Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 45
60@-
Lục Du Châu sau một đêm say rượu, ngày hôm sau vẫn dậy sớm đi làm. Thư ký báo cáo sơ lược lịch trình hôm nay với anh ta: “Tổng giám đốc Lục, chín giờ xuất phát đến Công Nghệ Thịnh Lăng để khảo sát, đây là phương án đầu tư đã được soạn sẵn, có cần mang theo không ạ?”
Lục Du Châu day day trán, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Cứ mang theo trước đi.”
Lục thị là một công ty đầu tư, phần lớn liên quan đến ngành giải trí, trong đó game và phim ảnh chiếm tỷ trọng lớn nhất. Và một trò chơi mới mà Công Nghệ Thịnh Lăng hiện đang toàn lực kêu gọi đầu tư của Lục thị cho một tựa game mới vừa phát triển.
Lục Du Châu đã xem qua phương án của trò chơi mới này. Không thể nói là vô cùng hài lòng nhưng có chút hứng thú, nên đã định cho Công Nghệ Thịnh Lăng một cơ hội, nếu lần khảo sát này hài lòng, tất nhiên anh ta sẽ hợp tác.
Nhân viên của Công Nghệ Thịnh Lăng dường như đã nhận được thông báo từ sớm và đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Lục Du Châu từ lúc bước vào tòa nhà này gần như không tìm ra được một sơ hở nào.
Ông chủ của Công Nghệ Thịnh Lăng, Lăng Thịnh, đích thân tiếp đón Lục Du Châu, dường như bị khí thế của anh ta áp đảo mà có chút căng thẳng, chỉ sợ vị tổng giám đốc Lục thị này một chút không hài lòng sẽ từ bỏ lần hợp tác này.
Tất cả nhân viên ở các vị trí của Công Nghệ Thịnh Lăng đều biết vị khách hôm nay là một nhân vật lớn. Nhân viên mang tài liệu ra vào, đi ngang qua Lục Du Châu cũng không dám thở mạnh.
Một nhân viên phòng nhân sự cầm theo hồ sơ cơ bản của nhân viên mới tình cờ đi qua đây, chẳng may ở chỗ rẽ va vào một công nhân vận chuyển. Người thì không ngã, nhưng xấp tài liệu trên tay lại rơi tung tóe dưới đất.
Một tờ hồ sơ nhân viên mới có dán ảnh thẻ một inch màu trắng vừa hay rơi ngay dưới chân Lục Du Châu.
“Tổng giám đốc Lăng, xin lỗi, xin lỗi.” Nhân viên phòng nhân sự này cắn răng nhặt lại hồ sơ từ trên sàn, chỉ sợ làm hỏng thương vụ của công ty với Lục thị.
Lưng Lăng Thịnh cũng lạnh toát, nhưng miệng lại không dám mắng thẳng: “Còn không mau nhặt lên, lần sau đi đứng cẩn thận một chút.”
Nhân viên cúi xuống nhặt từng tờ hồ sơ, đến khi nhặt tờ cuối cùng lại đột nhiên thấy người đàn ông cao cao tại thượng kia cúi xuống trước mình một bước.
Lập tức, xung quanh im phăng phắc.
Bàn tay Lục Du Châu cầm tờ hồ sơ này khẽ co lại, ánh mắt từ từ di chuyển từ tấm ảnh một inch sang bên trái.
Giản Cam, 27 tuổi, vị trí ứng tuyển, họa sĩ đồ họa game.
Tim anh ta rung động, Lục Du Châu cầm tờ hồ sơ này xem rất lâu, sơ yếu lý lịch cá nhân, kinh nghiệm tìm việc của Giản Cam, anh ta đều đọc đi đọc lại không sót một chữ.
Nhân viên đứng một bên không dám nói gì, còn Lăng Thịnh dường như đã nhận ra được ý nghĩa trong đó nên cũng chú ý hơn đến người trên tờ hồ sơ này.
“Đây là nhân viên của công ty các anh?” Lục Du Châu trả lại tờ hồ sơ, giọng nói lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút bất ngờ và khẩn thiết.
Lăng Thịnh lập tức nhìn về phía nhân viên phòng nhân sự để anh ta trả lời.
“Vâng, cô ấy là một trong những họa sĩ đồ họa cấp cơ sở mới được chúng tôi tuyển dụng, sắp nhận chức vào Công Nghệ Thịnh Lăng của chúng tôi.” Nhân viên trả lời thành thật.
