Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 18


Cuối cùng, Tô Ngọc uống thuốc, không ăn kẹo.


 Cô nhận được sự quan tâm và động viên của rất nhiều bạn học. Văn Nhược Mẫn, Giang Manh, và cả Tạ Trác xa cách cô vạn dặm.


 Sự khó chịu của bệnh tật khiến phản ứng của cô trở nên chậm chạp, sau khi tan học, Tô Ngọc từ từ đóng nắp bút, dọn dẹp túi đựng bút, sau đó sắp xếp sách vở ngay ngắn vào cặp.


 Tống Tử Huyền đeo cặp đi tới, Tô Ngọc nhận lấy cuốn vở ghi chép trong tay cậu ta, ánh mắt lộ vẻ cảm ơn.


 Tống Tử Huyền nói: “Chúc cậu mau khỏe lại.”


 Trước đây khi cậu ta nói những lời này, trên mặt nhất định sẽ nở nụ cười.


 Tống Tử Huyền con người này, không nói là tích cực đến đâu, nhưng nhìn chung là rất lạc quan, cậu ta đối xử với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng đều bình tĩnh hòa nhã, thân thiện vô cùng.


 Nhưng lúc này, Tô Ngọc nhìn đôi mắt mờ mịt dưới cặp kính của cậu ta, nhận ra tâm trạng của cậu ta có lẽ không được tốt lắm.


 Cô nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”


 Tống Tử Huyền lúc này mới nở một nụ cười nhợt nhạt: “Khách sáo với tớ làm gì.”


 Giang Manh đuổi kịp Tô Ngọc, cùng cô ra khỏi cổng trường, cô ấy ngay lập tức đưa tay sờ đầu Tô Ngọc, khoác tay cô nói: “Cũng không nóng lắm, nhưng cậu vẫn nên đến bệnh viện tiêm một mũi đi, bây giờ vẫn chưa muộn lắm, kẻo ngày mai lại nặng hơn.”


 Tô Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu: “Tớ vừa uống thuốc đỡ hơn rồi.”


 Cô không nói là ai đã cho cô thuốc.


 “Cậu như vậy là giấu bệnh sợ thầy thuốc, đi khám bệnh mới mau khỏi được.” Giang Manh nói.


 Lúc này, Tô Ngọc cảm nhận một cách sâu sắc sự chênh lệch về mức sống giữa cô và Giang Manh, cô cúi đầu, buồn bã nói với cô ấy: “Mẹ tớ nói, bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra đều là lừa tiền, tớ chưa bao giờ truyền nước, rất lãng phí tiền.”


 “…”


 Giang Manh không nói gì nữa.


 Lúc chia tay, cô ấy ôm Tô Ngọc một cái, đầu tựa vào vai cô, tựa rất lâu, như cũng đang xoa dịu sự mệt mỏi của chính mình.


 “Mau khỏe lại nhé.” Một lát sau, cô ấy cười với Tô Ngọc, một nụ cười rạng rỡ “Thành tích cũng sẽ tốt lên thôi.”


 Nụ cười của cô ấy còn hữu hiệu hơn cả thuốc, Tô Ngọc mỉm cười gật đầu.


 Vài phút sau, Tô Ngọc ngồi ở hàng ghế sau xe của TL, lật xem bài kiểm tra ban ngày, lần này có quá nhiều lỗi sai do bất cẩn, rất không nên. Nhưng cũng miễn cưỡng được coi là tin tốt, so với việc không biết làm, thì tính sai do bất cẩn là vấn đề có thể khắc phục được.


 TL phát huy khả năng hài hước lạnh lùng của mình, cười tủm tỉm quan tâm con gái: “Trên xe không có đèn đừng xem nữa, nghỉ một lát đi, ngày xưa thầy cô của bố đã nói rồi, một trái tim son, hai tay chuẩn bị.”


 Tô Ngọc vừa lật bài kiểm tra, vừa nhàn nhạt đáp: “Con đi đâu mà chuẩn bị hai tay, cùng Trần Tích Chu ra nước ngoài sao?”


 “…” Ý của TL đương nhiên không phải như vậy, nhưng bị cô châm chọc một câu, ông không cười nổi nữa, cũng không đùa nữa.


 So với cách nuôi dạy con như gà chọi của Trần Lan, TL có phần dễ tính hơn. Ông có sự lười biếng của người đã sớm nhìn thấu bản chất cuộc đời, từ đó cố gắng hóa giải một phần áp lực cho con gái.


