Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 119: Thời Ý lãnh đạo mọi người bắt hung thủ

60@-

"Các người xem, bên giường có một bàn trang điểm màu trắng, con trai bình thường đâu có dùng thứ này. Hơn nữa cái giường kia kiểu dáng cũng rõ ràng là loại con gái thích. Tuy có hơi cũ kỹ, nhưng cách bày trí nơi này hoàn toàn theo sở thích con gái. Lạ thật, nơi đây bỏ hoang bao nhiêu năm, sao vẫn giữ nguyên hoàn hảo thế này?"


Đây cũng chính là nghi ngờ trong lòng tất cả, nhưng lúc này không ai giải thích được.


Thời Ý khẽ thở dài, đưa tay xoa bụng đang réo ùng ục.


"Đói rồi à?" – Cố Hàn Sinh đứng bên thấp giọng hỏi.


Thời Ý bất lực gật đầu. Bọn họ đến cái chốn quỷ quái này đã hơn 48 tiếng, ngoài chút bánh mì khô ra thì chẳng còn gì. Mọi người đều mệt mỏi rã rời. May mà vài du khách còn có vài chai nước khoáng trong balô, luân phiên nhau uống mới duy trì được chút thể lực.


Cố Hàn Sinh thừa lúc không ai chú ý, lấy từ túi quần ra một viên kẹo sữa, nhét thẳng vào miệng Thời Ý.


Vị ngọt thơm lan ra, Thời Ý thoáng ngẩn người:


"Anh sao lại..."


"Suỵt, đừng nói, tôi chỉ còn ít thôi."


Tim Thời Ý khẽ ấm lại. Cô biết, nếu cứ tiếp tục bị động thế này, chẳng cần đến đám trẻ sơ sinh quái dị kia, họ cũng sẽ chết vì kiệt sức và đói khát.


"Em có một ý."



Về chuyện của Đổng Phi Bằng, hồ sơ ghi lại vốn không nhiều. Lúc này có một người run rẩy giơ tay:


"Tôi nhớ... trong phòng lưu trữ từng có tài liệu liên quan đến Đổng Phi Bằng, ghi cả chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình cậu ta. Tôi biết một ít."


Tài liệu đó giấu rất kỹ, nếu không phải lúc trước phòng lưu trữ bị lục tung, chắc họ cũng chẳng tìm ra ở góc khuất ấy.


"Rất tốt. Giờ chỉ thiếu một thứ quan trọng nữa."


Ánh mắt Thời Ý bỗng quét thẳng về phía phân cục Đông Nam. Từ đầu đến giờ, có một đội viên co ro trong góc không hé một lời.


Nếu nhớ không lầm, lần tụ tập trước, hắn từng khoe có thể biến đổi giọng nói – bất kể nam nữ già trẻ, thậm chí cả tiếng động vật, đều bắt chước sống động như thật.


Mọi người đồng loạt nhìn về phía gã thanh niên kia.


Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện tất cả đang nhìn mình, lập tức hoảng hốt.


"Lôi Hạo Nhiên dẫn vài người nhanh nhẹn đi nhử đám trẻ sơ sinh. Nhóm còn lại sẽ ở hậu phương, chặn bắt hung thủ."


Có câu: bắt giặc phải bắt vua trước. Năng lực của hung thủ kia không phải điều khiển, mà là chồng lấn không gian. Không rõ bằng cách nào, bà ta mới có thể nhốt nhiều thứ quỷ quái như vậy. Vì thế, chỉ cần khống chế được bà ta, đám trẻ kia lập tức mất tác dụng.


Đôi mắt Thời Ý sáng rực, quyết liệt:


"Tôi sẽ đi cùng Lôi Hạo Nhiên."



Bốn người phân cục Tây Bắc lập tức bước ra, đứng cạnh Lôi Hạo Nhiên.


Hai đội trưởng của Tây Nam và Đông Nam vốn thân thủ giỏi nhất ở đây, tất nhiên cũng nhập nhóm dụ địch. May mà đội hình đông, thiếu vài người cũng không đáng kể.


