Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Chương 6: “Cô thì trông cũng khá xinh đẹp.”
Thương Vị Vãn không ngờ tập đoàn ngoại thương Cách Thụy lại cẩu thả đến vậy, giao một dự án quan trọng như thế cho Tô Nghiêu phụ trách.
Trước khi nhận dự án Bảo Lai, Thương Vị Vãn đã tra cứu thông tin, đồng thời hỏi thăm bạn trong ngành từng phụ trách IPO của các công ty con thuộc Cách Thụy. Người đó thẳng thắn nói mọi thứ đều tốt, chỉ có cậu công tử út Tô Nghiêu là điểm trừ.
Chẳng hiểu gì, nhưng cái gì cũng muốn nhúng tay vào.
Bên phía công ty thuê ngoài như họ vốn chẳng có quyền lên tiếng, nhất là những nhân viên cấp dưới như cô.
Đối mặt với một nhân vật như Tô Nghiêu, họ chỉ biết nghe theo lệnh đối phương.
Vốn dĩ IPO là nỗ lực chung giữa công ty và ngân hàng đầu tư để đạt được lợi ích đôi bên, như cùng hướng tới một mục tiêu, nên cuối cùng cũng có thể thuyết phục nhau.
Nhưng gặp phải người khó nhằn, quá trình thuyết phục trở nên rất khó chịu.
Vì thế, Thương Vị Vãn còn đặc biệt tìm hiểu, năm ngoái Tô Nghiêu suýt làm hỏng đơn hàng lớn nhất năm của Cách Thụy, khiến cả công ty phải tăng ca hơn hai tháng.
May mà anh trai anh ta vào thời khắc then chốt ra tay cứu vãn, giải cứu thị trường.
Nhờ vậy mới không dẫn đến lỗ nặng.
Dù sao nằm dài ở đó anh ta cũng có tiền tiêu cả mấy đời không hết, chẳng cần cố gắng làm gì.
Ngày thường anh ta chỉ bay sang Las Vegas chơi vài ngày, hoặc thuê du thuyền sang trọng đi Hồng Kông, Macao, kiểu ăn chơi mà người thường khó tưởng tượng nổi.
Vì vậy, hôm gặp Tô Nghiêu ở quán bar, cô chẳng cần phải khách sáo.
Vì chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
Không ngờ, lại chạm mặt trong phòng họp của công ty mình.
Thương Vị Vãn hít sâu một hơi, gạt bỏ tạp niệm mỉm cười: “Chào anh Tô.”
“Gọi tôi là Tô Nghiêu.” Tô Nghiêu ngồi phịch xuống ghế chủ tọa, “Khách sáo thế làm gì? Bạn của Duyệt Tề là bạn của tôi.”
Thương Vị Vãn đáp: “Được.”
Kevin thấy vậy, khuấy động không khí: “Anh Tô và quen biết từ trước à? Vậy sau này bàn chuyện sẽ tiện hơn.”
Tô Nghiêu một tay xoay cặp kính râm, áo khoác da từ trong ra ngoài toát lên vẻ ngông nghênh.
Giống như đám lưu manh không học hành gì thời đi học.
Khác hẳn khí chất của Trình Khuyết.
Trình Khuyết là kiểu ph*ng đ*ng bất kham, thờ ơ bất cần, rõ ràng áo sơ mi mở ba cúc, nhưng vẫn toát lên vẻ cấm dục.
Nếu để Thương Vị Vãn miêu tả, đại khái bốn chữ “tinh anh bại hoại” là chuẩn xác nhất.
Nhìn gương mặt Tô Nghiêu, cô bất chợt nghĩ đến Trình Khuyết.
Như thể người ngồi đó là Trình Khuyết.
Mãi đến khi Tô Nghiêu lên tiếng, suy nghĩ của Thương Vị Vãn mới giật mình quay về.
“Không tính là quen lâu.” Tô Nghiêu nói: “Chỉ mới gặp một lần.”
Anh ta cố ý nói chậm, khiến người khác hiểu lầm: “Nhưng khó mà quên.”
Kevin cười phụ họa: “Rieken là hoa khôi của bộ phận ngân hàng đầu tư chúng tôi. Không, phải nói là hoa khôi của cả công ty, cơ bản gặp một lần là khó quên. Quan trọng là năng lực mạnh, làm việc vừa quyết đoán vừa tỉ mỉ, là nhân tài hiếm có của công ty.”
Tô Nghiêu cười khẽ: “Vậy à? Vậy sau này việc IPO của Bảo Lai trông cậy vào mọi người.”
