em nữa.”


 Tô Ngọc vừa ăn cơm, vừa trò chuyện phiếm với giáo sư hướng dẫn.


 “Bây giờ thì sao?” Hoàng Bội hỏi cô.


 “Bây giờ cảm thấy đau lưng mỏi eo, em muốn về nhà ngủ.” Cô cử động cánh tay hơi cứng đờ.


 Hoàng Bội cười, vỗ nhẹ vào đầu cô: “Thế này đã là gì? Phải bồi dưỡng một chút tinh thần cống hiến chứ—— báo cáo viết xong chưa.”


 Tô Ngọc cho phép mình ỉu xìu năm phút, sau đó thở dài một hơi, mở máy tính ra.


 Ngoài cửa sổ xe mưa phùn lất phất, tàu cao tốc từ dãy núi chạy vào thành phố huy hoàng.


 Tàu báo trạm.


 Trạm tiếp theo là Bình Giang, trạm sau nữa là đến đích của họ.


 Tô Ngọc thất thần nhìn cảnh quan vụt qua bên ngoài.


 “Em là người Bình Giang à?” Hoàng Bội đột nhiên hỏi cô.


 Tô Ngọc sững lại một chút, gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”


 “Không về nhà xem một chút à?”


 Tô Ngọc lắc đầu.


 “Đại Vũ trị thủy cũng như vậy thôi.” (ý chỉ đi qua nhà mà không vào)


 Tô Ngọc bị chọc cười.


 Hoàng Bội cũng cười nói: “Cho em nghỉ một ngày, làm xong việc về nhà xem một chút, bố mẹ sẽ nhớ em.”


 “…Cảm ơn cô ạ.”


 Hoàng Bội kết hôn muộn, tuy cùng tuổi với Trần Lan, nhưng con gái bà vẫn đang học cấp hai, nhỏ hơn Tô Ngọc rất nhiều.


 Nhưng Tô Ngọc không thích so sánh bà với mẹ mình, cô cảm thấy Hoàng Bội giống mình của ba mươi năm sau hơn.


 Khi bà nghiêm túc làm việc, ánh sáng và nhiệt huyết đều chiếu lên người Tô Ngọc.


 Tô Ngọc sẽ giống như cô giáo của mình, trở thành một nhà thiết kế hàng không vũ trụ đầy năng lượng, một ngày nào đó cũng sẽ có vệ tinh do cô tham gia thiết kế được đưa vào không gian.


 Đây là điều cô tin chắc.


 Tô Ngọc về nhà ở Bình Giang một chuyến, ở chưa đầy hai ngày, trên đường về Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn của Nghê Thu Hàm gửi đến.


 Cô ấy chụp một bức ảnh, ở một hoạt động triển lãm trải nghiệm nhập vai.


 Kỹ năng chụp ảnh của Nghê Thu Hàm không tốt, hơn nữa vị trí chụp ảnh rất xa, trong bức ảnh có độ phân giải không cao, Tô Ngọc đã nhìn thấy người quen.


 Trên ghế sofa, Tạ Trác và một cô gái trẻ tóc xoăn màu hạt dẻ ngồi cùng nhau, anh ngồi sát mép, một tay chống đầu, tư thế chờ người, khá là ung dung.


 Cô gái thì mắt long lanh nhìn anh, vẻ mặt không giấu được sự yêu thích và sùng bái.


 Cô gái đang nói chuyện với anh, nhưng Tạ Trác không có hứng thú lắm.


 Ghế sofa đôi, hai người ngồi không quá gần, không nhìn ra có thân mật hay không.



 Nghê Thu Hàm: [Đây có phải là bạn học cao phú soái của cậu không? Càng nhìn càng giống]


 Tô Ngọc: [Ở đâu vậy?]


 Nghê Thu Hàm: [Tớ với bạn đồng môn đi xem triển lãm, thấy cậu ấy]


 Tô Ngọc: [Triển lãm gì?]


