Đông Phong Bất Dữ
Chương 102: 102: Vãn Dạ
Đêm xuống.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn của Huỳnh phủ làm theo tất cả những gì chồng nó dặn.
Ngay sau khi bị y đạp cho lăn về chính viện, hắn lập tức cho người đóng cửa lại, ngoài Nghi Thái ra thì không ai được vào.
Dịch Thừa Tiền có hỏi thì bảo hắn trúng gió nên Nghi Thái đang ở trong cạo gió cho hắn, khớp với lí do trong thư ghi.
Hắn chuẩn bị còn kĩ hơn cả đi làm.
Hôm nay Mẫn Hi ngâm mình dưới nước tắm chiết suất từ hoa hồng cũng phải nửa tiếng.
Dưới nước hắn lật qua lật lại, lâu lâu lại ngụp xuống cho hương thơm thấm vào thân thể.
Phải chắc chắn rằng đồ ăn đêm nay của y hoàn hảo rồi hắn mới chịu đi lên.
Lại nói, hắn nhìn người ta cưới xong ham quá, cố tình mặc một cái giao lĩnh đỏ rực.
Hắn muốn động phòng tân hôn với y lần nữa.
Lần trước là bị cưỡng chế, vừa chơi vừa học bài, không vui một chút nào cả, giờ đây, hắn không còn vướng bận việc học, có thể thoải mái cùng y tận hưởng hoan lạc mới đã cơ.
- Đi chưa?
"Dạ, đi rồi, nô tài cũng vừa nhờ ngài ấy mang nó đi hộ." - Vạn Phương đáp.
Mẫn Hi đang đứng sau cánh cửa mà hỏi.
Hắn muốn xác nhận xem gã thật sự đã đi chưa, nhận được câu trả lời này hắn mới yên tâm mà bước hẳn ra ngoài.
Ném lại cho Vạn Phương một tiếng "tốt", hắn đi thẳng đến viện Thuận Hoa.
Trăng đêm nay rất sáng, tượng trưng cho một mối tình đẹp.
Trăng cứ tròn vành vạch, treo lủng lẳng giữa trời đêm, đem ánh sáng dịu dàng chiếu xuống nhân gian.
Trăng đẹp, đẹp một cách yên bình, đẹp như cái người nào đó trong hậu viện của hắn.
Mẫn Hi không thường ngắm trăng cũng không giỏi liên tưởng, ấy vậy mà khi nhìn lên trên cao, hắn bất giác bật ra câu ban nãy.
Hắn vừa đi vừa ngắm trăng, không để ý mình đã đến nơi mà va chân vào cửa viện.
- Sh...
Hắn muốn cho y bất ngờ, thành ra có đau cũng sẽ cố gắng nín, không cho mình phát ra tiếng động.
Mẫn Hi kéo cửa từ từ, rón rén bước vào trong.
Hắn đứng nhìn y từ xa trước, nhìn cho đã rồi mới vào.
Người thương của hắn đang ngồi chải đầu trước gương.
Hai người tâm đầu ý hợp đến lạ kì, không hẹn mà cùng mặc một màu, lại còn chuẩn bị cả rượu hợp cẩn trên bàn.
Có lẽ y cũng muốn cưới lại với hắn...!à không, vốn dĩ hai người vẫn chưa bái đường thành thân, hắn thậm chí còn chưa ra mắt cha mẹ y.
Mỗi lần hỏi tới y, y lảng tránh chuyện đó, lâu dần hắn cũng chả muốn hỏi nữa.
Tóc y dài thật, để đến tận thắt eo.
Suối tóc đen tuyền vừa dài vừa mượt, không chừng còn thơm hơn bất cứ thứ hoa nào.
Dáng người thanh thoát đó an tĩnh ngồi trước gương, chải đầu xong lại chăm chút mình một tí.
Hắn thấy y chọn màu son mình thích nhất rồi đưa tờ giấy lên bặm nhẹ, song lại vẩy ít nước hoa lên người.
Nhìn y chăm sóc bản thân kĩ như vậy, hắn hiểu tại sao y lúc nào cũng đẹp, cũng thơm, cũng tươi tắn rồi.
Bỗng chợt mắt hắn lia qua chiếc gương.
Mẫn Hi chìm đắm trong mộng tưởng tình ái bị tát cho một cú điếng người, khiến hắn lập tức tỉnh lại.
Hắn hoảng hốt tột độ, vội nấp lại sau cánh cửa.
Hắn nhìn thấy thứ mà thủ hạ của hắn đã thấy mấy hôm trước, rất rõ.
Đúng như lời của Nghi Thái nói, phu nhân không có ảnh phản chiếu trong gương.
Không lẽ y thật sự là ma?
Không.
Rõ ràng mình thân mật với y nhiều như vậy, nhiệt độ thân thể của y mình biết.
Nó ấm, không lạnh như trong truyền thuyết miêu tả về ma quỷ, hơn nữa cảm giác khi mình ở cùng y rất chân thực.
Y có thể ra đường ban ngày, ngủ ban đêm, chân chạm đất và quan trọng là hắn không bị lạnh sống lưng khi ở gần y.
Y làm sao có thể là ma được?
Chiếc gương kia hỏng, chắc chắn hỏng rồi.
Nó phải hỏng.
Chắc chắn là hỏng mới không phản chiếu lại ảnh của y.
Mẫn Hi dụi dụi mắt, nhìn lại một lần cho rõ.
