Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 30


Khi Tô Ngọc nhìn thấy câu này, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, cô mở lại hai thông báo thêm bạn lúc nãy, phát hiện sau thông báo đầu tiên còn có một câu: Tớ là Tạ Trác.


 Cô chỉ chăm chăm nhìn vào logo màu xanh trên ảnh đại diện, không ngờ lại bỏ sót dòng chữ này…


 Đều tại lần trước bị kéo vào một nhóm giao lưu kết bạn nào đó, tuy Tô Ngọc không nói chuyện trong nhóm, nhưng có rất nhiều người lạ mặt đến kết bạn với cô, khiến cô có chút mất kiên nhẫn với các tin nhắn kết bạn từ nam giới.


 Sau khi nhấn đồng ý, thêm bạn bè xong.


 Tô Ngọc giải thích: [Buổi sáng mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng không để ý cậu có ghi tên. Tớ tưởng là người không quen biết.]


 Tô Ngọc: [Xin lỗi cậu, tớ không có giận đâu.]


 Cô chân thành gửi đi hai dòng chữ này, thanh ghi chú hiển thị “đang nhập…”.


 Rất nhanh, tin nhắn của Tạ Trác hiện lên: [Tớ còn tưởng cậu có ý kiến gì với tớ]


 Tô Ngọc: [Không có]


 Ngay sau đó, anh gửi một đoạn video qua.


 Nhanh chóng nói ra mục đích của mình, kết bạn với cô không phải để tán gẫu hay vì chuyện khác.


 Tạ Trác nói: [Mạng không tốt không gửi đi được, mấy ngày sau mới để ý, gửi lại thì phát hiện bị chặn rồi.]


 “…”


 Tô Ngọc chưa mở video, chỉ cần nhìn thấy ảnh bìa, trong lòng đã không khỏi giật mình.


 Là chính cô đang ôm đàn ghi-ta, cô đắm mình trong ánh sáng, cúi đầu gảy đàn, mái tóc nhuộm màu vàng nhạt.


 Video không biết đã bị nén bao nhiêu lần, độ phân giải trở nên rất thấp, hình ảnh cũ kỹ, mảng màu mờ ảo, hơi giật.


 Rõ ràng là sản phẩm của những năm tháng đã qua.


 Đó là năm đó, khi cô hát ở viện phúc lợi, đã nhờ người quay lại video.


 Không ngờ sau bao nhiêu năm, nó mới quay trở lại tay cô.


 Tô Ngọc đọc lại câu nói này của Tạ Trác.


 “Mạng không tốt không gửi đi được”, là chỉ chuyện của bảy năm trước.


 Hai chữ “chặn rồi” rất bắt mắt, tuy anh chỉ bình tĩnh thuật lại sự thật khách quan, nhưng giữa các dòng chữ lại khiến cô cảm nhận được một chút ý tứ tức giận.


 Cô nhớ lại câu hỏi tối qua, tại sao lại xóa tớ?


 Chuyện của nhiều năm trước, còn đến đòi cô giải thích.


 Tô Ngọc không ngờ Tạ Trác sẽ nhớ, thậm chí còn canh cánh trong lòng, cô cứ ngỡ anh sẽ không hề phát hiện, chỉ là trong danh sách bạn bè thiếu đi một người không quan trọng mà thôi.


 Tô Ngọc nói: [Mẹ tớ tưởng chúng ta yêu sớm, vì có một lần chúng ta đi cùng nhau, hơn nữa đến viện phúc lợi cũng là hai chúng ta, bà đã hiểu lầm, nên đã lén đăng nhập vào q.q của tớ]


 Cô cảm thấy giải thích như vậy là đủ rõ ràng rồi, nên đã che giấu một số sự thật.


 Ví dụ như, chuyện Trần Lan trộm đọc nhật ký của cô, trong nhật ký có tên của anh, những tình huống này, cô sẽ không nói hết một năm một mười với Tạ Trác.


 Đối phương nhập rất lâu, cuối cùng chỉ gửi qua hai chữ: [Thật không?]


 Tô Ngọc: [Thật]


 Tô Ngọc: [Không phải tớ xóa]


 Rất lâu sau, dường như cần một khoảng thời gian dài để tiêu hóa và buông bỏ.


