Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 6
68@-
Mùng 4 Tết Nam Tê Nguyệt chính thức đi làm lại. Cô dậy từ sớm, nhờ tài xế đưa mình về Lục Giang Danh Thành. Vừa về đến nơi chưa kịp thở, xe do người đại diện cử đến đã chờ sẵn.
“Tổ tông của tôi ơi, đừng lề mề nữa, muộn thêm chút nữa thì đừng nói là nữ phụ số ba, ngay cả vai a hoàn cũng không đến lượt cô đâu!” Điện thoại đặt một bên bật loa ngoài, giọng của người đại diện Khải Ni giống như một con muỗi đáng ghét cứ vo ve xung quanh.
Nam Tê Nguyệt giả vờ như vừa mới ngủ dậy, mở cửa cho trợ lý Tiểu Linh Đang vào, tiện tay vuốt lại tóc, lúc này mới để ý đến người đại diện đang sắp nổi điên: “Biết rồi, biết rồi.”
Thúc giục như đòi mạng vậy.
“Chị ơi, xe đã đợi ở dưới lầu mười phút rồi, muộn nữa là không kịp đâu ạ.” Tiểu Linh Đang tay cầm tài liệu đứng ở cửa đợi, nhìn Nam Tê Nguyệt loay hoay như một con ruồi không đầu, do dự không biết có nên đưa bữa sáng qua không.
Thay một bộ quần áo phù hợp, Nam Tê Nguyệt lại bắt đầu phân vân không biết nên đi đôi giày nào, “Không phải 9 giờ mới bắt đầu sao?”
“Đúng là vậy nhưng xe của chúng ta không kịp ạ.” Tiểu Linh Đang cười gượng, “Xe dưới lầu là do anh Khải Ni thuê, chỉ thuê một tiếng thôi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Có những lúc thật sự muốn đào cho Khải Ni một cái mộ!
“Đi thôi, đi thôi.” Nam Tê Nguyệt dúi vào tay Tiểu Linh Đang một bao lì xì, “Năm mới vui vẻ, khai trương đại cát, bữa sáng chị ăn rồi, em giữ lại mà ăn.”
Mắt Tiểu Linh Đang híp lại thành một đường: “Cảm ơn chị!”
Tuy đến địa điểm thử vai sớm nhưng vì xe thuê đã quá giờ, Nam Tê Nguyệt thậm chí còn phải bù thêm mấy trăm tệ.
Người ta là khai trương hồng phát, cô lại là khai trương xui xẻo, e là buổi thử vai hôm nay cũng sẽ gian nan.
“Ối trời ơi, tổ tông của tôi, đừng đứng đó nữa.” Khải Ni không biết từ góc nào chui ra, dúi vào tay Nam Tê Nguyệt một tấm thẻ, “Thẻ thông hành đây, ở trên không cho người không phận sự vào. Gọi đến cô thì cứ đi thẳng vào, đạo diễn bảo cô diễn thế nào thì cứ diễn thế đó, cùng lắm chỉ mười mấy phút thôi. Lần này mà còn không giành được vai diễn, cả ba chúng ta đều chuẩn bị cạp đất mà ăn đấy.”
Nam Tê Nguyệt nhíu mày, liếc qua một lượt: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nghe nói còn có đoàn phim khác thử vai, cô đừng đi nhầm chỗ đấy.” Khải Ni đẩy cô vào, bấm thang máy cho cô, “Bát cơm đầu tiên của năm nay đừng có làm hỏng, cảm ơn.”
Nam Tê Nguyệt miễn cưỡng đáp một tiếng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đến tầng mười, Nam Tê Nguyệt xác nhận thông tin tầng, sảnh lớn đông nghịt người. Chưa đi được mấy bước cô đã nghe thấy một nhân viên ló đầu ra gọi: “Số năm! Số năm có ở đây không?”
Nam Tê Nguyệt dừng bước, cầm tấm thẻ nhìn con số không mấy nổi bật.
Số 5, là đang gọi mình phải không?
Nhưng không phải chín giờ mới bắt đầu sao, sao lại sớm hơn rồi.