Trước mắt hắn là cái gương, bàn trang điểm, còn y đâu?
- Ngươi tìm gì vậy?
"Trời má!" - Hắn giật bắn mình, ngã ra đằng sau, may thay có y nhanh tay đỡ kịp.
- "Lần sau đừng có chơi ú oà nữa.
Không có vui!
- Ngươi thấy hết rồi à?
"Ừa." - Mẫn Hi phủi phủi tay áo.
- "Hôm nay ngươi trang điểm đẹp lắm.
Lần sau làm cho ta xem lại nhé!"
- Đừng gạt ta.
Đối nghịch với bộ dáng cà rỡn của hắn, y lại rất nghiêm túc trong vấn đề này.
Thái độ đó khiến hắn chùn xuống, không khí giữa hai người càng lúc càng khó chịu hơn.
Cả hai, không ai chịu mở lời trước, cũng không ai nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cứ như vậy được một lúc, đến khi không thể chịu được nữa, hắn mới hé răng.
- Đúng thật là thấy....!nhưng chắc ta nhìn nhầm thôi.
Ngươi ấm như thế, làm sao có thể là cái thứ ta nghĩ tới chứ? Mai rảnh thì dẫn ta đi khám mắt đi, dạo này mờ lắm rồi!
"Thục Xuyên, có những thứ ngươi phải chấp nhận nó." - Trong lòng y có chút áy náy.
- "Ta xin lỗi..."
Vốn dĩ y định sẽ giấu chuyện này tới khi hắn đạt được đại nghiệp hoặc không còn tình cảm với mình rồi âm thầm, từ từ rời khỏi hắn, vậy mà hắn biết sớm quá.
Y nghĩ mình sẽ che đậy được nhưng lại quên mất hôm nay là ngày rằm.
Dưới ánh sáng của mặt trăng ngày này, toàn bộ yêu quái đều không thể tiếp tục đội lốp con người, kể cả y.
- Nếu vậy thì ta sẽ rời đi, không làm phiền ngươi nữa.
"Tại sao?" - Hắn đứng khoanh tay vào cửa.
"Người với ma không thể cùng chung sống.
Thà ngươi không biết thì thôi, chứ ngươi biết rồi..." - Y chùn xuống.
Hoàng Ngự Vũ không hề muốn đi, không muốn rời xa hắn nhưng nếu y không đi thì ngày mai mọi người sẽ biết hắn đang đoạn tụ với một con ma, nói hắn tà đạo, không chừng còn nguy hại tới hắn.
Người ta yêu thì người ta muốn ở lại chứ chẳng ai muốn đi nhưng trong một số trường hợp thì phải đi.
Mình buông tay cho người ta yên ổn, mình trả người ta về tự do.
Dẫu sao hắn còn cả một cuộc đời phía trước, đâu thể gắn liền với người đã chết như mình.
Tạm biệt là câu khó nói, nhưng bắt buộc phải nói.
Ngay lúc y định vào trong viện Thuận Hoa, Mẫn Hi đã ôm y, ôm rất chặt, mặc cho y có cố đẩy hắn ra đi chăng nữa.
Trái với hắn trong tháng cô hồn, Mẫn Hi này không một chút sợ hãi: "Không sao hết, không có vấn đề gì cả.
Có ta ở đây!"
Hắn dùng thứ dịu dàng chưa bao giờ được bộc ra của mình xoa dịu y, vuốt lưng như cách y đã từng dỗ hắn.
Mẫn Hi đợi người ta bình ổn rồi mới tiếp tục: "Ta sống với ngươi ngần ấy năm, sao mà không biết ngươi chẳng phải con người?"
Thực chất hắn là người biết trước tất cả, từ đêm đầu tiên còn trên núi Khang Dụ.
Hắn tò mò linh tinh, tìm thấy bài vị của y trong một cái hòm gỗ nào đó, còn khắc cả năm sinh năm mất.
Lúc ấy hắn đã biết rồi nhưng vì y đẹp trai quá nên hắn kệ, với cả hắn cũng chẳng còn nhà để ở.
Y làm cho hắn nhiều thứ như vậy, hắn không cảm ơn thì thôi, còn đuổi y đi làm gì? Huống chi Huỳnh phủ là của y xây, gia nhân cũng là y mướn, trà quán cũng là y làm, có cuốn gói thì là hắn cuốn mới đúng chứ sao lại là y?
- Ta không sợ ma, ta chỉ thích cảm giác được che chở nên mới tỏ ra mình sợ.
Ngay cả chuyện hắn kiêng ra đường vào ngày rằm hoặc điếng hồn khi gặp mấy con ma lúc mới chuyển tới đây cũng vậy.
Đúng! Hắn giả vờ.
Mấy ma nữ này còn không đáng sợ bằng cha hắn lên cơn điên, tuổi gì doạ hắn thất kinh hồn vía?
Đêm nay hắn thú nhận toàn bộ với y, tất thảy những chuyện hắn đã từng lừa y.
Mẫn Hi vừa ôm vừa vuốt tóc ái thê, tay còn lại vòng qua eo y.
Mặc dù hắn nhỏ con hơn y nhưng y cảm thấy được an toàn, cứ như mẹ đã từng làm khi y còn nhỏ.
Dịu dàng khiến y thoải mái đến mức mềm nhũn, tựa đầu trên vai hắn.
Hoá ra bên ngoài đanh đá vậy thôi chứ bên trong mềm như cục bột..
Đông Phong Bất Dữ