Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 1
Năm ấy, dưới tiếng hiệu lệnh*, ước mơ của mọi người tựa như thiên binh vạn mã hòa vào dòng lũ cuồn cuộn. Còn em chỉ muốn ở bên ngoài cuộc chiến dai dẳng này, gục xuống bàn học chợp mắt một lát, mơ một giấc mơ đẹp về việc anh cũng yêu em.
(*) Tiếng hiệu lệnh*: Trong trường hợp này là chỉ kỳ thi đại học
Quyển thượng: Truyện ngụ ngôn của nước Nam
***
01.
Mùa hè năm 2013, tại ngõ Hạnh Lương, thành phố Bình Giang.
Gió thổi cây long não ở đầu ngõ kêu xào xạc, hơi nóng cuồn cuộn lùa vào cửa sổ đang khép hờ trên tầng hai.
Tô Ngọc ngồi trước bàn học, trên bàn trải một cuốn sách 3500 từ vựng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, chiếc điện thoại được đặt ngang trên một cuốn sách bỏ túi, trên màn hình thì đang chiếu một bộ phim Thái Lan có tên “Mối Tình Đầu”.
“Phương pháp thứ hai, ma thuật cổ xưa của người Maya, em phải tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào người mà em yêu, cố gắng kiểm soát suy nghĩ của người đó, để người đó làm những gì em muốn.”
Nữ chính ngồi trước bàn ăn nhìn bóng lưng của cậu bạn phía trước, thầm niệm: “Quay lại đi, quay lại đi, quay lại đi…”
Ở hàng ghế phía trước, cậu bạn mặc đồng phục trắng tinh được bạn bè nhắc nhở, quả nhiên đã quay lại nhìn nữ chính với ánh mắt đầy mong đợi.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô gái vui mừng reo lên: “Học trưởng A Lượng, anh ấy quay lại rồi!”
Tô Ngọc đang xem phim vô cùng chăm chú.
Đột nhiên——
Cốc cốc hai tiếng.
“Tô Ngọc?” Mẹ cô gọi ở bên ngoài.
Tiếng gõ cửa làm cô giật nảy mình, Tô Ngọc lập tức giấu điện thoại xuống dưới cuốn sách bỏ túi, rồi luống cuống lấy mấy cuốn sách lớn khác đè lên.
Tay nắm cửa được vặn. “Tô Ngọc, con không có lén lút chơi điện thoại trong đó chứ?”
Đợi đến lúc Tô Ngọc loay hoay một hồi tìm được cây bút bi, ngồi thẳng lưng, giả vờ ra vẻ học hành chăm chỉ thì mẹ cô, Trần Lan, đã đứng ngay ở cửa.
Tô Ngọc: “Không không không ạ, con đang học từ vựng.”
Trần Lan tiến về phía trước một chút, liếc nhìn bàn học của Tô Ngọc.
Thấy cô học có vẻ cũng chuyên tâm, ánh mắt bán tín bán nghi của bà dịu đi một chút: “Đừng học nữa, con xuống nhà lấy chăn màn vào đi, mẹ lấy mấy thứ đồ, lát nữa sang nhà cậu ăn cơm.”
Tô Ngọc quay đầu nhìn bà một cái: “Vâng ạ, con xuống ngay.”
Xác định mẹ đã ra khỏi phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút sau, Tô Ngọc thu dọn xong quần áo rồi trở về nhà.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại với bố trong phòng ngủ của bố mẹ:
“Tôi đã nói là đừng cho nó dùng điện thoại di động rồi, giai đoạn quan trọng như thế này. Nó ở Thanh Khê thi đứng nhất, đến Bình Giang liệu có giống vậy được không? Cái nơi ngọa hổ tàng long này, TL anh đúng là không biết thời thế, nuông chiều con là hại con, sớm muộn gì ông cũng hại con gái mình thôi.”
Tô Ngọc ôm chiếc vỏ chăn đã phơi khô cùng mấy bộ quần áo, đứng đó một lúc trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô hơi muốn hỏi xem mấy chiếc vỏ chăn mới lấy vào nên cất ở đâu, nhưng Trần Lan vẫn cứ sột soạt tìm đồ trong phòng ngủ, Tô Ngọc không tìm được cơ hội để chen vào.
Lời trách móc của mẹ dành cho bố cứ tuôn ra không ngớt, có chút chói tai.
“Cái gì mà nhà người khác đều có, đàn ông nhà người ta có tiền, ông có không? Tôi lười nói với ông, vào năm học sẽ tịch thu điện thoại của nó.”
