Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Chương 85: Ngoại truyện 10 - Mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.
Túi nilon được đưa ra trước mặt nhưng cô vẫn không nôn ra, chỉ là cảm giác buồn nôn quá mạnh, đến mức cuối cùng Trình Khuyết phải dừng xe bên đường chờ.
Sau khi đợt buồn nôn qua đi, Thương Vị Vãn ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt trắng bệch.
Trình Khuyết hỏi cô có phải ăn phải thứ gì hỏng không?
Thương Vị Vãn lắc đầu: “Bánh mì có bị hết hạn không?”
Kết quả kiểm tra thì là bánh mì đậu đỏ còn mới nguyên.
Trình Khuyết nói muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Thương Vị Vãn cố gượng từ chối: “Đi Thiên Khải trước đã.”
Vào thời điểm này, chẳng có gì quan trọng hơn việc ký hợp đồng.
Tay Trình Khuyết vẫn đặt trên vô-lăng, mày nhíu chặt, rõ ràng không hài lòng lắm.
Trình Khuyết: “…”
“Ký xong rồi đi kiểm tra.” Trình Khuyết nói, không cho cô cơ hội từ chối.
Thương Vị Vãn ho khan một tiếng để lấy lại giọng, lúc này cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn chút: “Em đỡ nhiều rồi. Chờ ký xong hợp đồng, ra ngoài ăn bữa cơm rồi tính tiếp.”
Trình Khuyết mím môi, không nói gì, đưa cô đến Thiên Khải, rồi đứng cạnh xe châm một điếu thuốc, lặng lẽ chờ cô.
Mọi thứ diễn ra đúng như đã bàn bạc hôm qua. Thương Vị Vãn trang điểm nhẹ, lên lầu, vào phòng họp của Thiên Khải, lấy hợp đồng ra, mỉm cười bắt tay với vị Dương tổng, sau đó lấy bút bi viết tên mình vào ô chữ ký.
Mọi việc đã được định đoạt.
Thương Vị Vãn nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Vị Dương tổng kia sắc mặt không tốt, có lẽ vẫn hối hận vì hành vi thất thố sau khi say rượu tối qua, nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, giữ vẻ ngoài đàng hoàng.
Dương Lỵ thì phóng khoáng khen ngợi thái độ làm việc của cô, lời lẽ thân thiết hơn tối qua nhiều, thậm chí còn nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân. Cô ấy nói hôm qua khi rời khách sạn, cô ấy tình cờ thấy Thương Vị Vãn đi cùng một người đàn ông, liền hỏi cô đã có bạn trai chưa. Cô ấy còn trêu rằng hôm nay khi Thương Vị Vãn xuất hiện trong tòa nhà văn phòng, không ít đàn ông nhìn đến mức “mắt muốn xuyên thủng”. Thật khó tưởng tượng một mỹ nữ xinh đẹp như cô lại làm trong ngành tài chính. Mọi người còn tưởng cô là ngôi sao mới nổi trong showbiz, đến công ty bàn chuyện quảng cáo, thậm chí còn định tranh thủ giờ nghỉ để xin chữ ký cô.
Thương Vị Vãn đương nhiên biết Dương Lỵ đang phóng đại, khéo léo nâng nhan sắc của cô lên một tầm cao mới. Là đối tác, khi hỏi về đời tư của cô, Dương Lỵ không hề khiến người ta thấy bị xúc phạm, đúng là nghệ thuật giao tiếp thành công. Vì thế, Thương Vị Vãn thân thiện đáp: “Là… ông xã của tôi.”
Khi nhắc đến cách xưng hô này, Thương Vị Vãn hơi do dự, cuối cùng chọn “ông xã” thay vì “bạn trai”.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Dương Lỵ hơi ngạc nhiên, vì tối qua cô ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, cả hai đều dáng cao, đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi.
Cô ấy tưởng đó là bạn trai của Thương Vị Vãn, không ngờ cô đã kết hôn.
