Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Chương 57: Mà vì cô đã động lòng
Không nghi ngờ gì, “nhị thiếu gia” trong miệng ông ta chính là Trình Khuyết.
Sự việc đến nước này, mọi động thái giả vờ ngây ngô đều vô nghĩa. Chẳng hạn như hỏi nhị thiếu gia là ai? Sao lại tìm đến cô?
Trong căn phòng họp này, cô như trong suốt.
Tần thúc bước vào văn phòng này, với danh nghĩa bên A (khách hàng), nghĩa là mọi thông tin về cô đã bị nắm rõ như lòng bàn tay.
Thương Vị Vãn không ngờ, một kịch bản như trong phim truyền hình lại có ngày được mang vào thực tế.
Cô ngồi trong căn phòng họp từng tổ chức vô số buổi họp dự án, đối diện với cám dỗ tiền bạc chết người.
Đó là số tiền cô làm việc ở công ty này mười năm, thậm chí hai ba mươi năm cũng không kiếm được.
Tần thúc tuổi đã cao, trông hiền hòa, nhưng lời nói mang theo uy nghiêm không thể từ chối.
Thương Vị Vãn liếc nhìn tấm séc và thẻ ngân hàng.
Sau hàng chục giây im lặng, ngón tay cô xoa nhẹ mặt séc: “Chắc chắn rút được chứ?”
“Trên toàn thế giới, bất kỳ ngân hàng nào cũng có thể rút.” Tần thúc nhẹ giọng: “Hoặc ở bất kỳ công ty con nào thuộc tập đoàn Minh Quý trên toàn thế giới, cô Thương chỉ cần bước vào là có thể đổi, luôn có người mở đèn xanh cho cô.”
Thương Vị Vãn nhàn nhạt, chẳng lộ vui buồn.
“Vậy nếu một ngày tôi mất việc thì sao?” cô hỏi.
Tần thúc đẩy hợp đồng qua: “Những gì cô Thương lo lắng đều được ghi rõ trong hợp đồng.”
Hợp đồng viết, nếu Thương Vị Vãn mất việc, thẻ ngân hàng kia mỗi tháng sẽ nhận hai vạn tệ, cho đến khi cô qua đời.
Cô cũng có thể chọn làm việc tại bất kỳ công ty nào trên thế giới, tập đoàn Minh Quý sẽ cung cấp thư giới thiệu.
Đây là một hợp đồng “bảo hiểm trọn đời”.
Tần thúc: “Trình tổng luôn trân trọng nhân tài, biết cô Thương là con đại bàng không chịu giam trong lồng, nên mang đến cơ hội để cô bay xa. Hy vọng cô Thương sau này sẽ tung cánh, bay xa ngàn dặm.”
Thương Vị Vãn bất chợt nhớ lời Chu Duyệt Tề, rằng gia huấn nhà họ Trình là khiêm tốn, kín đáo.
Thế nên rõ ràng muốn nói: cầm số tiền này cút càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trước mặt Trình Khuyết, đừng cản trở anh liên hôn, vậy mà vẫn có thể nói hoa mỹ đến thế.
Sức hút của ngôn từ thật vô hạn.
Hậu quả không ghi trong hợp đồng là cô khó mà đặt chân đến Vân Kinh nữa.
Chẳng công ty nào dám nhận người bị tập đoàn Minh Quý phong sát.
Thậm chí là trên toàn thế giới.
“Nhưng ông có nghĩ, nếu tôi không đồng ý thì các ông được gì không?” Thương Vị Vãn phản vấn.
Tần thúc vẫn cười hiền hòa: “Có lẽ cô sẽ có một cuộc hôn nhân không được nhà họ Trình công nhận, cùng khoản nợ gần bốn mươi triệu dưới danh nghĩa nhị thiếu gia, và những căn nhà của cậu ấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngân hàng tịch thu. Nhị thiếu gia chưa đủ lông đủ cánh, Trình tổng bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cánh cậu ấy.
“Cô Thương thông minh như thế, hẳn không muốn thấy cảnh bố con họ trở mặt, nhị thiếu gia bị đuổi ra khỏi nhà. Cô Thương từng trải qua gian khó, giờ cuối cùng đã vượt lên đầu những người cùng lứa, chẳng lẽ vì một tình yêu hư vô mờ mịt mà từ bỏ tất cả? Lùi vạn bước rồi vợ chồng nghèo khó, trăm việc khổ soa.”
