[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ
Quyển 2 - Chương 31: Become An Animagus
173@-Ta vừa mới ngồi xuống bàn, còn chưa kịp lấy đồ ăn cho mình thì mấy đứa con gái nhà Slytherin thấy ta lại xì xào lớn nhỏ. Ta thực cũng đã quen với kiểu xì xào bàn tán này mà chẳng hơi đâu thèm để ý. Múc cho mình một bát súp bí đỏ, lấy bánh mì cùng khay bơ kéo về phía ta. Thưởng thức cho mình bữa sáng ngon lành. Thì một đứa con gái nhà Hufflepuff kéo kéo áo ta từ phía sau. Quay người lại nhìn cô bé.
Tóc nâu, khuôn mặt tròn trịa, ta không quen cô bé này.
- Chuyện kia, mọi người đều nói bạn là Nữ thần Báo tử có đúng không? Cô gái mang đến tai ương? Nó là đúng chứ?
- Nếu mình thực sự mang đến tai ương thì James Potter đẫ chết rồi.
Ta bĩu môi quay đầu lại tiếp tục phết bơ lên mặt bánh mì. Ngon lành thưởng thức nó. Thì ra sau buổi giao đấu với giáo sư Gaunt, khi chàng trong cơn tức giận muốn trừng trị ta đã gọi ra ba Chị em Nữ thần Báo tử. Mà chúng lại tỏ ra thân thiết với ta, nên khi Potter bị tấn công. Cả trường liền đồn ầm lên ta là kẻ tình nghi sai khiến được Tử thần.
Mà ta oan ức tận đến khi bước vào lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí của Hagrid, vì là chiếc sân rộng lớn nên lũ trẻ đã đứng túm tụm lại cách xa ta rồi mới xì xầm. Hôm nay Slytherin sẽ học cùng với Gryffindor. Ta đứng cùng Snape như mọi khi mà đối diện ta lại là Sirius. Cậu bé chỉ cười chào ta rồi lại quay người về phía Potter tiếp tục chuyện trò.
Hôm nay cả lớp sẽ được giao tìm kiếm thức ăn và chăm sóc cho những con thỏ với cặp sừng tấm của con nai Jackalope. Lão Hagrid đưa cho mỗi đứa một cái túi màu nâu bằng vải bố rồi mới nói:
- Jackalope là một động vật ma thuật Bắc Mỹ giống với thỏ và có một cặp sừng nai. Sừng của nó đã được sử dụng làm lõi đũa phép bởi những người lang thang Isolt Sayre và James Steward trong thế kỷ 17.
Sabrina chưa từng thấy lão Hagrid lại uyên bác như vậy. Có lẽ lão đã đổi mới giáo án, bớt dạy những sinh vật nguy hiểm mà chuyển sang những loài hiền hòa hơn. Nhưng bọn trẻ đều tỏ hào hứng với lớp học này hơn. Chúng nhanh chóng tản ra để đi tìm những thức ăn cho sinh vật huyền bí trong căn chòi gỗ. Ta chạy về phía Sirius đập vai cậu ấy mà nói:
- Lát nữa chúng mình có thể đi thăm James không? Sau khi cậu ấy ra viện chúng ta có thể bắt đầu học Animagus rồi.
- Vậy buổi trưa chúng ta sẽ đi cùng Lupin và Peter tới bệnh xá thăm cậu ấy.
Sirius vẫn cười với ta, nụ cười cậu ấy vẫn ấm áp như xưa. Ta nghĩ như này cũng thật tốt, còn có thể làm bạn với cậu ấy. Buổi trưa, chúng ta tới bên giường James Potter. Cậu ấy đã tỉnh lại và hồi phục rất tốt, ngoài việc trong một ngày cậu ấy phải uống tới 10 loại thảo dược khác nhau thì không có vấn đề gì. Ta mang tới cho cậu ấy rất nhiều kẹo bánh.
- Bồ biết không, thứ thuốc đó, nó có vị kinh khủng. Cứ như thể chính nó sẽ giết chết tớ chứ không phải vết thương vậy. Potter vừa nhanh tay bóc một chiếc kẹo chocolate Ếch Nhái vừa nói. "Ôi lại là cụ Merlin nữa sao, mình đã có tới 6 tấm hình của cụ rồi."
- Khi đó, lúc bị tấn công, bồ có cảm thấy gì không? Ta hỏi Potter vì đó là thông tin quan trọng nhất.
- Tớ chỉ cảm thấy rất lạnh, như toàn bộ sức lực bị rút ra theo mũi giáo đó vậy. Đúng chúng đang hút lấy thứ gì đó từ cơ thể tớ. Potter ômlấy cổ mặt vẫn còn nỗi kinh hãi y nguyên.
- Không thể là linh hồn được, vì nếu không tớ sẽ không chữa lành nổi nó. Thứ bị hút ra có thể đã là máu cậu hoặc năng lượng phép thuật trong người cậu. Ta phỏng đoán.
- Có lẽ là năng lượng vì mình cảm thấy thứ đó nhẹ bẫng.
Vậy ta nắm được thông tin về vũ khí của Beelzebub, nó có thể hút đi năng lượng pháp thuật của người khác khi đâm vào họ. Nhưng ta không rõ được là nó có truyền lại năng lượng ấy cho Beelzebub không, đây là một khả năng lớn.
- Các cậu đã nghĩ về việc mình sẽ biến hình thành gì chưa? Sabrina hỏi.
- Bọn tớ đều đã nghĩ đến việc này ngay từ đầu rồi. Sirius là một con chó chân nhồi bông, tớ là một con hươu đực, Lupin khỏi cần biến hình nữa còn Peter thì chưa quyết định được.
- Ta biến hình thành con vật giống với đặc tính của chúng ta nhất. Sabrina gợi ý cho bọn họ.
- Peter cậu ăn nhiều như vậy có khi nào sẽ biến thành một con heo không? Potter cười nắc nẻ.
- Không đâu tớ nghĩ mình sẽ biến thành một con hải ly. Peter chắp tay mà đáp, nhìn Potter với vẻ sùng bái.
Lần này thì riêng một mình Sabrina còn cười lớn hơn nữa. Cô bé cười nghiêng ngả cả người mà không thể dừng lại được. Hahaha cậu ta muốn biến thành một con hải ly nhưng lại ra con chuột ư? Ta ngất!
Vậy là bọn ta hẹn nhau ngày 15 tháng này sẽ tiến hành uống Animagus Potion để hoàn tất việc học trở thành một Animagus. Vì địa điểm biến đổi cần là một khoảng đất trống rộng, không có người chú ý tới nên ta đã đề nghị tất cả chúng ta sẽ ra khu vực đồng cỏ lớn. Vì Sirius sợ kẻ kia sẽ lại tấn công lần nữa nên ta đành phải đảm bảo với cậu ấy rằng kết giới mà ta tạo ra được là đệ nhất. Tên kia không thể bén mảng tới gần được.
Những tuần sau đó, vì là gần tới cuộc thi nên các thầy cô đều cho bọn trẻ hàng tá bài tập về nhà. Tiết Độc dược thì bài tập về nhà là viết hai cuộn giấy da về Wideye Potion, còn môn Bùa Chú thì bọn trẻ sẽ phải nộp một trang giấy đầy chữ về bùa Cistem Aperio, một loại bùa mở khóa level 3. Bài kiểm tra Biến hình là về bùa cởi trói Incarcerous và bọn trẻ thì phải cắt tỉa và chăm sóc một cây Wiggentree ngoài giờ học. Riêng giáo sư Thomas là người dường như thoải mái với bọn trẻ nhất, những tiết học của thầy đa phần đều là học thực hành và kiểm tra miệng trên lớp. Nên ngươi chỉ cần nắm vững kiến thức và thực hành tốt thì ngươi sẽ đạt.
Ta mỗi tuần đều ghé qua thăm Thomas một lần, ngoài việc trang trí lại căn phòng ngủ của anh bằng giấy dán tường màu vàng ấm áp. Trải lại lớp thảm và thay chăn ga giường sang một bộ ga lụa màu xanh thẳm. Nhưng Thomas lại quả quyết rằng ta tốn quá nhiều ga giường vì ta rất ướt át, nên mỗi lần hành sự hắn đều phải ếm một cái bùa chống nước Impervius lên đó. Điều này khiến ta cảm thấy thực ngại ngùng, đúng là những lần ta qua thăm hắn đều là làm chuyện tình cảm người lớn.
