Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 65: Tất cả những kẻ dám mang ý nghĩ ấy, đều đáng chết.

Trong không gian tĩnh lặng không một tiếng động, Thương Vị Vãn nghe được tiếng thở của chính mình, nhưng không nghe thấy của Quách Vỹ.
Máu từ bụng hắn chảy ngày càng nhiều, lan thành một vũng.
Triệu Nam Tinh là bác sĩ khoa cấp cứu, bình tĩnh hơn cô trong tình huống này, an ủi cô vài câu, rồi bảo cô kiểm tra mạch cổ của Quách Vỹ.
Thương Vị Vãn cố gắng lê đến, nhưng vừa chạm tay vào cổ hắn, hắn bất ngờ mở mắt, môi khẽ động, khiến cô hét lên vì sợ.
Cô nói với Triệu Nam Tinh: “Hắn còn sống.”
Sau đó là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Vì sợ hãi khi ở một mình với Quách Vỹ trong không gian kín, cô không dám để Triệu Nam Tinh cúp máy.
Triệu Nam Tinh ở đầu dây không ngừng an ủi, nhưng cả người cô vẫn như chòng chành, đứng bên bờ vực.
May mắn, chẳng bao lâu, Triệu Nam Tinh phá cửa xông vào.
Cô vẫn cứng đờ giữ tư thế ban đầu, nắm lưỡi dao cạo lông mày dính máu khô trong tư thế phòng vệ.
Triệu Nam Tinh vừa vào đã lấy dao khỏi tay cô, ném sang một bên rồi ôm lấy cô: “Không sao đâu, Thương Thương.”
Nỗi sợ của Thương Vị Vãn cuối cùng tìm được điểm tựa, cô vùi vào vai Triệu Nam Tinh, khóc không thành tiếng, vai run rẩy.

Cùng Triệu Nam Tinh đến còn có Thẩm Nghi.
Là luật sư, điều đầu tiên anh ta nghĩ là bảo vệ hiện trường, nên vừa vào đã chụp vài bức ảnh, đặc biệt là Quách Vỹ nằm dưới đất. Nhưng Quách Vỹ bất ngờ mở mắt chửi: “Đồ con đ**m khốn kiếp.”
Thẩm Nghi tiến lại, mở khung chat trên điện thoại, nhấn nút ghi âm: “Mày nói gì?”
Quách Vỹ ôm vết thương, trừng mắt lặp lại: “Mẹ nó. Đồ con đ**m khốn kiếp.”
Ghi âm gửi đi, đối phương gần như trả lời ngay: [?]
[Đây là ai?]
Thẩm Nghi: [Hắn chửi Thương Vị Vãn.]
Giây sau, điện thoại reo, Thẩm Nghi vừa nhận đã nghe giọng Trình Khuyết đầy giận dữ: “Mẹ nó! Đây là đâu? Thằng này là ai? Nó muốn chết à?”
Thẩm Nghi nhìn Thương Vị Vãn vẫn vùi vai Triệu Nam Tinh khóc nức nở, nhàn nhạt: “Chắc chắn rồi.”
Vừa nói vừa nhìn gã dưới đất, càng nhìn càng thấy quen.
Cuối cùng nhớ ra, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
“Chuyện này chắc vẫn cần cậu ra tay.” Thẩm Nghi nhanh chóng đánh giá tình hình và hoàn cảnh của Thương Vị Vãn, đưa ra giải pháp có lợi nhất cho cô.
“Thương Vị Vãn đâu?” Giọng Trình Khuyết gấp gáp: “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Nghi khựng lại, không nói rõ trạng thái của cô lúc này, chỉ giải thích: “Gã này là tổng giám đốc Chứng khoán Vạn Thanh, nổi tiếng quấy rối nhân viên nữ.”
Do hắn béo lên nhiều quá, Trình Khuyết nhất thời không nhận ra.
Anh im lặng hai giây, thấp giọng chửi: “…Thằng ngu này.”
Dám động vào người của lão tử.