 Nghê Thu Hàm cho cô xem vé của mình, là một chuyến du hành thời gian nhập vai VR với chủ đề là các tác phẩm văn học cổ điển châu Âu.


 Tô Ngọc nhớ lại, Tạ Trác trước đây từng chia sẻ nội dung triển lãm tương tự.


 Nghê Thu Hàm: [Đây là bạn gái của cậu ấy à? Trông cũng khá sành điệu]


 Tô Ngọc gõ chữ nửa ngày, cảm thấy đầu ngón tay có chút mỏi, cuối cùng qua loa trả lời một câu: [Không biết nữa]


 Cô không nhìn kỹ dáng vẻ của cô gái đó.


 Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ lập tức phóng to ảnh, xem ngũ quan của cô ta, xem vóc dáng, trang phục của cô ta, phán đoán xem có nửa phần tương đồng với mình không.


 Nhưng Tô Ngọc bây giờ sẽ không làm vậy nữa.


 Bất kể cô gái này trông như thế nào, cô cũng không thể thay đổi được một số sự thật.


 Tạ Trác thật sự đã đi hẹn hò.


 Cuối xuân, gió đêm dịu dàng, lúc Tô Ngọc từ phòng thí nghiệm về đã rất muộn rồi, cô vừa đi trên đường, vừa cầm điện thoại xem vé máy bay đi Toronto vào tháng sáu.


 Đến dưới lầu, trong khóe mắt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, thon dài.


 “Tạ Trác.” Tô Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông không biết đã đợi cô bao lâu.


 Anh đứng dưới cây long não mới nhú mầm, lá cây xanh biếc đung đưa trong gió, cơn gió chuyển mùa sang hè khiến người ta cảm thấy thaanh xuân dài đằng đẵng.


 Tạ Trác tay đút túi, đợi ở vị trí đã từng đứng trước đây, lần đó đến đón cô đi ăn cơm, anh cũng ở trên lề đường này.


 Anh vẫn rực rỡ chói mắt, nhưng lại ôn hòa không gây k*ch th*ch, giống như cơn gió đêm mùa hè hay lá cây xanh, cũng tốt đẹp ấm áp, cũng là dáng vẻ thanh xuân khiến người ta say đắm.


 Trong nháy mắt, sự ngạc nhiên của cuộc trùng phùng cũng đã qua đi rất lâu rồi.


 Ban đêm, trên đường đã không còn mấy người.


 Nhìn thấy anh, Tô Ngọc đi thẳng qua, mở miệng liền hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy.”


 Tạ Trác đến tìm cô có lẽ có chuyện gì đó, vừa mới bị Tô Ngọc gọi lại, anh liếc mắt nhìn qua.


 Tuy nhiên còn chưa kịp nói rõ ý đồ, lại bị câu hỏi bất ngờ của Tô Ngọc ném tới, anh dừng lại một chút, nghĩ đến hôm qua, thành thật nói: “Xem triển lãm.”


 “Với ai thế.”


 “Bạn bè.”


 “Bố mẹ cậu bảo cậu đi à?”


 Tạ Trác không hiểu, im lặng một lúc, hỏi ngược lại cô: “Cậu định nói gì?”


 Tô Ngọc không nói gì.


 “Hôm qua cậu cũng đi à?” Anh hỏi.


 Cô lắc đầu, nhàn nhạt: “Tớ không đi, nhưng bạn cùng phòng của tớ đi. Cô ấy thấy cậu và một cô gái ở bên nhau.”


 Anh khẽ nhíu mày rồi từ từ giãn ra, đoán được nguyên do câu hỏi đột ngột của Tô Ngọc, nói: “Em gái của bạn tớ, người rất đông, không phải gặp mặt riêng.”


 Tô Ngọc nghe vậy, bỗng nhiên cười một tiếng.


 Khóe miệng cô cong lên một đường cong mỉa mai: “Cậu quen nhiều em gái của bạn bè nhỉ, cậu đang làm nhiệm vụ hệ thống gì à?”