“…”
Tô Ngọc từ nhỏ đã sống ở quê nhà Thanh Khê, bắt đầu học nội trú từ hồi cấp hai, thường chỉ đến Bình Giang, nơi bố mẹ làm việc, vào cuối tuần hoặc các kỳ nghỉ.
Vì hộ khẩu không ở địa phương, để tiết kiệm một chút phí học tạm trú*, Tô Ngọc đã học xong lớp 10 ở quê nhà.
(*) Phí học tạm trú*: Phí cho học sinh không có hộ khẩu tại địa phương
Nhưng tài nguyên giáo dục ở Bình Giang tốt, nguồn học sinh cũng tốt, bố mẹ đã bàn bạc một thời gian dài, cuối cùng vẫn quyết định đón Tô Ngọc qua đây.
Mợ làm việc trong sở giáo dục đã giúp cô lo liệu xong xuôi chuyện chuyển trường vào lớp 11, hẹn cả nhà họ cùng đi ăn cơm, Tô Ngọc đương nhiên phải có mặt.
Tô Ngọc lặng lẽ lắng nghe tiếng mẹ nói chuyện điện thoại.
Nhà cô ở tầng không cao, có thể nhìn thấy lá long não bên ngoài, bị cơn gió ấm nóng của mùa hè cuốn lên trông như từng lớp sóng biển đang cuộn trào.
Ti vi trong phòng khách đang mở, dừng ở một kênh tin tức địa phương.
Ánh mắt của cô cũng dời theo.
Bản tin đang phát là về cuộc thi robot dành cho thanh thiếu niên đã kết thúc ba ngày trước, đoạn phim được phát lại.
Máy quay liên tục chuyển cảnh, chiếu vào những gương mặt trẻ trung đầy hoài bão.
Cuối cùng là cảnh ở cổng hội trường, thời tiết trong xanh, phóng viên nói một tràng những lời theo khuôn mẫu trước máy quay, sau đó tiện tay chặn một nam sinh lại để phỏng vấn.
Cậu bạn bị chặn lại có dáng người rất cao, suýt nữa thì ra khỏi khung hình, sau khi người quay phim vác máy điều chỉnh một hồi, khung cảnh lộn xộn mơ hồ bỗng dừng lại trong một khoảnh khắc, một khuôn mặt thanh tú không tì vết hiện ra rõ nét trên màn hình.
Tô Ngọc vốn đang lơ đãng nhìn màn hình, khi khuôn mặt này xuất hiện, đồng tử của cô khẽ run lên trong một thoáng.
“Bạn học này trông quen quá.”
Một gương mặt tuấn mỹ, cũng không khó để thu hút sự chú ý của người phỏng vấn. Phóng viên nhìn cậu, rồi lại nhìn chiếc áo phông in chữ trên người cậu “Có phải là Tạ Trác của trường Trung học số 1 không?”
Nam sinh đột nhiên bị chặn lại vẫn còn đang ngơ ngác, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã nhận ra đây là một cuộc phỏng vấn, cậu thu lại ánh mắt, hơi cúi đầu nhìn nữ phóng viên thấp hơn mình một đoạn, bình tĩnh đáp: “Phải ạ.”
Nam sinh mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, khuôn mặt với đôi mày sâu và đôi mắt ấy, dù không biểu cảm gì, cũng rất thu hút ánh nhìn.
Phóng viên mỉm cười với ống kính: “Xem ra hôm nay tôi may mắn thật, vừa chọn đã chọn trúng ngay đại thần nổi tiếng lừng lẫy, mau đến phỏng vấn bạn học Tạ Trác một chút, cuộc thi năm nay bạn có thu hoạch gì?”
Nam sinh nhìn phóng viên, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin chắc chắn, cậu nói: “Giải nhất chính là thu hoạch của tôi.”
Phóng viên hỏi tiếp: “Vậy lần này đoạt được giải thưởng của cuộc thi, sau này về mặt học tập bạn có kế hoạch cụ thể nào không?”
Cậu hỏi: “Ví dụ như?”
Phóng viên nói: “Ví dụ như hiện tại, bạn đã có trường đại học lý tưởng nào chưa? Thanh Hoa, hay là Bắc Đại?”
Vẻ mặt nam sinh khựng lại một chút, rồi nói: “Nếu tôi nói, đều không phải thì sao.”
“Vậy thì tôi đoán——”
“Không cần đoán.”
Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo lệch đi, cậu đưa tay lên sửa lại cổ áo, để lộ ra chiếc đồng hồ cơ màu đen trên cổ tay.
