Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 16
70@-
Chuyến bay từ London về Bắc Thành hạ cánh lúc 7 giờ 30 tối. Nam Tê Nguyệt đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn kín mít, đôi tay đeo găng giơ cao một tấm biển nhỏ đợi ở cổng đón số một. Trên tấm biển viết: “Chào mừng Đại Cam và Đậu Đậu trở về với vòng tay Tổ quốc”.
Dòng người đông đúc lần lượt ùa ra, Nam Tê Nguyệt cố gắng tìm kiếm bóng dáng một lớn một nhỏ, ngoài tâm trạng phấn khích dâng trào thì phần nhiều là sự căng thẳng.
Dù sao thì lát nữa người cô sắp gặp ngoài Giản Cam ra còn có đứa con trai nuôi mà cô chưa từng gặp mặt.
Năm đầu tiên quen Giản Cam, Nam Tê Nguyệt và cô ấy vẫn chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần. Sau này không biết đã chạm đến điểm nào mà qua lại vài lần lại phát hiện ra cả hai hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Cách một mạng Internet, cách một quốc gia, đây đã là năm thứ 7 họ trở thành tri kỷ.
Đám đông ồn ào, tiếng gọi nhau của người thân bạn bè đã đón được người thành công hòa cùng tiếng loa phát thanh chất lượng cao. Nam Tê Nguyệt đợi một lúc, rảnh tay lấy điện thoại ra gửi đặc điểm trang phục của mình cho Giản Cam.
Không lâu sau, cách đó không xa, một cặp mẹ con mặc đồ đôi màu đỏ đang đi về phía này.
Hai người ăn mặc sành điệu khiến đám đông qua lại không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, đặc biệt là cậu bé kéo chiếc vali đi bên cạnh người phụ nữ, tỷ lệ người ngoái đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Trái ngược với khí chất của mình, vừa mở miệng cô ấy đã càu nhàu: “Sao con nói nhiều thế! Người phụ nữ xinh đẹp đội mũ đen, khẩu trang đen, áo phao màu kaki phối với khăn quàng màu caramel chính là mẹ nuôi của con! Mau tìm đi!”
Cậu bé bị mắng thì ngơ ra, đầy dấu hỏi trên mặt: “Màu kaki là màu gì ạ? Màu caramel là màu gì? Mẹ ơi, mẹ không thể nói tiếng người được sao, con mới 6 tuổi, không phải 60 tuổi, con không hiểu!”
Tiếng Trung của cậu bé rất tốt nhưng lại pha chút âm điệu nước ngoài.
“Vậy thì tìm người cầm tấm biển, trên tấm biển có tên con đấy.” Người phụ nữ thở dài một hơi, nheo mắt đi về phía cổng ra số một.
Chỉ trách lúc ra ngoài vội quá không mang kính áp tròng, hiện tại chỉ có thể dựa vào đôi mắt của một đứa trẻ 6 tuổi không phân biệt được màu kaki và màu caramel.
“Mẹ ơi, vậy con tên là Giản Nguyên Tiêu hay Giản Đậu? Về nước rồi có được gọi tên tiếng Anh nữa không ạ?” Cậu bé vừa thở dài vừa nghiêm túc tìm kiếm, có vẻ như lười hỏi thêm tấm biển là cái gì.
Đi được vài bước, dường như đã khóa được mục tiêu nào đó, chưa đợi người phụ nữ trả lời câu hỏi cậu bé đã vui mừng reo lên: “Mẹ ơi, Mẹ ơi, con tìm thấy mẹ Nguyệt rồi!”
“Ở đâu? Ở đâu?” Giản Cam cận bốn độ, cố hết sức tập trung tròng mắt.
“Ở kia! Có người đang giơ quả chanh to tướng!” Đậu Đậu xác nhận không nhầm, phấn khích đến mức bỏ rơi mẹ ruột, chạy như bay về phía mẹ nuôi của mình.