Có lẽ vì định kiến của mọi người, ai cũng nghĩ một người phụ nữ như Thương Vị Vãn, khi chọn bạn đời, chắc chắn sẽ có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Chỉ riêng những người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô thôi cũng đủ khiến cô chọn đến hoa mắt, nên trước ba mươi mấy tuổi, cô sẽ không chọn trói mình vào hôn nhân.
Sự ngạc nhiên của Dương Lỵ chỉ kéo dài vài giây, sau đó cô ấy cười nhạt: “Thế thì đúng là đáng tiếc, còn trẻ mà đã kết hôn.”
Thương Vị Vãn mỉm cười: “Cũng không hẳn.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Dương Lỵ còn định mời cô ăn trưa, nhưng vừa mở lời thì điện thoại của Thương Vị Vãn reo lên.
Trình Khuyết dường như canh đúng thời điểm để gọi cho cô.
Thương Vị Vãn hơi áy náy gật đầu với Dương Lỵ. Dương Lỵ tinh ý bước sang một bên. Thương Vị Vãn bắt máy, nghe giọng anh ở đầu bên kia mang theo chút tức giận: “Hợp đồng ký xong chưa?”
Thương Vị Vãn không hiểu anh giận gì, tưởng anh chờ lâu nên sốt ruột, bèn hạ giọng: “Vừa ký xong. Sao thế? Anh có việc thì đi trước đi.”
Trình Khuyết khựng lại, qua ống nghe vẫn cảm nhận được cơn giận kìm nén trong giọng anh: “Em quên là còn phải đi bệnh viện kiểm tra à?”
Thương Vị Vãn: “…”
Hóa ra anh giận vì cô trì hoãn việc đi bệnh viện.
Thương Vị Vãn chỉ khó chịu một lúc, sau khi đến Thiên Khải thì không còn cảm giác gì, nên quên béng chuyện đó.
Không ngờ Trình Khuyết vẫn luôn để tâm.
“Em đỡ nhiều rồi,” Thương Vị Vãn nói. “Có lẽ lúc ở trên xe chưa kịp thích nghi.”
“Anh đang đợi em ở bãi đỗ xe,” Trình Khuyết không cho cô cơ hội từ chối.
Thương Vị Vãn: “…”
Sau khi cúp máy, Thương Vị Vãn nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, mỉm cười bất đắc dĩ.
Dương Lỵ trêu: “Sao thế? Có rắc rối ngọt ngào gì à?”
Ở bên Trình Khuyết lâu, cách nói chuyện của cô vô thức mang theo âm điệu Bắc Kinh.
Còn Dương Lỵ thì nói tiếng phổ thông chuẩn, mang theo sự dịu dàng đặc trưng của người thành phố Hà: “Thế thì cô mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Thương Vị Vãn bất đắc dĩ buông tay: “Cô xem tôi giống như có bệnh gì sao?
“Có bệnh gì thì cũng phải kiểm tra mới biết được.” Dương Lỵ thúc giục cô:” Đừng phụ lòng tốt của người ta.”
Dương Lỵ vừa ấn thang máy cho cô vừa nói: “Đàn ông như vậy bây giờ không gặp nhiều, cô gặp được người tốt rồi.”
Thương Vị Vãn nhún vai: “Có lẽ vậy.
Lúc Thương Vị Vãn chưa tới hầm xe, Trình Khuyết đang cầm điếu thuốc thưởng thức, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.
Cô đi chậm lại, đang chuẩn bị dọa anh bất ngờ, kết quả tay cô chưa kịp chạm tới bả vai Trình Khuyết thì Trình Khuyết đã quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay treo trên không trung của Thương Vị Vãn có vẻ xấu hổ, cô ngượng ngùng thu hồi: “Anh nghĩ cái gì vậy?
Kỹ năng chuyển chủ đề cực kỳ điêu luyện, Trình Khuyết nắm lấy cổ tay cô: “Nghĩ xem rốt cuộc em mắc bệnh gì.”
Thương Vị Vãn: “…”
Câu nói nghe như đang mắng người.
