Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 70: Thích cái vẻ thanh cao chẳng để ai vào mắt của em.

Ra khỏi tòa nhà, Quý Minh Duệ gọi điện cho Trình Khuyết. Lúc này anh mới nhớ mình đến đây làm gì, nhưng đứng bên cột đèn đường đen, anh châm điếu thuốc, tâm trạng bực bội khó tan, giọng trầm nặng: “Hôm nay không có tâm trạng, để hôm khác.”
Mùa thu đến, anh mặc áo phông đen, chẳng thấy lạnh, thậm chí còn hơi nóng. Quý Minh Duệ không hỏi nhiều, nhưng nhạy bén nhận ra: “Thất tình à?”
Trình Khuyết phả vòng khói, cúp máy.
Xa xa, Thương Vị Vãn khoác tay đồng nghiệp bước ra, cả nhóm đông đúc, ai cũng cười tươi. Cô như bướm hoa, khéo léo giao tiếp trong đám đông, chẳng thèm liếc anh một cái.
… Mẹ kiếp.

Trình Khuyết dập điếu thuốc chưa hút xong, ném tàn chính xác vào thùng rác.
Sau này không tìm nữa. Đồ vô tâm vô phế, lòng lang dạ sói.

Thương Vị Vãn thấy anh hút thuốc, áo phông đen xắn đến vai, mùa hè qua, cánh tay anh rám mật ong, đường nét rắn rỏi, thêm vài phần quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Đồng nghiệp đi cùng có người thấy, xì xào bàn tán. Còn tưởng là người mẫu nam chụp ảnh đường phố. Cô không tiếp lời, chuyển sang nói về quán ăn gần đó, cuối cùng chọn một quán Tứ Xuyên.
Bữa ăn gần nghìn tệ, cô hào phóng trả tiền. Về công ty, thái độ mọi người với cô tốt hơn, gọi tên cô thân mật hơn. Trước đây họ thấy cô lạnh lùng như nữ thần, cao không với tới, nhưng bữa ăn này như kéo cô xuống trần, cùng vật lộn trong khói bụi hồng trần, ăn để sống, cuối cùng có cảm giác đồng cam cộng khổ, gắn kết thành một khối.
Cô hòa nhập công việc tốt hơn, làm việc càng thuận tay. Liên tục mấy ngày không thấy Trình Khuyết, cũng không nhận tin nhắn từ anh. Thiếu gia bị mắng mất mặt, chẳng phải người quan trọng khó buông, tự nhiên sẽ cắt liên lạc.
Ban ngày cô bận công việc, chỉ đêm khuya mới thoáng nhớ anh. Với Trình Khuyết, cô là gì? Nhưng dự án Công nghệ Tư Duyệt đè những suy nghĩ này xuống, lần đầu cô đảm nhận trách nhiệm lớn, mọi tài liệu phải qua mắt cô, mỗi số liệu sai một ly đi một dặm.

Vì mối quan hệ với Chu Duyệt Tề, cô càng dốc sức. Một ngày cô có thể bay vài nơi, sáng còn ở công ty, trưa đã bay đi ăn với quản lý Tư Duyệt, bận đến chân không chạm đất. Lên giường chưa kịp nghĩ ngợi đã ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại là ngày lịch trình kín mít. Vài ngày sau, cô nhận tin từ chủ nhà, hỏi hết hạn thuê cô có gia hạn không. Cô trả lời muốn tiếp tục vì chưa tìm được nhà tốt hơn. Cô công tác nhiều, nhà chỉ để ngủ qua đêm, không đòi hỏi cao.
Nhưng chủ nhà nói nhà đã bán, cho cô nửa tháng để tìm chỗ mới, tiền thuê còn lại sẽ hoàn theo vi phạm hợp đồng. Cô ngồi trên ghế văn phòng, tức giận. Rõ ràng là thông báo thẳng, mà bán nhà cũng kỳ lạ, sao đột nhiên lại bán? Liệu có phải nhân lúc cô vắng, họ dẫn người đến xem nhà không?
Cô thấy như lãnh địa riêng bị xâm phạm, chất vấn chủ nhà, nhưng họ tỉnh bơ nói nhà của họ, họ muốn bán thì bán thôi, không hề động vào đồ của cô. Cô mặt tối sầm, Vưu Lăng thấy, hỏi chuyện gì. Cô kể ngắn gọn.
Vưu Lăng khựng lại: “Cô có nghĩ đến chuyện mua nhà không?”
Cô ngẩn ra. Mua nhà là một mục tiêu đời cô, nhưng nhà ở Vân Kinh động một cái là vài triệu, nhà ngoại ô ngoài vành đai năm cũng hai ba triệu, cô đâu có tiền.
Vưu Lăng gửi cô một quảng cáo, nói bất động sản đang suy thoái, phù hợp với người cần nhà như cô. Nếu không tính bán lại, cứ mua căn hộ nhỏ để ở, ít nhất cũng là của mình.
Cô nghĩ cả chiều, tan làm chạy thẳng đến dự án, nhân viên bán hàng thấy cô xinh đẹp, đến một mình, xác định ngay nhu cầu: phụ nữ độc thân mua nhà trước hôn nhân, giới thiệu vài căn hộ đã hoàn thiện, đắt hơn nhà thô chút, nhưng mua đồ gia dụng là dọn vào ở.
Vì là nhà hoàn thiện, cô vào xem ngay. Lúc chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên cửa sổ, phủ vàng phòng khách. Cầu thang gỗ, vài bậc là ngăn kéo kéo ra. Nếu ở một mình, chỗ chứa đồ đủ, thêm người cũng không chật. Tầng hai là phòng ngủ lớn và nhà vệ sinh, rộng rãi thoải mái. Trần cao, tầng hai không ngột ngạt.
Căn hộ 40 mét vuông thiết kế tạo cảm giác 60 mét. Xem xong, cô ngồi ở trung tâm bán hàng, người xem nhà đông, đa số là cặp đôi sắp cưới hoặc người nghỉ hưu mua đầu tư. Cô đợi nhân viên tính tỷ lệ vay.
Căn hộ có quyền sở hữu 40 năm, chỉ cần đóng đủ năm bảo hiểm xã hội, nhưng tỷ lệ vay thấp, tối đa 50%, nghĩa là trả trước nửa giá. Tính ra, tiền cọc 850 nghìn tệ, vay trả góp đều, mỗi tháng hơn 5 nghìn, trả 20 năm.
Nhưng cô chỉ có 550 nghìn tệ. Sau khi Thương Tình mất, ngoài chi tiêu và thuê nhà, cô để dành hết, cộng thưởng dự án, miễn cưỡng được chừng ấy, còn thiếu 300 nghìn.
Cô kiểm tra tài khoản quỹ tích lũy, có hơn 280 nghìn. Những năm qua, Cổ Thúy Phương như đỉa hút tiền cô, nhưng cô chưa rút quỹ này. Tính ra, cô làm việc sáu năm, từ một hai nghìn tệ ban đầu đến hơn bốn nghìn, tích lũy được nhiều thế.

