Dù Tận Thế Em Vẫn Sẽ Bảo Vệ Anh
Chương 10
Sau quá trình dài đi săn các tang thi mạnh mẽ khác để chiếm đoạt sức mạnh của chúng, Yên Trì chợt phát hiện ra bản thân rất khác biệt với những đồng loại khác.
Thay vì giống như bọn chúng, luôn bị bản năng mạnh mẽ của giống loài chi phối, chỉ biết vồ vập tấn công nhân loại vì cơn thèm khát.
Cậu lại dần tỉnh táo và kiểm soát được bản thân thoát ra khỏi những lời thì thầm dụ dỗ luôn tồn tại bên tai.
Dù cho ban đầu Yên Trì cũng là những tang thi chỉ biết gào rống vô nghĩa vì cơn đói, nhưng may mắn thay cậu lại dần thức tỉnh.
Và theo sức mạnh của Yên Trì ngày càng mạnh mẽ hơn, trong bộ não trống rỗng không có gì ngoài ăn thịt nhân loại đã dần có những ký ức khác lạ.
Điều đặc biệt nhất phải kể đến khi trong tâm trí của cậu lại đột ngột xuất hiện hình bóng của một người.
Bóng lưng của người ấy mơ hồ, mờ nhạt và luôn được một tầng sương mù thật dày che phủ khiến cho cậu không thể nhìn rõ chân dung của anh.
Nhưng chỉ có thế thôi cũng đã làm cho Yên Trì, lúc ấy vẫn chỉ là một tang thi vừa mới lấy lại được đôi chút bản ngã, khẳng định chắc nịch rằng người ấy chính là một người cực kỳ quan trọng đối với cậu.
Sau đó là những chuỗi ngày dài, Yên Trì không ngừng cố gắng đào sâu vào trong ký ức của bản thân để tìm hiểu thêm về người ấy.
Từng cơn đau nhói được truyền ra từ sâu trong bộ não đã ngừng hoạt động của cậu, như đang muốn ngăn cản hành động truy tìm ký ức của chính mình.
Có lẽ bản năng của cậu đã mơ hồ cảm nhận được nguy cơ bản thân nó sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.
Nhưng hình bóng ấy như đã khắc sâu trong tâm trí cậu, dù có đau đớn cỡ nào cũng không thể ngăn cản những khao khát dâng trào trong cậu.
Khát khao được nhìn thấy, được ở bên anh, được anh ôm vào lòng như những khoảnh khắc trong ký ức nhạt nhòa của Yên Trì dần bùng lên một cách mãnh liệt.
Dần dần hình bóng của người ấy hiện ra ngày càng rõ nét với nụ cười khẽ nhưng chứa đựng sự cưng chiều vô hạn đối với cậu.
Dù cho rất nhiều lần, Yên Trì gần như đánh mất chút lý trí mong manh vừa được lấy lại dưới bản năng mạnh mẽ của loài tang thi nhưng chính nụ cười ấy là tia sáng dẫn lối cho cậu.
Trái tim đã ngừng đập đã lâu của Yên Trì bỗng truyền tới từng thình thịch mỗi khi nghĩ đến anh.
Và khi càng cố gắng tìm lại ký ức của chính mình, cậu rất bất ngờ khi nhận ra rằng bản thân đã từng là một nhân loại yếu ớt với mang trong mình những thứ tình cảm, cảm xúc khác nhau.
Ký ức càng khôi phục nhiều dần, đôi mắt của Yên Trì cũng càng sáng rỡ.
Cậu muốn được tìm hiểu sâu hơn về những ký ức xưa ấy, những cảm xúc lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc.
Bây giờ, ký ức vẫn chỉ là một thứ vô cùng lạ lẫm đối với Yên Trì nhưng cậu lại có cảm giác đây cũng là một thứ vô cùng quý giá mà cậu không muốn đánh mất.
Yên Trì dần nhớ lại tên anh, những hình ảnh vụn vặt về cuộc sống hằng ngày giữa cậu và Phương Trác trong quá khứ.
Khiến cho khóe môi cậu không nhịn được mà vô thức khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Yên Trì dần tò mò hơn, cậu muốn biết bản thân khi xưa đã trải qua những gì, muốn tìm hiểu thật kĩ về chính mình.
Tại sao chỉ cần vô tình nhớ lại những ký ức vui vẻ cùng với Phương Trác, thì những bản năng mạnh mẽ của tang thi trong cậu lại được khống chế một cách nhẹ nhàng.
Những ngày đầu bước chân ra khỏi trung tâm thương mại rộng lớn kia, những tia nắng bỗng chiếu sáng rực rỡ khiến đôi mắt yếu ớt của Yên Trì đau nhói.
Bề mặt của cái đồng hồ được mua vào hôm sinh nhật Phương Trác vô tình phản quang chiếu vào mắt cậu.
