Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 36


Tô Ngọc thật sự có chút ngơ ngác.


 Khoảnh khắc cúp điện thoại, cô thậm chí còn nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đời cô hy vọng giáo sư hướng dẫn sẽ giao việc cho mình, để cô có lý do chính đáng để vào thứ bảy có thể tránh xa sự ồn ào, tránh xa khói lửa của đàn ông.


 Tô Ngọc không nói với Chu Viễn Nho về chuyện của Tạ Trác.


 Anh vẫn là bí mật mà cô che giấu như bưng.


 Trên cơ sở này, Tô Ngọc đã suy nghĩ nghiêm túc một vấn đề, Tạ Trác sẽ không phải là đang theo đuổi cô đấy chứ?


 Tuy nhiên, ranh giới của việc theo đuổi rất mơ hồ.


 Tạ Trác đã đưa Tô Ngọc về vài lần, lần đầu tiên là vì bạn học cũ gặp lại ôn chuyện, lần thứ hai là vì chân cô bị thương, anh vì lịch sự mà đưa cô về một đoạn, sau đó mời cô ăn cơm, là do Trần Tích Chu yêu cầu, hơn nữa lần đó cũng có mời người khác.


 Về phần vở kịch——


 Anh nói, người có thể nghĩ đến để đi cùng, chỉ có Tô Ngọc.


 Người khác tặng vé, anh lại không muốn đi một mình, nên đến hỏi cô.


 Nghe có vẻ không có gì đáng trách.


 Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi.


 Tô Ngọc gửi tin nhắn cho Giang Manh, lơ đãng trò chuyện vài chuyện khác.


 Sau đó nói: [Đúng rồi, mấy hôm trước Tạ Trác có mời bọn tớ ăn cơm]


 Trông có vẻ không cố ý, thực ra đã đắn đo từ ngữ rất lâu, cô đã lược bỏ phần sau, thiết kế một cách tỉ mỉ câu “bọn tớ”, dùng giọng điệu tán gẫu gửi đi, lại nhận được một câu của Giang Manh: [Thế nào, có phải càng ngày càng đẹp trai không? Có khí chất đàn ông hơn trước đây nữa]


 Tô Ngọc: [Ừm ừm, đúng vậy]


 Nói chuyện quá tùy tiện, đến nỗi Giang Manh rất nhanh đã nhảy qua chủ đề này, không nói gì khác nữa, Tạ Trác vẫn không có sức hút bằng thần tượng của cô ấy: [Link: Sân khấu Music Bank 1104xxxx…]


 Giang Manh: [Mau xem góc quay này đỉnh quá đi! [mắt lấp lánh]]


 Thần tượng Hàn Quốc thay thế thế hệ mới khá nhanh, nhưng Giang Manh rất chung tình, vẫn còn theo đuổi những người của mười năm trước.


 Tô Ngọc rất hưởng ứng: [[mắt lấp lánh][mắt lấp lánh] Đẹp trai quá đi!]


 Giang Manh: [Phải không!! Tớ đã xem đi xem lại cả ngày rồi!]


 Tô Ngọc: [Ừm ừm!]


 Tiếp đó, màn hình im lặng một phút.


 Tô Ngọc: [Đúng rồi, tớ muốn hỏi một vấn đề]


 Giang Manh: [Gì vậy, cứ nói đi]


 Tô Ngọc: [Tạ Trác có từng theo đuổi ai, hoặc là yêu đương bao giờ chưa?]


 Giang Manh thẳng thắn nói: [Chắc là không nhỉ?]


 Giang Manh: [Nếu mà yêu đương, chắc chắn sẽ không giấu giếm đâu.]


 Giang Manh: [Nên cậu không biết, thì khả năng cao là không có.]


 Giang Manh: [Sao vậy, cậu đang theo đuổi cậu ấy à?]


 Tô Ngọc lập tức: [Sao có thể!]


 Còn gửi một chuỗi emoji đậu vàng đổ mồ hôi để thể hiện sự cạn lời! Vội vàng phủi sạch quan hệ!


 Giang Manh không hỏi nhiều, cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ Tô Ngọc có động cơ khác.


