Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 122
68@-
Bắc Thành mấy ngày nay nhiệt độ liên tục giảm, nhiệt độ thấp nhất do cục khí tượng mới công bố là âm mười bảy độ. Không khí lạnh ập đến, gió rít gào, Nam Tê Nguyệt dù ở nhà nghỉ ngơi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn gió lạnh buốt bên ngoài.
Những ngày không có lịch trình, cô nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng thực tế là đang liên lạc với biên tập viên trang web trước đó. Hôm qua vừa chốt bản thảo mới nhất, hôm nay cô bắt đầu viết truyện dài kỳ.
Sau nhiều năm, tiếp nối “Lưu Ly Hổ Phách”, tài khoản này lại một lần nữa phát hành sách mới. Sách mới vừa phát hành không lâu, những món quà nhỏ fan tặng và bình luận thúc giục ra chương mới đã ào ào tới tấp hàng trăm nghìn lượt.
Có thể tưởng tượng được “Lưu Ly Hổ Phách” đã kết thúc bao nhiêu năm thì cô đã nổi tiếng bấy nhiêu năm.
Dù sao ba mươi vạn fan trên trang web không phải là hư danh.
Sau khi đọc qua các bình luận, Nam Tê Nguyệt đăng một thông báo kèm theo một hướng dẫn đọc: “Sách mới ‘Cắn một vầng trăng’ chính thức ra mắt mọi người, đây là một câu chuyện ngọt ngào, ghi lại cuộc sống hôn nhân hàng ngày với chồng, đúng vậy, tôi đã kết hôn.”
Nói là hướng dẫn đọc, chi bằng nói, là một lời công khai.
Gấp máy tính xách tay lại, Nam Tê Nguyệt từ sofa đứng dậy, ra ngoài cảm nhận dòng khí lạnh nửa phút rồi co rúm người lại gửi tin nhắn cho Lục Bắc Đình.
Nam Tê Nguyệt: [Làm việc chú ý an toàn.]
Gần đây Lục Bắc Đình đặt trọng tâm vào phim, công việc của công ty Bắc Nam dường như chất đống không ít. Hai ngày nay sau khi hoàn thành công việc phim anh liền cùng thư ký Ngô bay sang London công tác, ít thì một hai ngày, nhiều thì ba bốn ngày.
Lục Bắc Đình không trả lời tin nhắn, trong và ngoài nước có sự chênh lệch múi giờ, giờ này chắc anh vừa tỉnh dậy hoặc đang trên đường đi làm. Nam Tê Nguyệt gõ gõ màn hình, tiếp tục gõ chữ: [Khi nào anh về vậy?]
“Người vợ bé bỏng” trong truyền thuyết, lần này Nam Tê Nguyệt xem như đã thật sự đảm nhận vai trò ấy.
Từ hôm qua đến giờ, cô cứ thỉnh thoảng lại nhớ Lục Bắc Đình, vô thức làm nũng với anh qua điện thoại, nghe thấy giọng anh là không nhịn được cười, nụ cười lan tỏa, cho đến khi cúp điện thoại vẫn còn ngây ngô cười.
Cô đang yêu.
Trong cuộc hôn nhân này, cô đang cùng Lục Bắc Đình yêu đương.
Chín giờ mười bảy phút giờ London, Lục Bắc Đình kết thúc cuộc họp liền trả lời Nam Tê Nguyệt: “Tối nay anh về.”
Là một tin nhắn thoại đầy từ tính.
Lục Bắc Đình biết cách làm cô vui.
Nam Tê Nguyệt đang vui vẻ, lại bỗng nhiên nhớ đến hai nước có sự chênh lệch múi giờ, lập tức than thở: “Vậy tối nay em qua chỗ Giản Cam ngủ.”
Lục Bắc Đình cưng chiều cười: “Được, sáng mai gặp.”
Nam Tê Nguyệt sững sờ: “Sáng?”
“Tối nay anh về là tối nay theo giờ trong nước, không phải giờ London.” Lúc đầu Lục Bắc Đình cố ý nói như vậy để tạo bất ngờ cho cô. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi áo, giọng điệu cưng chiều, “Mọi chuyện đã xử lý gần xong rồi, ba tiếng nữa anh lên máy bay.”
