Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 44


Hôm nay Tô Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.


 Cô đã trò chuyện với Tạ Trác về con người thật nhất, sâu thẳm nhất của mình.


 Cô không thể không thừa nhận rằng, mình đã từng có một thời kỳ vô cùng mâu thuẫn, không thể đối diện thẳng thắn với bản thân.


 Ăn cơm, đi vệ sinh đều phải có người đi cùng, tóc mái bị chẻ đôi trước mặt người mình thích cũng giống như đang kh** th*n chạy ngoài đường, đi đi về về một mình sẽ cảm thấy mất mặt, thà chịu đói chứ không muốn ngồi một mình trong góc nhà ăn, lo lắng bố mẹ không đủ tươm tất xuất hiện ở trường…


 Tô Ngọc cũng không thoát khỏi thói đời mà có chút hư vinh, thứ “hư vinh” không muốn mình tỏ ra lạc lõng.


 Mà những chuyện này, bây giờ cô đã hoàn toàn không còn để tâm nữa rồi.


 Những tâm sự nhỏ bé không mấy tươi sáng mà Từ Nhất Trần từng kể, hoá ra cũng không phải là không thể nói ra.


 Trước khi đi ngủ, Tô Ngọc thoa một ít thuốc mỡ mà Tạ Trác đưa cho.


 Châu Viễn Nho gửi tin nhắn cho cô: Không đi nữa là tuyết tan hết đấy


 Tô Ngọc lúc này mới nhớ ra mà trả lời anh ta: Em không trượt nữa, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sợ gãy chân mất [Mỉm cười]


 Châu Viễn Nho: Em đang từ chối việc này, hay là đang từ chối anh?


 Châu Viễn Nho hoàn toàn có ý tốt, sự nghi hoặc của anh ta dường như cũng đang cân nhắc đến khoảng cách mà Tô Ngọc cần. Khoảng cách này anh ta cho rất đủ, chỉ sợ một chút lơ là sẽ xâm phạm vào vùng cấm của cô.


 Anh ta quá cẩn trọng và chu toàn, cũng chính vì thế mà đôi khi cô cảm thấy nói chuyện với anh ta rất mệt.


 Cái mệt của việc phải vòng vo không dứt.


 Tô Ngọc: Nghĩ nhiều rồi


 Cô gửi xong ba chữ này, bất ngờ gửi cho Châu Viễn Nho một câu, hỏi anh ta: Anh có biết vì sao em thích Natsume không?


 Tô Ngọc nói xong, liền sao chép lại câu này, dán vào khung trò chuyện với Tạ Trác.


 Sau đó, cô nhắn cho anh: Cậu có biết vì sao tớ thích Natsume không?


 Tô Ngọc vốn không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời hoàn hảo nào, dù sao thì chính cô cũng không biết đáp án chuẩn là gì, chỉ là mang theo tâm lý tò mò muốn biết hai người sẽ có phản ứng ra sao.


 Cô nghĩ Tạ Trác có thể sẽ nói, đáng yêu à, đẹp trai à, hoặc là ấm áp chữa lành gì đó.


 Sau khi câu hỏi của cô được gửi đi, Tạ Trác trả lời rất nhanh: Cậu và cậu ấy rất giống nhau


 Tô Ngọc sững sờ.


 Anh không thêm vào những phó từ mang tính suy đoán, chỉ một câu đơn giản, cũng không có vẻ kiêu ngạo của người nắm chắc phần thắng, chỉ bình tĩnh trả lời, nhưng lại còn hơn cả sự chắc chắn.


 Dường như anh vô cùng thấu hiểu cô.


 Tựa như, lớp màng ngăn cách giữa cô và thế giới đã bị anh chọc thủng.


 Cô dần dần nghe thấy tiếng vết thương lành lại, tiếng xương thịt mọc ra, tiếng mạch sống đang không ngừng lan tỏa.


 Như vậy là đủ rồi.


 Cô không cần câu trả lời của người kia để chứng thực sự tinh tế và ấm áp từ trong xương cốt của Tạ Trác.


 Thật trùng hợp, tin nhắn của Châu Viễn Nho vừa hay gửi tới: Đây là đang thử thách anh điều gì sao?