 Tạ Trác mới trả lời cô ba chữ: [Vậy thì tốt]


 Nhìn câu trả lời của anh, Tô Ngọc không nhịn được mà bật cười.


 Sao lại có cảm giác như những người bạn nhỏ mâu thuẫn rồi làm hòa với nhau thế này? Chỉ là mâu thuẫn sâu xa này đã kéo dài nhiều năm.


 Tiếp đó, cả hai đều không nói gì nữa.


 Cái kết này có vẻ lửng lơ.


 Tô Ngọc muốn khách sáo với anh vài câu, vì ở không xa, có thể hẹn ăn cơm chẳng hạn? Nhưng cô vừa nhập vào vài chữ, suy nghĩ một chút rồi lại xóa đi.


 Tâm thái của Tô Ngọc bây giờ, đã không khác gì những người bạn học cũ bình thường, chỉ là khi trò chuyện thân mật, vẫn sẽ giữ lại sự nhiệt tình trong lời nói.


 Không biết là sợ cái gì, hay là e thẹn, hay là thận trọng, cũng có thể là sợ làm phiền, sợ bị từ chối.


 Không gặp cũng không sao, trở thành một thành viên trong danh sách bạn bè nằm im của nhau.



 Cô đang nghĩ như vậy.


 Trùng hợp là, Tạ Trác lại gửi một câu: [Có thời gian cùng nhau ăn một bữa]


 Lời khách sáo đã bị anh nói trước rồi.


 Tô Ngọc mỉm cười: [Được]


 Tạ Trác xuống phòng gym dưới lầu chạy bộ một lúc, về đến nhà, tắm xong mới nhận được câu trả lời của Tô Ngọc.


 Lần đầu tiên bị người khác xóa bạn bè, lần đầu tiên xin kết bạn bị từ chối, còn phải thêm đến ba lần.


 Chỉ với một mình Tô Ngọc, anh đã thu thập đủ hết tất cả những lần “ăn canh bế môn*” trong cuộc đời này.


  (*) “An canh bế môn*” : Thành ngữ chỉ việc bị từ chối, không cho vào cửa


 Khi nhìn thấy câu “Xin lỗi cậu, tớ không có giận đâu”, Tạ Trác có thể tưởng tượng ra giọng điệu của cô khi nói câu đó.


 Nghiêm túc, lại rất đáng yêu.


 Anh nhếch khóe môi.


 Tạ Trác ngồi trên ghế sofa, quần áo còn chưa mặc, nửa thân trên phơi bày trong ánh sáng, anh dùng một chiếc khăn lông chậm rãi lau tóc.


 Nhìn thấy câu trả lời của cô, bao nhiêu phiền muộn cũng tan thành mây khói.


 Tuy đã một thời gian không gặp, nhưng Tạ Trác đối với Tô Ngọc không có cảm giác xa lạ đặc biệt.


 Cô tồn tại trong vòng bạn bè của những người bạn chung của họ, tuy số lần xuất hiện không nhiều, nhưng “dây dưa không dứt”, thỉnh thoảng nhìn thấy một lần, anh sẽ nhớ đến cô.


 Chỉ cần còn một chút manh mối, một người mà trước đây đã từng thật lòng ngưỡng mộ, sẽ không dễ dàng quên đi.


 Tạ Trác tự nhiên muốn biết tại sao Tô Ngọc lại xóa anh, không hẳn là canh cánh trong lòng, nhưng đứng từ góc độ của cô, làm ra hành động như vậy, chắc chắn anh đã làm điều gì đó khiến cô không vui.


 Anh không hiểu cô.


 Anh cũng từng nghĩ đến việc nhờ Giang Manh dò hỏi tin tức.


 Nhưng Tạ Trác có niềm kiêu hãnh của riêng mình, trong lúc không hiểu, khó mà nói không có cảm xúc tức giận nảy sinh.


 Hơn nữa, nếu đã bị ghét rồi, lại nhờ người đi hỏi, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?


 Nói khó nghe, là mặt nóng áp mông lạnh rồi.