Dù là “cấp cơ sở” hay “một trong những”, những từ này anh ta nghe đều có chút không vui. Lục Du Châu tiếp tục đi về phía trước, như thể lơ đãng nói với Lăng Thịnh: “Giản Cam rất xuất sắc, để cô ấy làm họa sĩ đồ họa cấp cơ sở ở chỗ các anh quả thực có chút lãng phí tài năng.”
Lăng Thịnh đột nhiên sững người: “Đúng, đúng, người ở dưới mắt nhìn không tốt.”
“Nếu dự án mới có cô ấy tham gia, tôi nghĩ chắc chắn sẽ làm tốt hơn trước.” Lục Du Châu dừng bước, không tiếp tục tham quan nữa, “Anh nói đúng không, tổng giám đốc Lăng?”
Lăng Thịnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gần như không chút do dự đáp lại: “Tổng giám đốc Lục nói phải, chắc chắn là vậy.”
Vốn tưởng sẽ mất đi lần đầu tư này, lại vô tình ký được hợp đồng ngay tại chỗ, Lục thị thậm chí còn tăng thêm số tiền đầu tư. Lăng Thịnh trong lúc công bố tin vui này tại công ty đã lập tức lấy hồ sơ của Giản Cam từ phòng nhân sự ra. Sau khi xem xét các tác phẩm cá nhân của cô ấy lúc phỏng vấn thì cảm thấy thầm may mắn vì lời nói của Lục Du Châu không phải là lời nói suông.
Nước tẩy trang
Anh ta chỉ mong đối phương thực sự là một nhân tài.
Ngày Giản Cam nhận chức, sau khi làm xong thủ tục và nhận được thẻ nhân viên, cô tưởng mình hoa mắt, liền quay lại phòng nhân sự để xác nhận: “Có nhẫm lẫn gì không ạ? Trên thông báo trúng tuyển hình như ghi vị trí của tôi là họa sĩ đồ họa cấp cơ sở.”
Nhân viên phòng nhân sự đối chiếu lại một lượt: “Không nhầm đâu ạ, trên hồ sơ của cô đúng là ghi họa sĩ đồ họa cao cấp.”
Giản Cam: “???”
Gặp được Bá Nhạc rồi sao?
(Bá Nhạc: là một điển tích, ý nói người biết phát hiện và trọng dụng nhân tài)
Người tốt nào lại thăng liền hai cấp cho mình thế này?
Với tâm trạng vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy được dẫn đến chỗ làm việc của mình, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị gọi lên phòng làm việc của ông chủ một chuyến.
Bánh từ trên trời rơi xuống không thể dễ dàng nhặt, Giản Cam mơ hồ lo lắng trong đó có uẩn khúc gì, nhíu mày gõ cửa phòng làm việc, sau khi vào lại đối diện với một khuôn mặt xa lạ.
“Cô là Giản Cam phải không? Quả nhiên là trẻ tuổi tài cao.” Lăng Thịnh mỉm cười với Giản Cam, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, “Tôi đã xem qua tác phẩm của cô, phong cách cá nhân rất độc đáo.”
Đầu óc Giản Cam vẫn còn hơi ngơ ngác: “Cảm ơn ạ.”
“Vị trí của cô là do tôi điều chỉnh lên, chỉ làm họa sĩ đồ họa cấp cơ sở thì quá lãng phí tài năng.” Lăng Thịnh dịu dàng giải thích với Giản Cam.
Giản Cam mím môi: “Cảm ơn sếp, nhưng tôi vừa mới nhận chức…”
Vừa vào đã ở đỉnh cao, khó tránh khỏi cây cao đón gió.
Quan trọng là Giản Cam không có tác phẩm nào.
Và tác phẩm mà vị sếp này luôn miệng nhắc đến thực ra cũng chỉ là vài bức tranh có thể làm nổi bật phong cách cá nhân, nhưng cũng chỉ có thế.
Dù có ngưỡng mộ đến đâu, những điều này dường như cũng không thể là lý do để thăng Giản Cam lên làm họa sĩ đồ họa cao cấp ngay lập tức.
Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Và điều cô ấy có thể nghĩ đến, chính là Nam Tê Nguyệt có thể đã dùng đến mối quan hệ của Khương thị.
Nhưng nghĩ đến là Nam Tê Nguyệt đang giúp mình, lòng cô ấy lại lập tức thả lỏng.
Lăng Thịnh nhìn vẻ mặt bối rối của Giản Cam, xua tay nói: “Không cần lo lắng, tôi đã dám dùng cô, tất nhiên có lý do của tôi, tôi rất mong chờ biểu hiện của cô.”