Ta còn treo một bức tranh của hai chúng ta ở đó. Bức tranh này được chụp bằng chiếc máy ảnh mà ta mới sáng chế ra. Nó có thể chụp lại ảnh và chiếu lại khoảnh khắc đó như một thước phim 3D sống động. Đó là thành quả ta kết hợp từ máy ảnh phù thủy và hoạt động phát lại ký ức như một cái chậu Tưởng Ký. Thomas rất thích món này. Anh thường dẫn ta khi dạo quanh lâu đài để chụp lại ảnh của hai người. Bức ảnh treo trên tường phòng anh là bức ảnh ta đang quàng vai anh, tươi cười trên đó. Và Thomas, anh đã cười rất tươi. Ánh mắt ấy, khoảnh khắc được giữ lại đó, đều là ngập tràn hạnh phúc.
Ngày trăng tròn của tháng Hai đã tới. Bốn người Remus Lupin, Peter Pettigrew, James Potter và Sirius Black cùng ta bước tới đồng cỏ. Vì ta cần thực hiện bùa bảo vệ nên ta phải làm điều này. Ta đứng đó, chỉ cây đũa phép lên trời:
- Cave inimicum...Fianto Duri...Salvio Hexa...Protego totalum.
Lẩm nhẩm xem mình có bỏ sót gì không. Và chắc chắn rằng mọi thứ hoạt động tốt Sabrina mới quay trở lại cùng nhóm. Cô bé dùng Fulgari, một bùa trói bằng ánh sáng để trói Lupin lại. Vì chính tối nay sẽ là buổi tối cậu biến đổi. Nếu chúng ta thành công hóa thú thì sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra, còn không thì hậu quả tự biết.
- Khi uống Animagus Potion các cậu sẽ cảm thấy một cơn đau dữ dội, cảm thấy khó chịu và hoảng loạn trong cơ thể mới. Và điều này có thể khiến ta phá hủy môi trường xung quanh. Nên cần thực hiện hết sức cẩn thận. ta sẽ cần khi trăng tròn đã lên cao và tớ sẽ chịu trách nhiệm tạo ra một cơn bão điện. Trong thời gian chờ đợi này, chúng ta sẽ liên tục biến hình từ lúc mặt trời lặn cho tới khi mặt trời mọc mà không được thất bại. Tụng câu thần chú Amato Animo Animato Animagus với đầu cây đũa phép đặt trên trái tim. Cuối cùng, khi có một cơn bão sét, các cậu sẽ phải di chuyển ngay đến một nơi an toàn, đọc câu thần chú lần cuối cùng và sau đó uống thuốc. Đã rõ chưa?
Sabrina lấy hơi nói hết một lèo.
- Tớ biết là tớ có thể ngụy trang bản thân một cách hiệu quả nhất. Peter giơ tay lên cao để khỏi lọt thỏm giữa đám bạn mà nói.
Bọn trẻ đợi cho đến khi mặt trời đã khuất và mặt trăng dần hiện ra trên bầu trời đêm. Đêm nay xuất hiện mặt trăng máu sao, nhìn mặt trăng đỏ rực to lớn đang dần nhô đầu qua đám mây. Sabrina có chút kinh hãi, không biết cô đã bỏ quên qua chu kì của Mặt trăng mà bỏ quên luôn gì không. Dù sao thì sự xuất hiện của mặt trăng máu cũng không phải là điềm tốt lành gì. Thì y đúng như Sabrina dự đoán, Lupin khi thấy mặt trăng máu khuôn mặt đại biến. Cậu ta hết xanh trắng lại chuyển sang tím đen, mồ hôi đổ đầy đầu và khuôn mặt thì nhăn lại đau đớn. Cậu ta từ từ trở nên lớn hơn, cơ bắp phát triển bục rách cả lớp áo ngoài, và cậu ấy cứ cao lớn dần rồi từ từ mọc ra bộ lông xám. Đôi tai vẩnh và cái mõm dài ngoằng của loài sói. Nhưng cậu lại đang đứng bằng hai chân và đôi tay liên tục tự tấn công chính mình để cởi trói ánh sáng đang buộc lấy cậu.
Ta không còn cách nào khác là buộc cậu ta chặt hơn bằng một bùa Fulgari mới để tránh cho cậu ta bị thương. Nhưng cậu ta liên tục tru lên những tràng dài ghê rợn. Nhanh chóng bỏ qua cảm giác rợn tóc gáy, ta nhớ ra nhiệm vụ của mình là phải tạo ra một cơn bão điện.
- Hãy tụng chú và dùng đũa phép của các cậu đi. Tớ sẽ gọi ra một cơn bão điện ngay bây giờ. Đây là lúc mặt trăng sáng nhất. Nhanh lên!
Ba người còn lại liền lẩm nhẩm tục chú rồi đặt đũa phép lên trái tim mình. Sabrina thấy vậy bèn hô lớn:
- Metolojinx.
Tạo ra một đám mây đen mang theo cơn bão sấm chớp giật liên hồi phủ quanh đầu bọn trẻ. Ta đã cẩn thận đặt thêm 4 cột thu lôi khác để tránh những tia sét tấn công mọi người một cách không chủ ý. Ba người Sirius, James và Peter chạy nấp vào sau mỗi trồi đất lớn trên đồng cỏ.
- Mau đọc thần chú lần cuối cùng và uống thuốc đi. Các cậu sẽ thực hiện quá trình biến đổi ngay trong cơn bão sét này.
Ta hét lên thất thanh, rồi cũng núp vào một đụn đất cao gần đó. Ta không thể nào quan sát được quá trình biến đổi của bọn họ. Nhưng ta cũng không tò mò về điều này, ai lại tò mò về trong cơn quằn quại người khác trông như thế nào chứ? Ta một bên trông chừng Lupin vẫn đang giãy giũa ở đó, nó cứ gấu gấu lên sủa với ta rồi giơ bộ nanh đầy rớt rãi nhìn ta như thể thấy một con mồi ngon.
Ta đành phải chịu đựng cảm giác ghê rợn này cho đến khi ta thấy một con chó đen xù lông to lớn với đôi mắt vàng đang dụi đầu bên tay ta. Nó cứ quấn quít liếm liếm rồi lại dụi đám lông trên cổ lên tay ta. Có chút nhộn cũng có chút vui vì Sirius là người đầu tiên thành công.
Đúng như ta nghĩ, cậu ấy khi thành chó đáng yêu hơn nhiều. Dù cậu ấy khi bình thường cũng quấn quít người chẳng khác gì một chú chó. Ta bèn hóa phép ra một quả cầu treo chuông lủng lẳng hình tròn. Ta vứt ra xa cho Sirius chạy đi nhặt. Và cậu ấy đã làm vậy thật. Hai mắt cậu sáng rực, cong đuôi chạy đi đớp lại quả cầu rồi ngậm nó trong miệng đem nhả lại trước mặt ta, đuôi còn vẫy tít lên vui mừng. Ta cảm thấy thực nực cười, ôm đầu vuốt ve bộ lông đen xù của con chó. Con chó lại càng lùi sát vào ta hơn. Nó không ngừng liếm liếm lưỡi trên mặt ta. Lưỡi nó nóng hổi, đây có phải là hôn gián tiếp không?
Nhưng ta chơi đùa với Sirius một lúc thì James Potter lúc này đã hóa thành một con nai đực nâu với những đốm trắng trên lưng như tuyết phủ, và nó thì có một cặp sừng to vĩ đại. Trông rất là kiêu ngạo, kiểu cách, từ bộ lông xù tung trên cổ nó mà ta đoán đó là di chứng của bộ tóc xù. Nó cứ đứng đó gục gục cái gạc lên bới đất tỏ vẻ kinh bỉ ra mặt với Sirius khi nó chẳng thèm liếc con chó lấy một cái.
Mãi không thấy Peter chạy lại nên ba người bọn ta đã quyết định qua chỗ cậu ấy xem tình hình. Thì y rằng Peter đang nằm đó, điệu bộ thống khổ ôm đầu cong lưng, cụp chân lại sát người cậu ta. Cậu ta chỉ rên rỉ ú ớ được vài tiếng.