 Sau đó, Tô Ngọc lại nói dối một câu: [Là có người bên cạnh tớ có chút cảm tình với cậu ấy, nên muốn tìm hiểu một chút]


 Giang Manh: [Cậu ấy toàn là người được theo đuổi mà, lúc nào cũng cao cao tại thượng, hồi cấp ba cậu cũng đâu phải chưa từng thấy cái dáng vẻ kênh kiệu đó của cậu ấy]


 Tô Ngọc: [Ừm, tớ biết mà]


 Vài ba câu, không hỏi ra được manh mối gì, Tô Ngọc lòng rối như tơ vò nằm trên giường.


 Tiếp đó, cô lại hỏi Giang Manh: [Tình hình của cậu gần đây thế nào?]


 Giang Manh: [Tớ chỉ muốn gả cho idol của tớ thôi, can i? (tớ có thể không?)]


 Tô Ngọc: […Cậu đi rửa mặt ngủ đi]



 Một lúc sau, cô lại nói: [Cậu gả cho idol, thì Trần Tích Chu phải làm sao]


 Giang Manh tức giận gửi tám cái sticker [ám sát], mục đích rõ ràng, để đẩy cái tên đó lên trên.


 Tô Ngọc thở dài một tiếng.


 Cô rất hối hận tháng này không xem hoàng lịch, tất cả các lời mời đều dồn vào một chỗ, sau khi hai người đàn ông mời cô đi xem cùng một vở kịch, Trình Bích Trân lại đến hỏi cô có muốn cùng đi dạo một khu chợ trời nổi tiếng trên mạng không, nhưng Tô Ngọc đã nói với cô ấy rằng thứ bảy có hẹn rồi.


 Trình Bích Trân lập tức gọi điện thoại đến hỏi tình hình: “Em với Chu Viễn Nho? Đến bước nào rồi?”


 “Chẳng có bước nào cả,” Tô Ngọc nói: “Em đang nghĩ, có phải là em quá kén chọn với giống loài đàn ông không, nhưng em vẫn cảm thấy, anh ấy một chút cũng không giống người em thích.”


 Lần đầu tiên Chu Viễn Nho tỏ tình với Tô Ngọc, cô đã từ chối rõ ràng, dùng cái cớ cũ rích “trong lòng đã có người”, nhưng anh ta đã thể hiện phong độ và sự kiên nhẫn rộng lượng, nói rằng vấn đề này có thể giải quyết được.


 Nhưng trong lòng có người cũng là do Tô Ngọc thuận miệng nói bừa, vấn đề lớn nhất giữa họ vẫn là không có cảm xúc yêu thích nảy sinh.


 Trình Bích Trân: “Em thích kiểu người như thế nào?”


 Tô Ngọc lắc đầu: “Không thích thì rất nhiều, thích thì không rõ.”


 “Cách đây không lâu không phải còn rất hòa hợp sao?”


 “Đúng là rất hòa hợp, cũng chỉ có vậy thôi—— hòa hợp là có thể ở bên nhau sao?”


 “Vậy còn ‘người có tên cặp đôi’ với em thì sao?”


 Vì Tô Ngọc hy vọng cô ấy không gọi thẳng tên Tạ Trác, như vậy rất không tiện để hóng chuyện, thế là Trình Bích Trân đã nghĩ ra một mật hiệu như vậy.


 Tô Ngọc không nói gì nữa.


 Trình Bích Trân thông minh lĩnh hội được điều gì đó, cười nói: “Chị biết ngay mà, nếu anh ta mà trở nên xấu xí thì em chắc chắn sẽ không quan tâm nữa, không ngờ đúng không, vẫn phong độ như vậy. Người ta nói câu gì nhỉ? Áo không bằng mới, người không bằng cũ*, chỉ cần người đó xuất hiện, tất cả mọi người sẽ trở nên lu mờ, thế bế tắc của em liền bị phá vỡ.”


  (*) Áo không bằng mới, người không bằng cũ*: Ý nói áo quần thì thích mới, còn tình cảm con người thì thích sự bền lâu, gắn bó.