Khi Tô Nghiêu nhìn sang, Thương Vị Vãn cúi đầu tránh ánh mắt anh ta.
Nhưng điều này càng khơi dậy h*m m**n chinh phục của Tô Nghiêu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ý vị.
Thương Vị Vãn không thấy, lưng cô toát mồ hôi lạnh.
Không phải vì Tô Nghiêu, mà vì vừa rồi trong lúc thất thần, cô lại nghĩ đến Trình Khuyết.
Đây không phải dấu hiệu tốt.
Phụ nữ rất ngốc, sẽ rung động vì ngọn đèn thắp trong đêm khuya, vì bát cháo nóng trong ngày lạnh, vì từng có hành vi thân mật với ai đó.
Cơ thể và tâm hồn không thể hoàn toàn tách rời.
Giống như trên giường và dưới giường.
Nhưng Thương Vị Vãn không muốn trở thành kiểu phụ nữ ấy.
Cô không phải món đồ chơi nhất thời của Trình Khuyết, cũng không phải con mồi của ai.
Để nắm quyền chủ động trong một trò chơi tình ái, điều đầu tiên chính là không được nhập cuộc.
Nhưng gần đây Trình Khuyết xuất hiện trước mặt cô quá thường xuyên, khiến cô suýt bị kéo vào trò chơi.
Kevin đã mở slide trình chiếu, trước đó là phân công nội bộ công ty, giờ là báo cáo kế hoạch dự án cho phía đối tác.
Một số thuật ngữ chuyên môn, Tô Nghiêu hoàn toàn không hiểu.
Dù vậy, Kevin vẫn kiên nhẫn giải thích.
Nửa tiếng sau, Tô Nghiêu ngáp lần thứ ba, vẫy tay: “Hôm nay đến đây thôi. K… K gì nhỉ?”
“Kevin.” Kevin mỉm cười giới thiệu lại tên mình.
“Ồ đúng, Kevin, mấy chuyện các anh nói tôi không hứng thú, tôi chỉ cần các anh giúp Bảo Lai IPO thành công là được. Bộ phận tài chính, pháp vụ, thư ký của công ty tôi đã dặn rồi, các anh cần gì cứ tìm họ, họ sẽ phối hợp hết sức. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Gì vậy?” Kevin nghe anh ta nói, hơi thả lỏng.
Người làm IPO sợ nhất là phía đối tác tự cao tự đại, giấu giếm số liệu, đến lúc nộp hồ sơ thì vỡ lở, công sức một hai năm đổ sông đổ biển.
Cứ nghĩ Tô Nghiêu là kiểu công tử vô dụng, sẽ liên tục khoe khoang trí tuệ, can thiệp lung tung.
Không ngờ anh ta lại cho tự do lớn đến vậy.
Nhưng chưa kịp cười, Kevin nghe Tô Nghiêu nói: “Ba tháng.”
Tô Nghiêu lại ngáp, như con hổ cười nham hiểm: “Tôi chỉ cho các anh ba tháng, Bảo Lai phải được IPO. Dù dùng cách gì đi chăng nữa.”
Kevin lập tức sa sầm mặt. “Điều này gần như không thể.”
Dù Bảo Lai trông là miếng bánh ngon, nhưng trước khi hoàn thành việc điều tra (due diligence – kiểm tra chi tiết tình hình tài chính, pháp lý của công ty), rủi ro vẫn là ẩn số, không ai biết cần bao lâu để IPO.
Nếu mọi thứ suôn sẻ, ba tháng cũng khó đạt được mục tiêu.
Một công ty muốn IPO cần chuẩn bị quá nhiều thứ, riêng khâu kiểm duyệt đã mất ba bốn tháng.
Thông thường, một IPO mất một đến hai năm, nếu gặp thay đổi chính sách hoặc biến động thị trường tài chính, ba đến năm năm cũng có thể.
Yêu cầu của Tô Nghiêu đúng là chuyện viển vông.
“Không làm được sao?” Tô Nghiêu hỏi lại.
Kevin lúng túng, định từ chối, thì Thương Vị Vãn lên tiếng: “Nửa năm.”
“Việc kiểm duyệt tài liệu ở Ủy ban Chứng khoán cũng mất hơn ba tháng.” Thương Vị Vãn nói: “Nếu giai đoạn đầu chúng tôi thấy mọi thứ ở Bảo Lai đều đạt điều kiện, không cần chỉnh sửa, chúng tôi có thể nộp hồ sơ trong vòng nửa năm.”