Thương Vị Vãn không biết cuộc bàn bạc của họ, dù ở cùng không gian, tai cô chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch, không nghe được lời Thẩm Nghi.

Triệu Nam Tinh đến, cô mới thả lỏng được cảm xúc căng thẳng.
Nhưng càng thả lỏng, những ký ức ấy như mở hộp Pandora, không ngừng xâm nhập vào đầu óc cô.
Quá khứ và hiện thực chồng lấn, biến thành từng khung hình phim.
Nỗi sợ không ngừng gặm nhấm giác quan, cô hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn thể xác.
Xe cứu thương và cảnh sát lần lượt đến, Quách Vỹ được y tá đưa lên xe, để lại vũng máu trên sàn.
Vốn là tiệc mừng công, giờ biến thành hiện trường thảm khốc.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh, Thương Vị Vãn khoác áo khoác dài Thẩm Nghi đưa, tóc cô hơi rối, Triệu Nam Tinh kiên định đứng bên bảo vệ.
Nhưng khi bước ra, cô vẫn thấy Vivian, Vưu Lăng, Đỗ Nhuế, Kevin… nhiều gương mặt quen thuộc.
Bước chân cô lảo đảo, cả người hơi tê dại.
Bất chợt, trời đất quay cuồng, cô không trụ được nữa, ngã xuống.
Khoảnh khắc ngã xuống, cô như thấy thiếu nữ 16 tuổi đứng ở góc tường.
Mặc váy trắng, được trang điểm như búp bê, bị người ta nhìn bằng ánh mắt tr*n tr**, như chẳng mặc gì.
Rồi thiếu nữ 17 tuổi, đứng trong phòng khách sáng rực, bị nắm tay lôi vào phòng, giãy giụa, gào thét, dùng hết sức chạy trốn.
Cô như mãi chạy trên con đường không thấy ánh sáng.

Trình Khuyết nhận điện thoại từ Thẩm Nghi, vội vã lao ra cửa, chiếc Mercedes G-Class đen phóng như bay trong đêm, đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Khi anh đến, Thương Vị Vãn vẫn chưa tỉnh.
Cô mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, Triệu Nam Tinh nói cô bị sốc quá mức dẫn đến ngất, được tiêm thuốc an thần để ngủ ngon tối nay.
Cô không bị vết dao như Quách Vỹ, nhưng có nhiều vết thương bên ngoài.
Da cô vốn trắng lạnh, bình thường Trình Khuyết hơi mạnh tay, hôm sau trên người cô đã xanh tím, anh phải chạy đi mua thuốc bôi cho cô.
Nhưng giờ cô nằm đó, cổ có vết siết, nhìn thấy mà đau lòng.
Triệu Nam Tinh xử lý các vết thương khác, lật áo bệnh nhân, cổ tay và cẳng chân đều trầy xước, diện tích không nhỏ.
Để tránh nhiễm trùng, Triệu Nam Tinh bôi i-ốt khử trùng, dù đã tiêm thuốc an thần, cô vẫn nhíu mày.
Trình Khuyết đứng đó, mặt u ám, không khí trong phòng bệnh nặng nề.
Chẳng bao lâu, Thẩm Nghi đến vỗ vai anh: “Ra đây.”
Hai người đứng ở hành lang, Trình Khuyết lấy điếu thuốc từ túi, đưa một điếu cho Thẩm Nghi, đưa được nửa đường thì rút lại: “Quên, anh cai thuốc rồi.”
Anh lấy bật lửa châm thuốc, cả khuôn mặt chìm trong khói, trông rất khó gần.
“Dự tính thế nào?” Thẩm Nghi hỏi.
Trình Khuyết có nhiều dự tính, nhưng liếc vào phòng bệnh.
Thương Vị Vãn vẫn nằm đó yên lặng, tim anh như bị bóp chặt, rối như tơ vò: “Đợi cô ấy tỉnh rồi tính.”
Thẩm Nghi thấy tâm trí anh không ở đây, không nói thêm, vỗ vai anh rồi đi xem camera nhà hàng.

