Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 123: Kết quả thẩm vấn

66@-

Kết quả là lực tay của Cố Hàn Sinh mạnh đến bất ngờ, siết chặt bàn tay Thời Ý, không cho cô rút lại dù chỉ một tấc. Anh nhìn cô, giả vờ tức giận mở miệng:


"Muốn bỏ rơi tôi sao?"


Thời Ý nghe vậy liền theo bản năng lấy tay che miệng anh:


"Anh nói cái gì thế?!"


Lúc sinh tử cận kề, mọi hành động đều xuất phát từ bản năng. Nhưng hiện tại đã thoát ra ngoài, Thời Ý cũng không rõ bản thân đối với Cố Hàn Sinh rốt cuộc là cảm giác gì. Huống chi, phòng bệnh này đâu phải phòng riêng, xung quanh còn nhiều người của các phân cục khác. Đối diện giường bệnh là Mễ Thần, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm, khiến cô càng thêm lúng túng.


Cố Hàn Sinh lúc này như con mèo được v**t v*, bị bàn tay mềm mại của Thời Ý che miệng, liền theo bản năng lè lưỡi l**m vào lòng bàn tay cô một cái.


Ánh mắt Thời Ý tràn ngập kinh ngạc, đồng tử co rút, vội vàng rụt tay lại, suýt chút nữa thì tát thẳng vào mặt anh:


"Anh làm cái gì thế?!"


Cố Hàn Sinh chỉ cười bất đắc dĩ:


"Muốn làm gì thì làm nấy thôi."


Thấy gương mặt Thời Ý đỏ bừng như tôm luộc, anh cũng không trêu chọc thêm nữa mà đổi sang giọng nghiêm túc:


"Bây giờ em thấy thế nào rồi? Thể lực đã hồi phục chưa?"



Thời Ý thu lại tâm tư, gật nhẹ:


"Cũng đã khá hơn rồi."


Cố Hàn Sinh gật đầu:


"Vậy thì nghỉ thêm chút nữa, khi nào ổn ta cùng đi xem kết quả thẩm vấn người đàn bà điên kia."


Nhắc tới việc này, Thời Ý lập tức phấn chấn:


"Bà ta đã bị đưa đi rồi sao?"


"Đúng, hiện tại đang có người thẩm vấn, chắc đã có chút kết quả rồi."


Nghĩ vậy, Thời Ý vội vàng gọi y tá:


"Phiền chị rút kim truyền giúp tôi."


Cố Hàn Sinh theo phản xạ định giữ tay cô lại, giọng đầy sốt ruột:


"Làm gì thế? Chờ truyền xong chai này rồi đi cũng không muộn. Người đàn bà đó đâu chạy được."


Thời Ý quả thực nóng lòng, trong lòng chất chứa quá nhiều thắc mắc. Nhất là cảm giác quen thuộc kỳ lạ với phòng thí nghiệm kia và những thứ bên trong, cứ như ký ức không thuộc về mình bị cưỡng ép nhồi vào đầu. Nhưng chuyện này cô chưa từng nói cho bất cứ ai, kể cả Cố Hàn Sinh.


Dưới sự kiên trì khuyên nhủ của anh, cuối cùng Thời Ý ngoan ngoãn truyền xong dịch mới chịu ra viện.




Lúc này, trong trang viên nhà họ Lục, một phòng họp được cải tạo thành phòng thẩm vấn, giam giữ tạm thời người đàn bà điên. Cục Dị Năng có quyền ưu tiên thẩm vấn, chưa cần đưa về đồn cảnh sát, chỉ cần lấy được lời khai rồi sẽ quyết định giam giữ. Cảnh sát bao vây nhiều lớp, canh phòng nghiêm ngặt.


Thời Ý thể lực tốt, vừa ra viện đã cùng Cố Hàn Sinh đến nơi. Một số người sức khỏe yếu hơn thì vẫn ở lại bệnh viện theo dõi.


Ngoài cửa phòng, các đội viên của những phân cục khác lén lút dán tai nghe ngóng. Thời Ý và Cố Hàn Sinh vừa tới gần, cũng định ghé tai thì "soạt" một tiếng, cửa bị mở ra, Trương lão với gương mặt bất đắc dĩ xuất hiện:


"Các cậu vào hết đi."


