Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 9

61@-

Dù đầu óc Nam Tê Nguyệt có chậm chạp đến đâu cũng hiểu ý của Lục Bắc Đình, chỉ là không ngờ Lục nhị lại theo học chuyên ngành đạo diễn ở nước ngoài.


Nghĩ đến những lời bình luận về giới đạo diễn trước mặt vị đạo diễn chuyên nghiệp này, Nam Tê Nguyệt chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


Đạo diễn và diễn viên, một mối quan hệ không thể thiếu, nào ngờ hai người lại “đụng độ” nhau như thế này.


Nam Tê Nguyệt thầm than một tiếng “thôi xong”.


“Đây không phải đường về Lục Giang Danh Thành.” Lúc này Nam Tê Nguyệt mới phát hiện xe đã đi chệch hướng ra ngoại ô.


“Cô Lục, nhắc em một câu, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn.” Ánh mắt Lục Bắc Đình đầy vẻ trêu chọc.


Nam Tê Nguyệt bất an khép chân lại, thận trọng nhìn qua: “Thì sao?”


“Em có thấy cặp vợ chồng mới cưới nào ngày đầu tiên đã ở riêng không?” Lục Bắc Đình nhướng mày, thực sự không nỡ bỏ lỡ những biểu cảm phong phú trên mặt cô.


Nam Tê Nguyệt gật đầu, chậm rãi “ồ” một tiếng, sau đó mới nhận ra sau này sẽ phải sống chung với người đàn ông này.


Nhưng nếu sau này công việc bận rộn, hai người có lẽ cũng ít khi gặp nhau. Dù sao thì tính chất công việc của họ cũng tương tự nhau, chắc đều ít khi ở nhà.


“Biệt thự lưng chừng núi này sau là nhà tân hôn của chúng ta, mật khẩu là ngày sinh của em. Mấy ngày này cứ ở đây trước, nếu công việc không tiện thì em cứ về Lục Giang Danh Thành.” Lục Bắc Đình nói đến đây khẽ dừng lại, “Hoặc… ở chỗ tôi cũng được.”



“Chỗ anh?” Nam Tê Nguyệt khẽ ngẩn người.


“Ừm, biệt thự Trác Nguyệt.” Sau khi đến nơi, Lục Bắc Đình xuống xe mở cửa cho cô, thấy cô ngồi ngây ra không nhúc nhích, ánh mắt anh bắt gặp một mảng đỏ ửng trên vành tai cô, ý cười càng đậm, “Cô Lục, đến nơi rồi.”


Nam Tê Nguyệt mím môi, xuống xe đi theo sau anh rồi bực bội sờ lên gò má nóng bừng.


Chẳng phải chỉ là biệt thự Trác Nguyệt thôi sao, có chữ “Nguyệt” thôi mà, sao lại có thể suy diễn quá mức như vậy.


Bệnh nghề nghiệp, hết thuốc chữa rồi.


“Sao anh lại biết ngày sinh của tôi?” Nam Tê Nguyệt phát hiện mức độ hiểu biết của anh về mình nhiều hơn những gì cô nghĩ.


“Ông nói.” Thực ra không hoàn toàn là do ông cụ Khương nói. Sự hiểu biết của Lục Bắc Đình về cô còn bắt nguồn từ các ngôi chùa và những thầy bói. Nhưng nguyên nhân trong đó quá phức tạp, chuyện này ngoài nhà họ Lục ra, ngay cả ông cụ Khương cũng không biết, tạm thời anh chưa thể nói cho cô.


Lỡ như dọa cô chạy mất thì sao.


Lúc đó anh sẽ phải chịu cái giá cô đơn cả đời mất.


Tin tức thử vai thành công được Nam Tê Nguyệt chuyển đến chỗ Khải Ni. Anh chàng này không nói hai lời liền thuê một chiếc xe bảo mẫu cao cấp, thuê cả ngày.


Hai giờ chiều, Nam Tê Nguyệt xuất hiện dưới tòa nhà Dung thị theo đúng hẹn.


Dung Ngộ này không chỉ là một đạo diễn nổi tiếng, nhà anh ta còn mở một công ty điện ảnh, đúng chuẩn thiếu gia nhà giàu.



“Anh ơi, chị Nguyệt của chúng ta rốt cuộc nhận được vai gì vậy, sao lại phải đích thân đến đây mới được biết.” Trợ lý Tiểu Linh Đang cầm bình giữ nhiệt, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.


Khải Ni lắc đầu rồi lại gật đầu, ra vẻ cao thâm: “Cái này phải xem số của cô ấy.”


 


Nam Tê Nguyệt đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt mà Tiểu Linh Đang đang cầm, vặn ra uống một ngụm nước: “Biết đâu lại là nữ chính.”


Khải Ni: “Nằm mơ cũng phải có giới hạn chứ!”


“Cược không?” Nam Tê Nguyệt khẽ nhướng mày.


“Cược gì?” Khải Ni luôn cảm thấy cô bây giờ có vẻ gì đó rất bí ẩn.


