Đông Cung Tàng Kiều

Chương 58: Biến cố Lương Tạ (14)

151@-
Tử Quyên suy nghĩ hồi lâu rồi đột ngột hô lên: “Các ngươi không phải là người của Ngự Thiện phòng sao? Tại sao các ngươi lại tới đây?”

“Còn không phải là do ngươi.” Một người trong nhóm bất bình lên tiếng: “Đều tại ngươi ăn nói bậy bạ trước mặt Thái tử điện hạ, vì vậy mới hại chúng ta bị phạt đến lãnh cung.”

“Hóa ra là thế.” Tử Quyên lúc này mới hiểu ra, “Cho nên các ngươi ghi hận trong lòng, muốn bắt được nhược điểm của ta để cho ta bị mất mặt đúng không? Thật đáng tiếc để ngươi thất vọng rồi, còn chưa bắt được nhược điểm của ta thì đã bị ta bắt được nhược điểm của các ngươi. Trong tiết trời lạnh như thế này mà các ngươi vẫn rình mò ở đây, rõ ràng là không hài lòng với xử phạt của Thái tử điện hạ, cho nên trong lòng mới sinh ra oán hận. Các ngươi đi theo ta tới Thượng Loan đài để giải thích cho rõ đi.”

Nói xong Tử Quyên đã kéo cung nữ cầm đầu định đi ra ngoài.

Mọi người nghe tới Thượng Loan đài, nhất thời hoảng hồn.

Một hồi giằng co, một tiểu cung nữ không cẩn thận bị xô đẩy, ngã sấp xuống cạnh đống lửa.

Nàng ta bò từ dưới đất dậy, trong lúc vô tình nắm được một miếng vải. Nàng ta đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, phủi sạch tro bụi trên miếng vải, kiểm tra cẩn thận.

Vừa quan sát kỹ, nàng ta đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ: “Trên miếng vải này có long văn.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, quay đầu lại nhìn.

Tử Quyên biến sắc, không màng tất cả, vội vàng xông tới muốn đoạt lại miếng vải.

Nhưng nàng vẫn chậm một bước.

Cung nữ cầm đầu đã đoạt được miếng vải, cẩn thận quan sát, phát hiện quả thật là long văn chỉ có trên y phục của bệ hạ và Thái tử mới có, mặt trên còn có vết máu, nên không khỏi kinh hô thành tiếng: “Mặt trên còn có máu.”

Tình thế trong nháy mắt xoay chuyển đột ngột. Tử Quyên thấy tình thế không ổn, vội nhấc chân chạy, lại bị người ta giữ chặt lại, không thể cử động được.

Cung nữ cầm đầu phất phất miếng vải trước mặt nàng, vô cùng đắc ý nói: “Xem ngươi còn giải thích việc này như thế nào? Đi, áp giải nàng ta đến Thượng Loan đài.”

Khi đến Thượng Loan đài, còn chưa kịp bị nghiêm hình bức cung, Tử Quyên vừa nhìn thấy Đặng Trung đã vội nói rõ mọi việc với hắn.


Lương viện không cẩn thận ngộ thương Thái tử điện hạ,


điện hạ cũng không muốn so đo việc này, Thượng Loan


khi liên quan đến an nguy của bệ hạ và Thái tử,


người đến hỏi. Đặng Trung không thể không đích


Tử Quyên, dặn dò nàng, nếu Quý phi hỏi tội xuống,


không thể cứu được ngài ấy, chỉ có Thái tử


biết rõ chân tướng


vì nàng ta ngay đến cả thân thể của bản thân cũng không màng… Thái tử dung túng nàng


mình trong phòng rồi.” Đặng Trung nhẹ giọng khuyên: “Bây giờ ngài ấy đang hoài thai tiểu


