Dụ Trúc Mã
C3: Chương 3
Hai cô bé thấy Lư Hiểu Khê còn chưa chịu đi định đưa tay kéo cô ra khỏi lớp thì từ đằng sau giọng nói của Quý Trạch Viễn cất lên.
- Tránh đường cho em ấy đi vào.
....
Hai mắt tròn xoa của cô còn ửng ửng nước nghe cậu nói vậy liền đưa tay quyệt nhẹ lên mặt lau đi nước mắt.Chân ngắn lon ton đi thẳng về phía của cậu.Hai cô bé kia nhìn thấy vậy thì chỉ hậm hực một chút rồi trở lại vào chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn của Quý Trạch Viễn là một cậu nhóc trông khá xinh đẹp.Da trắng hồng,mắt một mí cậu đang đưa mắt mà nhìn chằm chằm lấy cô.Giọng nói non nớt cất tiếng.
- Em gái của cậu hả Trạch Viễn.
- Ừm.
Quý Trạch Viễn nhường chỗ của mình cho Lư Hiểu Khê,thấy cô nhóc ngoan ngoãn ngồi vào thì cậu mới cất giọng.
- Sao lại chạy đến đây?
- Em muốn chơi cùng anh Tiểu Trạch.
- Sao lại không chơi cùng các bạn?
- Em....
Tiểu Trạch là tên gọi thân mật ở nhà,cô bé rất ít khi gọi cậu như thế.Cô nghe bà nội nói cậu không thích cái tên này lắm nhưng cô muốn cho mọi người ở đây biết cô cùng với cậu là rất thân thiết nha.
Quý Trạch Viễn hơi nheo mày nhìn cô rồi lại nắm lấy tay cô kéo đi.Cậu còn không hiểu sao,hẳn là cô nhóc lại bị bạn bè trêu chọc nên mới đến đây tìm anh.Từ nhỏ đã luôn bám đuôi lấy anh như vậy bạn bè cũng không có một ai.
- Anh Tiểu Trạch,anh kéo em đi đâu vậy?
- Về lớp.
....
Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã hiểu được mọi thứ,đầu óc nhanh nhẹn hơn nhiều mấy đứa trẻ cùng tuổi.Cậu vẫn còn nhớ lời dặn của ông bà nội,là anh trai thì phải luôn bảo vệ em gái mình.
Lưu Tôn Hạo thấy vậy cũng chạy theo hai người ra khỏi lớp.Cả ba người đứng trước cửa lớp 1A,bên trong không khác gì một nhà trẻ.So với lớp 2 của bọn họ có hơn chứ không kém.
Quả thật Lưu Tôn Hạo cùng Quý Trạch Viễn chơi cùng nhau cũng có lý do cả.Hai người các cậu đều là thành phần ít nói,người lớn thường ví bọn cậu là đám nhóc lớn nhanh.
Nhìn thấy bên ngoài có hai cậu trai lạ mặt thì đám nhóc cũng nhao nhao nhìn ra.Vừa nhìn thấy cô bé mập mạp Lư Hiểu Khê đứng cạnh hai anh kia thì bọn nhóc lại tò mò hơn.
Tuổi vẫn còn nhỏ nên nhìn thứ gì bọn trẻ đều tò mò cả,trước mắt lại là hai anh trai với vẻ ngoài thanh tú thì không kiềm lòng muốn làm quen.Vài ba cô nhóc lon ton chạy đến hí hửng mà nói chuyện.
- Hiểu Khê đây là anh trai của cậu sao?
- Cậu có tận hai người anh trai sao?Ghen tỵ với cậu quá.
Bị đám nhóc vây quanh Quý Trạch Viễn liền hơi lùi bước chân nhưng rất nhanh đã bình tĩnh mà nắm tay cô đi vào lớp.Cậu rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi của cô,vì cái cặp hồng của cô đang đặt ở đó.
Lúc cô nhóc này vừa mua cặp liền đem qua nhà khoe với cậu nguyên một buổi trời.Làm sao có thể không biết cặp của cô hình dáng ra làm sao.