“Nhanh vậy đã làm việc xong rồi sao?” Nam Tê Nguyệt đúng là đánh giá thấp hiệu suất làm việc của anh, bĩu môi, “Vậy anh chú ý an toàn, anh gửi thông tin chuyến bay cho em, em sẽ cử tài xế đi đón anh.”
Lục Bắc Đình trầm giọng: “Sáng sớm trời lạnh lắm, ngủ ngon đi, không cần đến đón anh, ngoan, anh xuống máy bay sẽ trực tiếp đến Lục Giang Danh Thành đón em về.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Ngoan ngoãn, đợi anh về.” Lục Bắc Đình lại lần nữa nhấn mạnh, dẹp tan ý định sáng mai dậy sớm đi đón anh của cô.
Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Em biết rồi.”
“Anh có mang quà cho em.” Tình cảm đang nồng nàn, hai người yên lặng một lúc, dù không biết nói gì nhưng Lục Bắc Đình cũng không nỡ cúp điện thoại.
“Em không cần váy đâu.” Nam Tê Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện.
Mỗi lần tặng váy là lại gây chuyện, cuối cùng anh thì thỏa mãn, vui vẻ cả người, còn cô thì chỉ có mệt mỏi, chân tay mềm nhũn.
Lục Bắc Đình bật cười: “Không phải váy.”
“Vậy là gì?”
“Về rồi em sẽ biết.”
Nam Tê Nguyệt mím môi.
Giữ bí mật, chắc chắn không phải thứ gì tốt lành.
Tối nay Giản Cam phải tăng ca, ban đầu Nam Tê Nguyệt muốn đi đón Đậu Đậu về, nhưng nghĩ đến Lục Du Châu chắc chắn sẽ nhanh chân hơn mình, thế là gửi Wechat để xác nhận.
Lục Du Châu trả lời bằng một tin nhắn thoại, không cần đoán cũng biết là Đậu Đậu đang dùng điện thoại của anh ta.
Nam Tê Nguyệt vừa mở ra liền nghe tiếng sữa của Đậu Đậu: “Mẹ nuôi, mẹ nuôi, con là Đậu Đậu, con về nhà chơi với Lục Du Châu, mẹ nói với Đại Cam Tử nhé.”
Nam Tê Nguyệt xoa trán: “Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, Giản Cam gửi tin nhắn đến: [Đậu Đậu bị Lục Du Châu đón đi rồi.]
Nam Tê Nguyệt: [Sao tớ cảm thấy bây giờ Đậu Đậu với Lục Du Châu quan hệ ngày càng tốt vậy?]
Giản Cam: [Cảm giác đúng rồi, Đậu Đậu đã sắp chạy sang phe địch rồi.]
Nam Tê Nguyệt: [Vậy Lục Du Châu cũng khá thành công đấy.]
Giản Cam cố gắng dành thời gian trả lời tin nhắn: [Tối nay có thể tớ về hơi muộn, thiết kế có chút vấn đề nên muốn làm xong rồi mới về, khoảng tám rưỡi kết thúc, ngày mai cuối tuần tớ nghỉ ở nhà với Đậu Đậu, không muốn động đậy.]
Nam Tê Nguyệt: [Không sao, đến giờ tớ qua đón cậu cùng về Lục Giang Danh Thành, để Đậu Đậu ngủ với bố nó một đêm cũng được.]
Giản Cam: [Hôn chị em gái!]
Nam Tê Nguyệt chống cằm: [Chỉ mình cậu tăng ca à?]
Giản Cam quay đầu nhìn một cái: [Họ về gần hết rồi, còn ba bốn người.]
Nam Tê Nguyệt: [Chú ý an toàn.]
Giản Cam: [Yên tâm.]
Công ty tăng ca là chuyện thường, hơn nữa khu văn phòng trong tòa nhà tương đối an toàn, người tăng ca trong tòa nhà này cũng nhiều lắm.
Giản Cam ngẩng đầu cười một tiếng: “Trùng hợp quá, chị cũng vậy.”
“Chị Giản Cam, vậy em đi trước nhé, chị cũng về sớm đi, công việc làm không hết đâu.” Tiểu Lưu đeo cặp xong quay đầu lại quan tâm một câu.
“Được, tạm biệt.” Giản Cam dồn hết sự tập trung vào bản vẽ, di chuột xóa đi phần cảnh không ưng ý rồi làm lại từ đầu.