Tấm biển được Nam Tê Nguyệt đặt làm từ sớm rất công phu, ngoài chữ viết còn có hình hoạt hình của quả chanh và hạt đậu.
“Mẹ Nguyệt! Đậu Đậu đến rồi đây!” Hành khách đã tản đi gần hết, cậu bé chạy không gặp chút trở ngại nào, tiếng gọi vang vọng khắp đại sảnh.
Nam Tê Nguyệt nghe thấy tiếng gọi trước rồi mới khóa chặt tầm mắt, sau khi xác định người ở phía xa chính là Giản Cam, cô dời mắt xuống dưới, vui vẻ bắt chước dáng vẻ của Đậu Đậu mà lao ra.
“A a a a, con trai của mẹ ơi!” Nam Tê Nguyệt trượt một bước lao tới ôm chầm lấy Đậu Đậu, một lớn một nhỏ va vào nhau cười toe toét.
Khóe miệng Giản Cam giật giật, cảm thấy màn nhận người thân quy mô lớn này có chút mất mặt, đứng yên tại chỗ chờ cảm xúc của họ lắng xuống.
“Nam Tê Nguyệt?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trái, giọng điệu mang một chút nghi ngờ. Ngay lúc cô nghe tiếng quay đầu lại, anh nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Đâu ra đứa con trai lớn như vậy?”
Có lẽ anh nên hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây trước, nhưng nhìn thấy cảnh tượng “mẹ con” gặp nhau vui vẻ này, anh thực sự không nhịn được mà trêu chọc.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người khi nghe thấy giọng nói, sau khi quay đầu lại nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì hoàn toàn đơ máy.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Tại sao Lục Bắc Đình lại xuất hiện ở đây?
Một lúc sau, cô dường như nhớ ra điều gì đó, dưới ánh mắt của Đậu Đậu trong lòng, cô cười một tiếng: “Ha, lâu rồi không gặp.”
Lục Bắc Đình nheo mắt cười: “Đúng là lâu rồi không gặp.”
Có lẽ ánh mắt này quá nóng bỏng, Nam Tê Nguyệt không kịp né tránh, ho nhẹ một tiếng rồi đặt Đậu Đậu xuống: “Anh cũng vừa xuống máy bay à?”
Thấy anh cứ nhìn Đậu Đậu, Nam Tê Nguyệt giải thích: “Bạn tôi vừa về nước, tôi đến đón.”
“Ừm, tôi thấy rồi.” Lục Bắc Đình nhìn cậu bé đang nép sát bên cô, giọng nói dịu đi một chút: “Con nuôi à?”
Nhắc đến con nuôi, Nam Tê Nguyệt không kìm được nụ cười, gật đầu nói: “Ừm, nhận miễn phí đấy, đáng yêu không?”
Lục Bắc Đình: “…”
Đậu Đậu ngước nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không dám động đậy, tay nhỏ níu chặt áo phao của Nam Tê Nguyệt, dường như để che giấu sự căng thẳng của mình.
Lục Bắc Đình cúi mắt nhìn một lúc, luôn cảm thấy đứa trẻ này trông giống ai đó.
“Chắc có người đến đón anh rồi chứ?” Nam Tê Nguyệt thấy anh không động đậy bèn lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Lục Bắc Đình vừa nghe đã biết ý cô là đuổi anh đi, lúc thu lại ánh mắt không quên dặn dò: “Không phải mai có việc sao? Tối nay ngủ sớm đi, đừng phấn khích quá.”
Nam Tê Nguyệt cong mày: “Okie.”
Người đã đi rồi, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm. Giản Cam bước tới, hất cằm: “Tiểu Nguyệt, người đàn ông của cậu đúng là cực phẩm trong cực phẩm đấy!”
“Cũng tàm tạm, chỉ là không thân lắm.” Nam Tê Nguyệt xua tay, cúi xuống bế Đậu Đậu lên lại, tươi cười rạng rỡ: “Nói gì đến đàn ông chứ, đi với tớ, mời hai người một bữa thịnh soạn!”
