Đồng Nhân: Survival

Chương 72: Trên ý nghĩa thiên tài

197@-
….

Cuối cùng...từng món ăn đã được đem ra xong….

Một số vị khách cũng đã ăn hết phần ăn của chính mình...

“Cái gì cơ? Một món ngon như thế này mà chỉ có 3 xu đồng???” Yorn lớn tiếng kinh ngạc nói

Đồng thời gương mặt của 2 người thuộc tháp ánh sáng còn lại cũng phải nghiêm túc lên do kinh ngạc

Nguyên một bàn ăn đầy rẫy những món ăn và rượu….và tất cả số này chỉ có tổng cộng là 8 xu bạc

Mà trong khi cả ba tưởng chừng như rất là đắt...không ngờ lại rẻ như thế phải nói là rẻ vô cùng….

“Thế làm sao mọi người kiếm lời? Từng món đều làm vô cùng chất lượng, ít nhất một món như thế này đều có giá 1 bạc là vẫn là giá quá rẻ!” Aleister suy tư rồi không hiểu nhìn Capheny

“Đây là giá cả mà chủ quán định sẵn ạ, chủ yếu một tý tiền lãi mà thôi...còn lại anh ấy không tính tiền nấu của bản thân!” Capheny làm ra giải thích nói

“Không được không được…...món ăn quá rẻ là làm nhục món ăn ngon như thế này...hay là vậy đi...chúng tôi sẽ trả cho số này với tổng cộng là 15 đồng vàng…một cái giá mà chúng tôi thực sự thấy xứng đáng với nó” Yorn nói tiếp, cực kỳ hào sảng ra giá

“Cảm ơn anh nhưng cái này phải hỏi ý chủ quán ạ!Em không thể tự chủ trương quyết định” Capheny gương mặt áy náy mỉm cười

Thì Ren mới từ trong bếp đi ra ngoài và đến chỗ bàn của 3 người tháp ánh sáng cười

“Thực ra...vấn đề thu tiền của chúng tôi cũng không ngại, chủ yếu với giá rẻ là dành để tất cả mọi người đều có thể thưởng thức những món ăn ngon miệng sau những ngày làm việc mệt mỏi…” Ren mỉm cười từ tốn nói

“Thật là một đầu bếp trẻ cao thượng nha….làm bộ xương già như tôi cũng có chút cảm động rồi đấy!” Ignis cảm khái lên tiếng rồi nhấp một ngụm rượu

“Dù là vậy để thể hiện sự tôn trọng, chúng tôi phải trả một cái giá xứng đáng với nó!” Yorn kiên định nói

“Đã như vậy….thì số tiền này sẽ dùng cho việc cải thiện phục vụ vậy!” Ren nói

“Cải thiện phục vụ?” Yorn với Aleister lên tiếng

Mà vừa nhấp rượu Ignis cũng liếc mắt nhìn

“Đúng vậy…..nếu nói về việc số tiền này sẽ được cho vào việc chế tạo thiết bị hoặc một số dịch vụ khác….”

“Những thiết bị này sẽ làm những món ăn nấu nhanh hơn và tốt hơn...thậm chí là dùng thiết bị để đi giao hàng nữa!”


“Thật chờ mong!” Yorn mỉm cười...liền đưa cho cậu túi tiền này không chút nào đau lòng

“Cảm tạ quý khách ghé quán!” Ren cũng không khách khí nhận lấy

Xem số này như tiền tiếp là được

Mà nhóm tháp ánh sáng, ăn uống no nê cũng thỏa mãn rời quán

“Lần sau lại đến!”

Còn thực sự vàng này có bao nhiêu cũng không quan trọng….chủ yếu cậu sẽ đem số này như mức thưởng cho nhân viên vào những lần tới

Còn như nhóm thợ săn quỷ cũng tiếp tục nhậu nhẹt thả ga

Lính canh và gia đình Moren cũng ăn uống no nê và đã đi về

“Bữa ăn ngon lắm….lần sau lại đến!”

“Đúng thế...cảm ơn chủ quán nhé!”