Nhưng rút tiền phải mua nhà trước, cần hợp đồng mua bán. … Một vòng luẩn quẩn. Cô ngồi ở trung tâm bán hàng nửa tiếng, bảo nhân viên dẫn đi xem lại các phòng. Xem hết, nhân viên không hy vọng cô mua, thầm nghĩ gặp khách giả vờ đại gia.
Nhưng xem xong, cô quyết định chọn căn thoải mái nhất: “Tôi lấy căn này, làm thủ tục giúp tôi.”
Cô nhắn nhóm, tag Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề: Hai người có tiền không? Cho mình vay 300 nghìn nhé.
Không thể mua nhà xong không chi tiêu, mua đồ điện và nội thất nhỏ, lặt vặt cũng tốn kha khá. Cô nhắn thêm: Hoặc mỗi người cho vay 150 nghìn, vài tháng sau mình trả cả gốc lẫn lãi, mình viết giấy vay.
Rất nhanh, tài khoản cô được cộng thêm 300 nghìn. Chu Duyệt Tề chuyển xong mới nhắn lên nhóm hỏi: Sao đột nhiên cần tiền gấp vậy?
Triệu Nam Tinh cũng chuyển 200 nghìn.
Cô cười ra nước mắt, ba người gọi video, cô ngồi ở trung tâm bán hàng: “Hai người chuyển tiền sao không bàn trước? Chuyển dư rồi.”
Cô kể chuyện mua nhà, cả hai trong nhóm phấn khích hơn cô, nói vài câu, đòi cô gửi định vị để đến xem ngay.
Cô gửi định vị vào nhóm, dặn họ đến từ từ, cô đang làm thủ tục, rồi chuyển lại tiền dư, ký giấy vay điện tử. Hai người đồng loạt gửi biểu cảm cạn lời: Khách sáo làm gì chứ?
Cô: Mau đến đi~
Nhân viên lo mọi thủ tục, cô chỉ cần xem hợp đồng, ký tên, trả tiền. Cô có vay quỹ tích lũy, lãi suất thấp hơn vay thương mại, tính ra ngoài tiền cọc, chi phí tương đương thuê nhà.
Bên kia, Triệu Nam Tinh vội ra ngoài, Thẩm Nghi hỏi cô đi đâu. Cô hớn hở: “Thương Thương mua nhà nên em đi xem thử.” Nói xong chạy mất.
Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề đến xem nhà, đều hài lòng với bố cục và thiết kế, chỉ tiếc bếp nhỏ, nhưng cô không giỏi nấu nướng, thường ăn căng tin công ty hoặc gọi ngoài. Dù hơi xa, nhưng từ đây đến chỗ làm chỉ mất nửa giờ lái xe, đường ít tắc.

Chu Duyệt Tề thích mua đồ vô dụng trên Taobao, chỉ để vui khi mở gói hàng, bảo cô thích gì gửi link, cô ấy mua. Ba người mua ba lon cola, bất chấp sàn bẩn, ngồi khoanh chân thành vòng trên ban công, nhìn đêm đen ngoài cửa kính.
Thương Vị Vãn bất chợt thấy, tương lai đáng mong đợi. Mọi khổ đau và nỗ lực đều đáng giá.