 “Mũi còn bị nghẹt không?” Ông hỏi.


 Tô Ngọc ấn ấn hai bên mũi, thử hít vào: “Đỡ hơn một chút rồi ạ.”


 Trên xe quả thực không tiện để xem, cô gấp sách lại, nghe thấy bố nói: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi.”


 Tiếc là Tô Ngọc khó mà tự chủ được, cô chỉ cần dừng lại, là sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện khác.


 Thế là, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô lại nhanh chóng mở mắt ra.


 Tô Ngọc lại lấy bài kiểm tra ra, lật qua lật lại xem.


 Viên kẹo Tạ Trác cho như dính vào lòng bàn tay cô, cô cầm nó không rời một bước, bị hơi ấm làm cho nóng lên cũng không nỡ ăn.


 Nuốt xuống vị đắng, nhưng lại không dám cho mình ăn một viên kẹo.


 Chỉ có học tập mới làm phai nhạt đi rất nhiều suy nghĩ.


 Tô Ngọc lần đầu tiên nhận ra, thích một người lại là một chuyện đau khổ đến thế.


 Năm lớp 12, các kỳ thi gần như nối tiếp nhau.



 Tô Ngọc mỗi ngày đều vùi đầu vào học, vì viên thuốc mà Tạ Trác cho cô hiệu quả rất tốt, triệu chứng của cô đã được kìm hãm.


 Lẽ ra Tô Ngọc nên đến nói với cậu một tiếng cảm ơn.


 Nhưng cô lại tiêu cực cho rằng, Tạ Trác không thiếu một lời cảm ơn của cô.


 Cậu chỉ bộc lộ lòng tốt nhất thời, tỏ chút quan tâm, chứ không hề để tâm đến việc dây dưa với cô.


 Tóm lại, so với cậu, Tô Ngọc có nhiều nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.


 Cô phải học thuộc bài, phải chuẩn bị cho kỳ thi, phải làm xong một bộ đề trong thời gian quy định, phải lấy cuốn “Năm Ba*” ra làm đi làm lại…


  (*) “Năm Ba*”: Bộ sách luyện thi nổi tiếng “5 năm thi đại học 3 năm thi thử”


 Cô làm đề nghiêm túc đến mức không có thời gian để ngoảnh lại nhìn chiếc đồng hồ trên bảng tin, thời gian một tiết học thậm chí còn không đủ. Biển sách núi đề, từng lớp từng lớp chất chồng ở góc bàn.


 Cuốn vở ghi chép Vật lý mà Tống Tử Huyền cho cô mượn, Tô Ngọc đã xem gần ba bốn ngày, tối hôm định trả lại, cô mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của Tống Tử Huyền rất nặng nề.


 Cậu ta vẫn ngồi đến cuối cùng mới rời đi.


 Lúc Tống Tử Huyền đang ngẩn người nhìn đề thi, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng đến tột cùng của một cô gái.


 “Cậu có phiền không nếu có người ngồi cạnh cậu lúc này không?”


 Tô Ngọc buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, mặc đồng phục mùa hè, dáng người thanh mảnh, một gương mặt mộc mạc, vẻ như không gợn sóng, nhưng trong đôi mắt ấy, lại có ý chí chiến đấu và niềm tin nặng trĩu.


 Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc, sắc mặt hơi tiều tụy, đẩy gọng kính hỏi: “Có bài nào không biết làm à?”


 “Không phải.”


 Tô Ngọc lắc đầu, không đợi cậu ta đồng ý, đã lặng lẽ ngồi xuống.


 Sau khi ngồi xuống, cô im lặng một lúc, đợi Tống Tử Huyền gấp cuốn sách mà cậu ta không định xem tiếp lại, cô mới khẽ cất lời: “Cậu có vẻ rất căng thẳng.”


 Tô Ngọc hỏi cậu: “Sắp thi học sinh giỏi rồi phải không?”


 Tống Tử Huyền biết, nếu lúc này cậu ta cố chấp nói không phải, thì cũng có vẻ quá giả tạo.


 Cậu ta cười khổ một tiếng, ôm trán: “Không biết sao nữa, trước đây cũng không như vậy. Cậu có biết cái cảm giác đó không…”


 Cậu ta nghĩ một lúc, nên giải thích nỗi khổ này thế nào đây?


 “Cái thứ giống như một lời nguyền ấy?”


 Tô Ngọc lắc đầu.


 Cô nghĩ, đó căn bản không phải là lời nguyền, mà là tâm ma của cậu ta.