 “Không khoa trương đến vậy đâu.” Tô Ngọc lẩm bẩm “Em cũng sớm đã không còn thích nữa rồi.”


 Cuộc trò chuyện với Giang Manh kéo dài đến trước khi đi ngủ, Giang Manh lại đột nhiên hỏi: [Sao tự nhiên lại hỏi tớ chuyện của Tạ Trác?]


 Tô Ngọc: [Mấy hôm trước ăn cơm với cậu ấy]


 Giang Manh: [Cậu nói rồi, tớ hỏi là, sao lại hỏi chuyện cậu ấy có theo đuổi ai không?]


 Tô Ngọc suy nghĩ vẫn đang gõ chữ.


 Giang Manh lại nói: [Nhưng tớ nghe mẹ cạu ấy nói, cậu ấy gần đây đang đi xem mắt]


 Câu nói này mang đến cho Tô Ngọc một cú sốc khiến đồng tử cô chấn động, cô ngồi bật dậy từ trên giường, hỏi cô ấy: [Tạ Trác á? Cậu ấy còn cần phải đi xem mắt sao?]


 Giang Manh: [Là vậy đó. Dù sao cũng khác với yêu đương thời đi học, nếu kết hôn thì có rất nhiều điều kiện phải phù hợp, tự mình tìm còn không bằng gia đình chọn, thế là sắp xếp thẳng luôn cho tiện]


 Cuối cùng, trong lúc Tô Ngọc vẫn chưa bình ổn lại được tâm trạng kinh ngạc của mình, Giang Manh lại nói: [Nhưng mẹ cậu ấy rất giỏi tung tin đồn, cũng không chắc đâu, cậu cứ coi như nghe chuyện phiếm thôi nhé]


 Sau khi Tạ Trác và Trần Tích Chu ra nước ngoài, mối quan hệ của họ cũng sớm đã không còn thân thiết như khi ở cùng một lớp học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nữa rồi, tin tức về những người thân thiết nhất trước đây, cũng phải dựa vào những lời đồn thổi mới biết được đôi chút.


 Tô Ngọc mở sân khấu mà Giang Manh gửi đến, phát hiện thần tượng của cô ấy lại béo lên một vòng.


 Quả nhiên, không có gì sẽ mãi mãi dừng lại ở một chỗ.


Cách phối đồ của Tô Ngọc đều sử dụng những màu sắc hài hòa và không chói mắt, dịu dàng và sạch sẽ, hôm nay là màu xanh và màu mơ.


 Nền màu nhạt, thêm vào một chút yếu tố màu xanh, ví dụ như áo len lông chồn màu xanh đá suối, khuyên tai, dây chuyền, dây giày, và móng tay.


 Tông màu trong trẻo đan xen, khiến cô trông như một đám mây trong ngày nắng.


 Là sự trôi chảy, sống động. Động tĩnh đều phù hợp.


 Thẩm Từ biết hôm nay Tô Ngọc đi “hẹn hò”, nhưng cũng biết Tô Ngọc không phải là người ham mê chưng diện, cô trước nay chỉ một lòng một dạ học hành, ngay cả bình thường gặp Chu Viễn Nho cũng là vì cuộc thi hùng biện của cô.


 Thấy cô tỉ mỉ thử năm sáu màu son, Thẩm Từ cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Phụ nữ trang điểm cho người mình yêu, học trưởng Chu có ảnh hưởng từ lớn như vậy từ khi nào thế, đến lượt cậu phải vì anh ta mà chải chuốt trang điểm?”


 Tô Ngọc đóng thỏi son cuối cùng lại, mím môi, vẻ mặt ngượng ngùng vì bị trêu chọc, nhẹ nhàng nói: “Không liên quan gì đến anh ấy, thuần túy là tâm trạng tốt thôi——phụ nữ trang điểm cho chính mình.”


 Thẩm Từ nhìn vào khuôn mặt của Tô Ngọc, đưa ra ý kiến: “Thỏi thứ ba đẹp nhất, cái màu hồng bóng đó, trông mềm mại, đàn ông mà thấy, chắc chắn sẽ muốn ấn cậu vào tường mà hôn.”