“Ê, anh Lý, sao anh lại quay lại rồi?” Tiểu Lưu vừa định ra ngoài đợi thang máy thì gặp Lý Tuyền quay lại công ty.
Vừa rồi anh ta cũng là một trong số những người tăng ca, nhưng người tức giận vứt tài liệu đi về đầu tiên cũng là anh ta.
Lý Tuyền đẩy đẩy gọng kính: “Quên lấy chìa khóa nên anh quay lại lấy.”
Tiểu Lưu không hề nghi ngờ, kéo cửa kính đi ra ngoài.
Tám giờ rưỡi tối, đèn cả khu văn phòng vẫn sáng, Giản Cam ngồi tại chỗ vẽ, chú ý có người đi qua liền ngẩng đầu nhìn một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tuyền dừng bước đứng ngay bên cạnh cô, cười nói: “Giản Cam à, em nói xem em đã lên đến cấp họa sĩ cao cấp rồi, còn chăm chỉ làm gì chứ?”
Những lời này nói một hai lần có thể coi là đùa, nhưng cứ thường xuyên đem ra nịnh nọt gạ gẫm thì chẳng khác gì giở trò quấy rối.
Giản Cam không thèm để ý đến anh ta, hoàn thành chút điều chỉnh cuối cùng cho bản vẽ cảnh rồi thoát phần mềm. Vừa hay tin nhắn của Nam Tê Nguyệt đến, cô ấy liền dọn đồ tắt máy tính.
Lý Tuyền cầm chìa khóa tung tung trong không trung, ánh mắt nhìn quanh, thấy Giản Cam không thèm để ý đến mình liền dựa vào đó cúi người vịn lưng ghế cô: “Đừng có không thèm để ý người ta chứ.”
Giản Cam theo phản xạ đứng dậy, mặt đầy vẻ giận dữ: “Lý Tuyền, anh có bệnh không?”
Lý Tuyền cười he he, đứng thẳng người l**m môi nói: “Anh chỉ nói chuyện với em thôi mà, em để ý đến anh một chút không được sao?”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bắc Thành mấy ngày nay nhiệt độ liên tục giảm, nhiệt độ thấp nhất do cục khí tượng mới công bố là âm mười bảy độ. Không khí lạnh ập đến, gió rít gào, Nam Tê Nguyệt dù ở nhà nghỉ ngơi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn gió lạnh buốt bên ngoài.
Những ngày không có lịch trình, cô nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng thực tế là đang liên lạc với biên tập viên trang web trước đó. Hôm qua vừa chốt bản thảo mới nhất, hôm nay cô bắt đầu viết truyện dài kỳ.
Sau nhiều năm, tiếp nối “Lưu Ly Hổ Phách”, tài khoản này lại một lần nữa phát hành sách mới. Sách mới vừa phát hành không lâu, những món quà nhỏ fan tặng và bình luận thúc giục ra chương mới đã ào ào tới tấp hàng trăm nghìn lượt.
Có thể tưởng tượng được “Lưu Ly Hổ Phách” đã kết thúc bao nhiêu năm thì cô đã nổi tiếng bấy nhiêu năm.
Dù sao ba mươi vạn fan trên trang web không phải là hư danh.
Sau khi đọc qua các bình luận, Nam Tê Nguyệt đăng một thông báo kèm theo một hướng dẫn đọc: “Sách mới ‘Cắn một vầng trăng’ chính thức ra mắt mọi người, đây là một câu chuyện ngọt ngào, ghi lại cuộc sống hôn nhân hàng ngày với chồng, đúng vậy, tôi đã kết hôn.”
Nói là hướng dẫn đọc, chi bằng nói, là một lời công khai.
Gấp máy tính xách tay lại, Nam Tê Nguyệt từ sofa đứng dậy, ra ngoài cảm nhận dòng khí lạnh nửa phút rồi co rúm người lại gửi tin nhắn cho Lục Bắc Đình.
Nam Tê Nguyệt: [Làm việc chú ý an toàn.]
Gần đây Lục Bắc Đình đặt trọng tâm vào phim, công việc của công ty Bắc Nam dường như chất đống không ít. Hai ngày nay sau khi hoàn thành công việc phim anh liền cùng thư ký Ngô bay sang London công tác, ít thì một hai ngày, nhiều thì ba bốn ngày.