Nhìn xuống vẻ mặt ngơ ngác của Lư Hiểu Khê thì cậu liền không biết nói gì.Hơi ho nhẹ vài tiếng rồi lại nhìn mấy cô nhóc bên cạnh.
- Mấy em chơi cùng Hiểu Khê nhé?
- Được ạ.
- Được ạ.
.....
Ban nãy ra khỏi lớp cậu có cầm theo nắm kẹo,đều là của đám con gái tặng cho cậu, nhét đầy trong hộc bàn.Quý Trạch Viễn liền phát kẹo cho đám nhóc xung quanh,ai nấy đều cười toe toét mà nhận lấy.
- Ra về đứng ở cửa lớp đợi anh.
- Vâng ạ.
Cô theo phản xạ mà gật đầu đáp lại cậu.Hôm nay Anh Tiểu Trạch nói nhiều hơn mọi hôm nên khiến cô nhất thời không theo kịp.
Cha của Lư Hiểu Khê không thể đến đón cô bé nên đã nhờ cậu tan học dắt theo cô bé về nhà.Quý Trạch Viễn dù có thờ ơ đến mấy cũng không thể làm lơ cô nhóc mập này được.
Nói xong cậu liền rời khỏi lớp,chỉ có Lưu Tôn Hạo ở bên ngoài là trông thấy vẻ mặt đỏ lựng kia của cậu.Liền bám theo bên cạnh mà líu ríu.
- Lần đầu tớ thấy cậu nói nhiều như vậy,còn là nói với con gái đó.
- Lắm lời.
Mặt của Quý Trạch Viễn không có biểu tình quay lại lớp học,Lưu Tôn Hạo cũng chỉ cười rồi theo sau.Cái tính tình khó ưa này cậu cũng quen luôn rồi.
Môn học tiếp theo ở lớp 2 là môn Âm Nhạc.Đám học sinh nhao nhao hát theo cô giáo ở trên bục,chỉ có Quý Trạch Viễn là lạnh mặt ngồi yên một chỗ không hề mở miệng.
Tất cả các môn cậu đều có thành tích tốt riêng môn Âm Nhạc lại cực kì kém.Bởi vì cậu không thích hát,cô giáo cũng không nghiêm khắc phê bình.Dù sao cũng là đám nhóc 7 tuổi,cô giáo cũng mắt nhắm mắt mở mà dạy cho qua môn.
Cả lớp chỉ học nửa giờ liền được ngồi chơi tại chỗ.Bé gái với chiếc đầm công chúa màu hồng nhạt tiến đến bên cạnh bàn của Quý Trạch Viễn.
Lệ Ái Hoa mỉm cười ngọt ngào đưa một khối rubik về phía của cậu.Gương mặt mang theo nét bụ bẫm trẻ con ngây thơ mà cất giọng.
- Tiểu Trạch,cậu giải rubik hộ tớ đi.
Vừa nghe thấy tên thân mật của mình thì Quý Trạch Viễn càng khó ở hơn.Cậu lạnh nhạt rũ mi mắt nhìn qua cô bé trước mắt.Không nhiều lời liền hất văng khối rubik xuống dưới sàn.
- Cút.
....
Cô bé nhìn khối rubik mới mua của mình liền cay khóe mắt.Nấc lên một tiếng liền òa khóc nức nở,ban nãy rõ ràng cô nhìn thấy con bé xấu xí kia gọi cậu bằng cái tên này.Cậu cũng không có nổi giận đến như vậy.
Xung quanh bạn học cũng chỉ là mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng kia liền bị dọa sợ.Trong mắt đám trẻ liền cảm thấy sợ Quý Trạch Viễn.Cậu ta thật là hung dữ,còn làm cho Lệ Ái Hoa khóc.Không ai dám tiến lên an ủi cô bé đang khóc òa kia,chỉ đứng một góc trơ mắt nhìn.
Một lát sau cô giáo quay trở lại thì lớp học mới yên tĩnh.Quý Trạch Viễn bị cô giáo trách mắng cũng chỉ lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.Vẻ mặt không biểu tình mà nhìn sách vở trên bàn.Cậu cảm thấy đám trẻ thật sự rất phiền phức.
Dụ Trúc Mã