- Hãy tập trung nghĩ tới con vật mà bản thân cậu muốn biến thành, con hải ly ấy, nó có cặp răng giống hệt cậu. Ta một bên trêu trọc hắn. Nhưng Sirius thì lại rất nhiệt thành mà chỉ bảo:
- Hãy nghĩ tới bộ xương của nó, nghĩ tới bộ lông, khuôn mặt và cơ thể nó ra sao. Con vật mà cậu muốn biến thành ấy. Nó sẽ phản ánh chính bản thân cậu.
Đúng vậy, chính là từ "phản ánh chính bản thân cậu này." Sabrina một bên cười bĩu môi, nếu câu chuyện có khác đi. Peter hắn ta không tiết lộ bí mật nơi ở của gia đình Potter cho Voldemort thì sẽ ra sao? Nếu cô thuyết phục được Thomas không giết Harry thì sẽ ra sao? Giữa hai bọn họ một người không thể sống khi kẻ kia còn sống. Định mệnh nghiệt ngã của những người trước mắt cô, người yêu, bạn thân của mình rồi sẽ ra sao?
Lắc đầu mà cười buồn, Sabrina thấy Peter cũng bắt đầu biến hình rồi. Người hắn thu lại nhỏ tí, vẫn cong queo y như vậy, hóa thành một con chuột xám mập ù xấu xí.
- Tớ đã nghĩ là tớ muốn biến thành hải ly cơ. Peter nói.
- Nếu cậu có cần một cái bùa phóng to để trở thành con chuột có kích cỡ của con hải ly thì tớ rất sẵn lòng giúp một tay.
Sabrina ôm bụng ngã lăn ra đó mà cười. Đám con nai và con chó đứng một bên cũng cười lên những tiếng gấu gấu, khạc khạc nghe thật tức cười mà. Không quên nhiệm vụ phải thu hồi lại cơn bão sét và để việc biến hình này duy trì tới khi trời sáng. Sabrina giơ đũa phép lên:
- Metelojinx Recanto.
Đem cơn bão sấm thu lại, rồi tháo bỏ sợi xích ánh sáng xung quanh Lupin, ta biến hình thành một con đại bàng, đậu ngay ngắn trên ngọn cây gần đó. Lupin khi thoát ra được như phát điên, nó bật người dậy, tru vang một tiếng trước ánh trăng đỏ. Rồi gầm gừ nhìn ra xung quanh. Nhưng vì người sói chỉ tấn công con người mà không tấn công các động vật khác nên những người kia hoàn hảo vô sự. Lupin cùng Sirius cứ rượt nhau vòng quanh đồng cỏ, còn Potter thì lười nhác mơ mộng với những con bướm đêm giờ đây đang đậu đầy trên mũi và trên sừng nó. Peter thì cứ lúi húi chạy hèn quanh hòn đá ở đó. Hắn kể ra cũng thật thích hợp làm một con chuột.
Peter là đứa lăn ra ngủ đầu tiên trong cả nhóm. Ta thì sải cánh bay lượn vài vòng trên đầu Sirius, rồi đậu ngay ngắn trên đầu cậu. Lupin vì không phát hiện ra bất cứ mục tiêu nào để tấn công ở đồng cỏ hết nên cậu ta ngoan ngoãn quay trở lại ngủ cùng những con thú khác.
Vậy là 5 người bọn ta giữ nguyên hình dạng thú, ngủ trên đồng cỏ ướt đẫm sương đêm chờ trời sáng. Khi thấy ánh mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên khi nó ló dạng phía hừng đông. Khung cảnh buổi sáng được thắp lên màn trời khiến xung quanh như bừng lên sự sống bắt đầu một ngày mới. Tiếng chim bên tai ta liên tục kêu líu lo, còn có tiếng gá gáy sáng kiến ta không thể nào không mở to đôi mắt đại bàng to kềnh của mình mà nhìn ngắm xung quanh.
Buổi hóa thú diễn ra thành công tốt đẹp ngoài mong đợi. Còn ta thì đêm hôm qua đậu trên cành cây ngủ đứng một mạch tới sáng. Trong hình dạng thú chân ta hoàn hảo dùng tốt, nhưng khi biến trở lại thành người thì đôi chân lại tê nhừ cả vì đứng cả một đêm. Ta bước đi có chút khó khăn.
- Cậu biết bay nhưng cậu lại phải ngủ đứng, thật đúng là được cái này thì mất cái kia. Cậu có thể biến thành một con mèo, chúng ta sẽ chơi đùa bên nhau. Sirius nói với ta.
- Vậy tớ là con đại bàng rồi cậu không chơi với tớ nữa có đúng không? Ta đáp lại Sirius, tay không ngừng vỗ vỗ bắp chân để lưu thông khí huyết. Ta cảm thấy cơ thể mình ngắc cứng lên được rồi. Phía chân trái còn truyền lên cơn chuột rút khó chịu.
Ta ngồi thụp xuống đám cỏ ở đó. Và Sirius thì nhất quyết là cậu sẽ cõng ta trở lại lâu đài. Nên ta đành phải chiều ý cậu ấy. Bọn ta giải trừ bùa phép bảo vệ xung quanh rồi mới hướng về phía Hogwarts. Nhưng vừa mới bước ra một bước khỏi khu vực bảo vệ. Ta bèn thất kinh khi thấy ba thân hình chặn lại trước mắt. Beelzebub với khuôn mặt trắng bệch xanh xao như sáp, hắn có 3 đôi cánh ruồi lớn đang quẫy cánh sau lưng. Leviathan, một con rồng xanh to lớn dữ tợn, nó có tới 4 cái chân to khủng khiếp đang uốn mình xung quanh kẻ còn lại. Mammon, một con quỷ không có mắt, phần hốc mắt của nó mọc ra hai cái sừng lớn màu cát. Và con quái thì có cái bụng bia y hệt thầy Slughorn, nó béo ụch và vàng khè như một lớp vảy vàng bám trên thân. Ta thấy không ổn bèn hét lên với đám Potter:
- Thả tớ xuống, các cậu mau biến thân thành thú rồi chạy trở lại lâu đài báo ngay cho thầy Dumbledore biết. Nghe chưa? Chúng là Chúa ruồi Beelzebub, Leviathan, con rồng đại diện cho tội Ghen ghét, Đố kỵ trong Thất hình đại tội. Hắn chính là một trong bảy hoàng tử địa ngục với nhiệm vụ nắm giữ cánh cổng nối giữa Assiah – thế giới vật chất và Inferno – Hỏa ngục. Nếu rơi vào không gian chia cắt của hắn sẽ không thể quay trở lại đâu. Bso tin này cho thầy Dumbledore. Con quỷ béo vàng khè kia chính là Mammon. Nó là tội đồ của sự Tham lam. Được xem như là nhân cách hóa của đồng tiền và ham muốn vật chất. Mau chạy đi, tớ sẽ giữ chân bọn chúng ở đây. Các cậu không phải là đối thủ của chúng đâu!
Ta hét lên, rồi nhảy thụp xuống từ trên vai Sirius. Sự lo lắng khiến cho máu toàn thân ta lưu chuyển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ba con quái vật chỉ đứng ở đó, chúng không thèm đếm xỉa gì đến bọn trẻ, chúng chỉ cười với nhau rồi quay ra nói với ta:
- Lâu rồi không gặp Morningstar hay ta phải gọi là tiểu thư Sabrina?
Beelzebub lên tiếng. Giọng của nó chát lạnh như gin.
- Bỏ cuộc đi Sabrina, lần này ngươi sẽ không đánh bại được cả ba bọn ta đâu.
Mammon đứng một bên xoa xoa đôi bàn tay béo núc của nó, đôi mắt dài híp như một con lợn xề béo ú, mặt nó nhìn cô đầy vẻ ham muốn, thèm thuồng. Rồi nó rap lên máy lời đọc thơ ngớ ngẩn nhất mà Sabrina từng thấy:
- Khóc và che giấu cảm giác này đi, chạy và chiến đấu cho tự do mi. Đây là lần cuối cùng chi, tôi sẽ khóc những bài hát ru ri. Tôi chỉ không biết phải làm gì Chúa tôi đang gọi bạn vì. Gửi một thiên thần gửi hai. Phải tìm đi. Phải phá vỡ chuỗi...Đưa tôi...Trước khi tôi mất kiểm soát thì...Trước khi tôi mất kiểm soát...Có vẻ như không thể di...Nó không phải là không thể kiiiii hiiihiii. Con Mammon vừa rap vừa chỉ tay vào Sabrina như thách thức cô tham gia vào vụ rap battle tệ hại này mà diss Mammon cho bằng được cơ chứ.