không nghe hắn khuyên can, quyết


gì sao? Bổn cung muốn cho nàng ta hiểu, rốt cuộc của Thái


ngươi đi gọi Vệ


tỳ


cửa, không thể ngăn cản được


thấy tình thế không ổn, sớm



nhanh nên khi bước ra ngoài cửa Chiêu Đức cung còn bị


“Đám cung nữ quét dọn lười biếng này, thấy Quý phi bị bệnh, lâu ngày


chút, bây giờ ngài vẫn nên đi xử lý việc nương


mạo hiểm vượt qua gió tuyết,


trực tiếp lấy ra lệnh bài


ổn, ra hiệu với Vệ Chiêu


Chiêu Đức cung, bắt quỳ


phồng lên của nàng, đặt mạnh chén trà


ngươi biết tội


cũng không khẩn cầu nương nương khoan thứ, thiếp


cứ lời nào cho tội lỗi của bản thân,


Nên xử


ngộ nhỡ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng nàng ta, khi


nhất thời


không xứng với Thái tử điện hạ, không xứng ở lại bên cạnh ngài ấy, đợi



đã giải quyết xong nỗi


tử xảy ra tranh chấp, lại có thể nhân cơ hội tách


muốn trở thành cơ thiếp của Thái tử, mà hiện tại Đông


thì cũng chỉ có thể đến chùa miếu xuất gia làm ni cô, từ nay


Thái tử điện hạ quan tâm chăm sóc, quãng đời còn lại có thể ở lại chùa miếu


nàng, không biết tại sao lại nhớ


cũng phản đối, tiên Hoàng hậu còn quỳ ngoài cửa điện một ngày một đêm.


đã gian nan, nữ tử trong thâm cung còn gian nan hơn. Bổn cung hy vọng ngươi có thể ở lại bên Thái tử, để lúc nào cũng nhắc nhở ngài ấy, trợ giúp ngài ấy


gì mà


khi bà sinh ra tử thai, Thái y nói


quá nhiều, báo ứng lên nữ nhân ngài ấy


cường như Quý phi nương nương được. Thiếp đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng tâm ý của Vệ Chiêu đã quyết. Thiếp biết thân phận của bản thân không xứng


ngăn cản nữa. Chỉ la Thái tử điện hạ vô cùng kiên định, không phải nói vài ba


phái Trúc Lan


Chiêu, nên có chút chần chừ nói: “Vệ Lương viện, cung nữ thiếp



Vệ Chiêu biết Tử Quyên xuất cung đi tìm Thái tử nên chỉ có thể cười nói: “Không có việc gì, tự ta chậm rãi trở về là được.”

Trúc Lan quan sát khí trời bên ngoài, gió tuyết mặc dù đã ngừng nhưng mặt đất vẫn còn tuyết đọng, để Vệ Lương viện đang hoài long thai tự trở về, nàng ta luôn cảm thấy có chút bất an.

Nhưng nàng ta ngẫm lại, Vệ Lương viện vốn bị Quý phi gọi tới trách phạt, hiện tại đã không bị phạt, lại còn bắt Đại cung nữ bên cạnh Quý phi đưa về, truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào. Việc này khác nào bác bỏ mặt mũi của Chiêu Đức cung.

Nghĩ đến đây, nàng ta đ.è xuống nỗi bất an trong lòng, hành lễ nói: “Đã như vậy, nô tỳ không tiễn ngài nữa, ngài đi đường cẩn thận.”

Vệ Chiêu gật đầu, đỡ eo chậm rãi bước ra ngoài.

Trúc Lan nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì mới xoay người bước vào, chuẩn bị vén rèm bước vào trong điện.

Đúng lúc này một cung nữ bước đến, kéo Trúc Lan qua một bên, ân cần nói: “Tỷ tỷ tốt, muội nói cho tỷ biết một tin, muội đã giúp tỷ dạy dỗ lại đám cung nữ quét dọn ở cửa cung một trận, lần sau các nàng sẽ không dám lười biếng nữa.”

Trúc Lan giật mình hỏi: “Bọn họ đã dọn dẹp sạch cửa cung chưa?”

“Ta vừa mới dạy dỗ các nàng xong, chắc là họ đang chuẩn bị đi quét dọn.”

Trúc Lan nói thầm một tiếng không tốt, vội đẩy cung nữ kia ra, không giải thích bất cứ lời nào mà đã vội vã bước ra ngoài.

Cung nữ kia bị nàng ta đẩy cho lảo đảo, nhất thời khó hiểu, vì vậy vội đuổi theo Trúc Lan.

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên…”

Nàng ta còn chưa dứt lời đã đụng phải lưng của Trúc Lan.

Nàng ta tò mò nhìn lại, chỉ thấy phía trước đang có một người nằm trong tuyết.

Người nọ mặc y phục màu nhạt, hầu như muốn hòa thành một thể với trời tuyết, ngoại trừ vũng máu đỏ tươi dưới chân vô cùng bắt mắt trong trời tuyết trắng xóa.

“Ôi không, là Vệ Lương viện.” Nàng ta không nhịn được kinh hô, sau đó nàng ta chứng kiến Đại cung nữ lúc nào cũng đoan trang thận trọng như Trúc Lan vội té nhào đến bên cạnh Vệ Lương viện, khàn giọng hô to: “Đi truyền Thái y, mau đi truyền Thái y.”
Đông Cung Tàng Kiều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đông Cung Tàng Kiều Truyện Đông Cung Tàng Kiều Story Chương 58: Biến cố Lương Tạ (14)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...