Trình Khuyết đứng tại chỗ, hút nửa điếu thuốc, thấy Triệu Nam Tinh ra khỏi phòng, anh vội dập thuốc, tiến lên hỏi tình hình, hỏi các vết trầy có để lại sẹo không.
Triệu Nam Tinh đeo khẩu trang, quan sát anh: “Tùy cơ địa, Thương Thương là thể chất khó để lại sẹo, nhưng lành chậm.”
Trình Khuyết nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Rồi đẩy cửa vào phòng bệnh.
Lâu lắm không gặp cô.
Trình Khuyết cố nhịn không tìm cô, trước đây bao lần, luôn là anh chủ động tìm.
Gặp thứ gì mới lạ là muốn mang cho cô, thấy món ngon cảnh đẹp là nghĩ đến cô trước, còn cô thì sao?
Nói đi là đi, nói chia là chia, chẳng chút dây dưa.
Trình Khuyết cũng không phải kẻ mặt dày, dứt khoát cứng lòng không đến gần.
Thời gian chia tay, anh chẳng dễ chịu, đôi khi lái xe vô định, vô tình đến Hoa Uyển Vân Đình, bước vào thì phát hiện ký ức về cô ngày càng ít.
Như thể đang dần quên cô.
Nhưng anh biết không phải vậy.
Ở “Nguyện”, ở “Vọng”, trong nhà kính, ở mọi nơi vốn thuộc về anh, đều có dấu vết cô từng tồn tại.
Vào là nhớ cô.
Vì thế, anh ra nước ngoài một chuyến.
Nhưng ở nước ngoài, thấy món đồ nhỏ xinh, cũng nghĩ Thương Vị Vãn chắc chắn thích.
Hôm đó, Quả Lê được anh ủy quyền, đăng bản vẽ trang sức lên weibo, khi anh thấy thì đã muộn.
Bộ trang sức trên bản vẽ có chiếc nhẫn, nhưng anh cố ý giữ lại khi tặng.
Nhẫn luôn mang ý nghĩa khác.
Trước đây, anh hỏi Thương Vị Vãn, sao tay các cô gái khác đều có trang sức, còn cô thì không, dù chỉ là vòng nhẫn cũng chẳng đeo, tiếc cho bàn tay đẹp thế.
Thương Vị Vãn cười: “Nhẫn thì phải đeo nhẫn cưới mới hợp chứ.”
Đó là lần đầu, cũng là lần duy nhất họ bình thản nói về hôn lễ.
Trình Khuyết hỏi cô có tưởng tượng về đám cưới của mình không?
Thương Vị Vãn cho anh xem một đoạn phim, một bộ phim đường trường, nam nữ chính lái xe, phóng trên con đường không ngừng nghỉ, hướng đến nơi vô tận.
Cô nói hôn nhân nên như nhân vật ấy, không có điểm dừng.
Lúc đó, họ đã ở trạng thái ấy nên Trình Khuyết giữ chiếc nhẫn lại.
Những đêm trằn trọc sau này, anh thường xoa nhẫn để ngủ.
Anh không muốn cô thấy anh giữ chiếc nhẫn, nên tìm Quả Lê, bảo cô xóa bản vẽ trên mạng, hoặc làm lại ảnh quảng bá, bỏ phần nhẫn.
Quả Lê trêu: “Sao? Chia tay rồi không tặng nhẫn nữa? Tiếc mấy chục triệu à?”
Anh cười cợt nhả: “Ừ. Tiếc.”
Chiếc nhẫn có viên kim cương xanh là anh nghe nói có buổi đấu giá trang sức ở Christie’s Hồng Kông, cố ý bay đến, đích thân đấu giá với giá mấy chục triệu.