- Khốn khiếp! Bọn ta sẽ không bị đánh bại bởi ngươi một lần nữa đâu.
Con rồng Leviathan lúc này mới mở mồm ra lên tiếng. Nhìn thấy ba con vật đã khuất xa phía sau rặng cỏ ta lúc này mới lên tiếng:
- Các ngươi sẽ không có bất kỳ một cơ hội nào đâu.
Ta đem ấn chú lưu chuyển trên thân thể, rất hiện ra trên mặt và đem đôi mắt của mình chuyển thành trắng sáng.
- Định mệnh thật trớ trêu nhỉ. Ngươi không thực sự muốn tử chiến với bọn ta đấy chứ?
- Các ngươi đã chọn phe cho mình rồi.
Sabrina không nói hai lời bèn vọt về phía Mammon. Cô ngay tức khắc chặt tay mang theo một luồng lửa dữ dội tạt thẳng vào sừng của con quái. Mammon bị chặt mất cặp sừng bèn rú lên tru tréo, nó sử dụng Trọng kim khí đem cơ thể hóa thành một khối vàng cứng cáp rồi đấm trả thẳng vào bụng cô. Một cú trúng bụng đêm Sabrina văng hẳn ra xa.
Ta văng ra trên thảm cỏ, cảm tháy bụng mình như bị khoét thủng một lỗ. Bụm miệng nôn ra một đám máu rồi đứng dậy. Phải ta đã đứng dậy tiếp tục, mặc cho cơn đau đang cào xé bên trong cơ thể mình. Ta xoay hai cánh tay lại thành một vòng, nhắm đôi mắt lại cảm nhận nguồn năng lượng xung quanh bản thân mình, cuộn chúng lại, hòa vào nhau làm một. Đem bốn nguyên tố nước, lửa, khí và đất xoay tít lại thành một hình tròn bao phủ lấy cơ thể mình. Những vòng tròn liên tục di chuyển. Đem quả bóng năng lượng đang cuộn xoáy như nhõng bánh dao lam khổng lồ.
Giơ tay lên điều khiển một ngọn lửa lớn chia thành ba con rồng hừng hực lửa cháy nóng đỏ tấn công thẳng về phía ba con quái vật. Chúng bay đi tránh những ngọn lửa và quật tay phá tan chúng. Không để ba con quái có cơ hội phản công. Ta đem một luồng nước cuốn lấy chân của Beelzebub, rồi luồn qua cơ thể hắn, quấn chặt lấy 3 đôi cánh. Ta dùng hết sức lực của cánh tay mình, kéo bật hắn cùng luồng nước đập thẳng vào một bức tường đá đang mọc lên từ lớp đất.
Hai tay vung thẳng sang hai bên, bàn tay kéo lên như thể nắm giữ hai con rồng cuồng phong đang xoay tít trong không trung. Chúng theo lệnh của bàn tay ta, cuộn mình, rồi bay vụt thân hình về phía Beelzebub, Leviathan cùng Mammon mà cắn xé. Bọn chúng chật vật né những con rồng cứ điên cuồng tấn công về phía mình. Ta bỗng thấy Beelzebub giơ lên một thanh kiếm bạc sáng rực trong tay. Thanh kiếm này ta chưa từng thấy trước đây? Bảo bối mới?
Hắn vung thanh kiếm lên trời thành một đường thẳng đứng rồi một nhát chém xuống, đem những cột nước cùng hai con rồng gió đánh bay. Nơi đường kiếm của hắn đi qua mặt đất bị chém xuống những đường cào tung đất đá sâu hoắm. Ta ý thức được sự nguy hiểm của thanh kiếm trên tay Beelzebub. Ta bèn mọc ra đôi cánh đen và đem toàn thân bao phủ bởi một lớp khói đen phát ra từ ấn chú con rồng. Ta đem một cột ánh sáng với trọng lượng ngàn tấn đem quét thẳng một đường kiếm, chém ngang ba con quái vật. Đường kiếm kéo dài cắt ngang qua hai quả núi ở đó, đem cây cối xung quanh chặt bạt ngang một đường đổ rầm rập xuống xác xơ. Bụi khói tung lên mù mịt.
Ta mở to đôi mắt sáng rực ra nhìn qua làn khói mù mịt ấy. Lúc này ta mới thấy toàn thân bọn họ đều đang được bao phủ bởi một lớp giáp đen vừa mới hiện ra. Cùng chiêu thức với ta, sự bao phủ bảo vệ bởi ấn chú của Thất hình đại tội bên trên cơ thể. Leviathan mở to ngoác cái mồm tua tủa là răng nanh nhọn hoắt, hú lên một tiếng rít kinh dị như thể người ta đem hàng ngàn viên phấn cào đi cào lại ken két trên mặt kính thủy tinh. Đôi tai ta đau nhức, không tự chủ được bản thân. Âm thanh này còn có thể khiến cho tứ chi ta nhão ra tại đó ngay được. Rồi trong một khắc nhanh như sao xẹt, một luồng năng lượng khổng lồ màu xanh giáng thẳng từ trên trời xuống người ta.
Chỉ kịp đỡ lại được luồng ánh sáng xanh ấy đang chực bổ nhào vào. Chân ta cắm sâu xuống mặt đất. Mặt đất tung quanh đã bị đào lên tơi bời, đẻ lại một cái hố tròn sâu hoắm. Beelzebub không để vuột mất cơ hội. Hắn bay lên không trung, hóa phép ra 6 thanh kiếm đen dài nhọn hoắt, một chiếc kẹp trên miệng, hai chiếc cầm ở tay và hai chiếc còn lại thì một hắn kẹp ở khuỷu tay, một chiếc hắn cặp vắt vẻo trong bắp đùi chân đang co cao lên. Hắn cong người như một cái máy chém xoáy gió vút thẳng về phía ta đang chống đỡ cột năng lượng. Đem những thanh kiếm đen dài ấy xuyên thẳng qua cánh, rồi hai tay và hai chân của ta. Đem toàn thân ta ghim lại ở đó như một con búp bê vải mấy mụ phù thủy hay xiên kim lên để nguyền rủa người khác.
Những thanh kiếm đen liên tục hút lấy năng lượng của ta. Ta có thể cảm thấy được chúng đang bị rút kiệt ra khỏi cơ thể mình. Mammon lúc này vươn đôi tay to bự đã hóa lớn của nó, vung hai nắm đấm khổng lồ lên không trung rồi lao vút xuống như một vụ nộ thiên thạch. Con quái đấm sâu những chiếc cọc xuống, một lực như cả ngàn tấn đổ thẳng lên người ta, khiến từng thớ cơ trên cơ thể ta kéo căng ra rồi bục vỡ. Chúng xuyên thủng cơ thể ta một lần nữa. Cơn đau đớn chạy thẳng lên thần kinh đại não của ta.
Ta co đôi cánh để rút chúng ra khỏi những thanh kiếm đen đó. Tự dùng tay đánh vào chính bản thân mình, đem ngọn lửa đen nuốt dần lấy ta, để những thanh kiếm còn lại cắm chặt vào cơ thể bắn ra ngoài. Ta cảm thấy như trong đại não của ta có một thứ gì đó đứt phựt một tiếng như một sợi dây căng ra giờ đây đã bục vỡ. Ta không biết thứ gì đã đứt gãy ở đó, nhưng ngọn lửa dần xâm chiếm toàn thân ta. Đem ta điên cuồng mất sạch chút ý thức cuối cùng.
Quay người tấn công 3 con quái. Những chùm lửa đen to như viên đại pháo của khẩu thần công dần hiện hình. Chúng mang theo nguồn năng lượng xoắn chặt lại trong quả cầu. Bắn về phía Beelzebub, Mammon và Leviathan. Trên đường bắn vút đi của viên đạn dần dần to ra.
- Không ổn rồi, Leviathan mau trốn!!!
Con quái Leviathan há mồm tạo ra một cánh cổng dẫn thẳng tới Hỏa ngục rồi cả ba cùng rút chạy theo hướng đó. Ta đứng đó, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn. Cơ thể vì đau nhức mà thõng xuống. Ta ngã trên nền đất đá một cách nặng nề. Những vết thương không ngừng chảy máu. Ta có thể cảm nhận được xung quanh cơ thể ta là một vũng máu ấm nóng đang tuôn ra từ những vết thương. Ta thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, những rạng mây xanh trong, và bầu trời thì trong vắt một vẻ tinh khôi. Có lẽ ta đang dần mất đi ý thức rồi, ta cảm thấy mí mắt sụp lại, thần kinh tê cứng, ta thật muốn ngủ một giấc cho xong.