Thương Vị Vãn không biết người đối diện đã theo Trình tổng trải qua bao chuyện, nhưng chỉ vài câu, ông ta đã nắm chặt mọi điểm yếu của cô.
Tiếp theo là một cuộc đối đầu im lặng.
Mãi lâu sau, Thương Vị Vãn đẩy hợp đồng lại, cầm séc và thẻ ngân hàng: “Ý các ông tôi hiểu rồi. Những thứ này tôi nhận, nhưng hợp đồng tôi không ký.”
“Cô Thương làm tài chính, hẳn biết miệng nói không bằng chứng, chỉ hợp đồng mới đáng tin…”
“Nhưng viết những chuyện này vào hợp đồng cũng khá tầm thường.” Thương Vị Vãn đứng dậy, lấy điện thoại, tìm số Trình Khuyết chặn, rồi chặn luôn wechat của anh: “Nếu một ngày tôi vi phạm, nghĩa là tôi không làm được điều kiện của các ông, thì người trả tiền phạt cũng là Trình Khuyết.”
Cô mỉm cười, mang vẻ đẹp điềm tĩnh: “Hợp đồng chỉ để đe dọa tôi. Nhưng ông có nghĩ, ông xuất hiện ở đây với tôi đã là một sự đe dọa rồi không?”
Tần thúc khựng lại, không thể phủ nhận.
Cô nói đều đúng.
“Tôi là người bình thường, không hứng thú can dự vào ân oán của các ông.” Thương Vị Vãn dừng lại: “Cũng chúc tập đoàn Minh Quý và Trình Khuyết, tung cánh bay xa vươn mình ngàn dặm.”
Nói xong, cô thu dọn laptop và bút giấy, rời khỏi phòng họp.
—
Không biết Tần thúc rời đi lúc nào, Thương Vị Vãn không để ý.
Cô ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, mãi đến khi Vivian về hỏi: “Ông ta nói gì với cô vậy?”
“Chuyện riêng tư.” Thương Vị Vãn trả lời qua loa.
May mà Vivian không hỏi thêm.
Thời hạn nộp tài liệu cho dự án Cát Lăng ngày càng gần, cô không còn tâm trí nghĩ chuyện khác.
Nhưng hôm đó mưa Vân Kinh lớn bất thường, khiến cô vô tình thất thần. Quay lại, phát hiện tài liệu trên máy tính mất hơn nửa, không biết bấm nhầm phím gì.
Tài liệu chưa sao lưu bị xóa trắng, khiến cô sợ đến mất hồn. Cuối cùng, cô bấm nút hoàn tác liên tục, lấy lại được tất cả.
Sau đó, cô không dám thất thần nữa.
Cô không tăng ca như thường lệ, đến giờ đóng máy tính rời đi, trên đường về hẹn môi giới xem nhà.
Người môi giới mặc ao sơ mi, quần tây, cà vạt chỉnh tề.
Trang phục giống người xuất hiện trong buổi họp báo trên tivi, nhưng vẫn liếc mắt nhận ra là môi giới.
Thương Vị Vãn nói yêu cầu của mình, nhưng không nói sống một mình, giả vờ nói ở với bạn trai.
Cô có thói quen giữ một chút cẩn thận khi ra ngoài.
Môi giới dẫn cô xem vài căn nhà, đều là thuê nguyên căn. Một phòng giá thấp nhất 4.000, hai phòng đã thành 6.000, chưa kể không phải khu Hoài Quý, khu đẹp, mà là chung cư cũ kỹ.
Thương Vị Vãn chẳng ưng căn nào, nhưng trên đường về, cô bỗng nhớ lúc thuê căn nhà trước, cũng là chung cư cũ, không gian tuy không tốt lắm nhưng điểm cộng duy nhất là ánh sáng.
Cô từng chút mua sắm đồ, dùng nội thất mềm biến không gian cũ kỹ thành mới mẻ.
