Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Chương 167: Vụ Nổ
54@-
Nói xong, dị năng trong tay Băng tỷ bùng nổ, khuếch đại gấp mấy lần, vô tận hấp thu năng lượng từ cơ thể 01. Cảm nhận sức mạnh trong người đang nhanh chóng trôi tuột đi, 01 vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, ánh mắt yên tĩnh, mang chút thương hại khi nhìn người trước mặt.
".....Sao... sao lại thế này?"
Khóe môi Băng tỷ bỗng khựng lại, gương mặt tràn đầy sự kinh hoàng không thể tin nổi.
"Không... không thể nào! Sao lại thế?!"
Bà ta cố rút tay về, nhưng phát hiện lòng bàn tay mình như dính chặt vào bàn tay 01, hoàn toàn không thể tách ra.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta không phải là sinh vật cùng một thế giới. Cô không thể hấp thu được năng lượng của tôi."
Toàn bộ sự tự tin của Băng tỷ phút chốc sụp đổ.
"Không thể nào! Dị năng cướp đoạt của tôi đã thử vô số lần, chưa bao giờ có vấn đề! Anh... anh chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài hành tinh, thì có gì khác biệt chứ? Tại sao!!"
Lúc này, bà ta cảm thấy ngũ tạng như căng phồng, toàn thân tràn ngập năng lượng hỗn loạn, sắp nổ tung.
"Á... á á á!!!"
Băng tỷ liều mạng giật mạnh tay ra, đến mức phần dính liền đã rách nát, máu thịt be bét, thế nhưng vẫn không thể tách khỏi 01.
"Không... không thể nào! Sao lại thế?! Rốt cuộc sai ở đâu?!"
01 chậm rãi tháo mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc dài xanh thẳm tung bay. Lúc này, tấm che nửa mặt cũng được gỡ bỏ, để lộ khuôn mặt trắng sứ hoàn mỹ, đẹp đến mức không thật.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta không phải cùng một chiều không gian. Tôi cao cấp hơn cô. Cô không làm gì được tôi, ngược lại còn phản phệ mà chết. Tôi đã khuyên cô rồi, nhưng đây chính là bản chất yếu kém của các người: mù quáng, tự mãn, nghĩ mình đặc biệt. Nhưng thực tế, cô chỉ như con kiến, với tôi chẳng có gì khác biệt."
01 khẽ rút tay khỏi bàn tay đầy máu thịt của Băng tỷ. Làn da trắng sứ ấy tựa hồ được gột rửa sạch sẽ, không dính chút vết máu nào.
Băng tỷ lúc này như một quả bóng phồng căng, ngã vật xuống đất, máu chảy từ bảy khiếu, toàn thân co giật, đau đớn tột cùng.
"Không... không thể nào... tôi không tin! Tôi không tin!!"
"01, nể tình tôi từng chăm sóc anh suốt một năm, giúp tôi đi... tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
01 đứng trên cao, nhìn xuống bà ta đang giãy giụa, khẽ thở dài.
"25 năm trước, tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm. Tôi nghĩ lòng tốt của con người dựa trên bản chất thiện lương, nhưng không ngờ các người chỉ hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi cứu giúp kẻ yếu. Một khi lợi ích mở rộng, ảnh hưởng đến chính mình, thì chẳng còn thiện lương gì nữa. Đa số nhân loại đều như vậy, cô cũng không ngoại lệ. Tôi không cứu được cô. Trong cơ thể cô tràn đầy sức mạnh của tôi, chúng đang va chạm với sức mạnh sẵn có trong người cô. Cô đã là kẻ hết thuốc cứu. Ngũ tạng đã bị năng lượng xuyên thủng, tôi thật sự không thể cứu nổi."
"Ầm ầm——"
"Ầm ầm——"
"Ầm ầm——"
Nhiệt lưu cuồn cuộn cuốn đi tất cả, để lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Quần áo 01 không dính một hạt bụi, hắn đứng yên giữa đống hoang tàn.
"Chuyện gì thế? Động đất à?!"
Trên mặt đất, Trương lão cùng mấy người khác cảm nhận rung lắc kịch liệt, đầu óc choáng váng.
"Không xong, chạy mau! Trương lão!"
Cảnh sát vội kéo Trương lão và Chu lão chạy ra khỏi nhà hát An Huệ Lý.
"Không được! Cố Hàn Sinh và bọn họ vẫn chưa ra ngoài!" Chu lão hoảng hốt.
"Chắc chắn bên dưới xảy ra chuyện lớn!"
"Đi mau! Không thì cả nhà hát sập mất!"
Trương lão và Chu lão bị cưỡng ép lôi ra ngoài. Khi vừa chạy đến quảng trường trống, phía sau lưng, tòa nhà đổ sập, bụi đất cuồn cuộn.