Quả Lê tuy xóa ảnh, nhưng bảo anh rằng ảnh đã lan truyền trên nhiều nền tảng, cô ấy không làm gì được.
Trình Khuyết vung tay: “Kệ.”
Quả Lê cười: “Anh chưa yêu ai bao giờ đúng không?”
Trình Khuyết nhíu mày: “Ý gì?”
“Tiền và thời gian, anh chẳng tiếc gì trên người cô ấy.” Quả Lê nhún vai: “Sao còn chối đó không phải yêu?”
“Nhưng tôi theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Quả Lê nói: “Chẳng ai thật sự không muốn kết hôn, chỉ là chưa gặp đúng người. Gặp rồi, anh chỉ muốn dùng quan hệ hợp pháp để trói cô ấy bên mình.”
Trình Khuyết im lặng.
Những ngày đó, anh sống chẳng chút thú vị.
Thỉnh thoảng, vì chuyện của Thương Vị Vãn mà nổi giận.
Giờ thấy cô nằm trên giường bệnh, mong manh như thủy tinh dễ vỡ.
Anh ngồi bên giường trực cả đêm.

Thẩm Nghi xem camera nhà hàng cả đêm, gần như không có góc chết, chỉ là sau khi Quách Vỹ đóng cửa, phòng vệ sinh không có camera.
Xét toàn bộ quá trình thì tình hình đang bất lợi cho Thương Vị Vãn hơn.
Thẩm Nghi hỏi Trình Khuyết muốn xử công khai hay riêng tư.
Trình Khuyết không nghĩ ngợi nói riêng tư.
Dù Thẩm Nghi gọi anh với ý này, nhưng bình tĩnh lại vẫn khuyên: “Cậu không nên nhúng tay vào vì hắn không đáng.”
Trình Khuyết ngậm điếu thuốc, cười bất cần, nhưng chẳng ai dám xem nhẹ mối đe dọa trong lời anh: “Anh Nghi, tôi không nhúng tay cũng khiến hắn sợ. Chuyện nhỏ này không làm được, lúc trước làm sao tôi mở được ‘Nguyện’?”
Thẩm Nghi bất chợt nhớ, năm đó cậu thiếu niên 20 tuổi, học đại học ở Nghi Hải vài tháng thì nhập ngũ, đến đơn vị của chú anh chịu huấn luyện quân sự khắc nghiệt, sau khi giải ngũ, lấy tiền từ anh, dùng thủ đoạn mạnh mẽ mở “Nguyện”.
“Nguyện”phát triển như hôm nay, không thể thiếu sự tàn nhẫn của anh.
Trình Khuyết luôn tàn nhẫn với bản thân, càng tàn nhẫn với kẻ thù.
Im lặng một lúc, Thẩm Nghi hỏi: “Cậu yêu cô ấy rồi sao?”
Trình Khuyết nhắm mắt, không muốn nói dối: “Tôi chưa yêu ai nên không biết.”
Anh chỉ vào ngực: “Nhưng chỗ này rất đau.”
Trình Khuyết rít hơi thuốc cuối, tàn thuốc nóng rát ngón tay, khiến anh co ngón út: “Anh Nghi, tôi muốn giữ cô ấy bên mình.”
“Liên hôn thì sao?” Thẩm Nghi hỏi: “Chúc Thi Ý và bố cậu… sẽ buông tha cậu sao?”
Trình Khuyết dừng lại: “Anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Sẽ.” Thẩm Nghi kiên định: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm tôi.”
Trình Khuyết cười: “Thật ra tôi nghĩ không cần đến. Họ chỉ vin vào chuyện anh tôi chết để ép tôi, bao năm nay tôi đã làm đủ rồi, dù tôi có tội lớn thế nào, cũng không đáng bị họ bắt nạt thế này.”
Thẩm Nghi hài lòng: “Cậu cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”