 Cậu ta được quá nhiều người chú ý, cộng thêm những thất bại thảm hại mấy lần trước, khiến Tống Tử Huyền không thể tránh khỏi việc rơi vào trạng thái lo lắng như vậy.


 Thấy Tống Tử Huyền liên tục nuốt nước bọt, có vài hành động bối rối bất an, Tô Ngọc đợi tâm trạng cậu hơi ổn định lại, mới từ từ mở lời nói với cậu: “Cậu chắc chắn đã nghe quá nhiều lời cổ vũ rồi, hôm nay tớ không muốn nói với cậu lời cổ vũ.”


 Tống Tử Huyền có vẻ hơi khó hiểu nhìn cô.


 Sau đó, cũng nhìn thứ mà cô đưa tới.


 Tô Ngọc hạ giọng, đuôi mắt nở một nụ cười nhàn nhạt, rất dịu dàng gọi cậu một tiếng: “Tử Huyền, tớ rất thích tên của cậu.”


 Khoảng thời gian này cô đã mua rất nhiều ruột bút, trong túi đựng của một loại ruột bút, sẽ tặng kèm một chiếc thẻ đánh dấu sách bằng giấy dài.


 Tô Ngọc viết một đoạn văn ở mặt sau thẻ đánh dấu sách, vừa cho cậu xem, vừa nói: “Có một bài hát nói rằng, sinh mệnh là một tấm lưới treo lơ lửng chưa quyết định. Tớ rất thích câu nói này, nên tớ tặng nó cho cậu.”


 Nét chữ của cô thanh tú ngay ngắn, xếp thành hàng dọc, ở mặt sau của chiếc thẻ đánh dấu sách dài.


 Sinh mệnh là một tấm lưới treo lơ lửng chưa quyết định.


 Các bạn trong lớp đã về gần hết, mấy dãy đèn cũng đã tắt.


 Chỉ có Từ Nhất Trần làm rơi đồ, cậu at đang ngồi xổm trước bàn, tay chân luống cuống tìm bài tập mới phát hôm nay, phát ra những tiếng sột soạt.


 Ngoài ra, chỉ còn lại lời an ủi vô cùng yên tĩnh của Tô Ngọc, cô nói với Tống Tử Huyền: “Có một năm, đề văn thi đại học là từ chối sự tầm thường. Tớ luôn cảm thấy loại đề bài này rất hư vô, vì đa số những người bình thường, điều có thể làm được có lẽ chỉ là chấp nhận sự tầm thường.


 “Nhưng cậu thì khác.”



 Tống Tử Huyền cúi đầu nhìn dòng chữ trên chiếc thẻ đánh dấu sách đó, nghe lời cô nói, rất lâu không lên tiếng.


 Tô Ngọc không muốn nói với cậu ta lời cổ vũ, cô chỉ hy vọng, một người ưu tú như vậy, nhất định đừng bị mắc kẹt trong chủ nghĩa trọng thành tích chỉ dựa vào điểm số.


 Tư duy liễu ám hoa minh* của cô khiến cậu cảm thấy một khoảng không bao la thoáng đãng trong lòng, như thể sau một đêm tĩnh mịch, vào lúc rạng đông leo l*n đ*nh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy biển mây bao la.


  (*) Liễu ám hoa minh*: Trong cái khó ló cái khôn


 Tống Tử Huyền cố nén sự khó chịu, nặn ra một nụ cười, nói: “Cậu nghĩ thoáng thật.”


 Thoáng sao? Cũng không hẳn.


 Tô Ngọc nói: “Tớ đang cố gắng học tập tâm thái của anh trai tớ.”


 Tống Tử Huyền hỏi cô: “Tại sao lại đặc biệt nói với tớ những điều này?”


 “Vì lúc tớ bất lực, chính cậu đã kéo tớ ra ngoài. Tớ có lẽ không giúp được gì cho cậu, nhưng tớ muốn cố gắng hết sức mình.”


 Cậu cười nói: “Nhưng tớ có làm gì đâu.”


 “Lúc tớ không hiểu, cậu đã giảng bài cho tớ, như vậy là đủ rồi.”


 Ánh mắt Tống Tử Huyền có chút ngạc nhiên, im lặng một lúc, nói: “Cậu luôn nghĩ tốt về mọi người.”


 Tô Ngọc mỉm cười “Tớ thà dùng cách này để đối xử với tất cả mọi người.”