Lục Bắc Đình không trả lời tin nhắn, trong và ngoài nước có sự chênh lệch múi giờ, giờ này chắc anh vừa tỉnh dậy hoặc đang trên đường đi làm. Nam Tê Nguyệt gõ gõ màn hình, tiếp tục gõ chữ: [Khi nào anh về vậy?]
“Người vợ bé bỏng” trong truyền thuyết, lần này Nam Tê Nguyệt xem như đã thật sự đảm nhận vai trò ấy.
Từ hôm qua đến giờ, cô cứ thỉnh thoảng lại nhớ Lục Bắc Đình, vô thức làm nũng với anh qua điện thoại, nghe thấy giọng anh là không nhịn được cười, nụ cười lan tỏa, cho đến khi cúp điện thoại vẫn còn ngây ngô cười.
Cô đang yêu.
Trong cuộc hôn nhân này, cô đang cùng Lục Bắc Đình yêu đương.
Chín giờ mười bảy phút giờ London, Lục Bắc Đình kết thúc cuộc họp liền trả lời Nam Tê Nguyệt: “Tối nay anh về.”
Là một tin nhắn thoại đầy từ tính.
Lục Bắc Đình biết cách làm cô vui.
Nam Tê Nguyệt đang vui vẻ, lại bỗng nhiên nhớ đến hai nước có sự chênh lệch múi giờ, lập tức than thở: “Vậy tối nay em qua chỗ Giản Cam ngủ.”
Lục Bắc Đình cưng chiều cười: “Được, sáng mai gặp.”
Nam Tê Nguyệt sững sờ: “Sáng?”
“Tối nay anh về là tối nay theo giờ trong nước, không phải giờ London.” Lúc đầu Lục Bắc Đình cố ý nói như vậy để tạo bất ngờ cho cô. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi áo, giọng điệu cưng chiều, “Mọi chuyện đã xử lý gần xong rồi, ba tiếng nữa anh lên máy bay.”
“Nhanh vậy đã làm việc xong rồi sao?” Nam Tê Nguyệt đúng là đánh giá thấp hiệu suất làm việc của anh, bĩu môi, “Vậy anh chú ý an toàn, anh gửi thông tin chuyến bay cho em, em sẽ cử tài xế đi đón anh.”
Lục Bắc Đình trầm giọng: “Sáng sớm trời lạnh lắm, ngủ ngon đi, không cần đến đón anh, ngoan, anh xuống máy bay sẽ trực tiếp đến Lục Giang Danh Thành đón em về.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Ngoan ngoãn, đợi anh về.” Lục Bắc Đình lại lần nữa nhấn mạnh, dẹp tan ý định sáng mai dậy sớm đi đón anh của cô.
Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Em biết rồi.”
“Anh có mang quà cho em.” Tình cảm đang nồng nàn, hai người yên lặng một lúc, dù không biết nói gì nhưng Lục Bắc Đình cũng không nỡ cúp điện thoại.
“Em không cần váy đâu.” Nam Tê Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện.
Mỗi lần tặng váy là lại gây chuyện, cuối cùng anh thì thỏa mãn, vui vẻ cả người, còn cô thì chỉ có mệt mỏi, chân tay mềm nhũn.
Lục Bắc Đình bật cười: “Không phải váy.”
“Vậy là gì?”
“Về rồi em sẽ biết.”
Nam Tê Nguyệt mím môi.
Giữ bí mật, chắc chắn không phải thứ gì tốt lành.
Tối nay Giản Cam phải tăng ca, ban đầu Nam Tê Nguyệt muốn đi đón Đậu Đậu về, nhưng nghĩ đến Lục Du Châu chắc chắn sẽ nhanh chân hơn mình, thế là gửi Wechat để xác nhận.
Lục Du Châu trả lời bằng một tin nhắn thoại, không cần đoán cũng biết là Đậu Đậu đang dùng điện thoại của anh ta.
Nam Tê Nguyệt vừa mở ra liền nghe tiếng sữa của Đậu Đậu: “Mẹ nuôi, mẹ nuôi, con là Đậu Đậu, con về nhà chơi với Lục Du Châu, mẹ nói với Đại Cam Tử nhé.”
