Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 36

57@-

Địa điểm ghi hình kỳ này là trên một thảo nguyên rộng lớn. Vừa xuống xe, một cơn gió lạnh đã ập đến. Nam Tê Nguyệt đi theo đoàn người về phía trước, nhìn thấy các thành viên cố định đang chào đón các khách mời.


Chương trình này đã phát sóng được năm sáu kỳ trước đó. Tối qua trước khi ngủ Nam Tê Nguyệt đã tua nhanh xem qua một lượt nên có chút ấn tượng với các thành viên cố định, miễn cưỡng cũng nhận ra được hết.


Lại là màn giới thiệu quen thuộc, sau khi mọi người làm quen với nhau, hành trình “Gió nhẹ nắng đẹp” của ngày hôm nay bắt đầu.


Đầu tiên là cắm trại. Các thành viên cố định cộng với các khách mời tổng cộng là tám người, được chia thành hai nhóm, một nhóm chịu trách nhiệm dựng lều, một nhóm chịu trách nhiệm sắp xếp bàn ghế và đồ ăn.


Nhóm của Nam Tê Nguyệt chịu trách nhiệm dựng lều, nhưng may mắn là ba người còn lại đều là nam nên cô chỉ cần giúp đỡ một chút.


“Tê Nguyệt, giúp tìm cái búa qua đây.” Vu Lỗi, người gần cô nhất, dựng cọc lên, mấy người còn lại cố định vị trí rồi kéo dây lều ra, hiện tại chỉ còn thiếu cái búa để đóng đinh xuống đất.


“Đến đây.” Nam Tê Nguyệt cầm cái búa qua, kéo dây để xác định vị trí rồi cố định đinh, nhanh nhẹn đóng cây đinh dài xuống.


Một phát ăn ngay.


Đất khá mềm, Nam Tê Nguyệt sờ sờ mũi, nghĩ rằng thứ này không cần búa cũng có thể dùng tay ấn xuống được.


“Tê Nguyệt, bên này.”



“Đến đây.” Nam Tê Nguyệt cầm cái búa tiếp tục gõ gõ.


Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tám người tụ tập cùng nhau nướng xiên và trò chuyện. Mặc dù còn chưa quen thân nhưng có máy quay xung quanh nên mọi người nói chuyện đều rất tự nhiên. Nam Tê Nguyệt cũng dần dần hòa nhập với họ, thỉnh thoảng bị chọc cười.


Thời tiết lúc này thực ra không thể gọi là gió nhẹ nắng đẹp, chỉ thấy được một chút ánh nắng le lói. Một cơn gió thổi qua vẫn có thể khiến người ta lạnh đến run rẩy.


Vu Lỗi ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng cô sụt sịt mũi, quay đầu nhìn, sau đó đứng dậy lấy ra một chiếc chăn từ trong lều: “Tôi thấy cô khá sợ lạnh, đắp vào đi, cẩn thận đừng để bị cảm.”


Nam Tê Nguyệt nhận lấy và cảm ơn.


Giống như mấy kỳ trước cô đã xem, chương trình này chủ yếu là để ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau. Mấy người tụ tập cùng nhau nói chuyện, chơi game là hết một kỳ.


Có thể xem là một chương trình chữa lành.


Mục đích của chương trình khá tốt, tiếc là kinh phí không đủ, khách mời không đủ độ hot nên lượng người xem cũng giảm dần.


Đến chập tối, có người đề nghị một trò chơi nhỏ mới, người thua phải biểu diễn một tiết mục. Nam Tê Nguyệt không hiểu lắm, cho đến khi thua mới biết đó là một mánh khóe nhỏ của các thành viên cố định để trêu chọc các khách mời. Thế là, theo sự mong đợi của mọi người, cả ba khách mời đều phải biểu diễn một tiết mục.


Hai người trước đó đều đã hát, Nam Tê Nguyệt hắng giọng, nghĩ rằng đám người này chắc chắn sẽ không biết thưởng thức giọng hát tuyệt vời của mình nên đành phải cởi chiếc áo khoác lông vũ dày cộm ra đứng dậy, yêu cầu đạo diễn bật một bản nhạc. Rồi trên thảo nguyên bao la, dưới làn gió đêm mát rượi, cô bắt đầu múa uyển chuyển.


Sau khi ghi hình xong cô lại phải thức đêm để về Bắc Thành. Có lẽ lại bị cảm lạnh, trên đường đi cô liên tục hắt hơi.



Tiểu Linh Đang đưa cho cô khăn giấy, nghĩ đến màn biểu diễn của cô trong chương trình, khẽ nói: “Chị, đoạn múa đó của chị thật sự tuyệt vời. Nếu trailer tập sau mà cắt đoạn đó bỏ vào, tập chị tham gia đảm bảo tỷ suất người xem sẽ tăng vọt!”


Nam Tê Nguyệt sụt sịt mũi, cầm thẻ lên máy bay đi qua xếp hàng kiểm tra an ninh: “Sớm biết sẽ bị cảm chị cũng học họ hát một bài cho xong.”