Mọi người ngượng ngùng cười, lần lượt bước vào.


Do nhiều người còn nằm viện, quân số của các phân cục không đủ, chỉ có người của Cục 857 là chỉnh tề nhất.


Trương lão nhìn mấy "nhóc con" kia, gật gù tán thưởng:


"Lần này Cục 857 làm rất tốt. Các phân cục khác ít nhiều đều có người nhập viện, chỉ có các cậu là không hề hấn gì?"


Mấy phân cục khác xấu hổ ra mặt. Trịnh Phi thì cười hì hì, làm như thân quen lắm, khoác vai Trương lão, còn không kiêng dè mà nghịch râu ông:


"Tất nhiên rồi, bọn cháu 857 lần này góp công không ít. Vị trí nhất định, sao có thể không thuộc về bọn cháu chứ?"


Thời Ý trợn tròn mắt, ngạc nhiên với sự tự nhiên thái quá của Trịnh Phi.


Cố Hàn Sinh khẽ cười, ghé tai cô giải thích:



"Tiểu Phi và Trương lão vốn quen từ nhỏ, nên mới quen thói suồng sã như thế."


Thời Ý nghe vậy liền gật gù, hóa ra Trịnh Phi chẳng phải một bảo vệ đơn giản như vẻ ngoài, thậm chí còn quen biết nhân vật tầm cỡ.


Trương lão nghiêm mặt, hất tay Trịnh Phi:


"Đúng là đồ chẳng biết trên dưới!"


Ông chỉnh lại râu, nghiêm giọng:


"Ngồi cho nghiêm chỉnh. Ai là hạng nhất chuyến này, vẫn cần bàn bạc quyết định."


Quả thực đây cũng là điểm khó xử. Thông thường, chỉ một đội hoặc một cá nhân trực tiếp bắt được hung thủ mới được tính công đầu. Nhưng lần này, mấy đội cùng nhau áp giải hung thủ ra ngoài, khó nói ai mới là người đứng đầu.


Tuy vậy, lúc này không khí nhẹ nhõm, chẳng ai còn bận tâm. Với họ, có thể toàn vẹn bước ra từ bệnh viện hoang phế kia đã là kỳ tích.


Cả nhóm tìm chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn người đàn bà điên. Bà ta đã dần trấn tĩnh, tóc tai gọn gàng, để lộ gương mặt già nua, nhăn nheo.


Không khí nghiêm trang. Cảnh sát ngồi hai bên ghi chép.


Trương lão thay đổi sắc mặt, uy nghiêm hỏi:


"Họ tên."


"Lý Quế Hoa."



"Tuổi tác."


"Năm mươi."


"Giới tính."


Người đàn bà cười nhạt:


"Lão già, ông mù chắc? Còn phải hỏi giới tính sao?"


Thời Ý nhướng mày, xem ra thần trí bà ta đã dần khôi phục.


Trương lão nổi giận, nhưng vẫn cúi xuống lật hồ sơ trước mặt:


"Khai rõ quá trình phạm tội đi."


Cả buổi chiều, Thời Ý cùng mọi người ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe trọn quá trình thẩm vấn. Mãi đến chạng vạng, buổi hỏi cung mới kết thúc. Họ duỗi lưng mỏi nhừ, cùng kéo sang phòng ăn trong trang viên nhà họ Lục.


Mễ Thần thở phào, làm bộ từng trải:


"Thế giới này quả thật quá đáng sợ."


Thời Ý khẽ cười. Thực ra, nội dung lời khai cũng gần như cô đã đoán.


Người đàn bà điên thực chất biết không nhiều. Đại thể chỉ là vì báo thù cho con trai, bà ta dùng dị năng không gian bắt cóc hết những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết con, rồi dựng lại "tòa án" trong bệnh viện cũ, để trừng phạt bọn họ, coi như đòi lại công bằng cho con.


Chỉ là, về việc ai đã ban cho bà ta dị năng chồng tầng không gian, bà ta lại không rõ ràng. Chỉ nói đó là một người đàn ông, rồi sau đó liền phát điên.


Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Story Chương 123: Kết quả thẩm vấn
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...