Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 36: Ngủ cũng ngủ rồi, không phải người đàn ông của cô thì là gì?!

Quả nhiên, sự chú ý của Thương Vị Vãn bị lời Trình Khuyết kéo đi.
Cô nuốt vị ngọt ngấy của nhân vừng trên môi lưỡi, khẽ nhíu mày nghĩ ngợi: “Có bằng chứng không?”
Anh chỉ vào mình, cười lười biếng: “Cô hỏi tôi sao?”
“Chứ ai?” Cô thấy giọt nước trên chóp mũi anh, mồ hôi lấm tấm từ nụ hôn vừa rồi, nhưng anh chẳng hay.
Cô thấy ngứa tay, không kìm được ngẩng người, giơ tay lau giọt nước.
Giọt nước loang trên da, chưa đầy giây đã bốc hơi.
Anh ngẩn ra rồi thả lỏng, ngả nửa người vào sofa mềm mại, dáng vẻ bất cần: “Mắt tôi là bằng chứng.”
“Cô thân với người đó không?” Anh nhai kẹo cao su đã hết vị, lúc hôn, kẹo dưới lưỡi, nụ hôn cuồng nhiệt suýt làm anh nuốt kẹo, giờ thấm đẫm vị vừng, nhai vài cái, anh nhổ vào sọt rác rồi bổ sung: “Cái người đi với Đinh Oánh.”
“Cung Trình?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh đáp lười nhác như sắp ngủ.
“Cũng tạm.” Cô quay lại ăn chè trôi nước, múc một viên thổi nguội rồi nói: “Bạn cấp hai và cấp ba, hồi đi học ít giao thiệp, sau gặp lại ở Vân Kinh, cậu ấy giúp tôi nhiều.”

Ít nhất là khi chị cô gặp chuyện.
Cung Trình cho cô vay năm vạn giải nguy, trả nửa tiền thuê nhà, lúc cô không có tiền ăn, mời cô ăn cơm hộp.
Dù không đắt đỏ nhưng tình cảm của anh ta dường như đã manh nha từ đó.
Thời gian đó, cô quá nghèo, quá lo cho chị, nên hoàn toàn bỏ qua.
Không trách được ý nghĩ của Cung Trình.
Hồi đó, Cổ Thúy Phương gặp anh ta ở bệnh viện, lén kéo cô nói, đừng yêu người như anh ta, mẹ anh ta kiểm soát, nhà làm công ăn lương, giàu được bao nhiêu? Với nhan sắc của cô, nên tìm đại gia mới xứng.
Cô chỉ thấy bố mẹ mỗi nơi đều thế.
Bố mẹ Cung Trình không muốn con trai lấy “cái hố hút máu”, Cổ Thúy Phương muốn cô tìm “hố hút máu” tốt hơn.
Sau này, cô trả tiền cho anh ta, thêm lãi suất 4% mỗi năm.
Nhưng ân tình không thể quên.
“Nghĩ đến anh ta à?” Tay anh lắc trước mắt, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Cô cúi đầu, nuốt chửng viên chè trôi nước.
Để lâu đã nguội, nhưng ngọt hơn, ngấy đến phát ngán làm cô hoàn toàn no bụng.
Cô nuốt vội rồi lấy giấy lau miệng nghe anh nói: “Bạn tri kỷ khác giới của cô nhiều thật đấy.”
Giọng điệu châm chọc.
Cô quay đầu đối diện anh, thẳng thắn: “Sống đến ba mươi mà không có vài người bạn khác giới, chẳng phải tôi sống cô độc quá sao?”
Nói xong cô dừng lại, không để ý ánh mắt anh híp lại đầy nguy hiểm mà đâm ngược: “Hơn nữa, vài người bạn của tôi so với đám hồng nhan tri kỷ của anh Trình, sợ chưa bằng một phần mười.”
Cô thực sự khá cô độc, ít làm bạn với con trai.

