Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 109: Ngoại truyện 34 - Gà nhỏ hầm nồi sắt (Quý tiên sinh, đã lâu không gặp)

Đỗ Nhuế không ngờ lại gặp Quý Minh Duệ ở đây.
Cát Thành cách Vân Kinh cả ngàn cây số, đi tàu cao tốc mất bảy tiếng. Một người như Quý Minh Duệ xuất hiện ở đây thật sự lạc lõng.
Nhưng vẫn gặp.
Đỗ Nhuế trấn tĩnh, giọng dịu dàng nhưng pha chút lạnh lùng: “Quý tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Sau đó không nói gì thêm.
Quý Minh Duệ , người lưỡi dẻo như lò xò trên bàn đàm phán, tiệc rượu, cười nói phong lưu, có thể chốt dự án hàng chục triệu, hàng tỷ, được xem như huyền thoại trong ngành đầu tư tư nhân, lúc này lại hết lời cạn ý.
Giống như khi Đỗ Nhuế hỏi: “Anh thật sự yêu tôi, hay chỉ chơi đùa thôi?”
Quý Minh Duệ im lặng.
Trong sự im lặng ấy, Đỗ Nhuế nguội lạnh trái tim, nhắm mắt lau nước mắt, hỏi: “Anh vì nổi loạn muộn mà yêu tôi à?”
Quý Minh Duệ nói không phải.
Đỗ Nhuế hỏi: “Vậy là gì?”
Quý Minh Duệ lại im lặng.

Hôm sau, Đỗ Nhuế thu dọn đồ rời khỏi căn hộ, quyết cắt đứt liên lạc với anh.
Không ngờ, hôm sau đến công ty, cô nghe nói một mỹ nữ quyến rũ, phong tình vạn chủng đến tìm Quý Minh Duệ , tự do ra vào tòa cao ốc Cao Chiêm, vào văn phòng anh, tay trong tay, vai kề vai, như đôi bích nhân.
Thật ra mỹ nữ ấy không chỉ là diễn viên nổi tiếng, mà còn là thiên kim nhà họ Trần của tập đoàn C&B.
Thiên kim tiểu thư theo đuổi giấc mơ showbiz, trở thành ngôi sao được vạn người săn đón dưới ánh đèn sân khấu, sau lưng có cả tập đoàn C&B, được yêu chiều hết mực.
Mà nhà họ Trần và nhà họ Quý là thế giao, nếu không có gì bất ngờ, hai người sẽ kết hôn.
Bao năm nay, dù Quý Minh Duệ nổi bật trong ngành đầu tư tư nhân, vẫn không thoát được cái mác “nhà họ Quý”.
Ai cũng biết, làm tài chính mà không có nhân mạch và hậu thuẫn, gần như chỉ là nói suông.
Dưới bốn trường danh giá thì chẳng có tài chính.
Nhất là trong ngành đầu tư tư nhân, không có chút hậu thuẫn, ai dám giao hàng chục triệu cho bạn? Ai đảm bảo một kẻ vô danh có thể tìm được dự án chất lượng tuyệt đối? Nói đi nói lại, người ta nhìn vào nguồn vốn sau lưng.
Quý Minh Duệ nhờ nhà họ Quý mà trở thành huyền thoại thế hệ trẻ ngành đầu tư tư nhân, ngồi ghế cao nhất phòng đầu tư tư nhân của Lai Tinh Chứng Khoán, nhưng cuối cùng có lẽ vẫn phải về thừa kế gia nghiệp nhà họ Quý.
Đỗ Nhuế sau này mới biết những chuyện này.
Ban đầu cô tưởng Quý Minh Duệ bán bảo hiểm.
Hôm phỏng vấn ở Lai Tinh Chứng Khoán, cô đang học năm hai thạc sĩ, nhờ bạn cùng phòng khuyến khích mới nộp hồ sơ, tưởng vòng một sẽ bị loại, không ngờ vài ngày sau được gọi phỏng vấn.
Đêm trước, cô căng thẳng mất ngủ, nhắn tin cho Tiểu Đinh xin an ủi. Tiểu Đinh bảo gọi điện kèm giúp cho cô, nói vài câu đã ngủ khò, ngáy rung trời. Cô tháo tai nghe, mở mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ.