 Sau đó, cô nghiêm túc nói với cậu ta: “Tóm lại, không ai muốn xem cậu thất bại đâu, đó không phải là lời nguyền, mọi người đều không hy vọng cậu thua, vì cậu thật sự là một lớp trưởng rất rất tốt.”


 Tống Tử Huyền nhìn những sợi tóc rũ xuống của cô gái, từ từ, ánh mắt quay lại với nét chữ xinh đẹp văn nhã của cô.


 Cô là bản thể, cậu ta nghĩ đến rất nhiều ẩn dụ.


 Tia nắng đầu tiên sau cơn mưa, không quá gay gắt, nhưng vừa đủ, cho người ta một chút hy vọng về một ngày nắng đẹp.


 Khi lén đọc truyện trong chăn, là vạch pin ở mức tối nhất nhưng lại có thể cầm cự rất lâu của điện thoại.


 Đêm đông, chiếc túi sưởi khiến chăn ấm lên ngay lập tức.


 Hoặc trong một đêm mệt mỏi, là một ly nước soda có nhiệt độ vừa phải.


 Tất cả những thứ không hề có tính k*ch th*ch mà lại mang đến sức mạnh, đều là ẩn dụ cho cô.


 Trong khoảng lặng khi hai người im lặng, Từ Nhất Trần ở hàng ghế sau cuối cùng cũng tìm thấy bài tập về nhà của mình, vác cặp lên vai, vẫy tay với họ một cái: “Đi đây, hai cậu không về à?!”


 Tô Ngọc quay đầu nhìn cậu ta, nở một nụ cười, vẫy tay với cậu: “Mai gặp.”


 “Tạm biệt!”


 Tạ Trác đã đứng bên cửa sổ một lúc, đang lười biếng khoanh tay, dựa lưng vào tường đợi người.


 Lúc Tô Ngọc nói mai gặp, Từ Nhất Trần cuối cùng cũng lề mề đi ra, cậu ta nhìn quanh một vòng, tìm thấy Tạ Trác trong bóng tối, khoác vai Tạ Trác: “Tìm thấy rồi, đi thôi.”


 Đôi mắt yên tĩnh trầm lắng của chàng trai hơi nhướng lên “Ừm.”


 Trước khi đi, cậu không khỏi quay đầu lại, nhìn vào trong cửa sổ.


 Trong lớp chỉ còn lại hai người.


 Cậu nhìn dưới ánh đèn cũ kỹ, nụ cười của Tô Ngọc như đang quay chậm.


 Sau nửa phút chăm chú, Tạ Trác thu lại ánh mắt, im lặng rời khỏi tòa nhà dạy học.


 Đợi đến khi cơn cảm của Tô Ngọc hoàn toàn khỏi, cô đã có chút tinh thần, vứt những nỗi băn khoăn phiền muộn gần đây ra sau đầu, cô quyết định gửi cho Tạ Trác một tin nhắn, để tỏ lễ phép: [Hôm đó cảm ơn thuốc của cậu, tốt thật sự. Tớ uống xong đầu không đau nữa.]


 Tạ Trác trả lời lại: [Vậy thì tốt]


 Tô Ngọc nhìn mấy chữ đơn giản trên màn hình điện thoại, hít một hơi thật sâu, sau đó liền tắt điện thoại, lấy đề thi thử trong cặp ra làm.


 Cây lan Hỏa diễm của cô phát triển rất tốt. Nhiệt tình, rực rỡ, sức sống ngoan cường.


 Mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều cảm thấy sâu thẳm trong người cũng tràn đầy sức mạnh.


 Tô Ngọc lại bắt đầu chạy bộ buổi tối, chạy quanh nửa vòng hồ Bắc rồi quay lại, có lẽ mất khoảng một tiếng rưỡi, khoảng thời gian này cô sẽ đeo tai nghe để nghe tiếng Anh, rồi lặp lại theo.



 Cô đeo tai nghe, có thể dùng ý chí để cách ly khỏi sự ồn ào của thế giới hoa lệ này.


 Cho đến khi—


 Bùm!


 Đột nhiên một tiếng.


 Tô Ngọc bị dọa không nhẹ, vốn đang chạy trên đường bộ, cô theo bản năng nép vào bồn hoa bên cạnh.


 Ngay sau đó, cô nhìn về phía phát ra tiếng nổ, phát hiện không có gì nguy hiểm, Tô Ngọc giật tai nghe ra.


 Rất nhiều người đang vây quanh ở đó, Tô Ngọc liếc mắt qua, phát hiện ra là người ta đang rang bỏng gạo lứt.