Nhưng sau khi ở Hoa Uyển Vân Đình do Trình Khuyết cung cấp, tầm nhìn rộng, bố cục tinh tế, dù đôi khi thấy trống trải, vẫn tốt hơn cảm giác chật chội của căn nhà cũ.
Con người, quả nhiên khó mà từ sang trọng quay về giản đơn.
Về nhà, Thương Vị Vãn so sánh các video trên điện thoại, cuối cùng chọn thuê một căn Loft* một phòng.
Căn Loft*: là loại căn hộ có thiết kế mở, không gian rộng, ít hoặc không có vách ngăn, thường tận dụng trần cao và cửa sổ lớn, mang phong cách công nghiệp, hiện đại.
Tầng một là phòng khách ngập nắng, bếp bán mở, có gas, lắp máy hút mùi, cầu thang có ngăn chứa đồ, tầng hai thấp, với chiều cao của cô thì hơi chật đầu, nhưng sạch sẽ, đồ điện và nội thất đều mới.
Trừ khi bất đắc dĩ, Thương Vị Vãn vẫn không muốn thuê căn hộ.
Căn hộ thường cách âm kém, gặp hàng xóm tử tế thì tốt, gặp người vô ý thì đêm nghe rõ họ làm gì bên cạnh.
Căn này là căn duy nhất trong số cô xem có thể “đặt cọc một, trả một” (trả tiền thuê một tháng, đặt cọc một tháng).
Tiền trong tay cô không nhiều, căn này có tỷ lệ giá trị cao nhất.
Cô trả tiền cọc cho trung gian, hẹn hôm sau ký hợp đồng.
Cô không thể như Trình Khuyết, tìm người đóng gói đồ đạc, chuyển nguyên xi sang chỗ khác, việc này tốn rất nhiều tiền.
Thương Vị Vãn không có nhiều tiền, chỉ có thể nửa đêm tự gói ghém đồ.
May mà đồ cô ít, bình thường có thói quen sắp xếp gọn gàng nên chưa đến hai tiếng đã đóng gói gần xong. Sáng mai xuống lầu, vứt vào cốp xe, sau giờ làm đến nhà mới, ký hợp đồng, đặt thêm ít đồ rồi làm một mạch là xong.
Chắc chỉ cần thêm một chuyến là dọn sạch đồ.
Thương Vị Vãn lên kế hoạch xong, nằm trên giường nhưng không buồn ngủ.
Mưa rơi lất phất cả đêm, đến sáng mới tạnh.
Thương Vị Vãn chỉ ngủ vài tiếng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Cuộc sống cô chẳng đổi thay, chỉ là sáng ăn bánh mì, định lấy thuốc Đông y uống, mở ngăn kéo thì thấy chỉ còn túi nhựa trắng.
…Cô lặng lẽ đóng ngăn kéo.
Dọn nhà với Thương Vị Vãn là chuyện quen thuộc.
Khả năng thích nghi của cô rất mạnh, từ Hoa Uyển Vân Đình đến căn Loft nhỏ, cô chỉ mất ba ngày để quen.
Cô mua một cái nồi chiên không dầu, bắt đầu học làm đồ ăn nhanh.
Một đêm mười hai tiếng, cô nằm trên giường không ngủ được, bật dậy mở tủ lạnh, chiên gà viên và khoai tây.
Còn nấu một gói mì gà cay siêu cay.
Trước đây, cô chỉ dám cho nửa gói gia vị, lần này cho cả gói.
Cay đến mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Đây chắc là đêm phóng túng nhất của cô ở Vân Kinh.
Cô xem nốt bộ phim *Xuân Kiều và Chí Minh* chưa xem xong, vừa tiếc nuối, vừa cảm thán, lại thấy hợp lý.
Cuộc đời đại khái là vậy, tóm lại bốn chữ: thế sự vô thường.
Như cô từng nghĩ sẽ thích Chu Lãng rất lâu, nhưng chẳng ngờ một ngày lại yêu Trình Khuyết.
Tình yêu này, dưới ý chí tự do, là sự đắm chìm tỉnh táo.
Hoàn toàn khác với cảm xúc dành cho Chu Lãng năm xưa.
Nhưng Thương Vị Vãn biết, giữa cô và Trình Khuyết, từ khoảnh khắc cô yêu anh thì mọi thứ đã kết thúc.