[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ
Tóc nâu, khuôn mặt tròn trịa, ta không quen cô bé này.
- Chuyện kia, mọi người đều nói bạn là Nữ thần Báo tử có đúng không? Cô gái mang đến tai ương? Nó là đúng chứ?
- Nếu mình thực sự mang đến tai ương thì James Potter đẫ chết rồi.
Ta bĩu môi quay đầu lại tiếp tục phết bơ lên mặt bánh mì. Ngon lành thưởng thức nó. Thì ra sau buổi giao đấu với giáo sư Gaunt, khi chàng trong cơn tức giận muốn trừng trị ta đã gọi ra ba Chị em Nữ thần Báo tử. Mà chúng lại tỏ ra thân thiết với ta, nên khi Potter bị tấn công. Cả trường liền đồn ầm lên ta là kẻ tình nghi sai khiến được Tử thần.
Mà ta oan ức tận đến khi bước vào lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí của Hagrid, vì là chiếc sân rộng lớn nên lũ trẻ đã đứng túm tụm lại cách xa ta rồi mới xì xầm. Hôm nay Slytherin sẽ học cùng với Gryffindor. Ta đứng cùng Snape như mọi khi mà đối diện ta lại là Sirius. Cậu bé chỉ cười chào ta rồi lại quay người về phía Potter tiếp tục chuyện trò.
Hôm nay cả lớp sẽ được giao tìm kiếm thức ăn và chăm sóc cho những con thỏ với cặp sừng tấm của con nai Jackalope. Lão Hagrid đưa cho mỗi đứa một cái túi màu nâu bằng vải bố rồi mới nói:
- Jackalope là một động vật ma thuật Bắc Mỹ giống với thỏ và có một cặp sừng nai. Sừng của nó đã được sử dụng làm lõi đũa phép bởi những người lang thang Isolt Sayre và James Steward trong thế kỷ 17.
Sabrina chưa từng thấy lão Hagrid lại uyên bác như vậy. Có lẽ lão đã đổi mới giáo án, bớt dạy những sinh vật nguy hiểm mà chuyển sang những loài hiền hòa hơn. Nhưng bọn trẻ đều tỏ hào hứng với lớp học này hơn. Chúng nhanh chóng tản ra để đi tìm những thức ăn cho sinh vật huyền bí trong căn chòi gỗ. Ta chạy về phía Sirius đập vai cậu ấy mà nói:
- Lát nữa chúng mình có thể đi thăm James không? Sau khi cậu ấy ra viện chúng ta có thể bắt đầu học Animagus rồi.
- Vậy buổi trưa chúng ta sẽ đi cùng Lupin và Peter tới bệnh xá thăm cậu ấy.
Sirius vẫn cười với ta, nụ cười cậu ấy vẫn ấm áp như xưa. Ta nghĩ như này cũng thật tốt, còn có thể làm bạn với cậu ấy. Buổi trưa, chúng ta tới bên giường James Potter. Cậu ấy đã tỉnh lại và hồi phục rất tốt, ngoài việc trong một ngày cậu ấy phải uống tới 10 loại thảo dược khác nhau thì không có vấn đề gì. Ta mang tới cho cậu ấy rất nhiều kẹo bánh.
- Bồ biết không, thứ thuốc đó, nó có vị kinh khủng. Cứ như thể chính nó sẽ giết chết tớ chứ không phải vết thương vậy. Potter vừa nhanh tay bóc một chiếc kẹo chocolate Ếch Nhái vừa nói. "Ôi lại là cụ Merlin nữa sao, mình đã có tới 6 tấm hình của cụ rồi."
- Khi đó, lúc bị tấn công, bồ có cảm thấy gì không? Ta hỏi Potter vì đó là thông tin quan trọng nhất.
- Tớ chỉ cảm thấy rất lạnh, như toàn bộ sức lực bị rút ra theo mũi giáo đó vậy. Đúng chúng đang hút lấy thứ gì đó từ cơ thể tớ. Potter ômlấy cổ mặt vẫn còn nỗi kinh hãi y nguyên.
- Không thể là linh hồn được, vì nếu không tớ sẽ không chữa lành nổi nó. Thứ bị hút ra có thể đã là máu cậu hoặc năng lượng phép thuật trong người cậu. Ta phỏng đoán.
- Có lẽ là năng lượng vì mình cảm thấy thứ đó nhẹ bẫng.
Vậy ta nắm được thông tin về vũ khí của Beelzebub, nó có thể hút đi năng lượng pháp thuật của người khác khi đâm vào họ. Nhưng ta không rõ được là nó có truyền lại năng lượng ấy cho Beelzebub không, đây là một khả năng lớn.
- Các cậu đã nghĩ về việc mình sẽ biến hình thành gì chưa? Sabrina hỏi.
- Bọn tớ đều đã nghĩ đến việc này ngay từ đầu rồi. Sirius là một con chó chân nhồi bông, tớ là một con hươu đực, Lupin khỏi cần biến hình nữa còn Peter thì chưa quyết định được.
- Ta biến hình thành con vật giống với đặc tính của chúng ta nhất. Sabrina gợi ý cho bọn họ.
- Peter cậu ăn nhiều như vậy có khi nào sẽ biến thành một con heo không? Potter cười nắc nẻ.
- Không đâu tớ nghĩ mình sẽ biến thành một con hải ly. Peter chắp tay mà đáp, nhìn Potter với vẻ sùng bái.
Lần này thì riêng một mình Sabrina còn cười lớn hơn nữa. Cô bé cười nghiêng ngả cả người mà không thể dừng lại được. Hahaha cậu ta muốn biến thành một con hải ly nhưng lại ra con chuột ư? Ta ngất!
Vậy là bọn ta hẹn nhau ngày 15 tháng này sẽ tiến hành uống Animagus Potion để hoàn tất việc học trở thành một Animagus. Vì địa điểm biến đổi cần là một khoảng đất trống rộng, không có người chú ý tới nên ta đã đề nghị tất cả chúng ta sẽ ra khu vực đồng cỏ lớn. Vì Sirius sợ kẻ kia sẽ lại tấn công lần nữa nên ta đành phải đảm bảo với cậu ấy rằng kết giới mà ta tạo ra được là đệ nhất. Tên kia không thể bén mảng tới gần được.
Những tuần sau đó, vì là gần tới cuộc thi nên các thầy cô đều cho bọn trẻ hàng tá bài tập về nhà. Tiết Độc dược thì bài tập về nhà là viết hai cuộn giấy da về Wideye Potion, còn môn Bùa Chú thì bọn trẻ sẽ phải nộp một trang giấy đầy chữ về bùa Cistem Aperio, một loại bùa mở khóa level 3. Bài kiểm tra Biến hình là về bùa cởi trói Incarcerous và bọn trẻ thì phải cắt tỉa và chăm sóc một cây Wiggentree ngoài giờ học. Riêng giáo sư Thomas là người dường như thoải mái với bọn trẻ nhất, những tiết học của thầy đa phần đều là học thực hành và kiểm tra miệng trên lớp. Nên ngươi chỉ cần nắm vững kiến thức và thực hành tốt thì ngươi sẽ đạt.
Ta mỗi tuần đều ghé qua thăm Thomas một lần, ngoài việc trang trí lại căn phòng ngủ của anh bằng giấy dán tường màu vàng ấm áp. Trải lại lớp thảm và thay chăn ga giường sang một bộ ga lụa màu xanh thẳm. Nhưng Thomas lại quả quyết rằng ta tốn quá nhiều ga giường vì ta rất ướt át, nên mỗi lần hành sự hắn đều phải ếm một cái bùa chống nước Impervius lên đó. Điều này khiến ta cảm thấy thực ngại ngùng, đúng là những lần ta qua thăm hắn đều là làm chuyện tình cảm người lớn.