Chu lão vẫn nắm chặt máy đo trong tay. Trên đó là vị trí và dấu hiệu sinh mệnh của Cố Hàn Sinh cùng đồng đội, vốn được gắn từ khi tham gia giải đấu. Giờ đây, toàn bộ hiển thị biến mất.
"Sao lại thế? Tất cả đều mất tín hiệu rồi ư?"
Chu lão bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt sa sầm.
"Không thể nào, không!"
"Khụ khụ——"
Lục Lê đẩy đống đá ra, khó khăn bò ra ngoài, ho sặc sụa. Tiếng động đó khiến Trương lão giật mình.
"Họ ra rồi, họ ra rồi!"
Từ đống phế tích, bụi mù bay mịt, loạn thành một đoàn. Cảnh sát dẫn chó nghiệp vụ điên cuồng tìm kiếm.
Kỷ Viêm ôm chân đau, quay lại nhìn đống đổ nát, sắc mặt biến đổi.
"Cố Hàn Sinh! Cố Hàn Sinh vẫn chưa ra! Anh ấy vẫn còn trong đó!!"
Đây là cái chết sao?
Anh nghĩ, chắc giờ Thời Ý đã được Bạch Hổ mang ra ngoài an toàn. Chỉ cần cô bình an, anh chết cũng cam lòng.
"Con người, anh không hối hận sao?"
01 bỗng xuất hiện trên cao, nhìn xuống anh, gương mặt lộ chút nghi hoặc, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Cố Hàn Sinh mỉm cười, đúng là anh sắp chết rồi, nếu không cũng chẳng thể thấy người này đang bay lơ lửng trên không.
"Anh biết rõ nơi này sắp nổ tung, sao không chạy ra trước, mà phải đợi đến cuối cùng mới đi? Anh không sợ chết ư?"
Cố Hàn Sinh khẽ ho, vừa mở miệng đã trào máu.
"Ai lại không sợ chết chứ? Chỉ là... tôi nghĩ... mình có thể kịp chạy ra ngoài thôi."
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười ngông cuồng, máu liên tục trào ra, thân hình bê bết máu, vô cùng kinh hãi.
01 nhìn thoáng qua người bị đá đè không xa, khẽ thở dài.
"Thôi được..."
Bỗng, một luồng sáng trắng phủ kín không gian. 01 đứng yên, rồi thoáng chốc biến mất...
Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Nói xong, dị năng trong tay Băng tỷ bùng nổ, khuếch đại gấp mấy lần, vô tận hấp thu năng lượng từ cơ thể 01. Cảm nhận sức mạnh trong người đang nhanh chóng trôi tuột đi, 01 vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, ánh mắt yên tĩnh, mang chút thương hại khi nhìn người trước mặt.
".....Sao... sao lại thế này?"
Khóe môi Băng tỷ bỗng khựng lại, gương mặt tràn đầy sự kinh hoàng không thể tin nổi.
"Không... không thể nào! Sao lại thế?!"
Bà ta cố rút tay về, nhưng phát hiện lòng bàn tay mình như dính chặt vào bàn tay 01, hoàn toàn không thể tách ra.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta không phải là sinh vật cùng một thế giới. Cô không thể hấp thu được năng lượng của tôi."
Toàn bộ sự tự tin của Băng tỷ phút chốc sụp đổ.
"Không thể nào! Dị năng cướp đoạt của tôi đã thử vô số lần, chưa bao giờ có vấn đề! Anh... anh chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài hành tinh, thì có gì khác biệt chứ? Tại sao!!"
Lúc này, bà ta cảm thấy ngũ tạng như căng phồng, toàn thân tràn ngập năng lượng hỗn loạn, sắp nổ tung.
"Á... á á á!!!"
Băng tỷ liều mạng giật mạnh tay ra, đến mức phần dính liền đã rách nát, máu thịt be bét, thế nhưng vẫn không thể tách khỏi 01.
"Không... không thể nào! Sao lại thế?! Rốt cuộc sai ở đâu?!"
01 chậm rãi tháo mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc dài xanh thẳm tung bay. Lúc này, tấm che nửa mặt cũng được gỡ bỏ, để lộ khuôn mặt trắng sứ hoàn mỹ, đẹp đến mức không thật.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta không phải cùng một chiều không gian. Tôi cao cấp hơn cô. Cô không làm gì được tôi, ngược lại còn phản phệ mà chết. Tôi đã khuyên cô rồi, nhưng đây chính là bản chất yếu kém của các người: mù quáng, tự mãn, nghĩ mình đặc biệt. Nhưng thực tế, cô chỉ như con kiến, với tôi chẳng có gì khác biệt."
01 khẽ rút tay khỏi bàn tay đầy máu thịt của Băng tỷ. Làn da trắng sứ ấy tựa hồ được gột rửa sạch sẽ, không dính chút vết máu nào.