 “…”


 Đây chắc là câu nói nặng nề nhất mà Tô Ngọc từng nói với anh từ khi quen biết.


 Cô khi nào đã từng mỉa mai anh như vậy?


 Tạ Trác lại có vẻ mặt bình thản, cũng không bị chọc giận, chỉ im lặng quan sát biểu cảm của cô.


 Tô Ngọc vốn không có gì muốn nói nữa, có thể quay người bỏ đi.


 Nhưng cô không thích anh im lặng trong lúc bị chất vấn, không giải thích, lại hỏi thêm một câu: “Cô ấy có thích cậu không?”


 Tạ Trác im lặng một lúc, sau đó thờ ơ nói: “Không biết, có lẽ vậy.”


 Tô Ngọc quay người định rời đi.


 Tạ Trác bước chân dài hơn, hai bước đã vượt lên trước mặt cô, Tô Ngọc đột nhiên bị chặn đường, bước chân dừng lại.


 Theo một bên người anh, cô bị kẹt giữa thân người Tạ Trác và bức tường, cô không đi được, anh muốn chặn cô lại vô cùng dễ dàng.


 Vị trí này rất tinh tế, cũng rất kín đáo, ngay phía sau bảng thông báo.


 “Vậy còn cậu thì sao.” Anh đột nhiên hỏi.


 Tô Ngọc: “Tớ cái gì.”


 “Cậu có thích tớ không?”


 “…”


 Tạ Trác con người này, tuy bình thường đối với người đối với việc đều nhàn nhạt, khiến người ta không nhìn ra có cảm xúc mãnh liệt gì, nhưng mỗi lần anh nhìn thẳng vào Tô Ngọc như vậy, cô đều sẽ cảm thấy một sự xâm lược mạnh mẽ, đang bao bọc lấy cô.



 Giống như dưới đôi mắt yên tĩnh, lại là vực sâu có thể nuốt chửng người ta.


 Hoặc có lẽ là ngọn núi lửa nóng rực.


 Tóm lại, anh sẽ khiến cô cảm nhận rõ ràng sự nồng nhiệt của anh.


 Nếu đối mặt với người mình thích, anh sẽ không chút do dự mà phát ra tín hiệu.


 Tô Ngọc, nhớ lại Giang Manh từng vì tác hợp cho cô và Tạ Trác, đã hỏi anh một vấn đề.


 Cậu thấy Tô Ngọc thế nào?


 Anh đã nói gì nhỉ? Không nói nhiều, khá tốt.


 —— Làm bạn gái thì sao?


 Em gái của bạn, đương nhiên là em gái.


 Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một cảnh như vậy, lúc đó Tô Ngọc không nhìn thấy biểu cảm của anh, cô ở sau lưng anh, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao thẳng và lạnh lùng của thiếu niên.


 Anh không mang theo cảm xúc mà từ chối cô, tuy không phải là từ chối mặt đối mặt.


 Tô Ngọc vẫn không khỏi bị tổn thương.


 Bây giờ cô nghĩ, không biết lúc đó anh quay đầu lại, có phải cũng sẽ là một đôi mắt như thế này, mang theo sự công kích mãnh liệt nhìn cô không?


 Tô Ngọc tránh ánh mắt, im lặng hồi lâu, trong giọng nói có chút thở dài: “Bạn của anh trai, chỉ có thể làm bạn.”


 Cô nói xong, đang định quay người, đã bị anh nắm lấy cổ tay.


 Tô Ngọc cứ thế không phòng bị mà ngã vào lòng anh.


 Một vòng tay vững chãi ôm lấy cô, bên tai truyền đến một tiếng trầm thấp và đầy khí thế: “Ai muốn làm bạn với em?”


 Cùng lúc đó, Tạ Trác cúi đầu xuống.