Ta còn treo một bức tranh của hai chúng ta ở đó. Bức tranh này được chụp bằng chiếc máy ảnh mà ta mới sáng chế ra. Nó có thể chụp lại ảnh và chiếu lại khoảnh khắc đó như một thước phim 3D sống động. Đó là thành quả ta kết hợp từ máy ảnh phù thủy và hoạt động phát lại ký ức như một cái chậu Tưởng Ký. Thomas rất thích món này. Anh thường dẫn ta khi dạo quanh lâu đài để chụp lại ảnh của hai người. Bức ảnh treo trên tường phòng anh là bức ảnh ta đang quàng vai anh, tươi cười trên đó. Và Thomas, anh đã cười rất tươi. Ánh mắt ấy, khoảnh khắc được giữ lại đó, đều là ngập tràn hạnh phúc.
Ngày trăng tròn của tháng Hai đã tới. Bốn người Remus Lupin, Peter Pettigrew, James Potter và Sirius Black cùng ta bước tới đồng cỏ. Vì ta cần thực hiện bùa bảo vệ nên ta phải làm điều này. Ta đứng đó, chỉ cây đũa phép lên trời:
- Cave inimicum...Fianto Duri...Salvio Hexa...Protego totalum.
Lẩm nhẩm xem mình có bỏ sót gì không. Và chắc chắn rằng mọi thứ hoạt động tốt Sabrina mới quay trở lại cùng nhóm. Cô bé dùng Fulgari, một bùa trói bằng ánh sáng để trói Lupin lại. Vì chính tối nay sẽ là buổi tối cậu biến đổi. Nếu chúng ta thành công hóa thú thì sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra, còn không thì hậu quả tự biết.
- Khi uống Animagus Potion các cậu sẽ cảm thấy một cơn đau dữ dội, cảm thấy khó chịu và hoảng loạn trong cơ thể mới. Và điều này có thể khiến ta phá hủy môi trường xung quanh. Nên cần thực hiện hết sức cẩn thận. ta sẽ cần khi trăng tròn đã lên cao và tớ sẽ chịu trách nhiệm tạo ra một cơn bão điện. Trong thời gian chờ đợi này, chúng ta sẽ liên tục biến hình từ lúc mặt trời lặn cho tới khi mặt trời mọc mà không được thất bại. Tụng câu thần chú Amato Animo Animato Animagus với đầu cây đũa phép đặt trên trái tim. Cuối cùng, khi có một cơn bão sét, các cậu sẽ phải di chuyển ngay đến một nơi an toàn, đọc câu thần chú lần cuối cùng và sau đó uống thuốc. Đã rõ chưa?
Sabrina lấy hơi nói hết một lèo.
- Tớ biết là tớ có thể ngụy trang bản thân một cách hiệu quả nhất. Peter giơ tay lên cao để khỏi lọt thỏm giữa đám bạn mà nói.
Bọn trẻ đợi cho đến khi mặt trời đã khuất và mặt trăng dần hiện ra trên bầu trời đêm. Đêm nay xuất hiện mặt trăng máu sao, nhìn mặt trăng đỏ rực to lớn đang dần nhô đầu qua đám mây. Sabrina có chút kinh hãi, không biết cô đã bỏ quên qua chu kì của Mặt trăng mà bỏ quên luôn gì không. Dù sao thì sự xuất hiện của mặt trăng máu cũng không phải là điềm tốt lành gì. Thì y đúng như Sabrina dự đoán, Lupin khi thấy mặt trăng máu khuôn mặt đại biến. Cậu ta hết xanh trắng lại chuyển sang tím đen, mồ hôi đổ đầy đầu và khuôn mặt thì nhăn lại đau đớn. Cậu ta từ từ trở nên lớn hơn, cơ bắp phát triển bục rách cả lớp áo ngoài, và cậu ấy cứ cao lớn dần rồi từ từ mọc ra bộ lông xám. Đôi tai vẩnh và cái mõm dài ngoằng của loài sói. Nhưng cậu lại đang đứng bằng hai chân và đôi tay liên tục tự tấn công chính mình để cởi trói ánh sáng đang buộc lấy cậu.
Ta không còn cách nào khác là buộc cậu ta chặt hơn bằng một bùa Fulgari mới để tránh cho cậu ta bị thương. Nhưng cậu ta liên tục tru lên những tràng dài ghê rợn. Nhanh chóng bỏ qua cảm giác rợn tóc gáy, ta nhớ ra nhiệm vụ của mình là phải tạo ra một cơn bão điện.
- Hãy tụng chú và dùng đũa phép của các cậu đi. Tớ sẽ gọi ra một cơn bão điện ngay bây giờ. Đây là lúc mặt trăng sáng nhất. Nhanh lên!
Ba người còn lại liền lẩm nhẩm tục chú rồi đặt đũa phép lên trái tim mình. Sabrina thấy vậy bèn hô lớn:
- Metolojinx.
Tạo ra một đám mây đen mang theo cơn bão sấm chớp giật liên hồi phủ quanh đầu bọn trẻ. Ta đã cẩn thận đặt thêm 4 cột thu lôi khác để tránh những tia sét tấn công mọi người một cách không chủ ý. Ba người Sirius, James và Peter chạy nấp vào sau mỗi trồi đất lớn trên đồng cỏ.
- Mau đọc thần chú lần cuối cùng và uống thuốc đi. Các cậu sẽ thực hiện quá trình biến đổi ngay trong cơn bão sét này.
Ta hét lên thất thanh, rồi cũng núp vào một đụn đất cao gần đó. Ta không thể nào quan sát được quá trình biến đổi của bọn họ. Nhưng ta cũng không tò mò về điều này, ai lại tò mò về trong cơn quằn quại người khác trông như thế nào chứ? Ta một bên trông chừng Lupin vẫn đang giãy giũa ở đó, nó cứ gấu gấu lên sủa với ta rồi giơ bộ nanh đầy rớt rãi nhìn ta như thể thấy một con mồi ngon.
Ta đành phải chịu đựng cảm giác ghê rợn này cho đến khi ta thấy một con chó đen xù lông to lớn với đôi mắt vàng đang dụi đầu bên tay ta. Nó cứ quấn quít liếm liếm rồi lại dụi đám lông trên cổ lên tay ta. Có chút nhộn cũng có chút vui vì Sirius là người đầu tiên thành công.
Đúng như ta nghĩ, cậu ấy khi thành chó đáng yêu hơn nhiều. Dù cậu ấy khi bình thường cũng quấn quít người chẳng khác gì một chú chó. Ta bèn hóa phép ra một quả cầu treo chuông lủng lẳng hình tròn. Ta vứt ra xa cho Sirius chạy đi nhặt. Và cậu ấy đã làm vậy thật. Hai mắt cậu sáng rực, cong đuôi chạy đi đớp lại quả cầu rồi ngậm nó trong miệng đem nhả lại trước mặt ta, đuôi còn vẫy tít lên vui mừng. Ta cảm thấy thực nực cười, ôm đầu vuốt ve bộ lông đen xù của con chó. Con chó lại càng lùi sát vào ta hơn. Nó không ngừng liếm liếm lưỡi trên mặt ta. Lưỡi nó nóng hổi, đây có phải là hôn gián tiếp không?
Nhưng ta chơi đùa với Sirius một lúc thì James Potter lúc này đã hóa thành một con nai đực nâu với những đốm trắng trên lưng như tuyết phủ, và nó thì có một cặp sừng to vĩ đại. Trông rất là kiêu ngạo, kiểu cách, từ bộ lông xù tung trên cổ nó mà ta đoán đó là di chứng của bộ tóc xù. Nó cứ đứng đó gục gục cái gạc lên bới đất tỏ vẻ kinh bỉ ra mặt với Sirius khi nó chẳng thèm liếc con chó lấy một cái.
Mãi không thấy Peter chạy lại nên ba người bọn ta đã quyết định qua chỗ cậu ấy xem tình hình. Thì y rằng Peter đang nằm đó, điệu bộ thống khổ ôm đầu cong lưng, cụp chân lại sát người cậu ta. Cậu ta chỉ rên rỉ ú ớ được vài tiếng.
- Hãy tập trung nghĩ tới con vật mà bản thân cậu muốn biến thành, con hải ly ấy, nó có cặp răng giống hệt cậu. Ta một bên trêu trọc hắn. Nhưng Sirius thì lại rất nhiệt thành mà chỉ bảo:
- Hãy nghĩ tới bộ xương của nó, nghĩ tới bộ lông, khuôn mặt và cơ thể nó ra sao. Con vật mà cậu muốn biến thành ấy. Nó sẽ phản ánh chính bản thân cậu.
