[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người
C40: Chap 39
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...
-------
-Cẩm Hàn?-Hồ Nhất mở mắt sau một trận khói mù mịt, nhìn lên. Có phần không hiểu tại sao Cẩm Hàn lại cứu hắn, cũng không hiểu mục đích của Cẩm Hàn là gì.
Ánh mắt Hồ Lục vô thần, chỉ một màu đỏ. Tiểu thế giới của yêu nữ có dấu hiệu lung lay sắp sụp đổ. Hồ Lục lúc này rơi vào trạng thái điên cuồng rồi!
Cẩm Hàn không nói gì, đem Hồ Nhất bảo vệ trong lòng tránh né mấy đòn tấn công của Hồ Lục. Trong lúc Hồ Lục mải đánh mấy con hung thi thì Cẩm Hàn ôm Hồ Nhất chạy được một đoạn xa, đem Hồ Nhất đặt xuống căn phòng.
-Hiện tại, ngài không có sức mạnh nên ở đây.
Hồ Nhất nghi ngờ nhìn thủ hạ thân cận nhất của mình, lạnh lùng nói:
-Ngươi đang làm cái gì hả?!
Cẩm Hàn nhàn nhạt đáp lại:
-Ta không bao giờ làm hại ngài.
Nói xong cũng không để Hồ Nhất kịp nói thêm gì liền nhanh chóng phi đến chỗ Hồ Lục. Hiện tại Hồ Lục vẫn đang ở trong tiểu thế giới của yêu nữ- thuộc hạ của hắn nên sức mạnh sẽ bị áp chế lại. Cẩm Hàn lóe lên sát khí.
Hồ Nhất đứng dậy, định chạy theo. Vừa bước chân thì đã bị bật lại. Hồ Nhất vừa tức giận lại vừa lo lắng cho đệ đệ của mình. Chết tiệt! Rốt cuộc là sai ở đâu? Tại sao lại thành ra thế này? Sao mình lại không để ý đến Cẩm Hàn sớm hơn chứ.
Hồ Lục không còn phân biệt được địch thù nữa rồi. Trong mắt hắn chỉ còn tồn tại máu và chết. Tựa như ác quỷ trỗi dậy, Hồ Lục nhẹ bước đi, đằng sau là xác chết chồng chết.
Hồ Lục ngồi trong bóng tối, tay ôm lấy đầu, không muốn nghe bất cứ thứ gì cả? Mọi thứ vẫn sẽ như xưa mà phải không? Không có chuyện gì xảy ra cả...Không có gì xảy ra cả...Không có gì...
Hàng ngàn con hung thi, dây xích ý đồ muốn vây Hồ Lục nhưng kết quả đều bị đánh bay trong chốc lát. Cẩm Hàn nhanh chóng phi đến, đường kiếm sắc lạnh quét ngang, Hồ Lục vung tay cản đường kiếm lại, khẽ nghiêng đầu. Những sợi tơ đỏ nhanh chóng phi về phía Cẩm Hàn- sinh vật sống, Cẩm Hàn tránh né sợi dây thì Hồ Lục đã phi đến trước mặt đánh hắn bay xa.
Cẩm Hàn bị đánh bay ra xa, liếc mắt nhìn sang thấy Hồ Nhất. Ánh mắt của Hồ Nhất có vẻ vô cùng bất an nhìn hắn. Cẩm Hàn nhếch miệng.
Ít ra cuối cùng người đó cũng nhìn hắn!
Cẩm Hàn đứng dậy, Hồ Lục nhẹ nhàng tiến đến, mang theo uy áp đáng sợ.
Hồ Nhất đập kết giới, vô cùng kích động nói:
-Con mẹ nó, Cẩm Hàn, ngươi mau giải kết giới! Cẩm Hàn!
Hồ Lục muốn kết liễu Cẩm Hàn nhưng tự nhiên sàn nhà rung chuyển, cao lên chất ngất, đem Hồ Lục tách biệt với hai người kia. Xung quanh tường, những con rắn bò lổn ngổn, sàn nhà hóa thành cột nhọn không ngừng đâm lấy Hồ Lục.
Cẩm Hàn giải kết giới cho Hồ Nhất, ý đồ muốn đem Hồ Nhất thoát ly khỏi tiểu thế giới. Hồ Nhất thoát được kết giới dường như muốn chạy về phía của Hồ Lục. Cẩm Hàn giữ Hồ Nhất lại, nói:
-Mau đi thôi!
Hồ Nhất gạt tay Cẩm Hàn ra, lạnh lùng liếc hắn:
-Không cần ngươi quan tâm!