—
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mắt sưng húp, cô vội tìm đá lạnh chườm.
Nhưng đến công ty vẫn bị phát hiện.
Vưu Lăng sau buổi họp sáng hỏi: “Gần đây cô gặp chuyện gì à?”
“Không.” Thương Vị Vãn nói.
“Có khó khăn thì nói với tôi. Việc lớn tôi không giúp được nhưng việc nhỏ thì được.”
Thương Vị Vãn dừng lại: “Vậy tôi có chuyện thật.”
“Chuyện gì? Cô nói đi.”
“Tôi ưng một căn nhà, thiếu năm mươi vạn tiền đặt cọc, anh thấy…”
“Tôi thấy chuyện này tôi không giúp được.” Vưu Lăng nhanh chóng về chỗ: “Cô xem Vivian có giúp được không.”
Thương Vị Vãn cười khẽ, không trêu nữa.
Thỉnh thoảng Chu Duyệt Tề rủ cô đi ăn, không biết có bị Triệu Nam Tinh cảnh báo hay không mà suốt bữa không nhắc đến Trình Khuyết.
Họ vẫn như trước, ăn uống, dạo phố, đến khi xong thì Chu Lãng đến đón Chu Duyệt Tề.
Anh ta cũng lịch sự hỏi họ có cần đưa về không.
Nếu đi chơi khuya, anh ta sẽ dặn thư ký đưa Thương Vị Vãn về.
Vì Triệu Nam Tinh đã có người đón.
Mùa xuân này như vạn vật hồi sinh, tràn đầy hy vọng.
Triệu Nam Tinh và chồng cũ trải qua ly hôn, nhưng lại rơi vào trạng thái dây dưa không dứt.
Thậm chí tình cảm còn tốt hơn trước lúc ly hôn.
Thương Vị Vãn từng nghĩ, người nhạy cảm và khó tính như cô và Triệu Nam Tinh, luôn cảm thấy thiếu an toàn trong mối quan hệ thân mật nên khó có tình yêu thật sự.
Nên khi biết Triệu Nam Tinh kết hôn, cô rất ngạc nhiên.
Triệu Nam Tinh nói do bốc đồng.
Nhưng Thương Vị Vãn nhìn Thẩm Nghi, lại thấy tình yêu trong những chi tiết nhỏ nhặt của anh ta.
Lại một lần tụ họp nữa, xong xuôi thì Từ Gia Thụ đến đón Chu Duyệt Tề.
Chu Duyệt Tề nhăn mặt: “Sao lại là anh? Anh tôi đâu?”
“Chu Lãng tối nay có tiệc.” Từ Gia Thụ nói: “Tôi đón cô không được à?”
“Cũng được, miễn đưa tôi về là được.”
Chu Duyệt Tề như thường lệ lo cho Thương Vị Vãn, hỏi cô về thế nào.
Thương Vị Vãn không lái xe, nói: “Bắt taxi.”
“Đi chung với em đi, tiện đường đưa chị về luôn.” Chu Duyệt Tề nói.
Thương Vị Vãn cười: “Đừng đùa chứ tiểu thư. Chị ở đường Giang An, tiện đường kiểu em là tiện cả nửa thành phố Vân Kinh đấy.”
“Sao chị lại ở đường Giang An? Dọn nhà à?” Chu Duyệt Tề ngạc nhiên: “Không có nghĩa khí chút nào, không rủ bọn em tới tân gia.”
“Mới dọn về thôi, chưa kịp làm gì cả.” Thương Vị Vãn nói: “Đợi rảnh chị gọi hai người nấu cơm cho ăn nhé.”
Chu Duyệt Tề vui vẻ: “Được, tuần sau nhé.”
Thương Vị Vãn: “…”
Tiểu thư vui vẻ khiến người ta không nỡ từ chối.
Cuối cùng Thương Vị Vãn gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu, Thẩm Nghi đã đến đón người. Triệu Nam Tinh hơi giận dỗi, Thương Vị Vãn nắm cổ tay cô ấy thì thầm: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Không biết nữa.” Triệu Nam Tinh buồn bực: “Tới đâu hay tới đó vậy.”
Rồi cô ấy hỏi về Trình Khuyết: “Trình Khuyết liên lạc với cậu chưa?”