Nam Tê Nguyệt chưa kịp nghĩ thông, người bên cạnh đã thúc giục cô một tiếng: “Cô là số năm phải không, gọi cô đấy, ngẩn người ra làm gì, không thấy phía sau còn bao nhiêu người đang xếp hàng thử vai sao?”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Thôi bỏ đi, Khải Ni đã dặn không được gây gổ với người khác.
Nhân viên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đi tới nhìn cô một cái, dường như cảm thấy khí chất của cô không tầm thường, có lẽ là một ngôi sao lớn nào đó nên không dám đắc tội: “Mời đi theo tôi.”
“Có thể bỏ khẩu trang ra rồi.” Người bên trái lên tiếng ra hiệu, hai người còn lại thì nhìn chằm chằm vào một chồng tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nam Tê Nguyệt làm theo lời, tháo khẩu trang ra nhét vào túi áo khoác.
Cô rất ít khi mặc áo khoác có túi, nhưng không hiểu sao hai ngày gần đây ma xui quỷ khiến thế nào lại chuyên chọn những bộ quần áo có túi để mặc.
Người khác lên sân khấu đầu óc trống rỗng nhưng Nam Tê Nguyệt lúc này lại suy nghĩ lung tung đến tên của Lục Bắc Đình.
Thật tà môn, sao tự dưng lại nghĩ đến Lục Bắc Đình.
“Lạ thật.” Vẫn là người bên trái lên tiếng, anh ta khẽ nhíu mày khi nhìn Nam Tê Nguyệt, cúi đầu xác nhận lại tài liệu, “Người không khớp.”
Nghe vậy, hai người còn lại cũng ngẩng đầu lên. Người ngồi giữa có lẽ là đạo diễn, trong khoảnh khắc ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lóe lên rồi nhanh chóng che giấu, anh ta khoanh tay, thả lỏng cơ thể ngả về sau, hỏi: “Tên gì?”
Nam Tê Nguyệt thầm nghĩ cái gì gọi là người không khớp, một lúc sau lại nghĩ, tên gì chẳng phải đã ghi trong tài liệu rồi sao.
Tất nhiên, suy nghĩ trong lòng không thể để lộ ra ngoài. Nam Tê Nguyệt cố gắng làm ra vẻ mặt bình thường: “Nam Tê Nguyệt.”
Hai người bên cạnh cũng nhận ra có điều không ổn, đồng thời nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn khẽ cụp mắt, không có ý định dừng buổi thử vai, tiếp tục nói: “Muốn thử vai nào?”
Còn được tùy ý lựa chọn sao?
Đoàn phim này cũng quá nhân văn rồi.
Đối phương đang chờ câu trả lời của cô, Nam Tê Nguyệt mím môi, đáp: “Nữ phụ số ba.”
Vì người đại diện đã giành cho cô vai nữ phụ số ba.
Không biết là câu trả lời này có vấn đề gì hay sao mà ba người nghe xong đồng loạt bật cười, chỉ có một mình Nam Tê Nguyệt đứng đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Cô không hợp với vai nữ phụ số ba.” Đạo diễn thu lại nụ cười, hất cằm, “Dáng người rất đẹp, múa một đoạn đi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Nhìn mặt đã biết không hợp rồi sao?
Không hợp thì thôi đi, lại bảo múa là sao.
Đây rốt cuộc là đoàn phim gì vậy?
Lời dặn dò như gõ mõ của Khải Ni vang lên bên tai, Nam Tê Nguyệt khẽ thở ra, cởi áo khoác ra còn chưa kịp chuẩn bị gì thì hiện trường đã bật nhạc. May mà bình thường lớp học quản lý biểu cảm học rất tốt, cộng thêm khả năng phản ứng nhanh, đoạn múa này của Nam Tê Nguyệt có lẽ không bị hỏng.
“Để lại thông tin liên lạc, về nhà chờ kết quả.” Đạo diễn dịch ghế, ra hiệu cho nhân viên mang giấy bút tới.
Đầu óc Nam Tê Nguyệt mơ màng, viết xuống một dãy số rồi ra khỏi cửa, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cứ thế thôi à?