 Tô Ngọc: Không có gì, ngủ đi


 Khi mùa xuân đến, răng khôn của Tô Ngọc bị viêm.


 Cô tranh thủ đến bệnh viện một chuyến, lấy số ở hai khoa, một là khoa răng hàm mặt, một là khoa nội thần kinh.


 Tô Ngọc vẫn quyết định đi nhổ chiếc răng đó, cứ tái đi tái lại hành hạ người ta không phải là cách. Cô chụp một tấm phim, lấy thuốc kháng viêm, và hẹn bác sĩ thời gian nhổ răng.


 Ở khoa nội thần kinh, chuyên gia mà cô hay khám không có ở đó, Tô Ngọc bèn không nói chuyện nhiều với vị bác sĩ xa lạ. Đối phương bảo cô làm bài kiểm tra, Tô Ngọc từ chối, năm thứ hai đại học cô đã từng làm rồi, kết quả là trầm cảm nhẹ, cô rất tiêu cực không muốn đối mặt với bất kỳ kết quả không tốt nào, vì vậy trực tiếp bảo bác sĩ kê cho ít thuốc.


 Bác sĩ hỏi tình trạng tâm lý của cô, Tô Ngọc không kể lể dài dòng, bác sĩ cũng chỉ là một công việc, hỏi han triệu chứng một cách lịch sự, cô không thể xem người ta như phao cứu sinh.


 Tô Ngọc nói cuộc sống gần đây rất bình thường, nhưng triệu chứng xảy ra rất đột ngột, và đã kéo dài một thời gian.


 Phản ứng của cơ thể và trạng thái tâm lý bề mặt thường là hai chuyện khác nhau, nhiều người hay gộp làm một, thực ra không nên như vậy.


 Lúc đi thang máy xuống lầu, Tô Ngọc vén găng tay len hở ngón lên, nhìn thấy khớp ngón út đã hồi phục bình thường.


 Thuốc của Tạ Trác rất hữu hiệu.


 Vết thương nhỏ này, là do Tạ Trác chữa khỏi cho cô——


 Nghĩ đến điều này, cô ngước mắt lên, nhìn thấy trong gương thang máy nụ cười vẫn còn rất ngây thơ, tràn đầy mong đợi.


 Tô Ngọc có thể bộc lộ một vài phần con người thật của mình với anh, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.


 Phần còn lại, phải được gấp lại, che đi kết quả chẩn đoán đáng sợ, cất vào trong chiếc túi không thấy ánh mặt trời.


 Sâu thẳm trong cơ thể Tô Ngọc, vẫn có những phần không thể để anh nhìn thấy.


 Vì cuộc thi hùng biện giành được chức vô địch, Trình Bích Trân tan làm liền đến tìm Tô Ngọc, mời cô ăn cơm.


 Do đau răng, Tô Ngọc khó mà nuốt trôi, chỉ uống một ít canh gà.


 “Em có biết răng khôn đầu tiên tượng trưng cho điều gì không?”


 Nghe cô nói chuyện nhổ răng, Trình Bích Trân đột nhiên hỏi cô.


 “Không biết.” Tô Ngọc lắc đầu.


 “Tượng trưng cho mối tình đầu của em, vừa chua xót vừa đau đớn, cho dù nhổ đi rồi, cũng sẽ để lại một cái hố không thể lấp đầy.”


 Tô Ngọc nghe xong bật cười “Phép ẩn dụ này cũng thú vị đấy, mà cũng rất xác đáng—— nhưng yêu thầm cũng được tính là tình đầu sao?”


 Trình Bích Trăn: “Trong quan niệm tình yêu của em thì chắc là không tính đâu nhỉ, không phải em từng nói, yêu thầm chỉ là sự trưởng thành của bản thân, không liên quan đến người ấy sao?”


 Tô Ngọc nghĩ một lúc, cô đang nói về chuyện cuộc thi hùng biện năm ngoái: “Chủ đề tranh biện là chủ đề tranh biện,em chỉ tình cờ bốc phải bên chính phương thôi. Em đương nhiên cảm thấy yêu thầm là tình yêu, còn là loại tình yêu đau đến thấu tim gan.”