“Mình chặn anh ta rồi.” Thương Vị Vãn nói.
Triệu Nam Tinh khựng lại: “Thật thế à?”
“Thật.”
Triệu Nam Tinh nhìn cô một lúc, thở dài buồn bã.
Thương Vị Vãn làm như không có chuyện gì, vỗ lưng cô ấy: “Đừng lo, mình ổn mà.”
Cô an ủi người đến mức tự mình cũng tin là thật.
Thẩm Nghi đến đón Triệu Nam Tinh, gật đầu chào cô, nhưng khi Triệu Nam Tinh lên xe, cô định đi thì Thẩm Nghi gọi lại. Thương Vị Vãn ngạc nhiên quay đầu: “Sao thế?”
“Tôi muốn nói vài câu với cô.” Thẩm Nghi trầm giọng.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Nghi là người điềm tĩnh, Thương Vị Vãn quen anh ta đã lâu, nhưng ít nói chuyện, đa phần chỉ là gật đầu xã giao.
Cô tưởng anh ta muốn nói về Triệu Nam Tinh nên đứng đợi.
Không ngờ, Thẩm Nghi hỏi: “Cô gặp Tần thúc rồi à?”
Lúc này, Thương Vị Vãn mới nhớ, Thẩm Nghi là bạn thân của Trình Khuyết.
“Gặp rồi.” Thương Vị Vãn nhàn nhạt đáp.
“Ông ấy đưa ra điều kiện gì?” Thẩm Nghi hỏi.
Thương Vị Vãn không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Trình Khuyết bảo anh hỏi à?”
“Không phải.” Thẩm Nghi ngừng lại: “Thôi bỏ đi, những gì ông ấy nói, cô đừng để tâm.”
Như an ủi cô.
Sau đó, anh ta hỏi cô đi đâu, có xe không, có cần đưa về không, khá lịch sự.
Thương Vị Vãn từ chối khéo, chỉ dặn anh ta chăm sóc Triệu Nam Tinh.
Khi họ đi hết, Thương Vị Vãn mở ứng dụng gọi xe.
Trên taxi, cô nghĩ lại hành động của Thẩm Nghi, nhưng không hiểu lý do.
Sau khi Thẩm Nghi lên xe, anh ta thấp giọng: “Cậu không xuống à?”
Ánh sáng mờ ảo trong xe chiếu lên dáng vẻ uể oải ở ghế sau. Anh mặc áo sơ mi trắng, hai cúc trên cùng không cài, dựa hờ vào cửa sổ, nhìn bóng dáng cao gầy ngoài kia.
Nhìn cô gọi xe ở lề đường, rồi vòng ra sau kiểm tra biển số, lên xe thì nhắn Triệu Nam Tinh biển số xe, cẩn thận và tỉ mỉ.
Khi taxi khuất bóng, giọng lười biếng mang chút chán chường vang lên: “Cô ấy chẳng muốn gặp tôi, tôi xuống để bị mắng à?”
Thẩm Nghi nhíu mày.
Chưa kịp nói gì thì Triệu Nam Tinh lên tiếng: “Trình tổng…”
“Đừng.” Trình Khuyết ngắt lời, giọng bâng quơ: “Chị dâu, chị gọi thế là hạ sát tôi rồi. Gọi tôi Trình Khuyết như anh Nghi là được.”
Triệu Nam Tinh trước đây ít gặp Trình Khuyết, gần đây mới gặp thường xuyên hơn.
Cô ấy không quen thân với anh, cũng chẳng có ấn tượng tốt.
Sau chuyện của Thương Vị Vãn khiến ấn tượng càng tệ.
Cô ấy dừng lại: “Trình Khuyết, anh và Thương Thương không cùng đường, vốn không thể đi chung.”
Trình Khuyết nghịch điếu thuốc, giọng trầm xuống: “Nhưng chị dâu, chị và anh Nghi chẳng phải đã cưới sao?”
“Khi tôi cưới anh ấy, anh ấy không có đối tượng liên hôn.” Triệu Nam Tinh nói: “Thương Thương không thể làm kẻ thứ ba.”
Trình Khuyết định phản bác thì Triệu Nam Tinh nói tiếp: “Vả lại, tôi và Thẩm Nghi chẳng phải đã ly hôn sao.”