Buổi thử vai của một đoàn phim “nhân văn” lại kỳ quặc như vậy sao.
Sau khi Nam Tê Nguyệt ra ngoài, vị đạo diễn ngồi giữa không nhịn được bật cười: “Cô gái này thật có linh khí, đúng là Lưu Ly trời chọn.”
Một người khác chọc vào nắp bút: “Xem khả năng phản xạ vừa rồi, cô ấy rất tốt. Còn về việc có phải vô tình đi nhầm chỗ hay không, cho người đi điều tra.”
Đạo diễn vươn vai, tiếp tục gọi người tiếp theo.
Ngoài cửa không biết có tranh cãi gì, nhân viên khó xử, lại sợ mình làm sai việc không gánh nổi hậu quả, đành phải cứng rắn vào báo cáo: “Đạo diễn, bên ngoài có một diễn viên thử vai tự xưng là số năm muốn xông vào…”
“Không sao, để cô ấy vào.” Đạo diễn khẽ giơ tay ra hiệu cho người vào.
“Nhưng số năm không phải đã…”
“Sao lắm lời thế, cho người vào, đừng làm chậm tiến độ.” Biên kịch rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, tại một phòng triển lãm nhỏ ở cuối tầng mười, buổi thử vai của một đoàn phim khác cũng đang diễn ra.
“Số năm vẫn chưa đến à?” Nhân viên nhỏ giọng tám chuyện.
“Đến cũng vô ích, nhìn sắc mặt đạo diễn kia kìa.”
“Chỉ là một diễn viên thử vai thôi mà, đạo diễn đâu đến mức tức giận chứ?”
“Cậu không hiểu đâu, số năm Nam Tê Nguyệt này, coi như là lần thứ hai cho đạo diễn chúng ta leo cây rồi.”
“Nam Tê Nguyệt? Không phải chứ, một diễn viên vô danh mà dám làm lớn vậy sao!”
“Tiếc cho một gương mặt xinh đẹp như vậy.”
“…”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Mùng 4 Tết Nam Tê Nguyệt chính thức đi làm lại. Cô dậy từ sớm, nhờ tài xế đưa mình về Lục Giang Danh Thành. Vừa về đến nơi chưa kịp thở, xe do người đại diện cử đến đã chờ sẵn.
“Tổ tông của tôi ơi, đừng lề mề nữa, muộn thêm chút nữa thì đừng nói là nữ phụ số ba, ngay cả vai a hoàn cũng không đến lượt cô đâu!” Điện thoại đặt một bên bật loa ngoài, giọng của người đại diện Khải Ni giống như một con muỗi đáng ghét cứ vo ve xung quanh.
Nam Tê Nguyệt giả vờ như vừa mới ngủ dậy, mở cửa cho trợ lý Tiểu Linh Đang vào, tiện tay vuốt lại tóc, lúc này mới để ý đến người đại diện đang sắp nổi điên: “Biết rồi, biết rồi.”
Thúc giục như đòi mạng vậy.
“Chị ơi, xe đã đợi ở dưới lầu mười phút rồi, muộn nữa là không kịp đâu ạ.” Tiểu Linh Đang tay cầm tài liệu đứng ở cửa đợi, nhìn Nam Tê Nguyệt loay hoay như một con ruồi không đầu, do dự không biết có nên đưa bữa sáng qua không.
Thay một bộ quần áo phù hợp, Nam Tê Nguyệt lại bắt đầu phân vân không biết nên đi đôi giày nào, “Không phải 9 giờ mới bắt đầu sao?”
“Đúng là vậy nhưng xe của chúng ta không kịp ạ.” Tiểu Linh Đang cười gượng, “Xe dưới lầu là do anh Khải Ni thuê, chỉ thuê một tiếng thôi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Có những lúc thật sự muốn đào cho Khải Ni một cái mộ!
“Đi thôi, đi thôi.” Nam Tê Nguyệt dúi vào tay Tiểu Linh Đang một bao lì xì, “Năm mới vui vẻ, khai trương đại cát, bữa sáng chị ăn rồi, em giữ lại mà ăn.”
