Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 136: Thời Ý trở thành nghi phạm

13@-

Điện thoại của Cố Hàn Sinh đột ngột vang lên, anh liếc nhìn màn hình, thấy là Vương Chí Viễn gọi đến liền nhận máy.

"Ừ."

Anh cầm điện thoại, không mở loa ngoài. Thời Ý thấy thế, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang. Chỉ thấy khi nghe máy, lông mày Cố Hàn Sinh càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt còn thoáng lướt qua Thời Ý, giọng trầm xuống:

"Biết rồi, chúng tôi lập tức tới ngay."

Cúp máy, Cố Hàn Sinh lập tức đạp mạnh chân ga, xe lao đi như tên rời cung.

"Có chuyện gì vậy?" Thời Ý hoảng hốt, tay phải nắm chặt tay cầm phía trên cửa xe.

Cố Hàn Sinh mím chặt môi, há miệng muốn nói nhưng lại thôi. Một lúc sau mới đáp:
"Người chết ở khu chung cư ta ở đã chuyển giao cho tổ 857, yêu cầu chúng ta thụ lý vụ án."

Thời Ý gật đầu, chỉ khẽ "ồ" một tiếng. Trước nay dạng án này với phân cục 857 không hiếm, nhưng chưa từng thấy Cố Hàn Sinh căng thẳng như vậy. Xem ra vụ lần này khác thường.

Cùng lúc đó, Mễ Thần và mấy người khác cũng đồng loạt nhận được tin nhắn của Vương Chí Viễn, sắc mặt lập tức nặng nề. Không hẳn vì vụ án khó, mà bởi lần này có liên quan đến bạn bè của họ.

Khi tất cả vội vã chạy về Cục 857, chỉ thấy khoảng đất vốn để bác gái nhà bếp trồng rau nay đã bị căng dây cảnh giới. Ba chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa, phong tỏa cả sân. Trên mặt đất dường như còn có gì đó, nhưng vì quá xa nên Thời Ý không nhìn rõ.

Cố Hàn Sinh đỗ vội xe trước cổng, xuống xe liếc qua phòng bảo vệ.

Trịnh Phi đang đứng ở cửa phòng bảo vệ, ánh mắt dán chặt vào chỗ cảnh sát đang tụ lại. Vừa thấy Cố Hàn Sinh, anh liền bước tới giữ chặt cánh tay anh:

"Cậu đừng nóng nảy, chúng tôi tin cô ấy."

Nói rồi, Trịnh Phi nhanh chóng liếc nhìn bóng dáng xanh lam bên cạnh anh.

Thời Ý vẫn còn mơ hồ, chưa nghe rõ họ nói gì. Cô tò mò bước lên, đứng ngoài dây cảnh giới, thấy mấy cảnh sát vây quanh Vương Chí Viễn như đang báo cáo gì đó.

Vương Chí Viễn lúc này nhăn nhó, còn bác gái nhà bếp thì đứng ngay cạnh, tay cầm cái xẻng, ánh mắt dữ dằn nhìn đám cảnh sát, như thể chỉ chực xông vào ăn thua đủ.

Thấy Thời Ý với mái tóc xanh lam nổi bật, mấy cảnh sát mặc đồ chống bạo động đồng loạt quay đầu. Vương Chí Viễn bất lực thở dài:

"Cô ấy là người của chúng tôi, tuyệt đối không thể phạm pháp. Chắc chắn có uẩn khúc. Vụ này đã giao cho phân cục 857, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ. Nhưng trước khi kết luận, các anh không thể tùy tiện động đến người của chúng tôi."

"Chúng tôi chỉ làm việc theo phép công."

Thấy mấy cảnh sát đang chậm rãi tiến về phía Thời Ý, Cố Hàn Sinh siết chặt nắm đấm, sải bước chắn ngay bên cạnh cô.

Sợ anh kích động, Trịnh Phi vội bước lên, giữ chặt cánh tay anh.

Thời Ý thì vẫn mơ hồ, ánh mắt thoáng liếc qua cáng thi thể đã phủ vải trắng phía sau đám cảnh sát, trong lòng chợt dấy lên linh cảm chẳng lành. Nhưng tại sao tất cả lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?