Trình Khuyết: “…”
Không khí im lặng trầm xuống, một lúc sau Trình Khuyết nói: “Cô ấy nhận một khoản tiền từ Tần thúc, còn ký hợp đồng không qua lại với tôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại Trình Khuyết rung nhẹ, có tin nhắn đến.
Là tin nhắn hệ thống ngân hàng, thông báo nhận được mười sáu triệu.
Bây giờ là tháng năm, đã qua nửa đêm.
Khoản tiền bất ngờ khiến anh có cảm giác chẳng lành.
Triệu Nam Tinh ở ghế trước hạ nửa cửa sổ, gió đêm lùa qua mặt cô ấy.
Giọng cô ấy trầm thấp, dịu dàng mô tả Thương Vị Vãn: “Thương Thương là người rất thông minh, rất mạnh mẽ. Cô ấy thích tiền, nhưng mãi mãi không lấy một đồng không thuộc về mình. Có lẽ, cậu biết cây tre không?”
Cô nói: “Cô ấy đại khái là một cây tre có thể vươn cao đến trời.”
—
Thương Vị Vãn không ngờ lại gặp Trình Khuyết dưới tòa nhà công ty.
Không biết bao lâu kể từ lần gặp cuối, một tháng? Hai tháng?
Thương Vị Vãn không đếm, ngày tháng trôi qua trong lặp lại.
Nhưng khi anh bất ngờ xuất hiện, cô có cảm giác như cách một đời.
Anh vẫn lái chiếc Mercedes G-Class, đứng cạnh xe, ngậm điếu thuốc, vẻ ngỗ ngược bất kham.
Thương Vị Vãn ngẩn người tại chỗ, rồi quay đầu giả vờ không thấy, bước đi dưới ánh hoàng hôn.
Thời tiết tốt một thời gian, ngay cả ráng chiều cũng đẹp.
Những đám mây hồng phấn lan tỏa, dính vào nhau.
Báo hiệu ngày mai cũng đẹp trời, nhưng có thể không có hoàng hôn đẹp thế này.
Nhiều thứ chỉ thoáng qua.
Thương Vị Vãn vừa đi vài bước đã bị chặn đường.
Trình Khuyết như bức tường người đứng trước cô giọng trầm khàn: “Nói chuyện chút đi.”
Thương Vị Vãn ngẩng đầu, cằm anhlún phún râu, mùi thuốc lá lẫn rượu thoang thoảng nhưng không làm cho cô có cảm giác khó chịu.
Đã lâu không gặp, anh vẫn thế.
Nhưng nếu anh không xuất hiện, Thương Vị Vãn dường như quên mất anh từng thế nào.
Giờ anh xuất hiện cô mới nhớ, hóa ra trước đây anh cũng vậy.
Chỉ là có chút khác biệt.
Trước đây, anh không dùng giọng trầm thế này với cô.
Dù bất cứ lúc nào, giọng Trình Khuyết luôn cao ở cuối câu, nhất là khi nói chuyện với cô, như chứa đựng sự vô hạn kiên nhẫn.
Nhưng lúc này, Thương Vị Vãn cảm nhận được chút nghiến răng tức giận trong giọng anh.
Thương Vị Vãn đứng trước anh, bất chợt nhớ lúc anh lái xe đến thành phố Ninh thăm cô, vừa gặp đã nói cô gầy.
Giờ nhìn anh trong đầu cô cũng nghĩ: gầy rồi.
Nhưng nhìn anh vài lần, lòng cô trào dâng nỗi buồn lớn.
Như khi Thương Tình qua đời, nhiều ngày cô chẳng phản ứng, bình tĩnh như chưa mất người thân nhất.
Nhưng hôm dọn nhà, cô vô tình làm vỡ một cái bát.
Khi quỳ nhặt mảnh vỡ, mép bát cứa vào tay cô chảy máu.
Trong đêm tĩnh lặng, cô ngồi trước đống mảnh vỡ, ôm gối khóc nức nở.
Cái bát ấy là khi Thương Tình chưa gặp tai nạn, hai chị em cùng đi siêu thị mua.
Mua hai cái, nhưng cái đó vỡ khi cô dọn nhà.