 Cô vừa uống canh, vừa từ từ suy ngẫm “Nhưng mà, nếu em gặp được bản thân của quá khứ, em sẽ nói với cô ấy rằng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”


 Tô Ngọc nhẹ nhàng nói, cô xoa xoa chỗ gò má bị sưng đau, rồi lại nói: “Cái hố rồi cũng sẽ lành lại, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”


 Sau đó, Tô Ngọc nói với Trình Bích Trân chuyện Tạ Trác đang theo đuổi cô—— nếu anh thật sự nghiêm túc, thì chắc là cũng đáng để vui mừng.


 “Người em yêu thầm đang theo đuổi em ư? Nghe cứ như đang mơ vậy.”


 Tô Ngọc khẽ nhếch môi, nhưng lại nói: “Có lẽ… cũng không đáng để vui mừng đến thế.”


 “Tại sao?”



 Nếu như Tạ Trác thật sự thích cô.


 Phần thu hút anh là, cô đã học được cách trang điểm ăn diện, chuốt cho hàng mi vừa dài vừa đẹp. Sau khi giấu đi những lọ thuốc không để anh phát hiện, cô lại trưng ra nụ cười đoan trang đúng mực.


 Cô không còn tự ti nữa, có thể đường hoàng nhìn vào mắt anh.


 Thứ anh có cảm tình, tự nhiên chỉ là một Tô Ngọc đã thay đổi như vậy mà thôi.


 Đó không phải là một Tô Ngọc hoàn chỉnh.


 Tô Ngọc sẽ không cảm thấy không xứng với anh.


 Nhưng lại lo lắng con người thật của mình sẽ làm tổn thương Tạ Trác.


 Cô nói: “Em không còn thành thật như vậy nữa rồi.”


Vào một ngày xuân ấm hoa nở, Tô Ngọc gặp được Tạ Trác đã nhiều ngày không gặp.


 Theo như Tô Ngọc được biết, dự án hợp tác giữa anh và đại học A đã kết thúc vào đầu năm, quỹ đạo cuộc sống của họ hoàn toàn là hai đường thẳng song song, việc có thể thường xuyên gặp gỡ, thật sự phải nhờ vào sự cố gắng của con người.


 Hôm đó, cô đi lấy một kiện hàng bị giao nhầm khu vực, phải đi qua hồ nước phía sau trường, Tô Ngọc vốn nghĩ coi như là tập thể dục, nên không tốn thời gian vào những chuyện như khiếu nại bên vận chuyển, không ngờ đến nơi mới phát hiện, đó lại là một kiện hàng lớn.


 Thùng hàng ôm trong tay, gọi điện cho người giao hàng không được, Tô Ngọc vẫn giữ tâm trạng khá tốt mà nghĩ, bớt chút chuyện, coi như là tập thể dục đi.


 Bên hồ, liễu rủ xuống, Tô Ngọc nương theo cơn gió ấm, lòng vui vẻ ngâm thơ.


 Bỗng nhiên, một chú chó vọt ra trước mặt Tô Ngọc.


 “Oscar!” Tô Ngọc vui mừng như gặp lại bạn cũ, mắt sáng lên “Lâu rồi không gặp!”


 Đã một thời gian không gặp, chú chó lớn rất nhanh, Oscar đã vạm vỡ hơn nhiều, xem ra được chăm sóc rất tốt.


 Nó còn vui mừng hơn cả cô, móng chân gõ trên mặt đất tạo ra tiếng lóc cóc như đang dậm chân tại chỗ, đuôi vẫy lia lịa, đang định lao vào người Tô Ngọc thì bị người phía sau tóm lại.


 Oscar ngoan ngoãn phanh gấp, quay đầu lại nhìn chủ nhân của mình.


 “Rụt rè chút đi.” Tạ Trác lạnh lùng dạy dỗ.


 Anh mặc đồ thể thao, trang phục dắt chó đi dạo rất tiêu chuẩn, trông nhẹ nhàng mà anh tuấn.


 Tô Ngọc nhìn anh, chớp mắt mỉm cười “Trùng hợp quá.”