“Chỉ là cảm thấy hơi giống ai đó.” Giản Cam vừa theo sau vừa lẩm bẩm một câu.
Trở về Lục Giang Danh Thành, bữa ăn thịnh soạn mà Nam Tê Nguyệt đặt vừa hay được giao lên lầu. Giản Cam sau một ngày mệt mỏi trên máy bay, cởi áo khoác ra liền ngã đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ, nhắm mắt lại giả chết.
Đậu Đậu ngoan ngoãn đứng trên ghế giúp Nam Tê Nguyệt lấy các nguyên liệu lẩu trong hộp thức ăn ra bày biện gọn gàng. Cậu bé lớn lên ở nước ngoài lần đầu tiên được ăn lẩu, mở ra cánh cửa tò mò, miệng nhỏ không ngừng hỏi: “Đây là cái gì? Cái này là cái gì ạ?”
Nam Tê Nguyệt không hề phiền lòng mà giải thích từng thứ một, khóe miệng từ lúc gặp Đậu Đậu đến giờ chưa từng hạ xuống: “Mẹ con thật xấu, sao lại không đưa con đi ăn lẩu bao giờ.”
“Đúng đó!” Đậu Đậu chống hai tay lên hông, “Mẹ lười chết đi được!”
Giản Cam đang giả chết giơ một cánh tay lên phản đối: “Mẹ nghe thấy đấy nhé.”
Đậu Đậu run rẩy: “Mẹ Nguyệt cứu con.”
“Yên tâm, mẹ nuôi che chở cho con.” Nam Tê Nguyệt phấn khích đến mức cảm thấy mình đang bay trên mây, sau khi xử lý gần xong nguyên liệu liền gọi to: “Cam à, mau bò dậy đi rửa tay đi, con trai cậu sắp chết đói rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, phát ra một giọng sữa nhỏ nhẹ: “Đói chết mất thôi.”
Người trên sofa không hề động đậy.
“Giản Tiểu Cam!” Nam Tê Nguyệt gầm lên.
Giản Cam: “…”
Thở dài một tiếng, cô ấy lẳng lặng bò dậy, tiện thể ngoắc tay ra hiệu cho Đậu Đậu lại cùng rửa.
Đậu Đậu nhe hai hàm răng, giơ ngón tay cái tán thưởng Nam Tê Nguyệt.
“Ở sân bay tớ đã nghe rồi, chồng cậu nói ngày mai cậu còn có việc, tối nay chúng ta ăn xong thì nghỉ ngơi, thu lại tâm trạng phấn khích, đợi khi nào cậu rảnh chúng ta lại đi chơi.” Giản Cam ngồi vào bàn, pha cho Đậu Đậu một chén nước chấm không cay, ngửi mùi lẩu quen thuộc, dường như chìm vào ký ức nào đó, thở dài một hơi mới từ từ cầm đũa lên.
“Hai từ ‘chồng cậu’ sao nghe thấy kỳ kỳ.” Nam Tê Nguyệt gắp cho Đậu Đậu một ít rau xanh, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cậu bé liền trừng mắt lại: “Không ăn rau xanh là không cao được đâu.”
Giản Cam bị viên thịt trong miệng làm nóng đến mức phải hà hơi liên tục, nghe thấy lời này liền cười khúc khích: “Nghe vài lần là quen thôi, cách hiệu quả nhất là chính cậu cũng gọi nhiều vào.”
“Cậu có dự định gì?” Nam Tê Nguyệt trực tiếp bỏ qua chủ đề này, “Ngày mai là sinh nhật 6 tuổi Đậu Đậu, có muốn tìm cho nó một trường mẫu giáo không?”
Đậu Đậu nghe thấy mình sắp đến sinh nhật mình thì ngẩng đầu lên cười ngây ngô.
“Tìm trường mẫu giáo?” Giản Cam trừng lớn mắt, “Tớ đưa nó về là để cho nó vào lớp một.”