 Tô Ngọc đột nhiên thấy tò mò.


 Cô hồi nhỏ ở thị trấn Thanh Khê từng gặp ông cụ rang bỏng gạo lứt, cái máy này rất thú vị, đã lâu không thấy, coi như là ký ức tuổi thơ đi, Tô Ngọc đi theo xem một lúc.


 Vây ở hàng đầu là mấy đứa trẻ, chúng được bố mẹ bịt tai, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn.


 Chỉ thấy chú kia đổ gạo lứt vào trong máy, thêm đường và dầu, vặn chặt nắp, đặt cả cái nồi đen tròn lên bếp lò, quay rồi lại quay.


 Rất nhanh, lại một tiếng—


 Bùm!


 “Vui không?!” Người lớn hỏi.


 “Vui vui.” Một đám trẻ cười đùa.


 Âm lượng này thực sự quá lớn, Tô Ngọc cũng theo đó mà bịt tai lại.


 Nhưng quả thực rất vui, cô không ngờ ở thành phố bây giờ cũng có thể thấy người bán thứ này.


 Giây tiếp theo, những hạt gạo lứt vừa được rang nóng hổi được đổ vào một chiếc túi sạch để bán.


 Trong tiếng la hét ồn ào, Tô Ngọc cũng móc ra mấy đồng đưa qua, cô nhận một túi gạo lứt, không thể chờ đợi mà lấy ra hai hạt nếm thử, ngọt lịm.


 Thế nhưng lúc này, khi Tô Ngọc định quay người rời đi, đột nhiên “ầm ầm ầm” mấy tiếng ồn ào, lại thu hút cô quay đầu lại nhìn.


 Tô Ngọc nhìn kỹ, trong lòng kinh ngạc.


 Là có người đến phá quán.


 Cái nồi đen và bếp lò đang nấu ngon lành lúc nãy đột nhiên bị một ông lão đạp đổ.


 Phản ứng đầu tiên của cô, đây là quản lý đô thị sao?


 Tuy nhiên, Tô Ngọc lại nhìn bộ đồ Tôn Trung Sơn thẳng thớm trên người ông lão, lại thấy gương mặt ông gầy gò, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, tóc xanh pha tuyết, nhưng chân tóc đều được chải chuốt ngay ngắn lịch lãm, một dáng vẻ đứng đắn nho nhã, cũng không giống quản lý đô thị…


 Sao lại ra chân đạp người ta như vậy?


 Ông lão tay còn cầm một cây gậy, đợi mọi người phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, thì cây gậy đó đã sắc bén chĩa thẳng vào chủ quán.


 Không ai biết ông định làm gì, lần lượt tụ tập lại xem.


 Chủ quán cũng ngẩn người, thấy đồ của mình đổ lênh láng trên đất, anh ta tức giận mắng một tiếng, giật lấy cây gậy của ông lão.


 Thế nhưng cây gậy đó lại bị chủ nhân của nó giật lại, ông lão dùng gậy làm vũ khí, không ngừng chọc và đánh vào người chủ quán, miệng lẩm bẩm: “Tao giết mày, tao giết mày, tao giết mày…”


 Tô Ngọc chết lặng nhìn cảnh tượng này.


 Chưa đầy nửa phút, ông lão chống gậy đã bị một người đàn ông trẻ khỏe bên cạnh kéo ra, ông loạng choạng ngã xuống đất.


 “Ông già đó làm gì vậy.”


 “Trời đất, có phải bị tâm thần không.”


 “Ông ta vừa nói gì? Giết người? Đáng sợ quá, không phải là phản xã hội chứ? Kiểu hung thủ tấn công bừa bãi ấy.”


 “Nhìn cũng không giống lắm, nhìn bộ đồ trên người ông ta kìa, mấy chục triệu đấy!”


 “Ăn mặc đều khá đắt tiền, sao lại là một kẻ điên chứ, người nhà không đi cùng à.”



 Nồi và bếp của chủ quán đã được dựng lại, may mắn là người không bị thương, anh ta vừa chửi rủa vừa nói hôm nay thật xui xẻo, gặp phải kẻ tâm thần!


 Mà ông lão được gọi là “kẻ tâm thần” đó ngã trên đất, có vài cô gái trẻ thấy tình trạng của ông không ổn, muốn đến đỡ một chút, nhưng lòng có thừa, mà can đảm lại thiếu, cuối cùng do dự không tiến lên.