Giản Cam gượng gạo nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Lăng, có phải người của Khương thị đã nói gì với anh không? Nói thật, công ty có thể không để ý đến bằng cấp của tôi mà tuyển tôi vào, tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi, không cần phải đặc biệt chiếu cố tôi đâu.”
Nụ cười bình tĩnh ban đầu của Lăng Thịnh lập tức cứng đờ, trong lòng hẫng một nhịp: “Khương thị nào?”
Khương thị? Ở Bắc Thành này còn có Khương thị nào nữa? Có phải là Khương thị mà anh ta đang nghĩ đến không?
Thái dương anh ta giật thon thót, kinh hãi nhìn cô gái trước mặt, vô cùng khó khăn nuốt nước bọt.
Một Lục thị đã đủ kinh thiên động địa rồi, bây giờ lại thêm một Khương thị.
Bối cảnh của cô gái này không phải dạng vừa đâu.
Làm động tác lau mồ hôi, Lăng Thịnh vội vàng cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm nước để trấn tĩnh.
Có lẽ Công Nghệ Thịnh Lăng của họ đã tuyển về một bà tổ.
Giản Cam thấy anh ta không nói rõ, cũng lười hỏi thêm, khẽ thở dài rồi chân thành nói một tiếng: “Cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng.”
Lúc rãnh rỗi trong giờ làm, Giản Cam gửi tin nhắn cho Nam Tê Nguyệt: [Nhờ vận may của cậu, được sếp ưu ái nên được thăng chức họa sĩ đồ họa cao cấp. Thẻ nhân viên.jpg]
Nam Tê Nguyệt gửi mấy biểu cảm bất ngờ bùng nổ: [Tớ đã biết Đại Cam của tớ là giỏi nhất!]
Giản Cam nghĩ có lẽ là Nam Tê Nguyệt có ý giấu việc cô dùng một chút quan hệ nên cũng không hỏi nhiều, gửi cho cô một biểu cảm hôn và ôm rồi bắt đầu tập trung làm việc.
Giản Cam sẽ không để những người tin tưởng cô ấy phải thất vọng, và cũng nhất định sẽ xứng đáng với tấm thẻ nhân viên của một họa sĩ đồ họa cao cấp.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Lục Du Châu sau một đêm say rượu, ngày hôm sau vẫn dậy sớm đi làm. Thư ký báo cáo sơ lược lịch trình hôm nay với anh ta: “Tổng giám đốc Lục, chín giờ xuất phát đến Công Nghệ Thịnh Lăng để khảo sát, đây là phương án đầu tư đã được soạn sẵn, có cần mang theo không ạ?”
Lục Du Châu day day trán, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Cứ mang theo trước đi.”
Lục thị là một công ty đầu tư, phần lớn liên quan đến ngành giải trí, trong đó game và phim ảnh chiếm tỷ trọng lớn nhất. Và một trò chơi mới mà Công Nghệ Thịnh Lăng hiện đang toàn lực kêu gọi đầu tư của Lục thị cho một tựa game mới vừa phát triển.
Lục Du Châu đã xem qua phương án của trò chơi mới này. Không thể nói là vô cùng hài lòng nhưng có chút hứng thú, nên đã định cho Công Nghệ Thịnh Lăng một cơ hội, nếu lần khảo sát này hài lòng, tất nhiên anh ta sẽ hợp tác.
Nhân viên của Công Nghệ Thịnh Lăng dường như đã nhận được thông báo từ sớm và đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Lục Du Châu từ lúc bước vào tòa nhà này gần như không tìm ra được một sơ hở nào.
Ông chủ của Công Nghệ Thịnh Lăng, Lăng Thịnh, đích thân tiếp đón Lục Du Châu, dường như bị khí thế của anh ta áp đảo mà có chút căng thẳng, chỉ sợ vị tổng giám đốc Lục thị này một chút không hài lòng sẽ từ bỏ lần hợp tác này.
Tất cả nhân viên ở các vị trí của Công Nghệ Thịnh Lăng đều biết vị khách hôm nay là một nhân vật lớn. Nhân viên mang tài liệu ra vào, đi ngang qua Lục Du Châu cũng không dám thở mạnh.
Một nhân viên phòng nhân sự cầm theo hồ sơ cơ bản của nhân viên mới tình cờ đi qua đây, chẳng may ở chỗ rẽ va vào một công nhân vận chuyển. Người thì không ngã, nhưng xấp tài liệu trên tay lại rơi tung tóe dưới đất.