“Lần sau lại tới

Vì giá cả rất rẻ, nên những lính canh luôn có thái độ rất tốt với cậu

Hiển nhiên, họ có thể ăn no nê một trận mà không lo phải rách túi

Vì số tiền họ kiếm được ngoài chi cho việc ăn thì còn phải lo cho cả gia đình của họ nữa

“Phải rồi chủ quán...anh có bán những món ăn đem về không? Tôi cũng muốn cho vợ con tôi thưởng thức nữa!” Thì Berthold mới lên tiếng hỏi ngay sau khi vừa ăn xong một phần gà chiên mọng nước

“Có” Ren gật trả lời

“Tuyệt…”

“Vậy anh cho tôi hai phần gà chiên mọng nước với cơm sườn lợn không?”

“Cho em hai phần cơm sườn lợn nữa...em cũng muốn lão già nhà em cũng thưởng thức cùng!”


“Vui lòng chờ một tý nhé!” Ren lấy ra một hộp cơm làm bằng gỗ từ trong hộc tủ phía dưới

Lấy khoảng chừng hộp vuông có ngăn...xếp thành chồng với tổng cộng là 6 hộp

Đây là một kiểu hộp cơm kiểu Nhật...do là đồ mà hệ thống cung cấp

Thì cậu mới nhanh chóng chuẩn bị 4 khẩu phần...rồi đem một miếng vải gói gọi lại đặt lên bàn

“Cám ơn anh...chủ quán...tiền của anh đây!” Berthold không do dư đặt lên bàn một đồng xu bạc rồi lấy cơm hộp này đi ra ngoài quán

“Thiệt là…, đây là tiền của anh!” Mà Hanz nở nụ cười cầm lên phần cơm hộp của mình mang ra ngoài quán

“Cám ơn anh nhé!”

…..

Đến khi tất cả đều rời đi...chỉ còn Ren và 5 cô gái ở lại trong quán

“Ủa? Không giới thiệu bọn họ ở phòng trọ à Violet?” Thấy nhóm thợ săn diệt quỷ rời đi….Ren cũng tỏ vẻ không hiểu hỏi

Không phải nơi ở tốt nên cùng ở chung cho vui sao?

“Ừm...thực ra thì chị không thích ở chung cùng mấy người đàn ông đâu!” Violet cười cười….vẫn ngồi ở trên ghế lặng nhìn một hồi

“Với lại….họ cũng thuê phòng trọ ở chung của chính mình cho rẻ rồi!” Violet giải thích

“Ra là thế...!” Ren gật đầu…

Mà cũng không sao, nguồn thu nhập chủ yếu về nhà hàng là được, ít ra phòng trọ tốt nhất đừng cho người thuê là loại người mà cậu không ưa là đủ xài

Chỗ cho những cô em xinh đẹp là đủ rồi

“Cơ mà...hai cô gái kia không phải khách sao? Cũng đến giờ đóng cửa rồi mà?” Thì Violet nhìn Annette và Roxie hỏi

“Dạ không chị, tụi em giờ trở thành nhân viên của quán rồi ạ” Thì Annette mới lên tiếng trả lời

“Ra là vậy!” Violet gật đầu ngồi ở đó nghiền ngẫm

Thì Ren lấy ra 3 cái thẻ có vòng tròn ma thuật cầm trên tay...

Rồi cậu đích thân đưa cho Shinobu, Roxie và Annette từng thẻ một với màu sắc riêng

“Đây là thẻ phòng của từng người các em….và thẻ dùng mở hộp tiền ở bên trên….không được để mất đâu đấy!” Ren nói:” À...nếu có thì hãy truyền ma lực vào để về sau mất cũng có thể cảm ứng tìm lại”

“Thật kỳ diệu…”

“Tất nhiên, một pháp sư phải biết sáng tạo chứ...bản thân anh đâu có chỉ biết bắn thường đâu” Ren trả lời, nhận vơ hàng của hệ thống thành của mình

Mà Ren có thể chế tạo ra thứ này, nên cũng không sợ lòi đuôi chuột của mình

Ren mỉm cười, búng ra một ngọn lửa trên đầu ngón tay mà không cần bất kỳ lời niệm phép

Thì Violet đang uống nước phải phun ra một cái bật dậy

“Hả!? Pháp sư? Cái gì vậy...ai đời pháp sư lại đến một cái xó xỉnh đi làm đầu bếp vậy!”

Violet lên tiếng mắng to, tỏ vẻ mình không nên tin

Nhưng nhìn đến ngọn lửa đang bay phấp phới trên tay của Ren

Cô liền không muốn nói gì thêm...sợ bản thân mất mặt….