Cẩm Hàn thâm trầm, áp bức Hồ Nhất, vừa giận vừa đau mắng:
-Ngài muốn chết à! Hắn điên rồi, ngài còn muốn đi tìm hắn! Vì sao chứ ? Sao không chạy đi...Tại sao chứ??? Ta ở bên ngài lâu đến thế...Tại sao lại không để ý đến ta...Tại sao không nhìn ta dù chỉ một chút...
Ánh mắt Hồ Nhất phức tạp nhìn Cẩm Hàn, hai vai bị Cẩm Hàn bóp mạnh có chút đau. Chỉ là không hiểu sao ánh mắt của Cẩm Hàn nhìn có vẻ bi thương đến thế, tại sao cứ nhất định phải bảo vệ mình? Cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng, Hồ Nhất đem nghi ngờ này áp xuống, vờ như không phải. Cùng lúc đó, Hồ Nhất cảm thấy thân thể khỏe hơn rất nhiều, sức mạnh không bị áp chế nữa, cuồn cuộn trong người.
-Cảm ơn. - Hồ Nhất nói rồi gạt hai tay của Cẩm Hàn ra.
Hồ Nhất nhận thấy không bị áp chế nữa, nhanh chóng đi tìm Hồ Lục, nội tâm không ngừng lo lắng. Bởi vì cứ tiếp tục như vậy, đệ ấy sẽ tự hủy hoại chính bản thân mình.
Cẩm Hàn nhìn theo bóng lưng Hồ Nhất, vừa cười vừa khóc, vết thương trên tay máu tóc tách chảy xuống.
Đối mặt với một Hồ Lục điên cuồng, khó khăn không hề nhỏ. Lần đầu tiên Hồ Lục mất khống chế, Hồ Nhất bị thương gần chết may mà có sư phụ cùng phụ thân kịp thời đến áp chế. Nhưng hậu quả để lại cho Hồ Nhất một vết thương không nhỏ, mỗi năm đều tái phát đau đến chết đi sống lại. Bây giờ bản thân chỉ có một mình quả thật vô cùng nguy hiểm.
Ngay lúc này, Hồ Nhất cũng chả còn để ý đến điều đó nữa rồi, hai mắt lúc này chỉ có độc một hình bóng Hồ Lục.
Hồ Nhất vận toàn bộ sức mạnh xông vào áp chế Hồ Lục. Cẩm Hàn thấy Hồ Nhất phi vào cũng vào theo. Hồ Nhất ngoại trừ hơi mất sức thì gần như không hề thương tổn bởi vì mỗi lần hắn sắp bị thương y như rằng Cẩm Hàn xuất hiện. Chỉ là lúc này Hồ Nhất không để ý điều đó.
-Hồ Lục! Hồ Lục! Đệ có nghe ta nói không?
Hồ Lục đang ngồi trong bóng tối, run sợ, nghe thấy âm thanh gọi tên mình, hơi ngẩng đầu. Nghe thấy âm thanh của ca đang gọi, Hồ Lục mở mắt tìm kiếm trong bóng tối. Ánh đỏ hơi lóe lên, Hồ Lục sợ hãi kêu gào dừng lại nhưng không thể. Bản thân trơ mắt nhìn chính bản thân mình đang tổn thương chính ca ca ...
-Không! Mau dừng lại đi!
Hồ Lục nhìn Hồ Nhất một thân đầy máu đang nhìn hắn, Hồ Lục run sợ. Trong đầu không ngừng vang lên tạp âm khác nhau, một bên đòi giết, một bên gào thét không thể.
Bản thân hắn lại không thể khống chế!
Hồ Lục bắt được Hồ Nhất, một tay bóp cố, hai mắt đầy tơ máu gần như vô cảm. Cẩm Hàn xông đến, hét lớn:
-Ngươi định giết ca ca của mình sao???
Hồ Lục giật mình, run run thả tay, đôi mắt mang theo thống khổ. Hồ Nhất ho khù khụ. Hồ Lục nhìn Hồ Nhất, sợ hãi ôm đầu.
-Không! Mình đang làm gì thế này??? A...a...
Hai mắt Hồ Lục lúc hóa đỏ lúc lại trở về dáng vẻ bình thường. Lúc này, Hồ Lục đang trong trạng thái hoảng loạn cực điểm. Chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến cho Hồ Lục bất an.
Hồ Nhất đi về phía Hồ Lục, muốn giúp cho Hồ Lục bình tĩnh lại:
-Hồ Lục...bình tĩnh...Đệ...
-Huynh tránh xa ta ra!!!
Hồ Lục ngược lại càng sợ hãi hét lớn, lùi ra xa, vô tình bộc phát sức mạnh. Cẩm Hàn nhận thấy nguy hiểm ngay lập tức ôm lấy Hồ Nhất. May mắn đang ở trong tiểu thế giới của yêu nữ, Cẩm Hàn chỉ phải chịu một nửa sức mạnh nếu không chỉ e Cẩm Hàn sẽ chết.