 Anh liếc cô một cái, “ừm” một tiếng: “Đang dắt chó đi dạo gần đây thôi.”


 Ai mà biết có đúng là trùng hợp hay không?


 Tô Ngọc gật đầu: “Uhm.”


 Tạ Trác liếc nhìn đồ trong tay cô “Cậu dắt nó đi, để tớ bê cho.”


 Anh đưa dây dắt chó qua, Tô Ngọc không từ chối, “Làm phiền cậu, cái thùng trông to thế thôi chứ không nặng lắm đâu, bên trong có nhiều giấy bong bóng…”


 Cô còn chưa nói hết lời, Tạ Trác vừa mới giao dây dắt chó xong, một tay nhận lấy thùng hàng của cô, một tay như làm ảo thuật không biết từ đâu lấy ra một bó hoa, đưa vào lòng cô.


 Tô Ngọc bị doạ đến ngẩn người, lời nói cũng ngừng lại.


 Cô còn chưa kịp phản ứng, một bó hồng đỏ rực đã rơi vào tầm mắt, động tác trao đi rất tùy ý, cứ như thể thật sự chỉ bảo cô cầm giúp một lát.


 “Cầm cả cái này nữa.” Anh nói.



 Một tay dắt chó, một tay ôm hoa.


 Đôi mắt ngơ ngác lộ ra từ sắc hồng rực rỡ, Tô Ngọc khẽ hỏi: “Tặng tớ à?”


 Tạ Trác ôm thùng hàng của cô trông không hề tốn sức, khẽ “ừm” một tiếng, dời mắt nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thường thì xác định quan hệ rồi mới mua à?”


 Tô Ngọc thuận theo lời anh, nhẹ giọng nói: “Hình như là vậy.”


 Anh nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn mua cho cậu, tớ muốn cậu vui.”


 Tô Ngọc cúi đầu.


 Nhiều hoa quá, cô đếm không xuể, chỉ cảm thấy một tay cầm cũng hơi khó.


 Phải dùng cả cánh tay để ôm, mặt cúi xuống là vùi vào trong hoa.


 “Vui hơn chút nào chưa?” Tạ Trác đi bên cạnh cô, khẽ nghiêng đầu, nhìn Tô Ngọc.


 Cô gật đầu, nói cảm ơn.


 Tô Ngọc hỏi anh: “Cậu gắn radar trên người tớ à?”


 Tạ Trác lười biếng cười nhạt, khiến cô nghe ra chút ý tự giễu trong đó: “Biết cậu thích đi dạo ở đây, tớ ôm cây đợi thỏ thì cũng bắt được vài lần chứ.”


 Đúng là vậy.


 Lần trước anh hỏi cô chỗ ăn khuya, sau đó đã gặp cô ở đó vài lần.


 Anh biết Tô Ngọc thích chạy bộ ven hồ, trước đây họ cũng từng cùng nhau dắt chó đi dạo ở đây.


 Cứ thế cố tình sắp đặt, để gặp được cô.


 Tô Ngọc nhìn cái thùng trong tay anh nói: “Cậu luôn xuất hiện vào lúc tớ cần cậu.”


 “Lúc tớ không cần cậu, cậu sẽ không xuất hiện nữa.”


 “…”


 Tạ Trác nhìn cô, dừng lại một giây, thản nhiên nói: “Sợ cậu thấy phiền.”


 Bóng nắng chầm chậm trôi, gió ấm hun người.


 Tô Ngọc nhìn dáng vẻ mày mắt của anh vẫn như thời niên thiếu, anh mặc chiếc áo hoodie màu xám đơn giản, trong đôi mày mắt tưởng chừng lạnh nhạt ấy thực ra lại ẩn chứa rất nhiều, rất nhiều sự dịu dàng.


 “Tớ không thấy cậu phiền đâu.” Cô nhẹ nhàng nói.


 Hôm nay có khá nhiều du khách ra ngoài du xuân.


 Có lẽ tư thế ôm hoa của Tô Ngọc quá nổi bật, không ít người đều nhìn vào bó hoa trong tay cô.


 Oscar đi trước dẫn đường, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, sợ hai người chạy mất, còn sủa “gâu gâu” mấy tiếng, tỏ vẻ tâm trạng không tệ.