Sáng hôm sau đi phỏng vấn, buồn ngủ chết đi được, lỡ ngồi quá ga tàu điện ngầm, lại quay lại, thời gian vốn eo hẹp càng thêm khốn đốn.
Đến tòa nhà Cao Chiêm, cô lạc đường trong không gian rộng lớn.
Đó là lúc Đỗ Nhuế gặp Quý Minh Duệ .
Cô cầm điện thoại nhìn qua nhìn lại tầng lầu và bảng chỉ dẫn, vội vã chạy lên, lại vội vã chạy xuống, làm hai lần vô ích. Lần thứ ba đi thang máy, cô gặp Quý Minh Duệ mặc vest, rón rén hỏi: “Chào anh, cho tôi hỏi phòng đầu tư ngân hàng thứ mười chín của Lai Tinh Chứng Khoán ở đâu?”

Quý Minh Duệ liếc cô: “Thực tập sinh à?”
“Đi phỏng vấn.” Đỗ Nhuế ủ rũ. “Chỗ này rộng quá, tôi tìm không ra.”
“Ngay tầng cô vừa lên.” đúng lúc Quý Minh Duệ vừa chốt được hợp đồng, tâm trạng tốt, bấm lại thang máy: “Tôi dẫn cô đi.”
“Wow!!!” Đỗ Nhuế mắt sáng rực: “Anh tốt quá! Nếu tôi qua phỏng vấn, nhất định mời anh ăn cơm. Anh ở phòng nào?”
“Cơm thì thôi khỏi đi.” Quý Minh Duệ cười nhạt, lâu rồi không thấy ai năng động thế ở công ty, lịch sự mở cửa thang máy: “Chúc cô phỏng vấn thành công.”
“Anh tốt thật.” Đỗ Nhuế liên tục khen, chưa từng chịu đòn roi công sở, mắt vẫn trong trẻo. Khi Quý Minh Duệ định đóng thang máy, cô chen vào, giữ cửa mở.
Quý Minh Duệ ngạc nhiên: “Hử?”
Đỗ Nhuế gật đầu: “Anh chưa dẫn tôi đi mà. Tôi không tìm được.”
Quý Minh Duệ : “…”
“Anh tốt thế, chắc chắn dẫn tôi tìm được, đúng không?!” Đỗ Nhuế nói.
Chỉ vài câu đã nhận một tấm thẻ “người tốt”, Quý Minh Duệ câm nín, lát sau bật cười, bất đắc dĩ dẫn cô đến phòng đầu tư ngân hàng thứ mười chín.
Thật ra phòng đầu tư ngân hàng và đầu tư tư nhân chẳng liên quan, ít khi có liên hệ công việc. Quý Minh Duệ biết chỗ chỉ vì thấy bảng chỉ dẫn lớn cạnh thang máy.
Anh có phương hướng tốt, nên hơi ngạc nhiên với người lạc đường như Đỗ Nhuế.
Anh hỏi: “Cô thật sự không hiểu hay cố ý?”
“Hả?” Đỗ Nhuế vừa bước nhanh vừa đáp: “Ý gì?”
“Không có gì.” Quý Minh Duệ ngừng lại.
Đỗ Nhuế hỏi anh ở phòng nào, dẫn cô đi có làm lỡ việc không. Quý Minh Duệ cười, nói lấp lửng: “Kiếm tiền.”
Đỗ Nhuế dừng bước: “Anh bán bảo hiểm à?”
Quý Minh Duệ : “…”
Anh không biết sao cô nghĩ đến đó, bị trí tưởng tượng của cô chọc cười, lắc đầu bất đắc dĩ, trong mắt cô thành thừa nhận.
Đỗ Nhuế nhìn đồng hồ, hốt hoảng: “Tôi sắp muộn rồi, đi trước đây. Lần sau gặp lại, nếu tôi có tiền, nhất định mua bảo hiểm của anh, ủng hộ anh làm ăn.”
Nói xong chạy biến.
Ở Chứng Khoán Lai Tinh, nhân viên đều khéo léo, chú trọng hình tượng, dù vội cũng chỉ bước nhanh, chẳng ai chạy như không màng hình ảnh.