 Tô Ngọc cười, tiếp thu lựa chọn của cô ấy: “Cảm ơn ý kiến của cậu, nếu xảy ra chuyện đó, tớ sẽ không chút do dự mà báo cảnh sát, sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội lợi dụng.”


 Cô mặc một chiếc váy chữ A bằng da lộn màu mơ, lại thử một chiếc mũ beret màu sữa.


 Thẩm Từ nhìn vào đôi chân thẳng tắp, thon thả của cô: “Cậu không mặc quần tất à?”


 Tô Ngọc khẽ lắc đầu: “Tớ không thích mặc như vậy.”



 “Cần phong độ không cần nhiệt độ.” Thẩm Từ cười “Hôm nay chắc chắn có vấn đề!”


 Tô Ngọc vội vàng xách chiếc túi nhỏ đi ra ngoài, giọng nói lại nhỏ đi một chút: “Thật sự không có mà.”


 Cô đi xe của Chu Viễn Nho đến nhà hát, trong quá trình đó vẫn giao tiếp bình thường với anh ta.


 Có lẽ màu son đã thực sự phát huy tác dụng, Tô Ngọc có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Viễn Nho hôm nay đối với cô có thêm một tầng ngưỡng mộ, may mắn là anh ta nghiêm túc ôn hòa, chưa bao giờ thể hiện chút xâm phạm nào với cô, sẽ không khiến Tô Ngọc cảm thấy không thoải mái.


 Lúc xuống xe, Chu Viễn Nho để ý thấy trên tai Tô Ngọc đeo một đôi chuông nhỏ màu xanh lam chuyển sắc.


 “Đây là hình gì vậy?” Anh hỏi.


 “Khuyên tai ạ?” Tô Ngọc sờ vào chiếc chuông nhỏ rủ xuống từ tai “Là Phong linh thảo*.”


  (*) Phong linh thảo*: Hoa chuông


 Cô thích đeo những bông hoa nhỏ, trông người có sức sống.


 Chu Viễn Nho gật đầu, khen một câu rất đáng yêu.


 Tô Ngọc nói cảm ơn.


 Thân thiện mà xa cách.


 Họ đến khá sớm, đi thang máy từ bãi đậu xe dưới tầng hầm lên.


 Vừa mới nhấn nút đóng cửa, khe cửa sắp đóng lại đã bị một người chống ra.


 Là một bàn tay của một nam thanh niên.


 Tạ Trác đẩy cửa thang máy ra, nhưng không vào, cũng không nhìn vào trong, đợi người bạn đồng hành phía sau, Tăng Nhất Hàng chạy lon ton đến cùng anh vào thang máy.


 Nhìn thấy người trong thang máy, Tạ Trác bất ngờ nhướng mày.


 “Tạ Trác.” Tô Ngọc khẽ gọi tên anh, hào phóng cười chào hỏi “Thật trùng hợp.”


 Thật trùng hợp?


 Xem ra cô ấy đã không thông báo với người đàn anh này của cô ấy.


 Tạ Trác cúi đầu, ánh mắt lướt qua đôi chân trần của cô, rồi lại nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Đúng là rất trùng hợp.”


 Chu Viễn Nho cũng cười với anh: “Lần trước đã gặp.”


 Tô Ngọc không ngờ anh ta còn nhớ.


 Tạ Trác nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, lại không kém phần sắc bén hướng về phía Chu Viễn Nho, mỉm cười: “Có ấn tượng, chào anh.”


 Tô Ngọc cũng không ngờ Tạ Trác còn nhớ.


 Tăng Nhất Hàng không hiểu rõ đầu cua tai nheo nhìn trái nhìn phải, “Quen biết à sếp?”


 “Bạn học cũ.” Tạ Trác nói ngắn gọn.


 Tăng Nhất Hàng đứng sau Tạ Trác, vượt qua Tạ Trác, lén nhìn Tô Ngọc một cái, không ngờ Tô Ngọc cũng đang nhìn cậu ta, còn mỉm cười với cậu ta: “Hi.”