 Tạ Trác xem Tô Ngọc là bạn, cô đối xử với người khác chân thành, nhưng khi đối mặt với anh, cô lại có một mặt kín như bưng.


 Có lẽ chưa đến mức độ biết rõ ngọn ngành, cô sẽ không dễ dàng giao lòng mình cho ai.


 Tạ Trác không phải là người đặc biệt nhạy cảm, hay là người thích quan sát lời nói sắc mặt.


 Một loại trực giác mách bảo, khi anh giao tiếp với Tô Ngọc, cô dường như luôn có những lời chưa nói hết.


 Trong mấy năm nay, anh cũng đã làm một vài việc vì cô.


 Ví dụ, Tạ Trác nghe nói năm Tô Ngọc ôn thi lại đã sống rất không tốt, nên vào ngày sinh nhật của cô, đã nhờ người gửi đến một chút quan tâm.


 Sau đó thì không có sau đó nữa.


 Cách xa như vậy, Tạ Trác tự nhiên cũng không mong nhận được phản ứng gì. Tuy anh chưa từng ôn thi lại, không thể hoàn toàn đồng cảm với tâm trạng tăm tối đó, nhưng dù là bạn học cũ hay là bạn bè, anh cũng không hối hận khi gửi đi con robot thỏ nhỏ đó.


 Đó là do anh tự tay thiết kế cho cô, mạch điện phức tạp, đã phải mày mò mấy đêm liền.


 Giống như mọi người bạn của cô, Tạ Trác thật tâm hy vọng cô vui vẻ, vì đã từng thấy cô rơi nước mắt.


 Chuyện thứ hai, Tạ Trác từng làm mất điện thoại một lần.


 Mất điện thoại không phải là chuyện lớn, vấn đề là trong điện thoại của anh có video của Tô Ngọc, lại còn lưu trong bộ nhớ cục bộ của máy.


 Bản thân video cũng không phải là chuyện lớn, huống hồ thời gian đã qua, sau khi nhiệm vụ kỳ nghỉ hoàn thành, chức năng của nó cũng đã mất hiệu lực.


 Nhưng anh luôn cảm thấy, họ sẽ gặp lại nhau. Đây là tín hiệu mà tiềm thức gửi đến cho anh.


 Tạ Trác sau đó để tìm lại chiếc điện thoại này, đã treo thông báo tìm đồ thất lạc khắp nơi.


 May mắn thay, cuối cùng anh đã tìm lại được.


 Lúc đó đang có một cô gái theo đuổi anh, cũng là du học sinh, thấy Tạ Trác vất vả tìm kiếm một chiếc điện thoại lỗi thời như vậy, đã hỏi trong điện thoại chẳng lẽ có ảnh bạn gái sao?


 Để chặn bớt đào hoa, anh không nghĩ ngợi mà nói: “Phải.”


 Cô gái sững sờ, cảm thấy lời nói của anh không biết thật giả, trong lớp học cô liếc thấy đoạn video đã tìm lại được của anh, bỗng nhiên cười: “Không thể nào, bạn gái của anh trông không xứng với anh chút nào.”


 Tạ Trác phát hiện có người nhìn trộm, lập tức tắt điện thoại, nhìn cô ta, giọng nói mang theo sự tức giận rất rõ ràng, lạnh lùng nói: “Tôi không thấy vậy.”



 …


 Suy nghĩ vẩn vơ đến đây, video trên màn hình điện thoại đã lặp lại hai lần. Anh lại nghe thấy giọng nói thời thiếu nữ của cô.


 Mặc dù đã nghe rất nhiều lần rồi, nghe thêm một lần nữa cũng không sao.


 Dù sao cũng là video để dưới phía dưới cùng, mỗi lần tìm kiếm thứ gì đó đi ngang qua nó, anh đều sẽ bấm vào xem một chút.


 Tạ Trác không bấm thoát ra, nhưng ngay giây sau có một cuộc điện thoại đến.


 Là Cố Tư Đình.


 “Chuyện gì?” Tạ Trác đến trước gương, vừa mặc áo sơ mi, vừa nghe máy.