Nam Tê Nguyệt nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc: “Hiện tại lớp một đã học học kỳ hai rồi, Đậu Đậu mới tốt nghiệp mầm non, trường nào nhận? Hơn nữa cậu vừa về, đã làm xong các giấy tờ liên quan chưa?”
Nam Tê Nguyệt cười ha hả: “IQ của con trai tớ thừa sức đè bẹp mấy học sinh tiểu học đó! Hộ khẩu vốn dĩ đã ở Bắc Thành này, giấy tờ cũng đã làm xong từ lâu rồi, tớ còn mua một căn hộ ở ngay cạnh nhà cậu nữa đấy, chỉ là chưa sửa sang thôi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Đậu Đậu bị hơi lẩu xông lên mũi, hít hít mũi, lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn hai bà mẹ của mình cãi nhau.
“Cậu cứ yên tâm ở nhà tớ, khi nào nhà bên cạnh sửa xong thì cậu chuyển qua. Sau ngày mai tớ phải vào đoàn làm phim rồi, chắc sẽ bận không về được.” Nam Tê Nguyệt bị cay đến sặc ho một tiếng, nhận lấy tờ giấy ăn Giản Cam đưa qua lau lau.
“Tớ cũng nghĩ vậy, yên tâm, làm chị em bảy năm, tớ nhất định sẽ coi nhà cậu như nhà mình.” Giản Cam ăn rất đã, gắp từng miếng thịt lớn bỏ vào miệng, thỉnh thoảng gắp một ít thịt vào bát của Đậu Đậu nhưng lại bị Đậu Đậu lén lút gạt sang một bên.
Đậu Đậu cắn hàm răng sữa, âm thầm thở dài, trong thế giới nội tâm không ngừng phản kháng “không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ”.
Nhưng tại sao người mẹ thân yêu của cậu lần nào cũng gắp thịt mỡ cho cậu!
Đậu Đậu cạn lời luôn.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chuyến bay từ London về Bắc Thành hạ cánh lúc 7 giờ 30 tối. Nam Tê Nguyệt đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn kín mít, đôi tay đeo găng giơ cao một tấm biển nhỏ đợi ở cổng đón số một. Trên tấm biển viết: “Chào mừng Đại Cam và Đậu Đậu trở về với vòng tay Tổ quốc”.
Dòng người đông đúc lần lượt ùa ra, Nam Tê Nguyệt cố gắng tìm kiếm bóng dáng một lớn một nhỏ, ngoài tâm trạng phấn khích dâng trào thì phần nhiều là sự căng thẳng.
Dù sao thì lát nữa người cô sắp gặp ngoài Giản Cam ra còn có đứa con trai nuôi mà cô chưa từng gặp mặt.
Năm đầu tiên quen Giản Cam, Nam Tê Nguyệt và cô ấy vẫn chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần. Sau này không biết đã chạm đến điểm nào mà qua lại vài lần lại phát hiện ra cả hai hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Cách một mạng Internet, cách một quốc gia, đây đã là năm thứ 7 họ trở thành tri kỷ.
Đám đông ồn ào, tiếng gọi nhau của người thân bạn bè đã đón được người thành công hòa cùng tiếng loa phát thanh chất lượng cao. Nam Tê Nguyệt đợi một lúc, rảnh tay lấy điện thoại ra gửi đặc điểm trang phục của mình cho Giản Cam.
Không lâu sau, cách đó không xa, một cặp mẹ con mặc đồ đôi màu đỏ đang đi về phía này.
Hai người ăn mặc sành điệu khiến đám đông qua lại không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, đặc biệt là cậu bé kéo chiếc vali đi bên cạnh người phụ nữ, tỷ lệ người ngoái đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Trái ngược với khí chất của mình, vừa mở miệng cô ấy đã càu nhàu: “Sao con nói nhiều thế! Người phụ nữ xinh đẹp đội mũ đen, khẩu trang đen, áo phao màu kaki phối với khăn quàng màu caramel chính là mẹ nuôi của con! Mau tìm đi!”