Khóe miệng Tiểu Linh Đang giật giật: “Lần đầu tiên em thấy một nữ ngôi sao muốn tự bóc phốt mình.”


“Sao chứ!” Nam Tê Nguyệt phản đối, “Giọng hát của tiên nữ, người phàm không hiểu được đâu.”


Giày nam nữ
“Vâng, vâng, không hiểu.” Tiểu Linh Đang qua loa đáp lại hai câu.


Sau khi lên máy bay, Nam Tê Nguyệt gửi thông tin chuyến bay cho Lục Bắc Đình rồi bật chế độ máy bay. Giọng mũi ngày càng nặng, cô đã uống thuốc cảm trước khi đi, lúc này đang buồn ngủ, không ngờ một giấc ngủ dậy máy bay đã hạ cánh.


Đêm khuya, hiếm khi Khải Ni có lương tâm cử xe đến đón, Nam Tê Nguyệt không lên xe, làm động tác “khóa miệng” với Tiểu Linh Đang.


Tiểu Linh Đang gật đầu lia lịa: “Biết rồi, biết rồi, kín như bưng mà, em hiểu!”


Nhìn tài xế lái xe đi, Nam Tê Nguyệt sờ trán hơi nóng, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông mà cô có chút nhớ nhung.


Lục Bắc Đình đi từ trong đám đông ra, tay cầm một chiếc túi sưởi tay, là hình con mèo dễ thương. Nam Tê Nguyệt bật cười, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho anh một tấm ảnh.


Người đàn ông nào lại cầm túi sưởi tay hình con mèo ra sân bay đón người chứ.



Khoảng cách ngày càng gần, đang định mở miệng nói chuyện, ai ngờ mũi lại ngứa, cô rất bất ngờ chào anh bằng một cái hắt hơi: “Ách xì… cái đó… sao xe của anh lại đỗ ở bên kia?”


Lục Bắc Đình đưa túi sưởi qua, chạm vào những đốt ngón tay lạnh ngắt của cô, lông mày nhíu chặt: “Sao lại lạnh như vậy? Bị cảm rồi à?”


“À, Đông Thành mà, lạnh lắm.” Nam Tê Nguyệt chột dạ, không nói rõ nguyên nhân bị cảm.


“Tôi vừa đến, phía trước khá tắc nên không tiện quay đầu xe qua.” Lục Bắc Đình ấn mũ cô xuống, ngón tay chạm vào da cô, đột nhiên muốn tháo chiếc khẩu trang đó ra.


Khẽ thở dài, anh kiềm chế hành động, cánh tay đưa lên vòng qua vai cô đi thẳng sang bên kia đường.


Sao lại dễ bị bệnh như vậy.


Lục Bắc Đình nghĩ suốt cả quãng đường.


Anh đột nhiên không nói gì, Nam Tê Nguyệt cũng không biết anh bị làm sao.


Ngồi ở ghế phụ, cô sụt sịt mũi, cổ họng bắt đầu ngứa, thỉnh thoảng ho một tiếng.


“Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sẽ không làm chậm tiến độ quay phim đâu, yên tâm.” Lục Bắc Đình bật đèn xi-nhan, lái xe vào một con đường khác.


Nam Tê Nguyệt không từ chối, tình trạng hiện tại của cô đúng là không thích hợp để tiếp tục quay phim.



Cô rất quý trọng cơ thể của mình, biết rằng làm việc quá sức sẽ mang lại hậu quả gì. Chỉ là cô cảm thấy mình đã rất cẩn thận rồi, không ngờ vẫn dễ dàng bị cảm như vậy.


Đầu óc mê man, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi Lục Bắc Đình tháo dây an toàn của cô và đưa tay lên trán cô mới tỉnh dậy.


“Bị sốt rồi, tôi đưa em đến bệnh viện.” Lục Bắc Đình định thắt lại dây an toàn cho cô.


Nam Tê Nguyệt nghe thấy hai từ “bệnh viện” liền phản xạ có điều kiện nắm lấy cánh tay đang giơ ngang của anh, vùng vẫy: “Không đi bệnh viện, tôi không muốn.”


Ánh đèn trong xe mờ ảo, Lục Bắc Đình đối diện với đôi mắt hơi đỏ của cô, tim như bị cái gì đó đâm mạnh: “Được, vậy về nhà trước.”


“Về đâu?” Nam Tê Nguyệt không biết anh nói là nhà nào.


“Về nhà, về nhà của chúng ta.” Lục Bắc Đình v**t v* đuôi mắt cô, sự dịu dàng trong mắt đã tràn ra khỏi khóe mi.


Nam Tê Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, qua cửa sổ xe mới nhận ra đây là biệt thự Trác Nguyệt. Sau khi xuống xe, cô đứng tại chỗ do dự một lúc, cho đến khi anh nắm tay mình mới cứng đờ bước đi.


Lúc bị bệnh cô chỉ muốn về nhà của mình.


Nhưng bây giờ hình như cô không hề kháng cự việc đi theo Lục Bắc Đình.


Nhà của chúng ta sao.


Nam Tê Nguyệt ngẩn người nhìn người đàn ông này.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 36
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...