Những đường gân xanh uốn lượn chằng chịt, nổi rõ trên mu bàn tay với những khớp xương cứng cáp, đó là một vẻ sạch sẽ đầy sức sống căng tràn, giống như khí chất của cả con người cậu.
Đuôi mắt nam sinh hơi nhếch lên, giọng điệu bình tĩnh: “Hai năm sau sẽ có câu trả lời.”
Rõ ràng là cách nhau một màn hình, nhưng vào khoảnh khắc đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ hai giây thôi, cái nhìn xuyên không gian đã khiến trái tim Tô Ngọc như một quả bóng bay, nhẹ nhàng phồng lên một chút.
Rất nhanh, máy quay đã chuyển sang một bản tin khác.
Trần Lan từ trong phòng ngủ bước ra: “Đứng đó ngẩn người ra làm gì thế, mau đi thay quần áo đi.”
Một cây kim vô hình đã chọc thủng quả bóng bay đang căng phồng của cô.
‘Bụp’ một tiếng, Tô Ngọc đột ngột rơi xuống mặt đất.
Cô nhìn mẹ, vội vàng đáp một tiếng: “Vâng ạ.”
Tô Ngọc đưa vỏ chăn cho mẹ, rồi trở về phòng mình.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên.
Là anh họ của cô, Trần Tích Chu: [Lúc đến mang cho anh chai Coca, anh ngủ thêm lát nữa.]
Phía sau còn kèm theo một bao lì xì (chức năng gửi tiền trên các ứng dụng nhắn tin).
Tô Ngọc mở ra, có mười tệ.
Cô trả lời: [Vâng.]
Tô Ngọc thay quần áo xong đi ra, lại hỏi mẹ: “Bố không đi ạ?”
Trần Lan đang đi giày ở cửa, buột miệng cằn nhằn: “Lại tăng ca, cũng không biết làm quần quật như thế kiếm được mấy đồng.”
Bố mẹ cô đã làm việc ở Bình Giang không ít năm rồi, bố là giáo viên tiếng Anh cấp hai, mẹ là quản lý khách hàng của ngân hàng, xét về khả năng kiếm tiền thì mẹ vẫn nhỉnh hơn một chút, đây cũng là chỗ dựa để Trần Lan trở nên mạnh mẽ ở nhà.
Chủ đề về tiền bạc được nhắc đến quá nhiều, luôn khiến Tô Ngọc im lặng.
Cô mím môi, không nói gì thêm.
Trần Lan lái xe đưa Tô Ngọc đến khu dân cư nhà cậu của cô, lúc sắp đến nơi thì trời đã chập choạng tối.
Trần Lan vừa lái xe, vừa lẩm bẩm một mình: “Phí gửi xe ở khu này chắc đắt lắm nhỉ, đỗ ba tiếng thì hết bao nhiêu tiền?”
Tô Ngọc nghĩ một lát: “Hay là mẹ tìm chỗ đỗ xe trước đi, con đi mua đồ cho anh.”
Trần Lan thả cô xuống bên đường: “Đừng để bị lạc đấy nhé.”
“Không đâu ạ.”
Đối diện khu dân cư là một trung tâm thương mại, Tô Ngọc tìm một cửa hàng tiện lợi ở gần đó.
Trong cửa hàng không có mấy người, khá là mát mẻ, cô đứng trước tủ lạnh một lúc, nhìn lên nhìn xuống, rồi nói với người ở quầy thu ngân: “Ông chủ, hết Coca rồi ạ?”
Ông chủ nói: “Có, ở trên ấy, cháu tự tìm đi.”
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn lên.
Cái tủ lạnh này khá cao, Coca tương đối bán chạy, ở tầng trên cùng gần như đã bị lấy hết.
Cô vươn tay ra, nhưng nhận ra mình không đủ cao, đang định nhón chân lên.
Cô cảm thấy có người đi tới phía sau, đang đứng chờ ở phía sau bên cạnh mình.
Tô Ngọc vừa mới nhón gót lên lại hạ xuống, định để người kia lấy trước.
Để nhường một chút không gian, cô lại dịch sang bên cạnh một chút.
Nam sinh vốn định xếp hàng, thấy Tô Ngọc nhường đường, cậu cũng không từ chối, liền bước lên một bước.
Tô Ngọc vẫn đang ngẩng đầu nhìn lon Coca của mình, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay cực kỳ đẹp mắt.