Mắt Tiểu Linh Đang híp lại thành một đường: “Cảm ơn chị!”
Tuy đến địa điểm thử vai sớm nhưng vì xe thuê đã quá giờ, Nam Tê Nguyệt thậm chí còn phải bù thêm mấy trăm tệ.
Người ta là khai trương hồng phát, cô lại là khai trương xui xẻo, e là buổi thử vai hôm nay cũng sẽ gian nan.
“Ối trời ơi, tổ tông của tôi, đừng đứng đó nữa.” Khải Ni không biết từ góc nào chui ra, dúi vào tay Nam Tê Nguyệt một tấm thẻ, “Thẻ thông hành đây, ở trên không cho người không phận sự vào. Gọi đến cô thì cứ đi thẳng vào, đạo diễn bảo cô diễn thế nào thì cứ diễn thế đó, cùng lắm chỉ mười mấy phút thôi. Lần này mà còn không giành được vai diễn, cả ba chúng ta đều chuẩn bị cạp đất mà ăn đấy.”
Nam Tê Nguyệt nhíu mày, liếc qua một lượt: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Nghe nói còn có đoàn phim khác thử vai, cô đừng đi nhầm chỗ đấy.” Khải Ni đẩy cô vào, bấm thang máy cho cô, “Bát cơm đầu tiên của năm nay đừng có làm hỏng, cảm ơn.”
Nam Tê Nguyệt miễn cưỡng đáp một tiếng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đến tầng mười, Nam Tê Nguyệt xác nhận thông tin tầng, sảnh lớn đông nghịt người. Chưa đi được mấy bước cô đã nghe thấy một nhân viên ló đầu ra gọi: “Số năm! Số năm có ở đây không?”
Nam Tê Nguyệt dừng bước, cầm tấm thẻ nhìn con số không mấy nổi bật.
Số 5, là đang gọi mình phải không?
Nhưng không phải chín giờ mới bắt đầu sao, sao lại sớm hơn rồi.
Nam Tê Nguyệt chưa kịp nghĩ thông, người bên cạnh đã thúc giục cô một tiếng: “Cô là số năm phải không, gọi cô đấy, ngẩn người ra làm gì, không thấy phía sau còn bao nhiêu người đang xếp hàng thử vai sao?”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Thôi bỏ đi, Khải Ni đã dặn không được gây gổ với người khác.
Nhân viên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đi tới nhìn cô một cái, dường như cảm thấy khí chất của cô không tầm thường, có lẽ là một ngôi sao lớn nào đó nên không dám đắc tội: “Mời đi theo tôi.”
“Có thể bỏ khẩu trang ra rồi.” Người bên trái lên tiếng ra hiệu, hai người còn lại thì nhìn chằm chằm vào một chồng tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nam Tê Nguyệt làm theo lời, tháo khẩu trang ra nhét vào túi áo khoác.
Cô rất ít khi mặc áo khoác có túi, nhưng không hiểu sao hai ngày gần đây ma xui quỷ khiến thế nào lại chuyên chọn những bộ quần áo có túi để mặc.
Người khác lên sân khấu đầu óc trống rỗng nhưng Nam Tê Nguyệt lúc này lại suy nghĩ lung tung đến tên của Lục Bắc Đình.
Thật tà môn, sao tự dưng lại nghĩ đến Lục Bắc Đình.
“Lạ thật.” Vẫn là người bên trái lên tiếng, anh ta khẽ nhíu mày khi nhìn Nam Tê Nguyệt, cúi đầu xác nhận lại tài liệu, “Người không khớp.”
Nghe vậy, hai người còn lại cũng ngẩng đầu lên. Người ngồi giữa có lẽ là đạo diễn, trong khoảnh khắc ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lóe lên rồi nhanh chóng che giấu, anh ta khoanh tay, thả lỏng cơ thể ngả về sau, hỏi: “Tên gì?”
Nam Tê Nguyệt thầm nghĩ cái gì gọi là người không khớp, một lúc sau lại nghĩ, tên gì chẳng phải đã ghi trong tài liệu rồi sao.