Quý Minh Duệ thấy cô gái này đặc biệt, nhưng không để tâm lắm.
Còn Đỗ Nhuế chẳng hy vọng qua phỏng vấn, vì Chứng Khoán Lai Tinh là ngân hàng đầu tư top đầu, hồ sơ như cô được gọi đã là kỳ tích.
Không ngờ vài ngày sau, cô nhận được email thông báo đậu từ HR.
Đỗ Nhuế vui mừng gọi cho Tiểu Đinh chia sẻ, tiện mơ mộng về cuộc sống cắm rễ ở Vân Kinh, còn tự biên một câu chuyện truyền cảm hứng.
Tiểu Đinh nghe một lúc thấy sai sai: “Khoan, sao trong chuyện của cậu toàn tự lực cánh sinh, ngoài kiếm tiền chẳng có gì khác? Tình yêu của cậu đâu?!”
“Tình yêu có gì hay.” Đỗ Nhuế đắp mặt nạ: “Kiếm tiền mới là chân lý.”
Tiểu Đinh: “…Bố mẹ cậu nghe chắc ngất tại chỗ.”

Tiểu Đinh giật mình: “Cậu yêu một người bán bảo hiểm rồi à?”
Đỗ Nhuế gỡ mặt nạ: “Vẫn chưa có gì. Hôm phỏng vấn, anh ấy dẫn đường cho mình, lúc đó gấp quá, mình không xin liên lạc. Người đẹp trai, cao, chắc không thiếu bạn gái đâu.”
Tiểu Đinh giục cô mau đuổi theo, lôi đủ chiêu trò.
Đỗ Nhuế chê cô lải nhải, nói vài câu rồi cúp máy.
Nhưng trước khi ngủ, Tiểu Đinh nhắn: [Tình yêu chẳng liên quan đến chuyện gì khác, dù anh ta bán bảo hiểm hay bán khoai, chỉ cần cậu yêu là được.]
Đỗ Nhuế nhớ lại hôm đó: [Nhưng tôi thấy anh ấy có tiềm năng, chắc chắn sẽ không bán bảo hiểm cả đời.]
Lát sau nhắn thêm: [Mình gặp anh ấy cũng không rung động, chỉ thấy thân thiện thôi.]
Dù sao người tốt như anh trên đời cũng hiếm.
Đó là lần đầu Đỗ Nhuế và Quý Minh Duệ gặp nhau.
Sau đó, Đỗ Nhuế vào phòng mười chín thực tập dưới trướng Rieken, một hôm ăn trưa ở căng tin lại tình cờ gặp Quý Minh Duệ .
Cô gọi: “Anh bán bảo hiểm.”
Quý Minh Duệ không quay lại, cô vội chạy tới, vỗ vai anh từ sau: “Vừa gọi anh, sao anh không để ý tôi.”
Giọng cô thân quen, nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt sáng lấp lánh, rất cuốn hút.
Quý Minh Duệ khoanh tay cười nhẹ: “Cô gọi thế, tôi biết cô gọi ai à.”
“Chẳng làm sao.” Đỗ Nhuế sờ mũi: “Tôi không biết tên anh, dù biết gọi thế không lịch sự, nhưng chỉ gọi được thế.”
“Quý Minh Duệ.” anh nói, thong dong chờ phản ứng kinh ngạc của cô thực tập sinh.
Nhìn cô ở đây, biết cô đã qua phỏng vấn.
Mà ở Chứng Khoán Lai Tinh, chắc chẳng ai không biết Quý Minh Duệ phòng đầu tư tư nhân.
Đỗ Nhuế ngẩn ra: “Tên anh à?”
“Đúng.”
Quý Minh Duệ vẫn bình tĩnh quan sát, không ngờ cô vỗ tay: “Trùng hợp ghê! Tôi tên Đỗ Nhuế, tên chúng ta đều có chữ ‘Ruì.*”
Ruì.*: Phiên âm của tên Đỗ Nhuế và Quý Mình Duệ là Dù Ruì và Jì Míng Ruì , nên giống nhau chữ Ruì
Quý Minh Duệ : “…?”
Đỗ Nhuế chìa tay, Quý Minh Duệ cũng đưa tay ra.
Cách bắt tay của Đỗ Nhuế kỳ lạ, như chó con chìa móng, chỉ nắm đầu ngón tay.