 Tăng Nhất Hàng chớp chớp mắt, cũng cười với cô, mặt còn hơi đỏ lên.


 Tạ Trác liếc cậu ta một cái, Tăng Nhất Hàng không dám cười nữa, cũng không dám đỏ mặt nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước để chứng minh sự trong sạch.


 Tô Ngọc ở phía sau bên phải Tạ Trác, dùng khóe mắt nhìn anh.


 Hôm nay anh mặc một bộ vest rất chỉnh tề, áo sơ mi, vest, quần tây, giày da. Chính thức hơn nhiều so với ngày thường đi làm, có lẽ là vừa tham gia một cuộc họp quan trọng nào đó.


 Lúc này áo vest đã được cởi ra, treo trên khuỷu tay anh, cà vạt cũng được nới lỏng một chút, Tạ Trác một tay đút túi, thản nhiên chờ thang máy đi lên.


 Chỉ có hai tầng, rất nhanh đã đến sảnh chính, cửa vừa mở, anh đã sải bước ra ngoài.


 Người xếp hàng chờ đợi rất đông, Tô Ngọc và Chu Viễn Nho cũng đi tìm lối vào xếp hàng, rất nhanh đã không còn để ý đến hướng đi của Tạ Trác nữa.


 Bên trong nhà hát rất ấm áp, lối đi chia nhà hát thành hai khu ghế ngồi, vị trí Chu Viễn Nho mua khá tốt, gần lối đi, anh ta chọn ngồi bên ngoài, để Tô Ngọc ngồi vào bên trong.


 Cô cầm ly trà sữa chậm rãi uống.


 Chu Viễn Nho khoanh tay, nhìn Tô Ngọc đang im lặng nghịch điện thoại, vẻ mặt muốn nói lại thôi đã thu hút sự chú ý của cô.


 Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh định nói gì à?”


 Chu Viễn Nho khẽ nói: “Là anh ta, phải không?”


 Cô hơi sững sờ “Là gì ạ.”



 “Đối với em, người đặc biệt đó.”


 Trong lòng Tô Ngọc rối loạn một nhịp, vội vàng uống trà sữa để che giấu sự bối rối.


 Giây tiếp theo, đột nhiên trước mắt tối sầm, người đàn ông đi từ lối đi về phía sau đi ngang qua hàng ghế của họ, trong tay cầm một chiếc áo vest, vượt qua Chu Viễn Nho ở giữa, liền nhẹ nhàng ném chiếc áo lên đùi Tô Ngọc.


 Chiếc áo vest màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể vừa vặn che lên chân cô.


 Tô Ngọc cắn chặt ống hút.


 Cô mất nửa phút để tiêu hóa sự quan tâm đột ngột này, cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào cổ áo, khẽ kéo xuống một chút.


 Là một chiếc áo vest công sở, kiểu dáng và màu sắc đều rất nghiêm chỉnh, phải chạm vào mới biết được chất liệu vải lụa là và cao cấp, là len lạc đà không nhăn, cảm giác rất tinh tế, trong phòng tối cũng hiện ra ánh sáng.


 “Khá là cầu kỳ” Chu Viễn Nho cũng cúi mắt liếc một cái, ước lượng sơ qua nói “Chiếc áo này trị giá sáu con số.”


 “…”


 Đúng là có chút cầu kỳ rồi, Tô Ngọc bây giờ có chút suy sụp.


 Cô vội vàng buông ngón tay đang nắm cổ áo ra, sợ một chút bất cẩn làm rách của người ta, sau đó liền thấy điện thoại có một tin nhắn gửi đến.


 Màn sân khấu lớn vẫn chưa được vén lên, ánh đèn sân khấu sáng rực.


 Tô Ngọc thấy tên của Tạ Trác, điều chỉnh độ sáng điện thoại xuống một chút, mới cẩn thận mở ra, sự công kích giữa các dòng chữ của đối phương đập vào mắt: [Đàn anh của cậu có đáng tin cậy không?]


 Tô Ngọc: [Sao vậy ?]