 Trong khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch, môi sắp chạm vào, anh đã vội vàng kìm nén sự thôi thúc đột ngột xuất hiện, yết hầu khẽ động một cách không dễ nhận thấy, giữ lại khoảng cách vài milimet, trong đôi mắt kinh ngạc của Tô Ngọc, anh giật mình nhận ra sự đường đột, không thể nhẫn nhịn, nhưng cũng nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách.


 Khoảnh khắc đó, anh muốn bất chấp tất cả mà hôn xuống.


 Nhưng lý trí và sự giáo dưỡng vẫn đã kiềm chế được sự thôi thúc sinh lý.


 Anh không thể làm như vậy.


 Tuy nhiên, tay Tạ Trác ôm cô không buông.


 Thực ra cũng không hẳn là ôm.


 Cô thật nhẹ.


 Anh chỉ dùng một lòng bàn tay đỡ lấy một mảng xương nhỏ sau lưng cô, lưng Tô Ngọc rất mỏng, Tạ Trác một tay là có thể đỡ được, cố định lại, khiến cô không thể cử động.


 Vải áo sơ mi mềm mại ở dưới đầu ngón tay anh.


 “Em đang ghen à, Tô Ngọc.”


 Đồng tử co rút của cô từ từ giãn ra, kiên quyết không nhìn anh: “Không có.”


 Tạ Trác nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, thấy cô bĩu môi có thể treo được cả bình dầu, anh cười khẩy, học theo giọng điệu của cô, nhàn nhạt đáp lại: “Không có à?”


 “…”


 Tô Ngọc sẽ không châm chọc anh.


 Những người theo đuổi cô nhiều như vậy, dù cho một người nào đó không muốn theo đuổi cô nữa, chọn ở bên một cô gái khác, Tô Ngọc nếu không thích thì dù thế nào cũng sẽ không để tâm.


 Mà biểu hiện của sự không để tâm, tuyệt đối không phải là kiên cường ngẩng cao đầu như thế này, nói đi đi, tôi muốn vạch rõ quan hệ với anh!


 Cô sẽ không nhíu mày, muốn đẩy anh ra, lại muốn từ chối nhưng lại mời gọi mà không nỡ ra tay mạnh, chỉ dùng lòng bàn tay không có chút sức lực nào chống lên ngực anh.


 Như đang đùa giỡn.


 Cô sẽ không có chút tính khí trẻ con nào với người mình không thích, càng không nói đến h*m m**n chiếm hữu.


 Yêu thì đến, yêu thì đi.


 Tạ Trác nhìn thấu cô.


 Anh không tức giận, cũng không giận dỗi với cô.


 Anh muốn xem cô để tâm, không muốn nụ cười lịch sự của cô, anh muốn nghe cô nói lời tức giận.


 Anh muốn ép ra sự ghen tuông của cô, hoặc là những thứ khác, có thể khiến anh nhìn thấy sự để tâm của Tô Ngọc đối với anh.


 Anh rất xấu xa.


 Nhưng đó chính là tình cảm.


 Đó chính là tình yêu.


 “Anh đi cùng đội ngũ công ty, có anh và sếp của anh, bạn gái của sếp, em gái của sếp, còn có cả thực tập sinh anh dẫn dắt.”


 Tạ Trác giải thích cho cô, lại buồn cười nói: “Bạn cùng phòng của em mắt tinh thế, chỉ thấy anh ở cùng một cô gái thôi à?”


 Lông mày Tô Ngọc cũng từ từ giãn ra, ngẫm lại lời anh nói, lẩm bẩm: “Sếp của anh sao lại kéo cả nhà đi vậy?”


 Tạ Trác thật sự bật cười.


 Anh chậm rãi nói: “Đúng vậy, anh cũng không ngờ anh ta còn kiếm cho em gái mình một vé nữa. Anh có cách nào chứ? Anh cũng không phải là ban tổ chức, cũng không thể chặn cô ấy ở ngoài được.”