Cậu bé bị mắng thì ngơ ra, đầy dấu hỏi trên mặt: “Màu kaki là màu gì ạ? Màu caramel là màu gì? Mẹ ơi, mẹ không thể nói tiếng người được sao, con mới 6 tuổi, không phải 60 tuổi, con không hiểu!”
Tiếng Trung của cậu bé rất tốt nhưng lại pha chút âm điệu nước ngoài.
“Vậy thì tìm người cầm tấm biển, trên tấm biển có tên con đấy.” Người phụ nữ thở dài một hơi, nheo mắt đi về phía cổng ra số một.
Chỉ trách lúc ra ngoài vội quá không mang kính áp tròng, hiện tại chỉ có thể dựa vào đôi mắt của một đứa trẻ 6 tuổi không phân biệt được màu kaki và màu caramel.
“Mẹ ơi, vậy con tên là Giản Nguyên Tiêu hay Giản Đậu? Về nước rồi có được gọi tên tiếng Anh nữa không ạ?” Cậu bé vừa thở dài vừa nghiêm túc tìm kiếm, có vẻ như lười hỏi thêm tấm biển là cái gì.
Đi được vài bước, dường như đã khóa được mục tiêu nào đó, chưa đợi người phụ nữ trả lời câu hỏi cậu bé đã vui mừng reo lên: “Mẹ ơi, Mẹ ơi, con tìm thấy mẹ Nguyệt rồi!”
“Ở đâu? Ở đâu?” Giản Cam cận bốn độ, cố hết sức tập trung tròng mắt.
“Ở kia! Có người đang giơ quả chanh to tướng!” Đậu Đậu xác nhận không nhầm, phấn khích đến mức bỏ rơi mẹ ruột, chạy như bay về phía mẹ nuôi của mình.
Tấm biển được Nam Tê Nguyệt đặt làm từ sớm rất công phu, ngoài chữ viết còn có hình hoạt hình của quả chanh và hạt đậu.
“Mẹ Nguyệt! Đậu Đậu đến rồi đây!” Hành khách đã tản đi gần hết, cậu bé chạy không gặp chút trở ngại nào, tiếng gọi vang vọng khắp đại sảnh.
Nam Tê Nguyệt nghe thấy tiếng gọi trước rồi mới khóa chặt tầm mắt, sau khi xác định người ở phía xa chính là Giản Cam, cô dời mắt xuống dưới, vui vẻ bắt chước dáng vẻ của Đậu Đậu mà lao ra.
“A a a a, con trai của mẹ ơi!” Nam Tê Nguyệt trượt một bước lao tới ôm chầm lấy Đậu Đậu, một lớn một nhỏ va vào nhau cười toe toét.
Khóe miệng Giản Cam giật giật, cảm thấy màn nhận người thân quy mô lớn này có chút mất mặt, đứng yên tại chỗ chờ cảm xúc của họ lắng xuống.
“Nam Tê Nguyệt?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trái, giọng điệu mang một chút nghi ngờ. Ngay lúc cô nghe tiếng quay đầu lại, anh nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Đâu ra đứa con trai lớn như vậy?”
Có lẽ anh nên hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây trước, nhưng nhìn thấy cảnh tượng “mẹ con” gặp nhau vui vẻ này, anh thực sự không nhịn được mà trêu chọc.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người khi nghe thấy giọng nói, sau khi quay đầu lại nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì hoàn toàn đơ máy.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Tại sao Lục Bắc Đình lại xuất hiện ở đây?
Một lúc sau, cô dường như nhớ ra điều gì đó, dưới ánh mắt của Đậu Đậu trong lòng, cô cười một tiếng: “Ha, lâu rồi không gặp.”
Lục Bắc Đình nheo mắt cười: “Đúng là lâu rồi không gặp.”
