Dụ Trúc Mã
C14: Chương 14
Lư Hiểu Khê lúc này mới cảm thấy vui vẻ,cô nàng nhìn bánh kem trước mắt rồi lại nhìn vào đôi mắt đen láy kia của anh.Lúc này cô biết bản thân sẽ ước điều gì rồi.
Hai mắt anh đào nhắm lại,nghiêm chỉnh mà cầu nguyện.Rất nhanh liền mở đôi mắt ra rồi nhanh chóng thổi nến,miệng nhỏ cong cong lên cười không dứt.Quý Trạch Viễn ngồi một bên đưa tay vén mái tóc cho cô,ôn nhu mà nói.
- Chúc mừng sinh nhật,Hiểu Hiểu.
- Cám ơn anh Tiểu Trạch.
Đến lúc Lư Hiểu Khê về phòng ngủ liền nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn bè.Cô trả lời lại tất cả rồi lại quay sang đắp mền cho Tiểu Khải.
Sáng sớm ngày hôm sau,Lư Hiểu Khê thức dậy từ sớm chuẩn bị cho buổi dã ngoại hôm nay của mình.Quý Trạch Viễn,Lưu Tôn Hạo cùng Mễ Ái sẽ tổ chức sinh nhật ở khu dã ngoại cho cô.Hai chị em nhà cô liền mặc cùng tone màu vàng trắng.
Quý Trạch Viễn đã đứng đợi ở trước cổng,anh mặc một bộ thể thao màu xám trắng.Quần ngắn đến đầu gối,áo hoodie với sọc kẻ màu trắng trên vai.Thân hình cao ráo nổi bật cùng với đôi mắt đào hoa quyến rũ.Nhìn bây giờ thôi cũng đủ tưởng tượng được đến lúc anh trưởng thành sẽ còn đẹp đến mức nào.
Lư Hiểu Khê vừa định lên tiếng gọi anh thì từ sau lưng anh một khuôn mặt thiếu nữ liền xuất hiện.Là đàn chị Nhược Đan,học cùng lớp với Quý Trạch Viễn.Nhất thời bước chân cô dừng lại ở đó nhìn hai người trước mắt.
- Chị ơi,chúng ta mau đi thôi.
Tiếng nói của Tiểu Khải vang lên liền thu hút ánh nhìn của hai người đằng kia.Quý Trạch Viễn chân dài tiến lại gần phía cô,vừa trông thấy sắc mặt không tốt của cô liền đưa tay lên khẽ chạm đến gò má.
- Sao vậy,em không khỏe sao?
- Em..em không sao.
Chỉ vừa sáng sớm liền trông thấy cảnh tượng này nên cô có chút sững người thôi.Nhưng cô mong rằng suy đoán trong đầu mình không phải là sự thật.Quý Trạch Viễn vừa nhìn liền biết cô nói dối,anh giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác đấy.
Nhược Đan cũng tiến đến chỗ bọn họ,khẽ vén mái tóc dài ra sau tai.Dịu dàng mà mỉm cười nhìn về phía Lư Hiểu Khê.
- Chào em nha,chị là Nhược Đan.
- Dạ chào chị,em là Lư Hiểu Khê.
Chào hỏi xong Nhược Đan lại thân mật quay sang nhìn Quý Trạch Viễn,giọng nói mềm mại tựa bông.
- Tớ về đây,ngày mai gặp lại ở lớp nhé.
- Ừm.
Quý Trạch Viễn nhàn nhạt đáp lại rồi giúp Lư Hiểu Khê xách túi đồ lên xe.Rất nhanh Lưu Tôn Hạo cùng Mễ Ái cũng tới.Cả bọn liền ổn định chỗ ngồi rồi đi đến khu dã ngoại.
Một đường đi Lư Hiểu Khê đều yên lặng ngồi ở chỗ,cô cũng không mở lời nói chuyện.Lại nghĩ đến khung cảnh ban sáng,đấy là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cùng nữ sinh khác trò chuyện vui vẻ đến vậy.
Cũng không phải cô suy nghĩ nhiều mà là từ nhỏ đến lớn Quý Trạch Viễn không thích cùng con gái nói chuyện cùng lắm chỉ một hai câu là xong.Đàn chị Nhược Đan rất nổi tiếng ở trường học vừa xinh đẹp lại học giỏi.Anh thích chị ấy sao?Trong đầu cô liền hiện lên không biết bao nhiêu câu hỏi.
Mễ Ái ngồi bên cạnh liền phát hiện ra,ghé đầu sát lại nhỏ giọng.
- Khi nãy ở ngay ngã rẽ ấy,tớ nhìn thấy đàn chị Nhược Đan học cùng lớp anh Tiểu Trạch nhà cậu ấy.Chị ấy sao lại đến đây vào sáng sớm vậy,đến tìm Quý Trạch Viễn sao?
....
Thấy biểu cảm đấy của cô thì Mễ Ái liền biết đáp án,chuyện Lư Hiểu Khê yêu thầm Quý Trạch Viễn cô nàng cũng biết luôn.Mối quan hệ của hai người bọn họ rất phức tạp.Quý Trạch Viễn luôn miệng nói Lư Hiểu Khê là em gái mình nhưng nhìn đến hành động đấy thì lại khiến người ta suy đoán đến bạn trai bạn gái thì hơn.
- Hiểu Hiểu này,cậu không định tỏ tình thật à.Nhân dịp sinh nhật này bày tỏ luôn,yêu sớm cũng chẳng sao.Hai người còn lớn lên cùng nhau mà,cậu còn không nhanh xác định thì người khác cướp mất,lúc đó....
Lư Hiểu Khê xấu hổ che kín miệng của Mễ Ái,cô vội quay xuống nhìn thiếu niên ở đằng sau.Anh vẫn nhắm mắt ngồi đấy, trên tai vẫn đang đeo tai nghe hẳn là anh không chú ý đến trên này.Cô liền thở phào một hơi.
- Tiểu Ái cậu nói nhỏ thôi,chuyện này tớ tự có suy tính.
- Chà chà khá đấy.
....
Thiếu nữ bọn cô ở độ tuổi này,thích gì muốn gì đều bộc bạch ra hết.Cũng không suy nghĩ đến những vấn đề sâu xa phía sau.Lư Hiểu Khê cũng không ngoại lệ.Mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh,nhìn hết người này đến người khác bày tỏ với anh.
Cô là người thấp thỏm không yên nhất,cô sợ anh sẽ đồng ý người ta.Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó đã khiến cô buồn lòng không thôi.Cô thừa nhận bản thân ỷ lại vào anh,từ nhỏ đến lớn không thể rời xa khỏi anh được.
Cô lại càng rõ tình cảm của mình,không phải tình cảm mông lung chớm nở.Cô đã thầm yêu anh từ lúc nhận thức được sự khác biệt về tình thân và tình yêu rồi.Nói chính xác hơn là khi cô học lớp 5.Có hơi trẻ con nhưng càng ngày tình cảm trong người cô ngày một lớn.
Muốn bày tỏ cho anh biết,muốn nói với anh rằng cô không phải là em gái của anh.Cô cũng không xem anh là anh trai của mình.Cô là muốn làm bạn gái của anh,danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh.Khí thế quyết tâm thì hừng hực nhưng gan nói ra thì lại nhỏ tí tẹo.
Lư Hiểu Khê cắn cắn môi dưới rồi lại xoay xuống nhìn gương mặt đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia,chỉ liếc mắt một cái liền khiến tim cô xao động như nào.Thật sự không kiềm chế được thứ tình cảm này.
Dụ Trúc Mã