 Giọng người đàn ông bên kia trầm thấp, dù nói gì cũng nghiêm túc như đang bàn chuyện làm ăn: “Tiệc tối qua sao không đến?”


 “Rượu thì có gì ngon mà uống.” Anh ngẩng cằm, cài chiếc cúc áo ngay yết hầu, thờ ơ nói “Đi trượt tuyết rồi.”


 Cố Tư Đình: “Trượt tuyết? Đi tán gái thì có.”


 Tạ Trác dừng lại, cười lạnh: “Giám sát tôi à?”


 “Tôi rảnh chắc? Tình cờ có một người anh em ở đó chơi nhìn thấy cậu.”


 Tạ Trác không nói gì, tiếp tục cài cúc áo. Cổ tay áo, cổ áo, tất cả đều được cài lại một cách tỉ mỉ.


 Anh ghét tiệc rượu, bất kể là hình thức nào, vẫn là vận động thoải mái hơn.


 Cố Tư Đình bất bình nói: “Bố cậu nhờ tôi giới thiệu đối tượng cho cậu đấy, khó khăn lắm mới mời được cô tiểu thư đó đến, kết quả là cậu không có ở đó.”


 Tạ Trác không chút động lòng: “Tôi còn cần cậu giới thiệu cho à?”


 “Biết rồi, gái theo cậu chạy cả đàn.” Cố Tư Đình vốn không hay cười cũng bật cười, có lẽ là bị anh chọc tức “Vậy tôi từ chối cô ta thế nào, nói là cậu không thích kiểu đó à?”


 Anh nhàn nhạt nói: “Tùy cậu.”


 “Hay là nói cậu thích kiểu nào? Tôi lại đổi một cô tiểu thư khác giới thiệu cho cậu.”


 “Tôi thích…” Tạ Trác còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, bật ra ba chữ, “Dễ thương.”


 “Dễ thương ở đâu? Ngoại hình? Tính cách?”


 “Chỗ nào cũng dễ thương.”


 Cố Tư Đình nói: “Dễ thương như cô gái cậu tán hôm qua à?”


 Tạ Trác nghĩ đến “cô gái hôm qua”, không khỏi bật cười, anh cảm thấy cách dùng từ của đối phương khó nghe, liền giải thích: “Một người bạn cũ, nhiều năm không gặp, nói chuyện vài câu thôi.”


 Anh trả lời qua loa, không muốn nói nhiều, “Đừng lo cho tôi nữa, lo dọn dẹp cái đống lộn xộn của cậu trước đi.”


 Cố Tư Đình không để ý đến lời nói bóng gió của anh: “Mau đến họp đi kìa.”


 “Đến ngay đây.”


 Tạ Trác trước khi đặt điện thoại xuống, đã xem vòng bạn bè của Tô Ngọc.


 Vòng bạn bè của cô cài đặt hiển thị ba ngày, nên phần anh có thể nhìn thấy chỉ còn lại một đường thẳng.


 Tạ Trác thoát ra, lại đi dạo vòng bạn bè của mình.


 Cách đây không lâu anh đã kết bạn với một huấn luyện viên mở lớp ở câu lạc bộ trượt tuyết, Tạ Trác nói anh không đăng ký lớp, nhưng thấy người ta chào hàng vất vả, nể mặt nên đã kết bạn.


 Bấm vào thì thấy huấn luyện viên đó hôm qua đã đăng một video quảng cáo, là một cô gái đang trượt tuyết.


 Anh ta chú thích: [Tuyển thủ có thiên phú]


 Bên dưới, huấn luyện viên tự bình luận một câu: [Lớp cuối tuần, không giới hạn độ tuổi, các bé cũng có thể gửi đến học nhé~]


 Video chỉ quay được mặt nghiêng và bóng lưng của cô gái.


 Nhìn làn da trắng hồng của cô, nghĩ đến hôm qua trên ba lô của Tô Ngọc có treo một móc khóa acrylic hình ván trượt tuyết, Tạ Trác khẽ nhướng mày.


 Cô ấy thích chơi cái này sao?


 Hôm nay Tô Ngọc đang luyện tập trượt đẩy bằng cạnh trước (frontside pushing/sliding).