Nam Tê Nguyệt mỉm cười rạng rỡ: “Nếu tôi giành được vai nữ chính của “Lưu Ly Hổ Phách”, anh xin cho tôi một chiếc xe chuyên dụng cá nhân, loại sử dụng vĩnh viễn!”


Dù sao cũng là một nghệ sĩ chính thức, không có mặt mũi, không có tài nguyên thì thôi đi, ngay cả xe đi lại hàng ngày cũng là xe thuê.


“Được thôi, nếu không giành được, sau này tôi sắp xếp cô nhận kịch bản nào thì nhận kịch bản đó.” Khải Ni cũng nghiêm túc ra điều kiện với cô.


Dù sao với tư cách là người đại diện, Khải Ni đã dồn hết tâm huyết và tài sản vào Nam Tê Nguyệt. Nếu năm nay vẫn không có khởi sắc, người đại diện như anh ta có lẽ sẽ phải thất nghiệp.


Vào đến tòa nhà đã có người ở quầy lễ tân chờ sẵn. Nam Tê Nguyệt và mọi người theo thang máy lên tầng cao nhất.



Lòng Khải Ni chùng xuống. Nếu chỉ nhận được một vai nhỏ, có thể tùy tiện tìm một nơi ký hợp đồng là xong. Nhưng bây giờ họ lại đến tầng cao nhất của Dung thị.


Trừ khi… đúng như lời Nam Tê Nguyệt nói, cô nhận được vai nữ chính.


“Ồ, đến rồi.” Dung Ngộ thấy Nam Tê Nguyệt liền tiến lên chào hỏi, “Cô gái nhỏ, lâu rồi không gặp.”


Nam Tê Nguyệt nở nụ cười: “Đạo diễn Dung.”


“Không cần câu nệ, mọi người ngồi đi.” Dung Ngộ lặng lẽ liếc nhìn về phía phòng ngăn trong văn phòng, nơi đó chỉ cách một tấm rèm. Điều khác với mọi khi là, bây giờ bên trong đó có một người đang ẩn mình.


“Là thế này, sau khi cân nhắc, tôi cho rằng cô Nam rất hợp với vai Lưu Ly nên hôm nay mới hẹn mọi người ra đây để bàn bạc chi tiết. Về tiền cát-xê và một số vấn đề liên quan đều đã ghi trong hợp đồng rồi, mọi người xem qua đi.” Dung Ngộ đưa tài liệu cho Khải Ni, sau đó nhìn Nam Tê Nguyệt với vẻ mặt bình thản.


Tiểu Linh Đang đứng một bên kinh ngạc đến trợn tròn mắt, không nhịn được dịch vài bước đứng sau lưng Khải Ni liếc nhìn hợp đồng.


Dung Ngộ nhìn vẻ mặt của Nam Tê Nguyệt, cảm thấy có chút quá bình thản, liền nói: “Cô Nam có vấn đề gì có thể hỏi.”


“Tại sao lại là tôi?” Nam Tê Nguyệt khẽ cười, hỏi như vậy không phải là tự phủ nhận bản thân, mà là không hiểu tại sao một đạo diễn lớn có tiếng như Dung Ngộ lại đột nhiên trở nên tùy tiện trong việc chọn diễn viên như vậy.


“Cô nghĩ cô không được?” Dung Ngộ hỏi ngược lại.


“Tất nhiên là không phải.” Nam Tê Nguyệt hơi ngẩng cằm.


Dung Ngộ cười đến run vai: “Vậy thì được rồi.”



Nam Tê Nguyệt: “…”


Thôi được, cũng có lý.


“Tám triệu!?” Khải Ni đột nhiên ré lên một tiếng khiến Nam Tê Nguyệt giật mình tại chỗ.


Dung Ngộ lịch sự trả lời: “Giá cả vẫn có thể thương lượng.”


“Không không không!” Ánh mắt Khải Ni như đuốc, kìm nén sự phấn khích trong lòng, “Xin lỗi, vừa rồi chỉ là khởi động giọng một chút, bên chúng tôi không có vấn đề gì, hợp đồng có thể ký ngay bây giờ!”


Nam Tê Nguyệt im lặng một lúc, cũng không có ý kiến gì khác.


Ký xong, Nam Tê Nguyệt đưa bản hợp đồng của mình cho Tiểu Linh Đang giữ, lúc đứng dậy, Khải Ni bên cạnh đưa tay ra bắt tay với người đối diện: “Đạo diễn Dung, hai tháng tới phiền anh chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi.”


“Tôi cũng rất mong chờ màn thể hiện của cô Nam.” Dung Ngộ ngụ ý, “Hy vọng tôi không nhìn nhầm người.”


Mày Nam Tê Nguyệt giãn ra, đưa tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”


Bỗng nhiên có một cơn gió thổi vào, vén tấm rèm màu xanh da trời ở phía xa. Trong ánh mắt lướt qua, Nam Tê Nguyệt dường như nhận ra có người ở bên trong.


Dường như là một người đàn ông.


Một người đàn ông ẩn mình.


Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Nam Tê Nguyệt nhìn Dung Ngộ với vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 9
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...