Một tờ hồ sơ nhân viên mới có dán ảnh thẻ một inch màu trắng vừa hay rơi ngay dưới chân Lục Du Châu.
“Tổng giám đốc Lăng, xin lỗi, xin lỗi.” Nhân viên phòng nhân sự này cắn răng nhặt lại hồ sơ từ trên sàn, chỉ sợ làm hỏng thương vụ của công ty với Lục thị.
Lưng Lăng Thịnh cũng lạnh toát, nhưng miệng lại không dám mắng thẳng: “Còn không mau nhặt lên, lần sau đi đứng cẩn thận một chút.”
Nhân viên cúi xuống nhặt từng tờ hồ sơ, đến khi nhặt tờ cuối cùng lại đột nhiên thấy người đàn ông cao cao tại thượng kia cúi xuống trước mình một bước.
Lập tức, xung quanh im phăng phắc.
Bàn tay Lục Du Châu cầm tờ hồ sơ này khẽ co lại, ánh mắt từ từ di chuyển từ tấm ảnh một inch sang bên trái.
Giản Cam, 27 tuổi, vị trí ứng tuyển, họa sĩ đồ họa game.
Tim anh ta rung động, Lục Du Châu cầm tờ hồ sơ này xem rất lâu, sơ yếu lý lịch cá nhân, kinh nghiệm tìm việc của Giản Cam, anh ta đều đọc đi đọc lại không sót một chữ.
Nhân viên đứng một bên không dám nói gì, còn Lăng Thịnh dường như đã nhận ra được ý nghĩa trong đó nên cũng chú ý hơn đến người trên tờ hồ sơ này.
“Đây là nhân viên của công ty các anh?” Lục Du Châu trả lại tờ hồ sơ, giọng nói lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút bất ngờ và khẩn thiết.
Lăng Thịnh lập tức nhìn về phía nhân viên phòng nhân sự để anh ta trả lời.
“Vâng, cô ấy là một trong những họa sĩ đồ họa cấp cơ sở mới được chúng tôi tuyển dụng, sắp nhận chức vào Công Nghệ Thịnh Lăng của chúng tôi.” Nhân viên trả lời thành thật.
Dù là “cấp cơ sở” hay “một trong những”, những từ này anh ta nghe đều có chút không vui. Lục Du Châu tiếp tục đi về phía trước, như thể lơ đãng nói với Lăng Thịnh: “Giản Cam rất xuất sắc, để cô ấy làm họa sĩ đồ họa cấp cơ sở ở chỗ các anh quả thực có chút lãng phí tài năng.”
Lăng Thịnh đột nhiên sững người: “Đúng, đúng, người ở dưới mắt nhìn không tốt.”
“Nếu dự án mới có cô ấy tham gia, tôi nghĩ chắc chắn sẽ làm tốt hơn trước.” Lục Du Châu dừng bước, không tiếp tục tham quan nữa, “Anh nói đúng không, tổng giám đốc Lăng?”
Lăng Thịnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gần như không chút do dự đáp lại: “Tổng giám đốc Lục nói phải, chắc chắn là vậy.”
Vốn tưởng sẽ mất đi lần đầu tư này, lại vô tình ký được hợp đồng ngay tại chỗ, Lục thị thậm chí còn tăng thêm số tiền đầu tư. Lăng Thịnh trong lúc công bố tin vui này tại công ty đã lập tức lấy hồ sơ của Giản Cam từ phòng nhân sự ra. Sau khi xem xét các tác phẩm cá nhân của cô ấy lúc phỏng vấn thì cảm thấy thầm may mắn vì lời nói của Lục Du Châu không phải là lời nói suông.
Nước tẩy trang
Anh ta chỉ mong đối phương thực sự là một nhân tài.
Ngày Giản Cam nhận chức, sau khi làm xong thủ tục và nhận được thẻ nhân viên, cô tưởng mình hoa mắt, liền quay lại phòng nhân sự để xác nhận: “Có nhẫm lẫn gì không ạ? Trên thông báo trúng tuyển hình như ghi vị trí của tôi là họa sĩ đồ họa cấp cơ sở.”
Nhân viên phòng nhân sự đối chiếu lại một lượt: “Không nhầm đâu ạ, trên hồ sơ của cô đúng là ghi họa sĩ đồ họa cao cấp.”
Giản Cam: “???”
Gặp được Bá Nhạc rồi sao?
(Bá Nhạc: là một điển tích, ý nói người biết phát hiện và trọng dụng nhân tài)
Người tốt nào lại thăng liền hai cấp cho mình thế này?