"Thời Ý, cô là người của tổ 857, xin cho biết đêm hôm qua, nửa đêm cô ở đâu?"

Thời Ý sững lại, nhìn sang Vương Chí Viễn rồi lại nhìn Cố Hàn Sinh:
"Ở nhà ngủ."

Cảnh sát mặc đồ chống bạo động nghiêm giọng:


"Ở nhà ngủ có ai chứng minh được không?"

Thời Ý nhíu mày chặt hơn, khó hiểu:
"Ở nhà ngủ thì cần ai chứng minh?"

Cố Hàn Sinh ở bên chen lời, giọng gắt gỏng:
"Câu hỏi kiểu gì thế?"

Trịnh Phi nhanh chóng dùng cùi chỏ huých anh một cái, thấp giọng:


"Thủ tục thường lệ, phải phối hợp."

Cố Hàn Sinh đảo mắt, kéo tay Thời Ý, định nói gì đó thì Trịnh Phi lại giữ chặt anh, thì thầm bên tai:
"Cậu biết rõ, chúng ta là cảnh sát, không thể khai man. Nói sai, vụ này sẽ càng khó giải quyết."

Thấy mọi người quanh mình mặt mày nghiêm nghị, Thời Ý cũng lờ mờ cảm nhận có chuyện chẳng lành.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua tôi ở nhà, đúng là không ai chứng kiến, nhưng tôi được Cố Hàn Sinh đưa về."

Đám cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng quay sang Vương Chí Viễn, bất đắc dĩ thở dài:
"Vương cục, mong ông thông cảm, chúng tôi phải làm đúng quy trình."

"Các anh định đưa Thời Ý đi mà đã hỏi ý chúng tôi chưa?!"

Một tiếng quát giận dữ vang lên — là Mễ Thần.

Chỉ thấy cả nhóm vừa xuống xe đã chạy thẳng lại đây, xe còn chưa kịp tắt máy.

Sợ họ kích động gây hậu quả, Trịnh Phi vội lao ra chặn.

Mễ Thần nhảy phắt qua dây cảnh giới, đứng chắn trước mặt cảnh sát:


"Tùy tiện bắt người của chúng tôi? Tôi nói cho các anh biết, Thời Ý tuyệt đối không thể làm chuyện đó! Tối qua chúng tôi còn tụ tập ở ký túc xá, sau đó cô ấy được Cố Hàn Sinh đưa về. Sao có thể nửa đêm chạy ra ngoại ô giết người? Huống hồ cô ấy với nạn nhân chẳng hề có thù oán. Các anh không điều tra hung thủ thật sự, lại nhằm vào Thời Ý? Ra oai cái gì chứ?!"

Thang Dục sợ Mễ Thần trong cơn tức giận mà động thủ, vội kéo tay cô, lôi ra ngoài dây cảnh giới:
"Đừng kích động!"

Mễ Thần vùng vẫy nhưng không thoát, đành để mặc Thang Dục giữ chặt, ánh mắt vẫn gườm gườm như muốn khoan thủng đối phương.

Thời Ý thì ngây dại đứng đó, đầu óc trống rỗng. Ý họ nói... chẳng lẽ cái xác kia liên quan đến cô?

Vương Chí Viễn day trán, rồi nhìn sang Thang Dục:
"Trước tiên đưa bọn họ vào trong."

Thang Dục và Trịnh Phi một trái một phải, lôi cả nhóm đang nóng nảy vào trong cục.

Vương Chí Viễn đứng lại, thở dài, sắc mặt lộ rõ khó xử:
"Đội trưởng Từ, chúng ta hợp tác bao năm, chắc anh cũng hiểu. Người được phân cục chọn, lý lịch đều trong sạch, tuyệt đối không thể phạm pháp. Xét tính chất đặc thù của cục chúng tôi, có khả năng là còn kẻ lọt lưới, dị năng giả đã biến hóa thành dáng vẻ Thời Ý để gây án thì sao?"



Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Story Chương 136: Thời Ý trở thành nghi phạm
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...