Có lẽ ánh mắt này quá nóng bỏng, Nam Tê Nguyệt không kịp né tránh, ho nhẹ một tiếng rồi đặt Đậu Đậu xuống: “Anh cũng vừa xuống máy bay à?”
Thấy anh cứ nhìn Đậu Đậu, Nam Tê Nguyệt giải thích: “Bạn tôi vừa về nước, tôi đến đón.”
“Ừm, tôi thấy rồi.” Lục Bắc Đình nhìn cậu bé đang nép sát bên cô, giọng nói dịu đi một chút: “Con nuôi à?”
Nhắc đến con nuôi, Nam Tê Nguyệt không kìm được nụ cười, gật đầu nói: “Ừm, nhận miễn phí đấy, đáng yêu không?”
Lục Bắc Đình: “…”
Đậu Đậu ngước nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không dám động đậy, tay nhỏ níu chặt áo phao của Nam Tê Nguyệt, dường như để che giấu sự căng thẳng của mình.
Lục Bắc Đình cúi mắt nhìn một lúc, luôn cảm thấy đứa trẻ này trông giống ai đó.
“Chắc có người đến đón anh rồi chứ?” Nam Tê Nguyệt thấy anh không động đậy bèn lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Lục Bắc Đình vừa nghe đã biết ý cô là đuổi anh đi, lúc thu lại ánh mắt không quên dặn dò: “Không phải mai có việc sao? Tối nay ngủ sớm đi, đừng phấn khích quá.”
Nam Tê Nguyệt cong mày: “Okie.”
Người đã đi rồi, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm. Giản Cam bước tới, hất cằm: “Tiểu Nguyệt, người đàn ông của cậu đúng là cực phẩm trong cực phẩm đấy!”
“Cũng tàm tạm, chỉ là không thân lắm.” Nam Tê Nguyệt xua tay, cúi xuống bế Đậu Đậu lên lại, tươi cười rạng rỡ: “Nói gì đến đàn ông chứ, đi với tớ, mời hai người một bữa thịnh soạn!”
“Chỉ là cảm thấy hơi giống ai đó.” Giản Cam vừa theo sau vừa lẩm bẩm một câu.
Trở về Lục Giang Danh Thành, bữa ăn thịnh soạn mà Nam Tê Nguyệt đặt vừa hay được giao lên lầu. Giản Cam sau một ngày mệt mỏi trên máy bay, cởi áo khoác ra liền ngã đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ, nhắm mắt lại giả chết.
Đậu Đậu ngoan ngoãn đứng trên ghế giúp Nam Tê Nguyệt lấy các nguyên liệu lẩu trong hộp thức ăn ra bày biện gọn gàng. Cậu bé lớn lên ở nước ngoài lần đầu tiên được ăn lẩu, mở ra cánh cửa tò mò, miệng nhỏ không ngừng hỏi: “Đây là cái gì? Cái này là cái gì ạ?”
Nam Tê Nguyệt không hề phiền lòng mà giải thích từng thứ một, khóe miệng từ lúc gặp Đậu Đậu đến giờ chưa từng hạ xuống: “Mẹ con thật xấu, sao lại không đưa con đi ăn lẩu bao giờ.”
“Đúng đó!” Đậu Đậu chống hai tay lên hông, “Mẹ lười chết đi được!”
Giản Cam đang giả chết giơ một cánh tay lên phản đối: “Mẹ nghe thấy đấy nhé.”
Đậu Đậu run rẩy: “Mẹ Nguyệt cứu con.”
“Yên tâm, mẹ nuôi che chở cho con.” Nam Tê Nguyệt phấn khích đến mức cảm thấy mình đang bay trên mây, sau khi xử lý gần xong nguyên liệu liền gọi to: “Cam à, mau bò dậy đi rửa tay đi, con trai cậu sắp chết đói rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, phát ra một giọng sữa nhỏ nhẹ: “Đói chết mất thôi.”
Người trên sofa không hề động đậy.