 Con đường phía sau bảng thông báo rất hẹp, Tô Ngọc bị ép vào góc tường, đứng trên một tảng đá lề đường, cũng vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh.


 Họ khẽ ôm nhau.


 Cô bất giác, chìm đắm trong mùi hương thanh mát lạnh lẽo trên người Tạ Trác.


 Tô Ngọc rất nhỏ giọng nói: “Nếu anh cũng đang theo đuổi người khác, em sẽ rất buồn.”


 “Anh biết.”


 Tạ Trác v**t v* gò má cô, rất thành khẩn nói: “Anh biết, cho nên em mới tức giận.”


 Ngay sau đó, anh lại mắt chứa một chút ý cười, nói: “Nhưng nếu em vì hiểu lầm mà buồn, anh lại phải mừng thầm rồi.”


 “…”


 Sao anh vẫn còn vuốt má cô vậy.


 Tô Ngọc cảm thấy cảm giác lúc này còn khó chịu hơn cả lần sốt trước, cô mím môi, ngại ngùng không dám nhìn anh, rất chậm rãi lên tiếng, “Anh đừng ôm em, Tạ Trác.”


 “Anh như vậy, em, em em, em nói chuyện không qua não suy nghĩ nữa.”


 Tạ Trác thấp giọng cười một tiếng, sau đó cuối cùng cũng buông tay đang ghì chặt cô ra.


 Anh cho cô một chút khoảng cách.


 Tô Ngọc cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đeo đồng hồ đó lại tự nhiên trượt vào túi quần.


 Trên áo sơ mi của anh có một mảng nhăn, là dấu vết họ đã ôm nhau.


 Tô Ngọc không nhìn anh nữa.


 Cô rất may mắn vì đêm đã khuya, lúc này không có mấy người đi qua, nếu không khuôn mặt đỏ bừng này của cô nhất định sẽ rất thu hút sự chú ý.


 Cô để mình nguội đi một lát, sau đó nghiêm túc trò chuyện với anh: “Em không muốn ác ý suy đoán suy nghĩ của anh, nhưng trái tim của em thật sự rất quý giá, em sẽ không dễ dàng trao cho một người. Thực ra cho đến bây giờ, em vẫn rất khó tưởng tượng chuyện anh thích em, đang xảy ra…”


 Họ quen biết, cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, đến bây giờ, tròn mười năm.


 Lúc nhỏ, nghe bài hát của Trần Dịch Tấn, không có khái niệm về khoảng thời gian dài như vậy, nhưng cứ phải cảm động, vì làm thơ mới mà gượng nói sầu.


 Mà bây giờ, cô bình thản đứng ở đầu bên kia của thời gian, cô lại cứ thế nhẹ nhàng trôi qua mười năm.


 Cô một mình đã trải qua một khoảng thời gian dài như vậy.


 Tô Ngọc không dám tưởng tượng, trong mười năm này, trong lòng nặng trĩu một người đã sống qua như thế nào.


 Trong cánh cửa tình yêu này, cô từ đầu đến cuối chưa từng để một người khác bước vào.


 Rõ ràng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy có giao tiếp với anh, nhưng trong lòng cô lại nặng trĩu.


 Mối tình đầu chính là vô lý và khó quên như vậy.


 Không ai nói ra được tại sao.


 “Tha thứ cho em đã nghĩ anh rất tệ, lòng phòng bị của em rất mạnh. Em muốn có một người, yêu em như em yêu chính mình. Nếu không có cũng không sao, trong kế hoạch ban đầu của em cũng không có thứ gọi là tình yêu.”


 “Cho nên em sẽ không đi xem mắt, sẽ không vì lập gia đình mà yêu đương.”


 Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “xem mắt”, sự mỉa mai đầy ghen tuông vẫn chưa kết thúc.


 Anh không lên tiếng, nghe cô nói tiếp.


 Tạ Trác không phải là người đầu tiên Tô Ngọc từ chối.


 Nhưng anh chắc chắn là người đầu tiên từ chối anh.