Sống bao năm, chỉ có Cung Trình.
Cũng vì ở Vân Kinh rộng lớn, anh ta là đồng hương duy nhất.
Anh véo cằm cô: “Cô giận rồi á?”
“Tôi giận gì cơ.” Cô gỡ tay anh, chìm vào sofa rồi thả lỏng giọng mơ màng: “Sự thật thôi.”
Vừa dứt lời, ánh sáng trước mắt bị che đi, cánh tay rắn chắc chống hai bên, đầu gối chạm chân cô.
Mặt anh gần sát hỏi: “Cô không giận sao?”
Cô no nê, tâm trạng tốt, giữa lịch ôn thi căng thẳng lại được đến phòng suite khách sạn xa hoa, không muốn ăn món Tây đắt đỏ thì không ăn, muốn ăn chè trôi nước thì có người mang đến, bên cạnh có người trò chuyện, như trộm được nửa ngày nhàn rỗi, nên cô nheo mắt, kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn tôi giận hay không giận?”
Câu hỏi như quả bóng, đá qua đá lại.
Anh im lặng.
Cô bất ngờ chống tay, ngẩng người hôn môi anh.
Đôi mắt đào hoa thoáng ngỡ ngàng.
Cô cười khẽ, như nắm quyền chủ động trong mối quan hệ.
Nhưng thái độ cô thấp: “Hôm nay tôi nghe anh. Anh muốn tôi giận thì tôi giận, không muốn thì tôi không giận.”
Mắt cô sáng lấp lánh, đầy thỏa mãn sau bữa ăn.
Sau một hồi đối đầu, anh bị chọc cười, như bức tường đè xuống, ép cô vào sofa mềm: “Cô tưởng là sinh con à? Cô muốn sinh thì sinh sao.”

Cô định cãi lại, đấu khẩu vài câu, nhưng giây sau đã bị anh khóa môi.
Trên sofa xanh đậm, anh cởi áo phông rộng của cô, véo eo thon rồi thì thầm bên tai: “Mặc cái này không đẹp.”
“Cứ có mặc là được.” Chân cô kề sát anh, nói chuyện cọ vào cổ anh, chạm da anh: “Hơn nữa áo phông thoải mái.”
Bình thường đi làm toàn sơ mi, cài cúc đã khiến cô chán ngán.
Nhưng áo phông thì khác, mặc vào là xong.
“Cô ôn thi hăng say thật đấy.” Anh luồn tay ra sau, tháo khóa áo lót, nhưng vẫn nói chuyện để phân tán cô.
Cô nói: “Không hăng say sao được chứ, thi không qua thì tôi lưu lạc đầu đường ạ.”
“Cô có thể nói với tôi.” Anh hôn môi cô, nhìn mái tóc dài như tảo biển trải quanh, mặt trắng thấm ánh hoàng hôn đỏ rực, da trắng tương phản sofa, cô nheo mắt thả lỏng người, như tin tưởng anh, để anh tùy ý.
Búp bê xinh đẹp.
Anh bất chợt nghĩ đến hình ảnh này rồi tự cười.
Vì búp bê đột nhiên mở mắt, vô tư hôn yết hầu anh rồi di chuyển, da anh bị cô ngậm đến ngứa ran.
Hôn xong, cô nói: “Cho tiền chưa đủ, còn cho tài nguyên sao?”
Anh được hôn thoải mái, cười lười: “Nếu là cô, tôi không ngại cho chút đỉnh đâu.”
Cô lại nói: “Chuyện công việc tôi quen tự lực rồi. Nhưng nếu tôi không làm được, hoặc bị quan hệ chen lấn, tôi sẽ tìm anh.”
Anh nhíu mày: “Sao thế?”


“Đơn giản. Thứ tôi muốn, tôi phải tự tranh. Nếu không đủ sức, tôi sẽ thành trò cười mất. Trình thiếu gia à, anh chưa lăn lộn ở nơi làm, có thể không biết, một lãnh đạo vô năng đáng sợ hơn mười thực tập sinh kém. Nhưng nếu tôi có sức, chỉ thiếu may mắn, thì dùng anh là chuyện đương nhiên.”
Anh nghe ra như bị cô chê, chưa kịp hiểu chuyện gì.
Cô tiếp: “Anh là thanh kiếm sắc nhất của tôi, phải dùng đúng lưỡi dao.”
Anh bật cười, cô không ngoan cố đến mức vô phương cứu chữa.
Anh cúi xuống hôn: “Được, cô cứ dùng tôi bất cứ lúc nào.”
Lời hứa ngàn vàng anh dễ dàng thốt ra, còn mang niềm vui khoe khoang.
Cô thấy anh thật thú vị.