Băng tỷ lúc này như một quả bóng phồng căng, ngã vật xuống đất, máu chảy từ bảy khiếu, toàn thân co giật, đau đớn tột cùng.
"Không... không thể nào... tôi không tin! Tôi không tin!!"
"01, nể tình tôi từng chăm sóc anh suốt một năm, giúp tôi đi... tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
01 đứng trên cao, nhìn xuống bà ta đang giãy giụa, khẽ thở dài.
"25 năm trước, tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm. Tôi nghĩ lòng tốt của con người dựa trên bản chất thiện lương, nhưng không ngờ các người chỉ hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi cứu giúp kẻ yếu. Một khi lợi ích mở rộng, ảnh hưởng đến chính mình, thì chẳng còn thiện lương gì nữa. Đa số nhân loại đều như vậy, cô cũng không ngoại lệ. Tôi không cứu được cô. Trong cơ thể cô tràn đầy sức mạnh của tôi, chúng đang va chạm với sức mạnh sẵn có trong người cô. Cô đã là kẻ hết thuốc cứu. Ngũ tạng đã bị năng lượng xuyên thủng, tôi thật sự không thể cứu nổi."
"Ầm ầm——"
"Ầm ầm——"
"Ầm ầm——"
Nhiệt lưu cuồn cuộn cuốn đi tất cả, để lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Quần áo 01 không dính một hạt bụi, hắn đứng yên giữa đống hoang tàn.
"Chuyện gì thế? Động đất à?!"
Trên mặt đất, Trương lão cùng mấy người khác cảm nhận rung lắc kịch liệt, đầu óc choáng váng.
"Không xong, chạy mau! Trương lão!"
Cảnh sát vội kéo Trương lão và Chu lão chạy ra khỏi nhà hát An Huệ Lý.
"Không được! Cố Hàn Sinh và bọn họ vẫn chưa ra ngoài!" Chu lão hoảng hốt.
"Chắc chắn bên dưới xảy ra chuyện lớn!"
"Đi mau! Không thì cả nhà hát sập mất!"
Trương lão và Chu lão bị cưỡng ép lôi ra ngoài. Khi vừa chạy đến quảng trường trống, phía sau lưng, tòa nhà đổ sập, bụi đất cuồn cuộn.
Chu lão vẫn nắm chặt máy đo trong tay. Trên đó là vị trí và dấu hiệu sinh mệnh của Cố Hàn Sinh cùng đồng đội, vốn được gắn từ khi tham gia giải đấu. Giờ đây, toàn bộ hiển thị biến mất.
"Sao lại thế? Tất cả đều mất tín hiệu rồi ư?"
Chu lão bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt sa sầm.
"Không thể nào, không!"
"Khụ khụ——"
Lục Lê đẩy đống đá ra, khó khăn bò ra ngoài, ho sặc sụa. Tiếng động đó khiến Trương lão giật mình.
"Họ ra rồi, họ ra rồi!"
Từ đống phế tích, bụi mù bay mịt, loạn thành một đoàn. Cảnh sát dẫn chó nghiệp vụ điên cuồng tìm kiếm.
Kỷ Viêm ôm chân đau, quay lại nhìn đống đổ nát, sắc mặt biến đổi.
"Cố Hàn Sinh! Cố Hàn Sinh vẫn chưa ra! Anh ấy vẫn còn trong đó!!"
Đây là cái chết sao?
Anh nghĩ, chắc giờ Thời Ý đã được Bạch Hổ mang ra ngoài an toàn. Chỉ cần cô bình an, anh chết cũng cam lòng.
"Con người, anh không hối hận sao?"
01 bỗng xuất hiện trên cao, nhìn xuống anh, gương mặt lộ chút nghi hoặc, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Cố Hàn Sinh mỉm cười, đúng là anh sắp chết rồi, nếu không cũng chẳng thể thấy người này đang bay lơ lửng trên không.
"Anh biết rõ nơi này sắp nổ tung, sao không chạy ra trước, mà phải đợi đến cuối cùng mới đi? Anh không sợ chết ư?"
Cố Hàn Sinh khẽ ho, vừa mở miệng đã trào máu.
"Ai lại không sợ chết chứ? Chỉ là... tôi nghĩ... mình có thể kịp chạy ra ngoài thôi."
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười ngông cuồng, máu liên tục trào ra, thân hình bê bết máu, vô cùng kinh hãi.
01 nhìn thoáng qua người bị đá đè không xa, khẽ thở dài.
"Thôi được..."
Bỗng, một luồng sáng trắng phủ kín không gian. 01 đứng yên, rồi thoáng chốc biến mất...
Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Đánh giá:
Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Story
Chương 167: Vụ Nổ
10.0/10 từ 33 lượt.