Nam Tê Nguyệt xoa trán: “Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, Giản Cam gửi tin nhắn đến: [Đậu Đậu bị Lục Du Châu đón đi rồi.]
Nam Tê Nguyệt: [Sao tớ cảm thấy bây giờ Đậu Đậu với Lục Du Châu quan hệ ngày càng tốt vậy?]
Giản Cam: [Cảm giác đúng rồi, Đậu Đậu đã sắp chạy sang phe địch rồi.]
Nam Tê Nguyệt: [Vậy Lục Du Châu cũng khá thành công đấy.]
Giản Cam cố gắng dành thời gian trả lời tin nhắn: [Tối nay có thể tớ về hơi muộn, thiết kế có chút vấn đề nên muốn làm xong rồi mới về, khoảng tám rưỡi kết thúc, ngày mai cuối tuần tớ nghỉ ở nhà với Đậu Đậu, không muốn động đậy.]
Nam Tê Nguyệt: [Không sao, đến giờ tớ qua đón cậu cùng về Lục Giang Danh Thành, để Đậu Đậu ngủ với bố nó một đêm cũng được.]
Giản Cam: [Hôn chị em gái!]
Nam Tê Nguyệt chống cằm: [Chỉ mình cậu tăng ca à?]
Giản Cam quay đầu nhìn một cái: [Họ về gần hết rồi, còn ba bốn người.]
Nam Tê Nguyệt: [Chú ý an toàn.]
Giản Cam: [Yên tâm.]
Công ty tăng ca là chuyện thường, hơn nữa khu văn phòng trong tòa nhà tương đối an toàn, người tăng ca trong tòa nhà này cũng nhiều lắm.
Giản Cam ngẩng đầu cười một tiếng: “Trùng hợp quá, chị cũng vậy.”
“Chị Giản Cam, vậy em đi trước nhé, chị cũng về sớm đi, công việc làm không hết đâu.” Tiểu Lưu đeo cặp xong quay đầu lại quan tâm một câu.
“Được, tạm biệt.” Giản Cam dồn hết sự tập trung vào bản vẽ, di chuột xóa đi phần cảnh không ưng ý rồi làm lại từ đầu.
“Ê, anh Lý, sao anh lại quay lại rồi?” Tiểu Lưu vừa định ra ngoài đợi thang máy thì gặp Lý Tuyền quay lại công ty.
Vừa rồi anh ta cũng là một trong số những người tăng ca, nhưng người tức giận vứt tài liệu đi về đầu tiên cũng là anh ta.
Lý Tuyền đẩy đẩy gọng kính: “Quên lấy chìa khóa nên anh quay lại lấy.”
Tiểu Lưu không hề nghi ngờ, kéo cửa kính đi ra ngoài.
Tám giờ rưỡi tối, đèn cả khu văn phòng vẫn sáng, Giản Cam ngồi tại chỗ vẽ, chú ý có người đi qua liền ngẩng đầu nhìn một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tuyền dừng bước đứng ngay bên cạnh cô, cười nói: “Giản Cam à, em nói xem em đã lên đến cấp họa sĩ cao cấp rồi, còn chăm chỉ làm gì chứ?”
Những lời này nói một hai lần có thể coi là đùa, nhưng cứ thường xuyên đem ra nịnh nọt gạ gẫm thì chẳng khác gì giở trò quấy rối.
Giản Cam không thèm để ý đến anh ta, hoàn thành chút điều chỉnh cuối cùng cho bản vẽ cảnh rồi thoát phần mềm. Vừa hay tin nhắn của Nam Tê Nguyệt đến, cô ấy liền dọn đồ tắt máy tính.
Lý Tuyền cầm chìa khóa tung tung trong không trung, ánh mắt nhìn quanh, thấy Giản Cam không thèm để ý đến mình liền dựa vào đó cúi người vịn lưng ghế cô: “Đừng có không thèm để ý người ta chứ.”
Giản Cam theo phản xạ đứng dậy, mặt đầy vẻ giận dữ: “Lý Tuyền, anh có bệnh không?”
Lý Tuyền cười he he, đứng thẳng người l**m môi nói: “Anh chỉ nói chuyện với em thôi mà, em để ý đến anh một chút không được sao?”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 122
10.0/10 từ 29 lượt.