 Tô Ngọc đã suy nghĩ vô số lần, Tạ Trác đối với cô rốt cuộc là loại tình cảm gì?


 Tò mò, có thể có.


 Năm đó cô đã xóa anh, khiến anh canh cánh trong lòng, nên đối với cô nảy sinh h*m m**n chinh phục, cũng có thể có.


 Cảm thấy cô da trắng xinh đẹp, ngoại hình không tệ, trêu chọc một chút, cũng không phải là không có khả năng.


 Nếu không phải tình cờ gặp lại, trong mắt anh còn có một cô bạn học bình thường như cô không?


 “Em sợ em lại một lần nữa…”


 Cô nói được một nửa, đổi lời: “Em sợ em thật sự thích anh, mà anh lại không thể cho em cùng một lượng tình cảm, khiến em cảm thấy thỏa mãn.”


 Nói trắng ra, cô chỉ cảm thấy không công bằng.


 Rất không công bằng.


 Nhưng anh nói: “Làm sao em biết anh không thể cho được?”


 Tô Ngọc lại một trận im lặng.


 “Em rút lại lời tức giận của mình.”


 Cô bình tĩnh lại, nói với anh: “Nhưng lúc này em vẫn chưa thể cho anh câu trả lời, em sẽ không đưa ra quyết định quan trọng khi có cảm xúc.


 “Em cũng không muốn lại có hiểu lầm với anh nữa, cho nên hãy cho em thêm chút thời gian, để em suy nghĩ, để em làm rõ ngọn ngành của chuyện này, được không?”


 Tạ Trác gật đầu.


 Anh một chút cũng không lo lắng Tô Ngọc đi điều tra cuộc sống của anh, các mối quan hệ của anh, anh đơn giản không thể đơn giản hơn nữa.


 Về phần cô Hoàng kia, anh nói chuyện với cô ta không quá mười câu.



 Nói một câu không tôn trọng người khác lắm, anh đến bây giờ còn chưa nhớ cô ta trông như thế nào.


 “Anh sẽ đợi.” Anh nói.


 Tô Ngọc lại tò mò dáng vẻ trong sáng thẳng thắn này của anh: “Vậy anh… không để ý bị nghi ngờ à?”


 Tạ Trác nói: “Anh tôn trọng trái tim chân thành của em.”


 Trong lòng Tô Ngọc mềm nhũn sụp xuống một mảng.


 Lần này cô im lặng có hơi lâu, dường như đang đưa ra quyết định gì đó, cuối cùng nói: “Anh đợi em hai phút, em lên lầu lấy một thứ.”


 Tạ Trác nói được.


 Tô Ngọc đi nhanh về nhanh, cô mang xuống một bản báo cáo bệnh án.


 Thời gian của báo cáo, cách đây đã bốn năm năm.


 Lúc cô hai mươi tuổi, ở chỗ bác sĩ khoa tâm thần, nhận được kết quả chẩn đoán là trầm cảm nhẹ.


 “Đã rất lâu rồi, không đi tái khám, nhưng vẫn luôn đứt quãng uống thuốc, nếu còn có bước phát triển tiếp theo, em nghĩ anh có quyền được biết.”


 Giọng nói của Tô Ngọc rất nhẹ nhàng, nhưng cô phải hạ quyết tâm rất lớn, mới có thể đưa bản báo cáo này đến trước mặt Tạ Trác.


 Một lá bài tẩy dùng để chống lại thế giới bên ngoài, chắc có thể dọa chạy rất nhiều người nhỉ.


 Tuổi thơ của cô, sự nghèo khó của cô, sự khoan dung của cô, sự lương thiện của cô.


 Vực sâu của cô, còn có cả sự yếu đuối.


 Tất cả đều ở đây rồi.


 Cô không thể lúc nào cũng bất an, cho nên vẫn chọn thẳng thắn với anh.