 Lúc Tô Ngọc nhìn lại vị lão nhân đó, ông đã tự mình loạng choạng bò dậy.


 Cây gậy của ông rơi trên đất, nhưng ông không đi nhặt, người ngồi xổm xuống sau một cây đa, không một dấu hiệu báo trước mà bắt đầu đập đầu vào thân cây.


 Cộc cộc cộc!


 Tiếng va chạm rất trầm, và cũng rất mạnh.


 Tô Ngọc sợ hãi.


 Cô thăm dò đi qua hai bước, nghểnh cổ nhìn ra sau cây.


 Ngay sau đó, cô nhìn thấy máu tươi tuôn ra từ trán ông lão.


 Ông ấy đang đập đầu thật!


 Tô Ngọc kinh ngạc, người già có thể đối xử với đầu của mình như vậy sao?


 Trong đầu cô lóe lên rất nhiều thuật ngữ y học chuyên ngành, lỡ như xuất huyết não, tai biến mạch máu não, chết não thì phải làm sao?


 Nơi ông ở là trong bụi cỏ, rất kín đáo, không có nhiều người chú ý.


 Thế là, Tô Ngọc hét lớn một tiếng gọi người bên cạnh, muốn mọi người cùng giúp một tay, đồng thời, cô nhặt cây gậy mà ông lão làm rơi.


 Cây gậy nặng hơn cô tưởng rất nhiều, nhìn là biết giá trị không nhỏ, một số hoa văn trên đó đặc biệt tinh xảo, lúc Tô Ngọc cầm trong tay lòng cũng chùng xuống theo, nhưng cô cũng không hiểu về chất liệu gỗ, chỉ lướt nhanh qua một cái, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi 120, tiện thể cố gắng an ủi cảm xúc của ông lão.


 “Ông ơi, ông bình tĩnh lại đi.”


 “Ông, ông ông, ông đừng đập nữa. Đầu ông chảy máu rồi.”


 “Ông làm vậy sẽ… sẽ xảy ra chuyện đó, ông đừng đập nữa.”


 “Người nhà của ông không có ở đây sao?”


 Ở đây đông người, mọi người cùng nhau khống chế ông lão trông có vẻ định “tự vẫn” này.


 Trung tâm cấp cứu điều xe rất nhanh, ông lão tim đập nhanh được đưa lên xe, bác sĩ hét xuống dưới hỏi, người nhà là ai.


 Gần như không có thời gian do dự, Tô Ngọc giơ tay, đi theo lên: “Cháu đi cho cháu đi cho.”


 Cô tìm một vị trí chật hẹp ngồi xuống.


 Xe nhanh chóng khởi hành, Tô Ngọc trong không gian chật hẹp, đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, cô ngượng ngùng gãi gãi má nói: “Người nhà của ông ấy hình như không có ở đây.”


 Ngay sau đó, bác sĩ cho ông thở máy, đo nhịp tim, rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho ông.


 “Cô xem ông ấy có mang điện thoại không?”


 Tô Ngọc nhìn ông lão đang trong trạng thái hôn mê, hai tay chắp lại cầu nguyện ông không xảy ra chuyện gì, lại ngại ngùng nói một câu “xin thất lễ”, sau đó đưa tay vào túi áo khoác của ông.


 “Có có có.”


 Quả nhiên cô mò ra được một chiếc điện thoại.


 Tô Ngọc tìm cách mở khóa, lật đến danh bạ.


 Người liên lạc ở trên cùng là cháu trai của ông.


 Ghi chú là hai chữ “Cháu trai”.


 Tô Ngọc không do dự, lập tức gọi điện, trong tiếng tút tút, cô lo lắng cầu mong đối phương nhanh chóng nghe máy.


 Mười mấy giây sau, cuộc gọi được kết nối.


 Đầu dây bên kia yên tĩnh đến mức hoàn toàn không cùng một thế giới với chỗ của Tô Ngọc, trong nền âm thanh tĩnh mịch, truyền đến giọng nói trầm và nhạt của một chàng trai, không có bất kỳ cảm xúc nào, một tiếng buồn bực: “Ông lại ra ngoài à?”


 Nghe thấy giọng nói này, Tô Ngọc ngẩn người một lúc: “Tạ Trác…?”


 Đầu dây bên kia im bặt.


 Tô Ngọc mở lời nói chuyện chính: “Ông của cậu xảy ra chút chuyện, cậu có thể đến bệnh viện một chuyến được không?”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 18
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...