“Bệnh gì đâu mà bệnh,” Thương Vị Vãn nói. “Tối qua uống nhiều rượu thôi mà.”
Sau khi cô lên lầu, Trình Khuyết ở lại bãi đỗ xe suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở một khả năng dường như không thể, nhưng lúc này anh vẫn do dự chưa nói ra.
Thương Vị Vãn bàn với anh: “Hay là đi ăn trước nhé?”
“Không được.” Trình Khuyết vứt điếu thuốc đã gần như bị bóp nát vào thùng rác, giọng kiên quyết: “Đi bệnh viện trước.”
Thương Vị Vãn: “…”
Không thuyết phục được Trình Khuyết, cuối cùng Thương Vị Vãn ngồi vào ghế phụ, khi thắt dây an toàn, Trình Khuyết cúi người qua, ánh mắt vô thức lướt qua bụng phẳng của cô, động tác chậm lại rất nhiều.
Xe rời khỏi bãi đỗ, khi dừng đèn đỏ, Trình Khuyết bất ngờ hỏi: “Kỳ kinh lần trước của em là khi nào?”
Trình Khuyết ngày nào cũng ở bên cô, không cố ý ghi nhớ ngày tháng, dù sao kỳ kinh của cô trước đây luôn thất thường. Anh đưa cô đi uống thuốc Đông y điều trị một thời gian, tình hình đã tốt hơn nhiều, ít nhất mỗi tháng đều có một lần.
Trình Khuyết mơ hồ nhớ khoảng bốn năm mươi ngày trước, nhưng không chắc, cụ thể phải hỏi Thương Vị Vãn.
Câu hỏi vừa thốt ra, Thương Vị Vãn lập tức hiểu, ngạc nhiên nói: “Anh không nghĩ em mang thai đấy chứ?”
Trình Khuyết khựng lại, rất nghiêm túc phân tích: “Triệt sản cũng có thể dẫn đến mang thai. Hơn nữa, anh mới làm phẫu thuật cách đây không lâu, nếu giờ em có dấu hiệu nghén…”
Lời sau không nói ra, sắc mặt Thương Vị Vãn rõ ràng thay đổi, nhưng vẫn ôm một chút may mắn: “… Không thể nào chứ?”
Sau đó, không khí trong xe trầm xuống. Thương Vị Vãn qua lớp áo xoa bụng, không dám loại bỏ khả năng này.
Ngược lại, Trình Khuyết an ủi: “Có thì sinh thôi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” (Ý là đối mặt và giải quyết mọi khó khăn.)
Câu nói khiến Thương Vị Vãn bật cười: “Lại không phải hồng thủy mãnh thú, chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
Dù cả hai miệng nói không sao, nhưng cũng chỉ để an ủi đối phương.
Họ đã chuẩn bị tinh thần sống như một cặp vợ chồng dink cả đời (DINK: Double Income No Kids, nghĩa là hai vợ chồng có thu nhập nhưng không muốn có con), thậm chí vì thế, Trình Khuyết đã đi triệt sản. Không ngờ vẫn xảy ra bất ngờ.
Trong tình huống này, mọi thứ bỗng trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Trước khi đến bệnh viện, Trình Khuyết đã liên lạc trước, đưa Thương Vị Vãn thẳng đến khoa phụ sản. Quá trình kiểm tra diễn ra nhanh chóng. Thương Vị Vãn từng có kinh nghiệm kiểm tra, quen thuộc với các bước, chẳng bao lâu đã có kết quả.
Kết quả siêu âm cho thấy cô mang thai, đã được tám tuần, khoảng hai tháng.
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên, nói cả hai thật quá vô tư, mang thai lâu thế mà giờ mới phát hiện.
Trong văn phòng bác sĩ, cả hai mang cùng một biểu cảm, không phải vui mừng, cũng không quá nặng nề, mà đồng loạt trĩu nặng tâm sự.
Bác sĩ nhận ra điều bất thường hỏi: “Không muốn có con à?”