Đúng vậy, chính là từ "phản ánh chính bản thân cậu này." Sabrina một bên cười bĩu môi, nếu câu chuyện có khác đi. Peter hắn ta không tiết lộ bí mật nơi ở của gia đình Potter cho Voldemort thì sẽ ra sao? Nếu cô thuyết phục được Thomas không giết Harry thì sẽ ra sao? Giữa hai bọn họ một người không thể sống khi kẻ kia còn sống. Định mệnh nghiệt ngã của những người trước mắt cô, người yêu, bạn thân của mình rồi sẽ ra sao?
Lắc đầu mà cười buồn, Sabrina thấy Peter cũng bắt đầu biến hình rồi. Người hắn thu lại nhỏ tí, vẫn cong queo y như vậy, hóa thành một con chuột xám mập ù xấu xí.
- Tớ đã nghĩ là tớ muốn biến thành hải ly cơ. Peter nói.
- Nếu cậu có cần một cái bùa phóng to để trở thành con chuột có kích cỡ của con hải ly thì tớ rất sẵn lòng giúp một tay.
Sabrina ôm bụng ngã lăn ra đó mà cười. Đám con nai và con chó đứng một bên cũng cười lên những tiếng gấu gấu, khạc khạc nghe thật tức cười mà. Không quên nhiệm vụ phải thu hồi lại cơn bão sét và để việc biến hình này duy trì tới khi trời sáng. Sabrina giơ đũa phép lên:
- Metelojinx Recanto.
Đem cơn bão sấm thu lại, rồi tháo bỏ sợi xích ánh sáng xung quanh Lupin, ta biến hình thành một con đại bàng, đậu ngay ngắn trên ngọn cây gần đó. Lupin khi thoát ra được như phát điên, nó bật người dậy, tru vang một tiếng trước ánh trăng đỏ. Rồi gầm gừ nhìn ra xung quanh. Nhưng vì người sói chỉ tấn công con người mà không tấn công các động vật khác nên những người kia hoàn hảo vô sự. Lupin cùng Sirius cứ rượt nhau vòng quanh đồng cỏ, còn Potter thì lười nhác mơ mộng với những con bướm đêm giờ đây đang đậu đầy trên mũi và trên sừng nó. Peter thì cứ lúi húi chạy hèn quanh hòn đá ở đó. Hắn kể ra cũng thật thích hợp làm một con chuột.
Peter là đứa lăn ra ngủ đầu tiên trong cả nhóm. Ta thì sải cánh bay lượn vài vòng trên đầu Sirius, rồi đậu ngay ngắn trên đầu cậu. Lupin vì không phát hiện ra bất cứ mục tiêu nào để tấn công ở đồng cỏ hết nên cậu ta ngoan ngoãn quay trở lại ngủ cùng những con thú khác.
Vậy là 5 người bọn ta giữ nguyên hình dạng thú, ngủ trên đồng cỏ ướt đẫm sương đêm chờ trời sáng. Khi thấy ánh mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên khi nó ló dạng phía hừng đông. Khung cảnh buổi sáng được thắp lên màn trời khiến xung quanh như bừng lên sự sống bắt đầu một ngày mới. Tiếng chim bên tai ta liên tục kêu líu lo, còn có tiếng gá gáy sáng kiến ta không thể nào không mở to đôi mắt đại bàng to kềnh của mình mà nhìn ngắm xung quanh.
Buổi hóa thú diễn ra thành công tốt đẹp ngoài mong đợi. Còn ta thì đêm hôm qua đậu trên cành cây ngủ đứng một mạch tới sáng. Trong hình dạng thú chân ta hoàn hảo dùng tốt, nhưng khi biến trở lại thành người thì đôi chân lại tê nhừ cả vì đứng cả một đêm. Ta bước đi có chút khó khăn.
- Cậu biết bay nhưng cậu lại phải ngủ đứng, thật đúng là được cái này thì mất cái kia. Cậu có thể biến thành một con mèo, chúng ta sẽ chơi đùa bên nhau. Sirius nói với ta.
- Vậy tớ là con đại bàng rồi cậu không chơi với tớ nữa có đúng không? Ta đáp lại Sirius, tay không ngừng vỗ vỗ bắp chân để lưu thông khí huyết. Ta cảm thấy cơ thể mình ngắc cứng lên được rồi. Phía chân trái còn truyền lên cơn chuột rút khó chịu.
Ta ngồi thụp xuống đám cỏ ở đó. Và Sirius thì nhất quyết là cậu sẽ cõng ta trở lại lâu đài. Nên ta đành phải chiều ý cậu ấy. Bọn ta giải trừ bùa phép bảo vệ xung quanh rồi mới hướng về phía Hogwarts. Nhưng vừa mới bước ra một bước khỏi khu vực bảo vệ. Ta bèn thất kinh khi thấy ba thân hình chặn lại trước mắt. Beelzebub với khuôn mặt trắng bệch xanh xao như sáp, hắn có 3 đôi cánh ruồi lớn đang quẫy cánh sau lưng. Leviathan, một con rồng xanh to lớn dữ tợn, nó có tới 4 cái chân to khủng khiếp đang uốn mình xung quanh kẻ còn lại. Mammon, một con quỷ không có mắt, phần hốc mắt của nó mọc ra hai cái sừng lớn màu cát. Và con quái thì có cái bụng bia y hệt thầy Slughorn, nó béo ụch và vàng khè như một lớp vảy vàng bám trên thân. Ta thấy không ổn bèn hét lên với đám Potter:
- Thả tớ xuống, các cậu mau biến thân thành thú rồi chạy trở lại lâu đài báo ngay cho thầy Dumbledore biết. Nghe chưa? Chúng là Chúa ruồi Beelzebub, Leviathan, con rồng đại diện cho tội Ghen ghét, Đố kỵ trong Thất hình đại tội. Hắn chính là một trong bảy hoàng tử địa ngục với nhiệm vụ nắm giữ cánh cổng nối giữa Assiah – thế giới vật chất và Inferno – Hỏa ngục. Nếu rơi vào không gian chia cắt của hắn sẽ không thể quay trở lại đâu. Bso tin này cho thầy Dumbledore. Con quỷ béo vàng khè kia chính là Mammon. Nó là tội đồ của sự Tham lam. Được xem như là nhân cách hóa của đồng tiền và ham muốn vật chất. Mau chạy đi, tớ sẽ giữ chân bọn chúng ở đây. Các cậu không phải là đối thủ của chúng đâu!
Ta hét lên, rồi nhảy thụp xuống từ trên vai Sirius. Sự lo lắng khiến cho máu toàn thân ta lưu chuyển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ba con quái vật chỉ đứng ở đó, chúng không thèm đếm xỉa gì đến bọn trẻ, chúng chỉ cười với nhau rồi quay ra nói với ta:
- Lâu rồi không gặp Morningstar hay ta phải gọi là tiểu thư Sabrina?
Beelzebub lên tiếng. Giọng của nó chát lạnh như gin.
- Bỏ cuộc đi Sabrina, lần này ngươi sẽ không đánh bại được cả ba bọn ta đâu.
Mammon đứng một bên xoa xoa đôi bàn tay béo núc của nó, đôi mắt dài híp như một con lợn xề béo ú, mặt nó nhìn cô đầy vẻ ham muốn, thèm thuồng. Rồi nó rap lên máy lời đọc thơ ngớ ngẩn nhất mà Sabrina từng thấy:
- Khóc và che giấu cảm giác này đi, chạy và chiến đấu cho tự do mi. Đây là lần cuối cùng chi, tôi sẽ khóc những bài hát ru ri. Tôi chỉ không biết phải làm gì Chúa tôi đang gọi bạn vì. Gửi một thiên thần gửi hai. Phải tìm đi. Phải phá vỡ chuỗi...Đưa tôi...Trước khi tôi mất kiểm soát thì...Trước khi tôi mất kiểm soát...Có vẻ như không thể di...Nó không phải là không thể kiiiii hiiihiii. Con Mammon vừa rap vừa chỉ tay vào Sabrina như thách thức cô tham gia vào vụ rap battle tệ hại này mà diss Mammon cho bằng được cơ chứ.
- Khốn khiếp! Bọn ta sẽ không bị đánh bại bởi ngươi một lần nữa đâu.
Con rồng Leviathan lúc này mới mở mồm ra lên tiếng. Nhìn thấy ba con vật đã khuất xa phía sau rặng cỏ ta lúc này mới lên tiếng:
- Các ngươi sẽ không có bất kỳ một cơ hội nào đâu.