Với tâm trạng vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy được dẫn đến chỗ làm việc của mình, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị gọi lên phòng làm việc của ông chủ một chuyến.
Bánh từ trên trời rơi xuống không thể dễ dàng nhặt, Giản Cam mơ hồ lo lắng trong đó có uẩn khúc gì, nhíu mày gõ cửa phòng làm việc, sau khi vào lại đối diện với một khuôn mặt xa lạ.
“Cô là Giản Cam phải không? Quả nhiên là trẻ tuổi tài cao.” Lăng Thịnh mỉm cười với Giản Cam, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, “Tôi đã xem qua tác phẩm của cô, phong cách cá nhân rất độc đáo.”
Đầu óc Giản Cam vẫn còn hơi ngơ ngác: “Cảm ơn ạ.”
“Vị trí của cô là do tôi điều chỉnh lên, chỉ làm họa sĩ đồ họa cấp cơ sở thì quá lãng phí tài năng.” Lăng Thịnh dịu dàng giải thích với Giản Cam.
Giản Cam mím môi: “Cảm ơn sếp, nhưng tôi vừa mới nhận chức…”
Vừa vào đã ở đỉnh cao, khó tránh khỏi cây cao đón gió.
Quan trọng là Giản Cam không có tác phẩm nào.
Và tác phẩm mà vị sếp này luôn miệng nhắc đến thực ra cũng chỉ là vài bức tranh có thể làm nổi bật phong cách cá nhân, nhưng cũng chỉ có thế.
Dù có ngưỡng mộ đến đâu, những điều này dường như cũng không thể là lý do để thăng Giản Cam lên làm họa sĩ đồ họa cao cấp ngay lập tức.
Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Và điều cô ấy có thể nghĩ đến, chính là Nam Tê Nguyệt có thể đã dùng đến mối quan hệ của Khương thị.
Nhưng nghĩ đến là Nam Tê Nguyệt đang giúp mình, lòng cô ấy lại lập tức thả lỏng.
Lăng Thịnh nhìn vẻ mặt bối rối của Giản Cam, xua tay nói: “Không cần lo lắng, tôi đã dám dùng cô, tất nhiên có lý do của tôi, tôi rất mong chờ biểu hiện của cô.”
Giản Cam gượng gạo nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Lăng, có phải người của Khương thị đã nói gì với anh không? Nói thật, công ty có thể không để ý đến bằng cấp của tôi mà tuyển tôi vào, tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi, không cần phải đặc biệt chiếu cố tôi đâu.”
Nụ cười bình tĩnh ban đầu của Lăng Thịnh lập tức cứng đờ, trong lòng hẫng một nhịp: “Khương thị nào?”
Khương thị? Ở Bắc Thành này còn có Khương thị nào nữa? Có phải là Khương thị mà anh ta đang nghĩ đến không?
Thái dương anh ta giật thon thót, kinh hãi nhìn cô gái trước mặt, vô cùng khó khăn nuốt nước bọt.
Một Lục thị đã đủ kinh thiên động địa rồi, bây giờ lại thêm một Khương thị.
Bối cảnh của cô gái này không phải dạng vừa đâu.
Làm động tác lau mồ hôi, Lăng Thịnh vội vàng cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm nước để trấn tĩnh.
Có lẽ Công Nghệ Thịnh Lăng của họ đã tuyển về một bà tổ.
Giản Cam thấy anh ta không nói rõ, cũng lười hỏi thêm, khẽ thở dài rồi chân thành nói một tiếng: “Cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng.”
Lúc rãnh rỗi trong giờ làm, Giản Cam gửi tin nhắn cho Nam Tê Nguyệt: [Nhờ vận may của cậu, được sếp ưu ái nên được thăng chức họa sĩ đồ họa cao cấp. Thẻ nhân viên.jpg]
Nam Tê Nguyệt gửi mấy biểu cảm bất ngờ bùng nổ: [Tớ đã biết Đại Cam của tớ là giỏi nhất!]
Giản Cam nghĩ có lẽ là Nam Tê Nguyệt có ý giấu việc cô dùng một chút quan hệ nên cũng không hỏi nhiều, gửi cho cô một biểu cảm hôn và ôm rồi bắt đầu tập trung làm việc.
Giản Cam sẽ không để những người tin tưởng cô ấy phải thất vọng, và cũng nhất định sẽ xứng đáng với tấm thẻ nhân viên của một họa sĩ đồ họa cao cấp.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 45
10.0/10 từ 29 lượt.