Đêm đen như mực, hai người từ sofa khách sạn chuyển lên giường.
Một lúc hỗn loạn.
Đang cao trào thì chuông điện thoại cô vang lên.
Cô với tay, thấy Cung Trình gọi.
Đã mười hai giờ, cô nhíu mày, bị anh th*c m*nh, rên khẽ.
“Sao không tập trung thế?” Anh gặm vành tai cô.
Điện thoại cô để cạnh gối, cả hai ướt đẫm mồ hôi.
Chuông như bản nhạc, lúc suối chảy, lúc sóng gào.
Chuông vang hết lần này đến lần khác, không mệt mỏi.
Trước đây, Cung Trình thường nhắn wechat, hiếm khi gọi, giờ lại gọi liên tục.
Anh ta không phải người thiếu tinh tế.
Cô lo có việc gấp, nhất là về chị cô.
Trước đây, có vài lần anh ta đã báo tin.
Nên dù Trình Khuyết có ra sức, cô vẫn không tập trung.
Trình Khuyết nhận ra nên cố ý mạnh bạo, cô đau nhưng cắn môi, mặc anh trút xuống.
Sau đó vì thấy vô vị nên anh vội kết thúc.
Như câu chuyện dừng ở cao trào, nhạt nhẽo.
Bắt đầu đêm rõ là vui.
Anh bực bội, xong việc lạnh mặt đi thẳng vào phòng tắm.
Cô cuộn người lạ trong chăn, chuông lại vang lên, cô nghe máy hỏi có chuyện gì.
Đầu kia im lặng vài giây, rồi tiếng gào suýt thủng màng nhĩ cô.
Cô bật loa ngoài, đặt điện thoại xa trên gối.
“Sao thế?” Giọng cô khàn, người đầy mồ hôi như vừa vớt từ nước, cô muốn đi gội đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi.


Không khóc, nhưng giọng gần như khóc.
Anh ta kể hôm nay đón Đinh Oánh đi ăn, thấy cô ta lên xe sang.
Anh theo sau, thấy cô ta vào nhà hàng đắt đỏ, khoác tay người đàn ông, cười rạng rỡ, anh xông đến chất vấn, Đinh Oánh giải thích với anh ta là anh họ xa, rồi kéo anh ta ra xa đòi chia tay.
Lý do đơn giản.
Đinh Oánh nói theo người kia, cô ta đỡ phải mất nhiều năm phấn đấu ở Vân Kinh.
Anh ta không tin, hỏi hạnh phúc những ngày qua là giả sao?
Đinh Oánh nói ban đầu nghĩ người kia có người phụ nữ khác, thấy anh ta thông minh, thật thà, chịu chi, nên thử yêu bình thường xem sao.
Nhưng vài ngày qua, thấy anh cho cô ta không bằng một phần trăm trước đây, những nơi anh đưa cô ta đi không khiến cô ngẩng đầu trước bạn bè, cô ta không tưởng tượng nổi sống thế này sẽ đau khổ thế nào.
May mắn là bạn trai cũ quay lại, nên chuyện chia tay anh ta là đương nhiên.
Cô ta nhét cho anh ta thẻ ngân hàng, nói đôi bên không nợ nần gì nhau nữa.
Anh ta kiểm tra, trong thẻ có năm ngàn tệ.
Nhưng thời gian qua, để lấy lòng cô ta, anh ta đã mua đồ hơn ba vạn.
Anh ta thật lòng xem cô ta là đối tượng kết hôn, mơ về tình yêu đầu đời mãi mãi, hóa ra chỉ là bong bóng.
Anh ta say rượu, tính lại hướng nội, sợ xã hội bị xé toạc nên gào lên bất mãn.
Nhưng cô đang mệt, nghe thấy không phải chuyện nhà, mà là chuyện tình của anh ta, cô yên tâm hơn.
Vì khi nghe Trinh Khuyết nói Đinh Oánh từng làm ở Kim Tước, liên quan đến Tô Nghiêu, cô biết chuyện này không thể thành.
Sớm tan vỡ thì tốt, hơn là đính hôn hay cưới mới phát hiện, lúc đó không chỉ anh ta mà gia đình anh ta cũng sụp đổ.
Cô không phải làm người xấu.
Cô quá mệt rồi, dù anh ta gào thét, cô vẫn bình tĩnh, thậm chí buồn ngủ.
Trong ánh sáng mờ, cô thấy người đáng ra đang ở phòng tắm lại đang đứng ở xa kia, bất cần, ngậm điếu thuốc chưa châm.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, cô tưởng mình ảo giác.
Tiếng Cung Trình gào qua ống nghe: “Thương Thương, cậu nói đi! Mình có nên chia tay không!”
… Không ngờ đến nước này, anh ta còn nghĩ có nên chia tay.
Khi cô định khuyên anh ta buông tay đôi bên, giọng Trinh Khuyết nhẹ nhàng vang lên: “Thương Vị Vãn ngủ rồi.”
Cô: “…”
Không phải ảo giác.
Anh không tắm.
Cô nheo mắt nhìn, đầu óc hỗn loạn, chẳng nghĩ được gì.
Cô giơ tay đòi điện thoại, anh liền dùng tay kia nắm tay cô.