Đến Capheny cũng ở một bên phồng mặt, vẻ mặt u oán:” Hừm...đồ khoe khoang!”

Rồi quay đầu đi tỏ vẻ giận dỗi

“Thật là giỏi...làm sao anh có thể sử dụng pháp thuật mà không cần ‘niệm chú’ hay từ khóa vậy?” Annette hỏi

“Thực ra nếu em chỉ cần đủ khả năng tưởng tượng ra và điều khiển dòng chảy của ma lực được….thì tương tự em không cần phải niệm chú...tuy nhiên nó cần tập trung tuyệt đối!” Nói đến đây, lòng bàn tay của Ren bốc cháy

Rực lên một ngọn lửa đỏ sáng rực trên tay cậu

Nhưng lại không gây bất kỳ ảnh hưởng lên cơ thể cậu ví như đốt cháy

Ngọn lửa sinh động cháy bừng ra những màu sắc đẹp đẽ và nhẹ nhàng vô cùng

“Ngọn lửa thật đẹp….” 4 cô gái chăm chú nhìn lấy

Thì từ cây cuốc mà Roxie cầm….chui ra một đốm lửa có hình thù của một tiểu ác ma tinh nghịch


Nó liền xuất hiện và nhìn cậu với ánh nhìn kinh ngạc

Tên của nó là Agnie, tinh linh lửa của Roxie, đồng hành cùng cô suốt nhiều cuộc phiêu lưu

“Agnie? Em chui ra làm gì đấy?” Thì Roxie hốt hoảng vội vả nói:” Đi vào trong ngay đi!”

“Coi chừng cháy nhà bây giờ!” Tất nhiên, vì xung quanh đều là đồ gỗ...nên cô rất sợ bản thân phải bồi thường

Nhưng bản thân cô thuộc nhóm rất là nghèo….nên cô mới phải làm công...lý do mà Tencent vẽ ra trang phục hầu gái cho cô cũng vì điều này, mặc dù đúng là cha mẹ cô có tài sản kếch xù...nhưng giờ biệt tăm cho việc khảo cổ rồi...còn cô cũng chỉ có thể tự lo cho bản thân ở hiện tại

“Không sao...không sao...gỗ này không cháy được đâu” Ren mỉm cười...phất tay

“Thấy chưa….lêu lêu…” Agnie mới tránh thoát lòng bàn tay của Roxie và bay lên trên nhìn cậu

“Hừm...một hồi chị giải quyết em sau….hừ!” Roxie giận dỗi...liền mặc kệ Agnie bay lung tung

“Có ngon thì bắt em đi vào cái cuốc đó lại nào…ở mãi trong đó không được ra ngoài cũng chán chết!” Agnie nói

“Được rồi, cả hai cũng đừng cãi nhau nữa...nếu em là bạn của Roxie thì nếu muốn anh mời em một bữa…” Ren ôn nhu hào sảng

“Tuyệt vời, tui cũng đói lâu rồi...bữa ăn của tui nhờ anh trai đó!” Agnie vui vẻ lộ ra gương mặt mỉm cười nói

“Này Agnie….” Roxie tỏ vẻ giận dữ….

“Không sao cả Roxie…..em vốn có quyền ăn uống miễn phí khi làm nhân viên ở đây...cho nên nếu nó là tinh linh của em thì mấy bữa ăn chả là gì cả!” Ren nói

“Đúng vậy...em cứ ăn đi…dù sao tụi chị không thiếu chút tiền đó!” Shinobu cũng từ bên trong mang ra ngoài một con cá nướng

Rồi đặt lên bàn

“Xin mời!” Shinobu nói

Thì Agnie mới vui vẻ bay tới con cá...cầm lên con cá rồi từ từ đem con cá đó ăn vào

“Ngon lắm!” Rồi nhai nhóp nhép với gương mặt vui sướng

Nhìn Agnie ‘ăn chùa’ Roxie cũng không thể nói gì hơn ngoài việc thở dài, tiếp tục ngồi lên ghế nhìn mọi người xung quanh

“Mà này anh zai...ma lực của anh...thật là đáng sợ...làm sao nó có thể hội tụ nhiều nguyên tố như vậy được?”
Đồng Nhân: Survival
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đồng Nhân: Survival Truyện Đồng Nhân: Survival Story Chương 72: Trên ý nghĩa thiên tài
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...