Quý Minh Duệ nhìn tay cô, không phải kiểu thon dài thường thấy, mà hơi tròn trịa, nhưng cô không mũm mĩm, cũng không thấp.
Bắt tay xong, Đỗ Nhuế cười: “Lần trước nói mời anh ăn cơm, anh rảnh lúc nào?”
“Gần đây chắc không.” Quý Minh Duệ thấy cô không giống người lừa đảo, nhưng vẫn cảnh giác. Ngày thường đủ loại người tiếp cận anh, kiểu này không hiếm: “Tôi bận lắm, đi trước đây.”
“Vậy nhé,” Đỗ Nhuế lấy điện thoại: “Thêm wechat không? Khi nào có tiền, tôi tìm anh mua bảo hiểm, thật đấy.”
Quý Minh Duệ : “…”

“Nếu anh bán bảo hiểm giá rẻ, tôi còn giúp anh đăng vòng bạn bè quảng cáo,” Đỗ Nhuế nói xong nhét điện thoại cho anh, chạy đến máy bán hàng tự động mua một chai cà phê Starbucks.
Cô thở hổn hển chạy về: “Đây, cho anh. Cơm chưa mời được, mời anh cà phê, cảm ơn anh lần trước dẫn đường. Tôi qua phỏng vấn rồi. Ân nghĩa tái tạo, khắc cốt ghi tâm.”
Quý Minh Duệ cầm chai cà phê trầm tư.
Lâu, rất lâu, rất lâu anh không uống loại cà phê này.
Nhưng anh vẫn khéo léo từ chối thêm wechat: “Bảo hiểm tôi bán không hợp với cô, thêm wechat thì thôi, cảm ơn cà phê của cô, tôi có việc gấp, đi trước đây.”
Đỗ Nhuế không ngại bị từ chối, lấy lại điện thoại, cười nói: “Vậy anh cố lên nhé!”
Đó là lần gặp thứ hai của họ.
Sau đó ở thành phố Ninh, Đỗ Nhuế theo Rieken đi công tác, lại tình cờ gặp Quý Minh Duệ trong thang máy, cô cười chào gọi Quý tiên sinh.
Cô nhét cho anh một xiên kẹo hồ lô chua ăn không hết.
Lúc đó vẫn tưởng anh bán bảo hiểm.
Nhưng hôm sau mới biết, hóa ra anh là thiên tài đầu tư tư nhân được cả công ty bàn tán, Quý Minh Duệ .
Lần sau gặp, Đỗ Nhuế che mặt đi, hận không thể giả vờ không quen.
Lúc này cô mới nghĩ, những hành động trước đây chắc trong mắt Quý Minh Duệ là muốn câu anh.
Nhưng cô không có ý đó.
Cũng lúc cô muốn độn thổ, Quý Minh Duệ túm gáy cô, cười hỏi: “Xiên kẹo hồ lô hôm qua cô nhét cho tôi sao chua thế? Cố ý à?”
Đỗ Nhuế quay lại, mắt hoảng hốt, lắp bắp: “Tổng… Quý tổng.”
Quý Minh Duệ thả tay, lười biếng như thường: “Không gọi tôi bán bảo hiểm nữa à?”
“Do tôi ngu ngốc.” Đỗ Nhuế nuốt nước bọt: “Xin lỗi…”
“Vậy bao giờ mời tôi ăn cơm?” Quý Minh Duệ thích thú nhìn cô lúng túng, trêu cô ở sảnh khách sạn thành phố Ninh: “Tôi muốn ăn bào ngư, cô mời được không?”
Đỗ Nhuế: “…”
Cô mím môi: “Hay là để tôi xin bố mẹ lương hai tháng của họ?”
Quý Minh Duệ cười càng đậm: “Vậy cô mời tôi ăn gì được?”
“Hầm nồi sắt nhé?” Đỗ Nhuế nói: “Ngỗng lớn, gà nhỏ, đều được.” (Hầm nồi sắt, món hầm dân dã vùng Đông Bắc Trung Quốc.)
Quý Minh Duệ : “…”
“Sao cảm giác như cô đang mắng tôi vậy?” Quý Minh Duệ trêu.