Mồ hôi nóng ướt tay anh, nhưng lòng bàn tay anh ấm nóng.
Cầm tay anh, như nắm lò sưởi.
Cô chạm vào hơi ấm, không giãy nữa.
Cung Trình hỏi: “Anh là ai?”
Anh ngập ngừng, giọng trầm xuống: “Người đàn ông của cô ấy.”
Rồi cúp máy.
Là Cung Trình cúp.
Anh để điện thoại cô sang chế độ im lặng rồi kéo tay cô: “Dậy đi tắm.”
Cô không còn sức, mềm nhũn bám anh, ôm cổ, cả người treo trên người anh.
Cô mơ màng hỏi: “Anh vừa bảo tôi là gì?”
“Mẹ kiếp. Ngủ cũng ngủ rồi, không phải người đàn ông của cô thì là gì?” Anh ném cô vào bồn tắm đã xả nước, cánh hoa nổi trên mặt.
Cô như nàng tiên cá vào nước.
Anh bước một chân vào bồn, nước tràn ra.
Tiếng nước róc rách, nhiệt độ phòng tắm tăng lên.
Cô khẽ nhíu mày, mệt mỏi, giọng nhỏ khẻ nói: “Nói tử tế không được à?”
Giọng cô vốn mềm mại, bình thường cố tỏ ra trưởng thành vẫn lừa được nhiều người.
Nhưng khi cô mệt, như được lột đi lớp vỏ cứng, lộ lõi mềm bên trong.
Không có chút công kích nào, rất đáng yêu.
Trình Khuyết cảm thấy thú vị, chọc vào mặt cô.
Thương Vị Vãn cũng không phản kháng, vùi đầu vào anh, kết quả là mặt dính đầy bọt
Cô vẫn lẩm bẩm: “Nói bậy, rất khó nghe.”
Anh: “…”
Thương Vị Vãn sau khi nói xong tựa vào vai anh ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều, ngủ yên giấc.
Rất lâu sau, Trinh Khuyết nở nụ cười
Lồng ngực rung nhẹ, sợ đánh thức cô, nên kìm ý cười xuống.
Anh múc nước dội lên vai cô, rất nhanh nước dọc theo bả vai cô chảy xuống.
Trình Khuyết nghiêng đầu hôn lên trán cô.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm chiếu rọi vào cơ thể của họ đang chìm trong nước.
Khoảnh khắc ấy, tựa như chiếu vào tâm hồn hết sức chân thành của Trình Khuyết.
Anh hạ giọng: “Sau này không nói nữa.”


Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Story Chương 36: Ngủ cũng ngủ rồi, không phải người đàn ông của cô thì là gì?!
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...