Ta đem ấn chú lưu chuyển trên thân thể, rất hiện ra trên mặt và đem đôi mắt của mình chuyển thành trắng sáng.
- Định mệnh thật trớ trêu nhỉ. Ngươi không thực sự muốn tử chiến với bọn ta đấy chứ?
- Các ngươi đã chọn phe cho mình rồi.
Sabrina không nói hai lời bèn vọt về phía Mammon. Cô ngay tức khắc chặt tay mang theo một luồng lửa dữ dội tạt thẳng vào sừng của con quái. Mammon bị chặt mất cặp sừng bèn rú lên tru tréo, nó sử dụng Trọng kim khí đem cơ thể hóa thành một khối vàng cứng cáp rồi đấm trả thẳng vào bụng cô. Một cú trúng bụng đêm Sabrina văng hẳn ra xa.
Ta văng ra trên thảm cỏ, cảm tháy bụng mình như bị khoét thủng một lỗ. Bụm miệng nôn ra một đám máu rồi đứng dậy. Phải ta đã đứng dậy tiếp tục, mặc cho cơn đau đang cào xé bên trong cơ thể mình. Ta xoay hai cánh tay lại thành một vòng, nhắm đôi mắt lại cảm nhận nguồn năng lượng xung quanh bản thân mình, cuộn chúng lại, hòa vào nhau làm một. Đem bốn nguyên tố nước, lửa, khí và đất xoay tít lại thành một hình tròn bao phủ lấy cơ thể mình. Những vòng tròn liên tục di chuyển. Đem quả bóng năng lượng đang cuộn xoáy như nhõng bánh dao lam khổng lồ.
Giơ tay lên điều khiển một ngọn lửa lớn chia thành ba con rồng hừng hực lửa cháy nóng đỏ tấn công thẳng về phía ba con quái vật. Chúng bay đi tránh những ngọn lửa và quật tay phá tan chúng. Không để ba con quái có cơ hội phản công. Ta đem một luồng nước cuốn lấy chân của Beelzebub, rồi luồn qua cơ thể hắn, quấn chặt lấy 3 đôi cánh. Ta dùng hết sức lực của cánh tay mình, kéo bật hắn cùng luồng nước đập thẳng vào một bức tường đá đang mọc lên từ lớp đất.
Hai tay vung thẳng sang hai bên, bàn tay kéo lên như thể nắm giữ hai con rồng cuồng phong đang xoay tít trong không trung. Chúng theo lệnh của bàn tay ta, cuộn mình, rồi bay vụt thân hình về phía Beelzebub, Leviathan cùng Mammon mà cắn xé. Bọn chúng chật vật né những con rồng cứ điên cuồng tấn công về phía mình. Ta bỗng thấy Beelzebub giơ lên một thanh kiếm bạc sáng rực trong tay. Thanh kiếm này ta chưa từng thấy trước đây? Bảo bối mới?
Hắn vung thanh kiếm lên trời thành một đường thẳng đứng rồi một nhát chém xuống, đem những cột nước cùng hai con rồng gió đánh bay. Nơi đường kiếm của hắn đi qua mặt đất bị chém xuống những đường cào tung đất đá sâu hoắm. Ta ý thức được sự nguy hiểm của thanh kiếm trên tay Beelzebub. Ta bèn mọc ra đôi cánh đen và đem toàn thân bao phủ bởi một lớp khói đen phát ra từ ấn chú con rồng. Ta đem một cột ánh sáng với trọng lượng ngàn tấn đem quét thẳng một đường kiếm, chém ngang ba con quái vật. Đường kiếm kéo dài cắt ngang qua hai quả núi ở đó, đem cây cối xung quanh chặt bạt ngang một đường đổ rầm rập xuống xác xơ. Bụi khói tung lên mù mịt.
Ta mở to đôi mắt sáng rực ra nhìn qua làn khói mù mịt ấy. Lúc này ta mới thấy toàn thân bọn họ đều đang được bao phủ bởi một lớp giáp đen vừa mới hiện ra. Cùng chiêu thức với ta, sự bao phủ bảo vệ bởi ấn chú của Thất hình đại tội bên trên cơ thể. Leviathan mở to ngoác cái mồm tua tủa là răng nanh nhọn hoắt, hú lên một tiếng rít kinh dị như thể người ta đem hàng ngàn viên phấn cào đi cào lại ken két trên mặt kính thủy tinh. Đôi tai ta đau nhức, không tự chủ được bản thân. Âm thanh này còn có thể khiến cho tứ chi ta nhão ra tại đó ngay được. Rồi trong một khắc nhanh như sao xẹt, một luồng năng lượng khổng lồ màu xanh giáng thẳng từ trên trời xuống người ta.
Chỉ kịp đỡ lại được luồng ánh sáng xanh ấy đang chực bổ nhào vào. Chân ta cắm sâu xuống mặt đất. Mặt đất tung quanh đã bị đào lên tơi bời, đẻ lại một cái hố tròn sâu hoắm. Beelzebub không để vuột mất cơ hội. Hắn bay lên không trung, hóa phép ra 6 thanh kiếm đen dài nhọn hoắt, một chiếc kẹp trên miệng, hai chiếc cầm ở tay và hai chiếc còn lại thì một hắn kẹp ở khuỷu tay, một chiếc hắn cặp vắt vẻo trong bắp đùi chân đang co cao lên. Hắn cong người như một cái máy chém xoáy gió vút thẳng về phía ta đang chống đỡ cột năng lượng. Đem những thanh kiếm đen dài ấy xuyên thẳng qua cánh, rồi hai tay và hai chân của ta. Đem toàn thân ta ghim lại ở đó như một con búp bê vải mấy mụ phù thủy hay xiên kim lên để nguyền rủa người khác.
Những thanh kiếm đen liên tục hút lấy năng lượng của ta. Ta có thể cảm thấy được chúng đang bị rút kiệt ra khỏi cơ thể mình. Mammon lúc này vươn đôi tay to bự đã hóa lớn của nó, vung hai nắm đấm khổng lồ lên không trung rồi lao vút xuống như một vụ nộ thiên thạch. Con quái đấm sâu những chiếc cọc xuống, một lực như cả ngàn tấn đổ thẳng lên người ta, khiến từng thớ cơ trên cơ thể ta kéo căng ra rồi bục vỡ. Chúng xuyên thủng cơ thể ta một lần nữa. Cơn đau đớn chạy thẳng lên thần kinh đại não của ta.
Ta co đôi cánh để rút chúng ra khỏi những thanh kiếm đen đó. Tự dùng tay đánh vào chính bản thân mình, đem ngọn lửa đen nuốt dần lấy ta, để những thanh kiếm còn lại cắm chặt vào cơ thể bắn ra ngoài. Ta cảm thấy như trong đại não của ta có một thứ gì đó đứt phựt một tiếng như một sợi dây căng ra giờ đây đã bục vỡ. Ta không biết thứ gì đã đứt gãy ở đó, nhưng ngọn lửa dần xâm chiếm toàn thân ta. Đem ta điên cuồng mất sạch chút ý thức cuối cùng.
Quay người tấn công 3 con quái. Những chùm lửa đen to như viên đại pháo của khẩu thần công dần hiện hình. Chúng mang theo nguồn năng lượng xoắn chặt lại trong quả cầu. Bắn về phía Beelzebub, Mammon và Leviathan. Trên đường bắn vút đi của viên đạn dần dần to ra.
- Không ổn rồi, Leviathan mau trốn!!!
Con quái Leviathan há mồm tạo ra một cánh cổng dẫn thẳng tới Hỏa ngục rồi cả ba cùng rút chạy theo hướng đó. Ta đứng đó, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn. Cơ thể vì đau nhức mà thõng xuống. Ta ngã trên nền đất đá một cách nặng nề. Những vết thương không ngừng chảy máu. Ta có thể cảm nhận được xung quanh cơ thể ta là một vũng máu ấm nóng đang tuôn ra từ những vết thương. Ta thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, những rạng mây xanh trong, và bầu trời thì trong vắt một vẻ tinh khôi. Có lẽ ta đang dần mất đi ý thức rồi, ta cảm thấy mí mắt sụp lại, thần kinh tê cứng, ta thật muốn ngủ một giấc cho xong.
[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ
Đánh giá:
Truyện [Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ
Story
Quyển 2 - Chương 31: Become An Animagus
10.0/10 từ 22 lượt.