Đỗ Nhuế hoảng: “Sao thế được!”
“Hầm nồi sắt gà nhỏ(tiểu kê), là gà nhỏ hay là Tiểu Quý?” *
*Chơi chữ, gà trong tiếng Trung phát âm là jī, Quý phát âm là jì, 2 từ này đồng âm.
“Dĩ nhiên là gà rồi.” Đỗ Nhuế phát âm chuẩn, nghiêm túc giải thích: “Anh là Quý tổng. Tôi mới là tiểu, Tiểu Nhuế.”
Quý Minh Duệ cười vỗ vai cô, không quen nhìn cô lúng túng, vẫn thích dáng vẻ vô tư lự của cô hơn: “Thôi, cứ coi tôi bán bảo hiểm đi.”

“Cái gì?”
“Không có gì.”
“Hử?”
“Tôi mời anh ăn ngỗng lớn hầm nồi sắt.”
Sau đó không biết sao, từ thành phố Ninh về, họ tình cờ gặp, thêm wechat.
Thỉnh thoảng cùng ăn cơm.
Đỗ Nhuế cảm thấy Quý Minh Duệ có lẽ là người rất cô đơn.
Vì quá thông minh, không hòa hợp với xung quanh, tham gia đủ loại tiệc rượu, nâng ly cụng chén, tiệc tan, chỉ còn lại một mình.
Có lần anh uống say, không biết sao lại gọi cho cô.
Cô đang ngủ mơ màng trong ký túc xá, nghe máy, khẽ nói: “Alo?”
Quý Minh Duệ bên kia nôn đến trời đất mịt mù.
Đỗ Nhuế khó nhọc bò dậy, vỗ mặt tỉnh táo, ra ngoài bắt xe tìm anh.
Tìm được Quý Minh Duệ , anh đang ngồi bên lề đường hút thuốc.
Người ngày thường bảnh bao ngồi trên lề đường, áo vest ném một bên, sơ mi trắng lỏng lẻo, da lộ ra đỏ ửng.
Đỗ Nhuế mặc áo lông trắng dày, mặt nhỏ ửng hồng, chạy đến gọi: “Quý Minh Duệ .”
“Ừ.” Quý Minh Duệ ngửa đầu, cười ngây thơ với cô.
Sau này Đỗ Nhuế vô số lần nghĩ, cô luôn có thiện cảm với Quý Minh Duệ , nhưng rung động từ khi nào cô cũng không rõ?
Có lẽ từ lúc anh ngửa đầu cười với cô, hoặc khi anh cười cưng chiều đáp lời cô.
Cô nghĩ, phụ nữ có lẽ trời sinh mềm lòng và khờ dại, nên thấy đàn ông lộ vẻ đáng thương, sẽ không do dự muốn làm cứu tinh của anh ta.
Dù anh ta chỉ đáng thương một khoảnh khắc, còn cô cuối cùng thành đáng thương cả đời.
Nhưng hôm đó, Đỗ Nhuế ngồi xổm nhìn anh, trách móc: “Sao anh uống nhiều thế.”
Quý Minh Duệ không trả lời, chỉ vỗ chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”
Đỗ Nhuế mặc áo lông trắng, ngồi cạnh anh: “Sau này đừng uống nhiều rượu thế.”
Quý Minh Duệ trêu: “Sao? Cô xót à?”
Đỗ Nhuế thành thật: “Phải, tôi xót.”
Nụ cười Quý Minh Duệ vụt tắt, anh dập thuốc, ngón tay xoa cằm cô, không nhẹ nhàng, mang theo gió lạnh hôn tới, người lại nóng bỏng.
Đỗ Nhuế cứ thế sa vào bẫy của anh.
Nhưng đáng nhắc, ngày rời Vân Kinh, Đỗ Nhuế đến một quán ăn ở thành phố Ninh Thị.
Cô gọi món gà nhỏ hầm nồi sắt, thêm một chai Giang Tiểu Bạch ( một loại rượu trắng của Trung Quốc).
Vừa ăn, vừa uống, vừa khóc.


Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Truyện Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên Story Chương 109: Ngoại truyện 34 - Gà nhỏ hầm nồi sắt (Quý tiên sinh, đã lâu không gặp)
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...