 Trong nhà sử dụng tuyết thật, nhiệt độ rất thấp, nên cần phải trang bị đầy đủ.


 Cô mặc một bộ đồ trượt tuyết màu hồng nhạt, đeo kính trượt tuyết và khẩu trang, đứng trên ván trượt đơn, đầu gối ép về phía trước, dùng cạnh trước cọ xát tuyết, làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên.


 “Người đừng quá cứng, cánh tay thả lỏng tự nhiên.”


 “Thả lỏng cánh tay chứ không phải thả lỏng đầu gối, đầu gối ép về phía trước.”



 “ok! Rất tốt!”


 “Cạnh trước khó hơn cạnh sau phải không? Nhưng em là dạng thiên tài, không vấn đề gì đâu!”


 “Rất tốt, bây giờ tư thế này rất chuẩn.”


 Sau một hồi cổ vũ, Tô Ngọc thật sự có chút bay bổng, kết quả hai giây sau chân trượt một cái, cô ngồi phịch xuống đất.


 “…”


 “…”


 Cùng huấn luyện viên mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, huấn luyện viên giơ ngón tay cái cho cô: “Bình thường bình thường, ngã là chuyện rất bình thường, nào nào nào, đứng dậy tiếp tục——”


 Huấn luyện viên chưa dứt lời, đang duỗi tay ra định kéo Tô Ngọc dậy, Tô Ngọc bị anh ta chọc cười, đang định đứng lên.


 Bỗng nhiên, một bóng đen vụt qua con dốc bên cạnh, động tác nhanh đến mức khiến ánh mắt cả hai đều sững lại.


 Tô Ngọc còn chưa đứng dậy, bất giác liếc mắt qua.


 Trời đất ơi, biết bay.


 Người này thực hiện một động tác khó trên con dốc gần 40 độ, ngay sau đó trượt đến bục nhảy sáu mét bên cạnh, lại là một cú nhảy lên, trong toàn bộ quá trình, động tác tự nhiên trôi chảy, thân hình nhẹ nhàng.


 Cuối cùng rẽ một đường cong hình chữ S, dễ dàng phanh lại.


 Nếu đây là một màn trình diễn, thì nó gần như hoàn hảo.


 Tô Ngọc còn không biết người này làm thế nào mà trượt nhanh qua trước mặt cô, kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì anh ta đã đến đích rồi.


 Và khi Tô Ngọc đang xuýt xoa, huấn luyện viên bên cạnh cũng không khỏi vỗ tay: “Wow, kỹ thuật của anh chàng đẹp trai này đỉnh thật, mẹ kiếp, đây mới là dạng thiên tài thật sự!”


 Tô Ngọc nhìn chằm chằm vào anh ta, chớp chớp mắt, khiến anh ta ngượng ngùng: “Em là giả à?”


 Huấn luyện viên ho khan: “Em cũng là thật, chỉ là em mới bắt đầu, giới hạn của em còn chưa được khai phá hết.”


 Tô Ngọc cười lên, hài lòng gật đầu.


 “Nào, em xem kỹ động tác của người ta một chút.”


 Lần thứ hai người đàn ông đó trượt từ trên xuống, Tô Ngọc cùng huấn luyện viên cũng đã lề mề luyện tập đến đích.


 Hai người đang nghỉ ngơi, huấn luyện viên không nhịn được lấy điện thoại ra quay một đoạn.


 Tô Ngọc để ý hành động của anh ta, len lén hỏi: “Chưa được người ta cho phép mà đã quay, có phải không tốt lắm không ạ?”


 Huấn luyện viên nói: “Chúng ta xem trộm thì có sao đâu, chỉ cho em xem một chút đầu gối của người ta ép xuống như thế nào, cú trượt chéo xuống dốc này—— khoe kỹ thuật đó khoe kỹ thuật, người có thể khoe được ở đây không nhiều đâu, không có công phu cơ bản mười năm thì không bay lên được đâu, cao thủ có sẵn đây rồi.”


 Tô Ngọc tiếp tục nhỏ giọng: “Giỏi hơn cả anh à?”


 Huấn luyện viên cũng ngượng ngùng nhỏ giọng: “Giỏi hơn cả tôi.”