 Tạ Trác cúi mắt, lặng lẽ lướt qua từng chữ trên đó.


 Cô đánh giá sắc mặt của anh, một lần nữa đưa ra lời khuyên cho anh: “Anh suy nghĩ cho kỹ, rồi hãy quyết định có nên tiếp tục hay không.”


 Tạ Trác ngẩng mắt lên, bình thản gấp lại bản bệnh án đó, nhét lại vào tay cô.


 “Anh đã nói rồi, anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”


 Tô Ngọc đứng trong gió đêm khuya, đối diện với đôi mắt kiên trì của anh.


 Tạ Trác nói: “Vừa rồi không hôn xuống là vì, anh không muốn nụ hôn đầu của em xảy ra quá tùy tiện. Anh không muốn đi ngược lại ý muốn của em, làm bất cứ điều gì em không muốn chấp nhận.”


 “…”


 “Hình như còn chưa nói với em.”


 “Anh thích em, Tô Ngọc.”


 Trong lời nói chưa dứt của anh, trái tim Tô Ngọc thắt lại.


 Giống như một cơn gió gào thét đến, thổi đi những nỗi đau mất mát bao năm của cô. Vùng đất hoang không một cọng cỏ của cô, cuối cùng đã bước vào mùa hè cây cỏ tái sinh.


 Ở đó có tiếng ve kêu, gió đêm, màu xanh lá, và cả những ngày dài.


 Có cả thiếu niên khiến cô yêu từ cái nhìn đầu tiên.


 Tạ Trác thấy cô mím môi không nói, lại nói: “Anh đợi câu trả lời của em, anh sẽ luôn đợi.”


 Tô Ngọc đột nhiên bịt tai lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, em biết rồi, anh không cần phải lặp lại nhiều lần như vậy đâu…”


 Cô bịt tai quá chặt, đến nỗi Tạ Trác sau đó nói gì, cô đều không nghe rõ nữa.


 Mùa xuân cũng sắp qua rồi, hôm nay một chút cũng không lạnh, gió nhẹ còn khá ấm áp, nhưng lúc Tô Ngọc chạy vào tòa nhà ký túc xá, mặt và tai đều đỏ bừng.


 …


 Về đến phòng ngủ, Tô Ngọc bất an ngồi trước bàn, ôm mặt cười mà không tự biết.


 “Ê.”


 Đột nhiên có người vỗ vai cô.


 Nghê Thu Hàm la lên: “Không ngờ cái anh siêu đẹp trai đó lại quen mặt tớ, ở dưới lầu còn mượn bút của tớ để viết gì đó!”


 Tô Ngọc không biết lời này có phải nói với mình không, đợi đến khi bị gọi dậy, cô ngơ ngác nói một tiếng: “Hả? Cậu nói gì vậy?”


 Một túi đựng ảnh màu trắng tinh bị ném lên bàn Tô Ngọc—— “Anh ấy bảo tớ mang cái này cho cậu.”


 Nghê Thu Hàm nhìn khuôn mặt của Tô Ngọc, ý vị sâu xa cười cười nói: “Yên tâm, tớ không xem đâu.”


 Tô Ngọc lấy hai bức ảnh chụp lấy ngay ra, là hôm đó, anh đã cho cô xem ở bệnh viện.


 Bức ảnh cô muốn giữ lại, lại bị từ chối.


 Bây giờ lại quay về tay cô.


 Tô Ngọc lật ra mặt sau, nhìn thấy nét chữ của Tạ Trác.


 So với những chữ anh viết trên tờ giấy nhắn trước đây, chữ của anh bây giờ đã trưởng thành và thu liễm hơn một chút, thanh tú phóng khoáng, mạnh mẽ sắc bén.


 Gửi Tô Ngọc:


 Bức ảnh thuộc về em rồi.


 Ngủ một giấc ngon nhé, mong chờ lần sau được gặp em, tốt nhất là ngay ngày mai.


 From. Tạ Trác người thích em.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 50
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...