Như báo hiệu sự ra đi của Thương Tình.
Thương Vị Vãn từng đọc một câu, người thân ra đi không phải cơn mưa rào, mà là cả đời ẩm ướt.
Có lẽ ngày Thương Tình qua đời trời đổ mưa lớn, qua thời gian quanh co, đêm ấy mưa rơi không thương tiếc lên đầu cô.
Với Trình Khuyết, Thương Vị Vãn bỗng cũng có nỗi đau ấy.
Cô cúi đầu, mi mắt khẽ động: “Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”
“Khoản tiền kia là sao?” Trình Khuyết hỏi: “Cô đột nhiên chặn tôi là sao? Chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm.”
Thương Vị Vãn nghe xong, hít sâu vài hơi bình tĩnh, ngẩng đầu cười: “Chúc mừng anh, Trình thiếu gia.”
Cô biết chữ “nhị” là vết thương của Trình Khuyết, nên bỏ qua.
Trong khoảnh khắc chia tay, cô vẫn giữ chút ấm áp cuối cũng.
“Chúc mừng tôi cái gì?” Trình Khuyết nheo mắt, nhìn cô đầy nguy hiểm.
Giờ cao điểm tan ca, xung quanh người qua lại tấp nập.
Giữa dòng người đông đúc, Thương Vị Vãn dịu giọng: “Chúc mừng anh kết hôn.”
Trình Khuyết nhíu mày, giọng bực bội: “Mẹ nó, tôi nói sẽ kết hôn khi nào?”
“Tin liên hôn đã công bố rồi.” Thương Vị Vãn nói: “Nếu tôi không làm ngành này, tôi có thể tin rằng cuộc liên hôn có thể bị hủy, anh có thể chọn không liên hôn, nhưng tôi lại khá hiểu chuyện này.”
Tin hai công ty liên hôn được công bố, nghĩa là thông báo với công chúng rằng hai công ty sẽ là lợi ích cộng sinh, cùng phát triển lớn mạnh.
Tương tự, nếu một bên có tin tiêu cực, giá cổ phiếu bên kia cũng sẽ rớt.
Nếu không phải chắc như đinh đóng cột, hai doanh nghiệp lớn sao đột nhiên công bố tin này?
Mà người liên hôn của nhà họ Trình, chỉ có Trình Khuyết.
Thương Vị Vãn cười nhìn anh: “Trình thiếu gia, tôi hiểu mà.”
Trình Khuyết: “…”
Anh nghiến răng: “Cô hiểu cái gì? Nói tôi nghe xem.”
“Còn nhớ hợp đồng ban đầu của chúng ta không?” Thương Vị Vãn bình tĩnh: “Nếu một bên muốn kết hôn, quan hệ này sẽ chấm dứt. Nhưng tôi là người khá có lương tâm, nên khi Tần thúc tìm đến, tôi nhận mười triệu tám trăm nghìn ông ấy đưa, cộng với năm triệu anh cho tôi trước đây, và hai trăm nghìn anh chuyển cho mẹ tôi, vừa tròn mười sáu triệu. Tôi đã nói với quản lý ngân hàng, khi nào sổ sách rõ ràng sẽ chuyển vào tài khoản của anh.”
Để ngày này có ý nghĩa, cô chọn đúng ngày kỷ niệm mười tháng họ ở bên nhau.
Tính ra, họ đã cùng trải qua bốn mùa.
Thương Vị Vãn nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, bất chợt phản ứng: “Tiền đã chuyển rồi đúng không? Tôi quên mất chuyện này.”
Cô dịu dàng nhìn Trình Khuyết, mắt ánh lên tia sáng ấm áp, hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt đẹp của cô.
Mãi lâu sau cô mới nói: “Cảm ơn anh đã cho tôi một giấc mơ. Hết giờ rồi, giấc mơ phải tỉnh thôi.”
Trình Khuyết nhìn cô chằm chằm, cả người toát lên sự nguy hiểm: “Thương Vị Vãn, cô đang nói nhảm gì vậy? Cô hiểu cái rắm.”
So với sự bình tĩnh của Thương Vị Vãn, Trình Khuyết như sư tử nổi giận.