 Tô Ngọc cảm thấy giỏi không là gì, chuyên gia cảm thấy giỏi, đó mới là kỹ thuật đỉnh cao thật sự.


 Cô thầm tán thưởng trong lòng.


 Chủ yếu là người này trông cũng khá đẹp trai, Tô Ngọc thầm nghĩ.


 Thân hình thon dài, cao ráo, tuy đeo kính và khẩu trang, che rất kín, nhưng cái khí chất đó rất cuốn hút, động tác gọn gàng lưu loát, ngang tàng không che giấu, vừa có khí thế, vừa đẹp trai, vừa vững chãi, vừa tự tin.


 Không ít người mới học đều nhân lúc nghỉ ngơi, vây quanh xem.


 Bên cạnh có một đứa trẻ đang vỗ tay hét lên, đẹp trai quá anh ơi!!


 Không biết có phải tiếng hét này đã thu hút sự chú ý của người đàn ông không.


 Khi anh ta trượt đến trước mặt Tô Ngọc, bỗng nhiên liếc nhìn về phía cô một cái.


 Có lẽ vì sắp đến đích, anh ta đã giảm tốc độ, nhưng cái nhìn này dường như kéo dài vô tận.


 Anh ta từ từ trượt một đường cong hình chữ C trước mặt cô, khiến đoạn dốc này trở nên dài hơn một chút.


 Tô Ngọc ngay sau đó, sững người.


 Tuy kính trượt tuyết phản quang, chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong đó, nhưng cô dường như mơ hồ nhận ra đây là ai.


 Huấn luyện viên đang quay lén giật mình, vội vàng cất điện thoại đi: “Trời đất, nhìn tôi làm gì? Quay một chút có sao đâu?”


 Tô Ngọc im lặng một lúc, thấy người đó đã trượt ra khỏi đích một cách gọn gàng, bản thân cô cũng có chút không dám tin mà nói: “Có khả năng nào, anh ấy đang nhìn em không…”


 Huấn luyện viên không nghe thấy cô nói gì, lại xách ván trượt của Tô Ngọc đi lên: “Luyện lại một lần nữa, chuẩn bị tan học.”


 Tô Ngọc nhỏ giọng đáp, nhanh chóng đi theo.



 Tạ Trác chắc đã không còn ở sân trượt tuyết nữa, cô vô tình liếc nhìn xung quanh mấy lần, không thấy anh.


 Điều này khiến cho lần luyện tập cuối cùng của Tô Ngọc có chút lơ đãng.


 Nhưng rất nhanh cô đã tự trách mắng mình trong lòng, không phải là lúc đi học nữa rồi, sao vẫn còn vô thức tìm anh!


 Còn có tiền đồ không hả?!


 Cô vỗ vỗ vào khuôn mặt lạnh cóng của mình, nhanh chóng thu lại tâm trí, tiếp tục tập trung luyện tập cạnh trước.


 Khi cô đang từ từ luyện tập trước con dốc, bỗng nhiên có một bóng người bay tới, lần này không phải bay qua bên cạnh cô, mà là bay thẳng vào người cô.


 “Ây——!”


 Tô Ngọc hét lên một tiếng, trước mắt tối sầm, ngã ra ngoài.


 Khi cô bò dậy, mở mắt ra nhìn thấy là trần nhà và huấn luyện viên đang khẩn cấp chạy đến hỗ trợ.


 Trượt tuyết bị ngã là chuyện rất bình thường, Tô Ngọc đã đeo đầy đủ đồ bảo hộ, không ngờ lúc này, một chỗ nào đó trên người vẫn bị va đập rất đau.


 Cụ thể va vào đâu cô vẫn chưa rõ, bước đầu phán đoán có lẽ đã bị thương, vì bây giờ cô không thể cử động được.


 “Nhóc con này, sao lại đâm vào người khác thế! Bố mẹ đâu rồi?” Huấn luyện viên khi chạy đến đã mắng cậu bé mập mạp vừa đâm vào Tô Ngọc, cậu bé trông chỉ khoảng mười tuổi.


 Không đợi cậu bé trả lời, huấn luyện viên lại khẩn cấp nhìn Tô Ngọc: “Không sao chứ? Đứng dậy được không?”


