Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 138

68@-

Cuối tháng hai dương lịch, Nam Tê Nguyệt lại vào đoàn phim. Lần này nhận một bộ phim trinh thám cổ trang tên là “Hạc Lệ Kinh Hoa”, nội dung hack não, may mắn thay vai diễn của cô là một tiểu thư thông minh, đầu óc linh hoạt nhưng hiền lành yếu đuối, không cần treo dây cáp bay lượn trên trời nữa.


Nhưng lời thoại rất nhiều, kịch bản chi chít toàn là lời thoại của cô.


Lần vào đoàn phim này ít nhất cũng phải quay ba tháng, và địa điểm quay vẫn là phim trường cổ trang ở Giang Thành.


Nơi cũ, Nam Tê Nguyệt khá quen thuộc.


Chỉ là lần này thật sự phải xa Lục Bắc Đình nhiều ngày.


Phim mới của Dung Ngộ cũng đã bắt đầu quay nhưng địa điểm quay là ở nước ngoài, Lục Bắc Đình được mời chỉ đạo quay phim chắc chắn cũng sẽ vào đoàn. Ngoài ra anh cũng đang lên kế hoạch chuẩn bị phim mới cho năm nay, trừ những việc này, còn phải xử lý các nghiệp vụ của công ty Bắc Nam.


Công việc chồng chất nên lần này không thể như trước đây, hễ nhớ Nam Tê Nguyệt là ngồi máy bay riêng đi tìm người.


Năm mới bắt đầu, mọi người lần lượt đi vào quỹ đạo mở ra chương mới của cuộc đời.


Thời gian trôi qua trong nháy mắt đã đến tháng tư dương lịch, phim của Dung Ngộ kết thúc, phim mới của Lục Bắc Đình cũng bắt đầu vào giai đoạn tuyển chọn diễn viên, trong đó có một vai anh muốn giao cho Nam Tê Nguyệt nhưng lịch trình của Nam Tê Nguyệt đã kín nên đành thôi.


Anh cầm bản tóm tắt nhân vật, suy nghĩ lan man, nghĩ rằng chậm nhất là năm sau nhất định phải để Nam Tê Nguyệt trở thành nữ chính trong phim của mình.


Trong lòng anh, Nam Tê Nguyệt luôn là nữ chính xuất sắc nhất của anh, một ngày nào đó anh sẽ tự tay đưa cô l*n đ*nh cao.


Sau Thanh minh, việc tuyển chọn diễn viên cho phim của Lục Bắc Đình đã được quyết định, nhưng do nhiều lý do, thời gian quay được định vào cuối tháng này. Dung Ngộ đại diện cho Dung thị rót thêm vốn đầu tư, mấy ngày nay không ít lần lượn lờ trước mặt Lục Bắc Đình.



“Tối mai có một buổi đấu giá, đi không?” Dung Ngộ nhiệt tình mời.


Lục Bắc Đình đầu cũng không ngẩng lên: “Không đi.”


“Chậc, thế thì không có ý nghĩa gì rồi, cậu và Tê Nguyệt…” Anh ta dừng lại một chút, đổi cách xưng hô, “Cậu và chị dâu đã lâu không gặp rồi, đi mua một viên ngọc bích kim cương gì đó làm quà tặng cô ấy cho cô ấy vui đi.”


Đề nghị này của Dung Ngộ rất chu đáo.


Chỉ cần liên quan đến Nam Tê Nguyệt, Lục Bắc Đình gần như không do dự mà đồng ý: “Mấy giờ?”


Dung Ngộ vui mừng: “Tám giờ, chúng ta cùng đi, không gặp không về!”


Lục Bắc Đình nhíu mày: “Tôi mua quà cho chị dâu của cậu, cậu đi theo góp vui làm gì?”


Dung Ngộ sờ mũi: “Tôi không thể mua quà tặng người khác à?”


“Hiếm thấy.” Lục Bắc Đình đặt công việc trên tay xuống, nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý, “Cô gái nhà nào?”


Dung Ngộ: “…”


Câu này nghe quen quen.


Anh ta do dự một chút, không nói rõ: “Sau này cậu sẽ biết.”


Tám giờ, tại nhà đấu giá tư nhân ở Bắc Thành, Lục Bắc Đình và Dung Ngộ ngồi ở hàng ghế VIP, khi sắp đến giờ đấu giá, một người ngồi xuống ghế trống bên cạnh, Lục Bắc Đình nghiêng đầu nhìn một cái, bật cười: “Anh đến đây làm gì?”



Mặt Lục Bắc Đình lập tức hơi trầm xuống: “Thứ gì?”


“Còn cậu, cậu muốn gì?” Lục Du Châu cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày lại cùng Lục Bắc Đình cạnh tranh vật phẩm đấu giá.


Lục Bắc Đình thuận theo tự nhiên: “Tương Tư Nguyệt.”


Lục Du Châu nhướng mày: “Trùng hợp quá.”


Dung Ngộ kinh ngạc: “Ối, thảm rồi.”


Lục Bắc Đình híp mắt, vẻ mặt đầy khó chịu.


Một lúc sau Lục Du Châu chậm rãi bổ sung: “Trùng hợp quá, thứ tôi muốn không phải cái này.”


Lục Bắc Đình không nói nên lời quay lại ánh mắt.


Dung Ngộ: “…”


Do dự một lúc, Dung Ngộ hỏi: “Tổng giám đốc Lục muốn gì?”


Lục Du Châu hỏi lại: “Thiếu gia Dung muốn gì?”