Hôm sau, Vưu Lăng hỏi cô cân nhắc thế nào, cô nói đã chốt, anh ta giơ ngón cái khen cô quyết đoán, hỏi vay bao nhiêu. Cô không kể hết, chỉ nói mượn bạn một chút, quỹ tích lũy lo phần nào. Anh ta bảo cũng ngắm mua ở khu đó, tiềm năng tăng giá lớn.
Anh ta đúng là mơ lớn, bong bóng bất động sản lung lay, vậy mà anh ta tin nó không phải ngành hoàng hôn. Khi mọi chuyên gia mất niềm tin, anh ta ước có mười căn nhà, lắc mình thành ông trùm cho thuê. Cô chỉ cười, không hỏi thêm chuyện anh ta.
Xác định ngày chuyển nhà, cô bắt đầu gói đồ. Từ khi đến đây, cô bận không sắp xếp đồ, nên đồ đạc lung tung. Hai ngày về nhà, không có chỗ đặt chân, nửa đêm lấy nước cũng vướng.
Nhưng mua được nhà, cô thấy ngày tháng có mục tiêu, vui không tả xiết. Tối đó tan làm, cô thu dọn mấy tiếng, gói đồ lặt vặt vào bao tải, tầng một cuối cùng có chỗ trống.
Cô vào tắm, lúc ra ngoài thì điện thoại reo, số lạ. Gần đây lo việc mua nhà nên sợ là cuộc gọi quan trọng, cô nhấc máy số lạ: “Alo, xin chào.”
Nhưng đầu bên kia im lặng, lát sau giọng trầm đục, giận dữ vang lên: “Thương Vị Vãn, em không tìm tôi thật à?”
Cô ngừng lau tóc nhẹ nhàng nói: “Tôi tìm anh làm gì?”
Trình Khuyết say, giọng trầm hơn, mang vẻ khó chịu: “Em không nói động lòng với tôi à? Không nói thích tôi à?”
Cô cúi mắt, nhìn bóng tóc dài trên chân bình tĩnh: “Nhưng anh không thích tôi. Nên tôi cũng không thích anh.”
Vô nghĩa, không kết quả. Những chữ này đủ để cô rút khỏi mối quan hệ.

Mấy ngày qua, cô có nhớ anh, nhưng cố chịu, cố nhịn. Cô ép mình không liên lạc. Nhưng anh gọi đến, cô không tuyệt tình, lặng lẽ nghe anh nói. Có chút luyến lưu khó bỏ.
Ngày mua nhà, ngồi ở trung tâm bán hàng, cô nghĩ nếu anh biết cô mua nhà thì sẽ thế nào? Vung tay nói mua gì, tôi cho em một căn, hay chuyển tiền để cô trả hết, hoặc mắng cô thừa hơi, đi theo anh sao thiếu chỗ ở? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Điện thoại im lặng lâu, lâu đến mức cô tưởng anh đã ngủ. “Ngủ rồi à?” Cô khẽ hỏi: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Vãn Vãn, ai nói tôi không thích em?” Anh như đang giận ai đó, giọng gắt gỏng gọi “Vãn Vãn” cũng nghiến răng.
Cô ngồi khoanh chân trên sofa, vừa tắm xong, mặc quần ngắn lộ ra đôi chân trắng dài. Cô bật loa ngoài: “Mười hai giờ rồi, anh không ngủ à? Tôi chuẩn bị ngủ…”
Chưa nói hết, anh ngắt lời: “Tôi thích.”
Chẳng có đầu đuôi, khựng lại một lúc cô mới hiểu. Lông mi khẽ động, cảm xúc bình tĩnh: “Rồi sao?”
“Tôi nói tôi thích em.” Anh mang theo sự giận dữ của kẻ say: “Mẹ kiếp, nếu không thích em, tôi ngày nào cũng mặt nóng dán mông lạnh* làm gì?”
Mặt nóng dán mông lạnh*: là cách nói tượng hình, ám chỉ việc một người nhiệt tình, chủ động tiếp cận hoặc lấy lòng người khác, nhưng người kia lại lạnh lùng, thờ ơ, không đáp lại tình cảm hay sự quan tâm.
Cô mím môi: “Tôi không bảo anh làm thế.”
Trình Khuyết: “…”
Cô nghĩ anh sẽ giận cúp máy, nhưng giây sau anh nghiến răng: “Đúng, tôi hèn, thích mặt nóng dán mông lạnh của em, thích cái vẻ thanh cao chẳng để ai vào mắt của em.”
… Nghe chẳng giống khen chút nào.
Cô “ồ” một tiếng, để anh tự nói. Không khí im lặng, cả hai không nói, đối đầu thầm lặng kéo dài. Cuối cùng, anh không chịu nổi, giọng dịu xuống, quấn quýt: “Vãn Vãn, mở cửa đi.”


Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Story Chương 70: Thích cái vẻ thanh cao chẳng để ai vào mắt của em.
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...