Trình Khuyết cùng Thẩm Nghi bận rộn, khi trở lại bệnh viện, nghe nói Thương Vị Vãn đã tỉnh, cảnh sát cũng đến lấy lời khai, nhưng ánh mắt cô đờ đẫn, tinh thần phân tán, không muốn mở miệng, cảnh sát đành ngượng ngùng rời đi.
Quách Vỹ nhập viện, chuyển sang ngoại khoa, đúng ca trực của Từ Gia Thụ, được anh ta khâu vết thương.
Vết thương không lớn, hắn ta ngất do rượu làm tê liệt, không phải mất máu quá nhiều.
Ca khâu kéo dài nửa tiếng, rồi chuyển sang phòng bệnh thường.
Một đêm dài đầy biến động trôi qua.
Sáng hôm sau, Thương Vị Vãn chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy cả phòng đầy người.
Cô chưa kịp định thần, Chu Duyệt Tề ngồi cạnh giường khóc, kéo ý thức mơ hồ của cô về thực tại.
Đây không phải 16 tuổi, cũng không phải 17 tuổi.
Là năm cô 28 tuổi bây giờ.
Cô có nhiều bạn bè, không phải thiếu nữ cô đơn.
Đầu óc đau nhói một khắc, nhưng nhanh chóng bình thường, cô nhíu mày giả vờ ghét bỏ: “Chị chưa chết đâu, công chúa.”
Chu Duyệt Tề ôm chặt cô, ôm đến mức cô khó thở, giọng mũi nặng nề: “Chị dọa em sợ chết.”
“Nhẹ thôi.” Thương Vị Vãn vỗ lưng cô ấy, nhưng cô ấy lập tức đứng dậy: “Thằng khốn đó đâu? Em đi đánh chết nó.”
“Đợi đã.” Thương Vị Vãn kéo cô, ấy nhưng Chu Duyệt Tề nói: “Sao? Chị sợ em có chuyện à? Yên tâm, em kéo anh em theo.”
Lúc này, Thương Vị Vãn mới thấy Chu Lãng cũng ở đó.
Ánh mắt cô và Chu Lãng chạm nhau, cô khẽ gật đầu chào.
Trình Khuyết đứng bên, đầu lưỡi chạm má trái, mặt không vui.
Giây sau, ánh mắt Thương Vị Vãn rơi trên anh, anh lặng lẽ nhìn cô.
Không ngờ, mắt cô ươn ướt, bất chợt rơi một giọt lệ, nhưng cô nhanh chóng lau đi bằng mu bàn tay.
Dù sắc mặt còn tái nhợt nhưng lưng cô thẳng tắp, như cây tre mọc từ đất, chẳng gì ngăn được cô lớn mạnh. Ánh mắt cô bỏ qua Trình Khuyết, dừng trên Thẩm Nghi, mỉm cười: “Luật sư Thẩm, nhờ anh thưa kiện có đắt không?”
Thẩm Nghi là luật sư hình sự nổi tiếng, từng gây sốc cả nước với vụ biện hộ vô tội.
Tất nhiên, phí của anh cũng cao.
Dù là bạn trai Triệu Nam Tinh, Thương Vị Vãn vẫn lịch sự hỏi giá.
Trình Khuyết cuối cùng không nhịn được: “Thương Vị Vãn, chuyện này để tôi, được không?”
Cô nhìn anh, mắt mọng nước, nhưng đôi mắt dịu dàng ấy đầy kiên cường và bất khuất.
Trình Khuyết muốn bảo cô đừng mạnh mẽ, đừng cố chấp, nhưng nhìn đôi mắt ấy, anh chẳng nói được gì.
Chỉ cảm thấy tim như bị búa nặng đập vào, đau âm ỉ.
Khoảnh khắc ấy, anh nghĩ, người anh nâng niu trong lòng bàn tay tựa vầng trăng trên trời, chỉ có thể ngắm mà không thể với tới.
Nhưng lại có kẻ dám mang ý nghĩ trèo lên hái vầng trăng ấy xuống.
Tất cả những kẻ dám mang ý nghĩ ấy, đều đáng chết.


Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Story Chương 65: Tất cả những kẻ dám mang ý nghĩ ấy, đều đáng chết.
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...