Hồ Lục thấy bản thân suýt chút nữa lại làm hại ca ca của mình lại càng sợ hãi, vội vã chạy đi.
Hồ Nhất nhìn Cẩm Hàn lại nhìn Hồ Lục, căn bản không thể lo cho cả hai người cùng một lúc, đương nhiên có xu thế nghiêng về phía Hồ Lục nhiều hơn. Thấy Hồ Lục gần như điên cuồng, muốn tự giết chính bản thân mình, Hồ Nhất quả quyết chạy theo Hồ Lục.
Cẩm Hàn dựa lưng vào tường, bi thương nhìn Hồ Nhất. Cẩm Hàn biết rõ Hồ Nhất sẽ đi theo Hồ Lục..biết rõ nhưng tim vẫn đau. Chỉ một chút sự quan tâm cũng khiến hắn mừng như sắp khóc...ít ra người cũng có quan tâm đến hắn, cũng đã nhìn hắn dù chỉ thoáng chốc.
Tay Cẩm Hàn cầm một bình sứ nhỏ. Miệng cười, mắt thì khóc.
Hồ Lục đang ngồi một góc, sợi dây đỏ bao bọc lấy bản thân.
-Ca...huynh đi đi. Đệ sợ lắm...nếu đệ lại giết huynh một lần nữa thì sao? -Hồ Lục nói, nước mắt lã chã rơi.
Hồ Nhất tức giận muốn tát cho Hồ Lục, tát cho đến khi tỉnh thì thôi.
-Đệ muốn đi tìm chết! Con mẹ nó. Ta cho phép đệ chết à!
Hồ Lục hoảng loạn, nhìn Hồ Nhất đau khổ nói:
-Huynh bảo đệ phải làm sao? Làm sao cơ chứ? Đáng lẽ đệ không nên tồn tại...Tất cả là lỗi của đệ...của đệ...
Không khí đen ngày càng nồng nặc, sợi dây đỏ bay toán loạn, những bàn tay đầy máu bắt đầu muốn ôm trọn lấy Hồ Lục.
-Khải Nhân! Không phải yêu hắn sao? Đệ muốn bỏ hắn lại sao?
Hai mắt Hồ Lục đang dần tối lại bỗng mở lớn. Hồ Lục lẩm nhẩm hai chữ Khải Nhân liên tục không ngừng...
Khải Nhân...Khải Nhân...Khải Nhân vẫn còn đang chờ...Mình đã hứa rồi...
Hồ Lục bừng tỉnh. Âm thanh gào thét vang lên ghê rợn. Sàn nhà nứt vỡ. Những cánh tay giữ chặt Hồ Lục mặc cho Hồ Lục vùng vẫy. Ngược lại Hồ Nhất cũng bị xích không thể di chuyển.
Cẩm Hàn nhận ra thế giới nứt sắp nứt vỡ vội vàng đi tìm Hồ Nhất thì bị chặn lại. Thế giới này đang muốn giam Hồ Lục cùng Hồ Nhất lại, muốn đẩy hắn ra ngoài. Cẩm Hàn đỏ mắt, chạm đến Hồ Nhất chính là chạm đến giới hạn của hắn.
-Mau thả ra! Ta đã nói không được làm tổn thương đến hắn cơ mà!!
Tại Lam gia...
Khải Nhân giật mình tỉnh giấc, ngực cảm thấy hơi đau. Vừa ngẩng mặt lên thì chạm mặt Hồ Lục.
-Hồ Lục? Ngươi không ngủ, ở đây làm gì.
Khải Nhân mới để ý, Hồ Lục lúc này buông thả mái tóc, y phục có phần lỏng lẻo, hết sức câu nhân.
-Ngươi...là người trong mộng cảnh.
Không lẽ mình lại vướng vào mộng cảnh rồi. Hồ Lục ai oán suy nghĩ.
-Hắn đang gặp nguy hiểm. - Hồ Lục bỗng cất lời.
Khải Nhân còn chưa hiểu người này đang nói gì nghi hoặc mà nhìn. Hồ Lục nhẹ hôn lên trán Khải Nhân, lại nói:
-Hồ Lục...đang gặp nguy hiểm.
Không để Khải Nhân kịp nói gì, Hồ Lục đã biến mất. Khải Nhân lúc này thực sự tỉnh, khẽ chạm lên trán. Đầu gối xuất hiện một tấm giấy mỏng. Khải Nhân lo lắng, khoác vội áo đi đến phòng Hồ Lục. Không có một ai!
Khải Nhân không còn thời gian để ý, mặc gia quy, đi tìm người.
[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người