Im lặng một lúc, Trình Khuyết đáp: “Chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đa số mọi người đều có con khi chưa hoàn toàn sẵn sàng.” bác sĩ dựa trên kinh nghiệm khuyên nhủ. “Trẻ con là thiên thần, sẽ mang lại nhiều niềm vui cho cuộc sống của hai người. Đừng cau có thế, đây là chuyện vui.”
Trình Khuyết và Thương Vị Vãn nhìn nhau.
Ra khỏi bệnh viện, cả hai ngồi trong xe, một lúc lâu chẳng ai nói gì.
“Hay là phá đi.”
“Muốn ăn gì?”
Cả hai đồng thanh lên tiếng, câu trước là Thương Vị Vãn, câu sau là Trình Khuyết.
Nghe lời cô, Trình Khuyết nhíu chặt mày: “Em nói gì cơ?”
Thương Vị Vãn thở nhẹ, biết Trình Khuyết kiên quyết không muốn có con, và cô cũng đã chuẩn bị tinh thần. Đứa trẻ đến quá bất ngờ, không mang lại nhiều niềm vui, nên sau khi cân nhắc, cô quyết định làm người xấu, đề nghị phá thai.
“Em nói phá đi,” Thương Vị Vãn nói. “Chúng ta chẳng phải đã quyết định sống Dink rồi sao?”
“Anh đã tìm hiểu rồi,” Trình Khuyết nói. “Phá thai hại sức khỏe của em lắm.”
“Bây giờ y tế tốt hơn rồi, có phá thai không đau.” Thương Vị Vãn nhún vai, giả vờ thoải mái. “Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”
Không khí trầm xuống, một lúc sau, Trình Khuyết nghiêm túc nói: “Sinh nó ra đi.”
“Hả?”
“Chúng ta không biết làm bố mẹ tốt thế nào, nhưng chẳng lẽ không biết bố mẹ tệ là thế nào sao?” Trình Khuyết nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Nếu nó đã vượt muôn vàn khó khăn để đến, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó. Chỉ là sẽ vất vả cho em, mang thai và sinh nở đều đau lắm.”
Thương Vị Vãn nghe vậy thì khựng lại, sợ anh miễn cưỡng: “Không sao, nếu anh không muốn, chúng ta cứ tính lại.”
Trình Khuyết nắm tay cô: “Thay vì lo chuyện đó, em nghĩ xem nên tổ chức đám cưới ở đâu thì hơn.”
Ánh mắt anh lướt qua bụng cô: “Vài tháng nữa bụng to lên, mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.”
Thương Vị Vãn vẫn chưa chắc: “Thật sự muốn à?”
Trình Khuyết đáp chắc chắn: “Đã đến thì hãy để nó được an yên. Vãn Vãn, anh sẽ cố gắng làm một người bố tốt.”
Thương Vị Vãn hơi do dự: “Nhưng công việc của em …”
“Em lo sinh, anh lo nuôi.” Trình Khuyết chân thành hôn lên mu bàn tay cô. “Giờ chưa ảnh hưởng đến công việc, đợi thai lớn hơn thì nghỉ sinh. Khi ở cữ, đến trung tâm chăm sóc sau sinh, anh sẽ thuê thêm vài người giúp việc, em không cần lo lắng gì thêm, vẫn có thể làm việc.”
Trình Khuyết không cho rằng kết hôn với anh thì Thương Vị Vãn phải bỏ việc. Anh hiểu tính cách cô, công việc là một phần rất quan trọng trong đời cô, nên anh không muốn bẻ gãy đôi cánh của cô, chỉ muốn giúp cô bay cao hơn.
Thương Vị Vãn vẫn chưa hạ quyết tâm, Trình Khuyết lại nói: “Em muốn tổ chức đám cưới ở nước ngoài hay trong nước?”
Thương Vị Vãn: “…”
Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Đánh giá:
Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Story
Chương 85: Ngoại truyện 10 - Mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.
10.0/10 từ 20 lượt.