 Tạ Trác: [Cứ để cậu lạnh như vậy?]


 “…”


 Tô Ngọc khó lòng giải thích: [Anh ấy có nói đưa áo khoác cho tớ, nhưng tớ từ chối rồi.]


 Tô Ngọc: [Hơn nữa tớ có bảo anh ấy mặc thêm vào]


 Tô Ngọc cảm thấy, để người ta vì cô mà bị hiểu lầm không tốt lắm, liền thuận miệng giải thích một chút.


 Một lúc sau, Tạ Trác: [Ồ]


 Tô Ngọc: [Uhm]


 Khán giả vẫn đang lục tục vào chỗ, đèn trong nhà lại tối đi một tầng, trên sân khấu bắt đầu phát nhạc nhẹ.


 Tô Ngọc vốn tưởng rằng Tạ Trác thật sự sẽ đến một mình, may mà anh tìm được một người đi cùng, cô nghĩ.


 Như vậy sẽ không có sự mập mờ nữa.


 Chỉ là vì trong tay anh có thêm một vé không ai đi mà thôi.


 Dù không phải là cô, cũng sẽ có người đi cùng khác.


 Chỉ có vậy thôi.


 Cô nhân lúc ánh đèn tối xuống, quay đầu lại nhìn, muốn biết Tạ Trác ngồi ở đâu.


 Khán đài đông nghẹt người, có người đứng, có người ngồi, rất hỗn loạn, cô nhìn sang trái, nhìn sang phải, giả vờ như đang thờ ơ quan sát mọi người, thực ra là đang tìm kiếm một bóng dáng nào đó trong đám đông với mục tiêu rõ ràng——


 Đó là trò mà cô từng giỏi nhất.


 Đôi mắt như radar, rất nhanh chóng quét đến vị trí của anh, đặt anh vào trong khóe mắt, mới có cảm giác an toàn.


 Tuy nhiên.


 Mấy năm đã qua, bây giờ radar trong mắt dường như đã lâu không được sửa chữa, chức năng đã suy giảm.


 Tô Ngọc tìm một lúc lâu không thấy Tạ Trác ngồi ở đâu.


 Thôi bỏ đi, cô đang định từ bỏ, điện thoại lại sáng lên.


 Tô Ngọc mở ra, Tạ Trác: [Đừng tìm nữa, ở ngay sau cậu]


 “…”


 Trái tim theo câu nói đó mà khẽ thắt lại.


 Quay đầu lại, nhìn thẳng về phía sau, cách một hàng ghế, anh ở phía sau phía sau cô, chính xác mà nói, là cùng hàng ghế với Chu Viễn Nho.


 Tạ Trác mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, tay áo tùy ý xắn lên, chống cằm, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn qua, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Ngọc, anh cong khóe môi cười nhẹ, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.


 Tô Ngọc thu lại ánh mắt.



 Cô bình ổn lại tâm trạng, nói đùa: [Cảm ơn áo của cậu, sẽ không lưu lại mùi đâu, hôm nay tớ không xịt nước hoa.]


 Tạ Trác lại rất hào phóng: [Có cũng không sao]


 “…”


 Tô Ngọc thầm nghĩ, vẫn là có sao đó, cái này cô thật sự không đền nổi.


 Khung trò chuyện trống rỗng.


 Còn một lúc nữa mới bắt đầu, Chu Viễn Nho đang xem chữ trên tờ rơi quảng cáo.


 Tô Ngọc không để cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, bắt đầu chủ đề: [Lần đầu tiên thấy cậu mặc vest đấy]


 Tạ Trác: [Lần đầu tiên à?]


 Nếu không tính những bức ảnh anh nói chuyện làm ăn trên mạng, thì đúng là lần đầu tiên.


 Tô Ngọc: [Đúng rồi]


 Tạ Trác: [Có đẹp không?]


 Tô Ngọc cười cười, cô nhanh chóng gõ chữ, hào phóng khen ngợi anh: [Đương nhiên rồi, sự đẹp trai của cậu vẫn luôn rất khách quan.]