 Oscar thường ngày đã được huấn luyện rất tốt, nếu Tạ Trác không cho nó sủa, nó tuyệt đối sẽ không la lối.


 Hôm nay gặp lại bạn cũ, xem ra thật sự rất phấn khích.


 Tô Ngọc cười nói: “Có miệng mà không biết nói đúng là mệt thật, nó đang nói gì vậy.”


 Tạ Trác không nhìn con chó, ánh mắt ấm áp dịu dàng dừng lại trên mặt Tô Ngọc, nghiêm túc phiên dịch: “Nó nói—— bây giờ người đời đúng là lòng người khó đoán, sao lại có người đùa giỡn tình cảm của người ta xong rồi bỏ chạy, không hỏi han gì suốt mấy tháng trời.”



 Chỉ là nhớ con chó thôi, trông cũng đúng là như vậy.


 Tạ Trác khẽ cười một tiếng.


 Anh không nói gì thêm.


 Tô Ngọc hỏi: “Hôm đó cậu mơ thấy tớ cái gì vậy?”


 “Hửm?”


 “Cậu nói cậu mơ thấy tớ, nên mới đến gặp tớ.” Cô vẫn còn nhớ chuyện này.


 Tạ Trác im lặng một lúc: “Cậu thật sự muốn biết sao?”


 “Không thể nói sao?”


 “Có thể nói.”


 Ra khỏi công viên, đi xuyên qua những chiếc xe bán hàng rong ở cổng, anh thong thả đi về phía trước, rồi cũng thong thả lên tiếng: “Mơ thấy cậu hôn tớ.”


 Tô Ngọc còn chẳng dám có những giấc mơ như vậy.


 Khi còn thích anh, Tạ Trác xa vời đến mức, ngay cả trong mơ cô cũng không dám đến gần.


 Nắm tay đã là tưởng tượng xa xỉ nhất rồi.


 Tô Ngọc thoáng chốc hoảng hốt, không biết anh có đang trêu cô không.


 Dù sao thì con người Tạ Trác đôi khi cũng xấu tính thật.


 Không biết là vì tâm lý gì, Tô Ngọc cả gan hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”


 Thấy đôi mắt cô sáng ngời, như thể thật sự tò mò chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.


 “Sau đó tớ đã hôn lại.” Anh thản nhiên đáp.


 Tô Ngọc không khỏi lắp bắp “Sau đó cậu, cậu…”


 Giọng điệu của anh thì lại vô cùng bình thản: “Cậu chắc chứ, cậu muốn nghe chi tiết chúng ta hôn nhau à?”


 Tô Ngọc không dám hó hé nữa, cô vội vàng cúi đầu nắm chặt dây dắt chó, vẫn chưa trả lời, đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để lảng qua chủ đề này.


 Tạ Trác đột nhiên nhìn chằm chằm vào một quầy hàng nhỏ bên cạnh, gọi một túi hạt dẻ rang.


 Rất nhanh, túi hạt dẻ nóng hổi đã được đặt vào lòng cô.


 Thấy Tô Ngọc không còn tay để cầm, anh gấp miệng túi lại, nhét vào túi áo của cô: “Cho cậu ăn này.”


 Làm xong một loạt động tác trôi chảy, Tạ Trác lý lẽ không ngay nhưng vẫn rất hùng hồn: “Lần sau mời lại tớ nhé.”


 Tô Ngọc còn chưa kịp phản ứng: “Uhm… Hả?”


 Hình như có gì đó không đúng.


 Sao tự dưng cô lại nợ anh rồi?


 Tô Ngọc cúi đầu nhìn túi hạt dẻ trong túi áo, không mọc ra được tay thứ ba để lấy nó ra, ném trả lại.


 Cô muốn nói, thực ra cô cũng không muốn ăn lắm.


 Tạ Trác cúi mắt, nhìn vẻ mặt vô tội của cô đang chuẩn bị tìm cớ, anh hùng hồn nói: “Để khỏi phải đến lúc muốn gặp cậu cũng không tìm được lý do, rồi lại giống như một thằng ngốc ở đây ôm cây đợi thỏ.”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 44
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...