Thời Ý nhìn quanh, gật đầu:


"Đây là cơ hội thoát thân tốt nhất. Người đàn bà đó đang loạn trí, cảm xúc bất ổn, rất có khả năng chúng ta có thể bắt sống."


"Vậy bọn tôi đi trước."


Lôi Hạo Nhiên vuốt mái tóc ngắn, dứt khoát cùng mọi người rời khỏi cửa.


Không gian bên ngoài rộng lớn, chỉ nghe tiếng bước chân lảo đảo, tiếng răng cắn kèn kẹt dồn dập.


Mấy người kìm nỗi sợ, len lén men tới chỗ ngoặt.


Đến cửa chính, Lôi Hạo Nhiên cùng đồng đội trông thấy đám trẻ đang rình rập, liền trêu tức:


"Mau đến bắt chúng tao đi nào!"


Trước đó họ đã dò đường, biết nơi này có một cửa sau, chỉ cần chạy qua vài đoạn ngoặt là đến, với họ không quá khó.


Người đàn bà vung tay, trừng mắt nhìn bọn "tự chui đầu vào rọ":



"Các con, xé xác chúng ra!"


Bọn trẻ lập tức lao lên.


Mấy người vừa né vừa chạy về cửa sau. Lũ trẻ nhiều vô kể, dày đặc chẳng khác nào bầy kiến. Chỉ cần chậm một chút sẽ bị xé xác nuốt sống.


"Nhanh hơn nữa! Phải kéo dài thời gian cho họ!"


Lôi Hạo Nhiên chạy sau cùng, rút khẩu súng bên hông, bắn gục từng đứa. Nhưng số lượng vẫn quá khủng khiếp.


"Rẽ trái!"


Anh chỉ đường cho nhóm phía trước. Trong bóng tối, mọi người gần như không thấy rõ, chỉ nghe tiếng răng nghiến ken két, tất cả hành động theo bản năng.


Nhận ra lối đi, A Di Mộc ánh mắt nghiêm nghị, ngưng tụ hơi nước.


Cô quay sang Lôi Hạo Nhiên hét lớn:


"Đóng băng!"


Năng lực của Lôi Hạo Nhiên có thể biến nước thành băng, nhưng bình thường thiếu điều kiện nước, anh không dùng được. Giờ thì khác, phối hợp với A Di Mộc vô cùng ăn ý.


Chỉ thấy hơi nước hóa thành búa băng, rồi thành mũi băng nhọn, bắn thẳng vào lũ trẻ, như đạn rít.



Sự kết hợp hoàn hảo này đã giúp họ tranh thủ thêm nhiều thời gian.


"Tôi thấy cửa rồi, là cửa sắt!"


Lục Lê cùng Kỷ Viêm hợp sức kéo cánh cửa nặng nề, mở ra khe đủ một người chui.


"Mau ra ngoài!"


Mọi người lần lượt thoát ra. Lôi Hạo Nhiên ném nốt mấy quả băng chùy cuối cùng rồi cũng lao ra theo.


Ngay sau đó, đám trẻ dày đặc như xác sống áp sát cửa sắt. Chỉ trong tích tắc, cả cánh cửa ầm ầm đổ sập, vô số đứa tràn ra.


"Chạy xuống dưới!"


Lôi Hạo Nhiên và nhóm của anh vẫn đang liều chết chạy trốn.


Trong khi đó, ở chỗ rẽ, Thời Ý cùng nhóm người còn lại cuối cùng cũng thấy người đàn bà kia xuất hiện một mình.


Bà ta loạng choạng, ôm chặt một con búp bê, miệng lẩm bẩm điều gì không nghe rõ.


Thời Ý đoán được, hẳn bà ta xem búp bê như con trai mình.


Người đàn bà này vừa đáng hận, vừa đáng thương.


Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Truyện Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát Story Chương 119: Thời Ý lãnh đạo mọi người bắt hung thủ
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...