Tô Nghiêu cau mày: “Lâu thế sao?”
Thương Vị Vãn gật đầu: “Vâng.”
Tô Nghiêu nhìn cô chằm chằm: “Nhưng nếu tôi muốn hoàn thành trong ba tháng thì sao?”
“Vậy tìm Lại Tinh thử xem.” Thương Vị Vãn không do dự đẩy việc sang đối thủ: “Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng, chi tiết thì bộ phận pháp vụ sẽ trao đổi thêm.”
Kevin không hiểu sao Thương Vị Vãn, thường ngày ôn hòa, hôm nay lại sắc bén đến vậy.
Nhưng cô nói đúng điều anh không dám nói, nên Kevin cũng im lặng.
Cuối cùng, thư ký của Tô Nghiêu ghé tai nói nhỏ vài câu.
Tô Nghiêu khịt mũi, đặt kính râm lên bàn, “Được, nửa năm. Rieken, lập quân lệnh trạng* không?”
Quân lệnh trạng*: cam kết hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ chịu phạt.
Thương Vị Vãn trong lòng chán ghét tột độ, quả nhiên là con bạc.
Ngay cả việc này cũng muốn cá cược với người khác.
Thật phiền.
Nhưng Thương Vị Vãn mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi chỉ có thể cố hết sức để Bảo Lai IPO trong nửa năm thôi.”
“Sợ không làm được à?” Tô Nghiêu hỏi gay gắt.
Thương Vị Vãn khựng lại: “Không thích cá cược với người khác.”
–
Trong buồng ngăn nhà vệ sinh, cô thẫn thờ, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Chẳng bao lâu, có tiếng nói vọng vào.
“Nghe chưa? Dự án IPO của Bảo Lai do cậu út nhà Cách Thụy đích thân phụ trách, hôm nay đến công ty mình, đẹp trai lắm.”
“Người anh ta tỏa ra ánh hào quang của tiền. Nếu ai câu được, chẳng phải từ gà rừng hóa phượng HSo?”
“Thôi đi, nhà giàu thế đâu phải người như chúng ta có thể trèo cao nổi… À mà, hình như anh ta quen Rieken.”
“Haha. Cả thế giới này ai chẳng quen Rieken, Rieken thăng tiến nhanh thế chẳng phải vì cái đó à?”
“Cái gì? Xinh đẹp sao?”
Cuộc trò chuyện ngoài kia bỗng im bặt.
Thương Vị Vãn thẫn thờ xong, định bước ra, nhưng nghe họ nhắc đến mình, tay lại buông xuống.
Chờ một lúc, mới nghe một giọng nữ hạ thấp: “Làm bồ nhí cho sếp lớn của chúng ta.”
“Thật á?” Người kia kinh ngạc: “Không phải chứ? Nhìn cô ấy không giống kiểu đó.”
“Sao không giống? Mặt thì quyến rũ, đẹp chắc cũng đi chỉnh sửa, kiểu cô ta vào showbiz chẳng phải kiếm tiền nhanh hơn à?” Người đó chép miệng: “Sếp MD của chúng ta chẳng phải vì mê gương mặt đó sao.”
Tiếng nước ngừng, Thương Vị Vãn mở cửa bước ra.
Hai cô gái quay lại nhìn, mặt lập tức trắng bệch.
“Chị Rieken.” Cả hai run rẩy chào.
Thương Vị Vãn không nói gì, xắn tay áo sơ mi, đặt tay dưới vòi nước cảm ứng, nước lạnh trượt qua những ngón tay trắng ngần, ánh lên sắc đỏ, như hoa hồng nhuộm ánh hoàng hôn.
“Bản cáo bạch* sai số liệu, câu cú không mạch lạc, dùng từ cẩu thả.” Thương Vị Vãn không nhanh không chậm, không cố ý gây áp lực, nhưng giọng lạnh đi, tự mang khí thế: “Hóa ra vì thời gian đều dùng để bịa chuyện về lãnh đạo.”
Bản cáo bạch*: Đây là tài liệu chính thức do một công ty phát hành khi chuẩn bị phát hành cổ phiếu ra công chúng (IPO – Initial Public Offering). Bản cáo bạch cung cấp thông tin chi tiết về công ty, bao gồm tình hình tài chính, chiến lược kinh doanh, rủi ro, và các thông tin liên quan để nhà đầu tư đánh giá trước khi mua cổ phiếu.
“Nếu thích buôn chuyện thế, sao không đi làm blogger ăn dưa đi?” Thương Vị Vãn rút tay, lấy giấy lau, liếc hai người: “Tôi thấy các cô rất có tiềm năng làm blogger đó, vào showbiz đi, kiếm tiền nhanh hơn.”