 Chu Viễn Nho xem một lúc poster giới thiệu diễn viên và cốt truyện, bỗng nhiên ghé sát vào, hỏi Tô Ngọc đang nghịch điện thoại: “Diễn viên em thích là ai?”


 Cô úp chiếc điện thoại đang rung xuống, chỉ vào Juliet: “Chắc chắn là nữ chính rồi, thoại của cô ấy siêu đỉnh.”


 Chu Viễn Nho tiếp đó lại cùng cô trò chuyện vài câu về vấn đề cốt truyện, Tô Ngọc liền để tin nhắn trên Wechat đó hơn hai phút.


 Khó khăn lắm mới chờ cuộc trao đổi kết thúc, cô mở ra lần nữa, thấy câu mà Tạ Trác gửi đến là: [So với người cậu thầm yêu thì sao?]


 ——Đương nhiên rồi, sự đẹp trai của cậu vẫn luôn rất khách quan.


 ——So với người cậu thầm yêu thì sao?


 Đầu óc Tô Ngọc lập tức quá tải bắt đầu báo động inh ỏi, cái gì với cái gì vậy??


 Cô căng thẳng không thôi, chớp mắt lia lịa: [Ý cậu là gì?]


 Tạ Trác: [Hôm đó tình cờ xem được, bài phỏng vấn của cậu.]


 Ồ…


 Từ từ, trong lời nhắc nhở đó của anh, Tô Ngọc cuối cùng cũng nhớ ra, là trước đây tài khoản công chúng của trường đã sắp xếp cho cô một buổi phỏng vấn, lúc đó có nhắc đến chuyện này, Tô Ngọc không giấu diếm, cũng không nói nhiều, có từng thầm yêu, nhưng không tiết lộ thông tin, có thể đảm bảo sẽ không bị người ta đào ra là được.


 Dù Tạ Trác thật sự đọc không sót một chữ, cũng sẽ không biết người được nói đến chính là anh.


 Tô Ngọc thở phào một hơi, hơi yên tâm một chút: [Trong ấn tượng thì người đó chưa từng mặc vest, không so sánh được.]


 Tạ Trác gõ chữ một lúc lâu, kết quả một chữ cũng không gửi, gõ rồi lại dừng.


 Cuối cùng, anh nói: [Được]


 Tô Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, cô chưa bao giờ có một lần nào, xem một vở kịch mà lòng dạ rối bời như thế này.


 Chủ đề này liền bị vội vàng bỏ qua.


 Còn nửa phút nữa, tấm màn sân khấu đóng chặt, vở kịch sắp bắt đầu.


 Trong giây phút trước khi ánh đèn tối đi, màn hình hiển thị: Tạ Trác đã vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của bạn và hôn một cái.


 Anh gửi đến một tin nhắn: [Quay đầu lại đi]


 Tuy không hiểu tại sao, nhưng Tô Ngọc vẫn làm theo.


 Cô vừa quay đầu lại, những bông hoa nhỏ như chuông trên tai liền khẽ xoay một vòng, bóng đèn từ sân khấu chiếu xuống, khúc xạ một tia sáng trên cánh hoa, lấp lánh đến hàng ghế phía sau.


 Từ khe hở của ghế ngồi, cô nhìn thấy người đàn ông ở bậc thang cao hơn hai tầng.


 Anh ung dung vắt chéo chân ngồi yên, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, dáng người hơi nghiêng một chút, một vẻ quý phái lạnh lùng mà nhàn nhã, đôi mắt người đàn ông khẽ hạ xuống, khi nhìn về phía cô, trên mặt mới mang theo nụ cười vân đạm phong khinh*.


  (*) Vân đạm phong khinh*: Mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ sự thản nhiên


 Tạ Trác nói, cô không nghe thấy.


 Nhưng Tô Ngọc đã hiểu khẩu hình của anh, một câu nói không nhanh không chậm: “Phong linh thảo cũng rất đẹp.”


 Anh nói, là đôi khuyên tai hôm nay của cô.


 Ánh đèn lúc này tắt xuống, vì đã đối diện, đã ghi nhớ, mắt vẫn có thể tìm thấy mắt.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 36
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...