Cô càng bình tĩnh, anh càng tức tối, nắm cổ tay cô kéo về phía xe.
Kéo cô đến cạnh xe.
Trình Khuyết nói: “Lên xe.”
Thương Vị Vãn mím môi: “Có gì thì nói ở đây.”
Trình Khuyết trừng cô: “Cô dựa vào đâu mà chặn tôi?”
“Vậy hay tôi thêm anh, anh chặn tôi nhé?” Thương Vị Vãn đưa điện thoại ra.
Cô như luôn biết cách chọc tức anh.
Trình Khuyết gạt tay cô: “Mẹ nó, bộ tôi muốn cái này à?”
Đôi mắt đẹp của Thương Vị Vãn trở nên lạnh lùng, buộc mình cứng lòng: “Vậy anh muốn gì?”
“Dĩ nhiên là muốn…” Trình Khuyết bất ngờ dừng lại, không nói nên lời.
Thương Vị Vãn hỏi: “Muốn cưới tôi à?”
Giọng Trình Khuyết cáu kỉnh: “Ban đầu chẳng phải nói không bàn chuyện này sao?”
“Đúng thế.” Thương Vị Vãn nói: “Nên giờ tôi cũng làm theo thỏa thuận ban đầu. Anh sắp kết hôn rồi.”
Cô hít sâu: “Quan hệ của chúng ta đến đây là hết.”
Trình Khuyết lạnh lùng nhìn cô: “Thương Vị Vãn, cô thật sự muốn thế à?”
“Tôi có lựa chọn nào khác sao? Anh là thiếu gia nhà họ Trình, người thừa kế tương lai của tập đoàn Minh Quý, còn tôi chỉ là một nhân viên quèn. Bố anh chỉ cần giơ tay, tôi ở Vân Kinh chẳng còn chỗ đứng.”
“Vậy cô không phải chủ động muốn chia tay tôi đúng không?” Trình Khuyết hỏi ngay.
Thương Vị Vãn: “…”
Cô nhắm mắt, không hề để lại đường lui: “Không phải. Tôi muốn chia tay anh.”
Cô nghiêm túc: “Dù Tần thúc không đến, tôi cũng sẽ chia tay anh.”
Trình Khuyết khựng lại.
Một lúc sau, anh có chút chán nản hỏi: “Tại sao? Mẹ kiếp, tôi đối với cô không tốt sao?”
Thương Vị Vãn nhìn vào mắt anh.
Như lần đầu chủ động nhìn mắt anh, trước đây cô luôn sợ bị đôi mắt ấy hút hồn mà sa lầy.
Kết quả, dù phòng bị đủ đường, cuối cùng vẫn tỉnh táo mà sa vào.
Cô nói: “Theo nội dung hợp đồng, quan hệ của chúng ta đã kết thúc.”
Không phải vì anh sắp kết hôn.
Mà vì cô đã động lòng.
Trình Khuyết im lặng, Thương Vị Vãn quay người rời đi, nhưng lúc quay đi, cô bất ngờ dừng bước, ngoảnh lại nhìn anh.
Anh như có chút chán chường, cũng đang nhìn bóng lưng cô.
Bất ngờ bốn mắt chạm nhau.
Trình Khuyết nhíu mày, mi mắt Thương Vị Vãn khẽ run: “Đúng rồi, anh từng hứa sau này không chửi bậy trước mặt tôi, đúng không?”
Trình Khuyết nhớ đêm ấy.
Họ như đã trải qua nhiều đêm dài khó ngủ, ôm nhau sưởi ấm cho chau.
Ký ức quay cuồng trong đầu, Trình Khuyết nhìn cô, thấp giọng gọi: “Vãn Vãn.”
Trái tim Thương Vị Vãn như sụp một góc, lời sắp nói dường như hơi tàn nhẫn.
Nhưng cô trấn tĩnh, vẫn cười: “Trình tiên sinh trước mặt tôi đã thất hứa một lần. Nên hy vọng lần này, anh có thể là người giữ lời.”
“Mong anh.” Thương Vị Vãn siết chặt nắm tay sau lưng, dùng lời nắm chặt cậu: “Giơ cao đánh khẽ.”
Lời cầu xin khẽ khàng, chỉ mong anh buông tha cho cô.
Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