 Tô Ngọc chống tay xuống đất, nửa người trên ngồi dậy, hít một hơi: “Đau quá.”


 “Đau ở đâu?”


 “Mắt cá chân.” Cô chỉ vào chân phải, lo lắng nói “Không phải bị gãy xương rồi chứ?”


 “Nếu là bị thương ở xương có lẽ phải dùng cáng để khiêng. Ở đây có phòng y tế, tôi đi xem bác sĩ có ở đó không, em đợi tôi.”


 Tô Ngọc ngồi tại chỗ, qua lớp quần, dùng tay nhẹ nhàng nắn mắt cá chân.


 Đau chết đi được!


 Đứa trẻ gây tai nạn đứng bên cạnh, một lời xin lỗi cũng không nói, chỉ bối rối bóp ngón tay.


 Huấn luyện viên chạy như bay đi, một lúc sau, khi Tô Ngọc ngẩng đầu lên, hàng ánh sáng rực rỡ trên trần nhà đã yếu đi rất nhiều, một bóng dáng nam cao lớn che trước người cô.


 Cùng với một giọng nói trầm ấm có từ tính vang lên——


 “Đứng dậy được không?”


 Tạ Trác đã đẩy kính lên trán, anh đứng ngược sáng, người ở trên cao, cúi xuống nhìn Tô Ngọc, đưa tay ra định kéo cô dậy.


 Tô Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mày sâu thẳm của anh.


 Cô cúi đầu xuống, đau đớn không chịu nổi, nói một câu: “Không được.”


 Tạ Trác liền ngồi xổm xuống, một tay đặt trên đầu gối, anh không chạm vào Tô Ngọc, chỉ cúi đầu nhìn vào mắt cá chân bị thương bên phải của cô.


 Nhưng không nhìn ra được gì, vì cách một lớp quần dày.


 “Hơi xoay mắt cá chân một chút, có cử động được không?” Anh nói.


 Tô Ngọc làm theo lời anh, cử động chân, vẫn còn một chút sức lực.


 Tạ Trác qua lớp quần của cô, dùng hai ngón tay, rất nhẹ kẹp vào vị trí xương mắt cá của cô, từ trên xuống dưới, nắn ba chỗ, nói: “Chắc là không phải gãy xương.”


 Tô Ngọc khẽ nói: “Tớ cũng có cảm giác, giống như bị bong gân rồi.”


 Trước đây cô từng trải qua cơn đau này rồi, không liên quan đến xương.


 Tạ Trác cũng tháo khẩu trang ra, để lộ một khuôn mặt có dung mạo ưu việt.


 Tô Ngọc hơi nín thở, trong khoảnh khắc anh đến gần. Cô vốn tưởng rằng sẽ không còn khoảnh khắc rung động nào nữa, cho đến khi Tạ Trác hết lần này đến lần khác xuất hiện.


 Anh và cô hít thở ở một khoảng cách rất gần.


 Tạ Trác ngẩng đầu, phát hiện huấn luyện viên của cô vẫn chưa đến, lúc nãy anh có để ý, có lẽ bị phụ huynh nào đó chặn lại hỏi về lớp học rồi.


 “Mạo phạm rồi, Tô Ngọc.”


 Anh lại nhìn vào mắt cô, đôi mày sâu thẳm khiến tim cô run rẩy, anh thấp giọng và chậm rãi nói: “Tớ phải bế cậu lên đây.”


 “…”


 Nói rồi, Tạ Trác một tay nhẹ nhàng vòng qua vai cô, một tay luồn xuống dưới khoeo chân cô, dễ dàng bế ngang người cô lên.


 Cơ thể Tô Ngọc rất căng cứng, toàn thân trên dưới đều viết đầy sự bối rối. Hai tay cô còn đan vào nhau, Tạ Trác cảm thấy như vậy không được vững, cúi đầu nhìn cô: “Ôm lấy tớ.”


 Nói xong, anh lại ngẩng đầu, liếc nhìn cậu bé đang định “tẩu thoát”, giọng điệu lạnh đi một chút: “Nhóc lại đây.”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 30
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...