Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa

52@-

Giờ Tý canh ba, lẽ ra là lúc đêm khuya tĩnh mịch, vậy mà trong viện lại đèn đuốc sáng rực, người tới kẻ lui chen chúc.


Chúc lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên cao, giữa phòng Phương ma ma bị áp quỳ ở trung ương, Hạ Lan Chi đứng bên cạnh, còn hơn mười nha hoàn cùng thiếp thất thì nín thở, không dám thở mạnh, sợ lây phải họa.


“Nương.”


Chúc Lý thị vội vã chạy tới, liền thấy cảnh tượng tĩnh lặng đến đáng sợ này.


Tóc bà chỉ dùng một chiếc trâm cài đơn sơ, phần còn lại buông xõa sau đầu, nhưng y phục trên người lại chỉnh tề thẳng thớm.


Hạ Lan Chi vừa liếc đã biết, tối nay bà ta căn bản chưa từng nghỉ ngơi, chỉ là cố ý buông tóc rối trên đường tới đây, làm ra vẻ mình vừa tỉnh dậy.


“Đã xảy ra chuyện gì? Sao nửa đêm còn gọi con dâu tới đây?” Chúc Lý thị giả bộ hồ nghi.


Chúc lão phu nhân hừ lạnh: “Lửa cháy sáng rực tận trời, ngay cả hoa viên của ta cũng nhìn thấy. Chẳng lẽ ngươi lại không thấy?”


Lúc nãy nha hoàn báo tin Kinh Viên bốc cháy, bà liền vội vàng khoác áo chạy đến.



Ánh mắt Chúc Lý thị thoáng đảo qua Phương ma ma đang quỳ giữa phòng, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay thân mình con dâu không khỏe, chiều tối đã đi ngủ sớm.”


Hạ Lan Chi vội vàng tiến lên hành lễ, nhẹ giọng đáp: “Những ngày qua bà bà đau buồn quá độ, đi nghỉ sớm là chuyện đương nhiên.”


Lời này vừa rơi xuống, Chúc Lý thị lập tức cắn chặt răng, nhưng ngoài mặt vẫn phải nhịn.


Người thật sự đau buồn thường ăn ngủ không yên, làm gì có chuyện vừa đặt mình đã ngủ say. Dù có nằm xuống sớm, cũng sẽ nửa đêm tỉnh giấc bảy tám lần.


“Lan thị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?” Chúc Lý thị vội vã lái sang chuyện khác, như vừa mới để ý thấy Phương ma ma, kinh ngạc hô lên: “Phương ma ma… sao ngươi lại ở chỗ này?”


“Lão nô…” Phương ma ma rưng rưng nước mắt, giọng run rẩy, “Lão nô chỉ là đi ngang qua Kinh Viên, trùng hợp thấy lửa bốc lên. Nào ngờ liền bị một nha hoàn giữ lại, vu cho tội cố ý phóng hỏa! Oan cho lão nô quá!”


Chúc Lý thị cau mày: “Đây là chuyện gì vậy? Sao chỉ vì đi ngang qua mà lại ép cho ma ma của ta tội phóng hỏa?”


“Mấy hôm nay bà bà nghỉ sớm, chuyện này đương nhiên chưa rõ.” Giọng Hạ Lan Chi nghe qua vẫn mềm mỏng, nhưng từng câu lại ẩn giấu mũi kim châm chọc. Khuôn mặt nàng bình thản, khiến người khó bắt lỗi.


Nàng giơ tay chỉ Phương ma ma: “Khi Tây Noãn Các bốc cháy, bà ta vẫn đứng đó nhìn chằm chằm. Lại nói, giữa đêm khuya thế này, bà ta ra ngoài lang thang để làm gì? Chẳng lẽ trùng hợp đến mức ‘đi ngang qua’ ngay đúng chỗ đang cháy?”


Phương ma ma run lên, trong lòng gào thét khổ sở mà không sao biện giải.



Hôm nay vốn là ngày thứ hai sau ba ngày kiêng kị, phu nhân lo ả tiện nhân Hạ Lan Chi kia đã thêu xong Phật kỳ, nên sai bà lén đến Kinh Viên dò xét cho rõ. 


Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, mọi người chắc chắn đều ngủ rồi, bà ta rón rén đến, sẽ không bị ai phát hiện.


Ai ngờ, vừa đến Kinh Viện, bà ta đã ngửi thấy mùi khét lẹt.


Vừa bước vào Noãn Các, Phương ma ma đã thấy ngay sáu lá Phật kỳ treo bên trong. Nghĩ bụng như vậy thì chẳng cần đi tìm ai cứu hỏa nữa.


Trái lại, để ngọn lửa cháy lớn hơn, bà ta còn hắt bát rượu vào trong, muốn làm cho người ta nghĩ rằng đây chỉ là một vụ hỏa hoạn bất ngờ. Như vậy trở về, cũng có cái để báo lại với phu nhân.


Ai ngờ, còn chưa kịp tính toán xong, cả Kinh Viên đã bị kinh động, mọi người ùa ra dập lửa!


Bà ta tiến cũng không được, lui cũng chẳng xong, đành co ro trốn ở góc phòng. Cuối cùng vẫn bị Nguyệt Cô bắt gặp tại chỗ.


Chúc Lý thị vừa nhìn thấy cảnh đó, lửa giận bốc lên, hung hăng liếc bà ta một cái. Rõ ràng chỉ sai đi dò xét, sao lại thành phóng hỏa rồi?!


Thế nhưng, ngay cái liếc mắt ấy, Phương ma ma đã vội vàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa, ánh mắt gấp gáp như muốn nói: “Thật sự không phải lão nô làm!”