Nói xong, cô sải bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thương Vị Vãn chỉ nhớ mang máng khuôn mặt họ, từng gặp thoáng qua khi đi thang máy, chắc là thực tập sinh ở bộ phận khác, trông còn rất trẻ.
Cô chỉ dạy họ bài học đầu tiên trong nghề:
[Đừng buôn chuyện trong nhà vệ sinh, nhất là về lãnh đạo.]
Những lời họ nói, Thương Vị Vãn không để tâm, vừa nhận dự án mới, lại dẫn thực tập sinh, áp lực tăng gấp bội.
Dù hai thực tập sinh có bằng cấp lấp lánh như dát vàng, nhưng chỉ mới hoàn thành một IPO trọn vẹn, áp lực vẫn đè lên vai cô.
Cô chẳng có thời gian bận tâm lời họ.
Cả buổi chiều, cô ở trong văn phòng xem tài liệu, tổng hợp dữ liệu, đến khi hoàng hôn buông xuống, cô định vào pantry pha cà phê để tiếp tục làm, thì Kevin gõ cửa văn phòng, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Thương Vị Vãn ngẩn ra.
“Ăn tối.” Kevin bất đắc dĩ: “Anh Tô mở tiệc, mời cả đội chúng ta đi ăn.”
Thương Vị Vãn: “…”
–
Tô Nghiêu mời họ ăn ở nhà hàng Kinh Nam Ngạn tại Vân Kinh, bình quân 2 nghìn tệ một người.
Với dân công sở bình thường, đây là nơi chẳng bao giờ dám bước vào.
Tô Nghiêu vung tay, gọi hơn ba mươi món.
Lina, nhà làm ngân hàng đầu tư, miễn cưỡng cũng tính là khá giả, nhưng chưa từng thấy cảnh phô trương thế này, thì thầm với Thương Vị Vãn: “Đây là nhà giàu thật sự sao?”
Thương Vị Vãn cười khẽ: “Mời cậu thì cứ ăn.” Với Tô Nghiêu, chỗ này chắc chắn không tính là cao cấp.
Chẳng bao lâu, Tô Nghiêu nói còn một người bạn sắp đến, mọi người có thể ăn trước.
Nhưng những người có mặt đều là cáo già chốn công sở, Tô Nghiêu chưa động đũa, ai dám ăn trước?
Nhất là chưa biết nhân vật sắp đến là ai.
Lina còn hỏi: “Chị, chị biết ai sắp đến không? Có khi nào là anh Tô lớn không?”
Tức anh trai Tô Nghiêu, một huyền thoại trong giới kinh doanh, nhưng đã gần bốn mươi tuổi.
Tô Nghiêu là con út của ông Tô, được cưng chiều, nên mới thành tính cách bất cần như vậy.
“Không biết.” Thương Vị Vãn lắc đầu.
Lina nhìn nghiêng gương mặt Thương Vị Vãn, bất chợt cảm thán: “Chị, em phải luyện bao nhiêu năm mới đạt được cảnh giới bình thản như chị?”
Thương Vị Vãn ngạc nhiên: “Có sao?”
“Có chứ có chứ.” Lina gật đầu lia lịa: “Bọn em nói riêng với nhau đều bảo chị là người ổn định cảm xúc nhất công ty.”
Thương Vị Vãn: “…”
Công ty này rốt cuộc còn bao nhiêu tin đồn về cô?
Đang định nói, cửa phòng bao bất ngờ bị đẩy ra, chưa thấy người đã nghe tiếng: “Hôm nay lại nổi gió đông gì, bắt tôi đến ăn…”
Giọng điệu lười nhác dừng lại, lời nói cũng ngắt quãng.
Thấy trong phòng bao đông người, Trình Khuyết nhíu mày thành nút thắt, “Hồng Môn Yến à?” (Hồng Môn Yến – tiệc Hồng Môn, ám chỉ bữa tiệc ngầm chứa nguy cơ)
Thương Vị Vãn nhìn người vừa đến, không thể tránh khỏi chạm mắt với anh.
Cô vội cúi mắt, còn Lina phấn khích nắm tay cô: “Đẹp trai quá! Chị!”
Thương Vị Vãn nhếch khóe môi: “Tạm được thôi.”
Đúng lúc Trình Khuyết bước đến sau lưng cô, thờ ơ nhận xét: “Cô thì trông cũng khá xinh đẹp.”
Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