Tất nhiên, suy nghĩ trong lòng không thể để lộ ra ngoài. Nam Tê Nguyệt cố gắng làm ra vẻ mặt bình thường: “Nam Tê Nguyệt.”
Hai người bên cạnh cũng nhận ra có điều không ổn, đồng thời nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn khẽ cụp mắt, không có ý định dừng buổi thử vai, tiếp tục nói: “Muốn thử vai nào?”
Còn được tùy ý lựa chọn sao?
Đoàn phim này cũng quá nhân văn rồi.
Đối phương đang chờ câu trả lời của cô, Nam Tê Nguyệt mím môi, đáp: “Nữ phụ số ba.”
Vì người đại diện đã giành cho cô vai nữ phụ số ba.
Không biết là câu trả lời này có vấn đề gì hay sao mà ba người nghe xong đồng loạt bật cười, chỉ có một mình Nam Tê Nguyệt đứng đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Cô không hợp với vai nữ phụ số ba.” Đạo diễn thu lại nụ cười, hất cằm, “Dáng người rất đẹp, múa một đoạn đi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Nhìn mặt đã biết không hợp rồi sao?
Không hợp thì thôi đi, lại bảo múa là sao.
Đây rốt cuộc là đoàn phim gì vậy?
Lời dặn dò như gõ mõ của Khải Ni vang lên bên tai, Nam Tê Nguyệt khẽ thở ra, cởi áo khoác ra còn chưa kịp chuẩn bị gì thì hiện trường đã bật nhạc. May mà bình thường lớp học quản lý biểu cảm học rất tốt, cộng thêm khả năng phản ứng nhanh, đoạn múa này của Nam Tê Nguyệt có lẽ không bị hỏng.
“Để lại thông tin liên lạc, về nhà chờ kết quả.” Đạo diễn dịch ghế, ra hiệu cho nhân viên mang giấy bút tới.
Đầu óc Nam Tê Nguyệt mơ màng, viết xuống một dãy số rồi ra khỏi cửa, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cứ thế thôi à?
Buổi thử vai của một đoàn phim “nhân văn” lại kỳ quặc như vậy sao.
Sau khi Nam Tê Nguyệt ra ngoài, vị đạo diễn ngồi giữa không nhịn được bật cười: “Cô gái này thật có linh khí, đúng là Lưu Ly trời chọn.”
Một người khác chọc vào nắp bút: “Xem khả năng phản xạ vừa rồi, cô ấy rất tốt. Còn về việc có phải vô tình đi nhầm chỗ hay không, cho người đi điều tra.”
Đạo diễn vươn vai, tiếp tục gọi người tiếp theo.
Ngoài cửa không biết có tranh cãi gì, nhân viên khó xử, lại sợ mình làm sai việc không gánh nổi hậu quả, đành phải cứng rắn vào báo cáo: “Đạo diễn, bên ngoài có một diễn viên thử vai tự xưng là số năm muốn xông vào…”
“Không sao, để cô ấy vào.” Đạo diễn khẽ giơ tay ra hiệu cho người vào.
“Nhưng số năm không phải đã…”
“Sao lắm lời thế, cho người vào, đừng làm chậm tiến độ.” Biên kịch rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, tại một phòng triển lãm nhỏ ở cuối tầng mười, buổi thử vai của một đoàn phim khác cũng đang diễn ra.
“Số năm vẫn chưa đến à?” Nhân viên nhỏ giọng tám chuyện.
“Đến cũng vô ích, nhìn sắc mặt đạo diễn kia kìa.”
“Chỉ là một diễn viên thử vai thôi mà, đạo diễn đâu đến mức tức giận chứ?”
“Cậu không hiểu đâu, số năm Nam Tê Nguyệt này, coi như là lần thứ hai cho đạo diễn chúng ta leo cây rồi.”
“Nam Tê Nguyệt? Không phải chứ, một diễn viên vô danh mà dám làm lớn vậy sao!”
“Tiếc cho một gương mặt xinh đẹp như vậy.”
“…”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 6
10.0/10 từ 29 lượt.