Trên xương cổ tay cứng cáp có đeo một chiếc đồng hồ màu đen, trong làn khí lạnh tỏa ra từ tủ lạnh, những khớp xương đẹp đẽ siết chặt lấy một chai nước tăng lực, móng tay bóng mịn có màu hồng nhạt, lúc dùng sức lại ẩn hiện một chút màu trắng xanh.
Tô Ngọc không phải là người cuồng tay đẹp, nhưng đối với những thứ tinh tế đẹp mắt, ai cũng có suy nghĩ muốn nhìn sâu hơn một chút.
Cô bất giác liếc mắt nhìn dáng vẻ của cậu.
Thế là cô nhìn thấy góc nghiêng trong trẻo thanh tú ấy.
Trông hơi quen mắt.
Tô Ngọc cứ thế đứng trong hương thơm mát lạnh, ngẩn ngơ một lúc trước mặt cậu.
Người trên ti vi…?
Đối phương nhận ra vẻ mất tự nhiên tinh vi của cô, cúi mắt nhìn cô: “Cần gì.”
Ông chủ chưa kịp bổ sung hàng, kệ hàng bị lấy trống chỉ còn lại một lon Coca cuối cùng, lại còn bị nhét vào tận trong cùng.
Tô Ngọc đối diện với ánh mắt nhàn nhạt như màu con ngươi của cậu, cô do dự một hai giây, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên trên: “Coca.”
Nam sinh lấy lon Pepsi đó xuống, đưa cho Tô Ngọc, những giọt nước mát lạnh trượt dài theo kẽ tay cô.
Cùng với tiếng cửa tủ lạnh đóng lại một tiếng ‘ầm’, câu ‘cảm ơn’ nhẹ bẫng của cô gái đã bị át đi.
Cậu đi đến quầy thu ngân, đặt xuống ba đồng xu.
Ở cửa có một cậu bạn khác đang đợi cậu, một tay ôm quả bóng, một tay cầm điện thoại gọi điện.
Thấy đối phương cúp máy, Tạ Trác đi tới, hỏi cậu ta: “Trần Tích Chu không đi à?”
Người kia quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời trên làn da khỏe khoắn ngước lên: “Cậu ấy nói hôm nay nhà có họ hàng đến, phải ăn cơm cùng nhau.”
Tạ Trác đứng tại chỗ một lúc, suy nghĩ vài giây: “Đi thôi.”
Lúc Tô Ngọc trả tiền xong đi ra ngoài, hai người vẫn chưa đi xa.
Con đường cô phải đi là về phía bên phải, còn họ đi về phía bên trái.
Cô ngẩng đầu nhìn theo.
Nam sinh đi phía trước vừa đập bóng, vừa đi về phía sân bóng rổ đằng trước.
Nam sinh đi phía sau tay cầm chai nước giải khát, bước chân thong thả đi theo. Nước đá men theo những ngón tay xinh đẹp của cậu từ từ ngưng tụ thành giọt, cuối cùng chảy xuống đất.
Đêm mùa hè đến muộn.
Điện thoại hiển thị, thời gian mặt trời lặn của ngày hôm đó là 19:04, còn ba phút nữa, hoàng hôn buông xuống, nơi giao thoa giữa đen và trắng, là một vùng trời xanh thẳm rộng lớn.
Trong đầu Tô Ngọc chợt lóe lên lời thoại trong bộ phim vừa rồi: Ma thuật cổ xưa của người Maya, em phải tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào người mà em yêu, cố gắng kiểm soát suy nghĩ của người đó, để người đó làm những gì em muốn…
Nghe có vẻ rất khó tin, nhưng thử một lần cũng không sao.
Quay lại.
Quay lại.
Cô thầm niệm trong lòng mấy lần, bất giác lại thốt ra thành lời.
“Quay lại…”
Thiếu niên với thân hình cao ráo thon dài bước về phía trước trong tầm mắt của cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy thân chai, bước chân không vội vã, cậu đi theo sau người đang ôm bóng, từ từ bước vào màn trời xanh thẳm.
Mãi cho đến khi Tô Ngọc gọi tên cậu trong lòng một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Trác đột nhiên dừng bước, rồi quay đầu lại nhìn cô một cái.
Khi đôi mắt bình tĩnh ấy nhìn thẳng tới, Tô Ngọc nín thở tập trung.
Dưới chân giẫm lên một chiếc lá xanh biếc, tim ngừng đập một giây.
Khoảnh khắc ma thuật linh nghiệm.
Bóng của lá long não lay động rơi xuống bên chân, giữa đôi mắt và đôi mắt dấy lên cơn gió giữa mùa hạ.
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 1
10.0/10 từ 21 lượt.