Ký ức về những giây phút cuối cậu dắt tay Phương Trác vừa cười vừa đi nhanh như vẫn còn đó.
Ấy vậy mà đó chính là giây phút đong đầy niềm hạnh phúc ấy chính là khoảnh khắc trước khi họ chia ly.
Càng nhớ về Phương Trác, Yên Trì càng khao khát được nhìn thấy anh.
Đó là khi cậu hạ quyết định, đi ra khỏi khu vực này để đi tìm anh.
Mặc dù trong lòng cậu đầy cảm giác gấp gáp, muốn nhanh chóng được gặp lại anh nhưng cậu vẫn tin rằng anh vẫn còn sống.
Phương Trác rất tài giỏi, dù là trước đây hay bây giờ, hẳn anh đang ở nơi căn cứ mà những nhân loại kia đã nói.
Hay cho dù anh có vô tình trở thành tang thi đi chăng nữa, thì cậu tin rằng nhất định sẽ giống như cậu.
Trở thành một tang thi đặc biệt và rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ nhớ đến cậu mà thôi.
Cậu tin tưởng rằng dù thế nào, chắc chắn hai người sẽ gặp lại nhau.
Khung cảnh hội ngộ, vừa khóc vừa cười của những nhân loại kia khiến cậu không sao hiểu nỗi.
Yên Trì không rõ là những con người này đang vui hay đang buồn, bỗng nhiên lại vừa khóc vừa cười như kia.
Dù cho cậu đã bị phân tâm trong một khoảnh khắc nhưng cậu chắc chắn rằng mình không hề bỏ lỡ bất cứ một sự kiện đặc biệt nào.
Dù cho Yên Trì thật sự không hiểu những hành động này mang ý nghĩa gì, nhưng những điều này lại một lần nữa khiến cho trái tim của cậu đã khẽ rung động.
Nó không hề giống với cảm giác nhói đau như khi cậu nhớ đến Phương Trác, mà nó là một thứ còn lạ lẫm hơn.
Đối với một tang thi vừa được thức tỉnh như cậu thì đây là một chuyện cực kỳ khó hiểu.
Đối với tang thi thì con người chỉ đơn giản là một món ăn khiến chúng thèm thuồng mà thôi, nhưng cậu lại vừa được hiểu thêm về con người qua những ký ức mơ hồ của chính mình.
Con người trong ký ức của cậu phần lớn là một giống loài ích kỷ, xấu xa và lạnh lùng.
Tuy rằng cậu cũng có nghe nói đến những hành động giúp đỡ lẫn nhau lúc hoạn nạn nhưng nó chỉ là số ít.
Nhưng không ngờ giờ đây những hành động ấm áp lại đang diễn ra trước mặt cậu.
Không thể không nói, những nhân loại này đã gợi lên đôi chút hứng thú của cậu đối với nhân loại, trừ Phương Trác.
Thì ra con người lại có nhiều thứ tình cảm phức tạp đến như vậy, không giống với tang thi chỉ biết hành động vì bản năng, không có suy nghĩ cũng như không có cảm xúc riêng, những tâm tư, tình cảm khác.
Quách Hùng chạy nhanh đến bên những người đồng đội của mình, lần này ông đã thu hoạch được rất nhiều, vượt ngoài mong đợi của tất cả mọi người.
Suốt chuyến hành trình vội vã, tất cả mọi người đều đã sử dụng hết tất cả những năng lượng được dự trữ trong người.
Cuối cùng cũng đã có đồ ăn có thể bổ sung thêm sức mạnh cho họ, cũng như còn dư dả để dự trữ cho chuyến hành trình dài ở phía sau.
Dù đang rất vui vẻ, nhưng nơi thành phố đã từng vô cùng sầm uất này chắc hẳn còn vô vàn nguy hiểm.
Quách Hùng nhắc nhở mọi người nhanh chóng thu thập thức ăn để vào trong xe.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều đã bắt tay vào nhiệm vụ của mình, loay hoay dẹp đồ ăn vào trong cốp xe.
Trong ánh mắt đục ngầu của họ dường như bùng lên ánh sáng của hy vọng.
Nhiều vật tư như vậy, không chừng họ thực sự có thể chống chọi được cho đến lúc họ bước đến căn cứ của nhân loại.
Có thể họ sẽ có nơi để nương tựa, một nơi để họ có thể sinh sống mà không cần phải luôn sợ hãi mọi lúc mọi nơi vì những con quái vật đang hoành hành khắp nơi kia nữa.
Cùng nhau tiếp thêm sức mạnh để tiến lên chuyến hành trình mới nào! Dù biết rằng phía trước ắt sẽ là con đường đầy nhấp nhô, trắc trở nhưng mọi người đều rất mong chờ..
Dù Tận Thế Em Vẫn Sẽ Bảo Vệ Anh