“Giản Tiểu Cam!” Nam Tê Nguyệt gầm lên.
Giản Cam: “…”
Thở dài một tiếng, cô ấy lẳng lặng bò dậy, tiện thể ngoắc tay ra hiệu cho Đậu Đậu lại cùng rửa.
Đậu Đậu nhe hai hàm răng, giơ ngón tay cái tán thưởng Nam Tê Nguyệt.
“Ở sân bay tớ đã nghe rồi, chồng cậu nói ngày mai cậu còn có việc, tối nay chúng ta ăn xong thì nghỉ ngơi, thu lại tâm trạng phấn khích, đợi khi nào cậu rảnh chúng ta lại đi chơi.” Giản Cam ngồi vào bàn, pha cho Đậu Đậu một chén nước chấm không cay, ngửi mùi lẩu quen thuộc, dường như chìm vào ký ức nào đó, thở dài một hơi mới từ từ cầm đũa lên.
“Hai từ ‘chồng cậu’ sao nghe thấy kỳ kỳ.” Nam Tê Nguyệt gắp cho Đậu Đậu một ít rau xanh, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cậu bé liền trừng mắt lại: “Không ăn rau xanh là không cao được đâu.”
Giản Cam bị viên thịt trong miệng làm nóng đến mức phải hà hơi liên tục, nghe thấy lời này liền cười khúc khích: “Nghe vài lần là quen thôi, cách hiệu quả nhất là chính cậu cũng gọi nhiều vào.”
“Cậu có dự định gì?” Nam Tê Nguyệt trực tiếp bỏ qua chủ đề này, “Ngày mai là sinh nhật 6 tuổi Đậu Đậu, có muốn tìm cho nó một trường mẫu giáo không?”
Đậu Đậu nghe thấy mình sắp đến sinh nhật mình thì ngẩng đầu lên cười ngây ngô.
“Tìm trường mẫu giáo?” Giản Cam trừng lớn mắt, “Tớ đưa nó về là để cho nó vào lớp một.”
Nam Tê Nguyệt nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc: “Hiện tại lớp một đã học học kỳ hai rồi, Đậu Đậu mới tốt nghiệp mầm non, trường nào nhận? Hơn nữa cậu vừa về, đã làm xong các giấy tờ liên quan chưa?”
Nam Tê Nguyệt cười ha hả: “IQ của con trai tớ thừa sức đè bẹp mấy học sinh tiểu học đó! Hộ khẩu vốn dĩ đã ở Bắc Thành này, giấy tờ cũng đã làm xong từ lâu rồi, tớ còn mua một căn hộ ở ngay cạnh nhà cậu nữa đấy, chỉ là chưa sửa sang thôi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Đậu Đậu bị hơi lẩu xông lên mũi, hít hít mũi, lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn hai bà mẹ của mình cãi nhau.
“Cậu cứ yên tâm ở nhà tớ, khi nào nhà bên cạnh sửa xong thì cậu chuyển qua. Sau ngày mai tớ phải vào đoàn làm phim rồi, chắc sẽ bận không về được.” Nam Tê Nguyệt bị cay đến sặc ho một tiếng, nhận lấy tờ giấy ăn Giản Cam đưa qua lau lau.
“Tớ cũng nghĩ vậy, yên tâm, làm chị em bảy năm, tớ nhất định sẽ coi nhà cậu như nhà mình.” Giản Cam ăn rất đã, gắp từng miếng thịt lớn bỏ vào miệng, thỉnh thoảng gắp một ít thịt vào bát của Đậu Đậu nhưng lại bị Đậu Đậu lén lút gạt sang một bên.
Đậu Đậu cắn hàm răng sữa, âm thầm thở dài, trong thế giới nội tâm không ngừng phản kháng “không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ”.
Nhưng tại sao người mẹ thân yêu của cậu lần nào cũng gắp thịt mỡ cho cậu!
Đậu Đậu cạn lời luôn.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 16
10.0/10 từ 29 lượt.