Dung Ngộ không chút suy nghĩ: “Một món đồ trang trí bằng ngọc điêu khắc cổ.”


Lục Du Châu cười nhạt: “Tặng cho người thương?”



Dung Ngộ: “…”


Ánh mắt của Lục Bắc Đình cũng theo đó mà rơi vào người Dung Ngộ, có dò xét, có tò mò.


“Hai người tặng được, tôi không được à?” Hai người này là người từng trải, trước mặt họ anh ta giải thích chính là che đậy, thà rằng thẳng thắn thừa nhận.


Lục Du Châu nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là được, dù sao cũng ba mươi tuổi rồi. Yên tâm, vợ tôi thích ngọc bích, tối nay đến đây tùy tiện mua vài món về cho cô ấy chơi thôi, không giành với các cậu đâu.”


Dung Ngộ: “…”


Sau khi buổi đấu giá kết thúc, việc hai anh em nhà họ Lục đồng thời xuất hiện tại nhà đấu giá đã bị chụp lại. Còn có truyền thông tiết lộ Lục Bắc Đình đã vung tiền tỷ tại nhà đấu giá mua sợi dây chuyền kim cương xanh “Tương Tư Nguyệt” trị giá tám mươi triệu, không chỉ gây chấn động cả giới thượng lưu, mà giới kinh doanh và giải trí hai ngày nay cũng đã truyền tai nhau chuyện này.


Vài ngày sau, Lục Bắc Đình nhận một cuộc phỏng vấn tài chính, sau khi phỏng vấn kết thúc, phóng viên truyền thông lấy hết can đảm tận dụng cuộc phỏng vấn để đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi sợi dây chuyền kim cương xanh ‘Tương Tư Nguyệt’ mà anh đã mua mấy hôm trước là để tặng cho ai ạ? Nghe nói sợi dây chuyền này từng được chế tác cho công chúa hoàng gia Anh.”


Loại câu hỏi này thuộc về vấn đề cá nhân, theo tính cách của Lục Bắc Đình không thể trả lời trước truyền thông, phóng viên vốn dĩ cũng không hy vọng nhiều.


Nhưng Lục Bắc Đình lại nở nụ cười, thẳng thắn đối diện với ống kính, từng chữ một nói: “Tương Tư Nguyệt, tất nhiên là để tặng cho vợ của tôi.”


“Nhớ cô ấy quá, nên đành dùng Tương Tư Nguyệt này để gửi gắm nỗi tương tư.”


Trả lời xong câu hỏi này Lục Bắc Đình đã rời đi, phóng viên còn ngơ ngác chưa hoàn hồn.


Lục Bắc Đình, nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh, không chỉ lần đầu tiên trả lời câu hỏi cá nhân mà còn là cười mà trả lời!


Sau khi đoạn phỏng vấn này được tung ra, cả mạng xôn xao!



Không chỉ ăn “cẩu lương” mà còn vả mặt những kẻ trước đây nói rằng hôn nhân giới hào môn không có tình yêu đích thực.


Giang Thành vào xuân nhiều mưa, không khí ẩm ướt, Nam Tê Nguyệt sau khi tan làm trở về khách sạn nghỉ ngơi trên sofa, Tiểu Linh Đang thì vào bếp múc một bát cháo đậu đỏ đã được hẹn giờ nấu sẵn.


Căn phòng suite này là do Lục Bắc Đình đặt cho Nam Tê Nguyệt, cốt để Tiểu Linh Đang có thể chăm sóc nhu cầu của cô mọi lúc, và bát cháo đậu đỏ này cũng là do chính Lục Bắc Đình gửi từ Bắc Thành đến.


Đậu đỏ là Lục Bắc Đình mua ở siêu thị Bắc Thành, không ngại đường xa ngàn dặm gửi đến, nói rằng đậu đỏ gửi tương tư, đậu đỏ anh gửi đến chứa đựng vô vàn tình cảm nhớ nhung, đặc biệt dặn dò cô nhất định phải ăn hết.


Nam Tê Nguyệt mệt mỏi cả ngày, ôm máy tính bảng lướt video, lại tình cờ lướt trúng đoạn phỏng vấn của Lục Bắc Đình, cô tròn mắt ngồi dậy, nghe Lục Bắc Đình trả lời phóng viên mà nhất thời đỏ mặt.


Như biết Nam Tê Nguyệt sẽ xem phỏng vấn, nên người này còn cố ý nhìn vào ống kính cười một cái.


Nam Tê Nguyệt: “…”


Tiểu Linh Đang bưng cháo ra bảo cô ăn lúc còn nóng, cô chậm rãi đi đến bàn ăn, dùng tay phải đeo vòng tay hồng đậu khuấy bát cháo đậu đỏ trên bàn, nhìn mấy món đồ này, không khỏi cảm thán sâu sắc.


Lão hồ ly này diễn nhiều trò thật.


Trước tiên nói vòng tay đậu đỏ chưa đủ, rồi lại bảo “đậu đỏ chính là hạt tương tư”, chẳng thèm báo trước đã gửi hẳn mười cân đậu đỏ đến.


Mười cân đậu đỏ, ăn mãi cũng chẳng hết!


Quan trọng là ai mà ngày nào cũng ăn đậu đỏ cơ chứ?


Nam Tê Nguyệt dở khóc dở cười, tối gọi video không nhịn được mà chửi thề một câu.


Người ta tương tư đến phát bệnh, Lục Bắc Đình tương tư đến lên cơn.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 138
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...