Chúc Lý thị cố kìm hơi thở dồn dập, bình tĩnh lại rồi lạnh giọng nói: “Không thể nào! Phương ma ma là người mà ta hiểu rõ nhất, ma ma tuyệt đối sẽ không cố ý phóng hỏa.”



Nguyệt Cô đang sốt sắng định mở miệng biện hộ, nhưng Hạ Lan Chi khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào, ra hiệu nàng ngậm miệng.


“Thật ra, không hẳn là không có khả năng.” Hạ Lan Chi thong thả lên tiếng, giọng vừa như đùa cợt vừa như suy tư: “Nhưng… bà bà có thể cho phép con dâu hỏi ma ma vài câu chứ?”


Chúc Lý thị khẽ cau mày, rồi gật đầu.


Hạ Lan Chi ung dung bước vòng quanh Phương ma ma một lượt. Đôi mắt nàng dừng lại, như soi thấu tận tâm can, khiến Phương ma ma trong lòng dấy lên hoảng loạn, cúi gằm mặt không dám đối diện.


Đúng lúc ấy, Hạ Lan Chi cất lời: “Đêm hôm khuya khoắt, ma ma tới Kinh Viên để làm gì?”


Phương ma ma run run, không dám ngẩng đầu: “Lão nô… tối nay ăn phải đồ gì đó, bụng đau khó chịu. Nghe nói có loại cục đá mài thành bột uống thì ngăn được tả. Trong hậu hoa viên dường như có, cho nên lão nô mới đi tìm…”


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch, ánh cười lạnh lẽo thoáng qua đáy mắt: “Ồ, ra là ma ma cũng tinh thông y thuật, ngay cả ‘đá mài thành phấn để uống cầm tả’ cũng biết. Cũng phải thôi, từ Dụng Viện đi qua Kinh Viên rồi vòng tới hậu hoa viên, quả đúng là con đường gần nhất.”


Nghe vậy, Phương ma ma thở phào, chậm rãi ngẩng đầu, cố tỏ vẻ tự tin: “Đúng thế. Bình thường ta cũng hay đau đầu chóng mặt, toàn tự mình tìm mấy phương thuốc dân gian chữa trị.”


“Thì ra là vậy…” Hạ Lan Chi quay sang chắp tay với người ngồi trên, giọng như vô tình nhưng ẩn kim châm: “Xem ra, Chúc phủ đối đãi hạ nhân có phần nghiêm khắc quá. Đến ngay cả ma ma thân tín, thân phận không hề thấp, mà đau ốm cũng chỉ có thể lén lút tự tìm thuốc giữa đêm khuya… huống hồ mấy nha hoàn nhỏ bé khác?”


Chúc Lý thị nghe đến đó, sắc mặt lập tức sầm xuống, lạnh lùng quát: “Ngươi rốt cuộc tới Kinh Viên làm gì? Còn không mau nói thật!”



Chúc phủ đường đường là một đại gia tộc, há có chuyện hạ nhân đau bệnh mà chẳng được nghỉ ngơi, phải nửa đêm mò mẫm đi tìm thuốc?!


Hạ nhân nếu ốm, vốn có thể xin nghỉ. Bệnh nhẹ thì tự mình ra y quán khám. Nặng hơn, các chủ tử cũng sẽ sai người mời đại phu. Cùng lắm chi phí thuốc men sẽ khấu trừ trong tiền tháng.


Phương ma ma bị khí thế ép đến run rẩy, môi mấp máy, nói năng lắp bắp: “Ta… ta chỉ là đi đến hậu hoa viên… tìm cục đá mà thôi…”


Không ngờ, ngay lúc ấy một giọng nữ trong trẻo vang lên, cắt ngang lời bà ta: “Lão phu nhân, có thể cho thiếp thân nói mấy câu không?”


Chúc lão phu nhân mắt đã mờ, tìm mãi mới nhận ra người vừa lên tiếng là Mã Thiến Thiến, cũng chính là người mà lần trước đại phu từng chẩn đoán có thai trong người.


Bà gật gật đầu: “Mã thị, ngươi nói xem, đêm nay đã nhìn thấy những gì?”


Mã Thiến Thiến cụp mi, giọng nhẹ nhàng: “Thiếp thân lúc đi tiểu đêm, nhìn thấy có một bóng người lén lút, cứ quanh quẩn ở Kinh Viên.”


“Nửa đêm vốn yên tĩnh, nha hoàn đều ngủ say, thiếp thân lo đó là thích khách nên không dám lộ diện. Chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Kết quả tận mắt thấy người đó bước vào Tây Noãn Các, rưới rượu quanh phòng, rồi lấy gậy đánh lửa châm hỏa.”


Đuôi mắt phượng của Hạ Lan Chi khẽ nhíu lại. Nàng vốn đã nghi ngờ, trong lúc hỗn loạn như thế, vì sao từ đầu tới cuối chẳng thấy bóng dáng Mã Thiến Thiến đâu. Rõ ràng nàng ta là một người sống sờ sờ, nếu thật sự vẫn luôn bám theo kẻ phóng hỏa thì sao có thể hoàn toàn không xuất hiện?


Chúc lão phu nhân và Chúc Lý thị cũng lập tức khẩn trương: “Mau nói! Ngươi có thấy rõ kẻ đó là ai không?”


Mã Thiến Thiến lắc đầu, khiến hai người kia thoáng thở phào. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại đưa tay chỉ thẳng vào Phương ma ma: “Thiếp thân tuy không nhìn rõ diện mạo người kia… nhưng y phục người đó mặc, lại giống hệt như Phương ma ma!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 20: Ai Mới Thật Sự Là Kẻ Phóng Hỏa
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...